Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 122: ❄ Tính toán
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cú ngã này của Phạm Quý Phi nhìn tuy không nặng, nhưng thai nhi đã hoài thai chín tháng lại không chịu nổi biến cố, nâng vào điện nhìn xem, quả nhiên thấy máu. Thái y hàng ngày hầu hạ nàng ta còn chưa về Thái Y Viện, đã bị thỉnh đi trước đó, nói là qua hai canh giờ nữa mới có thể trở về. Thái y được triệu đến là thái y đã từng chăm sóc cho Chân Hoàng hậu khi nàng ta mang thai, kinh nghiệm đầy mình, làm người cẩn thận.
Phạm Quý Phi đau đến mức tưởng như ngất đi, Vĩnh Xương Đế lòng tràn đầy nôn nóng, ở bên ngoài chờ.
Qua nửa ngày, thái y mồ hôi đầy đầu bước ra, nói là Quý Phi vỡ nước ối, e là sẽ sinh non.
Vĩnh Xương Đế vừa nôn nóng vừa tức, vì ngày sinh của Quý Phi cận kề, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, mới rồi đã kêu người đưa đến đây, dặn dò mấy trăm lần, muốn thái y phải tận lực, bảo đảm mẫu tử đều không sao. Hắn có được ngôi vị Hoàng đế này quá dễ dàng, sau khi đăng cơ thì chìm đắm trong tửu sắc, được nội giám phi thiếp dỗ dành cao hứng, rất ít gặp phải chuyện nan giải thế này.
Hắn đi qua đi lại, trán rịn mồ hôi, ánh mắt chuyển sang Chân Hoàng hậu, trong lòng sinh nghi.
Nhìn tình hình vừa rồi, chắc là có người sai cung nữ làm việc, tổn hại đến Quý Phi. Trong cung này, có thủ đoạn có can đảm, tính đi tính lại cũng chỉ mỗi Chân Hoàng hậu mà thôi. Nhưng xưa nay Chân Hoàng hậu dịu ngoan, sau khi Phạm Quý Phi mang thai cũng rất quan tâm, ngay cả thỉnh an sớm chiều cũng miễn, nếu thật sự không thích hài từ của Phạm Quý Phi, trước đây có rất nhiều cơ hội, hà tất phải kéo dài đến bây giờ, làm trò trước mắt bao nhiêu người?
Nhìn dáng vẻ của Chân Hoàng hậu, bình tĩnh ung dung, không giống trong lòng che giấu ác ý.
Mà hôm nay gọi Quý Phi tới ngắm hoa, vốn là hắn vì mặt mũi, kêu Lưu Anh tự mình đi thỉnh.
Vĩnh Xương Đế ngờ vực không thôi, lòng đầy bực bội.
Chân Hoàng hậu thì thản nhiên, thấy Vĩnh Xương Đế nôn nóng, còn đứng dậy khuyên nhủ: “Hoàng Thượng ngồi xuống uống tách trà, trước nay Quý Phi luôn khỏe mạnh, thai nhi cũng ổn, có thái y ở đây, sẽ không sao đâu.”
“Trẫm sẽ không để nàng ấy xảy ra chuyện gì!”
Gương mặt Chân Hoàng hậu trầm tĩnh, “Vâng, Quý Phi trước nay có phúc khí, sẽ không sao.”
Bên trong cung nhân bận rộn hỗn loạn, bên ngoài Đế Hậu theo đuổi tâm tư riêng của mình, hơn nửa ngày, tiểu thái y hỗ trợ trong đó cúi người vội vàng đến gần, không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Xương Đế, quỳ xuống nói: “Quý Phi bị rong huyết, nếu còn tiếp tục, e là… Thần thỉnh Hoàng Thượng cho biết, giữ lại Quý Phi hay là… giữ lại hoàng tự?”
“Phế vật!” Vĩnh Xương Đế giận dữ, “Cả hai đều phải giữ!”
Thái y nơm nớp lo sợ, quỳ không dám trả lời, bên trong phòng, cung nhân bưng chậu nước bước chân vội vàng, có thể lờ mờ thấy được màu đỏ hãi hùng.
Chân Hoàng hậu thở sâu, dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đừng nóng giận, tình hình nguy cấp, vẫn nên quyết định nhanh mới được.”
Dĩ nhiên Vĩnh Xương Đế hiểu đạo lý này.
Mặc dù ở ngôi cửu ngũ, đứng đầu thiên hạ, có thể dễ dàng lấy được tính mạng của muôn vàn người, gặp phải chuyện như vậy, cũng không cách nào xoay chuyển tình thế. Đôi tay trong tay áo nắm chặt, mồ hôi bên mai rịn ra, ánh mắt dán chặt vào nội điện ngăn cách sau màn trướng.
