Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 123: ❄️ Tủi thân
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhà lao âm u lạnh lẽo, trên đỉnh đầu chỉ có một khung cửa sổ.
Lệnh Dung ngồi trên giường, nhìn bầu trời chuyển từ bừng sáng cho tới khi tối mịt, hôm nay mùng một, không có trăng, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực.
Từ xa có tiếng bước chân, có người đứng trước cửa gõ hai cái, nghe thấy tiếng trả lời của Lệnh Dung, mới đẩy cửa đi vào.
Cai ngục bưng hộp thức ăn lên trên bàn, cũng không nói gì nhiều, chắp tay với Lệnh Dung, không dám nhìn loạn, lặng im lui ra ngoài. Phía sau lại có một vị cai ngục nữa, một tay bưng chậu gỗ, bên trong đựng nước sạch, tay còn lại cầm khăn khô, đặt trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Tuy hai vị này mặc xiêm y của cai ngục, nhưng đã là cai ngục của Cẩm Y Vệ, dĩ nhiên thân thủ hơn xa người thường.
Vừa rồi thấy người nọ bưng chậu nước, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nếu không phải không khí trong nhà lao quá âm u, nhìn dáng vẻ cung kính kia, nàng còn tưởng mình đang ở một khách điếm bình dân.
Lệnh Dung nuốt nước bọt, liếm môi nhìn hộp thức ăn.
Bị ép uổng hơn nửa ngày, ngoại trừ nhấm nháp chút ít điểm tâm nhạt nhẽo ở Vạn Phương viên, từ sáng tới giờ nàng chưa có gì bỏ bụng. Nàng mở hộp thức ăn, bên trong có ba món mặn một món canh, còn có một hộp điểm tâm, hình như là đồ ăn của Ngũ Hương Trai, trang trí vô cùng tinh xảo, nhìn mà thấy thèm.
Rửa tay xong, nàng cầm đũa gắp thức ăn, quả nhiên là mỹ vị.
Nỗi buồn bực vơi bớt đi phần nào, Lệnh Dung ăn tới mức no nê, giữ lại điểm tâm để dành ăn khuya, đóng hộp thức ăn lại như cũ.
Có thể do nàng là nữ tử chân yếu tay mềm, không đủ gây ra uy hiếp, vậy nên cửa nhà lao không khóa, nàng hơi hé mở, hai vị cai ngục thẳng lưng canh giữ ở bên ngoài, phía xa xa có hai vị cũng đang canh giữ căn phòng khác.
Lệnh Dung bưng hộp đồ ăn ra cho họ, giữ chậu nước lại, ăn xong điểm tâm thì lau qua người.
. . .
Đêm đã khuya, mọi vật chìm trong tĩnh lặng, có thể nghe thấy rõ động tĩnh bên ngoài.
Đây vốn là nhà lao, cách đó không xa là phòng thẩm vấn, bên trên treo đầy dụng cụ hành hình, thỉnh thoảng lại có tiếng người rên rỉ gào thét.
Phàn Hành tra khảo cung nhân xong, lại kiểm tra kĩ càng chiếc vòng, chần chờ một lúc, nhẹ gõ cửa, đi vào.
Lệnh Dung ngồi ở trong góc, nâng nửa mặt lên, hai tròng mắt ngập nước, bên trong chỉ có ngọn đèn dầu mờ ảo.
Nàng có hơi bất ngờ, “Phàn đại nhân có chuyện gì sao?”
Phàn Hành nhìn người trong góc đang run rẩy, hắn ngoắc tay gọi hai tên thuộc hạ, một lúc sau, một bộ chăn nệm sạch sẽ được mang vào, đặt ở trên giường. Hắn chắp tay nói: “Nhà lao nhỏ hẹp, thiếu phu nhân chớ sợ. Đêm nay tại hạ tuần tra ở bên ngoài cho tới khi đại nhân về, thiếu phu nhân cứ an tâm ngủ, không cần sợ hãi.”
“Đa tạ, Phàn đại nhân trăm công nghìn việc, không cần lo lắng.” Lệnh Dung có hơi ngượng ngùng, cởi bọc chăn nệm ra.
Bên trong có xiêm y và chăn nệm dày dặn, nằm cũng không khó chịu.
Phàn Hành lui ra cửa, ánh mắt kiên định, “Lúc trước khiến thiếu phu nhân phải chịu khổ, là do lỗi của tại hạ, tại hạ tự thấy thẹn với đại nhân. Lúc này còn khiến thiếu phu nhân phải vào đây, là do tại hạ thất trách. Trực đêm tuần tra là chuyện bình thường, tại hạ ở bên ngoài, nếu thiếu phu nhân có thiếu thứ gì, cứ việc sai bảo.”
Hắn nói như vậy, Lệnh Dung an tâm hơn chút, nhẹ giọng tạ ơn, chờ Phàn Hành đóng cửa, nàng trải nệm, nằm xuống ngủ.
