Giang Sơn Có Nàng

Chương 107: ❄ Phản công


Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 107: ❄ Phản công

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nghe nói khi mới được điêu khắc xong, tượng Phật của Từ Ân Tự có mùi thơm lạ thường, phảng phất suốt ba ngày, danh chấn khắp kinh thành.
Trong kinh thành, từ Hoàng thân quốc thích tới thương nhân buôn bán, ai ai cũng từng một lần tới đây thắp nén hương, mỗi lần tổ chức đại lễ, cho dù có quây rào chắn, yêu cầu người ngoài không được vào, nhưng vẫn xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy.
Mùng một tháng Giêng, dân chúng không được vào đây dâng hương, nhưng trong chùa vẫn đông nghịt người ra kẻ vào, phần lớn đều là nữ quyến của các phủ.
Bởi vì đây là nơi thờ cúng, vậy nên chuyện nhang đèn phải thật cẩn thận. Nhưng thời điểm này nhiều người, khó tránh khỏi lơ là, xung quanh tượng Phật có rèm che, bên ngoài quây rào chắn bằng gỗ, ngay bên cạnh là đỉnh đồng đựng đầy nước, sau điện thờ có tăng nhân đứng canh gác, nếu như có hỏa hoạn, có thể kịp thời xử lý.
Nhìn rèm che bốc cháy, đám nữ quyến hoảng hốt chạy ra ngoài, vị hòa thượng nhận nhiệm vụ canh gác vội vàng mang nước tới, nhưng khi đến nơi, ngọn lửa đã lan đến tượng Phật.
Càng không nói, tượng Phật được điêu khắc từ loại gỗ đàn hương hơn trăm năm tuổi.
Các tăng ni vội vàng chạy vào, múc nước từ trong đỉnh đồng ra, nhanh chóng dập lửa. Cũng may nóc nhà rất cao, lửa không thể bén lên, nếu không không chỉ tượng Phật, cả ngôi chùa này sẽ chìm trong biển lửa.
Mùi đàn hương nồng nặc gay mũi, nữ quyến tới dâng hương không ngừng tụng kinh niệm Phật, phải mất một thời gian dài mới dập được lửa, cửa sổ mở tung ra, bên trong hỗn loạn bẩn thỉu. Đài sen của tượng Phật bị cháy xém, nửa thân dưới đen thùi lùi.
Sư trụ trì vội vàng vào trong điện quỳ gối tụng kinh, các tăng ni gấp rút thu dọn tàn cục.
Đám nữ quyến trơ mắt nhìn tượng Phật danh chấn thiên hạ cháy xém, có người tiếc nuối, có người hoảng sợ, châu đầu ghé tai bàn tán, không biết tại sao lại xảy ra hỏa hoạn.
Đúng lúc này, có người nhắc tới Phạm Hương, nói rằng nhìn thấy nàng ta vẩy tàn hương vào rèm trướng, vậy nên mới xảy ra cơ sự này.
Mọi người nghe xong, lập tức nhìn sang Phạm Hương, chỉ thấy nàng ta đứng đằng sau Phạm phu nhân, sắc mặt trắng bệch.
Phạm phu nhân hoảng sợ, cúi đầu hỏi nàng ta, “Là do con?”
Phạm Hương bị mọi người nhìn chằm chằm, biết không thể thoát được, chỉ có thể gật đầu, “Con cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

“Đang yên đang lành, sao lại vẩy tàn hương vào rèm trướng.” Phạm phu nhân nhíu mày.
Phạm Hương cắn môi không nói, nữ quyến xung quanh xôn xao bàn tán, tức giận nhìn nàng ta.
Phạm phu nhân đắc tội ai cũng không dám đắc tội thần Phật, hiểu được lúc này không phải thời điểm truy cứu, bà ta chỉ có thể kéo Phạm Hương lên trước, quỳ lạy thỉnh tội.
Trụ trì thương xót nhìn tượng Phật, nhưng không thể bỏ lại cục diện bế tắc, sợ lại có chuyện không hay xảy ra, ông bảo mẫu nữ Phạm gia ở lại, thỉnh mọi người rời đi trước.
Cứ như vậy mọi chuyện kết thúc.
Vừa rồi Hàn Dao và Thượng Chính ở cửa điện, không bị thương tổn, nhưng Dương thị và Thượng phu nhân bị dọa sợ, không còn tâm trí dâng hương. Nhưng một năm chỉ có vài lần cơ hội này, cũng không thể bỏ lỡ, các trưởng bối mệt mỏi, sai hai đứa nhỏ tới Hoành Ân Tự cầu phúc.
