Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 17: Góc nhỏ


“Thái tử đệ đệ của ta, sao không đi nhanh một chút, ta không muốn chậm trễ đâu”

“Không cần”

“Nhưng ta không nỡ”

“Ngươi, thật bẩn”

Trịnh Lương cười khì, vẫn giữ lấy khóe miệng vui vẻ của hắn, ngoáy đầu, liếc nhìn về phía Trịnh Hành, xoay người bước tới, sau đó lại dừng chân, trực tiếp mặt đối mặt với Trịnh Hành. Vẻ mặt của hắn khi không cười quả thực quá mức âm lãnh, giọng nói cũng trầm xuống, không ấm áp nhẹ nhàng như khi hắn cười_”Đệ đệ, ngươi dù là thái tử, nhưng vẫn là hoàng đệ của ta”

Trịnh Hành thờ ơ nhìn Vân tam vương trước mặt kia, dùng một tay đang cầm sách của mình, nhẹ phẩy qua mặt_”Thật khó chịu”

Trịnh Lương nhướn mày, xếp lại quạt, một tay đăt ra sau lưng, hơi cúi người, tay kia đưa quạt đến trước mặt Trịnh Hành_”Cần quạt của ta không?”

Trịnh Hành dùng quyển sách bản thân đang cầm đẩy xa ra khỏi tầm mắt thẳng tắp của hắn, sau đó nhấc chân đi lên phía trước. Trịnh Lương mỉm cười, cũng lập tức trở lại bộ mặt vui vẻ của hoàng huynh thường ngày, đi theo phía sau thái tử hoàng đệ của hắn

Có một sự thật không ai biết được trừ Trịnh Hành và Trịnh Lương, Trịnh Hành lên được ngôi thái tử một phần là vì mẫu thân hắn nhưng một phần bí mật khác lại chính là do Trịnh Lương tạo ra thế cục. Ngày đó, khi Trịnh Hành vẫn đang ngây ngô ôm mộng tưởng một ngày sẽ trốn thoát khỏi cấm cung thì Trịnh Lương đã đến trước mặt hắn, vẫn với nụ cười ngày nào, rất nhẹ nhàng che quạt nữa mặt, hướng hắn cong mắt cười_”Tiểu tứ hoàng đệ, ta nhàm chán, cùng ta làm mọi thứ trở nên thú vị có được không?”

Chính hắn là người đã đẩy Trịnh Hành vào hố sâu cung đình, vào những tranh chấp dơ bẩn nhất, thứ mà hắn biết rõ nhưng vẫn cố tránh né. Để rồi, khi nắm vào tay danh nghĩa của một thái tử, hắn đã thật sự bán luôn cả linh hồn chỉ dành cho cuộc chơi tranh chấp ngay vàng chưa biết hồi kết này.

“Ngươi muốn kéo một ngốc tử vào cuộc đấu này sao?”_Trịnh Hành vẫn bình thản mà đi phía trước, bỏ lại một câu cho Trịnh Lương ngay phía sau

“Hiện tại ta nhàm chán, đệ khiến ta có chút thất vọng”

Trịnh Hành không kiềm được liếc mắt qua nhìn bên phải của mình, sau đó cũng nhanh chóng trở về tầm nhìn phía trước, khẽ cong khóe miệng cười_”Khiến hoàng huynh thất vọng”

Hai người đến một cách thật lặng lẽ, sau đó cũng rời đi âm thầm không đánh động đến ai. Cả một vương phủ rộng lớn chuyên về võ trang của Trịnh Hạo cư nhiên lại không ai hay biết họ phải tiếp nhận hai vị khách không mời mà tới thích đi dạo vòng quanh kia

Trở lại với Hàn Diễm trong phòng, sau khi cửa phòng được đóng lại thì nàng liền mở miệng hỏi nhỏ_”Đi chưa?”

