Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 32: Ba định luật vô lo
Nước mắt chựctrào ra, Mục Khả hít sâu liên tục, sau đókhàn giọng nói: “Mười lăm năm rồi, tôi vẫn rất muốn biếtkhi bà thay thế được mẹ tôi gả cho ba, khi các người đến nghĩa trang gặp mẹ,sẽ mang tâm tình gì.” Hơi ngẩngđầu lên, cốgắng đẩynước mắtvào trong, Mục Khả tự giễu cười:”Tôi biết, nếu như mà tôi hiểu chuyệnthì không nên phản đối ba tái giá, nhưng tôi không hiểu, khônghiểu tạisao cố tình lại là bà!”
Kí ức Hách Ức Mai vào cửanăm ấy làm cô đau đã hơn chụcnăm. Rõ ràng là dì luôn thương yêu cô giống nhưcậu út, lạichợt trởthành “Mẹ”. Mục Khảnhỏ nhớmong gương mặt quen thuộc, đưa tay nắmly thủy tinh đựng nước nóng ném rangoài, trong miệng kêu khóc: “Tôimuốn mẹ,tôi muốn mẹ!”Cũng chính lần đó cô bị nướcnóng bỏng cổ tay, cho tới bây giờ vết sẹo vẫncòn rất rõ ràng, Hạ HoằngHuân cũng phát hiện.
“Nhật ký của mẹ sẽ không gạtngười, bọnhọ rõ ràng rất yêu nhau. Tôi không hiểutại sao mẹtôi mới ra đi chưa lâu, các người, còn có.. . . . .” Mặc dù tình cảm với MụcThần cựctốt, nhưngem trai ra sinh vẫn khiến MụcKhả bịđả kích trầmtrọng. Nướcmắt không thể nén được trượt ra khóe mắt,cô cũng không nhịn được nữa,ngồi xổmxuống bưngkín mặt.
Trên mặt Hách Ức Mai toàn là nướcmắt, bà cốhết sứckhống chếtâm tình, khóc nói: “Khả Khả, dì chưabao giờ muốnthay vị trí của chị trong lòng con cùngba con, dì. . . . . .” Bà muốn nóichỉ là bà yêu Mục Khải Minh, bà chỉ hy vọngchăm sóc tốt cho con gái của chị,lại không nghĩ rằng ngược lại tạothành hiềm khích lớn cho cha con bọnhọ nhưvậy. Bà biếtbà sai rồi, nghĩ sự tình quá mứcđơn giản,nhưng là, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành nghe tiếng đi tớiphòng bếp, thì thấy hai người khóc vô cùngthảm thiết.Hách Nghĩa Thành đỡ Mục Khảdậy ôm cô vào lòng, dẫn cô đếnphòng khách, trầm giọng nói: “Không phải đã nói sẽ không nhắc lạirồi sao? Những chuyện cũ năm xưa này còn phảidây dưa bao nhiêu năm nữa?”
Năm đó khi quyết định đi bướcnày đã quyết định chấp nhận tấtcả, Hách ỨcMai biết mình không có quyền than vãn, bà dùng sức lau nước mắt, lạicàng lau càng nhiều.
Vợ chồng vài chụcnăm, tình cảm Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai cũng rấtsâu đậm, bà đối với con trai con gái, đối vớiông, đối vớicái nhà này, đã phải trả giá nhữnggì ông đều nhìn thấy. Thởdài vỗ vỗbả vai vợ,ý bảo Hách Nghĩa Thành mang Mục Khảđến thưphòng.
Khi cửa thư phòng đóng, trong phòng chỉ còn lạiba người bọnhọ, MụcKhải Minh rốt cuộc nói: “Khả Khả,là lỗi củaba, đừng trách dì con nữa.”
