Hàn Diễm nhướn mày, đề phòng, cẩn trọng giơ tay nhận lấy bọc vải trắng từ lão bà đưa qua_”Lão bà, bao tiền?”
Lão bà nghe được liền bật cười, xua tay_”Không cần, tiền của người, ta không lấy. Gặp được người có số mệnh như người thì đã là quá quý giá rồi. Thật sự không cần”
“Thật sao?”
“Ta không lừa người đâu”
“Cứ như vậy ta có thể đi được sao?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì cảm tạ”_Hàn Diễm cẩn trọng lùi lại hai bước, khẽ nghiêng đầu, từ trong lòng lấy ra vài đồng bạc mà tiểu Thi đưa cho lúc sáng, đi đến cầm lên tay của tên hộ vệ, lật lên lòng bàn tay của hắn, thả tiền vào trong rồi cứ như vậy xoay người rời đi.
Đi được một đoạn nhỏ đường đi, Hàn Diễm nhìn xuống bọc vải trắng trong ta, nhếch môi cười_[Trong tiểu thuyết hay phim truyện, chỉ cần là thứ cuối cùng thì luôn gặp vấn đề mà không thể xem được, a, cũng có ngoại lệ mà, nhưng cũng là xem được xong thì cũng te tua tơi tả lắm, thôi kệ, xem vẫn tốt hơn]_nàng mỉm cười, chậm rãi mở ra tấm khăn
Phía sau, tên hộ vệ sau một hồi ngẩng ngơ với hành động kia thì cùng lúc Hàn Diễm mở khăn thì cũng là lúc hắn mang tiền, đi đến trước mặt lão bà vẻ mặt bất đắc dĩ kia mà đưa tiền, sau đó xoay người, đi đến ngay phía sau lưng của nàng.
Hàn Diễm vẫn đứng đó, tay vẫn nắm ở phần cuối của thẻ tre, vẻ mặt ngây ngốc, rồi lại tự mình buồn cười, quay qua bên phải, đưa mắt nhìn về phía tên hộ vệ của mình_”Ngươi tin vận mệnh không?”
Hắn yên lặng, còn Hàn Diễm lại cười khì_”Haiz, tin hay không cũng là triết lý của ngươi. Còn bản thân ta, trước giờ luôn tin vào vận mệnh. Bởi đơn giản, nó là thứ ta không bao giờ thắng được. Ngươi bảo là chống lại số phận nhưng sao không nghĩ tới số phận đã sắp đặt như vậy. Cuối cùng ngươi cũng chỉ là một con số bất kì trong hàng vạn dãy số nhưng cứ nghĩ mình là con số đặc biệt. Ngươi chỉ được cái khác biệt chứ không đặc biệt. Ta cũng vậy”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời_”Tôi sẽ một lần nữa tin vào cái vận mệnh may mắn chết tiệt của mình, hy vọng ông sẽ cho tôi một món quà xứng đáng….à mà thôi, phần sau nói ra thì còn gì vui vẻ. Nhớ đó, xem như chúng ta thỏa thuận ngầm cũng được”
Hàn Diễm cứ như vậy, đứng yên một chỗ, ngửa mặt nhìn trời, tự mình thì thầm, lẩm bẩm. Người đi đường không nghe, người bán hàng không quan tâm, đơn độc một mình, ngây ngô giữa phố chợ. Nhưng là vẫn có một người ở phía sau bởi vì võ công trong người mà không tự chủ, thật sự một lần chăm chú nhìn vào vẻ đơn độc, phải tự làm bản thân vui vẻ, tự an ủi bản thân kia của nữ nhân. Hắn nghe vào tay hết mấy lời kia, nhưng vẫn có chỗ hiểu, chỗ không. Điều đó khiến hắn có chút khó chịu trong lòng.
Hắn muốn hỏi, thẻ kia rốt cục là ghi thứ gì. Nhưng là cuối cùng vẫn yên lặng mà theo sau nàng. Rồi bỗng nhiên chợt nghĩ_[Nếu ta không ở đây, thì người phía trước sẽ nói với ai và ai sẽ nghe nàng ta nói?]
Hàn Diễm đến khu nhà của họ Thạch kia để xem xét xung quanh, dạo đến chán nản mà ngồi xuống bậc thềm, đầu tựa vào cột muốn đánh một giấc thì tiểu Thi mới hối hả mà chạy đến, cố thở lấy thở để_”Tiểu thư, người có biết chỗ này rộng lắm không?”