Bầu không khí xung quanh vẫn còn quá đổi yên lặng, lâu đến mức Hàn Diễm muốn ngủ tiếp thì bất ngờ một tấm giấy đưa ra trước mặt nàng

“Gì thế này?”_Hàn Diễm chau mày, khó tưởng tượng nhìn vào bức vẽ trước mặt mình, sau đó nhìn qua tên hộ vệ mặt sắt đang nhìn nàng chăm chú kiểu như_Tôi viết rất rõ, cô không hiểu, cô chính là đồ ngốc

Bức tranh của tên hộ vệ nàng đang xem căn bản bao gồm hai cây que tăm, hai hình tròn trên mỗi que tăm rồi dấu x thật lớn gạch bỏ hai que diêm đó. Hàn Diễm trề môi, vẻ mặt như thấy thứ đáng ngại nhìn bức hình, sau đó biết mình hình như có chút sai sót về thái độ nên liền nhanh chóng giơ tay vuốt mặt, thở dài_”Ta không có ý gì, cũng không phải không hiểu ngươi muốn nói gì. Nhưng nếu được, lúc trở về, ta sẽ nói với Ly Bách kiếm cho ngươi một phu tử, hoặc cùng lắm thì hắn sẽ đích thân mà dạy chữ cho ngươi”

Nàng nhanh tay cầm lấy tờ giấy, gấp nó lại bỏ vào ống tay áo đồng thời khẽ chau mày với cái bụng đau của mình, sau đó chậm rãi ngồi dầy, chầm chậm kéo áo lên muốn xem thì tên hộ vệ lại quay mặt sang chỗ khác.

Hàn Diễm nhìn thấy, không nhanh không chậm liền bật cười, sau đó tự mình xem chỗ đau kia. Cư nhiên lúc này đã thành một mảng xanh tím đáng sợ.


Nữ nhân nhìn không được thở dài, giơ tay ôm trán, che đi nữa gương mặt_”Sơ xuất, quá sơ xuất rồi. Sao lại có thể làm chuyện không suy nghĩ như vậy”_đôi mày kia chau lại ngày một gần_”Nam nhân kia, còn có Thanh, giờ lại là chính mình. Rốt cục sẽ còn loại người nào nhảy ra a. Sẽ là ai tiếp theo đây. Hừ!”

Hàn Diễm lơ đãng nhìn lên thì đã thấy tên hộ vệ đặt áo khoát lên giường cạnh nàng_”Sao vậy, ta phải đi nữa sao?”

Hắn im lặng đứng quay lưng ở một bên thành giường, sau đó lặng lẽ đi đến cửa, cứ như vậy đứng yên như chờ đợi. Hàn Diễm vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn hắn, sau đó vẫn là chậm rì rì mà mặc áo vào. Đến lúc bước gần đến tên hộ về thì bỗng nhiên hắn lại khuỵu xuống một chân để đầu gối chạm đất, đưa tấm lưng được hạ thấp rộng lớn ra trước mặt Hàn Diễm.

Nàng nhìn tấm lưng kia, rồi lại nhìn một tay đang ôm bụng của mình, nghiêng đầu, tròn mắt nhìn sau đó lại thở dài, nhún nhẹ vai, tự mình phất tay với chính mình, nhấc chân bước lên, bỏ qua tên hộ vệ, tự tay đẩy cửa, bước ra ngoài với dáng vẻ của một ngốc tử, hi hi ha ha một mình nhìn quanh cười ngây ngốc.

Bình thường Hàn Diễm cũng như vậy, cũng thường cười một mình khi tự mình ngẫm lại chuyện vui hay việc làm của người xung quanh, sau đó tự suy nghĩ về vài lý do rồi lại cười một mình, ánh mắt của lúc đó cũng thất thần, vô định không kém với não bộ đang làm việc không tưởng kia. Cho nên căn bản, đây chính là một loại thói quen, một loại tính cách, đã không còn đơn thuần là giả ngốc để nhập vai nữa.

Hàn Diễm tùy ý bước đi cẩn thận với vùng bụng vẫn còn đau âm ỉ của mình, ngây ngốc mà nhìn quanh, trong đầu lại thầm nghĩ lại mấy lời vừa nói của Trịnh Lương kia, sau đó lại bất giác mà nở nụ cười_[Lão tử là cho ngươi chờ đến mòn răng. Muốn ta làm, trước tiên phải cho ta vật trao đổi ngang giá hoặc hơn. Đó mới là nguyên tắc của gian thương như ta. Dám ra lệnh cho ta sao? Ngươi gan lắm]

Trong vô thức, Hàn Diễm tự động rẽ trái, rồi rẽ phải, cứ như vậy mà bước đi với mớ bòng bong trong đầu cùng đôi may khẽ chau vì khó chịu. Chỉ là đi được một lúc thì dừng, chuyển sang chăm chú xem đánh nhau.

