Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 61: Kế Hoạch Hưu Phu 1 tại website TruyenChu.Vip
Edit: Hương Nguyễn.
Xuyên qua đình viện hoa lệ tinh xảo là vô số thị vệ, cung nữ, thái giám. Mặc y phục thể hiện cho thân phận của mình ở trong cung, họ bận rộn đi qua đi lại qua từ các nơi, gần như chỉ đi thẳng nhìn thẳng, có vẻ đã được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Mộc Thuần Thuần tò mò nhìn khắp hoàng cung. Cảnh trí hoành tráng của Ngự Hoa Viên thật sự làm cho lòng người vui vẻ, giả sơn sống động như thật, đình đài lầu các tầng tầng lớp lớp xung quanh, dường như không cách nào xem hết được. Nàng đi theo An công công thật lâu, vẫn còn lòng vòng quanh ở ngự hoa viên.
Khi đi tới một tòa cung điện nguy nga đầy khí thế, hoa lệ vô cùng, Mộc Thuần Thuần giương mắt nhìn thấy phía trên viết ba chữ rồng bay phượng múa thật to… Ngu Cẩm Cung!
Nơi này chính là tẩm cung của thái hậu.
Những thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đứng ngoài cửa cung nhìn thấy An công công tự động hành lễ nhường đường. An công công vào trước phục mệnh, để Mộc Thuần Thuần ở lại một mình bên ngoài cửa cung chờ đợi.
Nhìn thấy các cung nữ ra vào trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, cúi đầu, bước chân nặng nề, Mộc Thuần Thuần cảm thấy có chút khẩn trương, xem ra thái hậu rất đáng sợ, nếu không thì sao những cung nữ này lại lo lắng đề phòng như thế.
Má ơi, sao nàng có cảm giác giống như là đi vào ổ sói hang hùm, dễ vào ra khó. Nghĩ tới đó, toàn thân nàng lạnh buốt như có một luồng hàn khí thổi qua. Sớm biết, nàng đã ở lại chờ cái tên Biên Dục kia cùng đi, có chết cũng kéo theo hắn lót đường. Cũng không biết thái hậu có dễ đối phó hay không, thích ý cái gì hoặc cấm kỵ cái gì, ngộ nhỡ nếu như nàng không cẩn thận nói lời nào phật ý, có thể nào sẽ mang tội rơi đầu hay không?
Đang lo lắng thì một cung nữ mặc xiêm y màu xanh biếc đến nói với nàng, “Thập Tam Vương Phi, bên này, xin mời.” Nội tâm Mộc Thuần Thuần có chút thấp thỏm, chuyện tới lúc này chỉ có thể nhắm mắt mà đi theo. Trong điện, một mùi hương thơm mát đập vào cánh mũi, một chiếc ghế phượng lấp lánh kim quang xuất hiện trước mắt nàng. Ghế phượng trống không.
Trong lúc kinh ngạc, một tiếng cười sang sảng chói tai truyền tới, nàng liền thấy các cung nữ vây quanh một vị phu nhân ung dung hoa lệ, xinh đẹp vô cùng, từ trong đi ra. An công công khum người cúi đầu, cười vô cùng cung kính theo bên cạnh.
“Nghe nói khách quý của chúng ta tới, để bổn cung nhìn một chút nào. Ai u, chà, chà, chà, đúng là mỹ nhân khuynh thành …” Người thấy Mộc Thuần Thuần, hai mắt hơi nheo lại toả sáng, vẻ mặt ôn hòa kéo tay Mộc Thuần Thuần, liên tiếp khen ngợi, biểu hiện như thể thân quen.
Đây……………chính là thái hậu? Mộc Thuần Thuần mở to đôi mắt xinh đẹp của mình rồi ngẩng đầu lông mi chớp chớp, nghiêm trọng hoài nghi ánh mắt của mình có phải nhìn lầm rồi hay không. Thái hậu…còn trẻ như vậy sao? Nhìn qua dường như chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đoan trang ưu nhã, dung mạo xinh đẹp không bị năm tháng vô tình tàn phá chút nào, làn da láng mịn, chẳng qua bên khóe mắt đã lộ ra mấy đạo nếp nhăn mơ hồ làm bại lộ tuổi tác của nàng. Mộc Thuần Thuần nghĩ thầm, có thể tuổi của thái hậu nhiều lắm cũng chỉ khoảng chừng bốn mươi.
Đợi một lúc sau nàng mới nhận ra mình còn chưa có hành lễ thỉnh an, vội vàng cúi người, lại bị một bàn tay mềm mại ngăn lại, “Người trong nhà, không cần đa lễ, Thuần Thuần, ngồi chỗ này.” Thái hậu cười hòa ái, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trâm phượng cài trên đầu của Mộc Thuần Thuần, đáy mắt thoáng qua một tia thâm ý. Bà thân thiết cầm tay Mộc Thuần Thuần đi tới ghế phượng phía trên, ý bảo nàng ngồi bên cạnh.
Mộc Thuần Thuần có chút thụ sủng nhược kinh, lại thấy thái hậu bình dị gần gũi nên không cách nào cự tuyệt ý tốt, thoải mái ngồi xuống. Đột nhiên, một chiếc vòng ngọc lưu ly lạnh như băng được đeo vào cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng. Mộc Thuần Thuần kinh ngạc nhìn thái hậu tự mình đeo vòng tay cho nàng, tiếp theo nghe nói, “Đây chính là quà tặng đám cưới bổn cung vì ngươi mà chuẩn bị, mặc dù có chút muộn, nhưng ngươi nhất định phải nhận lấy, coi như là một chút tâm ý của bổn cung.”
“Tạ… tạ ơn thái hậu!” Thái hậu tặng quà làm Mộc Thuần Thuần bất ngờ, trong đầu óc chỉ có thể nghĩ ra những lời này để đáp lại.
“Bổn cung hôm nay cho đòi vương đệ cùng đệ muội vào cung, là có một chuyện muốn thương lượng. Nếu Dục Vương không tới, nói cho ngươi cũng giống như nhau.” Thái hậu chỉnh chỉnh sắc mặt, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Mộc Thuần Thuần trầm tư, thái hậu xưng hô là vương đệ, thì ra nàng là vương tẩu của Biện Dục, không trách được còn trẻ như vậy. “Thái hậu nương nương có lời gì cứ nói đừng ngại.”
“Ha ha ha,quả nhiên là người thẳng thắn, thật sảng khoái. Bổn cung rất thích người tính tình như vậy.” Gương mặt thái hậu giãn ra, vỗ nhè nhẹ trên mu bàn tay Mộc Thuần Thuần, mắt xếch lên cười vô cùng quyến rũ. “Vậy bổn cung phải nói thẳng rồi. Bổn cung hy vọng ngươi buông tha thân phận Thập Tam Vương Phi này, chủ động rời khỏi Dục Vương Phủ.”