“Tiểu Thi, trước tiên qua nói với lão gia đêm nay giờ tí ta muốn nói chuyện với ông ta, sau đó ngươi đi qua đưa…”_Hàn Diễm cầm mảnh giấy được gấp lại định đưa cho tiểu nha đầu thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn mảnh giấy, lại nhìn tiểu Thi rồi nhìn ra ngoài cửa, khẽ nhếch môi cười thu lại giấy, chậm rãi xé_”Không cần, chỉ cần nói với Ly lão gia là được, mau đi đi”
Tiểu Thi nghiêng đầu nhìn biểu hiện của chủ tử, sau đó cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi rời đi. Hàn Diễm thở dài ngồi lại ghế, một tay vuốt mặt rồi lại xoa trán, thở dài_”Lang La, Lang La. Ly Hiên, không ngờ ngươi dám chơi khăm ta. Không những làm mờ những gì ngươi có, lại còn dám che luôn những gì của ta. Khốn thật. A, đầu thật đau”
Cảm giác được những cơn đau đang nhói lên từng đợt nhỏ nhưng lại không biết làm gì, nàng cũng chỉ có thể tựa đầu lên bàn, nhắm mắt, thở ra mệt mỏi_”Ly Hiên, rốt cục ngươi muốn gì? Ta tránh xa gia đình ngươi, không mang phiền phức đến cho họ, ngươi còn muốn gì nữa. Hay là hiện tại muốn đòi lại xác? Tại sao ngươi ngay cả chút kí ức ít ỏi mà cũng dám che không cho ta thấy, ngươi muốn ta phải làm sao? Hết tên hoàng thượng rồi đến hoàng hậu rồi giờ là vương phi của tên Trịnh Hạo, từ người bị che mặt rồi đến không còn thấy gì, chỉ có gặp rồi mới biết được”_Hàn Diễm xanh xao nhếch môi cười_”Muốn ta bất ngờ đến chết sao? Độ bất ngờ sẽ ngày một gia tăng lên sao?Muốn ta nhận ra thứ ta vốn có trước kia thật ra đều là của người khác sao? Ngươi nghĩ ta là đứa nhóc sao? Hừ, tốt rồi, hiện tại ta thậm chí còn không nhớ được thứ hay người ta nghĩ là bản thân sẽ gặp được. Ngươi khá lắm Ly Hiên, xuống đến cửu tuyền, gặp được ngươi, ta liền tìm mọi cách chặt đứt đường luân hồi của ngươi, vĩnh viễn không được siêu thoát. Đừng chọc đến loại người như ta”
Hàn Diễm lấy từ trong người ra miếng ngọc kia, miếng ngọc nàng làm giả để lừa Ly Nhược, chăm chú xem, rồi lại thật đơn giản mà mỉm cười_”Ta phải giấu mi ở đâu đây để thời gian thích hợp, sẽ có người tự động tìm đến mi và ta lại có chuyện vui để mà xem đây? Chuyện gì tiếp sau sẽ xảy ra? Tại sao hết lần này đến lần khác đều chấp nhận dây dưa? Ta là chờ mong điều gì ở tên Ly Bách kia? Hắn sẽ cho ta thứ gì đây?”_nàng thở dài, gác trán lên cánh tay, nhắm lại mắt, thả lỏng tinh thần, cố mà hít thở thật sâu, thật đều
Lúc tiểu Thi trở về thì thấy Hàn Diễm đang xoa lấy hai bên trán, nhanh chóng đóng cửa, chạy đến gần, chấm dứt chuỗi mập mờ rối ren Hàn Diễm đang bày ra_”Tiểu thư, người có sao không?”
Hàn Diễm mím môi, giơ tay bảo không sao, lắc lư trái phải ngồi dậy, uống vào hớp trà ấm đứa nhỏ đưa qua_”Ngươi hôm nay đã làm được đến đâu??”_Hàn Diễm ngồi trên ghế, cuộn mình trong chăn mỏng, ngồi bó gối trên ghế để cho tiểu nha đầu ở phía sau chải tóc cho mình
“Đã đi hết rồi ạ”_đứa nhỏ giọng nói không giấu nổi vui mừng dù cho ngoài mặt vẫn là rất nghiêm túc, chăm chú chải tóc cho chủ tử.