Hẳn nhiên là tên ngốc Mộc Thanh và tên Lam vương Trịnh Hạo kia. Hàn Diễm lười nhìn bọn họ, mắt khẽ đảo tìm kiếm tên thích gây chuyện Ly Bách kia. Hắn cư nhiên ngồi một bên, thoải mái xem sách, uống trà. Thậm chí, Hàn Diễm còn thấy Mộc Thanh vung lên cán thương, dùng lực phỏng thẳng tới, cùng lúc đó thì Trịnh Hạo lại né qua một bên khiến cho tầm nhìn phía trước của Mộc Thanh bỗng nhiên được mở rộng, hắn trợn mắt nhìn mũi thương lao thẳng về phía Ly Bách vẫn còn nhàn nhã uống trà trong trướng.

Hàn Diễm bỗng nhiên có hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau về thứ võ công của Ly Bách_[Là hắn quá mạnh hay thật sự hắn chỉ có đủ võ để phòng thân?? Suy cho cùng, nếu hắn mà giỏi võ, lại còn biết y thuật laị thêm tính tình cùng sự thông minh của hắn thì thiên hạ này tất loạn. Cho nên, con người không ai là hoàn hảo, suy cho cùng, Ly Bách không những là lang băm, mà lai còn là một tên võ mèo]_Hàn Diễm sau một hồi khinh bỉ Ly Bách góc bên kia đã được tên hộ vệ phía sau Hàn Diễm cứu lấy một mạng thì nàng liền dùng đôi mắt cá chết, vô tiêu cự mà nhìn về hướng đó, lòng lại thầm nghĩ_[Nói đi cũng phải nói lại. Xét theo nhiều khía canh, dù cho Ly Bách là phế nhân thì…cũng còn đỡ hơn mình nhiều. Hây da, sao có thể cẩu huyết như vậy chứ!!]

Phía bên kia, Ly bách vô tình ngước nhìn lên, rất tự nhiên mà hỏi tên hộ vệ_”Ngươi làm gì ở đây, Ly Hiên của ta muội ấy ở đâu?”

Tên hộ vệ yên lặng, trở ra đặt lại cây thương vào vị trí thì trong lúc đó thì Mộc Thanh cùng Trịnh Hạo cũng đều đồng loạt dừng đánh nhưng chỉ có Mộc Thanh là chạy đến, vẻ mặt lo lắng, xoay tới xoay lui nhìn xem Ly Bách có bị thương chỗ nào hay không_”Ly Bách huynh có sao không vậy?”

“Không sao, vẫn ổn, đạ tạ”_Ly Bách nghĩ muốn đứng dậy, đi tìm Hàn Diễm

Trịnh Hạo lại một bên yên lặng, rút từ trong ngực ra một thanh chủy thủ chuôi nạm ngọc, chăm chú xem xét thật tỉ mỉ nó rồi bất thình lình ngẩng đầu, sắc lạnh mà nhìn lên Hàn Diễm

[Gì chứ, ta đã làm gì ngươi mà đã bật đèn pha với ta rồi]_Hàn Diễm thái độ có chút né tránh không biết nên làm gì với hình ảnh một đứa ngốc thông thường, cứ như vậy đứng ngây ngẩng đó, thỉnh thoảng xoay tới xoay lui ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng mặc nhiên lại vờ như không như thấy Trịnh Hạo.

Điều này khiến hắn có một chút khó hiểu, nhưng rất nhanh liền bị hắn bỏ qua sau đầu, xem như đã thật doạ sợ được tiểu ngốc qua kia mà lui trở lại, ngồi vào bàn trà của ba người bọn họ trong trướng.