“Không thấy ta đang ngồi một chỗ sao?”
“…”
Thấy đứa nhỏ gãi đầu ngượng nghịu, nàng cũng thôi chọc nó thêm, vẫn đầu tựa cột_”Sao rồi?”
“A, dạ, họ chấp nhận làm cho chúng ta rồi ạ, thật bất ngờ”
Hàn Diễm nhìn đến gương mặt vui vẻ của tiểu nha đầu bên cạnh mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh kia_”Làm gì tiếp theo đây”_rồi lại quay đầu nhìn tên hộ vệ đang đứng quay lưng về phía mình, trở lại nhìn tiểu Thi_”Ta hết thời gian. Việc còn lại tiểu Thi giúp ta làm tiếp có được không? “
“Đương nhiên ạ”
“Ừ, ngươi hiện tại đi xem hết những mẫu trong thành, ghi nhớ lại tất cả những ưu điểm cũng như địa thế của nó, tôi về ta sẽ hỏi ngươi”
“Được ạ”
Hàn Diễm lười biếng đứng lên dưới sự giúp đỡ lanh lẹ của tiểu nha đầu, chậm rãi phủi lấy bụi mỏng trên quần áo của mình, thong thả nhìn về phía tên hộ vệ_”Mau cùng ta đi xem tên ân nhân gian trá kia của ngươi định bày trò gì với ta đây”
Nàng nhếch môi cười, chậm rãi đi ra, cửa vừa mở thì đã thấy một chiếc xe ngựa thông thường đợi sẵn, Hàn Diễm cũng không biểu cảm gì nhiều ngoài việc nhướn mày, vươn tay nắm lấy bàn tay từ bên trong đưa ra cho mình, chân đi lên bục gỗ, nhẹ nhàng lui vào trong
Vừa ngồi xuống chỗ, Ly Bách liền mang ra khăn ẩm cho Hàn Diễm
Nàng cũng không nói nhiều, chậm rãi tẩy đi lớp phấn hồng trên mặt_”Ly Bách, ngươi thật chu đáo”
“Chỉ với muội”
Hàn Diễm cúi đầu nhìn khăn trắng lấm tấm vệt mực, vết phấn đỏ hồng kia, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ thông qua tấm rèm che mỏng manh, sau đó nhìn qua Ly Bách rồi lại nhìn ra bên ngoài_”Đến Lam phủ sao?”
“Ừ”
“Ngươi muốn bày trò gì?”
“Cho muội biết rõ năng lực của hắn”
“Loại người đó, không hứng thú”
“Đừng nói trước”
“Ta có giới hạn”
“Ta sẽ không chạm đến giới hạn của muội”
“Ngươi sắp đi qua rồi. Ngươi có một chút khiến ta cảm thấy tức giận”
Ly Bách nhướn mày nhìn vẻ mặt thờ ơ cùng ánh mắt vô thần và đôi mày chau của Hàn Diễm, khẽ thở dài_”Chỉ cần muội nghe lời ta, việc hoàn thành sớm, muội sẽ không cần dâydưa với hắn nữa”
“Ngươi…”_Hàn Diễm liếc qua nhìn hắn_[Ta sẽ khiến ngươi hối hận khi đã cố kéo ta vào chuyện này]
“Ta không hối hận đâu”_Ly Bách lắc đầu, thở dài, mắt cũng nhìn ra bên ngoài_”Muội cũng sẽ không”
Hàn Diễm ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt vài giây sau đó chậm rãi thở ra_”Hy vọng là vậy”
Sau đó trên xe chìm vào bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Ly Bách lúc này mới chậm rì rì kéo ra hộc tủ trong xe_”Lát nữa chuyển xe, nhớ thay đồ nhanh một chút”
Hàn Diễm nhìn hắn, rồi lại nhìn túi vải, chậm chạp đưa tay nhận lấy, sau đó đặt vào lòng, tiếp tục yên lặng nhìn bên ngoài.
Xe rẽ vào vài ngõ nhỏ liên tiếp, sau đó đi thẳng ra khu rừng trúc gần đó, chuyển xe đồng thời để Hàn Diễm thay áo quầ n, chỉnh lại tóc. Kế tiếp không lâu sau thì cả hai cũng đến trước phủ của Lam Vương.
