Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 33: Để cho mình đượcvui vẻ


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 33: Để cho mình đượcvui vẻ

Trải qua thử thách củanăm tháng, trên người Hạ HoằngHuân tản ra hơi thở có thể khiếnngười khác an tâm, ngay cả giọngnói trầm ấmcũng như hạcổ ngườita, khiến Mục Khả không thể kiềmchế mà bịcuốn hút, thậm chí còn thổ lộ hết.Hạ HoằngHuân hỏi cô buổi tối có phải trởvề nhà hay không, hay trở vềkhí túc xá, Mục Khả rốtcuộc lấyhết dũng khí đem chuyện đã giấutrong lòng hai chục năm nay tâm sự.

Giọng nói của cô buồnbuồn, không còn trong trẻo nhưthường ngày: “Em ghét trở về,ghét cùng bọn họ giống như ngườimột nhà, ngồi chung một chỗ ăn cơm,mỗi lầnnhư vậyem đều có cảm giác không tiêu hóa nổi.Em cảm thấynói với họ một câu thôi cũng đã có lỗi với mẹem.”

Một đứa bé năm tuổi,trí nhớ tươngđối có hạn.Sự che chởcùng thương yêu của Hách Xảo Mai đã khắc sâu trong lòng của Mục Khả bé nhỏ,thiếu sót tình thương của cha, Mục KhảiMinh vĩnh viễn không thể bù đắpđủ.

Nhận ra tâm trạng củaMục Khảđang xấu dần,Hạ HoằngHuân đau lòng nhẹ nhàng trách: “Nhađầu ngốc.. . . . .”

Mục Khả nói nhỏ:”Anh cũng biết sao? Chắc chắnlà anh họ nói cho anh biết.”

“Cậu ta có nóiqua một chút với tôi, sợ em không thích,nên cũng không nói nhiều.” Hạ HoằngHuân thành thực thẳng thắn:”Cậu ta cảm thấy chính em nói chotôi biết sẽtốt hơn.”

Hôm chấm dứt đợthuấn luyệnquân sự HạHoằng Huân đã cố ý đi tìm hiều, từ MụcNham nên biết được một số chuyệncủa MụcKhả. Anh biết lúc cô năm tuổi Hách Xảo Mai bịbệnh mà qua đời. Mục Thần ra đờinăm cô bảy tuổi, dì nhỏ Hách Ức Mai chính thứcbước vào cửanhà họ Mục.Nhưng lúc Mục Thần hai tuổi, MụcKhả mớibiết mình có em trai cùng cha khác mẹ. Trừmấy chuyệnđó ra, Hạ Hoằng Huân cũng biết thêm một sốchuyện khác.

Lúc Mục Khả hai tuổi,Mục KhảiMinh được nghỉ phép trở về nhà thăm ngườithân, con gái không để cho ông lên giường ôm vợ,cô ôm mẹ nói nhỏ: “Lúc nào chú rời khỏi nhà chúng ta vậy?” Làm Mục Khải Minh có chút buồn bã. Lúc ba tuổi Mục Khảvẽ tranh, bức tranh trong phòng có mẹ,có cô, ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng có,duy chỉ không có Mục KhảiMinh. Mục Khải Minh vuốt nhẹ mái tóc đen mềmmại củacon gái, dịu dàng hỏi: “KhảKhả, ba ởchỗ nào vậy?”Mục Khảlúc lắc cái đầu nhỏ, giống nhưlà muốn thoát khỏi bàn tay của cha, cũngkhông ngẩng đầu mà nói: “Chú ở bênngoài.”

Đêm hôm đó Mục Khải Minh mấtngủ, ngắmnhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp củavợ, lòng ông tràn đầy áy náy. Ngày trở về đơn vị,Hách Xảo Mai cùng Mục Khảđi tiễn, ông hôn một cái vào gươngmặt con gái, lại sửa lại mái tóc dài bịgió thổi bay của vợ, rốt cuộckhông nhịn được nói: “Xảo Mai,theo quân đội đi.”