Ly Bách vừa đi ra liền xòe quạt che lấy trước trán, nheo mắt nhìn quanh liền thấy được tiểu muội muội của hắn đang thơ thẩn nhìn trời tuyết bắt đầu rơi trên hành lang lạnh lẽo

Hắn bước đến, mắt cong mỉm cười, quạt che lấy nữa mặt, khe khẽ gọi_”Ly Hiên”

Hàn Diễm vẫn ngẩng mặt nhìn trời, một lời cũng không đáp trả, ngay lúc Ly Bách thôi mắt cười của hắn, chuẩn bị hạ quạt, xếp lại thì nàng mới chậm rãi mở miệng_”Muốn cho ta xem gì thì mau lên, thời gian của ta có vẻ bắt đầu đếm ngược rồi”

Ly Bách chau mày có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh hắn lại gõ quạt vào tay, mỉm cười tự tin với nàng_”Tiểu muội muội, muội phải theo sát ca ca”


Hắn vui vẻ đi trước, Hàn Diễm cũng nhanh chân bước tới một bước, vươn tay nắm kéo lấy ổng tay áo của hắn, vung văng qua lại theo Ly Bách về phía màn trướng của ba người bọn họ.

Mộc Thanh vừa thấy được Hàn Diễm liền vui vẻ mỉm cười_”Tiểu muội muội”

Ly Bách vui vẻ nhìn qua, đặt quạt lại lên bàn, tay chuyển qua cầm sách nâng trà_”Ai là muội tử của ngươi”

Trong lúc đó thì tên hộ vệ lại tự động đi lên trước một bước so với người hầu trong trướng, mang qua cho Hàn Diễm tấm đệm lót, đặt ngay sau lưng Ly Bách, sau đó yên lặng bước xuống bục gỗ phía sau hai người chủ tử của hắn, lạnh lùng đứng yên

“Tiểu Hiên”_Mộc Thanh nhìn theo Hàn Diễm hành động có chút cứng nhắc, gương mặt không hiểu chuyện cùng việc không biết xoay xở vì không nhận được sự giúp đỡ từ người khác, chậm chạp ngồi xuống đệm kia thì cảm thấy có đôi chút buồn cười

Ly Bách nhướn mày nhìn biểu hiện của Mộc Thanh, lại khẽ đưa mắt nhìn về phía sau mình, đồng thời nâng lên tách trà_”Ta không cho phép”

Mộc Thanh vui vẻ giúp đỡ gia nhân đặt điểm tâm lên bàn, nói với Ly Bách_”Huynh xem, huynh càng ngày càng keo kiệt”

“Sao ta phải chia sẻ muội muội của ta”_Ly Bách vươn tay, cầm qua bát ngọc, chậm rãi mở ra, tay kia hướng Trịnh Hạo mời_”Ta cờ đen, đệ đi trước”

“Được”_Trịnh Hạo bắt đầu hạ nước cờ đầu tiên. Nhưng lúc vừa hạ xong, nhìn về phía Ly Bách thì đã thấy hắn kéo lên ổng tay áo, vươn tay cầm lên một đĩa bánh, cẩn thận xoay ra phía sau lưng đưa cho tiểu ngốc qua kia rồi mới quay lại, hạ tiếp quân cờ

Cứ như vậy hình thành một ván cờ bốn người hai mặt. Ly Bách hắn và Lam vương Trịnh Hạo. Mộc Thanh vốn là võ tướng, hắn chẳng để tâm nhiều đến xung quanh, thích gì liền làm đó cho nên hầu như nếu thật sự khong có việc gì làm, hắn chỉ ngồi yên đấy, bắt đầu kể chuyện, lảm nhảm đến không chịu nổi. Còn Hàn Diễm ở phía sau bởi vì trong trướng vẫn còn người, lại không biết khi nào người đột ngột mà bước vào nên phải luôn làm ra vẻ ngây ngốc, nghiêng đầu, cong tay, xem xét bánh, ăn một cách rất chậm chạp, thỉnh thoảng lại nhảy mũi một cái thật mạnh, lén lút kéo chặt hơn tấm áo lông quấn quanh người

“Hạo huynh, kế đến huynh sẽ định làm gì tiếp?”_Mộc Thanh buồn chán, lấy ra vài viên cờ, sau đó chăm chú xem xét hai mặt của nó

