Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 2: Át chủ bài doanh trại trinh sát


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 2: Át chủ bài doanh trại trinh sát

Chân trời phía đông cònchưa hửngnắng, cảvùng đất còn ngủ say trong ánh trăng, nhữngngười tỉnhcũng đã mơ hồ ngửi thấy đượctrong không khí có mùi thuốc súng nhànnhạt, bọnhọ biết,đó là mùi vị đặc thù của chiến tranh.

Trong trung tâm khu ẩnnấp đơngiản, sáu sĩ quan trẻ tuổiđang thành thạo điều khiểndụng cụđiện tử,tiếng dòng điện xèo xèo kéo dài không ngừng.

Hạ Hoằng Huân mặctrang phục huấn luyện, đứng thẳngnhư cây tùng, nhìn chăm chú vào màn hìnhgiới hạn,thu hết toàn cảnh chiến trường vào trong mắt.

Lúc này, truyền đến tín hiệucảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm,con mồi đã tiến vào điểm phục kích củaquân ta.”

Cúi đầu nhìn qua đồng hồtrên cổ tay, trong tiếng tích tắc,trên mặt HạHoằng Huân rõ ràng xẹt qua tia mỉmcười thầnbí, giọng nói trầm thấp hùng hậu giốngnhư mộtlàn sóng điện vô hình truyền đếnbầy sói đang vận sức chờ phát động,anh tỉnh táo ra lệnh: “Tiểu đội độtkích tấn công toàn diện, không đượcđể lọtdù một con ruồi!”

Rừng núi vốn đang yên tĩnh, trong phút chốc tiếnggiết rung trời, lửa đạn trí mạngchằng chịtquét ngang bầu trời. “Con ruồi” lượn trên tầngtrời thấp,tưởng rằngđã tránh được ra-đa, thần không biếtquỷ không hay tiến vào doanh trại”Quân địch”, lại không ngờđã rơi vào giữa mai phục. Trong nháy mắt, ba chiếcmáy bay trực thăng võ trang bị đánh trúng, trong tiếng nổ vang dội, rơithẳng xuốngmặt đất.

Trong khoang điều khiển, ánh mắtViên Soái vô cùng hài lòng, để nâng caotầm nhìn, anh nâng ghế lái, tựađầu ra cửaxe, đồng thời thuần thục xoay cầnđiều khiển,xe tăng dựa vào vận tốc quay bánh xích chuyển hướng,cố ý giết”Con ruồi” đang bay phía sautrận địa.

Xa trưởng Trần VệĐông ở bên trong khoang cảm thấychợt cao chợt thấp lắc lư,sau đó đột nhiên phản ứngkịp, anh trầm giọng quát: “Mẹ nó, quay đầuvề cho tôi.”

Đây là chiến trường, chung quanh ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần hấptấp sơsuất mộtchút là có thể phải trả giá bằng cảtính mạng. Là Tiểu đội trưởng độixe tăng đột kích, anh không cho phép tổ viên có bấtcứ sơsuất nào dù là nhỏ nhất, bởi vì sơxuất củabất kỳ mộtthành viên nào đều sẽ ảnh hưởng đếncả chiếncuộc.

Đang chìm trong trạngthái phấn khởi, Viên Soái nghe tiếngquát đó chợt hiểu ra. Người vừa mớihọc đi đã muốn điều khiển xe tăng này cảngười bỗngchốc đổmồ hôi lạnh,anh nhanh chóng đóng chặt cửa xe, còn chưakịp sửdụng súng máy xạ kích bảo vệ mình, xe tăng đã bị quân địch ẩn núp đánh trúng, ngã lệchvào hố sâu ven đường.

“Thằng nhóc đángchết!” Trong trung tâm chỉ huy, DịchLý Minh bực tức dậm chân.


“Bịt kín toàn bộ kính tiềmvọng phòng lái, nghe theo Xa trưởng chỉhuy đi tiếp.” Hạ HoằngHuân từ trên màn hình thấy đượctoàn bộ quá trình, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thểxảy ra, ra lệnh vào trong micro: “Pháo cao xạ xếp thành ba hàng đánh bọc qua, trườngpháo, nhị pháo thủ chuẩn bị.”