Có lẽ do ông ích kỉ khiếnvợ vì ông bỏ cả tình yêu với công việcđể đếnvới cuộcsống bộđội xa xôi. Nhưng mà gần nhau thì ít màxa cách thì nhiều khiến hai vợchồng nếmkhông ít thương nhớ đau khổ,giữa hai người, chắc chắn phảicó một ngườichịu hy sinh. Vậy mà khi Hách Xảo Maiđang rưng rưng tạm biệt họcsinh, đúng lúc chuẩn bị đoàn tụcùng chồng, vận mệnh lại không mỉmcười vớibà. Bà bỗng dưng ngất xỉu, sau đượcchẩn đoán bị ung thư không thể chữakhỏi. Đểcó thể điềutrị kéo dài sinh mạng cho bà, kếhoạch theo quân bị trì hoãn vô thời hạn.

“Thật ra thìkhông có gì. . . . . .” Biết rõnhìn anh không nhìn thấy, Mục Khảvẫn kiên cườngcười cười,cô nói qua loa: “Em chỉ nghĩ đơn giảnlà mẹ không có ở đây, ba cưới dì nhỏ, sau đó bọnhọ có em bé, mà em là người cuốicùng biết sự tồn tại củaTiểu Thần.. . . . .”

Một chuyện long trờilở đấtmà cô nói nói nhẹ như thểgió thổi mây trôi, Hạ HoằngHuân cảm thấy đau lòng, anh lo lắng gọi mộttiếng: “Mục Khả!”


“Anh không cầnphải an ủiem, cùng đừng nên khuyên em.” Mục Khảđưa mắtnhìn đến quyển photo album cũ, từ từ nói: “Chuyệnem không làm được anh cũng đừng miễncưỡng, em sẽ mất hứng, không vui nổi.”

Bản tính trẻ con chân thậtcủa cô khiếnHạ HoằngHuân khẽ cau mày, anh thả lỏngnhẹ nhàng nói: “Hậu quảcủa việcmất hứngrất nghiêm trọng, liệu có tính hủy diệtkhông?” Nghe được cô ừ mộttiếng, anh nói thêm: “Nghĩ tới khuyên em, chỉlà thành thật mà nói, tôi cũng không biết nên khuyên nhưthế nào. Hơnnữa tôi cảmthấy đượcbây giờ em như vậy rất tốt.Bác gái không còn là chuyện không thể thay đổi,em có thể vui vẻ là điều quan trọng nhất.Chỉ là tôi hy vọng em có thể hiểu, bảntính con người có bao nhiêu rực rỡchúng ta không biết được thếnên chúng ta không cần quá so đo về chút điểmtối nho nhỏkia, nhưng tuyệt đối không nên để cho nó phát triển hơn.”

Đối với HạHoằng Huân mà nói, chuyện nhà MụcKhả anh cảmthấy mình không nên tham dự, ít nhấtbây giờ không nên. Về phầnkhúc mắc giữa cô và những người trong gia đình, nếu mười lăm năm ngay cả Hách Nghĩa Thành cũng không thể thay đổiđược, anh không rằng mình có bản lĩnh cao cường đểcó thể gỡbỏ. Vì vậy,thay vì khiến cô thêm đau lòng, không bằng đốixử chăm sóc cô thật tốt.

Mục Khả hỏingược lại:”Vậy trong lòng anh cũng có một chút suy nghĩ đen tối sao?”

Hạ Hoằng Huân thẳngthắn: “Có.”

“Là cái gì?”

“Tốc chiến tốcthắng khiếnem trở thành tài sản riêng củamình.”

“. . . . . .”

“Được rồi, đừngsợ, tôi chỉlà mượn đềtài để nói chuyện của mình, nhắc nhởem là tôi có mục đích như vậy.”

Mục Khả bắt đầu suy nghĩ, do dự một chút, cô ấp a ấpúng hỏi: “Anh, nói cho em biết, tạisao anh lại yêu em?”

Hạ Hoằng Huân cườikhẽ: “Muốn biết? Chờ em tớitrước mặttôi sẽ nói cho em biết.”

Mục Khả tứcgiận, uy hiếp nói: “Anh không nói em sẽkhông tới.”

Anh liền nói lại: “Em không tớiđừng mơtôi nói cho em biết.”


“Muốn nói hay khôngthì tùy, em không thèm nghe nữa.”

“Vậy thì thật là hồđồ, đượcthôi. Dù sao tôi cũng đã quen với kiểu cảngày cứ mơmàng của em rồi…”

“Em mơ màng lúcnào?”

“Không mơ hồ sao không nghe hết khẩu lệnh củaanh đã lấy tốc độ chạy trăm mét nướcrút chạy đi hả?”

