Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 16: Bọn họ PK?
* PK là một thuật ngữtrong game online: Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động đi “giết” người chơi khác
Nhiều khi chúng takhông phát hiện, thật ra thì đàn ông có một loại thuộc tính sinh lý đặc biệt, nhất là trướcmặt ngườimình thích, dù là người đứng đắn,cũng sẽ biếnthành người không nghiêm túc. Lý do của sựchuyển biếnđó là anh ta có động tình hay khôngthôi.
Sau khi quan hệ vớiMục Khảđược thăng cấp, loại thuộc tính này củaHạ HoằngHuân bắt đầutự động‘tỉnh giấc’.
Về vấn đềphần cứngnày, đối vớimột cô bé đơn thuần lần đầutiên biết yêu đương, vả lại thờigian chưa vượt qua ba mươi ngày mànói, thật sự là vô cùng ‘sâu sắc’. Đổi lạilà người khác, đoán chừng chắcchắn mặtsẽ nóng đếnđỏ bừng,thẹn thùng khó mở miệng. Nhưng mà, đồngchí nhỏ MụcKhả lạilà chiến sĩ sắt thép, tố chất tổnghợp vô cùng vững vàng, thậm chí cứng rắntrước nay chưa từng có. Bốn năm trướcthì có bản lãnh khiến Doanh trưởngHạ giậnđến á khẩukhông trả lời được, cô làm sao có thể dễdàng thua anh trên lĩnh vực “Đùa giỡn” được.
Tim chỉ đập mạnhvà loạn nhịptrong mấy giây, sau đó cô thật bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lạnhnhạt bóp méo một câu quảng cáo, Hạ HoằngHuân nghe được cô hỏi ngượclại: “Sự vừa lòng của em, là nhữnggì anh theo đuổi.”
Nếu như nói thành tích bắn bia lúc trước của MụcKhả khiếnHạ HoằngHuân khiếp sợ, đến giờ vẫncòn sống dướibóng ma cô vô tình tạo ra, vậy thì, câu trảlời củaMục Khảlúc này, quả thật có thể khiến cho nửađời sau củaanh cũng sống trong phiền muộn.
Lại lãnh giáo thực lựchơn ngườicủa cô mộtlần nữa,Hạ HoằngHuân cảm thấy tiềm lực củabạn gái nhỏdường nhưvô cùng lớn, lúc nào cũng có thể bịkích thích mà bộc phát.
Thấy anh đen mặt không nói lờinào, cảm giác khẩn trương không hiểu trong lòng liềnbiến mất,Mục Khảhơi đỏmặt cườicong cong đôi mắt. Lưu loát lấylại súng ngắm trong tay anh sau đó lắplại, nằmbò lên chiếu, khi Khang Bác cùng Tô Điềm m vẫncòn đang tìm cò súng dưới sự chỉ đạo củahuấn luyệnviên thì cô đã vào vị trí, ngón tay bénhỏ đặttrên cò súng.
Thời gian dừng lạimột lát, MụcKhả nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao không có kính ngắm?”
“Vấn đề này quảlà có trình độ chuyên nghiệp.” Cơntức củaHạ HoằngHuân còn chưa tan, anh xê dịch vịtrí, làm bộ giúp cô đỡ cán súng, không chút để ý nói: “Kính nhắm là trang bị cho súng bắn tỉa,em cứ vậymà bắn đi.”
Mặc dù Mục Khảkhông phải dân chuyên nghiệp, nhưngcó đôi lúc cô rất tích cực, cho rằngnếu đã làm thì phải làm cho thật chuyênnghiệp, bằngkhông rất không có trình độ. Cho nên cô không hài lòng lắm vớicâu trả lờicủa HạHoằng Huân, liền gọi anh: “Doanh trưởng Hạ.”
“Ừ.” Anhthuận miệngđáp một tiếng.
Ngoài dự tính của mọingười, cô nói: “Chúng ta PKđi?”
“Hả?” Hạ HoằngHuân hoài nghi mình nghe lầm.
Nhìn ánh mắt anh từ kinh ngạcđến chấtvấn, MụcKhả nhắclại từngchữ từngcâu: “Em nói chúng ta PK.” Tiếpcòn dung chùa một câu nói của Viên Soái, cô nói: “Chơi cùng bọnhọ, không phát huy được trình độcủa em.” Dáng vẻ tựanhư cô là siêu cao thủ, thậtra thì chiều cao chỉ là 163.
Thật sự là phảnrồi, lạimuốn thi bắnvới anh?! Năng lực tácchiến đơnđộc củaanh tuyệt đối không thua năng lực chỉ huy toàn quân, người dám khiêu chiến vớianh trên lĩnh vực quân sự ít đếnđáng thương.