Hàn Dao và Thượng Chính đều tuân theo, sợ Hàn Dao gặp nguy hiểm, Thượng Chính còn xung phong nhận việc, đi trước dẫn đường.
Xe ngựa của Hàn gia ở tít bên ngoài, Thượng Chính kiếm hai con ngựa khác cho nàng.
Hàn Dao không khách sáo, mỉm cười ôm quyền cảm tạ, Phi Loan Phi Phượng theo sau, Thượng Chính đi trước, hai người song hành, cùng nhau rời kinh.
. . .
Từ trước tới nay dân chúng luôn sùng bái tượng Phật của Từ Ân Tự, ngay cả Thái Hậu và Chân Hoàng Hậu cũng từng vài lần bãi giá tới Từ Ân Tự, nghiêng mình kính cẩn thắp hương. Mà nay tượng Phật bị cháy xém, cả kinh thành xôn xao bàn tán.
Phạm gia vốn xuất thân là phú thương buôn muối, ỷ vào Quý phi mà hoành hành ngang ngược, đắc tội không ít người, hiện tại tiểu thư Phạm gia làm hỏng bảo vật, bất kính thần Phật, người người nhà nhà thóa mạ sỉ vả. Cho dù Phạm gia sẵn sàng bỏ một số bạc lớn để tu sửa tượng Phật, quyên tiền nhang đèn, phát cháo từ thiện, cũng không thể xoa dịu dân chúng.
Chuyện này ồn ào huyên náo suốt ba ngày, còn chưa kịp hạ nhiệt, đã có chuyện khác xảy ra.
Huynh trưởng của Phạm Hương – Phạm Tự Khiêm cậy thế hành hung, trước mặt mọi người đánh công tử phủ Văn Viễn Hầu tới trọng thương, giờ vẫn còn đang hôn mê.
Chuyện này cũng liên quan tới Phạm Hương.

Phạm Tự Khiêm bị nhốt trong Cẩm Y Vệ hơn hai năm, sau khi Phạm Quý phi mang thai, thừa dịp Hàn Chập không ở kinh thành, nàng ta làm nũng cầu xin Vĩnh Xương Đế, phóng thích ca ca ra ngoài.
Lúc đó Phạm Lục mới thăng chức, Phạm Quý phi và Phạm gia cẩn thận trông chừng hắn ta gần nửa năm, vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Phạm Hương gây ra vụ hỏa hoạn, dân chúng vô cùng phẫn nộ, không ngừng thóa mạ, Phạm gia chỉ có thể trông cậy vào Phạm Quý phi ở trong cung, bỏ ra số tiền lớn thuê người trùng tu tượng Phật, lại gióng trống khua chiêng quyên nhang đèn cho Thừa Ân Tự, phát cháo từ thiện cho người nghèo, cả phủ bận đến rối tinh rối mù, không còn ai quản Phạm Tự Khiêm.
Phạm Tự Khiêm phải ăn cơm tù suốt hai năm, còn bị nhốt trong phủ hơn nửa năm, nhìn thấy sơ hở, sao có thể không nhân cơ hội ra ngoài giải sầu?
Có mỹ nhân hiến vũ, hương rượu thơm nồng, Phạm Tự Khiêm nhanh chóng bị chuốc say.
Hắn ta cao hứng ôm hai vị mỹ nhân, định trải qua một đêm vui vẻ, nào ngờ lúc đi tới hành lang, lại có người đang bàn tán chuyện ở Từ Ân Tự, nặng nề chỉ trích Phạm gia.
Phạm Tự Khiêm giận dữ, nhìn vào bên trong, phát hiện công tử phủ Văn Viễn Hầu.
So với Phạm gia dùng tiền tài đổi lấy chức quan, phủ Văn Viễn Hầu là dòng dõi thư hương lâu đời, danh môn thế gia, nhiều đời làm thái phó, dạy dỗ biết bao vị Hoàng Đế, giữ vững tước vị hơn trăm năm nay, tuy không giàu có, nhưng căn cơ thâm sâu, không phải là thứ mà tiền tài có thể mua được.
Chân Hoàng Hậu và Phạm Quý phi tranh sủng, Phạm gia cậy quyền cậy thế, phủ Văn Viễn Hầu khinh thường loại người này, đương nhiên về phe Hàn gia và Chân gia.
