Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 15: Cuộc đọ sức ở sân tập bắn


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 15: Cuộc đọ sức ở sân tập bắn


Vì để học viên có đầyđủ thờigian tiến hành bắn bia một chọi một,chứ không phải hình thức hóa chạy lướtqua sân, Hạ Hoằng Huân trước đó đã sửa đổikế hoạchlại từđầu, điềuchỉnh lạikhóa huấn luyện hàng ngày của từng chiếnsĩ trong trụ sở huấn luyện, vừakhông ảnh hưởng đến tình hình huấn luyệnthường ngày lại thuận tiện hoàn thành quá trình thao diễn, đồngthời mởrộng thờigian tập bắncho tất cảlớp học,nhóm học viên đầu tiên tập bắn do Viên Soái dẫn dắt huấn luyện.

Theo sự hướng dẫncủa giáo quan đi tới sân bắn,huấn luyệnviên phụ trách trong sân bắn giảithích cho nhóm học viên về nhữngđiểm mấuchốt và yêu cầu trong việc tập bắn,cuối cùng vẫn không quên dùng vẻ mặt nghiêm túc bổsung 1 câu: “Súng, là sinh mạngquan trọng nhất của quân nhân!”

Các bạn học vô cùng phấnkhởi, nhấtlà nam sinh. Khang Bác kích động đến có chút không nhẫn nại được, báo cáo cũng không gọi, lớntiếng hỏi:”Huấn luyện viên, vậy sinh mệnh thứhai của quân nhân là cái gì?”

Sau khi đi vào sân tậpbắn, Viên Soái đã thu lại bớtthái độ bấtcần đờiliếc xéo Khang Bác một cái, giốngnhư phê bình cậu hỏi vấn đềthật không có trình độ, hỏingược lại:”Cậu cảm thấy thế nào?”

Khang Bác nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi cùng hai người bạnhọc bên cạnhnhỏ giọngtrao đổi ý kiến xong, trong lòng đã có dựtính nói: “Lựu đạn!”

Huấn luyện viên trong sân tập bắn liếc mắtnhìn nhau, Viên Soái bị tức đếngiơ tay lấyxuống cái mũ của Khang Bác dùng sức quất lên đầuanh một cái, quát lên: “Cũng may cậu không phảiở doanh chúng tôi, loại hùng binh nhưcậu, không cần Doanh trưởng chúng tôiđộng thủ,tôi sẽ trừngtrị cậurăng rơi đầyđất.”

Nghe vậy, toàn sân cười to.

Khang Bác ngượngngùng xoa xoa đầu, chưa từ bỏ ý địnhnói: “Không phải ‘lựu đạn’vậy là cái gì? Chẳng lẽ còn có vũ khí bí mật gì?”

“Vũ khí bí mật?Còn có vũ khí có quy mô sát thương lớn hơnsao!” Viên Soái cảm thấy cậulà nho tử không thể dạy,chỉ vào mũi của cậu khiển trách: “Không cần hoài nghi năng lực tácchiến Quân đội nước ta! Khi mạng nhỏcậu không còn thì vũ khí cũng chỉ là đốngphế liệu.”

Lần đầu tiên thấyViên Soái nghiêm túc như vậy, MụcKhả cảmnhận đượcgiọng nói cùng thần thái của anh khi nóichuyện vô cùng giống một người. Nghĩ thầm:Quả nhiên hạng người gì thì dẫn dắtra loại lính đó.

Nói súng là sinh mạngquan trọng nhất của quân nhân là nhấn mạnhđến trình độ quan trọng trong sự liên hệgiữa quân nhân và súng, thế nhưnggặp phảihọc viên tích cực nhất định muốnbiết sinh mệnh quan trọng nhất là cái gì, kích thích Viên Soái dùng lời nói củaDoanh trưởng Hạ đã từng dạy dỗanh, cho đến lúc này, anh cuối cùng hiểutại sao lúc mình hỏi ra vấnđề ngu xuẩnnày thì lão đại giận đếnnỗi hậnkhông thể chém anh rồi. Thậtsự là, rấtkhông có trình độ.


Kế tiếp, mộttổ 15 họcviên tiến hành tập bắn bia. Có thể là do trờisinh đã tương đối hứng thú với vũ khí, các nam sinh tiến hành rấtthuận lợi,gần nhưkhông kịp chờ huấn luyện viên giảnggiải đã nhắmngay mục tiêu – bóp cò, còn có người bắnđược thành tích 80 vòng, thu được mộttrận vỗtay của toàn trường.

