Giang Sơn Có Nàng

Chương 106: ❄ Tình cờ gặp lại


Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 106: ❄ Tình cờ gặp lại

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngày Tết hầu hết các nha môn đều đã đóng cửa, Cẩm Y Vệ cũng không khác là bao, mặc dù ngày thường đã ít người lui tới.
Cẩm Y Vệ nổi tiếng tàn nhẫn, người ra kẻ vào đều mang đao kiếm bên hông. Nếu muốn một chức quan tốt, nhưng ngại gian nan vất vả, hoặc chỉ muốn xin một chân quan văn nhàn tản, phần lớn người ta thường tìm cách vào Cấm quân, thị vệ hộ giá loan trượng, canh gác Hoàng cung, vừa có tiếng vừa có miếng, lại bình an vô sự, thậm chí cho dù có bị bắt phải đi tra án đi chăng nữa, bọn họ cũng thà vào Hình bộ, rất ít người dám xin vào Cẩm Y Vệ.
Có vài người ngưỡng mộ danh tiếng Cẩm Y Vệ, xin được tham gia, nhưng không chịu được áp lực, lại dứt áo ra đi.
Cho dù có là đêm 30 Tết, người của Cẩm Y Vệ vẫn phải gánh trọng trách trên vai, không dám lơi lỏng, luôn trong tình trạng sẵn sàng đợi lệnh.
Hàn Chập đã ngủ một giấc ở biệt uyển, hiện tại tinh thần dồi dào, nghiêm mặt đi vào bên trong, cánh cửa bên ngoài đóng lại, che đi hành lang sâu thăm thẳm.
Lúc trước nam hạ tiêu diệt phản tặc, mặc dù chưa từng chậm trễ đại sự, nhưng vẫn còn không ít công vụ đọng lại. Hàn Kính nắm giữ kinh thành, nhưng rất nhiều tin tức mật chỉ có Cẩm Y Vệ mới có thể giải quyết được, ngoài những vụ án đã được mật báo, còn rất nhiều những vụ án được ghi trong hồ sơ, có những chi tiết tưởng như vô dụng lại cực kỳ quan trọng.
Trước khi rời đi, Hàn Chập từng dặn riêng Phàn Hành để ý Phạm gia, tin tức liên quan tới Phạm gia phải cực kỳ cẩn thận.
Dưới ánh nến sáng ngời, hắn ngừng lật giở đống hồ sơ dày cộp, ngẩng đầu lên, nhìn tia nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ, còn có thể thấy đường chân trời phía xa xa. Hắn có hơi mệt mỏi, tối qua không ăn khuya, cảm giác bụng đang cồn cào réo gọi, hắn xoa đôi mày, đứng dậy ra ngoài.
Hai bên lề đường có cắm đuốc, ánh mặt trời đằng Đông đang lên cao.
Thị vệ canh gác đeo trường kiếm bên hông, nghiêm túc đứng thẳng, không dám lơi lỏng.
Sáng sớm, có cơn gió nhẹ thổi qua cổ, khiến cả người tỉnh táo hơn không ít.
Hàn Chập rời khỏi Cẩm Y Vệ, hắn không nghĩ tới Phạm gia nữa, bỗng nhiên nhớ ra Lệnh Dung không ở Hàn phủ, Ngân Quang Viện không chuẩn bị điểm tâm, hắn rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh, đi tìm cửa hàng hoành thánh.
Chủ quán hoành thánh đã hơn năm mươi tuổi, nhi tử ra ngoài mưu sinh, ông ta và tôn tử cùng mở cửa hàng này, thị vệ Cẩm Y Vệ trực đêm, phần lớn đều tới đây dùng bữa. Ông ta là người thành thật, không làm ăn dối trá, hơn nữa nước dùng của ông ta cũng rất đặc biệt, chỉ mới cắn một miếng hoành thánh nóng hôi hổi, đã có thể đoạt mất hồn phách người khác.
Ngày Tết mà sáng sớm vẫn phải dậy sớm bán hàng, cũng là một người đáng thương.
Hàn Chập ăn xong, đặt mấy mẩu bạc lên trên bàn, đứng dậy quay trở về phủ.

