Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 38: Không Thể Trốn Thoát


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 38: Không Thể Trốn Thoát


Mục Kiệt Khắc biết Mạc Thần đã trúng mũi tên tình yêu, có lẽ chính hắn không ý thức được vấn đề này. Nhưng ánh mắt Mạc Thần không thể gạt được Mục Kiệt Khắc.
Kỳ thật Tĩnh Vĩ không biết Mạc Thần lợi hại thế nào, chỉ cần hắn không muốn, đám ký giả này sao có thể vào đây moi móc thông tin được.
Có điều, làm sao ký giả biết được chuyện này?
Nghĩ lại, có thể là người trong công ty để lộ ra, nhưng chỉ trong vòng một ngày mà tất cả ký giả của các tờ báo lớn nhỏ đều chạy tới đây. Đúng là tin đồn lan truyền quá nhanh!
Khi mọi người giải tán, Mạc Thần vẫn lạnh lùng nhìn cô, sau đó gằn giọng, “Tĩnh Vĩ, đến phòng làm việc của anh!”
Hắn đi đến thang máy, để lại Tĩnh Vĩ ngơ ngác đứng đó.
Cô cảm thấy chân như nhũn ra…
Đồng nghiệp tốt bụng thì nhìn cô có chút cảm thông, nhưng người như cô đồng nghiệp bất mãn thì hoàn toàn tỏ ra khinh thường, mỉa mai.
Nghĩ kĩ lại lần nữa, việc toàn bộ truyền thông biết tin này, chỉ có thể do cô ta làm.
Bàn tay nhỏ bé vịn vào lan can, lần đầu tiên Tĩnh Vĩ đến phòng làm việc của hắn. Đứng bên ngoài, cô không có can đảm gõ cửa. Nếu như có thể, cô rất muốn đứng nguyên tại chỗ, mong mọi việc đều trôi qua, thật tốt biết mấy.

Nhưng đây chỉ là một bên tình nguyện thôi. Nghĩ tới câu nói của hắn, sẽ làm cô phụ trách tới cùng, Tĩnh Vĩ cảm thấy lạnh sống lưng.
Người đàn ông này, sẽ xử trí cô như thế nào?
Trong lòng thấp thỏm bất an.
Hít sâu một hơi, cô đẩy cửa phòng.
“Đóng cửa lại!” Âm thanh tức giận vang lên.
Mạc Thần đứng trước cửa sổ, mặc dù ánh mặt trời ấm áp rọi vào căn phòng, chiếu lên người hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy từ người hắn tỏa ra khí lạnh chết người.
Bất giác toàn thân run lên. Cô muốn chạy trốn!
Tay nắm lấy nắm cửa, cô thật sự muốn tung cửa mà chạy trốn. Nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo lời hắn.
“Mạc Thần…e đã nghĩ rồi. Xem xét lỗi lầm của mình…là không thể tha thứ…cho nên em tự nguyện xin từ chức.”
Từ chức? Mạc Thần cong môi, cười lạnh một tiếng, cô ngốc này nghĩ ra cách này thật là quá tốt, gây họa xong liền phủi mông bỏ chạy?
“Vậy, nếu anh không có ý kiến, em sẽ đến bộ phận nhân sự.”
Hắn không tức giận mà chỉ nở nụ cười.
Được, nếu cô đã muốn chơi, vậy hắn sẽ cùng cô chơi.
“Vậy em đi đi. Nói em đã sai lầm nghiêm trọng, tổn hại đến danh dự của anh, mặc dù đã làm sáng tỏ nhưng vẫn làm thương tổn nghiêm trọng đến người trong cuộc, cho nên em quyết định từ chức. Đi đi Tĩnh Vĩ!”
“Em…”
“Muốn câu dẫn? Cuối cùng ko thành? Lại còn bị cắn ngược một cái? Được, em đi từ chức đi. Tĩnh Vĩ, từ tập đoàn Night ra ngoài, anh dám cam đoan, không có bất kỳ công ty nào dám nhận em vào!”
“Anh…” Tĩnh Vĩ giật mình, làm sao nghiêm trọng như thế?
Cô không những gây họa lớn, mà còn cầm cục đá đập chân của mình!
“Vậy có phải nếu em nói như vậy thì anh và tập đoàn Night sẽ không bị ảnh hưởng?”

“Em cứ thử xem?” Hắn rốt cuộc không chịu được quay đầu lại.
“Vậy là có hay không?” Cô run rẩy nhìn hắn.
“Em nói như vậy đương nhiên là không rồi!”
Cho dù cô có nói hay không thì sẽ chẳng có việc gì ảnh hưởng đến hắn và tập đoàn Night. Hắn đường đường người đứng đầu Ám Dạ, làm sao không giải quyết được chuyện cỏn con này?
“Vậy…tốt rồi.” Tĩnh Vĩ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cô như vừa trút được gánh nặng, khuôn mặt của Mạc Thần vẫn lạnh lùng nhìn cô, “Tô Tĩnh Vĩ, trò đùa này chơi rất vui vẻ phải không?”
“Ơ…” Sắc mặt hắn rất đáng sợ! Hơn nữa còn tiến gần đến cô.
Tĩnh Vĩ định mở cửa chạy trốn, nhưng bị hắn bắt lại.
“Muốn câu dẫn anh sao? Anh cho em cơ hội.”
“Anh thả em ra…Mạc Thần!”
Mạc Thần khóa miệng cô, nụ hôn ngày càng bá đạo, nhưng mang theo ngọt ngào, một chút cũng không muốn buông tha.
Tĩnh Vĩ không nhịn được, cắn vào môi hắn…
Cảm giác hương vị máu tanh tràn ra trong miệng…

Vậy mà hắn…vẫn hôn cô…
Mạc Thần ôm cô thật chắc, như muốn đem cô hòa vào trong thân thể, “Ở bên cạnh anh, được không?”
Một giọt lệ rơi xuống, tại sao hắn lại mạnh mẽ, vội vã như vậy?
Khi hắn buông cô, Tĩnh Vĩ chạy ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Hắn không cách nào phòng bị, để cô từng bước tiến vào tâm trí một người đàn ông hoài bão như hắn. Mà hắn không thể chống lại cánh môi hoa đào, đôi mắt cười đến mê người của cô.
Mục Kiệt Khắc thương tiếc đỡ lấy Tĩnh Vĩ, “Thật là đáng thương. Tĩnh Vĩ tiểu thư, cô với hắn như vậy, xem như ai đang quấy rối ai đây?”
Tĩnh Vĩ giãy ra, chạy xuống cầu thang.
Mục Kiệt Khắc nhìn theo bóng dáng hốt hoảng, nhẹ nhàng mỉm cười, “Xem ra cô không thể trốn thoát bàn tay của Mạc Thần rồi.” [cho anh 1 like ;)))]
Từ trong ánh mắt cô, Mục Kiệt Khắc cũng đại khái đoán được.
Suy nghĩ một lúc, hắn vẫn chưa muốn vào quấy rầy đại nhân vật, tránh cho không cẩn thận chọc giận rồi bị hắn hành hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.