Chân Hoàng hậu vượt trước nửa bước, “Con nối dõi Hoàng gia ít ỏi, chỉ cần hài tử sinh ra, nhất định thần thiếp sẽ tận tâm nuôi nấng…”
“Giữ lại Quý Phi.” Vĩnh Xương Đế như không nghe thấy, nhìn đăm đăm vào bóng người bên trong, lẩm bẩm: “Giữ lại Quý Phi. Hài tử rồi sẽ có, nàng ấy không thể xảy ra chuyện.”
“Nhưng hoàng tự…” Chân Hoàng hậu còn muốn khuyên tiếp, bắt gặp ánh mắt phun lửa của Vĩnh Xương Đế, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Thái y tuân lệnh mà đi, qua hai canh giờ sau, bên trong mới yên ắng lại.
Hài tử không giữ được, Phạm Quý Phi cực kỳ suy yếu, nhưng tốt xấu gì vẫn bảo vệ được tính mạng.
Vĩnh Xương Đế đi vào xem, bên trong toàn mùi máu tươi, đầu Phạm Quý Phi bết mồ hôi, ngủ mê mệt. Ma ma tiếp đón sợ không may mắn, cực lực khuyên hắn rời đi, Vĩnh Xương Đế không yên tâm, để Lưu Anh ở đây coi chừng, không thèm nhìn Chân Hoàng hậu lấy một cái, tự mình hồi cung.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Chân Hoàng đã sớm không thấy đâu, nhìn theo bóng hoàng đế đi xa, bỗng cười lạnh một tiếng.
“Bên trong thế nào?” Xung quanh không có người, giọng Chân Hoàng hậu vẫn ép thật thấp.
“Quá nhiều người, nàng ta không thể tiếp cận, nhưng thừa dịp hỗn loạn đã làm chút chuyện.” Ma ma xán lại gần, giọng nói gần như biến mất trong gió, “Cho dù giữ được mạng, sau này phía dưới thêm rất nhiều bệnh, cũng không cách nào hầu hạ Hoàng Thượng, càng không thể gây sóng gió như trước đây.”
“Nhớ bịt miệng.”
“Nô tỳ biết.”
Chân Hoàng hậu nhìn lại hướng Vĩnh Xương Đế biến mất, xuất thần một lát, giọng lạnh băng, “Hắn với nữ nhân kia đúng là tình thâm ý trọng.”
Không biết những áng mây dày bao phủ bầu trời từ lúc nào, che lấp cả vầng trăng, Chân Hoàng hậu không muốn hồi cung, mang ma ma đi về lầu các, hai cung nữ ở gần đã bị cấm quân mang đến Cẩm Y Vệ, còn lại đều phụng mệnh ở xa.
Dần dần đến lầu các, nơi Phạm Quý Phi ngã xuống, còn vương lại một giọt màu đỏ nho nhỏ.
Trên cầu thang, trân châu rơi rụng vẫn còn đó, chỉ có sợi dây xâu bị mang đi.
Ma ma là người nhà mẹ đẻ Chân Hoàng Hậu, có hơi lo lắng, “Người bị đưa đến Cẩm Y Vệ, chưa chắc có thể trụ được. Nương nương có muốn báo với tướng gia một tiếng, suy nghĩ biện pháp ứng đối trước?”
“Ứng đối?” Chân Hoàng hậu cười lạnh, “Chuỗi ngọc bị đứt, có rất nhiều biện pháp giải quyết tốt hậu quả, có truy cứu cũng chỉ trách nàng ta xui xẻo, Hoàng Thượng chưa chắc dám động vào Hàn gia. Hiện giờ chuyện đã rồi, người vào Cẩm Y Vệ, dù khai ra hết, có người sai sử an bài, thì cũng đâu liên quan gì đến ta. Dù Hoàng Thượng hoài nghi, không có bằng chứng cũng vô ích.”
“Nhưng mà nô tỳ lo Hoàng Thượng hoài nghi…”
“Sợ gì chứ? Chỉ cần Đông Cung không thay đổi, phụ thân còn ở trung thư, hắn có thể phế ta sao?” Chân Hoàng hậu ngồi xổm nhặt hai hạt châu, đặt ở đầu ngón tay nắn vuốt, ánh mắt lạnh lùng, “Chỉ là không ngờ, Hàn gia sẽ phản ứng như vậy.”
