Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 60: Xin Gọi Ta Thập Tam Vương Phi 3


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 60: Xin Gọi Ta Thập Tam Vương Phi 3 tại website TruyenChu.Vip

Edit: Hương Nguyễn
“Lão nô tham kiến Thập Tam Vương Phi, có chỗ thất lễ, mong rằng vương phi bao dung thứ tội.” An công công bò lổm ngổm trên mặt đất. Lão chịu nói lời trái lương tâm làm hai tiểu thái giám sau lưng dù không rõ chân tướng, cũng đều phải theo lão quỳ xuống thỉnh an.
An công công đột ngột hành động thế này bởi vì chiếc trâm phượng đang cài trên tóc nàng. Mới vừa rồi không lưu ý, sau khi Mộc Thuần Thuần ngồi xuống lão mới nhìn thấy được trên búi tóc của nàng cài trâm phượng toả ra kim quang vàng nhạt. Phượng hoàng kia trông vô cùng sống động, hoàn hảo không thiếu dù long hay cánh, cảm giác như muốn bay lên không trung, thập phần khí thế. Lão nhận ra được trâm phượng này là mẫu hậu của Thập Tam Vương Gia, Huyền Lan Vương Hậu đã qua đời để lại. Là vật tượng trưng cao quý hiển hách nhất hậu cung, ngay cả thái hậu nương nương nhìn thấy vật này cũng phải quỳ xuống.
Không ngờ trâm phượng này lại cài trên đầu của nàng!

Mộc Thuần Thuần bị thái độ thay đổi của lão làm cho có chút khó hiểu, nảy sinh cảm giác kỳ quái. Nàng nhận thấy lão có vẻ hốt hoảng, còn quỳ xuống hành đại lễ, nhưng trong ánh mắt lại không có lấy nửa điểm cung kính, hiển nhiên lão cũng không phải là hướng Thập Tam Vương Phi nàng. Nghĩ kỹ lại, dường như lão mới vừa nhìn chằm chằm vào đầu của nàng, rồi sau đó sắc mặt đại biến…
Trên đầu nàng? Đôi mắt Mộc Thuần Thuần hơi nhướng lên trên, mơ hồ liếc thấy kim quang nhàn nhạt, liền bừng tỉnh thì ra là trâm phượng cài trên tóc khiến An công công lo sợ phải vội vàng quỳ xuống hành lễ trước nàng.
Trâm phượng này có gì khác thường? Tại sao lại có ảnh hưởng lớn như vậy?
Sau ngày đại hôn, nàng luôn mặc trang phục đơn giản chưa cài qua trâm phượng xinh đẹp này. Mới vừa rồi Nhân Nhân đột nhiên từ trong hộp gấm đem nó ra, cài trên tóc nàng, còn nói là Thập Tam Vương Gia đã dặn qua, hễ là vào cung hoặc tham dự các yến hội, nhất định phải giúp nàng cài trâm phượng này lên.
Nàng ban nãy vốn còn mơ hồ thầm mắng cái tên vương gia tham hư vinh, cho rằng hắn vì mặt mũi mới bắt nàng lúc ra cửa phải mang trâm phượng để thể hiện vinh quang không để cho người ta cảm thấy Dục Vương Phủ quá mức khó coi. Thì ra là, trâm phượng không hề đơn giản, căn bản không phải đồ trang sức bình thường.
Dường như còn rất có khí thế.

“An công công vì sao tự dưng lại làm đại lễ này đây? Chẳng lẽ lời ta mới vừa nói dọa đến ngươi sao? Mau mau đi, Nhân Nhân, mau đỡ An công công.” Mộc Thuần Thuần không lộ chút thái độ, nói lời khách sáo, lễ phép chào hỏi vị khách “tôn quý”này.
An công công khom người, tránh sang một bên, lấy vẻ nhã nhặn mà nói, “Lão nô không dám, nếu vương phi đã chuẩn bị xong, xin mời theo lão nô vào cung, đừng để cho thái hậu nương nương chờ lâu.”
“Thái hậu là cho đòi ta cùng vương gia vào cung, công công mới vừa rồi còn nói là vương gia không dám vào cung nên trốn tránh, ta nào dám nghịch lại ý chỉ của thái hậu một mình theo công công vào cung. Xin công công phái người cẩn thận tìm một chút, tìm ra được vương gia, rồi cùng nhau vào cung mới đúng.” Mộc Thuần Thuần lông mày khẽ động, hướng đôi mắt có thần nhìn vào An công công, nhẹ nhàng mà nói.
“Này… Mới vừa rồi lão nô có nói qua lời này sao? Ai nha, cái miệng này của lão nô luôn là thích nói hưu nói vượn,” An công công giả lả cười một tiếng, bắp thịt trên mặt hoàn toàn cứng ngắc, biểu cảm cực kỳ dối trá, “Lão nô phỏng đoán vương gia mới vừa tân hôn, nhất định là đang ở trong phủ cùng với tân nương xinh đẹp mới phải, không ngờ chỉ thấy một mình vương phi mà không thấy thân ảnh vương gia đâu, cho nên thuận miệng mới nói giỡn, vương phi xin đừng trách móc. Nghe nói Thập Tam Vương Gia thích đến Tiêu Hồn Lâu, không biết là có đúng không?”

Từ khi Thập Tam Vương Gia trở lại Đô Thành, thái hậu nương nương liền phái người theo dõi nhất cử nhất động của hắn, phòng ngừa hắn có hành động bất thường rắp tâm mưu phản. Theo dõi chỉ biết,Thập Tam Vương Gia thích nơi hoa bướm, lang thang phong lưu, không ôm chí lớn. Nói trắng ra là, chính là một phế nhân. Điều duy nhất khiến thái hậu nương nương cảm thấy bất an là trong ngày đại hôn với Mộc Thuần Thuần, hắn cũng mời tể tướng làm người chủ hôn, lại làm hôn lễ huyên náo rình rang như cố ý muốn cho tất cả mọi người trong thành đều biết rằng hắn đã trở lại!
Nhưng mà hắn, ngoại trừ cùng với tể tướng phong lưu ở trong Tiêu Hồn Lâu cũng không có lại hành động khác thường nào. Thái hậu còn thầm lo lắng bởi vì chuyện Thụy Vương Phủ cùng phủ Trấn Đông Tướng Quân chỉ trong một đêm bị diệt môn làm nương nương mất đi hai cánh tay đắc lực trong triều, không biết có mấy phần liên hệ với Thập Tam Vương Gia? Kỳ thật là muốn thám thính thật hư cho nên thái hậu nương nương mới quyết định triệu kiến Thập Tam Vương Gia cùng vương phi vào cung.
Nghe vậy, Mộc Thuần Thuần nhất thời rơi vào im lặng, cảm giác của nàng giống như bị người ta giáng cho một cái tát nặng nề. Hắn ngụ ý nói là nàng ngay trong lúc tân hôn bị bỏ lại một mình trong phòng, mà cái kẻ nhàm chán kia lại đang bên ngoài trêu hoa uống rươu. Những lời này quả thật làm cho nàng có một chút tức giận, bởi vì, hắn nói không sai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.