Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 108: ❄ Tướng gia
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Vĩnh Xương Đế ngây ngẩn cả người.
Biết được Phạm Tự Hồng lén mời chào Cấm quân, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là an nguy của long thể, nghe xong lời này mới đột nhiên phản ứng lại, trong cung không chỉ có hắn, còn có Chân Hoàng Hậu từ trước tới nay luôn hiền thục đoan trang, và cả Thái tử tuổi nhỏ đang ở Đông Cung.
Tuy Vĩnh Xương Đế hoa mắt ù tai, là kẻ vô năng, không để ý rất nhiều chuyện trên triều, nhưng về đại sự thì cũng không tính là ngốc.
Từ sau khi Phạm Quý Phi mang thai, trên giường không ít lần thổi gió bên tai hắn, có lần còn dịu dàng thủ thỉ đề cập đến vị trí Thái Tử.
Trên giường tình tứ triền miên, mấy lời dỗ ngọt nữ nhân không cần phải phí chút bạc nào, Vĩnh Xương Đế cũng chiều theo, đổi lấy sự hầu hạ càng thêm ân cần, thậm chí là phóng túng của Phạm Quý Phi, ngày đêm sung sướng tựa thần tiên.
Nhưng chờ đến khi nhi tử của Chân Hoàng hậu được sinh hạ, Vĩnh Xương Đế lại không chút do dự lập làm Thái Tử.
Nam nữ hoan hảo, tuy hắn sủng ái Quý Phi, nhưng vì để an ổn ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, hắn lại nghiêng về phía Chân Hoàng Hậu.
Tuy Phạm gia có binh quyền ở Hà Đông, nhưng nước xa khó chữa cháy gần. Năm ngoái Phùng Chương tạo phản, ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể cho hắn chút trợ lực nào. Trái lại là Hàn gia suất binh nam hạ, ngăn cơn sóng dữ, Hàn Kính cũng lo liệu chuyện triều chính, giúp hắn kiềm chế Tiết Độ Sứ các nơi, ngay cả đám Ngôn quan [1], cũng phải nhìn mặt mũi Chân Tự Tông và Hàn Nghiên, không bới móc chuyện cho hắn trên triều.
[1] Ngôn quan: là những vị quan phụ trách giám sát và khuyên can Thánh Thượng, quyền lực tương đối lớn, đặc biệt là trên triều, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm gì.
Hắn có thể ung dung tự tại, an ổn ở trong cung, lúc thượng triều cũng bớt chuyện phiền lòng, Hàn Kính và Chân Tự Tông là hai vị tướng gia công lao không kể siết.
Hai vị này lại đều đối đầu với Phạm gia.
Hiện giờ long thai trong bụng Phạm Quý Phi ngày càng lớn, Phạm Tự Hồng lại có ý đồ nhúng chàm Cấm quân, chẳng lẽ muốn đụng đến Đông Cung?
Suy nghĩ này vừa nhảy ra, chính Vĩnh Xương Đế cũng giật mình.
Sau nhiều năm túng dục quá độ, đôi mắt vốn đã không có thần nay lại càng thêm lờ đờ, Vĩnh Xương Đế nhìn Hàn Chập, thấy hắn mày rậm mắt sắc, một thân quan phục Cẩm Y Vệ đỏ sậm trên người, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị uy nghi. Đôi mắt kia giống hồ nước mùa đông, phảng phất như nhìn thấu thái độ trưng cầu của hắn ta, nói: “Theo thần điều tra, tướng lĩnh bảo vệ Duyên Khánh điện, cũng từng bị Phạm Tự Hồng mời chào.”
Loại chuyện lén lút qua lại này, phần nhiều là do Cẩm Y Vệ ngầm điều tra, Vĩnh Xương Đế không tra xét, nhưng lại tin theo bản năng.
Gương mặt thoáng chốc đùng đùng lửa giận, hắn ta cầm bản tấu, hung hăng vỗ vào án.
“To gan lớn mật, đáng giận, thật sự đáng giận!”
Hàn Chập đứng im bất động, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm gạch vàng dưới chân trong ánh đèn mờ tối.
Qua một lúc vẫn không thấy Vĩnh Xương Đế có động tĩnh gì, hắn mới ngước mắt, “Nếu Hoàng Thượng không có gì phân phó, thần xin cáo lui.”
Vĩnh Xương Đế phất tay, đôi mắt hơi đỏ, dừng ở hàng tên trên bản tấu, bàng hoàng phẫn nộ.
Sau khi hành lễ cáo lui, ra ngoài điện, hắn thoáng nghỉ chân bên thềm.