Hàn Diễm nghe được đáp án có chút bất ngờ, không kiềm được quay đầu mà nhìn đứa nhỏ, cảm thán_”Ngươi cuối cùng cũng biết dùng trí thông minh của mìn để giải quyết vấn đề nha”
Nha đầu nữa muốn cười, nữa muốn khóc bắt đầu gỡ tóc rối cho Hàn Diễm_”A, tiểu thư, còn một chuyện cũng quan trọng không kém”
“Sao?”
“Thợ thủ công, tất cả tám người, hai nữ nhân, sáu nam nhân, già trẻ lớn bé đều có đủ. Họ còn muốn tiểu Thi trở về nói với người chỉ cần người muốn, họ lúc nào cũng đều có thể bắt dầu làm việc. Còn về khu nhà, tiểu Thi cũng đã xem qua hết một lược, ghi nhớ hết mọi thứ mà tiểu thư cần. A, có viết ra giấy. Suýt nữa quên rồi”_đứa nhỏ vui vẻ, rất nhiệt tình lôi ra mớ giấy trong tay áo, đưa qua cho Hàn Diễm, chuyển người muốn ngồi sang ghế đối diện chủ tử
Ngay lập tức Hàn Diễm liền giơ tay chặn lại hành động của đứa nhỏ, dằn lại xấp giấy lên bàn, một tay chống bàn dùng ngón trỏ gõ gõ trán, ta kia lại nhịp lên xấp giấy_”Tiểu Thi, ta muốn ngươi trong ba ngày phải làm xong cho ta một việc”
Đứa nhỏ liền mắt sáng, đứng thẳng dậy, hào hứng nghiêng đầu_”Sao ạ?”
Hàn Diễm vẫn gõ gõ bàn,mày có chút chau lại như đang đắn đo, sau đó thì dừng, vỗ nhẹ bàn bằng đầu ngón tay, thở dài, nhắm lại mắt_”Ta muốn ngươi làm phu tử”
Đứa nhỏ tròn mắt ngạc nhiêm, không giấy nổi chút vui mừng_”Vâng”
“Trông ngươi rất vui”
“Vâng, chỉ cần giúp được cho tiểu thư, tiểu Thi luôn cảm thấy rất vui vẻ”
“Vậy thì tốt. Trong vòng ba ngày, dạy cho tên câm ngoài kia biết viết chữ cho ta. Đi đi”_Hàn Diễm thờ ơ phất tay đuổi người, rút ra tờ giấy được tiểu thi ghi chép thậm chí còn có hình minh họa từ chặn giấy bằng ngọc trên bàn, phất nhẹ trên không để gấy nhẹ nhàng rơi trên bàn ngay trước mặt, sau đó rất đạo mạo, rất bình thản, kéo lại chăn mỏng quanh người, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang đứng như tượng cùng thái độ không tin vào sự thật trước mặt mình, sau đó lại khẽ nhếch môi cười, cúi đầu chống tay, giơ ngón trỏ sờ sờ sóng mũi_”Còn không mau đi, tối nay không tính, bắt đầu từ ngày mai, trong vòng ba ngày, ta cũng sẽ không ra ngoài. Ngươi sẽ không phụ sự trông đợi của ta chứ?”