Che chở của ông giốngnhư kim đâm lên người MụcKhả, lạiđể cho cô trong nháy mắt tỉnhtáo lại, MụcKhả nhắmchặt mắt,cho đến khi nhịn không khóc nữa mới mởra, cô khàn giọng nói: “Mẹ nói họcđược tha thứ mới có thể vui vẻ,con thật sựđã rất cốgắng, nhưngthật xin lỗi,vẫn làm không tốt. Nặng lời, con sẽnhận lỗivới dì.” Mục Khả nhớ lại lời củamẹ, cô nhậnra mình là vãn bối, không thể vô lễnhư thế.
Mục Khải Minh đưalưng vềphía cô đứng ở trước cửa sổnhìn ra bên ngoài, hồi lâu mới nói: “KhảKhả, vốnlà chung thân đại sự củacon trưởng bối như chúng ta không nênnhúng tay, nhưng chúng ta không hy vọng con gả ột quân nhân. Ba hiểu con có thểcảm thấykhó hiểu, dù sao từ bác củacon, đến ba, thậm chí là cậu con, chúngta đều là quân nhân.” Dừng mộtchút, ông xoay người nhìn con gái, ý vị sâu xa nói: “Nhưng chính bởi vì chúng talà quân nhân, mới hiểu nỗikhổ ngườilàm quân tẩu. Trừ bỏ tịch mịch,con sẽ phảichịu đựngrất nhiềuchuyện khác. Con không nên sống trong nhữngngày chờ đợinhư vậy.Khả Khả,ba hi vọng con hạnh phúc.”
“Nhưng nếu nhưcon nói ọi người biếtở cùng anh ấy con rất hạnh phúc thì sao? Mọi người còn có thể phảnđối không?”
“Mới ở cùng nhau đượcmấy ngày? Cháu hiểu được cậu ta bao nhiêu?” Sắc mặtHách Nghĩa Thành rất xáu, anh lấy giọngchỉ trích nói: “Cháu có nghĩ tới, anh vì cái gì mà mạo hiểm bị xử phạt cũng muốnở bên cháu hay không?” Sau khi biết MụcKhả và HạHoằng Huân yêu nhau, Hách Nghĩa Thành hiểu rõ bốicảnh gia đình Hạ Hoằng Huân không sótchút nào, chỉ trừ có Hạ Nhã Ngôn.
“Ý của cậu là anh ấyở bên cháu là có mục đích? Chẳnglẽ MụcKhả cháu không thể làm anh ấy thích sao? Tại sao nhấtđịnh phảinghĩ người khác xấu xa như thế?” MụcKhả bịchọc giận,cô phản bác bén nhọn: “Đừngtưởng rằngcác người một là Quân trưởng, một là Tham mưutrưởng thì rất giỏi!”
Nhìn Hách Nghĩa Thành, MụcKhả nói: “Chờ đến ngày cậu biếtyêu, nếu người nhà mợ cũng phản đốicậu giốngnhư cậuphản đốiHạ HoằngHuân hôm nay, cháu xem cậu làm thế nào!”
Hách Nghĩa Thành không ngờcô thực sựvì Hạ HoằngHuân mà cãi nhau với anh, mà lời cô nói lại khiến anh bịnghẹn không phản bác được, anh giận mứcđi một vòng trong thư phòng, rấtlâu không lên tiếng.
Mục Khải Minh mởmiệng lầnnữa: “Không thể phủnhận, HạHoằng Huân là một sĩ quan rất ưu tú. Nhưngmà Khả Khảà, nghề nghiệp này nhất định cậuta không thể nào quan tâm chăm sóc chongười yêu quá nhiều giống như nhữngngười đàn ông khác, cho dù cậu ta không có bấtkỳ mục đích gì là thật lòng thích con thì sao nào, cậu ta không thểnào cho con một gia đình bình thường.” Khi Hách Nghĩa Thành nói cho ông Mục Khảyêu đương với một quân nhân, MụcKhải Minh đã điều tra tư liệu về Hạ HoằngHuân, đối với Doanh trưởng Hạ sau khi tốtnghiệp trườngquân đội dấnthân vào bộ đội, biểu hiện nổitrội, ông thật ra đã sớm nghe nói. Ôngthậm chí nhớ rõ đã từng ký thông báođiều nhiệmthăng chức cho anh từ Liên trưởnglên làm Doanh trưởng.
