Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 59: Xin Gọi Ta Thập Tam Vương Phi 2


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 59: Xin Gọi Ta Thập Tam Vương Phi 2 tại website TruyenChu.Vip

Edit: Hương Nguyễn
Ở trên chiếc ghế bên trái trong đại sảnh, một người tóc điểm bạc đội mũ mão đang ngồi, trên người mặc quần áo trong cung thái hậu, nhìn qua bộ dáng cũng đã nhiều tuổi. Lão bắt tréo hai chân, thong thả ung dung hớp từng ngụm trà rồi từ từ thưởng thức giống như nơi này là địa bàn của hắn. Không để ai vào mắt, lão đĩnh đạc ngồi ở đó để hai tiểu thái giám cung kính đấm vai đấm lưng cho, có vẻ vô cùng hưởng thụ.
Mộc Thuần Thuần vốn mang tâm trạng lo lắng, chứng kiến màn này trong đại sảnh, toàn bộ tâm tình thay đổi, đôi mắt vốn đang thể hiện ý cười khẽ nhíu lại, trên môi cười nhạt rồi ưu nhã đoan trang mà bước vào.
Dù tiếng bước chân đã đến gần nhưng An công công kia lại làm bộ không nghe thấy. Lão khép hai mắt lại, giả lả mở miệng, “Ai u, nhẹ một chút, nhẹ một chút. Hai nô tài ngu xuẩn các ngươi muốn gõ cho bộ xương già này của ta gãy đoạn sao? Nếu không phải thái hậu nương nương có lệnh, chúng ta sao lại phải ngồi xe mệt nhọc, một đường lắc lư đi đến nơi này. Ai u, lớn tuổi, cơ thể càng ngày càng không thể dùng được.”

Đám người Nhân Nhân theo phía sau Mộc Thuần Thuần thấy rõ lão vô lễ đối với vương phi của Dục Vương Phủ, làm như không nhìn thấy, thậm chí cả thỉnh an cũng không có. Tất cả cùng nhau bực bội trợn mắt nhìn An công công. Dù gì đây cũng là Dục Vương Phủ, An công công này không khỏi quá mức càn rỡ đi, cậy vào mình là tâm phúc bên cạnh thái hậu, coi trời bằng vung, thái độ gì đây? Nhìn lại xem, lão cũng chỉ là một con chó được nuôi ở trong hậu cung, lấy gì mà ở nơi này lập uy, khinh khi người.
Mộc Thuần Thuần ngược lại không chút ngại ngần, khẽ nhếch miệng cười, hé môi nói, “An công công cực khổ rồi, mới sáng tinh mơ từ trong cung tới đây nhất định toàn thân đau nhức, nếu như An công công không chê vương phủ đơn sơ, xin mời đến sương phòng nghỉ ngơi trước được không?”
Nghe được giọng nói dịu dàng ngọt ngào như gió xuân, An công công từ từ mở mắt, hướng mắt nhìn người nói chuyện, trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Tròng mắt lão đột nhiên trợn to, không dám tin rằng trước mắt mình chính là một mỹ nhân thanh lệ thoát tục tựa như tiên nữ giáng trần.
Qủa thật trăm nghe không bằng một thấy, tin Thập Tam Vương Gia cưới đệ nhất mỹ nhân Đô Thành, hôm nay được nhìn tận mắt mới chắc chắn là thật. Không cần đoán, nàng chính là Thập Tam Vương Phi Mộc Thuần Thuần!
Thập Tam Vương Gia thật là có phúc, bộ dáng xấu xí như vậy còn có thể cưới được mỹ nhân xinh đẹp như hoa. Khuynh quốc khuynh thành thùy mị sánh đôi cùng với xấu xí, còn là một kẻ xấu xí kiêu ngạo tàn bạo, Mộc Thuần Thuần này đầu không có bệnh đấy chứ. An công công khẽ động tay, hai tiểu thái giám tự động lui về phía sau. Lão chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua Mộc Thuần Thuần, hỏi, “Nói vậy vị này chính là Thập Tam Vương Phi Mộc Thuần Thuần?”
Cái gì Mộc Thuần Thuần, khuê danh của vương phi có thể để cho loại cẩu nô tài như ngươi gọi sao! Nhìn thấy vương phi, cũng không hành lễ vấn an, rõ là không coi Dục Vương Phủ ra gì, chó dựa hơi chủ, tiểu nhân đắc ý. Nhân Nhân càng nghe càng tức giận chỉ hận không thể cầm chổi đem bọn thái giám có mắt không tròng này đuổi ra ngoài.

Mộc Thuần Thuần khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt, không chút e ngại đối với ánh mắt khinh thường của An công công, cố ý thể hiện coi thường hành vi vô lễ kia.
Lão lại tiếp tục lấy mắt tiểu nhân nhìn quanh bốn phía, ra vẻ không vui, “Sao lại không thấy Thập Tam Vương Gia đâu, chẳng lẽ hắn nghe tin thái hậu triệu kiến thì trốn đi rồi? Các người nhanh mời hắn ra đây để chúng ta còn phải trở về phục mệnh. Ta không có thời gian rỗi rãnh mà cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột. Cãi ý chỉ của thái hậu, sẽ mang tội chết, có biết không?” An công công dần dần lộ ra giọng điệu không kiên nhẫn, làm bộ xoa xoa bả vai, trong lời nói rõ ràng đang chế nhạo xen lẫn đe dọa.
“À…” Mộc Thuần Thuần khẽ cười một tiếng, mắt khẽ cong, nhìn An công công từ trên xuống dưới, khách khí nói, “Ta chưa từng vào cung nhưng ta vẫn cho là người trong cung đã tiếp nhận sự huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc, tố chất cực tốt, hiểu được tôn ti, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Sau khi gặp qua An công công có thân phận thật cao ở trong cung, ta mới phát hiện ta thật là sai lầm.”
An công công tiếp nhận lời phản kích của nàng không khỏi biến sắc làm cho mặt đỏ tới mang tai, tầm mắt nhanh chóng nghiêm lại, ngay sau đó lại nghe tiếp, “An công công, nơi này không phải là trong cung, mà là Dục Vương Phủ, hắn từ miệng ngài vừa mới gọi chính là chủ tử của Dục Vương Phủ, xin ngài theo quy củ của vương phủ gọi ‘hắn’ là Thập Tam Vương Gia. Còn nữa, xin gọi ta là Thập Tam Vương Phi.”

Mộc Thuần Thuần nói xong liền đi tới ghế dựa bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống, một thân quần áo màu hồng đào theo chuyển động của nàng mà khẽ lay động phiêu dật giữa không trung, trong không khí dường như lưu lại hương thơm nhàn nhạt.
Trải qua lần nói chuyện này, dựa vào kinh nghiệm nhìn sắc mặt chủ tử mà nói chuyện nhiều năm qua, An công công rõ ràng cảm giác được miệng lưỡi sắc bén của Mộc Thuần Thuần. Trên người nàng cất giấu một cỗ khí tức bức người, Thập Tam Vương Phi không dễ chọc vào. Không những thanh thuần tuyệt sắc, nàng lại có thông minh cùng cơ trí, phản ứng nhanh nhẹn, không kiêu ngạo không tự ti, nói chuyện tới điểm liền dừng, có chừng mực khiến lão á khẩu không sao trả lời được.
Mắt An công công nhìn đến đồ trang sức trên người nàng thì đôi mắt đột nhiên mở lớn, thần sắc hốt hoảng,”Bùm” một tiếng té quỵ xuống đất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.