Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 36: Mạc Thần, Anh Sẽ Biết Tay Em!


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 36: Mạc Thần, Anh Sẽ Biết Tay Em!


Mạc Thần và Tĩnh Vĩ cứ chơi trò mèo vờn chuột vài lần. Hắn xoay người, cô liền quay sang chỗ khác, còn không thì nhìn chăm chú xuống mũi chân.
Rốt cuộc cũng đụng vào nhau.
Tĩnh Vĩ bị đau, tức giận ngước lên nhìn hắn, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú nhìn mình chăm chú, “Tĩnh Vĩ, bình thường em đều đi đứng như vậy sao?”
“Không có!” Hai gò má Tĩnh Vĩ ửng hồng, cô trừng mắt, dứt khoác lướt qua, bỏ hắn lại phía sau chạy đến thang máy.
Mạc Thần nhìn cô vội vã bỏ chạy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt vẫn mang vẻ nghiền ngẫm.
“Xem ra đúng là cô gái này rồi?” Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng.
Mạc Thần liếc mắt nhìn Mục Kiệt Khắc, sóng mắt vẫn không thay đổi.
“Cô gái này quả thật rất giống Nhã Tư. Mạc Thần, không phải cậu tìm một người thế thân cô ấy chứ?” Mục Kiệt Khắc nhìn gương mặt tối sầm của Mạc Thần, vội vã sửa lời, “Kỳ thật cũng không giống lắm, chỉ là cảm giác vậy thôi…haha”
Nhưng thật ra rất giống!
Mục Kiệt Khắc nhìn khuôn mặt trước mắt, muốn nói mà không dám. Bất luận thế nào, hắn đều không phải đối thủ của Mạc Thần.
Trong phòng làm việc, Mục Kiệt Khắc thở dài, “Mạc Thần, thời gian đã lâu như vậy, cậu vẫn không quên được cô ấy sao?”

Mạc Thần không động mi, lạnh nhạt nói, “Cậu không phải nên đi ra ngoài sao? Hôm nay có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”
“Không nhàn đâu, tôi có rất nhiều chuyện phải làm. Đi nhé!” Mục Kiệt Khắc mau chóng tránh đi. Hắn không muốn như lần trước bị quăng một đống công việc lên đầu, phải thay Mạc thần xử lí đủ thứ chuyện phức tạp của công ty.
Đối với Mục Kiệt Khắc mà nói, công việc trong tổ chức dường như thích hợp với hắn hơn. Chỉ những lúc không có việc gì làm, hắn mới đến công ty lượn qua lượn lại, trêu ghẹo Mạc Thần một chút.
Mà bay giờ Mục Kiệt Khắc nhiều lần xuất hiện ở tập đoàn Night chỉ vì hiếu kỳ với cô gái làm cho Mạc Thần rung động lần nữa.
Mới nhìn, cũng không tệ!
………..
Tĩnh Vĩ cảm giác rõ ràng ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô rất khác, có tò mò, có nghi ngờ, có hâm mộ.
Cô âm thầm mắng Mạc Thần trong lòng. Bây giờ đành phải làm như không nhìn thấy gì.
Giải thích không có lợi, bởi vì càng nói càng giấu đầu lòi đuôi, mà cô sẽ không ngốc đến nỗi vừa tô vừa đen.
Nhưng mà cô không ngờ, càng im lặng như vậy càng làm cho đồng nghiệp hiếu kỳ nhiều hơn.
“Tĩnh Vĩ, cô với Tổng giám đốc của chúng tôi rất thân phải không?” Có người không chịu được mở miệng hỏi.
“Cũng không hẳn.”
“Không đâu, nếu không phải rất quen thân, làm sao Tổng giám đốc có thể…có thể lôi kéo tay của cô?”
“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Tĩnh Vĩ nhàn nhạt đáp.
“Nói như vậy, chẳng lẽ cô không muốn?” Cô gái khinh thường Tĩnh Vĩ, cười nhạo.
“Ừ.” Cô không quan tâm, tiếp tục làm việc.
“Này, Tô Tĩnh Vĩ, chờ một chút!” Cô gái kia bất mãn, không chịu buông tha.
Đương nhiên, nhìn Tĩnh Vĩ lạnh lùng như vậy, ai cũng cảm thấy cô với Tổng giám đốc quan hệ không bình thường, cho nên gặp chất vấn cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
“Cô nói rõ đi, cô với Tổng giám đốc có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì hết. Cô không có việc làm sao? Nhưng tôi thì có rất nhiều.” Tĩnh Vĩ thản nhiên đáp.