Anh chắc chắn mườiphần cô không phân biệt đượcĐông Nam Tây Bắc, nhưng cô không phảiquân địch, là cô gái anh đang cố gắngmang về nhà, anh nên lấy trình độnào so với cô đây? Thắng thua đều không phảiổn. Quảthực là liềulĩnh.
Mặt Hạ HoằngHuân đen lại vài phần, nhìn thẳngvào mắt cô mấy giây, anh để mũ trên bả vai, ánh mắttrầm trầmnhìn cô nói: “Cho em một phút nghĩlại lầnnữa.”
Tức giận bấtbình khi anh lấy phần cứngra khoe khoang giễu cợt cô, trong lòng Mục Khả sớm có dựđịnh, cô cườigiống nhưcon hồ li nhỏ, cố ý khích anh nói:”Anh chỉ cần nói có dám so hay không thôi?”
Biết rõ cô áp dụng phép khích tướng,nhìn ánh mắt kiên định củacô, Hạ HoằngHuân bất đắcdĩ, thật lâu nói ra ba chữ: “Đừnglàm loạn!” Vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưcũ, nhưng giọng nói đã là mười phần thỏahiệp, giốngnhư đang nói: “Bà cô nhỏ à, em yên tĩnh chút đi, hai ta ai hơn ai, hoàn toàn không cần so.”
Mục Khả không cam lòng: “Ai náo loạn, em cũng chỉnói ra ý kiến mang tính xây dựng thôi, nếuanh không đồng ý, em cũng đổi ý.”
Hạ Hoằng Huân yên lặngnhìn cô mấy giây, Mục Khảkhông yếu thế nhìn thẳng anh, cuối cùng anh chỉphải đứngdậy, quẳngxuống câu: “Vậy làm đi!” rồi đi tới huấn luyệnviên phụ trách bãi bắn bên kia, đi hai bước lại vòng trở lại,dáng vẻ giốngnhư muốnkhuyên cô đừng so, lời đếnmiệng lạibiến thành dặn dò, anh nói: “Nhớnhất địnhphải nắmchặt, nếukhông bắn mấy phát bả vai của em cũng hỏngluôn đấy.” Dù súng cô đang dùng làloại súng bắn tỉa, loại có hỏalực yếunhất trong súng ngắm, nhưnganh vẫn lo lắng cô nhỏ gầy nhưvậy không chịu được phản lựccủa súng bắntỉa.
Cô hiểu sự quan tâm củaanh, trong lòng Mục Khả ấmáp, nhìn anh khẽ nói: “Không được nhườngem, đó là không tôn trọng đối thủ.Em cũng sẽ đổi ý.”
Còn uy hiếp anh! Hỏng rồi.Hạ HoằngHuân đưa lưngvề phía cô thở dài, nghĩ thầm sớm muộngì cũng phải chỉnh đốn nha đầu này, nếukhông động một chút là đổi ý, sao anhchịu được.
Viên Soái nghe nói lão đạimuốn tựmình ra trận bắn súng, lại nhìn Mục Khảtư thếkhông chút chuyên nghiệp đang đứng cách đó không xa, anh kích động, bỏrơi Tô Điềmm, phản bộiDoanh trưởng, vọt tới bên cạnh MụcKhả, nhưtên trộm nói: “Chết chắc,bây giờ cô nhất định phải chết.”
Mục Khả không hiểu:”Cái gì mà chết chắc?”
“Lão đại của chúng tôi là Thần Súng, đừng nói ở trong điềukiện này, dù kém gấp mườilần anh ấyvẫn bắnđược, lầnđánh cược này cô sẽ chếtrất thảm.”
Mục Khả không quan tâm: “Cùng lắm thì thua thôi. Tôi không tin anh ta có thể bắnra pháo hoa.”
“Anh ấy thật sựcó thể bắnra pháo hoa đấy.” Nhắc tớisự tích chói lọi của lão đại, Viên Soái dườngnhư hưngphấn, anh nói: “Anh ấy có thểđạt thành tích bắn tuyệt đối trong thờitiết mưagió sương mù tầm nhìn cực thấp, hơnnữa còn là bắn trúng hai cái bia cự lymột trăm mét.”
“Đừng đùa chứ?” MụcKhả hơikinh ngạc, nhận ra sự chênh lệch giữahai người quả thật hơi lớn, nhưng cô không thật sự muốnso tài với anh, chỉ muốnmở mang kiếnthức thôi.
Lúc này, Hạ Hoằng Huân hô: “Viên Soái!”
“Đến!”
“Lùi bia về mức xa nhất.”
“Dạ!” ViênSoái trả lờimột tiếngrất lớn,trước khi chạy đi lại nói với MụcKhả: “Nhìn đi, đến rồi,xem cô làm thế nào.”