Vẫn là một màn Ly Bách xuống trước, mỉm cười thật yêu chiều mà giơ tay, đỡ lấy tiểu muội muội ngây ngốc của hắn xuống xe. Chỉ là
“Đứa nhỏ ngoan, muội chỉ cần làm điều muội thích như bình thường”_Ly Bách nhẹ nhàng thả lệnh với Hàn Diễm vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt thờ ơ không nhìn lấy hắn một giây phút nào kia
Ly Bách sau đó cũng chỉ có thể cười trừ, xòe quạt bước đi trước còn tiểu muội hắn thì ngậm ngón tay, lo âu, khờ khạo mà nhìn xung quanh. Tên hộ vệ lúc này trở về với mặt nạ ban đầu Ly Bách cho hắn, chậm rãi theo sau Hàn Diễm.
Ly Bách vừa vào đến cửa đi chưa được ba bước chân thì đã thấy Trịnh Hạo như cún con vui vẻ chạy tới mừng. Nhưng khi ánh mắt xui xẻo nhìn qua thấy được Ly Hiên kia thì mặt hắn liền sạm lại, nét vui vẻ đều mất đi, thay bằng sự giận dữ nhìn Hàn Diễm, rồi khó chịu nhìn Ly Bách_”Không phải nói trước chỉ có huynh thôi sao?”
[Thân là vương gia, lại còn là võ tướng mà ruột để ngoài biểu bì à!! Nếu ta có mười thành công lực thì lập tức sẽ hehot ngươi đó tên nhóc con]_Hàn Diễm vờ nhìn quanh, cắn cắn ngón tay rồi làm như tình cờ trông thấy bảo bối, hai mắt thu vào ánh sáng tự nhiên mà có thần, đánh rơi cánh tay, vui vẻ hướng Trịnh Hạo cười đến rơi nước miếng_”Phu quân!”
Sau đó bước chân lên định chạy tới chô hắn nhưng Ly Bách lại cản, quay qua nhẹ nhàng bảo_”Ly Hiên, hôm nay đã hứa gì với ta”
“Không!!”
“Ngoan, chỉ được gặp hắn, có nhớ không?”
“Ư”_Ly Hiên liền vẻ mặt như muốn khóc, rất đáng thương nhìn qua Ly Bách rồi lại nhìn Trịnh Hạo ngay cả chút động lòng cũng không có mà thay vào đó tay của hắn đã cầm sẵn chuôi kiếm vẫn đang nằm trong võ, nàng liền oa oa khóc lên, chân cũng giậm giậm đất_”Của ta, của ta”
Đang lúc Ly Bách đi định lên tiếng còn Trịnh Hạo thì đang tức giận đến muốn quát lên thì ngay lúc đó lại có một giọng nói khác vang lên_”Có chuyện gì vậy, thật náo nhiệt”
Vương phi của Trịnh Hạo, Lang La nhẹ nhàng, yêu kiều cao quí trong tà áo lam nhạt khẽ che khăn thích ý nhẹ nhàng đi tới phía sau vương gia của nàng, mắt cười nhìn đến Hàn Diễm
Trịnh Hạo dù vẫn với thái độ tức giận nhưng rõ ràng trong mắt lại là hòa hoãn không ít nhìn qua Lang La, nhẹ giọng_”Sao lại ra đây?”
Lang La khẽ nhún người cúi chào trước Ly Bách, sau đó lại vui vẻ hướng Trịnh Hạo, mị mắt nói_”Là Trịnh Hạo bắt ta chờ”
Trịnh Hạo nghe được liền lúng túng gãi đầu, đỡ lấy khủy tay vương phi của hắn, lòng bàn tay kia mở ra hướng về một phía_”Mau vào trong, ta cùng Ly Bách huynh liền vào”
“Được”_Lang La vẫn cười, cũng chỉ hướng Ly Bách cúi nhẹ đầu, xoay người thong thả mà bước đi
Ly Bách lúc này nhướn mày, có chút thích ý, lại có chút khiêu khích nhìn qua tiểu muội nhà hắn thì không khỏi có chút hoảng thần. Đứa nhỏ cạnh hắn, muội muội hắn đang muốn sử dụng cho mục đích riêng kia cứ như vậy hướng về phía Lang La rời đi, nước mắt tuôn rơi như suối cùng vẻ mặt thẫn thờ, như mất sức sống, tay cũng đã buông thỏng.
