Giang Sơn Có Nàng

Chương 124: ❄ Điều tra rõ


Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 124: ❄ Điều tra rõ

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Gian của Chương Phỉ bị khóa, Hàn Chập dừng lại ngoài cửa, sai cai ngục mở ra, cầm đèn bước vào.
Màn đêm tối tăm bị ánh đèn xua đi, đổi lấy từng tia sáng, Chương Phỉ nghe được động tĩnh, đứng dậy bên giường, chờ cai ngục rời khỏi, lúc Hàn Chập bước vào, trong lòng hơi thấp thỏm.
Hồi còn bé quen biết, mấy năm không gặp, vì là thế giao, bên ngoài gặp được Hàn Chập vẫn có thể lịch sự khách sáo.
Giờ phút này đang ở lao ngục Cẩm Y Vệ, chức danh thủ lĩnh Cẩm Y Vệ tàn nhẫn khiến người ta kính sợ, xiêm y đen tuyền làm nổi bật thân hình rắn rỏi cao lớn, tư thái xa cách uy nghi, gương mặt kia bình tĩnh, hai mắt sâu thẳm như có từng lớp mây dày chồng chất, không nói lời nào, chỉ khoanh tay sầm mặt, lạnh lùng đánh giá nàng ta.
Chương Phỉ tự biết chuyện hôm qua không giấu được, cụp mi hành lễ, “Bái kiến đại nhân.”
“Hôm qua ngươi ở đó?”
“Đúng vậy.” Chương Phỉ nhìn đám mây tối bên góc áo hắn, đôi tay bất giác nắm chặt xiêm y.
“Vì sao vô cớ bắt chuyện với nội tử?” Giọng Hàn Chập lành lạnh.
“Muội chỉ nhờ Thiếu phu nhân ra mặt, cầu một bức họa, không có ý gì khác.” Chương Phỉ thấp giọng, đợi một lát vẫn không nghe thấy Hàn Chập lên tiếng, cái bóng dưới đất đứng im bất động, trong lao ngục chật chội, khí thế lạnh lẽo trên người hắn càng thêm rõ ràng, vô duyên vô cớ khiến lòng người run sợ. Nàng ta thấp thỏm, thoáng giương mắt, nhìn vào đôi mắt sắc bén sâu thẳm của Hàn Chập, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng.
Mặt mày Hàn Chập càng lạnh hơn, “Là ai ra lệnh?”
“Không, không có ai ra lệnh.” Chương Phỉ bị ánh mắt của hắn dọa sợ, trong lòng thấp thỏm, “Muội chỉ nhờ nàng ấy giới thiệu.”
Trong trí nhớ, Hàn Chập vẫn là thiếu niên lạnh lùng ít lời, tuy thường để lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhưng từng mang nàng ta ngao du khắp kinh thành. Tám năm không gặp, thanh danh người đứng đầu Cẩm Y Vệ tàn nhẫn như sấm bên tai, ban đầu lúc xa cách, nàng ta dùng danh nghĩa của huynh trưởng gửi rất nhiều lá thư vào kinh, nhưng đều như đá chìm đáy biển, hao hết tâm tư bên nghiên mực, cũng không thể đổi lấy nửa chữ hồi âm của Hàn Chập.
Năm mười bảy tuổi, phụ thân định hôn sự cho nàng ta, sau đó đằng trai bị bệnh cấp tính mà chết, không giải quyết được gì.