Sai lầm ngoài ý muốn cũng không làm cho con át chủ bài doanh trạirối loạn.Nghe được chỉ thị xong, tổ độtkích nhanh chóng điều chỉnh xếpthành hình chữ S nhanh chóng kiên quyết hướngvề chiếcchiến xa củaChiến Nghị.Cùng lúc đó, xe tăng ẩn nấp từ một nơibí mật gầnđó lấy thếngàn quân dốc toàn bộ lực lượng, giốngnhư muốnnghiền quân địch thành mảnh vụn.

“Quân địch”được gọilà ‘Con ruồi’ kia dĩ nhiên cũng không phải loạidễ bắtnạt, sau khi trúng mai phục trong thờigian cực ngắn đã phản ứng lại,nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến thuật,máy bay trực thăng võ trang lao thẳng vềphía mặt đất,lập tứccùng đoàn xe tăng tạo thành thế giằngco, dường như cố ý đón mặt mà đánh.

Trên khuôn mặt nghiêmnghị xẹtqua một tia cười lạnh khó thấy, HạHoằng Huân trầm giọng nói: “Tổng hỏalực tấncông!” Dứt lời, hỏa lực ngụytrang thành rừng cây liền xông ra, nhắmngay máy bay trực thăng võ trang đangbay lượn trên đỉnh đầu, pháo xe tăng cùngsúng máy trong nháy mắt đồng loạtkhai hỏa.

“Ầm. . . . ..”

“Pằng pằng pằng.. . . . .”

Biến hóa tức thì, vẻnvẹn chỉtrong nháy mắt.

“Chúng ta bịđánh trúng rồi!” Người điềukhiển máy bay trực thăng mở nút khởi độngchống đạnxe tăng, kinh ngạc trợn tròn mắt,ngón tay còn chưa kịp dùng sứcmà ấn xuống,đã cảm thấythân máy bay bị hư nặng, bắt đầunghiêng ngả đảo lộn, sau đó rơi xuống.Không chỉ có mình chiếc máy bay ấy,cùng lúc đó, còn có vài chiếc máy bay trực thăng cũng bịtấn công.

Vì ngăn chặn cùng phản công đạnbọc thép, bộ đội tinh nhuệ biệtdanh “Giận dữ” đã an bài hỏa lực hạngnặng từtrước, liềntiên phát chế nhân* bắn ra mấyphát cực kỳ quan trọng, làm nhiềuchiếc máy bay trực thăng của quân địch mấtđi cơ hộibắn tên lửavề phía xe tăng, chiến thuậtđội hình có lợi gần như đã bịhóa giải.

* Tiên Phát Chế Nhân:ra tay trước để dành chiếm ưu thế

Mùi thuốc súng gaymũi làm ý thức chiến đấucủa Hách Nghĩa Thành chợt tỉnh,anh dựa lưngvào vách tường cabin, trên mặt lạnhlùng hiện lên tức giận hiếm thấy:”Đạn hỏa tiễn chuẩn bị!Bắn!”

“Bùm” mấytiếng nổlớn vang lên làm cho người ta cảmthấy đấtrung núi chuyển, ngay sau đó khói đặc bốclên cuồn cuộn .


Đội xe tăng bị tấncông từ trên không, ngổn ngang rốiloạn. Dĩ nhiên, thế này coi nhưmay mắn, nếulà chiến tranh súng thật đạnthật, bọnhọ sớmđã biến thành một đống phế liệu.

Đánh trả thành công.Vẻ mặtHách Nghĩa Thành nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác quét xuốngmặt đất,điều chỉnhsách lược muốn lấy đội hình hình nón phản công về phía mặt đất.Vì vậy, anh một lần nữa phát ra chỉthị: “Nâng độ cao, biến đổi độihình.” Khi chiếc máy bay trực thăng võ trang anh đang ngồi, dướisự chỉhuy của anh, chậm rãi dẫn đầu nâng độcao thì lại bị đối thủ nhạybén nhìn ra sự khác thường.