Đến lượt nữchỉ đạoviên cùng bạn học nữ thì tốc độtiến hành cực kỳ chậm chạp. Huấnluyện viên không chỉ một lần tựmình làm mẫu tư thế bắn đúng chuẩncho các cô, năm lần bảy lượtnhấn mạnhkhông phải là đạn thật, chỉ cầnthao tác theo trình tự, nắm đượcmấu chốt,bảo đảmtuyệt đốian toàn, Tô Điềm m vẫn không dám bóp cò, thậm chí cảm thấy tưthế nằmở trên chiếubắn rấtbất nhã.

Viên Soái bị cô chọc tứcđến không chịu được, vừa chỉhuy cô nằm ở trên chiếu, vừa nói: “Đây là tập bắn, không phải tranh tài làm người mẫu.”

Tô Điềm m bất đắcdĩ, cẩn thậntừng li từngtí nằm xuống,vẫn không quên kéo kéo vạt áo trướcđồ rằnri, oán trách nói: “Nhiều bia như vậy,tôi bắn cái nào đây?”

Viên Soái gài khẩusúng xong, tức giận nói: “Thích bắncái nào thì bắn cái đó, tùy cô cao hứng.”

Vẻ mặt Tô Điềmm mê mang: “Không bắn trúng cái nàohết thì phảilàm sao hả. . . . . .?”

Không đợi Viên Soáilên tiếng, Mục Khả xếp phía sau bịgiày vò đến mất đi tính nhẫn nại, chạytới thọcngang lưng Tô Điềm m một cái, nhỏ giọngnói: “Đừng làm mất thểdiện, không ai quan tâm những nhân sĩ tưthế nghiệpdư nhưchúng ta, tranh thủ bắn đi, không tin thành tích của cậukém hơn mình.” Trời quá nóng, cô sắp bị đốt chếtrồi, thật sợ Tô đại tiểu thưtiếp tụclề mềthì lát nữa không cần giảbộ vẫncó thể té xỉu.

Tô Điềm m hỏi: “Thành tích của cậu là gì?”

Mục Khả bình tĩnh mà đáp: “Mười phát, chín vòng!”

“Hử?” ViênSoái chợt ngẩng đầu lên không thể tin nhìn cô, cảmthấy ngườinho tử không biết dạy không phải là Khang Bác, mà là cô giáo Mục Khảbác học, lau mồ hôi trên trán, anh nói: “Cô lập Guinness kỷ lục thếgiới à? Tỉlệ ra ngoài bia rất thấp mà.” Gặp qua thành tích kém, chưa từngthấy qua kém như vậy.


Tô Điềm m cười ha ha, “Khó trách hôm nay tập bắncậu không lo lắng chút nào, thì ra là đã biếttrước.”

Mục Khả ngây ngốccười: “Có thành tích chín điểm làm đệmmình lo lắng cái gì.”

Lúc này mới biết tạisao đồng chí Hạ Hoằng Huân lại nhớthời gian huấn luyện bắn bia rõ ràng như thế? Bởi vì bốnnăm trước thuộc hạ dưới tay anh có vịđồng chí nhỏ liên tục giành được danh hiệu”Đệ Nhất ” nội vụ, cũng đồngthời trởthành “Nhân vật tiêu điểm” củasân tập bắn.Ở bộđội nhiềunăm như vậy,loại lính gì cũng đều gặpqua, nhưng giống như Mục Khả,mười phát đạn vẻn vẹn chỉbắn ra thành tích chín vòng anh tuyệt đốichưa từnggặp. Có thểnghĩ, đồng chí Doanh trưởng đượcmệnh danh ‘Cơ giới toàn năng’ lúc ấy không biếtbị kinh hoàng biến thành dáng vẻ như thếnào.

Nhớ lại tình cảnhngày đó, là như thế này.

Ngày thứ ba lúc gần kếtthúc học bắnMục Khảcuối cùng cũng bóp cò, cảm giác thành công của Hạ Hoằng Huân còn chưakịp thành hình, đối mặt với thành tích chín vòng cô bắn ra, hoàn toàn bị sấm sét đánh ngã.

Anh nắm chặt quảđấm, nhíu đôi mày rậm cắnchặt răng quay đầu đi, sau đó buông tay lấymũ xuống hung hăng cào cào tóc, vẻ mặtthất bạirời khỏisân tập bắn.

Thấy anh giận đếnnói không ra lời, người vừatạo ra thành tích đáng nể – MụcKhả bỗngnhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, nởnụ cười,nhìn bóng lưng anh làm mặt quỷ,cô trẻ con mà nói: “Cho anh tức chết!”