Tâm sự thuở xưa bị phong ấn theo năm tháng, nàng ta gần như đã quyết định từ bỏ, cho đến lần này hồi kinh, mới biết được không lâu sau khi nàng ta xuất kinh, Hàn Chập nhập ngũ rèn luyện, thư tín do Hàn Kính nhận. Sau này Hàn Chập hồi kinh đóng cửa học tập, thi đậu công danh, thư tín vẫn còn ở chỗ Hàn Kính. Rồi sau đó nữa gian phòng để tạp vật của Hàn Kính vô ý bị cháy, cả rương thư tín đều bị thiêu hủy.
Lúc nàng ta theo tổ phụ bái kiến Hàn Kính, Hàn Kính còn tiếc nuối xin lỗi, “Cũng do lão phu công vụ bận rộn, nhất thời sơ ý, dập tắt lửa mới nhớ tới bên trong có những bức thư đó, trì hoãn thư từ của huynh đệ chúng nó.”
Chương Mạo Chi không biết nội tình, chỉ nói không sao, nàng ta lại hiểu ra cơ sự.
Lúc sau cùng Cao Dương trưởng công chúa ôn chuyện, mới biết được Hàn Chập thành hôn là do thánh chỉ, bất đắc dĩ phải cưới Phó thị.
Tâm ý tro tàn nay lại nổi lửa, ngo ngoe rục rịch.
Giờ phút này, hai người đối diện, Chương Phỉ nhìn Hàn Chập lạnh lùng trước mắt, đã sớm không tìm được dấu vết ngày xưa.
Rốt cuộc thì nàng ta cũng sợ hãi kiêng kị, hít một hơi thật sâu, uốn gối hành lễ, “Hàn đại ca, chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, muội cũng cảm thấy kinh hãi. Nhưng muội bắt chuyện với thiếu phu nhân, thật sự là vì cầu một bức họa, muội đứng bên phải nàng ấy, chuỗi ngọc lại ở bên trái, dù như lời thiếu phu nhân nói, chuỗi ngọc là có người cố ý cắt đứt, cũng không có khả năng do muội ra tay.”
Sắc mặt Hàn Chập càng sa sầm, “Thu hút sự chú ý của nàng ấy, để người khác nhân cơ hội hành động.”
Mi tâm Chương Phỉ đập loạn, trong mắt càng thêm hoảng loạn, “Hàn đại ca, muội tuyệt đối không có ý đó! Hai phủ là thế giao, khi còn bé được Hàn đại ca và phu nhân quan tâm, sao muội…”
“Cẩm Y Vệ có trăm loại khổ hình, khiến người ta sống không bằng chết.” Hàn Chập chen ngang, ánh mắt sắc nhọn như băng, “Hoàng thân quốc thích, phụ nhân ấu tử (phụ nữ và trẻ em), không có ngoại lệ.”
Thái độ lạnh lùng hờ hững, giọng nói Chương Phỉ nghẹn lại ở yết hầu, đối mặt với ánh mắt kia, theo bản năng tránh đi.
Giọng Hàn Chập càng trầm hơn, “Cung nữ đã nhận tội bị xúi giục, ta chỉ muốn nghe chính miệng ngươi thừa nhận. Hai phủ có giao tình thâm sâu, tra tấn không có lợi cho ai.” Thấy Chương Phỉ vẫn không chịu nhả ra, sắc mặt hắn càng thêm giận dữ, phất tay áo xoay người định đi.
Trong lòng Chương Phỉ hoảng hốt.
Hình phạt của Cẩm Y Vệ thực sự khốc liệt, nàng ta đã sớm biết Hàn Chập lạnh lẽo vô tình, nào dám nếm thử? Lấy thủ đoạn ở nơi này, cung nữ phạm tội đã nhận tội, nàng ta chưa chắc có thể chạy thoát, chối bỏ vô ích, một khi dụng hình, càng mất hết thể diện của Chương gia. Nàng ta không ngờ chuyện hôm qua sẽ làm lớn đến thế, cũng thầm bất mãn với Chân Hoàng hậu.
Sợ hãi cùng lo lắng mãnh liệt trào dâng, nàng ta chạy lên hai bước, vội nói: “Hàn đại ca!”

Hàn Chập đứng lại, thoáng xoay người, vẻ mặt lạnh như băng sương.
“Là…” Chương Phỉ chần chờ, thấp giọng nói: “Hoàng Hậu dặn dò muội, thu hút sự chú ý của nàng ấy.”
Hàn Chập liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ánh mắt sắc bén khiến Chương Phỉ không khỏi rùng mình.
. . .
Không đến nửa nén hương (~ 30 phút), Hàn Chập đã đẩy cửa bước ra, sai người khóa lại.
Sang nhà lao bên cạnh, vị mệnh phụ kia vô tội, chỉ bị liên luỵ, khai thật những gì xảy ra lúc ấy, không dây dưa.
Trong lòng Hàn Chập cân nhắc, đi tới nhà lao giam giữ cung nhân.
Hôm qua Phàn Hành thẩm vấn đã cạy được miệng cung nữ cắt dây, còn những người khác cũng thẩm vấn, nhưng chỉ lấy khẩu cung mà thôi.
Hàn Chập nhanh chóng xem xét, cung nữ té ngã tên là Ngân Sương, là cung nữ thân tín được Chân Hoàng hậu sủng ái, khẩu cung không chênh lệch với những người khác, thừa nhận là vô ý đụng vào Phạm Quý Phi, mới khiến ngọc thể Quý Phi bị hao tổn. Nguyên nhân đứng không vững, nói là do dẫm lên trân châu.
Còn cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, nhận tội rất nhanh, tuy Cẩm Y Vệ dụng hình, nhưng không đào được gì thêm, viết lại đúng sự thật.
Hàn Chập xem xét, phân phó đến lượt Ngân Sương, để hắn tự mình thẩm vấn.
Cung nữ dù có mạnh miệng, cũng không cách nào so sánh với những tử sĩ mình đồng da sắt đã từng qua huấn luyện, lúc trước Cẩm Y Vệ không miệt mài theo đuổi chi tiết này, không đào sâu thêm, giờ phút này Hàn Chập tự mình thẩm vấn, quả nhiên hỏi thêm được.
Hôm nay đúng là ngày hưu mộc, không cần thiết triều, giờ Tỵ hai khắc (9 rưỡi sáng) Hàn Chập mới sắp xếp rõ ràng xong xuôi.
Hắn viết lại bản án, thay quan phục rồi vào cung diện thánh.