Lúc trước đối phó Điền Bảo và Phạm Lục, Chân Tự Tông và Hàn Kính cực kỳ ăn ý, Dương thị cũng ân cần chu toàn với Chân gia, cung kính khách sáo, nói rõ là đứng về phía Thái Tử, dẫm đạp Phạm gia. Mấy ngày trước, đôi bà tức tiến cung vấn an, cũng tỏ ý thuận theo.
Chuyện như vậy, ngay cả Chương Phỉ cũng biết ý, không hỏi nguyên do mà phụng mệnh hành sự, với sự linh hoạt xem mặt đoán ý của Dương thị, vốn nên ngầm hiểu, âm thầm giúp đỡ, sao đột nhiên lại phản bội?
Bắt được người có ý định mưu hại, nhưng không làm gì được Chân gia, với Hàn gia cũng đâu có ích lợi gì?
Chân Hoàng hậu nghĩ mãi không ra, đứng đón gió nửa ngày, lẩm bẩm: “Đáng tiếc. Nhịn lâu đến vậy, cuối cùng vẫn không lấy được tính mạng nàng ta.”
Cả đời nữ nhân có thể dạo quỷ môn mấy lần, lúc này không thể nhân cơ hội loại bỏ Phạm Quý Phi, thực sự cô phụ sự mạo hiểm của Chân Hoàng hậu.
Chân Hoàng hậu nhìn cung điện tráng lệ, vườn hoa trải dài sau lưng, khẽ thở dài.
. . .
Cẩm Y Vệ, Lệnh Dung lại không nhàn nhã được.
Gả vào Hàn gia đã lâu, cùng chung chăn gối với người đứng đầu Cẩm Y Vệ vô số ngày đêm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bước vào nơi khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật này.
Tường đá cao sừng sững, lạnh băng kiên cố, đi vào bên trong, hai bên đường âm u, trước mắt âm trầm.
Nàng cùng Chương Phỉ song song mà đi, hiển nhiên vị kia không ngờ đến kết quả này, sắc mặt hơi trắng.
Sau khi Chương Công Vọng nhập kinh, giữ vị trí Trung thư thị lang, tuy do Hàn Kính ở giữa an bài, hằng ngày xử trí công vụ, lại cần phải giao lưu với Chân Tự Tông. Chân gia có Hoàng Hậu, có Thái Tử, có tướng gia, có danh vọng, càng hợp lực kết minh với tổ tôn giữ tướng vị Hàn gia, ba vị tướng gia đồng lòng, quyền thế như mặt trời ban trưa, chỉ cần giữ được Đông Cung, con đường phía trước không ai có thể lay động.
Hàn gia là thế giao nhiều đời, Chân gia cố ý mời chào, Chương gia thấy thế nên đứng về phía Thái Tử.
Chân Hoàng hậu lộ ra thái độ hòa hảo, Chương Phỉ thuận nước đẩy thuyền, thường xuyên lui tới, trưởng bối trong nhà cũng ngầm đồng ý.
Hôm nay trước yến hội, Chân Hoàng hậu dặn dò nàng ta lúc xuống cầu thang thu hút sự chú ý của Lệnh Dung, Chương Phỉ đã nghi ngờ, sau đó thấy Phạm Quý Phi ôm bụng đến, mơ hồ đoán được dự tính.
Chuyện có khả năng liên quan đến hoàng tự, nói không do dự là giả.
Nhưng tên đã lên dây, ba nhà Chân Hàn Chương vốn hợp lực chèn ép Phạm gia, Chương Phỉ đã nhận lời, không dám lâm thời sửa chủ ý, tránh cho ảnh hưởng đến sắp xếp của Chân Hoàng hậu.
Huống gì chỉ là nói mấy câu thu hút sự chú ý của Lệnh Dung, có thể có bao nhiêu phiền phức chứ?
Yến hội kết thúc, nàng ta hành sự đúng như căn dặn, lại không ngờ biến cố nảy sinh, Phạm Quý Phi ngã, động thai, Dương thị trái ý Hoàng Hậu, không hề để lại đường sống, vì đứng bên cạnh Lệnh Dung, nàng bị mang vào lao ngục khiến người ta hãi hùng này.
Hai tay Chương Phỉ nắm chặt trong tay áo, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Đến lối rẽ, bên trái là thạch lao âm trầm, từng gian tách ra, chỉ chừa lại cửa sắt nhỏ hẹp, bên phải thì rộng rãi hơn.
Cung nữ nội giám đều bị mang về phía bên trái, Lệnh Dung, Chương Phỉ cùng một mệnh phụ ở gần lúc ấy Lệnh Dung bị thỉnh sang bên phải.