Hắn đang tột độ gấp gáp muốn hỏi thì Hàn Diễm lại nhanh hơn một bước, như một con rối tìm được nguồn sống biến thành người, giơ tay ra trước, bất đầu bước đi được hai bước, Ly Bách không kịp kéo lại thì nàng đã tung chạy, cùng nụ cười trên môi_”Của ta”
Trịnh Hạo lúc đầu chau mày khó hiểu nhìn hành động của kẻ điên trước mắt, nhưng ngay sau khi hiểu nhanh Ly Hiên kia là muốn đuổi theo vương phi của hắn thì liền rút kiếm. Ly Bách muốn đuổi theo cũng không được, lập tức quay lại chặn đứng trước một bước của Trịnh Hạo. Hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ rồi nói ra thật nhanh đến nổi cũng khiến hắn giật mình_”Không được làm bị thương muội tử của ta”
Hàn Diễm bên kia mặc kệ, dùng hết sức lực đuổi theo vị nữ tử kia, ngay khi vừa thấy được tấm lưng yêu kiều kia thì liền vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng.
Lang La giật mình, quay lại nhìn nữ tử trước mắt. Chỉ là một chút lo sợ hay tò mò cũng không có, chỉ đơn giản dùng mắt phượng không cảm xúc mà nhìn tiểu thư Ly gia trước mặt.
Hàn Diễm biết, ánh mắt đó không phải cười nhạo, cũng không phải là tò mò. Chỉ đơn giản là nhìn thoáng qua, thật lạnh, thật thờ ơ, không xem trọng. Lang La trước mặt này, gương mặt này, khiến cho một mảng nhỏ trong kí ức bị che khuất của cả hai được mở ra. Lang La này, căn bản chính là kiếp trước của Hàn Diễm. Từ ngoại hình cho đến tính cách. Từ cử chỉ cho đến ánh mắt.
Hàn Diễm cư nhiên gặp lại chính bản thân mình, chính thân xác mình, chính tâm hồn của mình ở thời đại muỗi không biết chim không hay này là đâu. Nhưng mà hiện tại, Hàn Diễm nàng, một tâm hồn chính xác thứ hai của thân thể kia lại đang nằm trong người Ly Hiên.
Nàng ngỡ ngàng nhìn người trước mắt, giơ tay định chạm đến gương mặt thân thuộc mình luôn tự hào lúc xưa kia. Nhưng nữa đường lại bị giằng ra, sau đó còn bị đạp cho một cước lăn ra sát mép hồ
Ly Bách vội vã chạy đến, đỡ lấy muội muội hắn, ánh mắt mang vẻ khó chịu nhìn đến Trịnh Hạo đang hấp tấp xem xét ái nhân nhà hắn, rồi lại nhanh chóng nhìn xuống Hàn Diễm, không nghĩ nhiều, xốc dậy nữ nhân yếu ớt, ôm vội vào lòng, ghì thật chặt, vẻ mặt chợt hoảng sợ tột độ khi cảm nhận được sự run rẩy kinh khủng từ người trong lòng, cắn chặt môi, một lời an ủi cũng không dám thốt ra.
Hành động giơ tay chạm vào trân bảo kia của Hàn Diễm, Ly Bách có thấy qua và hắn luôn khắc sâu từng cử chỉ, hành động của tiểu muội muội này của hắn vò lòng. Ngay lúc chặn lại Trịnh Hạo, hắn đã thông suốt. Chỉ là hắn cản không nổi trên võ tướng này, cứ như vậy bị hắn điểm huyệt, sau đó chậm một bước nhìn tiểu muội nhà hắn được tặng một cước.
Người trong lòng vẫn không thôi run rẩy, Ly Bách có chút bất an kéo ra Hàn Diễm thì lại lấy nàng đang cố bụm chặt miệng, hắn vội vã lấy tay sờ ngực nhưng tìm không thấy, lại luống cuống hướng hộ vệ của Hàn Diễm, xòe tay, giọng run rẩy_”Khăn, mau đưa ta khăn!!!”
Hắn lấy khăn đưa cho Ly Bách, Ly Bách nhanh chóng mang ra, lại rút từ ống tay áo Hàn Diễm ra thêm một khăn tay khác, bụm miệng nàng.