Phạm Tự Khiêm bị nhốt đã lâu, không có thời gian để gây sự, mà nay nghe công tử phủ Văn Viễn Hầu mỉa mai, hắn ta giận tím mặt.
Từ lâu hắn ta đã quen thói ỷ thế hiếp người, không bao giờ làm việc đúng mực, hiện tại có rượu trong người, đương nhiên vứt hết quy củ ra sau đầu, thấy công tử Văn Viễn Hầu chỉ là một tên gầy yếu, lập tức xông vào đánh. Có rượu trong người, hắn ta ra tay không biết nặng nhẹ, đánh tới mức vị công tử kia không dậy nổi, nếu không phải đám quản sự giáo phường [1] vội vàng can ngăn, chỉ sợ đã xảy ra án mạng.
[1] Giáo phường: Nơi ở riêng của những người chuyên ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.
Phạm Tự Khiêm cậy thế đánh người, dân chúng xung quanh mắt thấy tai nghe, vô cùng phẫn nộ.
Lúc sau phủ Văn Viễn Hầu truyền ra tin tức, nói rằng công tử nhà họ vẫn đang hôn mê, đắp bao nhiêu thuốc cũng không tỉnh, xương cốt dập nát, ngự y thở dài lắc đầu, bó tay không có biện pháp.
Ngày Tết rảnh rỗi không có việc gì làm, dân chúng châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Ngự Sử liên tục dâng sổ con vào cung, hài tử dân gian ê a hát bài đồng dao, chỉ trích Phạm gia ỷ thế hiếp người, cả kinh thành như sục sôi.
. . .
Trong cung, Vĩnh Xương Đế đang an nhàn hưởng lạc, không thèm quan tâm đống sổ con của Ngự Sử, mặc dù nghe nói tượng Phật Từ Ân Tự bị tổn hại, nhưng hắn ta không để vào trong đầu. Nghe nói chuyện này có liên quan tới Phạm gia, hắn ta ra lệnh trích vàng bạc trong quốc khố, đền bù thiệt hại cho tượng Phật, về phần Phạm Tự Khiêm cậy thế hành hung, hắn ta hoàn toàn không để tâm.
Nhưng giờ phút này, Vĩnh Xương Đế đang bị chuyện của Phạm gia làm cho đau đầu.
Hàn Chập vào cung diện kiến.
Mùng năm tháng Giêng, quần thần nghỉ ngơi mừng năm mới, Vĩnh Xương Đế ở trong cung, mải mê chơi chọi gà, vui tới mức không biết trời đất. Hắn ta vừa mới quay trở về chính điện, bỗng thái giám bẩm báo Hàn Chập xin được cầu kiến, hắn ta có hơi bất ngờ, vội vàng sai người thỉnh Hàn Chập tới điện Lân Đức.
Tới nơi, Hàn Chập chắp tay tạ tội, nói rằng nửa năm qua hắn bận rộn chinh chiến, chậm trễ công việc của Cẩm Y Vệ, mấy ngày qua hắn bận rộn điều tra phá án, không tới diện kiến Thánh Thượng được.
Cuối năm không quay về phủ an nhàn hưởng lạc, lại vất vả chạy tới Cẩm Y Vệ, Vĩnh Xương Đế bội phục sát đất.
Cũng bởi vậy hắn ta thu lại tâm tư, cố gắng ngồi nghe Hàn Chập bẩm báo.
Hàn Chập dâng tấu sớ lên, nói: “Cẩm Y Vệ tra án, phụng mệnh Hoàng Thượng chú ý mọi động tĩnh bên ngoài, phát hiện có điều kỳ lạ, sợ điều này ảnh hưởng tới long thể của Hoàng Thượng, vậy nên vội vàng tới đây bẩm báo.”
Vĩnh Xương Đế xem sớ, chỉ thấy liệt kê rất nhiều người, mơ hồ cái hiểu cái không.
“Đây là gì?”
“Sau khi Vũ lâm quân Phạm Tự Hồng bị giam giữ, hắn ta lén lút qua lại với người của Cấm quân, âm thầm lôi kéo, lui tới với vương tôn quý tộc, Cấm quân canh gác Hoàng thành, bảo vệ tính mạng Hoàng Thượng và Đông cung Thái Tử, thần nghi ngờ chuyện này có điểm đáng ngờ.” Hàn Chập đứng trước án thư, bình tĩnh nói.
Vĩnh Xương Đế nhíu mày, “Âm thầm lôi kéo?”