Đứa nhỏ vẫn đứng bất động, mọi cơ mặt cũng không thay đổi, sau đó có chút e ngại mà đảo mắt nhìn qua chỗ khác, tay gãi gãi đầu_”Tiểu Thi thật sự rất vui khi có ích, giúp đỡ được việc cho tiểu thư nhưng là..chuyện này, có chút..thật sự là không ổn đâu tiểu thư “
Hàn Diễm cũng không ngẩng đầu, lật sang măt khác của tờ giấy chăm chú đọc_”Một đứa nhóc như ngươi, sài lang như hắn không thèm nhìn tới đâu. Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói, còn những việc khác không cần quan tâm tới”
“Nhưng mà, tiểu thư đâu có võ công, hắn cũng là do Ly Bách thiếu gia tặng cho người”
Lời này của đứa nhỏ khiến nàng cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng khẽ mị mắt nhìn qua tiểu Thi, rồi lại nhìn qua trang giấy, khẽ mỉm cười_”Ta nói cho ngươi biết, đôi khi làm một việc không cần lý do, cứ cảm thấy đúng, cảm thấy cần ta sẽ làm. Một khi ngươi muốn ta cho lý do, điều đó đối với ta đương nhiên là có thể, bởi vì ta phải suy nghĩ. Nhưng nó là quá nhiều, quá tốn thời gian cho một việc nhỏ ngươi cảm thấy nó sẽ ổn, lý do thì tốt có xấu cũng có. Chung quy là hiện tại ta lười tìm lý do mà giải thích với ngươi. Nói mới nhớ, bởi vì là ba ngày, thi thư, văn tự, thơ cổ gì gì đó đều không cần, ta chỉ cần hắn biết viết”_Hàn Diễm nhìn lên tiểu Thi, xoay cán bút về phía đứa nhỏ_”Ngươi mà dạy bậy hắn, ta liền”_nàng giơ tay cứa ngang cổ, dứt khoát quẹt qua một đường thẳng
Đứa nhỏ cảm thấy lạnh người, rùng mình thật mạnh một cái_”Tiểu thư, người coi trọng hắn”
Hàn Diễm nhếch môi cười, rất hòa ái nhìn đứa nhỏ, tay xoa xoa cằm_”Theo ta lâu ngày, ngươi sẽ nắm rõ tính tình của ta. Ta chọn ngươi, đơn giản bởi vì ngươi đơn thuần. Một màu trắng không thể làm mờ màu đen nhưng chỉ cần một màu đen cũng đã có thể làm cho trắng đổi màu. Ta đơn giản là cần ít nhất một người để tin tưởng. Tiểu Thi đừng làm ta thật vọng”
Đứa nhỏ ngẩng ra, có chút không hiểu rõ lời của Hàn Diễm, nhưng lại nghe được vào tai là chủ tử cần mình, cho nên liền bất chấp mà gật đầu chắc nịch_”Vâng ạ”
Nàng nhún vai, nhoẻn miệng cười, lại tiếp tục cúi đầu mà đọc, bình thản ăn vào khối bánh ngọt_”Vậy mau ra ngoài, hiện tại nếu được thì kéo hắn vào gác sách hoặc phòng ngươi, phòng bếp hay bất cứ nơi đâu cũng được. Ta chỉ cần hắn biết viết. Nhớ rõ, thời gian ba ngày”
Đứa nhỏ vẻ mặt vẫn còn e ngại, chỉ là thấy Hàn Diễm cũng không nói gì, chau mày đắn đo, cắn môi chậm rãi xoay người, ngập ngừng mà bước đi trong lòng chờ mong Hàn Diễm gọi nàng để thu hồi ý kiến. Quả nhiên
“Tiểu Thi”
Tiểu nha đầu nghe được liền xoay người, nhưng chỉ thấy Hàn Diễm vẫn đang chăm chú đọc, liền cảm thấy có chút không ổn. Vẫn là một nữa vui vẻ một nữa dè chừng mà đáp_”Vâng”
“Ta cảm thấy. Ngươi tiếp thu và làm việc rất nhanh cũng rất tốt”_Hàn Diễm nhướn mày, ngẩng đầu xem biểu hiện lo lắng của đứa nhỏ trước mắt, vừa cười vừa nói_”Ngươi dạy hắn xong càng sớm càng tốt, việc tiếp theo của chúng ta sẽ dựa vào năng lực của ngươi”
Đứa nhỏ đôi mắt lấp lánh như muốn khóc_”Thật ạ?”