Hàn Diễm cũng không chần chừ liền ói ra, mùi tanh của máu liền xộc thẳng giữa hai người. Chỉ là nàng vẫn cố chấp, mặc kệ Ly Bách cố gắng lau đi vết máu trên mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Lang La xoay người rời đi phía trước, mờ ảo giơ tay muốn chạm vào_”Ta…”
~~~~
“Ta sẽ không xin lỗi”
Ly Bách nhìn đến Trịnh Hạo miệng lưỡi ngay thẳng, vẻ mặt cương liệt trước mặt, khẽ quay đầu nhìn cửa phòng khép kín dành cho khách nhân của Lam phủ, cũng chính là chỗ Hàn Diễm đang nghĩ ngơi kia rồi hắn thở dài với bộ dáng thư sinh của mình_”Ta cũng không cần lời xin lỗi từ đệ. Là lỗi của muội muội ta. Lúc nào cũng vậy, luôn khiến đệ lo lắng”
“Ta không lo lắng. Muội muội của huynh luôn khiến ta khó chịu”
Ly Bách nhìn Trịnh Hạo, mỉm cười_”Tên ngốc Mộc Thanh đã đến chưa”
“Haiz, nói mới nhớ. Mau đi, hắn là đến trước cả huynh”
“A, là lỗi của ta”_Ly Bách khẽ cười, dùng quạt che miệng, chậm rãi bước đi sóng vai cùng Trịnh Hạo_”Hắn không đến chỗ ta mà lại đi đến phủ đệ, không sợ kinh thành này lại một phen dậy sóng sao?”
“Hừ, khuya canh năm hắn đã gõ cửa, chạy trốn phụ mẫu hắn”
“Lại có chuyện gì sao?”
Trịnh Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ muốn kể lại thôi, sau đó lại lắc đầu_”Ta cũng không muốn dính đến quan trường như huynh, nhưng cư nhiên tên ngốc kia hắn cứ đem hết chuyện này đến chuyện kia, từ chuyện triều chính ra đến chuyện ngoài biên giới mà kể ta nghe. Huynh thử nghĩ xem, có thấy thoải mái không?”
“Nghe cứ như ta mới là người cắt đứt hết tiền đồ của đệ. Sau đó thì sao?”
“Huynh lại còn vờ như không biết? Không phải mấy chuyện tiếp tế hay cách giải quyết này nọ của huynh đều là bảo ta làm sao. Thế cũng không sao, cứu người là chuyện phải làm. Nhưng tên ngốc Mộc Thanh kia cư nhiên vẫn không hiểu rõ đường đi, đem chuyện tranh chấp mà kể với người như ta”
Ly Bách phe phẩy quạt đôi lúc chậm rãi dừng lại che mặt, khẽ hạ mắt nhìn sau đó rất nhanh liền trở lại như bình thường_”Đệ chỉ cần nghe rồi quên là được. Tiểu tử kia cũng chỉ có ta và Trịnh Hạo ngươi là huynh đệ. Chấp nhất hắn làm gì”
“Nó khiến ta khó chịu”
[Còn cảm xúc, vẫn dùng được]
Trịnh Hạo như tìm được chỗ trút đi bực tức, cứ như vậy vô tình lại cùng Ly Bách một đường mà lơ đãng đề cập đến cách giải quyết chuyện triều chính. Thậm chí đến lúc gặp tên đầu gỗ Một Thanh luôn bị hai người họ mắng ngốc sau lưng kia thì tần suất bàn về chuyện triều chính lại còn nhiều hơn. Cuộc trò chuyện của ba người chỉ có mình Mộc Thanh là liên tục nói chuyện, Trịnh Hạo thì chỉ lâu lâu nhàn nhạt thêm vào vài câu chỉ có Ly Bách một bên khẽ phe phẩy quạt, dùng đôi mắt cười khi hai tên trước mắt vô tình tranh cãi một chuyện vặt vãnh trong triều.
Trịnh Hạo ngoài miệng bảo không muốn, không quan tâm, không tham gia vào triều chính, nhưng thật sự sâu bên trong, hắn là một con người thông minh và toan tính hơn hắn biết về bản thân mình và Ly Bách biết điều đó.