Tối hôm qua Vĩnh Xương Đế nghỉ ở điện Lân Đức.
Lúc Phạm Quý Phi yếu ớt tỉnh lại, biết tin hài tử đã mất, khóc lớn không ngừng, hắn qua an ủi hai canh giờ (bốn tiếng), cũng thật sự cảm thấy thương tâm, thấy Phạm Quý Phi mệt đến mức ngủ thiếp đi mới rời khỏi. Dù hoa mắt ù tai, hài tử trông mong chín tháng không còn, hắn nào còn có tâm tư triệu hạnh phi tần? Cũng vì có khúc mắc với Chân Hoàng hậu nên không đến điện Duyên Khánh, chỉ về điện Lân Đức, cũng không có hứng thú chọi gà cưỡi ngựa.
Nằm đến sáng sớm, dùng đồ ăn sáng xong, tối hôm qua vì không ngủ được bao nhiêu, nên ở trong điện mơ màng ngủ gật.
Nghe thấy Hàn Chập cầu kiến, hắn ta hơi bất ngờ, cũng bức thiết muốn biết kết quả điều tra của Cẩm Y Vệ, vội triệu người vào.
. . .
Đầu hạ, thời tiết ấm lên, cửa sổ điện Lân Đức hé mở, gió tiến vào cửa sổ, lay nhẹ mành trướng.
Lúc Hàn Chập đi vào, quầng mắt Vĩnh Xương Đế sưng vù, ánh mắt cũng không sáng láng, mở miệng hỏi: “Chuyện Quý Phi điều tra thế nào rồi?”
“Thần đã tra ra kết quả…” Hàn Chập vừa mở miệng, bên ngoài vang lên tiếng Lưu Anh nói chuyện.
Vĩnh Xương Đế nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Ai!”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đưa chút điểm tâm đến.” Lưu Anh bên ngoài trả lời.
Vĩnh Xương Đế nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Hàn Chập.
Hàn Chập giữ vững tư thái cung kính, nói thẳng: “Theo thần điều tra, chuyện hôm qua có liên quan đến Hoàng Hậu nương nương. Không bằng báo cáo ngay trước mặt, nếu thần điều tra có chỗ nào sơ hở, Hoàng Hậu cũng tiện phân phó, thần đi tra lại.”
Vĩnh Xương Đế không có chính kiến, nghe thấy có lý, kêu Hoàng Hậu vào.
Có lẽ do hôm qua một sinh linh vô tội qua đời, Chân Hoàng Hậu thay một bộ y phục màu trắng mộc mạc, cũng không dùng quá nhiều trang sức. Có điều khí chất gia giáo còn đó, dẫu mặc y phục mộc mạc, vẫn có tư thái dịu dàng ngoan ngoãn. Sau khi vào điện thấy Hàn Chập, nàng ta sửng sốt, đứng thẳng hành lễ, nói: “Hoàng Thượng mất đi ái tử, thần thiếp sợ Hoàng Thương thương tâm quá độ tổn hại đến long thể, chuẩn bị vài món điểm tâm cùng canh bổ.”
Nói xong, tiếp nhận hộp đồ ăn từ cung nữ tùy thân, để trên ngự án.
Vĩnh Xương Đế nhìn lướt qua, nói: “Đúng lúc, vụ án hôm qua đã điều tra rõ, Hoàng Hậu cũng ở đây nghe luôn.”
Chân Hoàng hậu từ từ ngồi xuống, đôi mắt trầm tĩnh thong dong, dừng trên người Hàn Chập.