“Đương nhiên là không”
“…”
“Ta cần thời gian để đọc cùng tính toán vài chuyện. Trông khi ta có việc thì tại sao ngươi lại được nhàn rỗi. Ngươi giúp hắn, cũng không phải là chuyện xấu. Ly Bách cho ta một món quà lỗi, ta đáp lễ hắn bằng chính món quà đó và còn tốt hơn trước, như thế cũng xem như công bằng đi. Được rồi, chỉ có bấy nhiêu, nha đầu ngươi có thể đi được rồi”
Đứa nhỏ nhìn theo cái phất tay đuổi người của chủ tử cuối cùng cũng không biết nói gì, chỉ cúi nhẹ người, nhẹ nhàng lui ra, đóng lại cửa. Căn phóng một lần nữa chìm vào yên lặng.
“Thật sự là ta may mắn sao? Ly Bách sẽ không giơ tay ra mà giở trò bên dưới chứ? Mọi việc nếu quá trơn tru quả thật có chút gì đó không ổn. Hay là ta quá đa nghi? Tại sao vẫn không tìm ra được suy nghĩ khác?”_Hàn Diễm đưa tay ôm trán, kéo qua mấy tờ giấy cùng chặn giấy đến trước mặt, một lần nữa thở dài_”A, ta muốn bản thân sẽ có não cá!!! Được rồi, để ta xem trò chơi này thật sự đến khi nào sẽ chấm dứt”
~~~~
“Minh Cao, sao đến giờ tiểu ngốc qua kia vẫn chưa vào cung?”
Minh Cao một bên yên lặng sắp xếp lại văn thư, mắt chớp chớp, có chút ngập ngừng suy nghĩ tìm câu trả lời thích hợp_”Thần không rõ lắm. Có hay không Ly tiểu thư lại sinh bệnh? A, là tội thần nói bậy. Mong hoàng thượng trách phạt”_Minh Cao thấy mày rồng chau liền đi ra trước mặt ông, cúi thấp người tạ tội
Trịnh Thắng cuối cùng cũng chỉ phất tay_”Ngươi chỉ giỏi làm trò. Ngươi nói xem Ly Thành rốt cục có để ý lời ta hay không”
Minh Cao nhìn Trịnh Thắng, vui vẻ đảo mắt khẽ khàng che miệng cười nói_”Nếu là nói Ly tả thừa tướng là không nhớ thì không bằng nói ông ta không dám”_hắn lén nhìn lên bề trên thì nhận được cái nhướn mày, hất nhẹ mặt bảo hắn nói tiếp_”Hắn là quan văn, lại còn là thừa tướng. Hắn không như Mộc hữu thừa tướng thích dùng sức hơn dùng mưu”_nói đến đây, ông ta lại cúi người thêm một lần_”Lần trước quả thật là quá kinh người thưa bệ hạ”
“Kinh người?”_ngược lại với sự hào hứng mà người thường vốn có, ông ta lại chau mày, vẻ mặt biểu thị ra sự khó chịu_”Ý của ngươi là sao?”
Minh Cao nhìn thấy mày rồng chau, liền nhanh chóng quỳ xuống, đập chạm đất_”Thỉnh bệ hạ thứ tội. Thật ra thì đó là lần đầu tiên sau hai mươi năm, người lại đối xử với một tiểu nữ nhi với ánh mắt, cảm xúc, tư thái đối với…”_hắn e ngại ngước nhìn lên người bên trên, lại nhận được cái nhướn mày dù gương mặt kia một tia hòa hoãn cũng chưa có. Minh Cao có đôi chút bối rối, lắp bắp mà mở miệng_”Là, là như tiên hậu thưa bệ hạ”
RẦM!_hoàng thượng ông ta tức giận vỗ bàn thật mạnh, sau đó liền nhìn ua trái rồi phải trên bàn, ngay lập tức rướn người, vươn tay cầm lên hộp trầm hương bằng đồng tinh xảo đang nhẹ nhẹ tỏa hương mà ném xuống Minh Cao, đứng thẳng người dậy, tay chỉ thẳng xuống chỗ Minh Cao quỳ bên dưới_”XẰNG BẬY!!! NGƯƠI…NGƯƠI”_rồi ông ta lại phất tay mà ngồi xuống, xoa trán thở dài, lại nhìn xuống phía bên dưới Minh Cao cả người đang run lên nhẹ nhè không biết là nên cười hay nên giận_”Thật sự rõ ràng như vậy sao?”