Mộc Thanh giương cung_”Gần đây không hiểu sao của Thái tử lẫn Trịnh vương đều im lặng”_và bắn
“Ý tứ của đệ ở đây là sao?”_Ly Bách dạo một vòng, chọn ra một cây cung cho riêng mình
“Bọn họ yên tĩnh cảm thấy rất không thú vị mà lại cảm thấy nguy hiểm. Không biết ai sẽ là con mồi tiếp theo. Hai người họ luôn khiến mọi người đứng ngồi không yên”_Mộc Thanh rút tiếp mũi tên khác tiếp tục kéo căn dây cung
“Trịnh Hạo, đệ nghĩ sao?”_Ly Bách chậm chạp giương cung
Trịnh Hạo nhìn sang Ly Bách, rồi liền nhìn thẳng rất nhanh căng lên dây cung_”Ly gia”_rồi thả bắn
“Trịnh Hạo mới là người luôn khiến ta ngạc nhiên”_Ly Bách nhướn mày_”Nhưng ta nghĩ khác”
“Không có đáp án khác. Chuyện này quá dễ dàng để tìm ra đáp án”_Trịnh Hạo tiếp tục cầm lên tên thứ hai, bắt đầu vào thế đứng, căng dây cung_”Đừng bàn nữa”
“Cuối năm nay hình như chưa đi tiếp tế? Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều sao?”
“Không hẳn. Hai người kia bỗng nhiên đối với lần chuyển hàng nhỏ nhoi, ít ỏi này âm thầm tranh giành”
“Đệ đưa cho họ”
“Đúng vậy, cứ để họ lấy, đệ cũng không muốn can thiệp vào quá nhiều”
“Vậy Trịnh Hạo, lúc này ta muốn hỏi đệ một câu”
“Huynh cứ nói”
“Nếu ta trở lại trong triều thì sao?”
Trịnh Hạo đang căng cung thì dừng lại, quay qua nhìn Ly Bách nhưng rất nhanh liền nhếch môi cười, trở lại với cánh cung của mình_”Quan trọng ở đây là huynh không thể và quan trọng hơn huynh cũng không muốn điều đó”_hắn thả tay, mũi tên lệch ra khỏi tấm bia mà cấm vào tấm bia của Mộc Thanh_”Nhưng đối với người như huynh thì nếu thật sự chuyện đó xảy ra, chỉ cần là huynh cần ta, ta nhất định sẽ giúp, ở bên ngoài”
Ly Bách bật cười, vươn tay vỗ vỗ vay của Trịnh Hạo, cũng không bắn cung, tiếp tục xòe quạt, lui về màn trướng, thong thả ngồi xuống nhìn hai người phía trước.
Bên trong này, Hàn Diễm bởi vì cảm thấy khó chịu mà lờ mờ tỉnh dậy, mắt vừa lờ mờ nhìn xung quanh thì tai đã bắt được cuộc trò chuyện không mặn không nhạt của hai người trong phòng
“Thái tử đệ, sao không một lần chịu nghe lời người hoàng huynh như ta”_Trinh Lương thở dài, vẻ mặt tiếu ý nhìn qua Trịnh Hành đang chăm chú xem sách
“Không cần”
“Nói ta nghe xem, sao đệ lại đến đây?”
“Không cần lý do”
“Đệ là muốn đến xem ta làm gì sao? Lo lắng cho tiểu ngốc qua nằm kia sao?”
Trịnh Hành vẫn bình thản lật sách, sau đó chậm chậm nâng tách trà_”Xem Vân vương làm chuyện ngu ngốc”
“Sao nào? Thế nào mới là không ngu ngốc?”
“Lần đi cứu tế tiếp theo, ta cũng không hứng thú tranh giành nữa”
“Sao vậy? Điều kiện của thái tử đệ là gì?”
“Chưa cần”
“Hửm? Ta không thích mắt nợ, nếu đệ buông, sao ta phải nắm. Ta không thích nhận ân tình. Ta…”
Trịnh Lương đang định mở miệng nói tiếp thì Trịnh Hành lại đóng lại quyển sách trong tay, làm cho nó phát ra âm thanh. Sau đó, hắn đứng thẳng người, xoay mặt về phía giường của Hàn Diễm, bước tới mặc kệ ánh mắt thích thú của Trịnh Lương phía sau.
Hàn Diễm chớp mắt nhìn gương mặt không cảm xúc, rất lạnh lùng phía trên mình. Nhưng chưa được quá lâu thì hắn liền vươn ra một tay với tư thế chuẩn bị bóp lấy cổ nữ nhân nằm đó. Chỉ là còn một chút thì hắn liền dừng lại, dùng đôi mắt lạnh lẽo sâu không thấy đáy của mình mà nhìn Hàn Diễm vẫn ngây ngô, lúc này kéo góc chăn lên cắn cắn, mắt vẫn nhìn hắn rất tròn xoe, rất vô tội.