Nỗi sợ hãi mơ hồ dần bị xua tan, bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, vọng lại khắp nhà giam.
Lệnh Dung không còn căng thẳng như trước, biết Phàn Hành làm vậy cũng vì nể mặt thường hay vào sinh ra tử với Hàn Chập. Cẩm Y Vệ vốn u ám đáng sợ, có người của Hàn Chập ở đây, nàng không còn sợ hãi nữa, đắp chăn mềm, dần thiếp đi.
Cách hai gian phòng giam, Chương Phỉ lại không hề buồn ngủ.
Tiểu thư khuê các xuất thân dòng dõi thư hương, nào có chuyện bị tống vào lao ngục? Hơn nữa Cẩm Y Vệ nổi danh tàn nhẫn, dù nàng ta chưa bị chất vấn, nhưng nhìn đám ngục tốt đi qua đi lại, cũng có phần sợ hãi, đêm dài vắng lặng, nàng ta lo lắng đề phòng, ôm đùi ngồi ở giường một lúc, thấy có người tuần tra, nàng ta mới thoáng yên tâm hơn chút.
Trời đã tối, xung quanh ẩm thấp tối tăm, không biết bây giờ là giờ nào.
Ngục tốt đã mấy lần thay ca, Phàn Hành vẫn đứng trước phòng giam của Lệnh Dung, thỉnh thoảng đi qua đi lại, tạo ra chút tiếng động, sau đó dựa lưng vào tường, cái bóng trải dài khắp hành lang.
Ban đầu Chương Phỉ không để ý, nhưng thấy hắn chăm chú nhìn gian nhà lao của Lệnh Dung, nàng ta cảm giác có gì đó không đúng.
Không biết hiện tại đã là mấy giờ, bên ngoài yên lặng vắng vẻ, Phàn Hành tựa như tượng đá, thẳng lưng đứng đó, cai ngục đã sớm rời đi.
Chương Phỉ ngồi trên giường, ngáp ngắn ngáp dài, nhưng nhìn thấy hắn, nàng cũng đỡ sợ hơn chút.
Đêm khuya thanh vắng, ngoài cửa sổ dần le lói vài tia sáng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, đi cực nhanh, mau chóng lại đây.
Chương Phỉ nghe thấy tiếng động, vội lấy lại tinh thần, xuyên qua song sắt nhỏ hẹp, nàng thấy Hàn Chập nhanh chóng lướt qua, xiêm y tối màu, bên hông giắt trường kiếm, bước nhanh như gió, nhưng cả người nóng bỏng, như thiêu như đốt.
Lo lắng hãi hùng suốt một đêm, đột nhiên nhìn thấy người quen, Chương Phỉ đứng lên theo bản năng, muốn ra ngoài, phát hiện cánh cửa đã khóa trái.
Nàng thất vọng lùi về sau, Hàn Chập đứng ở ngoài phòng giam của Lệnh Dung, đang nói chuyện với Phàn Hành.
Hành lang ẩm thấp, sắc mặt hắn tối sầm, Phàn Hành chỉ tay vào bên trong, Hàn Chập cởi trường kiếm xuống, đưa cho Phàn Hành, hắn đẩy cửa vào phòng Lệnh Dung, Phàn Hành nhanh chóng rời đi.
Chương Phỉ như mất hồn mất vía, nhìn hành lang trống rỗng, tự giễu cợt bản thân, lại quay trở về ôm đùi ngồi trên giường.
. . .
Lúc Hàn Chập đi vào, ánh đèn trong phòng Lệnh Dung đã tắt, chỉ còn dư lại chút tàn dư.
Lệnh Dung cuộn mình trên giường, gỡ trâm cài xuống, mái tóc buông xõa, xiêm y kín cổng cao tường, nằm trong một góc sáng sủa, nom rất đáng thương. Thành hôn mấy năm, từ xa lạ cho tới khi quen thuộc, mỗi đêm đều ôm nàng đi vào giấc ngủ, đã lâu Hàn Chập mới thấy dáng vẻ này của nàng, cẩn thận lại phòng bị.
Hàn Chập dừng bước, giống như có thứ gì đó đâm vào tim, nói không rõ nên lời, sắc mặt vẫn tối sầm như trước.
Người trên giường nhận ra điều gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bóng dáng trước mặt, nàng không hề sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Phu quân?”
“Là ta.” Hàn Chập lại gần, ghé người ngồi trên giường, thấy Lệnh Dung ngồi dậy, hắn thuận thế ôm nàng vào lòng.
Tóc đen lướt qua vai, khăn tay dính ở trên mặt, bởi vì nàng ngồi dậy mà rơi xuống mặt đất, chỉ để lại vệt đỏ trên khuôn mặt non mịn.