Điều chỉnh xong bia, Viên Soái lại chạyvề, anh ởphía sau giúp Mục Khả nâng súng, ngoài miệng giải thích nói:”Doanh trưởng hạ tử lệnh rồi, nếucô bị phảnlực làm bịthương, sẽphạt tôi buổi tối chạy vòng. Đồngchí, cô kiềm chế một chút.”
Mục Khả hé miệngcười, chạmphải ánh mắtHạ HoằngHuân nhìn sang, cô nâng móng vuốt nhỏ nhẹnhàng vẫy vẫy với anh.
Nụ cười vô tâm củacô luôn có thể dễ dàng làm anh hết giận, HạHoằng Huân nhắm mắt, bất đắcdĩ đáy mắt lại dâng lên ý cười, trongnháy mắt đườngcong khuôn mặt cương nghị trở nên rấtnhẹ nhàng, khiến cả người anh có vẻvô cùng dịu dàng.
Ánh mắt tất cảthầy trò trên bãi bắn không hẹnmà cùng tập trung vào hai người, trong lòng bọn họ hiểu rõ, dù kĩ thậtbắn súng củacô giáo Mục dù có chuẩn xác đếnmức nào cũng sẽ trở thành thủ hạ bại tướngdưới tay HạHoằng Huân, nhưng có thể nhìn thấy huấnluyện viên thể hiện bản lĩnh vẫnrất kích động,thậm chí rấtcảm tạMục Khảcho bọn họcơ hộinày. Cho nên, lớn tiếng hô lên.
“Cô giáo Mục, cố gắnglên. . . . . . Cố lên, Cô giáo Mục. . . . . .”
Nghe vậy, Hạ HoằngHuân nhíu nhíu mày, Mục Khả lúng túng.
Viên Soái hì hì mộttiếng vui vẻ, anh nói: “Tôi giốngnhư đang ởtrong hội trường đại hội thểdục thểthao.”
Trong tiếng reo hò của thầytrò, bãi bắn bia vang lên tiếng súng “pằngpằng”. Hạ Hoằng Huân bắn ra phát súng đầu tiên trước, ngay sau đóMục Khảcũng bóp cò. Trong nháy mắt, hai người trướcsau bắn xong năm phát đạn, sau đó trong lúc mọi người chờ mong, HạHoằng Huân chợt dừng tay, chau mày lại vẻ mặt buồnbực nhìn vềphía Mục Khả.
Nhóm học sinh bình thường không rõ chân tướng, Viên Soái cũng có chút buồnbực, anh trợn tròn đôi mắt nhìn về cái bia phía xa, sau khi người báo bia khoa tay múa chân nói rõ chân tướng, anh phảinén cười đỏbừng cảmặt.
Sau khi cuộc tranhtài kết thúc, dưới sự chỉ huy củaViên Soái Mục Khả cùng những học viên khác tiếptục luyệntập bắnbia. Buổi trưa đến phòng ăn ăn cơm, HạHoằng Huân cũng ở đây. Lúc lướt qua nhau,Mục Khảnghe được anh nói: “Em cũng thật biếtcho tôi thể diện!” Cô nháy đôi mắtto sáng, cười dí dỏm.
Huấn luyện buổichiều vẫntiến hành ởbãi bắn bia, Mục Khả không thấy HạHoằng Huân, chỉ nghe phụ trách huấn luyệnviên nói Doanh trưởng dẫn mườihuấn luyệnviên trẻ tuổi chạy 5km. Buổi tốicô đang nằm lỳ ở trên giường đọc sách, nhậnđược mộttin nhắn.
“Đến phòng làmviệc củatôi.”
Vốn không muốn đi. MụcKhả nhắnlại: “Ngủ rồi.”
Qua một phút, lại nhậnđược mộtcái tin nhắn: “Động tác nhanh lên một chút!”
Còn ra lệnh cho cô! Mục Khảchậm rì rì nhắn lại: “Bả vai hơiđau, không muốn động đậy.”
Tin nhắn thứ ba nhanh chóng chuyển tới, giọng điệuai đó trở nên rất ôn hòa: “Tới đâytôi xem cho, cẩn thận sưngto lên.”
Mặt liền đỏlên, Mục Khả bịt kín chăn cười khúc khích.
Tô Điềm m rón rén đitới, phậtmột tiếngtung chăn lên, hỏi Mục Khả:”Làm gì đó, đấu thua nên muốn tựsát à?”
“Ghét, dọa chết ngườiá.” Mục Khả sợ hết hồn,sau khi phản ứng lại nhảy xuốnggiường cù Tô Điềm m: “Cho cậu dọa ngườinày, phải trả giá. . . . . . Một cáigiá lớn bằngmáu. . . . . .”