“Này, đó không phảilà. . . . . .”

“Không phải làcái gì, chính là mơ hồ!” HạHoằng Huân khẳng định.

Cuộc điện thoạinày kéo dài thật lâu, cho đến khi HạHoằng Huân đoán rằng Mục Khả đã ngủthiếp đi, đến khi trong loa truyền đến tiếngthở rấtđều, anh mớicúp máy. Nhìn về khoảng không đen kịtnơi đóng quân, anh lẳng lặnghiểu ra, mơhồ phát hiệnMục Khảđã có thể tin tưởng dựa vào anh, anh im lặng mỉmcười. Từlúc trưa nói chuyện điện thoại vớiHạ Nhã Ngôn, đoán được ngườiđàn ông kiên quyết đưa MụcKhả đi chính là Hách Nghĩa Thành, tronglòng thấp thỏm lo lắng không yên.

Hôm sau rời khỏi nhà, MụcKhả mang theo cuốn photo album vốn thuộc vềcô, dường như muốn nói cô sẽ vĩnh viễnkhông bước chân vào căn nhà này nữa. Thậtra thì bốn năm trước cô đã muốn mang nó đi,chỉ là MụcThần đem cuốn album này giấu đi, cậu bé trai nhỏkéo tay chị gái nói: “Em giúp chị bảoquản nhé, lúc nào chị nhớ mẹ thì trởvề xem, có được không?” Nhìn gươngmặt ngây thơ của em trai, Mục Khảcũng không thể kiên trì.

Ngày 11 tới rất nhanh, MụcThần quấnMục Khảnhất địnhđòi đến chỗquân đội, cô đồng ý. Bởi vì trường họcsắp xếplịch họcphụ đạotạm thời,nên ngày nghỉ của Mục Khả bịrút ngắn xuống còn hai ngày. Nghĩ đếnlần đầutiên tới chỗ Hạ Hoằng Huân mà đi tay không thì có vẻ không tốt.Cô không có kinh nghiệm yêu đương nên đếnchỗ bạntốt họchỏi kinh nghiệm, kết quả là bịđả kích, HướngVi nói: “Cậu có thể có chút tiềnđồ đượchay không, cái gì mà quà tặng, anh tacũng chưa tặng quà cho cậu sao, phụ nữ phải rụtrè cậu có hiểu điều này hay không vậy?”

Mục Khả oán hậnngập trờinói: “Mời bạn tốt giải thích cho tôi rụt rè và thành ý khác nhau nhưthế nào có được không?”

“Cậu xong rồi, MụcKhả Khả,hoàn toàn xong rồi.” Hướng Vi tặclưỡi vừacười: “Động lòng rồi chứ gì? Tôi biếtngay là cậu không đề kháng đượcmị lựccủa đồngchí Trung tá, ai, mình nói các cậu . . .. .”

Đến Hướng Vi cũng chẳngđưa ra đượcý kiến gì, Mục Khả có chút buồn bực,cô trằn trọctrở mình cảđêm, cuối cùng cũng nghĩ ra nên chuẩn bịquà tặng gì cho Hạ Hoằng Huân. Ba buổi tốimặt dày lôi kéo chị dâu theo cô dạophố mua quầnáo mới, khiến cho An Dĩ Nhược khôngnhịn đượctrêu chọc cô: “Khả Khả, đều nói phụnữ làm đẹpvì người mình yêu, em làm việc này vì ai sao? Chẳng lẽ là Doanh trưởng Hạtrong truyền thuyết ?”


Ngồi xổm xuốngdùng khăn giấy xoa xoa cái miệng nhỏdính bơ củaĐồng Đồng,Mục Khảdậm chân: “Chị dâu à, ngay cả chị cũng cườiem, lần sau em sẽ không giúp chị dụ dỗ chơi vớiĐồng Đồngnữa!”

“Cô.” ĐồngĐồng đưađôi tay bẩn bởi vì ăn kem tóm lấy y phục củaMục Khả,nhíu mày kháng nghị: “Cùng chơi vớiĐồng Đồng….”
An Dĩ Nhược ôm lấy con trai, hôn lên gương mặt non nớt củacon nói: “Cô nhỏ của con có niềmvui mới rồi,không nhớ tới ‘tình cũ’ như con đâu.”

