Đọc truyện Gõ Ba Tiếng Nói Yêu Em – Chương 31
Tôi đặt một chiếc bánh bao cùng cốc sữa đậu nành mát lạnh lên mặt bàn của em.
Thấy em trừng mắt nhìn mình mà lòng trở nên khẩn trương.
“Chị chưa có nói chuyện gì hết.”
“Em đang không vui.” Em cầm chiếc bánh bao lên, hằn học gặm một miếng to.
“Đừng giận, chị không có gì với cô ấy hết.”
“Sao tự dưng mẹ lại tuyển nó không biết? Trình độ của nó sao mà vào đây được? Ranh con, chắc chắn là có âm mưu xấu xa với chị nên mới vậy.”
Mặc dù thực tế em kém Phương đến sáu tuổi, thế nhưng tôi không cảm thấy phản cảm với những lời em nói.
“Ngoan mà, đừng nghĩ ngợi.
Trước đây cô ấy cũng từng làm quản lý tín dụng ở ngân hàng khác, nhưng sau đồng nghiệp sàm sỡ nên mới quyết định nghỉ việc chuyển sang làm sale.”
“Thấy chưa? Nó cũng phải như thế nào thì bọn đàn ông mới bu quanh chứ? Đúng là loại đàn bà lăng loàn.”
Em càng nói càng hung hăng, tôi cũng không dám đả động gì đến nữa.
“Vậy chị về chỗ làm việc nhé?” Rõ ràng lý do chính đáng, nhưng tôi cảm thấy cần phải xin phép mới được trở lại chỗ ngồi.
“Không được nói chuyện với con điên đấy.
Im watching you!”
“Dạ, chị biết rồi ạ.”
Mang một bụng nơm nớp đi khỏi, tôi vừa ngó em vừa không thoải mái ngồi xuống chỗ làm.
“Chị Trang, hướng dẫn em đọc hồ sơ nha?” Phương tươi cười dịch ghế sang phía bàn của tôi, còn rất tự nhiên kéo lấy tay tôi một cái.
Tôi như phải bỏng, vội vàng giãy ra.
Nhưng giây lát sau thấy mình phản ứng hơi quá khích, tôi gượng gạo bảo: “Trước em cũng làm rồi, quy trình không khác gì bên chỗ cũ của em đâu.”
“Ừm, nhưng sếp nói có gì hỏi chị.”
“Những người khác trong phòng cũng rất giỏi.”
Tôi bật máy tính, cố gắng phớt lờ Phương.
Mà cô ấy cũng không nói thêm gì, thấy tôi cự tuyệt liền xoay ghế về chỗ ngồi.
Trên ứng dụng Lync, cửa sổ chat của em bất chợt nảy ra: “Nói chuyện gì với nó đó?”
Tôi kinh ngạc, ngóc đầu nhìn về phía chỗ em ngồi.
Em cũng đang đứng hẳn dậy nhìn tôi, ánh mắt giận dỗi lắm.
Tôi nuốt nước bọt, khẩn trương trả lời em: “Cô ấy nói sếp bảo chị hướng dẫn, nhưng chị không có làm.”
“Tốt, lát nữa em sẽ ra dằn mặt nó.”
“Đồng nghiệp mà nói qua lại, mẹ em lại nghi ngờ đấy.”
“Chị bênh nó đấy à? Chị nghĩ đơn giản vừa thôi.
Lần trước nó cố tình ngủ cạnh chị để chị phải có trách nhiệm với nó đấy.”
Tôi hơi ngẩn người, cảm giác lời em nói cũng có lý.
“Chị Trang, nói em nghe quy trình giải ngân bên mình đi.
Em chưa nắm được.” Phương lần nữa nhìn tôi, ánh mắt đem theo nũng nịu.
Tôi đứng dậy, ngó sang phía bà tám xuyên lục địa, bảo: “Chị Yến ơi, hướng dẫn Phương nhé.
Em đi gửi giấy xác nhận hạch toán cho phòng giao dịch.”
Bà tám đang ngáp ngủ, nghe vậy mắt sáng bừng, hồ hởi chạy sang cạnh Phương.
“Đâu, thắc mắc chỗ nào? Mày tìm đúng người rồi đấy em.”
Phương có chút không cam tâm nhìn tôi, nhưng rồi thái độ lại nhanh chóng trở nên vui vẻ.
