Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 68: Ngoài Ý Muốn Biết Được Chân Tướng. tại website TruyenChu.Vip
Edit: Đặng Bích
Sau khi rời khỏi phủ tể tướng, Mộc Thuần Thuần thuận đường mang theo Nhân Nhân lượn một vòng Nhu Hương Lâu, ăn trưa xong mới trở về, khi trở lại Dục Vương Phủ mới biết tin Biện Dục bị thị vệ bắt vào hoàng cung, nghe xong tin này, Mộc Thuần Thuần cảm thấy có chút đột ngột.
Không thể nào, lại có người đứng ra làm nhân chứng nói Biện Dục là chủ mưu đứng đằng sau vụ giết người tại Thụy Vương Phủ và Trấn Đông Tướng Quân Phủ ? Có phải là rất thái quá hay không à nha?
“Vương phi, ngài đừng lo lắng, Cảnh tể tướng đã cho người truyền tin tới, bên phía hoàng cung hắn sẽ chú ý, người hiền như vương gia tất được trời phù hộ, lão nô tin tưởng, mười năm trước vương gia đã tránh được một kiếp, lần này nhất định cũng không có việc gì.” Tiễn Bá vốn là muốn nói mấy câu khiến Mộc Thuần Thuần thoải mái, không nghĩ tới, khi liên tưởng tới những chuyện chủ tử mình đã phải trải qua, lão không khỏi rớm lệ.
Thật ra trong lòng Mộc Thuần Thuần chẳng hề lo lắng cho Biện Dục, nhưng thấy Tiễn Bá ngày thường hòa ái dễ gần, nay lại mang bộ dáng khổ sở thương tâm nên rất băn khoăn. Lời vừa rồi của Tiễn Bá làm nàng rất nghi ngờ. “Tiễn Bá, người vừa nói mười năm trước vương gia tránh được một kiếp, đó là chuyện gì?”
Tiễn bá nâng ống tay áo lau đi nước mắt, nói: “Mười năm trước, lúc ấy vương gia mới mười hai tuổi, nghe nói ở thành đông cử hành hội chùa rất náo nhiệt, liền lén mang theo một thị vệ xuất cung, mà ngày đó, có người phái mười mấy sát thủ mai phục chuẩn bị ở ngoài cung ám sát vương gia.”
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, trong đầu Mộc Thuần Thuần đột nhiên hiện ra hình ảnh đêm đó ở Tiêu Hồn Lâu, Biện Dục đã kể cho nàng nghe chuyện xưa, đó chỉ là một đoạn ngắn nhưng cũng tương tự như thế này. Từ hoàng cung đến thành đông nhất định phải đi qua một nơi… lòng của nàng vô thức co rút, máy móc cắn chặt môi, mở miệng nói: “Tiễn Bá, nói tiếp.”
“Ai ngờ, vương gia cuối cùng không xuất hiện ở thành đông, bởi vì nửa đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn, má phải bị nước từ trên trời rơi xuống ăn mòn, thị vệ tùy thân của người vội vàng ra roi thúc ngựa, đưa người đã đau đớn đến mức không thể hô hấp hồi cung, mặc dù dung mạo bị hủy, nhưng cảm tạ ơn trời, nhặt về được cái mạng…”
“Bùm…” Trong lòng như có tiếng sợi dây đứt đoạn, lòng nàng thật lạnh, như rớt vào hầm băng, trong lúc vô tình nghe được cái tin tức động trời này, nàng gần như làu bàu lẩm bẩm, “Cho nên, má phải của hắn bị hủy là sự thật?!”
Hắn không lừa gạt nàng, gương mặt hắn là bị nàng hủy.
“Đúng vậy, lúc vương gia mang bộ mặt đầy máu trở về, da mặt vốn mịn màng trở nên sưng đỏ thối rữa, máu thịt đỏ ngầu toàn bộ lộ ra bên ngoài, nói có bao nhiêu kinh khủng thì có bấy nhiêu kinh khủng, tất cả mọi người đều bị giật mình. Vương gia đau đớn đến ngất đi mấy lần. vương hậu nương nương khóc đến tê tâm liệt phế, lúc đó lão nô sợ vương gia tuổi nhỏ sẽ không qua được, lại không nghĩ đến cuối cùng người ngã xuống chính là vương hậu…” Nói đến đây, Tiễn Bá lần nữa nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Mười năm trước Tiễn Bá từng là tổng quản thái giám của hoàng cung, là người nhìn Thập Tam Vương Gia từng bước trưởng thành, tình cảm tất nhiên thân thiết.
“A…” Mộc Thuần Thuần cũng hít một ngụm khí lạnh, mà Nhân Nhân đứng bên cạnh lần đầu tiên nghe đến chuyện của Thập Tam Vương Gia, đã rơi sớm không nhịn được nước mắt.
Thật thê thảm, vương gia mới gần mười hai tuổi đầu đã phải chịu đau đớn hủy đi khuôn mặt, còn mất đi mẹ ruột, chuyện đau lòng như thế, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
“Vậy khuôn mặt của vương gia…” Mộc Thuần Thuần muốn hỏi khuôn mặt của Biện Dục đã chữa như thế nào? Lại nghe đến…
“Tất cả các ngự y đều không trị hết vết thương trên mặt vương gia, hoàng thượng sợ vương gia sống trong cung sẽ nhớ đến nỗi đau mất mẹ, đối với vết thương bất lợi, cho nên đã đưa vương gia ra ở ngoài cung, cũng phái lão nô chăm sóc bên người. Đi lần này chính là mười năm, bên má phải của vương gia vẫn còn nguyên những vết sẹo quanh co xấu xí, vì không muốn hù dọa đến người khác, vương gia ngày thường đều đeo mặt nạ, đáng tiếc,vết sẹo còn, nhưng người và vật trong hoàng cung đã không còn…”
Phía sau Tiễn Bá nói gì, Mộc Thuần Thuần một chữ cũng không nghe lọt. Trong lòng nàng nghĩ chính là má phải Biện Dục rõ ràng đã khỏi hẳn, cũng không nhìn thấy vết sẹo nào, vì sao Tiễn Bá theo hầu hạ hắn từ nhỏ cũng không biết ? Chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình gì đó.