“Ba cũng thừa nhận anh ấyrất ưutú, nếu nhưkhông phải bởi vì con, các người thật ra rấtcoi trọng anh ấy, đúng không?” MụcKhả lấymột địchhai, cô rất tỉnh táo nói: “Như vậy xin hai ngườiđối xửcông bằng với anh ấy. Lúc công tác, không nên coi anh ấy thành là bạntrai của con, chỉ lấy thành tích để đánh giá anh ấy;mà từ phươngdiện lo lắngcho con, cũng xin hai người chuyển đổigóc độ, bỏqua nghề nghiệp của anh ấy, chỉxem xét đến chuyện anh ấy đối xử vớicon có tốt hay không, có được không?”
Thấy Hách Nghĩa Thànhlại muốnmở miệng,Mục Khảlần nữatrách móc nói: “Lý do của mọi ngườikhông thuyết phục được con. Đầu tiên chúng con còn chưa giai đoạnnói chuyện cưới xin, các người bây giờ lo lắnglà dư thừa.Tiếp theo, nếu như chúng con nói chuyện kếthôn thật, vậy thì chứng minh con cólòng tin có thể giống nhưmẹ, gánh vác trọng trách quân tẩu, làm người phụnữ sau lưnganh ấy.”
Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành kinh hãi. Bọn họchợt nhậnra cô bé bướng bỉnh phản nghịch đã trưởngthành rồi. Nhất là Hách Nghĩa Thành, anh quảthật không thể tin được những lờinày là từ trong miệng MụcKhả nói ra, nhìn cô bình thường nghịchngợm gây sự,bây giờ lạinói năng hùng hồn đầy lí lẽ,vì Hạ HoằngHuân mà làm trái với ý của anh. Anh thậmchí phát hiện kiên định trên mặtMục Khảgiống nhưđúc biểu tình của Hạ Hoằng Huân ởtrong bệnh viện ngày đó.
Thật ra thì không thể không nói, bọnhọ phảnđối mãnh liệt ngược lại làm MụcKhả kiên địnhhơn.
Ba người cùng im lặng, trong thưphòng yên tĩnh như có thể nghe đượctiếng đồnghồ củaHách Nghĩa Thành phát ra tiếng tích tắc.
Hồi lâu, tiếng gõ cửavang lên. Mục Thần đẩy cửa ra, cảmthấy không khí quỷ dị, cậu do dựmột chút nói: “Báo cáo! Có điện thoạitìm chị, có thể để cho chị ấy nhận không?” Xuất thân thế gia quân nhân,từ trướcđến giờluôn rõ đạo lý trước khi vào cửa phải nói báo cáo. Chỉ là, bình thường cậu luôn đảongược thứtự vào cửavới kêu báo cáo, làm cho Hách Nghĩa Thành luôn nói cậu vô tổchức vô kỷluật.
Mục Khải Minh liếcnhìn con trai nghịch ngợm không lên tiếng,Hách Nghĩa Thành liếc xéo ông một cái, xoay mặtsang chỗ khác nhìn Mục Khả.
“Vậy con đi tiếp điệnthoại.” Mục Khả đi tới cửalại dừnglại, nghĩ đến bọn họ đềugiữ chứcvụ quan trọngtrong bộ đội,cô xoay người nói vớicha và cậu út: “Xin hai người đừngcậy quyền,ngăn cản HạHoằng Huân phát triển.”
Mục Khả biếtHạ HoằngHuân không thua kém ai, cô tin tưởng lấy năng lựccủa anh Doanh trưởng tuyệt đối không phảilà cực hạn,cô không muốn bởi vì yêu cô khiến cho tiền đồ của anh bịhủy, dù sao muốn điều động anh chỉcần mộtcâu của cha cô, cô không chịu nổi.