Cô gái kia hoàn toàn cứng họng, không moi được tin tức gì, còn bị Tĩnh Vĩ làm cho im lặng.
Tĩnh Vĩ quay lưng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Mạc Thần, anh chờ xem…
Hừ!
Cô chớp mắt hai cái, gương mặt tỏ vẻ rụt rè, ánh mắt lộ ra sự ủy khuất, “Thật ra tôi không muốn nói, nhưng cô cứ hỏi…”
Cô gái kia quên mất mọi việc, mắt sáng lên, “Tô Tĩnh Vĩ, có chuyện gì xày ra?”
“Mọi người đều đi dùng cơm, chỉ còn mình tôi làm việc, tôi vừa mới tới làm, có nhiều hồ sơ chưa hiểu nên muốn ở lại xem một chút, không ngờ…Tổng giám đốc xuất hiện, đứng ở cửa…” Cô giả bộ thút thít, “Cả tầng lầu không có ai…ngài ấy liền đi tới chỗ tôi…Tôi, tôi có thể làm gì? Ngài ấy là Tổng giám đốc mà…”
Tất cả mọi người nín thở, mở to mắt, không thể tin nhìn Tĩnh Vĩ. “Cô…không phải đang nói…Tổng giám đốc…quấy rối nhân viên chứ? Cái này…làm sao có khả năng?” Cô gái kinh ngạc hỏi.
Tĩnh Vĩ nghẹn ngào hừ một tiếng, gục mặt lên bàn, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Nhưng mà, tại sao có thể như vậy? Không thể nào, Tổng giám đốc không phải dạng người đó!”
“Cô được gặp Tổng giám đốc mấy lần?” Một nhân viên khác chen vào. “Từ trước đến nay Tổng giám đốc đều lạnh lùng, cô nghĩ kỹ đi, trong nụ cười lúc đó chẳng phải có điều khác thường sao?”
Cô gái nhìn Tĩnh Vĩ hỏi lần nữa, “Tĩnh Vĩ, đây là thật? Tổng giám đốc thật sự quấy rối cô?”
Tĩnh Vĩ lại ủy khuất hừ nhẹ.
Từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ dùng mắt chớp chớp vài cái.

“Vậy sao cô không phản kháng?”
“Tôi có, nhưng ngài ấy là Tổng giám đốc, lại còn mạnh hơn tôi, nên…”
“Thì ra là như vậy!”
“Không trách được, Tổng giám đốc hôm nay khác thường, lại còn cười nữa. Ta còn nghĩ nụ cười đó thật mê người, không ngờ lại là nụ cười háo sắc, ôi…”
Tĩnh Vĩ đang cầm ly uống nước, nghe đồng nghiệp nói xong liền phun hết nước ra ngoài.
Tất cả mọi người giật mình nhìn cô.
Tĩnh Vĩ cười trừ, “Thật ra…thật ra không chỉ có thế…hắn còn đáng sợ hơn, không những kéo tay tôi, mà còn…”
“Còn gì?”
Nhìn ánh mắt mọi người, Tĩnh Vĩ đáp, “Không thể nói…”
Lúc này có người xen vào, “Nhưng Tổng giám đốc thật đẹp trai, nếu được ngài ấy kéo tay một chút thôi, chắc cả ngày hôm đó tôi không dám rửa tay mất.”
Một người khác đánh vào ót cô ta, “Cô nằm mơ à, có nắm tay cũng không tới lượt cô đâu…Mà không nghĩ tới, Tổng giám đốc của chúng ta lại…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.