Hạ Hoằng Huân mộtđời vang danh cứ thế dễ dàng bịhủy ởtrong tay đồng chí nhỏ MụcKhả. Bởivì cô biểu hiện vượt trội, tấtcả bình xét trong đợt huấnluyện quân sự: nội vụ, tậpbắn, các loại hạng mục hộithao, toàn bộ vì tính tổ chứckỷ luậtmờ nhạt,quan niệm kỉ luật rời rạc,mà trở thành lót đáy chon ha đầu kia. Cho nên, Hạ Hoằng Huân đã lĩnh giáoqua lực phá hoại mạnh mẽ của Mục Khả.Nếu không, sao trong hơn tám trăm họcviên anh từng huấn luyện, lại chỉcó ấn tượngsâu sắc vớimình cô.

Có vết xe đổ của Mục Khả,Tô Điềm m nhất thời có lòng tin, cônghe theo mệnh lệnh của Viên Soái làm việc, trong tiếngsúng “Đùng-đùng-đùng”, sóng lòng sôi sụcbắn xong mườiphát đạn, thành tích 67 vòng.

Nhìn Tô Điềm m và Mục Khảvui mừng nhảy dựng lên, Viên Soái lắc lắcđầu, cảmthấy hai cô gái này thật sựlà không có thuốc nào cứu được,nếu anh bắnra thành tích đó, sớm bị lão đạiđá vào mông rồi.

Tiếng súng trên bãi tập cao thấpnối tiếpnhau, các học viên càng bắn càng hăng, MụcKhả bịkhông khí hiện trường lây nhiễm, cũng bắt đầuchà sát tay, có chút nóng lòng muốn thử.


Sau lưng vang lên giọng nam quen thuộc,có người hỏicô: “Kỷ lục chín vòng của em, định giữlại hay phá vỡ?”

Nhìn quanh bốn phía Mục Khảđột nhiên nghe được giọng nói trầm thấpsợ hếthồn, lúc xoay người lại nhìn thấy đồngchí Doanh trưởng mặc quân phụcđứng ởbên cạnh cô, nhìn không chớp mắtvề phía sân tập bắn.

Không ngờ anh sẽ đến,Mục Khảgiật mình lập tức cảnh giác nhìn xung quanh thêm vài lần, xác địnhmỗi tổcách nhau khá xa không nghe được bọn họnói chuyện, cô mới hỏi: “Sao anh lại tớiđây?”

Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ẩn chứaý cười: “Để chứng kiến giây phút lịchsử củaem.”

Nếu như không phảicó nhiều người đang theo dõi, Mục Khả thậtmuốn đá anh một phát.

Thấy cô nghiêng đầu sang chỗkhác không để ý tới người khác, anh giải thích: “Nhiệm vụ vẫn chưakết thúc, tới đây kiểm tra.”Chuyện diễntập vẫncòn thời gian chuẩn bị, sắp xếp xongchuyện trong doanh, Chính ủy bảoanh khi có thể thì sang đây xem một chút, có phầnkhông yên lòng để Viên Soái dẫn đầunhóm sĩ quan trẻ tuổi này.

Khi đến lượt MụcKhả bắnHạ HoằngHuân cũng không bước lên hướng dẫnđộng tác, chỉ cùng huấn luyện viên phụtrách ở sân tập bắn song song đứng ởxa xa mà nhìn, thỉnh thoảng nghiêng đầutrao đổi đôi câu, nhưng ánh mắttừ đầuđến cuốikhông có rời khỏi sân tập bắn.

Mục Khả nằm ở trên chiếu,đỡ lấycây súng được Viên Soái gài tốt.

Viên Soái không nhịnđược nhắcnhở: “Cô giáo Mục, cô xuốngtay ngàn vạn lần đừng lưu tình, nhắmthẳng vào một chỗ bắn thôi.”

Nghe vậy, Mục Khảnghiêng đầu nhìn anh cười cười,đưa tay kéo mũ ra phía sau đầu, không đợiViên Soái nhắc nhở ba điểm trên một đườngthẳng đã nhắm lại một mắt,ngắm đúng mục tiêu, sau đó trực tiếp bóp cò, viên đạn “Vèo” một tiếng bay vụtđi ra ngoài. Động tác làm có bài có bản, không thấyyếu kém chút nào.