Đồng Đồng cũng không hiểu cái gì mà niềm vui mới, tình cũ, cườikhanh khách, lấy cái đầu nhỏcọ cọvào cái cổ của An Dĩ Nhược, giòn giãkêu: “Mẹ, muốn chơi với cô… .”

An Dĩ Nhược là nhàthiết kếthời trang nổi tiếng, đối vớiquần áo đươngnhiên là có mắt nhìn. Cô lựa chọncho Mục Khảmột cái áo không tay, kiểu chữV màu thủy tinh xanh lục, thiếtkế đơngiản và khéo léo kết hợpvới giày đếbằng, quan sát phong cách nhẹ nhàng khoan khóa của em gái, cô hài lòng nhíu mày, ghé vào tai Mục Khảlặng lẽnói: “Chị rất lo lắng cho đồng chí HạHoằng Huân không cưỡng lạiđược sứchấp dẫncủa em. Ngộnhỡ lầnnày em đi có “sơ xuất” gì, MụcNham có thể bỏ qua cho chị không?”

“Chị à. . . . ..” Mục Khả kéo dài âm điệu gọi cô, có chút trầm bổng nói: “Hiện tạiđang là mùa thu, mặc váy có ổn không?” Cô bình thường cũng thích mặc váy, bây giờ đột nhiên cảmthấy quá kiểu cách, lo lắng Hạ HoằngHuân cười cô.

“Có chỗ nàokhông tốt? Mấy ngày nay nhiệt độ rấtthích hơp. Lại nói đây dù sao cũng là lầnđầu tiên hai người chính thức hẹn hò, phảiđể lạicho anh ta có ấn tượng sâu sắc.Chị đây chính vì chiều theo bộquân phục của anh ta, mới giúp hai người phốihợp loạitrang phục tình nhân đấy.” An Dĩ Nhướcvỗ tay mộtcái, rất có chính kiến: “Lấycái này!”

Tất cả đã sẵnsàng, chỉ còn chờ cơ hội. Trướcđêm hôm gặp mặt, Mục Khả có chút căng thẳng. Cô lấy điều khiểnti vi chỉnh thành yên lặng, vừaxem kịch câm vừa nghĩ đến cái câu tríchcó ẩn ý sâu xa trong nhật ký củamẹ: “Vĩnh viễn đừng lãng phí bất cứgiây phút nào của mình để nghĩ vềngười con không thích.” Hơn nửangày tự nói một câu: “Vậy nếu bỗngdưng nhớtới mộtngười, có phải là đã thích anh ấy rồi phảikhông?”

***
Trong giây lát cô nhậnra mình vì sắp gặp mặt nên cảm thấylo lắng bấtan thì Mục Khả cảm thấy câu thiềnngữ này đảolại sẽcàng thích hợp hơn. Đó là, nếu mình theo bản năng nhớnhung một người, thì chính là mình đã thích anh ấy.

Đây chính là đạo lý“Nhớ nhung và tình yêu giống nhưtrẻ sinh đôi không thể tách rời.”

Rốt cuộc, dướisự hướngdẫn củaHạ HoằngHuân, Mục Khả cuối cùng cũng học xong bài họctình yêu đầu tiên —— nhớ nhung.

Tình yêu vốn là khôngcó đạo lý, phát sinh tại đây, trong mộtbuổi chiều.

Mục Khả không thểkhông thừa nhận, Hạ Hoằng Huân có phầncứng nhắcnhưng cũng không mất đi sựdịu dàng vớicô, bạn trai danh chính ngôn thuận củacô, khiến cho cô có chút rung động. Vềphần có chút là bao nhiêu, có lẽ phảicùng nghiên cứu để kiểm chứng, có lẽxuất phát từ sự mất tựnhiên mới có ý tránh.

Mục Khả có thói quen ngủ sớm giờ lạihay chờ điệnthoại củaHạ HoằngHuân để tâm sự. Trên phương diện này, cô chính là người đầu tiên khiến HạHoằng Huân biết thấu hiểu và ủnghộ. Biếtrõ tính chất đặc thù công việc của bộ đội, cô luôn làm gì cũng có chừng mựcvừa đủ,chưa từnggây phiền toái cho Hạ HoằngHuân. Cho nên nói, anh thương cô tuyệt đốilà có đạo lý.

Trong phòng ngủ Mục Thầnchiếm máy vi tính của MụcKhả, cậulớn tiếnghét về phía phòng khách: “Chị, chịchuẩn bịquà tặng cho anh rể chưa?Ngày mai chúng ta đến tay không là khôngđược.”