Xuân đến vạn vật hồi sinh, không khí ấm áp, cung điện nguy nga dưới bầu trời xanh thẳm, mái cong hiên ngang tráng lệ. Năm ngoái sau khi Điền Bảo chết, rất nhiều thái giám trong cung được thay đổi, tay sai của Điền Bảo bị loại bỏ hết. Lúc này diện mạo của ngự tiền đã hoàn toàn bất đồng, hắn nhìn về phía Nội giám Chưởng sự Lưu Anh đang đứng ngoài điện, vị kia cung kính lễ độ, mỉm cười chắp tay với hắn.
Hàn Chập lạnh nhạt dời mắt, từ từ đi xa.
Lưu Anh nhẹ tay nhẹ chân đi vào, thấy Vĩnh Xương Đế đang tức giận, không dám nói gì, chỉ dâng trà lên.
Nhân lúc Vĩnh Xương Đế uống trà, Lưu Anh sửa sang lại ngự án lộn xộn, cũng khép bản tấu lại.
Vĩnh Xương Đế đang bực bội, không để ý lắm, uống hai hớp trà, mới nói: “Chiều nay có gì thú vị?”
“Lão nô đã kêu người tìm hai con gà chọi, đang nhốt ở phía Bắc.” Lưu Anh rất biết gãi đúng chỗ ngứa, dọn dẹp lại ngự án, nói tiếp: “Mới rồi lão nô nghe người ta nói, Thái Tử điện hạ tỉnh dậy không khỏe lắm, nghe nói là do cung nữ hầu hạ không chu toàn, tổn hại ngọc thể của điện hạ, Hoàng Hậu nương nương tức giận, lệnh Nội Đình Tư tra hỏi. Hoàng Thượng có qua xem không?”
Loại việc nhỏ này, bình thường Vĩnh Xương Đế sẽ không để ý.
Nhưng trong lòng vừa bị Hàn Chập gieo rắc ngờ vực, hắn lại vô cùng để tâm đến nhi tử, do dự một lúc mới nói: “Mai rồi xem chọi gà, đến Duyên Khánh điện trước.”
Lần đến này, có Thái Tử trắng tròn đáng yêu, Chân Hoàng Hậu lại ân cần hầu hạ, thế là ở lại trong cung Hoàng Hậu luôn.
. . .
Tháng giêng mùng tám khai triều, quan lại tề tựu.
Bàn bạc đại sự xong, những chuyện ồn ào huyên náo trong kinh thành cũng được Ngự Sử bẩm tấu trên ngự tiền.
Nhiều ngày nay Vĩnh Xương Đế ở chỗ Chân Hoàng Hậu, hoặc là trêu đùa Thái Tử, hoặc là đánh cầu chọi gà mua vui, chưa hề đụng đến sổ con. Nghe thấy tin tức này, lập tức không vui nhíu mày, “Phạm Tự Khiêm lại đánh người?”
“Vâng. Bị đánh là công tử phủ Văn Viễn Hầu, đến nay vẫn còn hôn mê. Văn Viễn Hầu lo lắng không thôi, cũng ngã bệnh theo.”
Vĩnh Xương Đế nhíu mày.
Ngự Sử nói tiếp: “Việc này xôn xao trên phố, thần để ý dò xét, bá tánh oán thán rất nhiều. Từ trước tới nay Phạm Tự Khiêm luôn ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy, vì đả thương người mà bị nhốt ở Cẩm Y Vệ, nhờ ân điển của Hoàng Thượng mới có thể ra tù. Hiện giờ hắn không biết hối cải, hành hung đả thương người khác trước mặt dân chúng, năm ngoái còn cường đoạt dân nữ, gia đình cô nương đó vì gia thế của hắn mà hận cũng không dám nói gì, oán thán sâu nặng.”
Hắn ta vừa dứt lời, Phạm Lục liền bước ra khỏi hàng.
“Đúng là khuyển tử từng có tranh chấp với công tử Văn Viễn Hầu, nhưng đó là hai người tuổi trẻ khí thịnh, sơ sẩy lỡ tay. Còn dân nữ kia, là khuyển tử mua về làm thiếp, đã đưa bạc rồi, còn nói gì mà cường đoạt?” Ông ta đoan chính hành lễ với Vĩnh Xương Đế đang ngồi ở ghế trên, “Khuyển tử nhờ Hoàng Thượng ân xá mới có thể ra tù, thần cũng phụng chỉ nghiêm khắc quản giáo, không để khuyển tử làm bậy, mong Hoàng Thượng minh giám.”