Đáng lẽ đều là bắnxong mới báo bia, không biết vì nguyên nhân gì, Mục Khả mới bắnra một viên đạn, thì nghe được báo biaviên la lớn: “Vòng số 9!” Thậtra thì thành tích của học viên trướcđó cũng quá không lý tưởng, không dễ gì xuấthiện vòng chín, báo bia viên có chútkích động.

Lặp tức cảmgiác có ánh mắt phóng lên trên người cô, MụcKhả nhe răng vui vẻ, trên mặtkhông hề che giấu nho nhỏ đắc ý. Ai nói cô không dám sờ súng, cô chỉlà không thích mà thôi.


Viên Soái khiếp sợ không thu gì HạHoằng Huân, anh trợn tròn đôi mắthỏi: “Đồng chí, cậu khẳng địnhthành tích bắn ra là mười phát chín vòng? Chứ không phải bắn trúng vòng chín?” Tiến bộ vẫn quá lớnrồi. Chẳnglẽ đây chính là thâm tàng bất lộhay sao? Nhìn thân thể cô ấy nhỏnhắn thếnày, không giống cao thủ.

Mục Khả nhíu lông mày: “Bắn ra mộtvòng, phát đạn cuối cùng bắn không trúngbia rồi.”

Sau 10 phát súng, thành tích MụcKhả là 90 vòng.

So với bốn năm trước,trình độ tiến bộ tăng vọt.

Lúc này, mượn dùng một câu nói hếtsức thỏađáng của Đài Truyền Hình: “Sự tiến bộnhanh đến từ điểm khởi đầuthấp.”

Tuyệt đối là cốý. Anh thế nhưng không nhìn ra con bé này giởâm mưu quỷkế vớianh? Hạ HoằngHuân không thể không thừa nhận,anh nhìn lầm rồi, phát súng đó cô đạtthành tích một vòng thật ra thì rấtcó bản lãnh.

Sau đó dưới dự bày mưutính kế củaHạ HoằngHuân nhóm học viên đi huấn luyệnmay mắn đượcchứng kiếngiai đoạn ngắm bắn, có điều cái này cũng không ở trong chương trình huấn luyện,cho nên sau khi huấn luyện viên phụtrách sân tập bắn giảng giải xong, chỉlà có thử tính chất thăm dò hỏi: “Có vị họcviên nào muốn thử không?”

Khang Bác tích cực đứng đầuđừng quá mứccùng với Tô Điềm m phía trước sợ đếnkhông được việc, Mục Khả không chịunổi vô sốánh mắt mong chờ ném tới đành miễn cưỡngđứng dậy.Vì vậy, ba người bị đưa đếnngắm bắnbước ra phía trước, chia ra do huấn luyện viên sân tậpbắn phụtrách, Viên Soái và Hạ Hoằng Huân chỉđạo thao tác.

Vẻ mặt HạHoằng Huân nghiêm túc cầm súng, vừagiải thích vừa làm động tác mẫu: “Lúc bắnxương quai xanh phải vững,không thể có khe hở, nếukhông làm tốt giai đoạn ngắmbắn giảmbớt lực,sẽ rấtđau. . . . . .” Dừng một chút, anh suy nghĩ có cần phảigiải thích cặn kẽ như vậyhay không, cảm thấy dựa vào bản lĩnh bộclộ nho nhỏtrước đó củađồng chí nhỏ Mục Khả, không chừngsẽ cho anh thêm chút kinh ngạc.

Cơ thể MụcKhả gầnsát anh, nhìn gò má cương nghị củaanh cảm thấydáng vẻ nghiêm túc của anh vô cùng có hương vị, ánh mắt không tựchủ dờixuống trang phục quấn luyện anh mặc,đóan rằng quân trang anh mặc hẳnlà cỡ năm loại ba, vóc người của anh có vẻđặc biệtmạnh mẽđộng lòng người.

Xin giáo viên tiếngTrung thứ lỗi Mục Khả dùng thành ngữbừa bãi, chủ yếu là thân thể Hạ Hoằng Huân thậtsự là quá tốt, cô thật là không tìmthấy từnào hình dung thích hợp hơn. Anh vốncó ưu thếvề chiềucao, trải qua nhiều năm huấn luyện, mặcdù cách lớp quần áo, cũng có thể làm chongười cảmthấy bắpthịt rắnchắc củaanh.

Nhận ra mình lại đang nhìn lén anh, Mục Khả vô cùng ảo não, cô vộivàng quay mặt qua, nghiêm túc nghe anhgiảng giải,thế nhưnglại nghe HạHoằng Huân trầm giọng hỏi: “Có hài lòng với phần cứng củaanh không?”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.