Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 66: Chiêu Bài Cứu Sống Thanh Lâu tại website TruyenChu.Vip
Edit: Vịt Bầu
“Liên Cảnh, hiếm khi ta có tâm trạng tốt như hôm nay, ngươi đừng có nhắc đến hắn ta có được không?”
Xưa nay vốn rất là thương hương tiếc ngọc, vừa thấy mỹ nhân tức giận, hắn vội giơ tay đầu hàng, “Được, được, được, không đề cập tới không đề cập tới. Nhưng nàng chạy đến đây, nếu có người nhìn thấy, ngộ nhỡ truyền tới tai hắn ta, tạo thành hiểu lầm không đáng, ta gánh vác không nổi.”
Về điểm này, Mộc Thuần Thuần đã sớm dự phòng, phất phất tay, vô cùng tự tin nói, “Không có ngộ nhỡ, ta là lén tới đây, căn bản không có người nào phát hiện.” Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, trong mắt ánh lên tia lửa giận, “Huống chi, cái tên vô lại đó chắc bây giờ còn đang nằm mất hồn bên cạnh một cô nương dịu dàng đáng yêu nào đó, hưởng thụ sung sướng, làm sao có tâm tư mà để ý đến ta?”
Hừ, nếu hắn đã mất hồn vì một cô nàng dịu dàng, đáng yêu hơn nàng, vậy hắn tốt nhất cả đời ở đó luôn, vĩnh viễn đừng có ra ngoài. Không bao giờ phải nhìn thấy cái khuôn mặt ghê tởm đó, nàng có cầu cũng không được.
Ai chà, đây là tình huống gì? Nương tử ghen tuông hay sao? Hắn nhìn nàng đang ghen ghét dữ dội, cười thầm trong lòng.
Chỉ là, nàng sai rồi. Tên kia làm sao lại không biết hành tung của nàng, mỗi ngày hắn đều phái cao thủ đi theo bảo vệ nàng, một tấc không rời, đoán chừng ngay lúc hai người ở trong nhà, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cũng đang núp ở xung quanh nhòm ngó bọn họ.
Nghĩ tới đây, da đầu hắn nhất thời tê dại, lòng bàn chân lạnh ngắt, hỏa tốc kiểm tra chung quanh, cảm giác từ chỗ tối thật sự có ánh mắt đang ngó chừng hắn.
“Này, nói lung tung với ngươi lâu như vậy, thiếu chút nữa quên việc chính rồi.” Mộc Thuần Thuần vỗ trán một cái, nhớ tới mục đích hôm nay tới đây, lập tức nở nụ cười hoa đào rực rỡ làm mê đắm lòng người, đôi mắt to chớp chớp, có thâm ý khác nhìn hắn.
Đợi chút, đợi chút, nàng tự dưng lại nở ra một nụ cười khuynh nước khuynh thành, chính xác là sẽ không có chuyện tốt, ô ô ô, hắn có nên nhanh chóng mở cửa chạy ra không đây?
Thôi, điểm tâm cũng ăn rồi, tạm thời ngồi chống mắt nghe kỹ một chút vậy.
“Không quanh co lòng vòng nữa, thật ra thì ta tới là vì có chuyện muốn ngươi giúp một tay.” Chuyện này, so ra, không có ai thích hợp hơn hắn.
“Ây, đợi chút, nói trước nha, nếu tìm ta để muốn ta giúp ngươi hưu phu… chuyện này ta không làm được.” Đừng nói là không làm được, nếu có làm được hắn cũng không dám làm.
Chuyện xảy ra lúc trước trong cung hắn cũng có nghe qua, hắn càng ngày càng cảm thấy Mộc Thuần Thuần vô cùng thú vị.
“Yên tâm, chuyện này ngươi nhất định làm được.” Mộc Thuần Thuần mắt sáng lên, đã tính trước.
Liên Cảnh đầy một bụng hồ nghi, “Nói một chút coi.” Thần bí như vậy, nàng có chuyện gì cần hắn giúp đây?
Sau một hồi lâu, Liên Cảnh cuối cùng cũng biết nàng muốn hắn hỗ trợ cái gì, lập tức thả lỏng mặt mày, khóe mắt cong lên mê người, “Thì ra là, người tìm ta là muốn ta giúp Nhu Hương Lâu? Hắc hắc, coi như ngươi thật tinh mắt. Bằng vẻ ngoài của ta, tùy tiện đứng trên đài một lúc, bảo đảm Nhu Hương Lâu bị khách chen lấn đến nước chảy không lọt.”
Không nghĩ tới sắc đẹp làm người thiên hạ thèm thuồng của hắn có lúc trở thành chiêu bài cứu sống thanh lâu.
Thú vị, chơi thật khá.
“Nói như vậy là ngươi đồng ý?” Mộc Thuần Thuần không che dấu được nội tâm mừng như điên, rốt cuộc, lần này có thể đáp ứng Phượng Nương.
Ai kêu nàng ngày đó khi Phượng Nương không mệt mỏi đòi hỏi, nàng đã sảng khoái đáp ứng, hứa hẹn tuyệt đối sẽ làm cho Nhu Hương Lâu buôn bán tấp nập.
Muốn cho Nhu Hương Lâu buôn bán tốt, nhất định phải có đủ “chiêu bài” để hấp dẫn khách, vốn với dung mạo khuynh thành của nàng, muốn mời gọi khách không phải là việc khó, nhưng ngại vì thân phận vương phi, xuất đầu lộ diện cũng không tốt lắm.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, với diện mạo tuấn mỹ, cộng thêm thân phận tể tướng người người tranh nhau nịnh bợ, chỉ dựa vào cái danh này của Liên Cảnh đã là một chiêu bài rất tốt.
“Không thành vấn đề, mỹ nhân có chuyện muốn nhờ sao ta lại có thể không giúp! Chỉ là,…” Liên Cảnh cười xấu xa, trong đôi mắt thông minh thoáng ánh lên một tia sáng, “Để công bằng, nàng phải trả lời ta một câu hỏi.”