Lệnh Dung sờ mặt, đôi mắt lúng liếng nhìn Hàn Chập, hai người nhìn nhau một lúc, nàng mới thấp giọng hỏi: “Sao bây giờ mới đến?”
Không hiểu sao lại có chút tủi thân, uất ức tựa như thủy triều, lũ lượt trào dâng, hốc mắt bất giác đỏ bừng.
Hàn Chập đau lòng, ôm chặt nàng, dịu dàng đáp, “Ta tới muộn, đừng sợ.” Bàn tay còn hơi lạnh của gió, nhẹ xoa lưng Lệnh Dung, đôi mắt lạnh lẽo, nhưng giọng điệu dỗ dành, “Ta đã về, đừng sợ, đừng sợ.”
Lệnh Dung cắn môi, nhìn đầu vai của hắn, nhẹ đấm một quyền.
Tuy nói Phàn Hành canh giữ bên ngoài, nàng có thể ngủ, nhưng dù sao đang ở Cẩm Y Vệ u ám lạnh lẽo, không thể say giấc nồng.
Nếu không phải tại hắn, sao nàng lại bị mời tới nơi này chịu khổ.
Nàng ôm lấy thắt lưng Hàn Chập, nức nở nói: “Không bao giờ…. muốn tới đây nữa!”
“Ừm, ngày mai lập tức dỡ bỏ.” Hàn Chập trấn an, nhẹ hôn lên mi mắt nàng, ôm chặt không sót một kẽ hở, giống như muốn khảm nàng vào trong tim.
Lệnh Dung tức giận lườm hắn một cái, con ngươi hồng hồng, hốc mắt đẫm nước.
Hàn Chập vội lau đi, vẻ mặt vốn lạnh lẽo, nay lại ôn hoà dịu dàng, cởi giày ra, khoanh chân ngồi trên giường, kéo Lệnh Dung vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Còn sợ không?”
“Còn, ngủ không ngon.” Lệnh Dung tủi thân mách.
“Vậy nằm ngủ thêm một lúc nữa, chờ nàng dậy rồi bàn tiếp.” Dứt lời, hắn nằm xuống, để Lệnh Dung gối lên cánh tay hắn.
Ngọn đèn cuối cùng trong phòng giam tắt ngúm, không gian tối đen như mực.
Lệnh Dung chui vào lòng hắn, mặc dù đang ở nơi tối tăm nhất kinh thành, nhưng cảm thấy vô cùng an tâm, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, nhắm mắt lại.
Trong lòng có tâm sự, đương nhiên không thể say giấc, nhưng tư thế như vậy, lại có thể trấn an cảm xúc.
Một lúc sau, Lệnh Dung mở mắt, “Phu quân đã ngủ chưa?”
“Không ngủ.” Giọng Hàn Chập ngay sát bên tai, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, “Không sợ nữa sao?”
“Không sợ. Phàn đại nhân đã nói với chàng chuyện trong cung chưa?”
“Tóm tắt sơ qua, không rõ chi tiết.” Hàn Chập ôm nàng, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lệnh Dung thuật lại đầu đuôi cho hắn.
Hàn Chập nghe xong, nhíu chặt mày, “Lúc sợi dây bị cắt đứt, nàng có phát hiện ra không?”
“Không hề. Lúc ấy Chương tiểu thư nói chuyện với ta, còn bảo ta chú ý dưới chân.” Lệnh Dung nhìn thẳng đôi mắt kia, không còn cảm giác buồn ngủ nữa, dứt khoát ngồi dậy, thấp giọng nói: “Thật kỳ quái, rõ ràng ta và nàng ta không thân không quen, lại nói những lời này, không hiểu sao còn biết…. ta quen Cao công tử, muốn nhờ ta cầu một bức tranh. Chương gia là vọng tộc, sao phải hạ mình nhờ vả ta.”
Hành động quá mức kỳ lạ, Hàn Chập từng phá vô số vụ án, đương nhiên nhận ra manh mối.
Hắn cầm tay nàng, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Lúc ngã, cung nữ bên người Hoàng Hậu không ngửa về phía sau, mà cố tình chúi đầu về phía trước, chuyện này cũng kỳ quái.”
“Đã rõ.” Hàn Chập gật đầu.
Hôm qua Phàn Hành điều tra chuyện sợi dây bị đứt, hơn nữa có lời khai của Lệnh Dung, Hàn Chập đã gần như đoán ra âm mưu phía sau.
Nơi này ẩm thấp tối tăm, Lệnh Dung không nên ở lâu, nên nhanh chóng bẩm báo, rước nàng hồi phủ.
Hàn Chập không hề trì hoãn, an ủi Lệnh Dung một lúc, sai người vào châm thêm đèn, miễn cho Lệnh Dung sợ bóng đêm.
Bước ra cửa, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn biến mất, hắn lại gần phòng giam của Chương Phỉ, bóng lưng âm trầm khiến người ta sợ hãi.