Hạ Hoằng Huân nhìn chăm chú không rời vào màn hình, đang phân tích là lực lượngnào lại khiến cho “Con ruồi”bị tấncông trong khoảng thời gian ngắnphản ứngnhanh chóng, ngóc đầu trở lạinhư vậy.Chợt, anh phát hiện động tĩnh ở chiếctrực thăng phía cuối trong độihình. Chiếc này bề ngoài không có gì khác thường,nhưng nhìn kỹ lại dù là độ cao bay hay tốcđộ cũng đềuthể hiệnquyết sách chiến lược.

Trong đôi mắt thâmthúy của anh dâng lên ánh sáng sắc bén mà hưngphấn, anh giơ tay chỉ chỉ vào chiếcmáy bay trực thăng võ trang ở phía cuốiđoàn máy bay đang bị bao vây, khuôn mặt góc cạnhrõ ràng hiện lên thâm ý khác cười, trầmgiọng nói: “Dùng vũ khí phòng khôngkhóa nó.”

Trung tâm chỉ huy diđộng!

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh,Dịch Lý Minh thầm hiểu, anh hưng phấntóm lấy máy truyền tin ra lệnh: “Hỏa lựcchú ý, mục tiêu ngay phía trước, độcao. . . . . . Tập trung hỏa lựctiêu diệt. . . . . .”

Mệnh lệnh vừara, trong nháy mắt, tiếng nổkéo dài không ngừng, giao hỏa mãnh liệtkhiến cuộcchiến này tiến vào giai đoạn gay cấn, đánh thứccả vùng đấtngủ say.

. . . . . .

Khi mặt trời hừnghực vọtra khỏi mây mù, dùng ánh sáng ấm áp vuốtve cả vùng đất, chiến trường cuốicùng cũng an tĩnh lại.

Trận đối kháng trong thời bình này đã phân thắngbại. Đoàn trinh sát thiết giáp 532 mộtlần nữagiành chiến thắng, mà trên tường phònglàm việc củaHạ HoằngHuân đã không còn chỗ treo bất kỳ biểutượng vinh dự, giấy khen hoặc là cờthưởng rồi.


Lúc đi tới phòng làmviệc Đoàn trưởng, Chính ủy Ninh An Lỗi đã có mặtở đó.

Đoàn trưởng Lục TrạmMinh xuất thân là người phươngBắc, là ngườingay thẳng không câu nệ tiểutiết. Đốivới kếtquả đốikháng tương đối hài lòng, ông vừa thấy HạHoằng Huân đi vào liền ha ha cườilớn nói: “Doanh trưởng Hạlại lậpcông huân, tên này đặt rất hay.”

Cùng Ninh An Lỗi liếc mắtnhìn nhau, Hạ Hoằng Huân tháo mũ lính đặttrên bàn làm việc, “Ngài cũng đừng nói móc tôi, một năm trước thua trên tayngài quả thật rất mất mặt.”Anh cũng không quên nhục trước, cho nên trướckhi chiến đấu đã khổ công trinh sát từ trên xuốngdưới hỏalực củaquân địch, tài tình tránh đối phươngphản trinh sát, là mấu chốtcủa chiếnthắng đốikháng lần này.

“Thắng bại là chuyệnthường củanhà binh.” Lục Trạm Minh ý bảoanh ngồi xuống, lớn tiếng nói: “Lạinói lúc này, có thể thuận lợivui vẻ mà thu hồi đất mất trởlại. Cậucòn chưa thấy Sư trưởng Lý đen mặt,so với Bao Thanh Thiên còn hơnmột bậc”.Vừa nói vừaphá lên cười, thật đã quên người mặt đen kia chính là cấp trên của mình rồi.

Nghĩ đến vì trận đốikháng này, cả đoàn trinh sát nghẹn gầnnổ phổi,nụ cườitrên mặt HạHoằng Huân biến mất, anh nghiêm túc nóinói: “Nếu không phải là Chính ủychỉ thịđừng ra tay quá độc ác với bọnhọ, mặtSư trưởngLý chắc chắncàng đen hơn.”

“Dù sao chỉ là đối kháng, đánh giá vẫn là đoàn chúng ta đã toàn thắng,quá lộ liễukhông tốt.” Chính ủy chính là Chính ủy, Ninh An Lỗi suy tính tương đốinhiều, dù nói thế nào Sư trưởng Lý cũng là lão thủ trưởng của Đoàn trưởng,dù sao vẫn phải nể mặt mũi củaông ấy.