“Vâng, đây ạ…”
Tôi bình thản cầm chứng từ đi ra sảnh lễ tân.
Không ngờ lại gặp cậu ta ở đó.
Bảo nhìn tôi có chút bối rối, gượng gạo gật đầu chào hỏi.
Tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên hỏi: “Xuống đây làm gì vậy?”
“Em gửi ít chứng từ về chi nhánh.”
“Ừ.”
Trong lòng tôi vẫn còn nhiều khúc mắc, thế nên đối với sự xuất hiện của người con trai này liền trở nên khó chịu.
Tôi nhanh nhanh chóng chóng đóng gói chứng từ gửi cho lễ tân, nhưng không ngờ Bảo vẫn kiên nhẫn đứng đó chờ.
“Chị Trang, ra ngoài nói chuyện chút đi.” Ánh mắt cậu ta không rõ loại cảm xúc nhìn tôi.
Tôi đành theo cậu ta ra hành lang vắng.
“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi.
Cậu ta có vẻ khó mở lời.
Nhìn tôi một lúc, mãi sau mới thở dài: “Chị biết sếp Hạnh rất ác cảm với người đồng tính chứ?”
Tôi sửng sốt, mấy lần kéo môi định nói, nhưng lại không biết nói gì.
“Nhi từ chối em, cũng là vì chị.
Em ấy nói yêu chị.”
Không gian tĩnh lặng, hành lang vắng vẻ chỉ có hai chúng tôi.
Ánh mặt trời rọi qua lớp cửa kính, cứ như đem những âm thầm giấu kín trong em ra mà phơi bày.
“Em không hiểu, vốn dĩ tình cảm của bọn em rất tốt, em cứ nghĩ là Nhi đối với em cũng là quan hệ yêu đương.
Nhưng dần dần em cảm thấy không đúng, nói trắng ra là khó chịu.
Mọi thứ em ấy nói đến đều chỉ xoay quanh chị, từ chuyện chị nhường ô cho em ấy để mình bị ướt nhẹp, đến chuyện ăn lại mọi thứ trong bát mà em ấy không thích…!Cảm xúc của em ấy cũng bị chi phối bởi những hành động của chị, dù là điều nhỏ nhất.
Em không thể hiểu được, Nhi đáng lẽ là một cô gái hoàn toàn bình thường cho đến khi chị xuất hiện.”
Bảo nới lỏng cổ áo, thở hắt một hơi.
“Em không ngờ chính em cũng phải bắt chước lại mọi hành động của chị đã làm, để Nhi có thể chú ý tới em.”
Trân trân nhìn cậu ta, sững sờ đến mức cảm thấy mọi thứ không chân thực.
“Em bắt đầu nghi ngờ, có phải giữa chị với Nhi có điều gì đó khác thường hay không.
Em rất sợ hãi việc một ngày nào đó Nhi thật sự bỏ rơi mình.
Không ngờ, em ấy cuối cùng cũng thừa nhận bản thân yêu chị, từ lâu rồi.”
Trong lòng hỗn loạn cảm xúc.
Có vui sướng, có đau lòng, cũng thật nhiều xót xa.
“Em hi vọng đây chỉ là Nhi nhất thời ngộ nhận tình cảm, và em ấy sẽ sớm trở lại bình thường.”
Nghe xong, tôi thật sự muốn cười.
“Chẳng có gì là bình thường hay bất bình thường ở đây cả.” Tôi thẳng thắn đáp lời, kiên định nhìn vào con ngươi sâu thẳm của cậu ấy mà nói.
“Đơn giản, vì người Nhi yêu là chị, thế thôi.
Và chị cũng yêu em ấy.
Tình yêu xuất phát từ hai phía, chẳng có gì là bất thường hết.”
Cậu ấy có vẻ kinh ngạc lắm, yết hầu dịch chuyển mấy lần, nhưng không thốt ra được lời nào.
“Đang giờ làm việc đấy, chúng ta quay trở lại làm đi.
Chuyện này lúc khác nói sau.”
Dứt lời, tôi xoay người bước đi, trên môi vẫn vương lại nụ cười.
“Chị Trang.” Bảo đột ngột gọi.
“Ừ?”
“Em hi vọng chị sẽ suy nghĩ cho tương lai của Nhi nữa.