Minh Cao bên dưới đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng chỉ dám khẽ liếc nhìn lên rồi nhanh chóng cúi đầu, gật một cái thật nhẹ_”Vâng, thưa hoàng thượng”
Trịnh Thắng nghe xong thì thở dài, đưa tay nhu nhu trán_”Ta biết ngươi không nhìn lầm. Qủa thực ánh mắt của đứa nhỏ kia khiến ta cảm thấy rất lạ”_ông ta đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm, tay khẽ vuốt chòm râu mỏng của mình_”Ngươi nói xem, ta có nên điều tra về chuyện ai là người hãm hại Ly Thành và phu nhân của hắn hay không? “
“Chuyện này, chuyện này…quả thật là hiện tại vẫn chưa cần”
“Hửm?”_ông ta chống tay lên bàn, rướn nhẹ người tới, nhướn mày xuống Minh Cao_”Ngươi nói cái gì?”
Minh Cao ngay lập tức liền quỳ rạp xuống_”Hạ thần có tội”
Ông ta liếc nhìn Minh Cao, nhướn mày, nhếch môi cười_”Ngươi đã nói sai gì sao?”
“Xin bệ hạ thứ tội”
Ông ta bật cười, gấp lại văn thư, tựa người ra phía sau, thở ra một hơi thoải mái, sau đó mới nhìn đến Minh Cao bên dưới, phất tay, hài lòng lên tiếng_”Đứng lên đi, ngươi nói không sai. Chuyện của Ly Thành, chưa tới lúc cần mở ra”
“Tạ ân bệ hạ”
Trịnh Thắng lấy ra án thư khác nhưng không được bao lâu, ông ta liền mày nhướn mày chau mà nhìn Minh Cao đứng bên trái mình, sau đó lại nhìn đến mớ chữ viết trước mặt. bất giác mỉm cười_”Minh Cao”
“Vâng thưa bệ hạ”
“Ta có một ý tứ”
Minh Cao khẽ liếc mặt nhìn qua, rất nhanh liền cúi đầu mỉm cười_”Hạ thần có mặt”
~~~~~
“Ngươi nói cho ta biết xem, rốt cục Vân tam vương là có ý tứ gì? “
“Thưa hoàng hậu nương nương, ý tứ của Vân vương, người như tiểu nhân, khó mà hiểu được, xin nương nương thứ tội”
“Đúng vậy, Lương nhi làm chuyện gì cũng đều đã có mục đích, chủ kiến riêng của hắn. Nhưng lần này ta quả thật nghĩ mãi vẫn không ra. Ngươi xem, Lương nhi….”_Vân Liên cứ đi qua đi lại trước tháp thượng, sau đó lại ngồi xuống, thở dài, nhận lấy tách trà tì nữ đưa qua
Ngay lúc đó, thì lại có thêm một nô tì khác hối hả đi vào, đến trước mặt của Vân Liên, quỳ xuống đưa lên lá thư được cuổn nhỏ và cột lại bởi một sợi dây màu đen_”Hoàng hậu nương nương, là thư của Vân tam vương ạ”
Vân Liên chỉ kịp đưa chung trà kề đến bên miệng, người vừa vào cũng là lúc bà ta đặt lại tách trà vào trong khay ngọc, sau đó vươn tay cầm lấy là thư kia, trong lúc đó, một nô tì khác lại mang qua lò than nhỏ bên cạnh bà.