Mục Khả không nhanh không chậm ấn điều khiểnti vi đổi kênh, khinh bỉ nhìn cậunói: “Em đang ngượng sao? Ngạc nhiên thật.”Kể từđêm đó nói chuyện điện thoạivới HạHoằng Huân, Mục Thần ngày ngày quấn cô, sợmình bị bà chị bỏ rơi, mộtmình đến chỗ anh rể, thậm chí cậucòn nhất quyết nương nhờ ở kýtúc xá của cô không chịu rờiđi.

Ánh mắt Mục Thầnnhìn chằm chằm quái vật trong máy vitính, vừa hạ đòn xuống đầu kẻthù vừa điềmtĩnh nói: “Lúc không có người khácchị chê em thế nào cũng được, em khôngso đó, nhưng trước mặt anh rể nhớ để cho em chút mặtmũi.” Bộ dạngra vẻ rấtđộ lượng.

Gọi anh rể thậtthuận miệngđó! Mục Khảchân trần lao vào phòng, giơ tay gõ vào gáy cậu: “Còn nói linh tinh nữalà ăn đòn thật đấy!”

Mục Thần nhếchmiệng cười,lộ ra hàm răng trắng nõan chỉnh tề : “Không cần phải ngại, ai chảbiết trong lòng chị đã ưnglắm rồi…….Ai, đúng rồi, đừng vì em ở đó mà hai người ngạingùng thân thiết nhé, em sẽ không cườinhạo, không đả kích, tùy ý hai người……”

Nói linh tinh cái gì! Đây là những lời của mộtđứa bé mườinăm tuổi nên nói sao? Mục Khảném rơi cái điều khiển ti vi, tay nắm chặtcổ MụcThần, lắclắc: “Chị xem em đúng là thèm ăn đòn mà…” Lúc này, trong trò chơi MụcThần bịgiết.

Thời gian sáng sớm luôn tốtđẹp lạikhiến cho người ta ảo não, Mục Khảđang ngủ say bị điện thoại củaHạ HoằngHuân đánh thức, cô từ từ nhắm hai mắtlại, mơmàng nói không rõ: “Sau này em có thểkhông cần mở máy cả đêm có được không, rấthao tốn điệnđấy….”

Kể từ lúc trởvề từsở huấnluyện, HạHoằng Huân yêu cầu cô mở máy, cũng khôngphải theo dõi cô 24 giờ, chủyếu đểbuổi sáng thuận tiện gọi điệncho cô rời giường, tránh bị muộn giờlàm.

Nghe được giọng nói lườibiếng củacô, Hạ HoằngHuân dịu dàng nói: “Tôi dùng đường dây riêng, em sợ tốn điện cái gì.”

Mục Khả ăn vạ:”Tiếng chuông máy bàn rất lớn,sẽ ầmĩ đến TiểuThần.”

Hạ Hoằng Huân cong môi cười: “Cậu ấy đã sớmrời giườngrồi, gọiđiện thoạicho tôi nói rằng em đang bất tỉnh.”

Dường như nghe thấytiếng gõ cửa,vẻ mặtMục Khảgiống nhưđưa đám chỉtrích: “Tên phản đồ này!”

“Nghe lời, rời giườngđi. Mười giờ tập trung dưới lầu,lên đường.”

Mười giờ mớilên đường tại sao phải dậy sớmnhư thế,Mục Khảlại chui vào trong chăn thật lâu sau mớirời khỏigiường. Lấychiếc váy mới từ trong tủ quầnáo ra mới phát hiện chiếc áo lót cùng muahôm qua để quên trong túi xách của An Dĩ Nhược.Cô gãi mái tóc lộn xộn, nhắncho chị dâu một tin nhắn: “Làm thế nào bây giờ,áo lót vẫn còn trong túi của chị,nếu không để em qua lấy nhé?”

Đây không phải là nhiễu loạnlòng quân thì là cái gì?! Nhìn tin nhắngửi nhầm“khiêu khích” mười phần từcô bạn gái nhỏ, Hạ Hoằng Huân kiên cườngcắn răng, anh nhắn tin lại: “Không cần lấy!Tới đây tôi mua cho em cái mới!” Sau đó lạichưa hếtgiận bổsung thêm một câu: “Xem tôi thu phục em thếnào!”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.