. . .
Đêm trừ tịch năm nay rất quạnh quẽ.
Thái phu nhân quy tiên, mặc dù huynh muội Hàn Chập đã hết tang kỳ, nhưng Hàn Mặc, Hàn Nghiên vẫn phải chịu tang, ngày Tết không được giăng đèn kết hoa, tổ chức náo nhiệt.
Tế Tổ xong, mọi người bắt đầu dùng bữa, trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang, Dương thị và Lưu thị ngồi chung một bàn, Hàn Dao và Mai thị ngồi hai bên sườn, còn có tiểu Hàn Thành đang bi ba bi bô tập nói, nhìn qua trông rất vui vẻ hòa thuận. Hàn Kính ngồi ở trên cao, ông không uống rượu, chỉ cùng con cháu bàn vài chuyện lặt vặt.
Mấy ngày trước Hàn Chập và Hàn Kính cãi nhau, tổ tôn hai người đều có khúc mắc, cả hai lại trầm mặc ít nói, nhắc tới chuyện triều chính còn có thể đối đáp đôi ba câu, nhưng nhắc tới chuyện gia đình, Hàn Chinh và Hàn Huy phải cật lực chống đỡ, Hàn Chập không hề nói nửa chữ.
Giờ Tý (11h tối – 1h sáng), Hàn Chập lấy cớ mệt mỏi, đứng dậy cáo lui.
Hàn Kính uống trà không nói, Hàn Mặc ôn hoà đáp, “Mấy ngày qua khổ cho con rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Chập cúi đầu, lúc đi ra cửa thấy Hàn Chinh chăm chú nhìn mình, quả nhiên hắn vừa ra khỏi đại sảnh chưa được bao lâu, Hàn Chinh ở phía sau đã chạy theo gọi lại.
“Đại ca, chờ đã.”
Hàn Chập quay đầu, hắn không mặc áo choàng, gió thổi qua, khuôn mặt lạnh lẽo, “Có chuyện gì?”
“Huynh và tổ phụ…” Hàn Chinh ngập ngừng, “Nhất thiết phải tới mức này sao?”
Đèn lồng hai bên đường sáng ngời, Hàn Chập cúi đầu không nói, cả thân hình chìm trong bóng đêm, vẻ mặt hờ hững.
Hàn Chinh nói tiếp, “Mặc dù đệ không rõ tình hình, nhưng tổ phụ đã lớn tuổi, hôm qua còn nhiễm phong hàn, cả ngày ngồi lì trong thư phòng, không chịu gặp ai. Dù sao tổ phụ cũng là trưởng bối, đứng đầu cả một gia tộc, có nỗi khổ riêng khó nói. Nếu huynh có chuyện gì khó xử, cứ nói cho đệ và phụ thân, mọi người sẽ giúp huynh. Đại ca, huynh đừng trách đệ lắm lời, có chuyện thì nên nói ra, đừng để đến lúc quá muộn…”
Chính bản thân hắn ta là một ví dụ.
Hàn Chập nhìn đệ đệ, đáp: “Đa tạ.”
Hàn Chinh cười nói: “Vừa rồi thấy huynh không nói chuyện với tổ phụ, đệ thật sự rất lo lắng, từ trước tới nay huynh vẫn luôn kính trọng người.”

Hàn Chập hiểu tấm lòng của đệ đệ, cũng biết hắn ta có ý tốt.
Nhưng mâu thuẫn của Hàn Chinh và Hàn Mặc là vì Triệu di nương, còn hắn và Hàn Kính lại có nhiều vấn đề khác, không chỉ bởi mỗi Lệnh Dung. Từ trước tới nay hắn kính trọng ông, là vì ông không đụng tới giới hạn của hắn, Hàn Kính lại là người cầm tay chỉ bảo hắn, đương nhiên hắn kính trọng ông, nhưng lúc này, mọi chuyện hoàn toàn khác.
Những chuyện này không thể giải thích với Hàn Chinh, hắn vỗ vai đệ đệ, “Yên tâm, huynh tự có chừng mực.”
“Vậy… đại ca nghỉ ngơi đi.” Hàn Chinh thấy Hàn Chập không chịu nói, không cố chấp nữa.
Hàn Chập gật đầu, quay về Ngân Quang Viện, nhìn nửa bên giường trống rỗng, thao thức đến canh tư mới ngủ được.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Hàn Chập tới Cẩm Y Vệ, Dương thị và Hàn Dao thay xiêm y, tới Từ Ân Tự dâng hương.
Lúc trước Lệnh Dung bị bắt cóc ở Hoành Ân Tự, Hàn Dao thức trắng đêm lo lắng, thấy Dương thị vẫn cư xử như bình thường, nàng ấy dần phát hiện ra manh mối, sau lại thăm dò Dương thị, biết được Lệnh Dung không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nửa năm qua nàng ấy phải giữ tang kỳ, khó có dịp xuất môn, đương nhiên vô cùng vui vẻ, nhanh chóng thay xiêm y mới, hào hứng ra ngoài.
Mẫu nữ hai người ra khỏi phủ, buổi trưa mới tới nơi, nữ quyến tới Từ Ân Tự dâng hương rất đông, xếp một hàng dài.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Dương thị vén rèm chào hỏi nữ quyến nhà khác, đồng thời dò xét cho nữ nhi nhà mình.
Mới đó mà đã đầu xuân, lại thêm một tuổi, hôn sự của Hàn Dao bị trì hoãn, chớp mắt đã mười sáu, đã tới tuổi thành hôn. Trên đời này có rất nhiên thanh niên tài tuấn, Hàn gia quyền thế ngập trời, nếu muốn thành gia, tìm một hôn sự tốt không phải là chuyện khó… nhưng chưa có nam tử nào mà cả hai mẫu nữ đều hài lòng.
Dương thị không khỏi lo lắng.
Năm ngoái Hàn gia xảy ra không ít chuyện, mặc dù Dương thị ở trong phủ giữ đạo hiếu, nhưng vẫn qua lại với các phủ khác, có nhìn trúng vài người, nhưng bà e ngại thái phu nhân mới mất chưa được bao lâu, không tiện nói ra thành lời. Hiện giờ Hàn Dao đã hết tang kỳ, không cần phải dè chừng nữa.
Tối hôm qua đón giao thừa, lúc về Phong Hòa Đường, Dương thị đề cử một người cho Hàn Dao.
Vũ Lâm quân Thượng Chính.
Ban đầu Dương thị nghĩ tới Thượng Chính, Hàn Kính đứng đầu Lục bộ, thỉnh thoảng Thượng gia và Hàn gia vẫn qua lại với nhau. Thượng phu nhân là người hiền lành, dưới gối chỉ có một nhi tử, lúc tới phủ thăm hỏi, bà ấy tỏ vẻ rất thích Hàn Dao, cũng có ý kết thân. Nhưng lúc đó Hàn gia đang giữ đạo hiếu, Thượng phu nhân không dám nói thẳng, Dương thị hiểu ý bà ấy, chỉ cười đùa cho qua.