Vân hậu đọc xong, cũng chỉ biết thở dài, thả thư vào đốm lửa nhỏ, chăm chăm nhìn vào tấm giấy mỏng đang từ từ chậm rãi bị lửa ăn mòn, hóa thành tro, yếu ớt đến nổi có thêm vài mảnh đen bay vào không trung. Bà ta dùng ngón trỏ khẽ ngõ nhẹ trán, mắt cũng khẽ nhắm lại. Sau một lúc thì lại nhìn qua tì nữ bên cạnh, có chút mỏi mệt nói_”Mang giấy bút ra đây”
[Lương nhi, đừng nghĩ mẫu hậu ngươi khờ]
~~~
“Trịnh Hành bái kiến quý phi nương nương”_Trịnh Hành vẫn như cũ, lạnh lùng, không cảm xúc mà hành lễ với mẫu thân Liễu Thanh của hắn
“Mau đứng lên, ta gọi con qua cũng là có việc”_Liễu Thanh dùng ánh mắt âu yếm mà nhìn hài tử nhà nàng, nhẹ đi đến, nâng hắn dậy đến ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười mang qua đĩa điểm tâm tinh xảo, thật nhẹ, thật uyển chuyển mà tự tay rót trà cho hài tử_”Thái tử của mẫu thân hôm nay lại một lần nữa cùng Vân tam vương đến Lam phủ”
Trịnh Hành nghe qua cũng không có bất kì thay đổi hay biểu cảm gì, đơn giản nhận lấy chung trà của mẫu thân hắn, cũng không uống mà lại đặt xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn trở về người mẫu thân vẫn đang vẻ mặt vui vẻ điềm đạm chờ hắn trả lời_”Mẫu thân đã biết?”
Liễu Thanh mị mắt, khóe môi khẽ nhếch_”Hành nhi, ngươi định giấu mẫu thân sao?”
Trịnh Hành lúc này mới chậm rãi nâng lên chung trà, từ từ thưởng thức_”Không phải cuối cùng người cũng đã biết sao?”
Liễu Thanh dùng ngón trỏ, chậm rãi chạy vòng tròn trên miệng chung trà ngọc, chăm chú nhìn vào cánh hóa chậm rãi nở ra bên trong mà mỉm cười_”Ta muốn nghe từ chính hài tử của ta”
“Lúc này, người muốn nghe ta nói về điều gì?”
“Tiểu ngốc qua Ly gia, ta muốn biết cảm giác của Hành nhi về đứa nhỏ đó. Nghe nói, hoàng thượng để mắt đến nàng ta”
“Hai câu”_hắn cuối cùng cũng nhếch lên khóe môi_”Nếu nàng ta ngốc, mọi chuyện càng đơn giản. Ngược lại, nếu không ngốc, mọi chuyện lại càng thú vị”
“Ta an tâm”_Liễu Thanh đứng dậy bên cạnh là nữ tì đỡ lấy tay bà, thong thả bước đến chậu cây nho nhỏ trong phòng, giơ tay chạm thật nhẹ lên phiến là mỏng, nhỏ bé canh mướt kia
“…”_Trịnh Hành nhìn mẫu thân hắn, nhưng không quá lâu hắn cũng dời đi tầm mắt, mỗi lần đến đều chăm chú nhìn bào những bức tranh được treo trên vách, duy trì bầu không khí yên lặng
“Bởi vì tâm tư của Hành nhi và Trịnh Lương kia, không khác biệt nhau. Vậy ta cũng chỉ cần như vậy ngồi chờ và xem mọi chuyện diễn ra”
“….”
“Hành nhi, đừng làm mẫu thân thất vọng”_Liễu Thanh cuối cùng cũng quay lại, cùng với gương mặt mong mỏi kỳ vọng của một người mẹ đối với đứa nhỏ nhà mình
Nhưng là, Trịnh Hành lại tránh né không nhìn nàng, quay đầu nhìn, nâng lên chung trà_”Chuyện ta đã hứa, ta nhất định sẽ làm”
“Hài tử ngoan”
~~~~~
Trong thư phòng đã được chuẩn bị từ trước với hai hàng nến đều được thắp sáng lên, Hàn Diễm chậm rãi gấp lại quyển sách trong tay khi nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng mở sau lưng. Nàng hít sâu, sau đó mỉm cười rất đáng yêu quay lại nhìn vào tấm lưng người đang đóng lại cửa kia, chờ cho hắn quay lại thì rất vui vẻ nói_”Ly Thành ngươi dám gạt ta”
Không chờ cho người kia mở miệng đáp, nàng liền tắt đi nụ cười, dùng biểu cảm nghiêm túc nhất mà nàng nghĩ mình có thể làm được đối mặt với Ly Thành_”Ngươi, thật sự là thiên sư sao?”