“Cũng vừa đúng thời điểm tuần phường danh được chuyển qua cho đệ đúng không?”_Ly Bách nhàn nhã đặt xuống quân cờ, trong lòng tự mỉm cười dự đoán thái độ của Trịnh Hạo khi nghe đến chuyện kia

Trịnh Hạo nghe lời này từ Ly Bách, bản thân đang cầm quân cờ trong bất giác cũng dừng lại, sau đó thở dài, đặt cờ vào vị trí_”Đúng vậy, năm nay lại trùng hợp đến phiên đệ”

Ly Bách hắn nhướn mày, cầm lên quạt, nhẹ nhàng phe phẩy_”Tin tức của đệ kia, bên ngoài đều đã biết, ta chỉ là người vãng khách tình cờ biết được chút ít tin tức mà thôi. Vậy là đệ sẽ có một năm rảnh rỗi rồi, sao vẻ mặt lại như vậy?”

“Nhưng lần này, tình cờ không những rơi vào Hạo huynh mà còn rơi vào tay Vân tam vương Trịnh Lương. Hắn sẽ là người dẫn quân xuất chinh. Không nghĩ tới trong cùng một năm mà lại có sự chuyển đổi trùng hợp lớn như vậy. Nhưng đệ lại cảm thấy không ổn đối với những chuyện này. Có cảm giác rất không đúng “_Mộc Thanh giọng nói ngày càng nhỏ đến cuối cùng trông cứ như hắn đang lẩm bẩm một mình sau đó lại nghiêng nghiêng đầu vẻ mặt không chắc chắn mà hạ xuống một quân cờ

“Ta nghĩ sẽ ổn thôi, bao năm qua vẫn thế, Đông Vũ này đang thời kì thịnh trị, mọi thứ đều tốt đẹp”_Ly Bách chậm rãi cầm lên khối bánh nhưng cũng không ăn, cố ý quay lại, dùng tay đỡ lấy đầu của tiểu muội hắn bởi vì lim dim mà tựa vào lưng hắn làm cho Hàn Diễm giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác dụi mắt, sau đó cầm lấy khối bánh của Ly Bách đưa tới, không nghĩ nhiều ăn vào, sao đó lại còn tự giác chỉnh lại chiếc đĩa lệch trên tay cùng mớ bánh bên trong.

“Cũng chỉ là bề ngoài”_Trịnh Hạo có chút không kiềm chế, dằn xuống chung trà lên mặt bàn, sau đó thở dài, đặt vào vị trí kế tiếp, vẫn thái độ lãnh tỉnh mà lên tiếng_”Hai nước”

Ly Bách nhướn mày, thôi nhìn Hàn Diễm mà quay trở lại với ván cờ, rất vui vẻ nói_”Sao, đệ nghĩ hai nước nữa là ta sẽ thua?”

“Không, là hòa”


“Không thể nào”

“Đừng nhườn ta”

“Ta muốn đệ vui vẻ”

“Vậy nếu lúc đánh nhau, ta để huynh thắng”

“Ta đươngnhiên vui vẻ”

“…”

“Ta thắng!”_Ly Bách mỉm cười, lấy ra quân cờ của Trịnh Hạo rồi sau đó thay vào bằng quân màu đen của hắn, nhướn mày nhìn Trịnh Hạo_”Đệ vui vẻ chứ?”

Trịnh Hạo lại một lần nữa thở dài, dùng tay xoa xoa hai bên trán sau đó nheo mắt nhìn ra bên ngoài qua màn che mỏng kia

“Sao vậy, trông có vẻ đệ thật sự gặp phải rắc rối”_Ly Bách thong thả nâng trà, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, phía sau tùy ý Hàn Diễm lại một lần nữa tựa đầu vào lưng hắn

“Ta lúc này chỉ muốn mang mẫu thân ra khỏi cung, trốn thoát khỏi nơi đó”_sao đó hắn dùng ánh mắt kì vọng mà nhìn qua Ly Bách

Câu hỏi này của Trịnh Hạo khiến cho cánh quạt của Ly Bách đang nhẹ nhàng nhấp nhô kia dừng lại, sau đó hắn gấp mạnh quạt, che lên miệng mình_”Hoàng hậu, đã làm gì Lam phi sao?”