“Không làm xằng bậy?” Ngự Sử kia không phục, nói trắng ra: “Phạm Tự Khiêm có chức quan trên người, tuy phẩm cấp không cao, nhưng cũng thuộc sự giám sát của Ngự Sử, hành tung không chính đáng thì cần phải bẩm báo. Thần đã tra hỏi gia đình dân nữ bị cưỡng đoạt, đúng là Phạm gia có cho bạc, nhưng chỉ một hai mà thôi… Phạm gia là phú thương, bỏ ra chỉ một lượng bạc mua thiếp cho nhi tử, không phải là ỷ thế hiếp người sao? Phạm Tự Khiêm có chức quan trên người, làm như vậy, thật sự tổn hại mặt mũi triều đình!”
Vị Ngự Sự nói liền một hơi, còn không để lại chút mặt mũi.
Phạm Lục không chen miệng được, thấy nói không lại, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Vĩnh Xương Đế, “Hoàng Thượng minh giám, Hoàng Thượng ân xá chỉ bảo, nhi tử đã hối cải, không làm việc này.”
Vĩnh Xương Đế bị ồn ào đến đau cả đầu.
Hai nữ nhân được sủng ái trong hậu cung, Chân gia chấp hành bổn phận, người khác không có nửa điểm bất mãn, Phạm Tự Khiêm lại nhiều lần sinh sự, mới ra khỏi ngục thất đã làm ra chuyện này, bị Ngự Sử bắt được, ầm ĩ trước mặt quan lại, từng tiếng từng tiếng, chẳng khác nào cái tát vào mặt hắn.
Hắn nhìn lướt qua quần thần, sắc mặt có phần khó coi.
Ngự Sử Đại Phu – Hàn Nghiên nãy giờ vẫn im lặng, đúng lúc mở miệng, “Phạm Tướng thân ở địa vị cao, vốn nên theo đó mà hành xử, làm gương cho quan lại triều đình. Theo thần biết, không chỉ Phạm Tự Khiêm cậy thế hành hung, cường đoạt dân nữ, nửa năm nay ngôn hành cử chỉ của Phạm Tướng, cũng rất nhiều chỗ vượt rào.” Rồi lại chọn ra vài hành động quan trọng, bẩm báo trước mặt mọi người.
Phạm Lục ỷ vào Quý Phi mê hoặc Hoàng Đế mới có thể ở địa vị cao, năng lực bản thân hữu hạn, trong mắt Ngự Sử, đâu đâu cũng là tật xấu. Phạm gia vốn đã bừa bãi, con cháu ở kinh thành hoành hành ngang ngược, Phạm Lục cũng từng làm rất nhiều chuyện khinh nam bá nữ [2], nếu thật sự truy cứu, xét về đức hạnh, quả thực là tội lỗi chồng chất.
[2] Khinh nam bá nữ: khinh thường nam tử, chiếm đoạt nữ tử
Hàn Nghiên chỉ vừa nói những điểm quan trọng, mặt Vĩnh Xương Đế đã đỏ lên.
Trước đây hắn bao che Điền Bảo là vì Điền Bảo và hắn tình cảm thâm hậu, cũng không làm trái thánh ý. Vậy nên Điền Bảo làm nhiều việc ác, nhưng có bản lĩnh đàn áp, nhóm Ngự Sử ngoại trừ dâng sớ buộc tội, trên triều lại rất ít đề cập, không đến mức khiến hắn lúng túng.
Vì tình cảm, Vĩnh Xương Đế cũng sẽ bảo vệ ông ta.
Hiện giờ Phạm gia rơi vào hiềm nghi kết giao với Cấm quân, sớm đã phạm vào tối kỵ, lại thêm cả những chuyện đáng xấu hổ này, không có bản lĩnh đàn áp che giấu, bị người ta trình lên trên, chỉ thẳng vào mặt mà mắng, khiến người ngồi trên ngự tòa là hắn cũng mất mặt, Vĩnh Xương Đế đâu thể liều mạng bảo vệ ông ta?
Vừa xấu hổ vừa tức giận, long nhan Vĩnh Xương Đế xanh đỏ đan xen, bị ồn ào đến mức đau đầu, vỗ mạnh ngự án.
“Phạm Lục hành sự bất chính, dung túng cho nhi tử hành hung người khác, đều có chứng cứ rõ ràng?”
“Thần đã thẩm tra, cũng mời được nhân chứng.” Hàn Nghiên chắp tay.
“Nếu vậy thì…” Ánh mắt Vĩnh Xương Đế đảo qua Hàn Kính và Chân Tự Tông, oán hận trừng mắt với Phạm Lục, “Vậy thì tước chức quan, ở trong phủ suy ngẫm lỗi lầm!”
Phạm Lục nghe vậy thì hoảng hốt, vội quỳ xuống cầu khẩn, Vĩnh Xương Đế lại tức giận không thôi, nhìn cũng không nhìn.
Nếu không phải nhớ đến hài tử trong bụng Phạm Quý Phi, dưới cơn xấu hổ và giận dữ, sợ là ngay cả tước vị cũng đoạt đi.