Cây đuốc hừng hực thiêu đốt, soi chiếu đường đi. Đối diện là Phàn Hành đang đi tới, mặc quan phục tối màu của Cẩm Y Vệ, thoáng chắp tay, nói: “Phụng chỉ kiểm tra tình hình thực tế, chư vị chịu ấm ức một đêm, sau khi hỏi rõ ràng sẽ đưa chư vị hồi phủ, thỉnh thứ lỗi.”
“Không sao.” Tuy Lệnh Dung thấy nơi này âm trầm, nhưng không sợ lắm.
Phàn Hành gật đầu, dẫn đường, tới chỗ ngoặt cuối đường đi, kêu người mở ba cửa lao.
Cánh cửa lâu năm kiên cố mở ra, cạnh tường bày một chiếc giường nhỏ, tường đá cao sừng sững, bên vách tường có ô cửa sổ nho nhỏ, ánh đèn cũng sáng sủa, chật chội nhưng sạch sẽ.
Lệnh Dung ngạc nhiên đứng ở cửa, “Đây là… lao ngục Cẩm Y Vệ?”
Phàn Hành cười nhẹ, “Thiếu phu nhân cùng hai vị kia chỉ ở lại hỏi chuyện, không phải phạm nhân, cần được tiếp đãi đàng hoàng. Nhưng dù sao cũng đang trong ngục, mọi việc chưa chuẩn bị, đêm nay e là phu nhân phải chịu uất ức rồi.”
Lệnh Dung gật đầu, “Đa tạ Phàn đại nhân.”
“Thiếu phu nhân cứ thoải mái, nếu có việc, đẩy cửa sổ gọi người, tại hạ sẽ qua.”
Dứt lời, hắn chắp tay, xoay người bước đi.
Hắn vừa ly khai, toàn bộ đều yên ắng lại, dù có ánh đèn, vách đá kia vẫn lạnh băng. Khoảng cách rất xa, hình như trên hành lang có tiếng kêu rên thảm thiết của phạm nhận bị thẩm vấn truyền đến, lần đầu Lệnh Dung ở trong tù, lại một mình, trái tim đập loạn, thấy cửa không khóa, vội lao ra, “Phàn đại nhân!”
Bước chân Phàn Hành dừng lại, xoay người đi tới, vẫn thỉnh nàng đi vào bên trong, “Thiếu phu nhân còn có gì phân phó?”
“Vụ án này… là Phàn đại nhân điều tra sao?”
“Là tại hạ. Nhưng Hàn đại nhân đang trên đường hồi kinh, sẽ mau chóng trở về.” Phàn Hành thấy cả người nàng đều căng chặt, bỗng nhiên bật cười, “Nếu thiếu phu nhân sợ, tại hạ sẽ kêu người đến canh.”
“Không cần.” Lệnh Dung không muốn bị nói ra nói vào, cười đáp, “Đa tạ Phàn đại nhân lo lắng. Ta chờ phu quân về.”
Phàn Hành cũng không ở lại nữa, chắp tay ra cửa, bước đi xa.
Lệnh Dung đứng trong phòng giam chật chội, thở phào.
Sự hoảng hốt ban đầu qua đi, trên đường di chuyển, suy nghĩ của nàng đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Tình cảnh lúc đó khắc sâu trong óc, trong lúc kinh ngạc Lệnh Dung không để ý người bên cạnh là ai, lại nhớ rõ tư thế của cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu… người bình thường xuống cầu thang khi dẫm phải trân châu, hơn nửa là té ngửa ra sau, nàng ta lại lập tức nhào đến phía trước, đẩy được cung nữ đi trước ngã vào Phạm Quý Phi, có thể thấy là lực rất lớn.
Ban đầu biến cố xảy ra, tất cả tâm tư của Lệnh Dung đều dồn vào chuỗi ngọc, mà nay xem ra, chuỗi ngọc có lẽ chỉ để ngụy trang.
Chân Hoàng Hậu dám động thủ trước mặt Vĩnh Xương Đế, chưa chắc không có cách giải quyết tốt hậu quả, kéo nàng và Chương Phỉ vào, sợ là muốn mượn lực của tam gia, khiến Vĩnh Xương Đế dù có nghi ngờ cũng không thể làm gì, hậu vị vẫn yên ổn.
Thảo nào lúc ấy nàng và Dương thị vạch trần chuyện chuỗi ngọc, Chân Hoàng Hậu không hoảng loạn, chỉ có không vui.
Thật ra là đã tính toán trước rồi!