“Một phi tần thuộc quyền trông coi của mẫu thân cư nhiên lại bị sẩy thai, cuối cùng bỏ mạng ngay sau đó”

“Đệ làm sao biết, nếu biết đã điều tra được gì không?”

“Ta để người của mình bên cạnh mẫu thân, không nghĩ tới loại chuyện này cuối cùng cũng xảy ra với nàng, vẫn không điều tra ra gì cả”

” Giờ mới nghĩ ra, Mộc Thanh, sổ sách của tuần phường danh ba năm trước là do ai nắm?”_Ly Bách chuyển qua hỏi Mộc Thanh tinh thần đang tập trung ở mức cao nhất

“Trịnh Lương”_Mộc Thanh đơn thuần được hỏi liền nhanh chóng trả lời

Ly Bách nhắm lại mắt, sao đó nhìn thẳng vào Trịnh Hạo, rất bình thản nói_”Ba năm là đủ thời gian để đưa đệ vào một cái bẫy hoàn hảo do hắn làm ra. Ta nghĩ tốt hơn đệ vẫn là nên yêu cầu với hoàng thượng cấp cho đệ sổ sách mới, còn mớ sổ sách của Trịnh Lương đã dùng qua, tốt nhất đừng xen vào”

Trịnh Hạo nghe vậy thì cảm thấy rất khó chịu, hắn xiết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn ra ngoài_”Nếu ta cứ giữ chúng thì sao?”

“Việc tìm ra được thứ gì đó đáng nghi ngờ từ sổ sách của Trịnh Lương là không thể. Đệ nếu làm quá lên thì sẽ khiến cho hoàng thượng nghi ngờ, như vậy lại càng không tốt. Thậm chí nếu đệ sơ ý tỏ ý muốn giữ lại, đấy cũng xem như đệ đã có sự giám sát đối với Trịnh Lương, như vậy càng nguy hiểm cho Lam phi. Vẫn như cũ, hãy làm sổ sách mới cho lần này của đệ”

“Hắn đang nhử sao?”_Mộc Thanh chịu không được, tức giận đập bàn thì cũng là lúc Hàn Diễm giật mình ngã ngữa ra sau, đầu đập vào nền gỗ một tiếng rất kêu. Ly Bách lập tức quay ra sau, khẽ cười kín đáo chỉ để Hàn Diễm thấy, tiện tay kéo nàng

“Không ai hiểu rõ hắn ta hơn Ly huynh. Ta nghe lời huynh”_Trịnh Hạo thở dài, nâng lên chung trà nhấp một ngụm nhỏ, đặt xuống xiết chặt rồi rất nhanh thả ra tách trà, lại thở dài

“Ly huynh, sao huynh nói chúng ta không thể tìm manh mối được từ sổ sách?? Đệ không tin mọi thứ hoàn hảo”


Mộc Thanh định nói tiếp nhưng Ly Bách lại dùng quạt che lấy miệng của chính hắn kèm theo khẽ suỵt nhẹ_”Đệ chỉ cầm làm tốt nhiệm vụ của đệ là được, Mộc Thanh”

Mộc Thanh vẫn muốn nói, nhưng lại nhìn thấy Ly Bách không để ý hắn mà lại đang cố dùng lực kéo tấm đệm Hàn Diễm đang ngồi cùng lên ngang bằng hắn thì mới nho nhỏ cúi đầu nói_“…Thứ lỗi cho đệ”

“Không có chuyện gì quá lớn. Ta chỉ muốn nói, nếu không muốn như ta, như nàng ấy, như Trịnh Hành, đệ tốt nhất vẫn cứ làm tốt nhiệm vụ bề trên giao cho trong giới hạn nhất định. Ta không muốn người thựa tự của Mộc Phủ sẽ chết một cách bất ngờ với bằng chứng cùng lời buộc tội không thể chối cãi”

“Nhưng, huynh chấp nhận sao”

“Mộc Thanh, đệ vẫn không hiểu tại sao ta từ quan sao?”