Trong nháy mắt cửa thưphòng khép lại, Mục Khả nghe được bên trong có tiếng vật nặng rơixuống đất.Cô đoán là Hách Nghĩa Thành nóng nảy đập vỡly thủy tinh. Ở trong nhà này, chỉ có cậu út mớicó thể phát hỏa lớn như vậy.
Mục Thần Đốiđã quen với việc phát tiết cảmxúc như vậy,ra khỏi thưphòng cậu lập tức khôi phục bình thường,hoàn toàn không quan tâm tình huống bêncha và cậu, vẻ mặt cợt nhảtheo Mục Khả vào phòng ngủ, như tên trộmnói: “Mới vừa rồi có một ngườiđàn ông tìm chị!”
Nghe được cậu cố ýnhấn mạnhhai chữ “đàn ông”, Mục Khảtrừng mắtnhìn cậu, tìm di động.
Mục Thần tiếntới, quơquơ cái điệnthoại di độngmàu đỏ tinh xảo của bà chị: “Em nói em là em trai chị, anh ấynói anh ấy là anh rể em.”
Trong khi Mục Thần đang đấutranh với người nhà, Hạ HoằngHuân gọi điện thoại tới, MụcThần thấyđiện thoạidi động cô reo không ngừng liềnnhận, điệnthoại vừathông cậu đã nói: “Ai vậy? Tìm chịem sao? Em là em trai chị ấy. Cha em cùng cậu đang nói chuyện, lát nữa anh gọilại đi.”
Thông qua Mục Nham, Hạ HoằngHuân biết Mục Thần, anh rất bình tĩnh hỏi:”Là Mục Thần à?”
Rốt cuộc vẫnchỉ là đứatrẻ mườimấy tuổi,Mục Thầngiật mình, hỏi: “Sao anh biết emtên Mục Thần?Chị em nói à? Anh là ai vậy?”
Đầu kia điện thoạiHạ HoằngHuân tự độngnâng thân phận lên một cấp,anh bình tĩnh nói: “Anh là anh rểem!”
“Anh, anh rể?”Mục Thầnbị chấnđộng rồi, cậu ngốc nghếch nói: “Nhưng bà chị em chưa kếthôn mà?”
Hạ Hoằng Huân sang sảngcười, nghĩ thầm thật đúng là hai chị em, hợpthành một sứt chỉ. Anhvui vẻ tựgiới thiệumình: “Anh tên là Hạ Hoằng Huân, là bạntrai chị em, anh rể tươnglai của em.”
“Hả?” Mục Thầnkhông tự chủ lên giọng, lại còn nói them một câu câu: “Bạn gáinhư bà chịem anh cũng dám cần à?”
Hạ Hoằng Huân ha ha cười,nhất thờithích cậu em rể chưa từng gặpmặt này. Vì vậy, hai người đàn ông một lớnmột nhỏnày bắt đầután gẫu. Khi Mục Thần biết đượcanh rể tươnglai lại là Doanh trưởng doanh trạitrinh sát, cậu kích động, lậptức phảnbội theo phe Hạ Hoằng Huân, vẻ mặtsùng bái nói: “Anh rể, lúc nào thìcho em đến đơn vị anh mở mang kiếnthức.”
Hạ Hoằng Huân bịhai tiếng “Anh rể” làm ở cờ trong bụng, anh cườinói: “Không thành vấn đề, 11 cùng chịem đến đây đi.” Cuối cùng còn dụdỗ nói: “Tới dẫn em đi xem xetăng.”
Mục Thần nhảycẫng lên cao, hưng phấn kêu la: “Được được,dù phải bắtcóc em cũng phải trói chị em mang đi.”
Rất sợ em vợđối dùng vũ lực với Mục Khả,Hạ HoằngHuân cười nhắc nhở: “Phải dùng tình đểcảm hóa, không thể sử dụng võ lực.Chị em tay chân mảnh dẻ , không chịu nổi!”