Lục Trạm Minh không cảmkích: “Quản ông ta khỉ gió nhiềunhư vậy,chiến trườngkhông cha con.” Lại nghĩ đến Sưtrưởng Lý mặt đen, ông ta cười ha hanói: “Cùng lắm thì tôi mời ông ta uốngMao Đài (một loại rượu của tỉnhQuý Châu – TQ).” Cười xong rồi,ông chợt nhớ tới cái gì, nói với HạHoằng Huân: “Cậu còn muốndồn ngườita à? Tham mưu trưởng Hách cũng bị cậu bắt.”Bọn họcó thể toàn thắng trong trận đối kháng này thậtra đã nằm trong dự liệu, dù sao Đoàn trưởng có thểđể cho HạHoằng Huân chỉ huy toàn cục, thì đương nhiên phảirất tin tưởngnăng lực củaanh, nhưng bắt giữ quan chỉ huy cao nhấtcủa đốithủ, lạinằm ngoài dự đoán.

“Bắt cũng đã bắt, tôi thảra nói lời xin lỗi là được chứ gì?” Nhớtới lúc đốikháng kết thúc, anh đi nhận “Tù binh”, Hạ HoằngHuân không thể không cười, nụcười tựtin mang theo vài phần hài lòng cùngkiêu ngạo trẻ con.

Ngày đó sau khi Hách Nghĩa Thành rời khỏi trung tâm chỉ huy bịvũ khí phòng không khóa chặt, căn bản còn chưakịp lẩntránh đã bị đánh trúng, bị hỏa lực hạngnặng dồnchặt, anh ta đương nhiên trở thành tùbinh. Ngồi trên mặt đất ngẩng đầunhìn Hạ HoằngHuân đi tới, anh thong thả ung dung vỗvỗ bụiđất trên bộđồ rằnri, lúc mở miệng âm luật hài hòa có lực, trong giọngnói cất dấuý vị khiêu khích: “Không hổ là lá con át chủ bài của đội trinh sát, tôi quả thực được mởmang tầm mắt.”Người bịbắt còn kiêu ngạo như vậy quảcũng không nhiều, anh ta là một trong sốđó.

So sánh với “Tùbinh” nhếch nhác, Hạ HoằngHuân thật ra thì cũng không tốt hơnbao nhiêu. Trước khi tiến vào trung tâm chỉ huy, anh phải ngồi xổmtrong bụi cây mấy giờ, từ đầu tới cuốinhìn lính của anh hoàn thành nhiệm vụngụy trang bí mật, mồ hôi sớm đã khiếnthuốc màu trên mặt anh loang lổ, trêntrang phục huấn luyện còn dính nhựa cây màu xanh lá, anh đi ủng quân nhân đi tới, không chút để ý nói về: “Tạmđược, tiếptục phát huy.”

Đây gọi là cao thủ so chiêu, nháy mắt giết kẻ địchvô ảnh vô tung. Chính trị viên DịchLý Minh nhìn hai quân nhân trẻ tuổi ngạokhí trước mắt, nén cười quay đầu đi chỉhuy các chiến sĩ an trí các tù binhkhác.

Lục Trạm Minh Minh từtrong miệng Dịch Lý Minh biết được chuyệnkì lạ giữaHạ HoằngHuân và Hách Nghĩa Thành, nghĩ đến haingười từngcùng xuất hiện, để tránh cuộc so tài tỷvõ cuối tháng bọn họ lại gặpnhau, ông ý bảo Ninh An Lỗi đem tài liệutrên bàn làm việc cho Hạ HoằngHuân xem.

“Có nhiệm vụ mới?”Hạ HoằngHuân nhận lấy tài liệu lật hai trang “bộp” một phát quăng trở về:”Đây là cho tôi nghỉ phép à? Huấn luyệnquân sự sinh viên tùy tiện phái ngườinào đi mà chả được được? Trung đội trưởngcủa tôi đi huấn luyện bọn họcũng ngại lãng phí.” Tài liệu là kếhoạch huấnluyện tân sinh viên đại họcC, sai anh dẫn người đi trụ sở huấnluyện tiếnhành huấn luyện quân sự trong một tháng.


