Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 62: Kế Hoạch Hưu Phu 2


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 62: Kế Hoạch Hưu Phu 2 tại website TruyenChu.Vip

Edit: Hương Nguyễn.
“Vậy bổn cung phải nói thẳng rồi. Bổn cung hy vọng ngươi buông tha thân phận Thập Tam Vương Phi này, chủ động rời khỏi Dục Vương Phủ.”
Thái hậu nhàn nhạt mở miệng, lời nói mang theo ý tứ không thể không vâng lời, nói là thương lượng, kì thực là đã mệnh lệnh cho nàng. Đứng ở lập trường hoàng thất, đường đường là Thập Tam Vương Gia của Tây Diễm Quốc mà cưới một người bị chồng ruồng bỏ ai ở Đô Thành cũng biết về làm phi là chuyện làm nhục hoàng tộc, làm trò cười cho người trong thiên hạ. Thân làm thái hậu Tây Diễm Quốc, bà không cách nào trơ mắt nhìn danh dự của hoàng tộc bị chê cười mà bỏ mặc. Nhất là tất cả những chuyện có liên quan đến Biện Dục, bà quyết không thể để có điều sơ sót. Bà đem hết tâm cơ, trải qua thiên tân vạn khổ, không chừa thủ đoạn mới lên tới địa vị thái hậu, thao túng triều chính. Hôm nay bà cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, tuyệt không cho phép kẻ nào làm lung lay ghế thái hậu của bà, cho dù là năm đó Biện Dục trí tuệ hơn người, rất có thể ngôi vị đế vương là của hắn.

Hừ, mười năm trước để cho hắn may mắn tránh thoát một kiếp, không có nghĩa là mười năm sau hắn còn có thể may mắn như vậy, bà cũng muốn xem tiểu tử còn chưa dứt sữa kia có thể có bao nhiêu năng lực dám đối nghịch cùng thái hậu.
Mộc Thuần Thuần không ngờ tới một khắc trước thái hậu còn đưa quà cưới tặng cho nàng, hiện tại lại muốn nàng rời khỏi Dục Vương Phủ. Mặc dù là không hiểu được, nhưng đề nghị này cũng làm nàng động lòng. Vì vậy, hai mắt nàng tỏa sáng, thần thái phấn khởi, trong ánh mắt thể hiện khát vọng vô cùng rõ ràng, khẽ khàng hỏi lại, “Thái hậu, ta thật sự có thể rời khỏi Dục Vương Phủ sao?”
Nàng hỏi như vậy làm cho thái hậu có chút bất ngờ, nhìn vẻ mặt Mộc Thuần Thuần không hề che giấu vui sướng, tựa hồ đối với cuộc hôn nhân này cũng không hài lòng lắm. Suy nghĩ lại một chút, Biện Dục kia nửa bên mặt đầy vết sẹo xấu xí, nhìn sẽ khiến cho người ta ghê tởm, buổi tối đoán chừng còn có thể thấy được ác mộng. Thuần Thuần xinh đẹp như vậy, lấy một người không quyền không thế xấu xí, thật là đáng tiếc!
Ai, Biện Dục ơi, bổn cung thật là cảm thấy đáng thương thay ngươi. Ngay cả vương phi của ngươi cũng ghét bỏ ngươi, một lòng muốn rời khỏi ngươi. Lúc trước ngươi làm sao mà cưới nàng làm vợ, lúc này mới tân hôn mấy ngày, nàng liền không cách nào sống ở bên cạnh ngươi, nếu nàng vứt bỏ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở Đô Thành này. Ha ha ha!
Thái hậu càng nghĩ càng vui vẻ, cười lên một tiếng, nếp nhăn khóe mắt càng hiện ra rõ ràng. “Thuần Thuần, bổn cung biết sống ở bên cạnh Dục Vương là quá uất ức cho ngươi. Ngươi yên tâm, nếu ngươi thật muốn rời đi, bổn cung sẽ ra lệnh cho Dục Vương hưu ngươi, đến lúc đó ngươi liền có thể khôi phục tự do. Nếu ngươi nguyện ý, bổn cung muốn giữ ngươi ở bên người, nói thật, bổn cung từ trong lòng thích nha đầu ngươi nha.”
“Tạ thái hậu nâng đỡ, thật ra thì Thuần Thuần cũng rất thích thái hậu, người có tấm lòng từ bi, lại hòa ái dễ gần, có thể bồi ở bên cạnh thái hậu là phúc khí của Thuần Thuần. Chẳng qua là…” Mộc Thuần Thuần dừng một chút, muốn nói lại thôi. Nàng có lời muốn nói lại không biết có nên mở miệng hay không, nói ra có thể khiến thái hậu cảm thấy nàng đại nghịch bất đạo hay không.

“Nếu chúng ta hợp ý như vậy, không sao cả, có lời gì cứ việc nói thẳng.”
Lông mi như cánh bướm chớp hai cái, Mộc Thuần Thuần ngẩng đầu, hạ quyết tâm nói “Thái hậu, Thuần Thuần có thể hưu vương gia hay không?” Tại sao chỉ có nam nhân mới có thể hưu thê, nàng đã bị vứt bỏ hai lần. Mặc dù hai lần trước chưa chính thức bái đường, nhưng người bị vứt bỏ đều là nàng. Lần này, nàng muốn nắm giữ quyền chủ động, đem cái tên lường gạt, vương gia vô lại đó bỏ rơi.
Đối với đề nghị của nàng, thái hậu kinh ngạc vạn phần, há hốc miệng một hồi không ra tiếng. An công công đang đứng bên cũng không tin mà trợn mắt, vô cùng kỳ quái nhìn Mộc Thuần Thuần. Từ xưa tới nay, chưa từng nghe qua cô gái nào lại muốn hưu phu, nha đầu này trong óc làm thế nào lại có ý nghĩ kỳ quái này.

“A ha ha ha… Ha ha ha………….” Giây lát, trong điện truyền ra tiếng cười sang sảng, thái hậu cười đến nghiêng ngả, “Ngươi nói, ngươi muốn được hưu phu? Ha ha ha, mới mẻ, thật là mới mẻ.” Nghĩ đến Biện Dục bị bỏ rơi thê thảm, tâm tình tốt lên một cách lạ thường. Biện Dục a, nhìn ngươi cưới vương phi tốt này! “Được, được, được, bổn cung đồng ý!”
“Tạ thái hậu ân điển!” Mộc Thuần Thuần vội vàng quỳ xuống tạ ơn, trong lòng đắc ý, không ngờ đến lần này vào cung lại có thu hoạch lớn như vậy, hắc hắc.
Lúc này, ngòai điện truyền đến một gọng nói trầm thấp hùng hồn, “Muốn hưu phu, đã được bổn vương đồng ý chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.