Mục Thần cũng cườitheo, cậu nói: “Anh rể, anh đốivới chịthật tốt.Chỉ là có lẽ anh không hiểu chị ấy,không dùn võ lực rất khó thuầnphục.” Vì vậy, đồng chí nhỏ MụcThần cứthế mà bán mất bà chị nhà mình điluôn.
Lại dám nghe điện thoạicủa cô! MụcKhả lao qua cướp lại di động, đồngthời lấyra uy nghiêm của chị gái khiểntrách: “Ai cho em nhận điện thoạicủa chị?Bộ dạngnày của em mà đòi gia nhập quân ngũ, thi đậu trường quân đội cũng bịtống trởvề. Đưadi động cho chị, có nghe thấy không, dámcãi lệnh, để cho anh rể em trừng trịem. . . . . .”
Lời vừa ra khỏimiệng, MụcKhả phát giác không đúng, cô quẫn đếnđỏ cảmặt, vì che giấu lúng túng nhanh chóng ném gốiđầu vềphía Mục Thần, uy hiếp: “Chị đếm đến ba, nhanh đưađiện thoạidi động ra đây, một hai ba. . . . . .”
Mục thần cườihắc hắc,anh nhảy đếnbên người Mục khả, ngồi trên nệmbệt nói: “Cho chị cho chị,anh rể nói lát nữa sẽ gọi lại,chị rụtrè một chút, đừng có chủ động gọiđến.”
Mục Khả hung hăng nhéo một cái trên cánh tay cậu,khiến cho Mục Thần giơ chân: “Bà chị, chị đang trả đũa đấyà.”
Mục Khả không đểý đến cậu,bấm điệnthoại di động,quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc,là Hạ HoằngHuân gởi tớitrước khi gọi điện thoại, anh nói: “Nhã Ngôn bảo hôm nay gặpem. Sao lại trùng hợp gặpphải cô ta như vậy? Không tức giậnchứ? Đừnggiận chó đánh mèo .” Hiểu anh nói “Cô ta” là chỉ Thích TửDi, Mục Khảhé miệng cười.
“Chị, chị có bạntrai sao không báo cáo? Khó trách mấyngày nay ba mẹ luôn nói nhỏ, trướcem nghe được loáng thoáng, còn đoán cóphải là bọnhọ muốnép chị xem mắt hay không đấy.”
Mục Khả dời lực chú ý qua, cô hỏi: “Bọn họ nói gì rồihả ?”
“Nói cái gì mà cái này không thích hợp, cái đó thích hợp, em cũng không nghe rõ.”
“Cái đó thích hợpà?”
“Đã bảo khôngnghe rõ.”
“Em là họ hàng gần với heo à, nghe cũng không biết?”
“Chị mới là họhàng gần với heo ý, không đúng, em và chị là họhàng gần.”
“Chị bóp chết em!”
“A. . . . . . Cứumạng, chịtôi giết người rồi. . . . . .”
Mục gia là gia đình rất đặcbiệt. Hai chị em cùng cha khác mẹ Mục Khảvà Mục thầnđều biếtchuyện củacha mẹ, nhưngtừ năm MụcThần ba tuổiquan hệ củabọn họcó cải thiện,sau hai chị em bắt đầu như hình vớibóng, không có chút ngăn cách nào. Lúc bọnhọ đi chung với nhau, căn bản đều là lấyphương thứccười nói huyên náo để biểuđạt sựquan tâm cùng đùm bọc nhau, hơn nữakhông ai chủ động nói đến chuyện củangười lớn.
Đang lúc hai ngườihuyên náo không thể tách ra, Hạ HoằngHuân gọi lại,Mục Khảđuổi Mụcthần ra ngoài, mới tiếp điện thoại.Cô vừa mớiAlo một tiếng,Hạ HoằngHuân đổ ậpxuống nói: “Sao nửa ngày mớinghe? Ba em cùng Hách Nghĩa Thành làm công tác tưtưởng tậpthể cho em à? Có cần tôi mờiChính ủy tớikhông?”