Ly Thành thở dài, cởi ra áo khoát, ngồi vào bàn đọc sách suy nhất trong phòng tự mình chậm rãi thắp lên ngọn nến duy nhất trên bàn_”Đúng vậy”
“Ly Thành”
“Có ta”
“Ta chỉ cần ngươi cho ta một đáp án”
“Ngươi cứ hỏi”
“Gieo quẻ ở đây, cách thức, hình thức ra sao?”
“Ta không hiểu rõ lời ngươi, nhưng nói về gieo quẻ thì ta sẽ nói một chút bởi vì trông có vẻ ngươi không rõ ràng về nó”
Hàn Diễm gật đầu, đi đến một giá sách, tùy tiện khoang tay dựa lưng vào_”Đúng vậy, ta có điểm không rõ”
“Gieo quẻ có nhiều phương thức để đoán ra vấn đề mà ngươi muốn biết. Vậy ngươi muốn biết thể loại gieo quẻ nào?”
“Ống trúc, mười hai thẻ tre”
Ly Thành nghe được liền chau mày, rời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu nhìn nữ nhân vẻ mặt mơ màng không tập trung trước mặt_”Hàn Diễm, ngươi xem quẻ ở đâu?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà_”Ta làm sao nhớ rõ, tiểu nữ nhà ngươi cô ta dám che mờ kí ức, không những thế còn đang từ từ phủ bụi những gì của ta. Đến lúc ta gặp thì mới cho ta thấy rõ chân tướng. Nếu nói cho rõ thì trong đầu cô ta vốn không có nơi ta xem quẻ nên ta không biết”
“Ngươi nói là mười hai quẻ”_ông ta chậm rãi rút ra giấy nhỏ, sau đó bắt đầu mài mực
“Ừ”
“Ngươi, có chữ hay không?”
Hàn Diễm cuối cùng cũng chau mày, nhìn thẳng về phía Ly Thành, mím môi_”Có”
Ly Thành ngẩng đầu nhìn nàng, cuối đầu viết ra vài dòng, sau đó có chút ngập ngừng đẩy mẩu giấy đã được gấp lại ra sát mép bàn để Hàn Diễm tiến tới lấy nó đi_”Khoan hãy xem. Hiện tại, ngươi còn muốn hỏi về việc gì không?”
Hàn Diễm nhướn mày, giơ mảnh giấy lên trên, khẽ nheo mắt để xem chữ bên trong, nhưng ngay lập tức thì hạ xuống, mỉm cười nhìn Ly Thành_”Ngươi, bảo Ly Bách buông tha ta được không?”
Ly Thành thở dài, đặt xuống cây bút hắn định viết, xếp lại tờ giấy qua một bên_”Đã không thể”
“Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra”_Hàn Diễm chau mày khẳng định nhìn đến lão gia Ly phủ
Ông ta cũng chỉ có thể một lần nữa thở dài_”Nếu ngươi thật sự muốn nghe, ta sẽ kể”
“Ta chỉ hỏi, ngươi là có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?”
“Ta có thể đoán biết và hiểu được”
Hàn Diễm mày chau càng chặt_”Ngươi sẽ để hài tử cuối cùng của Ly gia lâm vào đường cùng sao? Ngươi nỡ sao?”
Ly Thành vẻ mặt bất ngờ thêm đôi chút ngờ ngàng mà nhìn Hàn Diễm, sau đó cũng chỉ có thể cúi đầu_”Ta cùng Ly Nhược sẽ dùng mọi cách để có thể bảo toàn mạng sống của hắn”
Hàn Diễm nhếch môi cười khì, kéo lại áo khoác, đạp cửa ra ngoài chỉ đơn giản bỏ lại_”Đúng ý của ta. Ngủ ngon Ly lão gia”_cho Ly Thành bên trong đang bất động và thất thần.