Hàn Chập gật đầu, “Tuy vậy, hắn vẫn chưa tiếp cận với các thân tín bên cạnh Hoàng Thượng, hiện tại chưa có gì bất thường xảy ra.”
“Nếu có gì bất thường xảy ra…” Vĩnh Xương Đế lật giở tấu chương, chần chừ nói: “Chứng tỏ những người đó cùng ở một phe?”
Hàn Chập ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Thần chỉ có trách nhiệm trình báo, tất cả mọi chuyện đều do Hoàng Thượng định đoạt.”
Hắn tỏ thái độ như vậy, Vĩnh Xương Đế lại càng nôn nóng.

Cẩn thận lật giở tấu sớ, nhìn những cái tên được đề cập tới, không chỉ Vũ lâm quân, ngay cả binh lính canh gác cổng cũng có.
Vĩnh Xương Đế tái mặt.
Mặc dù hắn là kẻ hồ đồ, không có ý chí vươn lên, để mặc Tiết Độ Sứ càn quấy, nhưng chuyện liên quan tới Cấm quân lại không dám lơi lỏng. Lúc trước Điền Bảo tùy ý làm bậy, nhưng khi đụng chạm tới Cấm quân liền chết không toàn thây, cũng có thể thấy tầm quan trọng của Cấm quân.
Phần lớn tướng lĩnh Cấm quân đều xuất thân từ thế gia danh môn, bọn họ hiểu được kiêng kị của Hoàng Đế, vậy nên ngày thường luôn cẩn thận làm việc, cho dù có qua lại với người khác, cũng chỉ là mối quan hệ xã giao, không tới mức thân thiết.
Thậm chí huynh trưởng của Chân Hoàng Hậu cũng không dám ở bên ngoài làm càn.
Phạm Tự Hồng từng ở trong quân đội Hà Đông, có thể hắn ta giỏi đánh giặc, nhưng không nắm rõ những uẩn khúc trong triều, hắn ta ỷ vào việc nắm giữ quân quyền vùng Hà Đông, lại có Quý phi hỗ trợ, vậy nên làm việc không biết thu liễm, không chỉ ngấm ngầm lôi kéo, còn công khai tặng lễ vật.
Phạm Quý phi mang thai, có mục đích để tranh sủng, Phạm Tự Hồng ngang nhiên làm càn, không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Vĩnh Xương Đế xem xong tấu sớ, vô cùng tức giận, ngẩng đầu nhìn Hàn Chập.
“Những người này đều bị lôi kéo?”
“Có người có giao tình rất sâu với Phạm Tự Hồng, cũng có người một lòng bảo vệ Hoàng Thượng. Theo thần điều tra, giáo úy Vũ Lâm quân không bị ảnh hưởng bởi lời mời chào, nhưng dạo gần đây có vài tên lính gác cổng rất thân thiết với Phạm Tự Hồng… Hoàng Thượng có cần điều tra không?”
Đương nhiên phải tra!
Người gác cổng chính là chìa khóa của cả cung đình, cần phải điều tra rõ ràng, nếu đúng là Phạm gia tạo phản, hắn ta không thể để yên.
Kể cả không tra, việc Phạm Tự Hồng nhúng tay vào Cấm quân đã là trọng tội!
Vĩnh Xương Đế vô cùng phẫn nộ, theo bản năng nhìn sang Hàn Chập.
Quan hệ của hắn và Hàn Chập có chút phức tạp. Năm ngoái mơ tưởng thê tử của người ta, lại bị kháng chỉ ngay trước mặt mọi người, mặc dù Vĩnh Xương Đế không dám làm gì, nhưng trong lòng vẫn thầm hận. Tuy vậy, mấy năm qua không ít lần Hàn Chập gồng gánh triều đình, vừa rồi còn dẫn binh ngăn chặn phản tặc, công lao nhiều không kể xiết. Trong triều có nhiều chuyện phức tạp, hắn ta không biết phải xử lý thế nào, phần lớn đều do Hàn Kính và Chân Tự Tông giải quyết.
Giờ phút này không có hai người ấy ở bên cạnh, Vĩnh Xương Đế chần chờ một lúc, hỏi: “Theo ngươi… nên xử trí như thế nào?”
Hàn Chập chắp tay, bình tĩnh nói: “Đông Cung mới lập chưa được bao lâu, Thái Tử vẫn còn nhỏ tuổi. Cấm quân là bộ phận quan trọng, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nên suy nghĩ cho Thái Tử. Chuyện gì cũng phải đề phòng trước, đối với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Tử đều có ích.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.