Nhắc tới Thượng Chính, hắn ta nổi tiếng khắp vùng Tây Xuyên, tướng mạo không tồi, Phạm Tự Hồng từng không ít lần mời chào, nhưng hắn ta không hề quan tâm. Lần trước Dương thị tiến cung, vô tình gặp hắn ta, là một người rất hòa nhã, cung kính lễ độ.
Dương thị thấy hắn không tệ, hỏi thử ý kiến Hào Dao.
Hàn Dao không nói gì, chỉ bảo đêm đã khuya, ngày khác rồi nói.
Lúc này Dương thị nhớ tới, thuận miệng hỏi: “Chuyện tối hôm qua mẫu thân nói, con thấy như thế nào?”
Hàn Dao không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngây ngốc nhìn bà, “Chuyện gì ạ?”
“Thượng Chính.”
Hàn Dao đang dựa vào gối mềm ăn mứt quả, nghe bà nói vậy, suýt nữa mắc nghẹn, hít sâu một hơi, cũng không biết do nghẹn hay là gì, mặt nàng hơi đỏ lên.
Đúng là nàng có ấn tượng với Thượng Chính, nhưng chỉ vậy, không hơn không kém, chưa tới mức trở thành đối tượng thành hôn.
Thượng Chính cực kỳ nổi tiếng, từ thân thủ tới tướng mạo đều hơn người, nhưng từ nhỏ nàng đã lớn lên với Hàn Chập và Hàn Chinh, đã quen nhìn hai người này, vậy nên hoàn toàn không bị hắn ta hấp dẫn. Hắn ta không giống Cao Tu Viễn ôn hòa ấm áp, tài năng vẽ tranh tuyệt đỉnh, càng không như hai vị huynh trưởng tài năng hơn người, tướng mạo khiến người ta mê luyến.
Cao Tu Viễn đã đi xa, Hàn Dao biết tình cảm không thể cưỡng ép, nhưng nàng không thể nào chấp nhận mối hôn sự này, từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa thể nghĩ thông.
Thấy Dương thị dò hỏi, nàng hờ hững đáp, “Con… chưa nghĩ xong.”
So với lúc trước cự tuyệt hôn nhân, thái độ lần này đã đỡ hơn rất nhiều.
Dương thị mỉm cười, “Mẫu thân sẽ chờ.”
Nói xong, đã tới cổng Từ Ân Tự, vừa hay gặp Thượng phu nhân và Thượng Chính đang đi dâng hương.
Hôm nay hắn mặc xiêm y màu trà, thân hình cao lớn, dễ dàng nhìn thấy trong đám người đông đúc lộn xộn. Người của Vũ Lâm quân luôn có khí chất oai nghiêm kiêu hùng, cộng với đôi mắt đào hoa quyến rũ, ngọc quan sáng chói, hông đeo thắt lưng, cảm giác vừa văn nhã, lại vừa phong lưu phóng khoáng.
Thấy Hàn Dao, Thượng Chính có hơi bất ngờ, hắn đứng sau Thượng phu nhân, cung kính hành lễ.
Dương thị cũng rất bất ngờ, vừa đi vừa hàn huyên với Thượng phu nhân, nghe nói mẫu tử hai người họ vừa tới, vừa hay có thể cùng nhau đi dâng hương.
Hai vị phu nhân có mối quan hệ tốt, nhưng làm chủ mẫu một tộc, đương nhiên hiểu hàm ý đối phương, Dương thị đề nghị cùng nhau đồng hành, Thượng phu nhân mơ hồ đoán được gì đó, bỏ lại Thượng Chính ở phía sau, không thèm để ý, mải mê hàn huyên với Dương thị.
Hàn Dao không dám chen lời, chỉ có thể lùi xuống đi cùng hắn, quay đầu nhìn đôi mắt đào hoa kia, nàng nhớ tới lời Dương thị nói lúc trước, không hiểu sao có hơi tức giận, nhưng vẫn gật đầu chào hỏi. “Thượng tướng quân.”

“Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp.” Thượng Chính nhìn nàng, mỉm cười đáp lễ.
Hàn Dao vội vàng nhìn sang chỗ khác, có hơi không được tự nhiên.
Thượng Chính hiểu rõ tính nàng, thấy Hàn Dao không thèm để ý tới hắn, hắn cũng không quấy rầy, nhưng lúc đi đường, người qua kẻ lại đông đúc, hắn vươn tay che chắn cho nàng.
Hàn Dao đang có tâm sự, làm như không thấy.
Hai người không nói câu nào, chậm rãi bước đi, ở trong mắt Hàn Dao đây là chuyện bình thường, nhưng trong mắt người khác, hai người họ giống như cặp đôi trời đất tạo nên.
Ví dụ như Phạm Hương.
Phạm Lục mới nhận chức chưa được bao lâu, Phạm gia cần củng cố thế lực, vậy nên ra sức lôi kéo Thượng Chính, Phạm phu nhân từng dặn dò nàng ta phải để ý kĩ. Phạm Tự Hồng và Thượng Chính từng không ít lần chạm mặt, mỗi lần Phạm Hương tiến cung thăm Phạm Quý phi, cũng sẽ cố gắng ăn mặc trang điểm, nếu vô tình gặp được hắn, có thể đứng lại trò chuyện đôi ba câu.
Tỷ tỷ của Phạm Hương là sủng phi Hoàng Thượng yêu thương nhất, đương nhiên dung mạo nàng ta không kém tỷ tỷ là bao.
Ai ngờ Thượng Chính lại là tên đầu gỗ, mặc dù không cự tuyệt lời mời chào của Phạm Tự Hồng, nhưng thái độ như gần như xa, thỉnh thoảng tiến cung gặp mặt, hắn làm như không biết nàng. Tháng bảy năm ngoái tổ chức thi đấu mã cầu, hắn giải vây cho Hàn Dao, tháng mười vô tình gặp nhau trước cửa cung, Thượng Chính cung kính hành lễ với Dương thị. Nàng và Cao Dương Trưởng vừa hay đi qua đó, thấy hắn chăm chú nhìn Dương thị.
Phạm Hương tức giận vò nát khăn tay.
Nào ngờ ngày hôm nay, Thượng Chính lại đi cùng Hàn Dao, nửa bước không rời?
Phạm Hương càng nghĩ càng khó chịu, bỗng nhiên nhìn thấy Chân Tứ tiểu thư đang thản nhiên xem kịch hay.
Hoàng Hậu và Quý phi tranh sủng, Chân gia và Phạm gia ở hai thế đối lập, đương nhiên nữ nhân hai phủ ít khi lui tới, nhưng đây là lần đầu tiên người Chân gia nhìn chằm chằm Phạm gia. Chân Tứ tiểu thư chỉ là thứ nữ, từ trước tới nay Phạm Hương không xem vào trong mắt, nhưng lúc này nàng ta cảm giác như đang bị khinh thường, tức giận hất tay, định rời đi.
Trên tay nàng ta còn đang cầm ba nén hương, mọi người xung quanh đều đang cúi đầu quỳ rạp, hương khói mờ ảo.
Nàng ta vừa hất tay, tàn hương rơi xuống rào chắn gỗ.
Nàng ta vừa tức vừa hận, không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nào ngờ mới đi được hai bước, có người ở phía sau hét lớn, chỉ thấy rào chắn gỗ bốc cháy, lan sang tấm rèm che tượng Phật, trong nháy mắt, lửa bùng cháy khắp nơi.
Tượng Phật được khắc bằng gỗ đàn hương, quanh tượng còn có mấy cây đèn dầu, càng khiến lửa bùng cháy dữ tợn.
Đám người hoảng loạn hô hoán, Phạm Hương sợ hãi, theo bản năng trốn ra ngoài trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.