Tô Điềm m không tránhthoát được ma trảo của Mục Khả,liên tục xin tha: “Ha ha. . . . . .Mình sai rồi. . . . . . Đừng ầmĩ, đừng ầmĩ. . . . . . Không được, mình nghẹt thởrồi. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Cười đùa xong rồi, MụcKhả đẩycửa ra lộra cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, xác địnhkhông có ai mới cầm dép lên, chân không chạyra ngoài.
Đồng chí nhỏ rửachân xong giống như ngườikhông có việc gì tiếp tụcvùi ở trên giường đọc sách, dường nhưđã quên người khác “Thịnh tình mời”.
Cho đến khi còi báo tắt đèn vang lên, Tô Điềm m ngủ thiếp đi, MụcKhả lặnglẽ xuốnggiường, nằmtrên bệ cửasổ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên trông thấyHạ HoằngHuân đứng trong sân huấn luyện,nhàm chán cào tóc.
Cô khom lưng nhẹ tay nhẹchân chạy về bên giường cầm giấybút, mượn ánh trăng viết mộthàng chữ nhỏ xinh đẹp, bỏ vào bình nướckhoáng, nhắm mục tiêu ném ra bên ngoài.
Nghe được tiếng vang nhỏ,Hạ HoằngHuân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổphòng cô, lại thấy Mục Khả dùng ngón tay chỉ về phía bên phải mặtđất. Tuân theo chỉ thị của “Thủtrưởng” nhặt bình lấy tờ giấyra, cô hỏi: “Doanh trưởng Hạ,anh ở đây làm gì đó?”
Cũng may mình không có nộithương, bằngkhông có thể sẽ hộc máu. Hạ HoằngHuân cảm thấy bản lãnh giận anh củaquỷ nhỏnày quá cao, nếu cô tiếp tụcgây khó dễ, thế nào cũng giảm thọ.
Anh hít sâu, ngửa đầu nhìn cô ngoắcngoắc tay, ý bảo cô xuống.
Mục Khả nằmtrên bệ cửasổ nhìn anh, sau đó lắc đầu.
Anh hít sâu lần nữa, lạivẫy vẫytay với cô, gương mặt kiên nhẫn.
Mục Khả chốngcằm làm vẻsuy tư, sau đó ngoan ngoãn gật đầumột cái.
Buổi tối ánh trăng sáng rõ, làm buổi hẹnhò có chút mùi vị lãng mạng. Chỉlà nhìn Hạ Hoằng Huân cố ý nghiêm mặt, lãng mạnít ỏi suýt nữa thì mất hết.
Mục Khả chạyđến trướcmặt anh, nhìn anh “Giận” trừngmắt nhìn cô, cô đỡ đầu gối cườikhông ngừng.
“Còn cười.”Hạ HoằngHuân sờ sờmái tóc ngắn bị gió thổi tung của cô, trong giọngnói nghiêm nghị có ôn hòa người ngoài khó thểbiết được,anh nói: “Dám dùng thành tích chín vòng khiêu chiến với tôi, em là người đầutiên.”
Mục Khả trờisanh chính là thích làm việc ngoài dự đoán. Cô chủđộng muốnPK cùng Doanh trưởng Hạ, sau đó cốtình lặp lại,một phát mộtvòng, lấy chín phát đạn tạora thành tích chín vòng “nổi trội xuấtsắc”, sau không biết tạisao sống chết không chịu bắn ra phát thứmười, làm cho Hạ Hoằng Huân cũng khôngcách nào bắn ra phát đạn cuốicùng, kết quả lấy thành tích chín phát90 vòng kết thúc, làm cho anh không biết đượcthực lựcthật củacô.
Mục Khả mạnhmiệng: “Ai bảo anh cười nhạo em, còn luôn tắt máy, em ghi thù.” Thì ra là tức giận nên mới dùng thủđoạn nhỏđể đùa bỡn.
Hạ Hoằng Huân biếtsai liền sửa,rất thành tâm xin lỗi: “Xin lỗi,bận bịunên quên mở máy.” Lại cố ýmềm giọngdụ dỗcô: “Đừng nóng giận.”
Mục Khả chu miệng:”Em đã tức giận xong rồi.”Nhớ tớitin đồn, cô hỏi anh: “Buổi chiều anh cùng bọnViên Soái chạy 5km thật à? Sao không nghe anh ấy nói sắpcó kiểm tra?”
Hạ Hoằng Huân gậtđầu mộtcái, không đầu không đuôi nói một câu: “Ăn mừng.” Thấy cô cau màykhông hiểu, anh đưa tay phải ra ôm eo nhỏ của,nhẹ trách nói: “Hôm nay là sinh nhật, em còn giậntôi.” Cúi đầu nhìn qua đồng hồtrên cổ tay, anh cười nhưkhông cười hỏi: “Hôm nay cũng sắpqua, em nói, chúng ta dùng chút thờigian cuối cùng làm chút gì đó tương đốicó ý nghĩa, được không?”
[ ]