Thể diện mất hết, Vĩnh Xương Đế kêu thị vệ ngoài điện tiến vào, lột mũ quan, thu lại hốt, áp giải hồi phủ.
. . .
Hạ triều, Hàn Chập ra vẻ không liên quan đến mình, đi thẳng tới Cẩm Y Vệ.
Hàn Kính và Chân Tự Tông lại bị Vĩnh Xương Đế triệu đến điện Lân Đức nghị sự.
Phạm Lục bị tước chức quan, vị trí Môn hạ thị lang bỏ trống. Những việc vặt trên triều đình, tuy Vĩnh Xương Đế không kiên nhẫn đi quản, nhưng chuyện này lại không thể trốn tránh, cả ngày sa vào mã cầu, chọi gà, đủ loại quan lại, tài năng đức hạnh hắn đều không rõ ràng lắm, chỉ có thể thỉnh giáo hai vị phụ tá đắc lực.
Chân Tự Tông xưa nay khéo đưa đẩy, không vội trả lời, chỉ trầm ngâm suy tư.
Hàn Kính lại đa mưu túc trí, trước mặt Chân Tự Tông, bày ra thái độ nâng đỡ hiền tài, liệt kê từng công lao chiến tích của Hàn Chập từ sau khi làm quan, tiến cử hắn thăng chức Môn hạ thị lang, kiêm nhiệm vị trí ở Cẩm Y Vệ, vì quân phân ưu, an ổn triều chính.
Vĩnh Xương Đế nghe vậy thì suy tư, Chân Tự Tông lại tràn đầy ngạc nhiên.
Vốn tưởng Hàn Kính còn làm màu mè, tiến cử vài ba người, ông sẽ thuận nước đẩy thuyền, tiến cử người khác làm tướng, ai ngờ Hàn Kính lại nói thẳng, chỉ nhắc đến Hàn Chập? Tự mình ra mặt nâng đỡ tôn tử, thật sự là chuyện hiếm lạ, dù sao Hàn Chập cũng còn trẻ, thực sự thăng chức quá nhanh. Trong tay Hàn Chập nắm giữ Cẩm Y Vệ, một khi nhập tướng, nhất định sẽ còn phát triển hơn Hàn Mặc lúc trước, tổ tôn hai người một khi liên thủ, ông – Trung Thư Lệnh này sợ là phải né xa ba thước.
Nhưng ngoại trừ Hàn Chập, cả triều đình cũng không tìm thấy người nào thích hợp hơn.
Có năng lực chống lại Hàn Kính, nhiều lần dẫn binh bên ngoài, hoặc là đóng giữ biên cảnh, hoặc là Tiết Độ một phương, nhưng thế cục hiện giờ không thể động vào. Nếu chọn lựa từ văn thần, lấy thái độ nhất định phải đạt được này của Hàn Kính, dù người khác có tạm thời được đề bạt lên, cũng chưa chắc có thể ngồi lâu.
Chân Tự Tông do dự nửa ngày, mới miễn cưỡng phụ họa.
Phạm Quý Phi đang có thai không tiện hành sự, một khi sinh hạ hài tử rồi là có thể hầu hạ, bằng thủ đoạn hồ ly của nàng ta, nhất định có thể nắm chặt Vĩnh Xương Đế. Chân Hoàng Hậu chưa chắc còn có thể như lúc này, nhân lúc Phạm Quý Phi không thể thị tẩm, cục diện xáo trộn. Tuy Phạm Lục xúi quẩy, nhưng binh quyền vẫn còn nằm trong tay Phạm Thông, loại thời điểm này, ông không dám gây xích mích với Hàn gia.
Hai vị tướng gia đều đã tỏ thái độ, tuy Vĩnh Xương Đế cảm thấy không ổn, lại chỉ có thể nghe, nói sẽ suy nghĩ.
Hàn Kính vẫn giữ thái độ trung hậu ổn trọng, chắp tay đáp vâng.
Ba người ở điện Lân Đức đang vì Hàn Chập mà đau đầu, Hàn Chập thì lại đang ở lao ngục của nha môn Kinh Triệu Doãn.
Lao ngục tối tăm, tuy không âm trầm đáng sợ bằng Cẩm Y Vệ, nhưng thân phận Đường Đôn đặc thù, bị an bài ở chỗ sâu nhất trong lao ngục, bầu không khí cũng lạnh lẽo. Hàn Chập điều ngục tốt đi, cách hàng rào sắt chắc chắn, đánh giá người đang ngồi khoanh chân nhắm mắt bên trong.
Hắn đi im hơi lặng tiếng, đôi con ngươi lạnh lẽo âm trầm lại không hề thu liễm.
Đường Đôn như đã phát hiện, đột nhiên mở mắt, đối mắt với Hàn Chập.