Hàn Chập lấy bản tấu, giao cho Lưu Anh trình lên Vĩnh Xương Đế, thuật lại giản lược những gì điều tra được. Cung nữ cắt đứt dây đã nhận tội, còn khai ra ma ma làm chủ xúi giục nàng ta, tối qua Cẩm Y Vệ muốn thẩm vấn, nhưng ma ma là người của Nội Đình Tư, Nội Đình Tư không chịu thả, lúc đó Vĩnh Xương Đế và Chân Hoàng hậu đã nghỉ ngơi, Nội Đình Tư không chịu thông truyền, Cẩm Y Vệ không thể xông vào cung cấm, cho nên không thể thẩm vấn ma ma.
Kết quả này ở trong dự kiến của Chân Hoàng hậu.
Thấy Vĩnh Xương Đế nhìn sang, Chân Hoàng hậu hơi cả giận nói: “Lá gan của Nội Đình Tư càng lúc càng lớn! Chuyện quan trọng như thế, nên tới thông báo mới phải, đừng nói là ma ma, dù là người hầu hạ bên cạnh bổn cung, nên tra hỏi thì vẫn phải tra hỏi!” Dứt lời, nói với Lưu Anh: “Kêu người đó tới đây!”
Nàng ta bình tĩnh, Vĩnh Xương Đế trên ngự tòa thì đã giở đến cuối bản tấu.
Khẩu cung của cung nữ Ngân Sương viết trên mực đen trên giấy trắng, hắn ta xem mà kinh hãi, nhưng cũng biết ý, không lập tức nổi giận.
Hắn là Hoàng Đế, tuy tiêu dao, nhưng cũng uất ức, chuyện trên triều đình không quản được, phần nhiều do Chân gia và Hàn gia tương trợ, quyền tướng sánh ngang với hoàng quyền, hắn cũng không thèm để ý, chỉ lo yên tâm hưởng lạc. Bây giờ triều chính hoang phế, dù thi thoảng hắn tích cóp chút ý chí thu hồi binh quyền, có tâm nhưng không có lực, lén thử hai lần, hiểu rằng khó mà cắt bỏ phụ tá đắc lực, chỉ có thể quên đi, đành nhờ cậy ngoại thích Thái Tử – Chân Tự Tông.
Dĩ nhiên Vĩnh Xương Đế cũng hiểu, không có Chân Tự Tông, chỉ còn Hàn gia độc chiếm triều đình, hắn ta bị vây lại trong cung, trên triều đình khó có chỗ dừng chân.
Giờ phút này bản tấu viết rõ ràng, dưới sự tức giận, lưỡng lự, nhân dịp Lưu Anh đi triệu ma ma để suy nghĩ.
Sau một nén nhang, Lưu Anh vội vàng quay lại, mang về tin tức ngoài dự kiến, nhưng cũng không bất ngờ lắm.
“Tối qua ma ma kia ra giếng múc nước, trượt chân rơi xuống, không thể cứu lên.” Lưu Anh cúi người, sợ hãi bẩm báo, “Lão nô cũng đã tra hỏi người khác, trong điện chỉ có ma ma đó vẩy nước quét nhà, mấy ngày này làm gì, người khác đều không biết.”
Quả nhiên là diệt khẩu!
Lửa giận của Vĩnh Xương Đế càng tăng, Chân Hoàng hậu lại nhíu mày nói: “Trùng hợp như vậy?”
Từ từ dứt lời, liếc mắt nhìn Hàn Chập, trong mắt có thâm ý, dường như muốn hắn một điều nhịn chín điều lành.
Vẻ mặt Hàn Chập không đổi, thấy ánh mắt Vĩnh Xương Đế nhìn về phía Chân Hoàng hậu, ánh càng thêm giận dữ, nói tiếp: “Ngoài ra, có một phần khẩu cung khác, là từ cung nữ bên người Hoàng Hậu, tên Ngân Sương.” Hắn thoáng nghiêng người, lưng thẳng, ánh mắt có ý khinh thường, “Theo bản khai của nàng ta, trân châu không đủ để nàng ta té ngã, là nương nương dặn dò, muốn nàng ta mượn cơ hội đẩy ngã Quý Phi.”
Giọng nói lành lạnh vững vàng, không mang theo chút cảm xúc.
Chân Hoàng hậu biến sắc, đột nhiên nhìn về phía Hàn Chập, cả giận: “Nói bậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.