“Đệ…nhưng mà đây rõ ràng là cơ hội tốt”

‘ RẦM!’_Trịnh Hạo mày chay chặt, thể hiện hắn rất tức giận, lực đạo vỗ lên bàn là rất mạnh khiến cho Mộc Thanh giật mình, còn Ly Bách thì thở dài xoay qua dỗ Hàn Diễm bật khóc vì hoảng sợ

“Đủ rồi Mộc Thanh”

Mộc Thanh cũng chau mày, thở hắt ra, rất nhanh đứng dậy đi mất. Trịnh Hạo lại xoa trán, nhìn lên Ly Bách rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài_”Xin lỗi”

Ly Bách cong mắt mỉm cười, vẫn như bình thường vui vẻ trả lời_”Chuyện đã qua, không quan trọng”

“…”_Trịnh Hạo như muốn nói tiếp nhưng lại thôi, hắn nhìn qua thì lại bất ngờ khi nhìn thấy tiểu ngốc qua kia đang vui vẻ tự tay bỏ khối bánh màu hồng nhạt vào miệng của Ly Bách

“Ta nghĩ, từ nay về sau, đệ sẽ không cần phải né tránh tiểu Hiên nhà chúng ta nữa đâu”_Ly Bách mỉm cười,mị mắt liếc nhìn Hàn Diễm, rồi lại đoan chính mà nhìn Trịnh Hạo đang ngạc nhiên mà khó hiểu, chậm rãi uống trà_”Trông có vẻ, tiểu ngốc qua nhà ta để ý vương phi nhà đệ hơn, nếu họ thành tỉ muội thì không tồi đúng không?”

Ngay lập tức vẻ mặt Trịnh Hạo liền tối sầm hết mức có thể, Ly Bách bật cười sảng khoái, xốc lên Hàn Diễm, thong thả bỏ lại một cậu cho Trịnh Hạo_”Đệ đừng lo”_Ly Bách cố ý bồng lên, để Hàn Diễm ngồi trên tay hắn, cằm gác lên vai, tầm nhìn chính xác hướng tới Trịnh Hạo, sau đó bước đi_”Tới giờ tiểu Hiên nhà ta phải về nhà rồi. Ta không muốn tiểu ngốc qua này lại sinh bệnh. Sẽ buồn chán lắm hahaha”

Tên hộ vệ cũng không hành lễ đối với Trịnh Hạo, cứ như vậy hiên ngang bước đi. Hắn bất giác nhìn đến tiểu ngốc qua thì lại thấy nàng hướng thẳng bàn tay với lòng bàn tay hướng xuống mặt đất về phía hắn, sau đó cong lại tất cả chỉ chừa một ngón giữa rồi chậm rãi đến ngón trỏ, rồi là ngón cái, sau đó để bàn tay với ba ngón giơ ra kia vuống góc với mặt đất rồi giật nhẹ lên trời, thu lại tay, hihi haha cười, xoay mặt trực tiếp đối mặt với hõm cổ Ly Bách

Ly Bách ôm thẳng Hàn Diễm vào trong xe, nhanh chóng kéo chăn bọc lại cho nàng rồi nhận lấy hộp đựng than bằng đá đưa cho Hàn Diễm đang run lên vì lạnh

“Có gì muốn nói thì nói, đừng giả nhân giả nghĩa”

“Trịnh Hạo”

“Không quan tâm”

Ly Bách nghe được cũng chỉ cười cười, thứ hắn muốn đã có, thứ hắn cần khẳng định cũng đã nắm trong tay. Hiện tại chỉ cần mảnh ghép cuối cùng

“Hàn Diễm, Trịnh Lương muốn muội làm gì?”

Hàn Diễm ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn sang Ly Bách bên cạnh cao hơn nàng một cái đầu kia, rồi lại trở về tầm nhìn phía trước, cứ như vậy tiếp tục bước đi mà không cho hắn đáp án.

Đến lúc dừng chân trước của phòng nàng thì Hàn Diễm cũng không vội đẩy cửa, cứ như vậy đứng xoay lưng về phía của Ly Bách, cười nữa miệng_”Ngươi thật xảo quyệt”

Ly Bách nhướn mày, mỉm cười, chờ đến khi Hàn Diễm đóng lại cửa phòng thì mới rời đi, tuyết cũng bắt đầu đổ mạnh,…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.