Trịnh Lương phe phẩy quạt, thong thả bước tới cạnh Trịnh Hành đã thu tay lại, đứng xoay lưng về phía Hàn Diễm_”Sao vậy? Nếu nha đầu này chết ở đây thì chúng ta sẽ có chuyện vui để xem. Sao đệ lại chần chờ?”
“Sao ta phải là người làm chuyện đó?”
“Đệ vừa làm gì?”
Hắn liếc nhìn qua Trịnh Lương, lại nghiêng đầu một chút nhìn Hàn Diễm, sau đó rất nhanh liền trở lại tư thế hiên ngang của mình, vẫn là xoay lưng về phía Hàn Diễm, đạm bạt nhả ra ba từ_”Chơi trò chơi”
Trịnh Lượng nhếch khóe môi, mỉm cười, mị mắt nhìn xuống Hàn Diễm, chuyển xuống ngồi ở đầu giường cạnh nàng, phe phẩy quạt_”Tiểu ngốc qua, xem, ca ca có giống huynh trưởng nhà ngươi không?”_hắn vươn tay, vuốt nhẹ trán nàng, rồi lên đến mái tóc mềm mại kia
Hàn Diễm chớp mắt nhìn hắn, sau đó lại kéo chăn lên cao ngây ngốc mà nhìn họa tiết trên đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn rất đỗi ngây ngô_”Ca ca”
Trịnh Lương bật cười, búng nhẹ mũi Hàn Diễm, vui vẻ, cưng chiều nói_”Tiểu ngốc qua, ngươi thật thông minh nha”
“Thông minh?”_Hàn Diễm chau mày thôi nhìn Trịnh Lương, tiếp tục giơ cao chăn, chăm chú xem xét_”Thông minh”
Trịnh Lương mỉm cười thật hiền, vẫn một tay vuốt tóc của Hàn Diễm, nhẹ nhàng nói_”Tiểu ngốc qua, ngươi yêu Trịnh Hạo chứ?”
Hàn Diễm nghe được mắt liền sáng lấp lánh nhìn lên Trịnh Lương_”Phu quân?”
“Ngốc qua giúp ca ca lấy một thứ của hắn, như vậy hắn chắc chắc sẽ yêu ngươi, sẽ đối tốt với ngươi, cho ngươi ăn bánh, cùng ngươi đi chơi”
Hàn Diễm chau mày, vẩu môi ra một chút, lại hạ mắt, lấy tay này kéo da tay kia_”Lấy đồ, không tốt”
Trịnh Lương vẫn mỉm cười, tiếp tục nhẹ nhàng cúi đầu bên tai Hàn Diễm_”Tiểu ngốc qua có muốn phu quân không?”
“Muốn!”
“Vậy phải giúp ta lấy đồ vật, sau đó ta sẽ giúp ngốc qua cùng phu quân ở cạnh nhau”
“Nhưng mà….”
“Tiểu ngốc qua không yêu phu quân sao?”
“Phu quân!”
“Vậy ta sẽ giúp ngươi cùng với phu quân ở chung một chỗ được không?”
“Có thể?”
“Có thể”
“Ra sao?”
“Ấn tín của hắn, ngốc qua biết nó nằm ở đâu không?”
Hàn Diễm biểu môi, lại xem xét góc chăn_”Không biết đâu”
Trịnh Lương mỉm cười_”Ngốc qua rất yêu phu quân Trịnh Hạo mà đúng không? Ta tin ngốc qua sẽ làm được mọi thứ, việc này rất tốt cho phu quân của ngốc qua”
Hàn Diễm lại nhìn hắn, rất ngây thơ hỏi_”Thật sao?”
Trịnh Lương gật đầu, đưa ra cho Hàn Diễm một cây quạt_”Tiểu ngốc qua, cho ngươi thời gian một tuần để lấy ấn tín mang cho ta, sau đó tự nhiên phu quân và ngươi sẽ ở cùng một chỗ”
“Được!”
“Tiểu ngốc qua, ca ca tin ngươi”_Trịnh Lương mỉm cười, xoay người rời đi, theo sau là Trịnh Hành,…..