Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 37: Lời Giải Thích Chấn Động


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 37: Lời Giải Thích Chấn Động


Ngày hôm sau, khi Mạc Thần vào công ty, rất nhiều nữ nhân viên vừa thấy hắn liền lảng tránh.
Chỉ cần thấy hắn từ xa, tất cả đều tản ra chỗ khác. Giống như nhìn thấy thú dữ vậy. Nếu không kịp tránh, chỉ một mực cúi đầu trước mặt hắn, vội vã chào hỏi cho có lệ, “Chào Tổng giám đốc!” Sau đó cũng nhanh chóng chạy đi.
Còn không thì nhìn hắn bằng ánh mắt phóng ra tia điện, thậm chí muốn đưa tay chạm vào hông của hắn. Hắn tức giận lui về sau một bước, lạnh lùng quát, “Làm cái gì?”
Nữ nhân viên can đảm, không hề khiếp sự, ngược lại còn nháy mắt đưa tình, “Tổng giám đốc, ngài cứ quấy rối tôi đi. Tôi không ngại đâu!”
Chuyện quái gì xảy ra thế này? Thật hết sức kỳ quặc.
Ngay cả một số ít nam nhân viên cũng nhìn hắn khó chịu, thái độ với hắn có chút bất đồng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn cảm thấy mọi người hôm nay rất lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào!
“Này, mấy người có nghe tin gì chưa? Nhìn Tổng giám đốc như vậy, nhưng lại đi quấy rối nữ nhân viên đó!”
“Làm sao có chuyện đó?”
“Thật mà, tin này truyền ra khắp công ty rồi…Cậu không biết sao?”
Mạc Thần đến tầng này, đương nhiên nhân viên ở đây cũng có thái độ khác thường với hắn. Ma xui quỷ khiến thế nào làm hắn đi đến chỗ Tĩnh Vĩ. Hắn muốn nhìn cô một chút.
Có đôi khi hắn rất sợ cô giống Nhã Tư, biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Cho nên hắn muốn xác định cô vẫn ở bên cạnh.
Không ngờ hắn vô tình nghe được cuộc đối thoại của nhân viên. Mạc Thần dừng bước.
“Tôi không biết!”

“Cậu thật sự chậm quá. Tổng giám đốc trong công ty quấy rối một cô nhân viên đó!”
“Không thể nào! Điều này thật sự không có khả năng. Nhìn Tổng giám đốc một chút cũng không giống loại người như vậy!”
“Mình không hiểu tại sao Tổng giám đốc lại có hứng với con bé mới vào công ty làm việc nhỉ?”
“Cậu không biết sao, đó gọi là củ cải trắng, ai cũng có sở thích riêng. Cậu không thể nhìn bề ngoài, đừng thấy Tổng giám đốc bình thường luôn lạnh lùng, ai biết bên trong là loại đàn ông gì.”
“Ừ, cũng đúng.”
Mạc Thần nắm chặt tay, hung hăng đá tung cửa!
Bất thình lình xuất hiện nhân vật chính trong câu chuyện, làm cho hai nhân viên giật mình sợ hãi.
“Tổng…tổng giám đốc…”
Hắn nổi giận gầm lên, “Ai nói?”
“Không…không có…”
“Người nào nói tôi quấy rối nhân viên?”
“Là…bộ phận truyền thông!”
“ Truyền thông?” Mạc Thần nhướng mi, trên mặt càng lúc càng tỏa ra khí lạnh chết người.
Hắn lập tức đi lên bộ phận truyền thông tìm người.
“Tổng giám đốc!” Sự xuất hiện của hắn khiến toàn bộ nhân viên bộ phận truyền thông khẩn trương.
Gương mặt của Mạc Thần hiện giờ đủ sức khiến người khác sợ đến nhũn cả người.

Ngay cả Tĩnh Vĩ cũng cảm thấy không ổn. Ngày hôm qua ngay từ đầu cô chỉ muốn trêu đùa một chút, không ngờ sự việc lan nhanh đến mức không kiểm soát được. Hiện tại cô biết mình đã gây họa lớn!
Mới một ngày cả toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết Tổng giám đốc tập đoàn Night Mạc Thần quấy rối nữ nhân viên, không chỉ vậy tin đồn còn truyền ra cả bên ngoài.
“Là ai nói?” Hắn lạnh lùng quát.
Tất cả đều giật bắn người, hoàn toàn sợ hãi, mồ hôi túa ra như mưa.
“Ai?”
Lúc này điện thoại Mạc Thần vang lên, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, “Chết tiệt!”
Nghe đầu dây bên kia xong, hắn tức giận, “Cản bọn họ, không ột ai lên đây!”
“Nói, rốt cuộc là ai?” Cất điện thoại, Mạc Thần nhìn một lượt các nhân viên đang đứng run run ở đó, ánh mắt vẫn tĩnh nhưng sắc bén.
Ngoài hành lang, một cảnh tượng hỗn loạn, nhốn nháo. Đèn flash liên tục nháy lên, một đám ký giả lao đến, chen chúc nhau. Bảo vệ dù cố gắng ngăn cản cũng không thể.
“Xin hỏi Tổng giám đốc Mạc Thần, có phải sự thật là ngài quấy rối nhân viên nữ hay không?”
“Mạc tiên sinh, hãy phát biểu đôi lời!”
“Xin hỏi nữ nhân viên nào là người được nhắc đến trong tin đồn? Có phài ở bộ phận truyền thông hay không?”
Đèn flash không ngừng lóe lên, tập trung vào gương mặt tuấn tú của Mạc Thần.
Những ký giả này, chán sống rồi sao?

