Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 67: Ngươi Nhất Định Hiểu


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 67: Ngươi Nhất Định Hiểu tại website TruyenChu.Vip

Edit: Quảng Hằng
Mộc Thuần Thuần vừa rời khỏi Tể Tướng Phủ, lại tới một vị khách không mời mà đến.
Liên Cảnh mới vừa thay một thân áo bào trắng nho nhã phiêu dật, thần thái sáng láng, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú đến mức ngay cả thần tiên đều phải ghen tỵ, mỗi một lần nhìn đều làm người khác động lòng.
Vốn là tâm tình quá tốt, nên khi hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của người tới liền chán ghét, lập tức mang vào vẻ mặt không hoan nghênh, không nhịn được nói: “Ai nha, ta nói Bàng đại nhân, ta không phải đã nói vụ án vừa có tiến triển sẽ thông báo cho ngài đầu tiên sao, ngài cần gì phải ngày ngày quấn lấy ta vậy, đúng là âm hồn bất tán?”
Thái hậu, lúc lão yêu bà đó đem án mạng của Thụy Vương Phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân Phủ cho hắn điều tra, là hắn đã biết, đây là một việc khổ sai, lão yêu bà sớm coi hắn là cái đinh trong mắt, lần này giả mù sa mưa ủy thác trách nhiệm nặng nề, lại phái thân tín của bà ta – Bàng Thanh trông coi Hình Bộ ở một bên hiệp trợ hắn, rõ ràng chính là tìm người theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Bàng Thanh ba mươi tuổi đầu, dáng vóc… Ặc, xuất thân tập võ, to con, mặt dài hơn người bình thường, đặc sắc duy nhất chính là đôi mắt quá nhỏ bụi bặm có muốn lọt vào cũng không được.
Nhưng thấy hắn cao ngạo ngẩng đầu lên, hoàn toàn không đem Liên Cảnh để ở trong mắt, miệng đầy giễu cợt: “Tể tướng đại nhân, ngươi mỗi ngày vừa hạ triều thì chạy đến thanh lâu uống rượu, xin hỏi ngươi định khi nào thì bắt đầu tra án?”
Đối mặt với sự nhạo báng của hắn, Liên Cảnh cũng không hề tức giận, ngược lại cười một tiếng lưu manh, yêu mỵ, thần thần bí bí tiến tới bên tai Bàng Thanh, nhẹ giọng nói, “Tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, có cần những thứ kia cũng là bình thường. Vả lại, Bàng đại nhân cũng là khách quen của Tiêu Hồn Lâu, ngài nhất định hiểu!”
Vừa nghe, sắc mặt Bàng Thanh biến hóa, khóe miệng cứng ngắc kéo ra một đạo đường cong, cười khan ra tiếng, vô cùng lúng túng.
“Hơn nữa bổn quan còn nghe nói, sở thích Bàng đại nhân rất đặc biệt nha, nói là…” Liên Cảnh âm dương quái khí nói tiếp, vừa tới chỗ mấu chốt, liền bị một nam nhân lúng túng nhanh chóng cắt đứt.
“À. . . . . . Cái đó, tể tướng đại nhân, hay là chúng ta tán gẫu chánh sự thôi.” Không khí giống như đọng lại, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Bàng Thanh sợ chuyện đam mê kì quái của mình ở Tiêu Hồn Lâu bị lộ ra ngoài, sắc mặt trắng bệch cả kinh, huống chi vị tể tướng dáng dấp như hoa này không phải dễ đối phó tầm thường, sợ tiếp tục như vậy nữa sẽ gây ra chuyện bất lợi cho mình, vội vàng mau tránh ra, đồng thời cũng kéo dài thêm khoảng cách.
“Được, được, được, tán gẫu chánh sự, tán gẫu chánh sự.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, Liên Cảnh âm thầm cười trộm, một đôi mắt đào hoa câu hồn sáng đến kinh người, hắn lười biếng phất phất ống tay áo trắng tinh sạch sẽ, lãnh đạm nói, “Nếu Bàng đại nhân cũng tới, vậy hôm nay sẽ theo bản tướng đi tra án vậy.”
Không đi tra nữa, đoán chừng ngày mai sẽ bị lão yêu bà ban cái tội không làm xong việc, hắn cũng không thể dễ dàng để cho lão yêu bà đó đạt thành ý nguyện được. Hắn mặc dù không muốn làm tể tướng, nhưng hiện tại, cảm giác giống như cũng thật không tệ, tối thiểu mỗi ngày có thể nghe được rất nhiều lời nói nịnh nọt, hắn cao hứng liền thưởng cho bọn họ một nụ cười mê người, mất hứng liền phất tay áo đi, rất thoải mái nha!

Lời nói của Liên Cảnh không được hưởng ứng, chỉ thấy Bàng Thanh hếch mày, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên mỉm cười nói, “Tể tướng đại nhân, không cần! Vụ án đã được phá, hung thủ đêm qua đã đến Hình Bộ đầu án tự thú, còn thú nhận chủ mưu ở phía sau.”
Bước chân dừng lại khi cửa mở, Liên Cảnh xoay người, đôi mắt màu nâu sẫm chăm chú nhìn đôi mắt nhỏ của Bàng Thanh hiện đầy âm hiểm, theo bản năng hỏi, “A? Vậy sao? Hung thủ là ai vậy?”
“Thụy Vương Phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân Phủ bị diệt môn, hai phủ là bị tổ chức sát thủ Hải Long Bang tiếng tăm lừng lẫy luôn gây huyết án trên giang hồ, đương gia của Hải Long Bang là Độc Chân Long chính miệng nhận tội, chính hắn đã huyết tẩy hai phủ.” Bàng Thanh lên tiếng.
Hải Long Bang? Độc Chân Long?
Liên Cảnh âm thầm cảm thấy buồn cười, trước không nói đó là một đầu lĩnh bang phái giết người không chớp mắt vì sao lại chủ động đầu án tự thú, lại nói người trên giang hồ hoặc giả đều cho rằng Hải Long Bang chỉ là một tổ chức sát thủ có tiền thu là có thể thay người khác giết người, thật ra thì, rất ít người biết, tổ chức sát thủ này, chủ nhân chân chính là đương kim quốc cựu gia Tây Diễm Quốc, ca ca của thái hậu -Thanh Bảo.

Chuyện trên giang hồ, sao giấu giếm được hắn? Hừ, lần này, lão yêu bà lại muốn chơi chiêu gì?
Liên Cảnh không biến sắc, tiếp tục hỏi, “Cho nên, chủ mưu phía sau màn là?”
Người nào đó khẽ hất cằm, Bàng thanh từ hàm răng nghiến chặt từ từ bật ra bốn chữ: “Thập. Tam. Vương. Gia!”
Quả nhiên, mục tiêu là Dục! Liên Cảnh yếu ớt thở dài một cái, hướng hư vô, không khí liên tiếp trợn mắt mấy cái. Dục, xem ra có người phải đưa ngươi vào chỗ chết mới cam tâm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.