Nếu đổi lạilà bình thường Mục Khả nhất địnhhét trở về,nhưng vào giờ phút này cô chợt cảm nhậnđược tâm tình lo lắng củaHạ HoằngHuân. Cô oán trách nói: “Vậy mời Chính ủycủa các anh tới đi, em đang lo không nói lạibọn họ.”
Đã đoán được HáchNghĩa Thành nhất định sẽliên hiệp với ba Mục Khảngăn cản chuyện của bọn họ.Hạ HoằngHuân nghiêm túc hỏi: “Bọn họnói gì với em rồi hả ?”
“Không hài lòng anh chứ sao. Nói có anh hay không có anhcũng thế.” Mục Khả chu miệng, có chút uấtức gọimột tiếng:”Hạ Hoằng Huân!”
Đây là lần đầu MụcKhả làm nũng gọi tên anh như vậy, HạHoằng Huân mềm giọng, anh hỏi: “Sao vậy?”
Mục Khả khịtkhịt mũi, rất nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”
“Đừng làm chotôi lo lắng!” Hạ HoằngHuân lấy thuốc lá từ trong ngăn kéora, suy nghĩ một chút lại bỏvào: “Rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Không thích em vớitôi ở bên nhau?”
Mục Khả ừ một tiếng,ngay sau đó nghe thấy đầu kia điệnthoại vang lên tiếng tích, cô gấp gáp hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Giọng Hạ HoằngHuân rất bình tĩnh: “Không làm gì.Không cẩn thận đụng vào làm cái ly rơi xuốngđất.” Suy nghĩ một chút, anh nói: “Thật ra thì thái độcủa bọnhọ nhưthế nào không quan trọng, quan trọnglà em.”
Mục Khả đá bóng lạicho anh, cô nói: “Em thì không sao, phảixem anh thế nào.”
Xem anh có tốt vớiem không. Đây là điều duy nhất MụcKhả quan tâm.
Hạ Hoằng Huân cười:”Đã hiểu!” Nghĩ sắp đếnlễ quốckhánh, anh nói: “11 sắp tới nghỉdài hạn rồi, tới chỗ tôi ở mấyngày đi, rất nhớ em.”
“Vậy anh tới đón em, em sợkhông tìm được.”
“Tiểu quỷ nhát gan, thành phố A lớn như vậy,còn có thể lạc sao?”
“Người ta chưa đi bao giờ,vắng vẻnhư vậy,anh không lo lắng à?”
“Đặt em ở hậuphương tôi mới lo lắng!”
Có lẽ là về nhà làm tâm tình Mục Khả không tốt, cũng có lẽlà có chút lệ thuộc vào Hạ Hoằng Huân, đêm nay bất lực mà mâu thuẫn nên cô cựckỳ dính anh. Hạ Hoằng Huân nói muốncúp điện thoại mấy lần cô đềukhông chịu, cuối cùng còn ức khuất muốnkhóc, làm cho đại doanh trưởng Hạvừa vui vẻvừa lo lắng,dụ dỗcô nói: “Sao lại thích khóc như vậy,khóc mắt sẽsưng lên. Nàng dâu xấu nhưvậy ngoài tôi ra chắc chẳngcó ai cần rồi. Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung. Nhớ, mọiviệc đềucó tôi. Còn có, đưa cho em ba câu. 1,không cần lo lắng vì mấy chuyện nhỏnhặt. 2, tấtcả mọichuyện đềulà chuyện nhỏ. 3, Nếu chẳng may gặpphải chuyệnlớn, đừnghoảng hốt,xin làm theo câu thứ 2.”
Ba định luật mọichuyện vô lo làm Mục Khảnín khóc mỉm cười. Cô cảm thấy đồngchí Trung tá thực hiện cuộccách mạng ‘chủ nghĩa tinh thần lạc quan’ là tốt,nhưng dễđể cho cô có nếp nhăn.
[ ]