Sắc mặt LụcTrạm Minh nghiêm túc chất vấn:”Ý của cậu là đại tài tiểu dụng*hả?”

* Đại tài tiểu dụng:không biết trọng nhân tài; không biếtngười biếtcủa; gáo vàng múc nước giếngbùn; dao trâu mổ gà (dùng người tài không đúng chỗ)

Hạ Hoằng Huân chuyểntới mộtánh mắt bấtmãn: “Tôi không có nói như vậy.”

Lục Trạm Minh minh đẩytrở về:”Ý cậu chính là như thế.”

Hạ Hoằng Huân thỏahiệp: “Đoàn trưởng, tôi mang binh đi tham gia tỷ võ, cũng không phải dẫn bọn họđi đánh nhau với Hách Nghĩa Thành, ngài việcgì phải khẩntrương? Tôi cam đoan bảo đảmchất lượnghoàn thành nhiệm vụ, không xung độtchính diện với hắn ta.”

Lục Trạm Minh minh liếcanh một cái: “Cậu đã xung độtrồi đấythôi, yên tĩnh đi.”

“Đối kháng khôngxung đột thì gọi gì là đối kháng? Đókhông phải hành động thuộc về cá nhân tôi.” Ý là Đoàn trưởng ngài phái tôi đi, không liên quan đến tôi.

Lục Trạm Minh minh đưangón tay chỉ vào anh, nghẹn họng,lại trợnmắt nhìn anh nói: “Đây là mệnh lệnh!”Trừ dùng cái này ngăn chặn anh, Đoàn trưởngquả thậtcó lúc không chỉnh được sựngang ngược của anh.

Quân nhân lấy phục tùng mệnhlệnh làm thiên chức. Hạ Hoằng Huân còn có thể nói gì? Tuy có lúc trình độsơ suấtcủa anh không thua gì Viên Soái, nhưng không có nghĩa là anh sẽ cãi chỉthị cấptrên giao cho.

Oán giận nhưng không có chỗphát, anh nắm tài liệu đứngbật dậy,giọng nói không tốt, hỏi: “Còn chỉ thịgì nữa không?” Bộ dáng kia ngang ngạnh không chịu nổi, LụcTrạm Minh giận đến xoay người sang chỗkhác nhìn ngoài cửa sổ không nói lờinào.

Ninh An Lỗi thấy thếđi ra hoà giải, ôn hòa vỗ vỗ bả vai HạHoằng Huân: “Mỗi lầnhuấn luyệnquân sự cho sinh viên đều phảicử hành đạihội độngviên, trình tự này không thể thiếu,đến lúc đó cậu lộ mặt ra, mượnchuyện này khiến những sinh viên kia hiểu rõ hiểuvề quân nhân cùng bộ độichúng ta. . . . . .”

“Mở hội chiêu đãi phóng viên là được.” Kiêu ngạo bất tuân tận xươngbị kích ra, Hạ Hoằng Huân cầm tài liệuxoay người đi, trong miệng còn nói năng hùng hồn: “Tôi thấy chínhlà thỏa mãn sự sùng bái mù quáng của bọn họcsinh tiểu học thì có!” Đi ra trướccửa phòng làm việc anh xoay người làm quânlễ tiêu chuẩn, tức giận quẳnglại mộtlời: “Nếu để cho tôi đi, tronglúc huấn luyện có người nào gục, tôi không chịutrách nhiệm.”

Cái thằng nhóc chết tiệtnày! Xoay người lại, cùng Ninh An Lỗi liếc nhau mộtcái, Lục Trạm Minh cũng không nhịn được cười.

Trở lại trong doanh, Hạ Hoằng Huân đem tài liệu quăng cho DịchLý Minh, “Cậu mang binh đi tham giatỷ võ. Đụngphải binh của Hách Nghĩa Thành, đừngkhách khí, cứ đập thẳng tay chotôi!” Càng nghĩ càng giận, anh pháttiết bằngcách gào lên giống như cách bộđội trao đổithông tin, quát nhân viên truyền tin:”Gọi Viên Soái đến đây cho tôi!” Cái tên nhóc chết bầmhành động không nghe chỉ huy! Hắntưởng hắntên Viên Soái thì chính là tướng quân chắc?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.