“Ai để bọn họ vào đây?”
“Tổng giám đốc, chúng tôi không kịp ngăn họ lại.” Bảo vệ sợ hãi trả lời.
Mạc Thần tức giận gọi điện cho Mục Kiệt Khắc, “Cậu lập tức xuất hiện cho tôi!”
Mục Kiệt Khắc vội vã chạy đến. Cảnh tượng thế này lần đầu tiên hắn chứng kiến. Khi hiểu rõ ngọn nguồn, Mục Kiệt Khắc cố gắng nén cười, đến mức muốn nội thương.
Là ai to gan như vậy? Ngay cả người đứng đầu tổ chức Ám Dạ cũng dám trêu đùa?
Trong vòng một ngày tin đồn lan nhanh, còn đến tai một đám ký giả.
Tĩnh Vĩ thấy tình hình thế này, cô biết mình đã gây họa lớn.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới…hình như đã ảnh hưởng đến danh dự của hắn!
Cô chỉ muốn đùa một chút, kết quả…mọi chuyện vượt xa trí tưởng tượng.
Đám ký giả không ngừng hỏi, không ngừng chụp hình.
Nhìn gương mặt của Mạc Thần, cô thật sự hối hận. Tin đồn này có ảnh hưởng đến tập đoàn Night không? Có khi nào…vì chuyện này mà sụp đổ?
Tổng giám đốc một tập đoàn lớn mạnh mà lại thiếu đạo đức, vậy chẳng phải là sự đả kích trí mệnh sao?
Cô thật gây họa rồi!
Tĩnh quyết định đứng dậy, đi về phía ký giả. “Là tôi!” Cô vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời.
Tất cả ánh nhìn đều tập trung vào Tĩnh Vĩ. Đôi mắt Mạc Thần lạnh lẽo như băng nhìn cô.
“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ như thế này…đây chỉ là…chỉ là trò đùa mà thôi, Tổng giám đốc thật sự không có quấy rối tôi.”
“Tổng giám đốc không lẽ chỉ vô tình nắm tay cô thôi?” Cô gái bất mãn hôm trước chen vào.
“Không có…”Tĩnh Vĩ cắn môi, “Là tôi, tự tôi kéo tay ngài ấy.”

“A?” Ngay lập tức không khí dường như ngưng lại. Tất cả đèn flash lại liên tục lóe lên.
“Tôi…tôi muốn Tổng giám đốc chú ý…nên…”Tĩnh Vĩ cảm thấy hơi nghẹn ngay cuống họng, nhưng vẫn cố gắng ngước mặt, nhìn thẳng vào máy ảnh, nói, “Là tôi chủ động, nhưng ngài ấy cự tuyệt, cho nên…tôi không phục, liền…nói ngày ấy quấy rối.”
“Thật xin lỗi…” Cô cúi đầu lần nữa. Khi ngẩng lên, đôi mắt đã ngân ngấn.
Cô không biết mở miệng giải thích như thế này có thể thay đổi gì không, chỉ chắc chắc rằng danh dự của hắn đã được thanh minh, nhưng bản thân cô…
Làm sao bây giờ?
“Tôi đã nói rõ tất cả, mong mọi người đừng viết tin về vấn đề này nữa, tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Tổng giám đốc và tập đoàn Night…” Cô thật sự muốn xông thẳng ra ngoài.
“Tô Tĩnh Vĩ, sao cô dám làm vậy?” Cô gái bất mãn tức giận nói, “Cô thật quá đáng, dám vu oan Tổng giám đốc…”
“Xin hỏi Mạc tiên sinh, ngài có định truy cứu trách nhiệm của nhân viên hay không?” Một ký giả đặt câu hỏi.
Mạc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Tĩnh Vĩ, cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Cô đứng ở đó như một tội phạm đang đợi bản án dành ình.
“Tôi sẽ để cô ấy chịu trách nhiệm với tôi tới cùng.”
Cái gì? Tĩnh Vĩ ngước mắt, chạm vào ánh mắt sắc lạnh, gương mặt của hắn rất khó coi, cô biết hắn đang tức giận.
Cô thật sự gây họa, lại còn chọc cho hắn nổi giận…Cô rất áy náy trong lòng.
Người đàn ông này liên tục giúp đỡ cô, hắn có ơn với cô rất nhiều, nhưng…cô lại nói đùa khiến danh dự hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mà danh dự của một người đàn ông…là rất rất quan trọng!
Thiên địa ơi, cô thật không nghỉ đến sẽ khiến tình hình trở nên như vậy, cô đã hiểu thế nào là tự chuốc họa vào thân.
Cô không dám nữa!
Mục Kiệt Khắc nhìn biểu cảm của Tĩnh Vĩ và Mạc Thần, mắt chớp chớp, xem ra lúc này, Mạc Thần đối với cô gái nhỏ này không bình thường, cũng không đơn giản xem cô là thế thân của Nhã Tư…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.