Ở bên chị không phải là điều đúng đắn đâu, ít nhất là đối với sếp Hạnh.”
Tôi không đáp lời, lẳng lặng trở về phòng.
Tương lai, đối với tôi mà nói quả thật là một điều gì đó thực sự mơ hồ.
“Sao chị đi lâu vậy? Trốn tránh em hả?” Người bên cạnh dịu giọng hỏi.
Tôi nhìn Phương, lắc đầu.
“Đừng nghĩ như thế.
Chúng ta là đồng nghiệp.”
Cô ấy thoáng khựng lại, đáy mắt ảm đạm đôi chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười.
“Chị đi gì đến công ty vậy? Chiều về cùng đi.”
“Chị đi xe buýt, cũng chuyển nhà rồi, không cùng đường em.”
“Không sao, thi thoảng ngồi xe buýt cũng được mà.”
Tôi thở dài, mệt mỏi đáp.
“Vậy đi, chị cũng có chuyện muốn nói với em.”
Buổi sáng hôm ấy, tôi không nói với Phương thêm lời nào.
Mặc kệ cô ấy có bâng quơ bắt chuyện, hay là thi thoảng kéo ghế sang ngồi sát vào bên tôi hỏi han, tôi vẫn giữ thái độ xa cách.
Có lẽ cô ấy cũng không quen được tôi như vậy, nhíu mày nhìn tôi thật lâu rồi trở lại chỗ ngồi.
Bữa trưa, tôi và Lan Nhi cùng nhau ăn cơm tại quán bình dân đối diện tòa nhà.
Em hỏi: “Cảm giác ngồi cạnh người yêu cũ thế nào?”
“Không vui.” Tôi thành thật đáp lời.
“Thế ngồi cạnh em lúc trước thấy sao?”
“Mỗi lần em gõ lên vách bàn, chị đều hồi hộp hết.”
Có vẻ em hài lòng lắm, cười rộ lên rất xinh.
“Ai bảo chị chẳng thèm để ý xung quanh cơ, người ta toàn phải gõ để thu hút sự chú ý đấy.”
“Không cần.
Bình thường cũng đủ thu hút rồi.” Tôi ngượng nghịu đáp.
“Vậy lúc làʍ ŧìиɦ thì sao? Em giỏi không?”
Cô gái của tôi thẳng thắn đến mức tôi còn phải nhìn ngang ngó dọc để chắc rằng không ai nghe thấy.
“Nhi à, đang trong quán ăn đấy.” Tôi bối rối xoa xoa đầu em.
“Em cũng xem phim les porn giống chị đấy.
Nhưng em thấy em làm giỏi hơn nhiều so với mấy diễn viên trong phim.”
Tôi cười khổ, nghĩ đến vội vàng của em đêm qua khiến mình đau nhiều thế nào, cũng không dám nói làm em mất hứng.
“Ơ kìa hai con vịt, chúng mày đi mà không rủ chị à?”
Giọng bà tám oang oang cả một góc trời, kéo theo sự chú ý của đông đảo ánh mắt trong quán cơm.
Lan Nhi vẫy vẫy tay, mỉm cười gọi: “Chị Yến, qua đây ngồi chung đi.”
“À ok.
Phương ơi, bên này em ơi.”
Nụ cười trên gương mặt em tắt ngấm, quay sang nhìn tôi giận hờn.
Tôi khó xử vô cùng, chỉ biết nắm lấy tay em nhẹ giọng an ủi.
“Không có lần sau, nhé? Ăn thật nhanh rồi mình về.”
Chị Yến ngồi xuống đối diện chúng tôi, vô cùng phấn khởi nói: “Thế là trung tâm tác nghiệp tín dụng có thêm một hot girl nhỉ? Con Nhi mười thì con Phương cũng phải chín đấy, căng phết.”
“Không đâu, Nhi xinh hơn em nhiều chứ.” Phương ngồi xuống, thái độ hòa hoãn dịu dàng, “Phải không chị Trang?”
“Không dám.
Nghe nói chị Phương cũng nhiều anh chạy theo lắm đấy, chạy hẳn đến rạp phim cơ mà.” Nhi chống cằm, mỉm cười đáp thay.
Tôi trong lòng tự hỏi, không biết hôm nay là ngày tốt đẹp gì của bản thân.