Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 199: Mua cửa hàng ở chợ tây


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 199: Mua cửa hàng ở chợ tây

Thời gian quy định xuất phát của Binh bộ còn ba ngày nữa, ba ngày này các tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn, cũng có thể viết thư cho gia đình, có thể ra ngoài uống rượu, đương nhiên cũng có thể đến thanh lâu. Tóm lại trong ba ngày hiếm có này các tướng sĩ dành thời gian nghỉ ngơi thư giãn.

Trương Huyễn cũng có chút việc cá nhân cần xử lý, hắn muốn mua một tòa nhà ở Lạc Dương, đây là tâm nguyện của Trương Huyễn. Lúc này hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống thời đại này, đầu tiên hắn phải mua một căn nhà của chính mình, điều này không thể thiếu được.

Suy đi tính lại thật lâu Trương Huyễn quyết định mua một tòa nhà ở kinh thành Lạc Dương, mặc dù hắn có ý nguyện mua nhà ở kinh thành rất lâu, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, ra ở kinh thành muốn mua nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Dù sao nơi này cũng là đô thành, đối với danh môn thế gia có lực hấp dẫn rất lớn, gần như mỗi một danh môn vọng tộc đều mua đất xây nhà ở kinh thành, tận lực tiếp cận với vòng quyền lực, quan địa phương cũng thiết lập một chỗ đứng ở kinh thành nên nhu cầu đất đai rất lớn khiến Lạc Dương thành một nơi khó mua được.

Mấy ngày hôm trước Trương Huyễn được một người dẫn đến một tòa nhà nhưng hắn nhìn thấy không được hài lòng cho lắm. Hiện giờ muốn một tòa nhà dễ dàng mua được đều ở phía Bắc Lạc Thủy.

Một Lạc Thủy chia Lạc Dương làm hai bên Nam Bắc, từ xưa Lạc Dương như đã quy định phía Bắc rẻ, Nam đắt. Chủ yếu cũng vì hơn mười vạn thợ thủ công và thương nhân đều tập trung ở Bắc Lạc Thủy, còn quan lại quyền quý đều ở Nam Lạc Thủy, nên đó là nguyên nhân khiến đất phía Nam đắt, phía Bắc thì rẻ.

Trương Huyễn xem mấy nhà ở Bắc Lạc Thủy nhưng đoạn đường hắn không thích, điều kiện cũng không được tốt, hầu hết ở nơi này người ở dày đặc, xây dựng rách nát khiến người ta cảm giác bừa bộn.

– Trương tướng quân, tạm thời ta chưa tìm được nhà ở Nam Lạc Thủy, bằng không để tôi lưu ý, sau khi Tướng quân hồi kinh nhất định sẽ có.

Người trung gian họ Triệu tên là Triệu Kỳ Nhi, ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt thông minh sáng sủa, gã ta là một người mối lái nhà ở, cũng giống như người môi giới bất động sản sau này, thông qua giới thiệu nhà để lấy tiền. Trương Huyễn muốn mua một tòa nhà năm mẫu đất, điều này khiến gã rất mong chờ nên ra sức tìm kiếm, nếu chuyến giao dịch này thành công gã ta có thể lấy ít nhất được năm mươi quan tiền.

Trong lòng Trương Huyễn có chút thất vọng, hắn chỉ còn ba ngày nữa, hắn cũng biết trong thời gian ba ngày ngắn ngủi mà tìm mua được tòa nhà thật không có khả năng. Muốn xem đạt được mục đích phải xem phòng, chọn phòng, nhà phải thích mới chọn được, một khi đã muốn mua thì cần thời gian sang tên, chủ nhà chưa chắc ở Lạc Dương, thời gian này chắc chắn không kịp rồi.

Trương Huyễn vốn định nhờ một thị vệ Yến Vương tìm cho hắn nhà ở nhưng hiện tại trong kinh thành tìm nhà rất khó. Hàn Tân liền giới thiệu cho hắn tên môi giới họ Triệu này, nghe nói là một trong ba đại lái buôn trong thành Lạc Dương, tin tức nhạy bén, nếu ngay cả gã ta cũng không tìm được nhà ở thì chỉ có thể nói trên thị trường đang không có ai bán nhà mà thôi.

Trương Huyễn bất đắc dĩ đành gật đầu:

– Được rồi, ngươi thay ta tìm kiếm, lần sau ta hồi kinh hy vọng có tin tức.

– Tướng quân yên tâm, tôi cũng muốn kiếm tiền mà, tôi nhất định sẽ tìm cho công tử một căn nhà như ý.

– Không nhất định phải năm mẫu, trong vòng hai mươi mẫu có thể xem xét qua.

– Tiểu nhân hiểu rõ, nhất định tiểu nhân sẽ nhanh chóng tìm được, tiểu nhân có chuyện xin cáo từ trước.

Triệu Kỳ Nhi hướng Trương Huyễn thi lễ rồi vội vàng đi.

Mua nhà không thành công, Trương Huyễn thật không có tinh thần, liền quay ngựa chuẩn bị về doanh trại, lúc này A Viên trong xe ngựa nhìn Trương Huyễn cười nói:


– Nếu không mua được nhà thì không bằng đi xem cửa hàng đi, em biết có hai cửa hàng đang bán.

– Sao em biết có hai cửa hàng đang bán chứ?

A Viên cười hì hì nói:

– Mấy ngày nay em không có việc gì liền đến phía Tây dạo chợ, nhà ai bán cái gì, đồ vật thế nào em biết rất rõ, đương nhiên cũng biết được có người bán cửa hàng rồi.

Trong suy nghĩ của Trương Huyễn không có ý định mua một cửa hàng, tuy nhiên với tài lực bây giờ của hắn mua một tòa nhà cùng một cửa hàng cũng dư sức. Dù sao tòa nhà không mua được, tạm thời không có việc gì làm nên Trương Huyễn liền nói:

– Được rồi, đi theo em xem thế nào.

A Viên chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trương Huyễn lại muốn đi thật, nàng vội vàng nói:

– Một là cửa hàng châu báu, một cửa hàng khác là cửa hàng vải, đầu tiên công tử định đến cửa hàng nào?

– Cửa hàng nào lớn hơn?

– Đương nhiên là cửa hàng vải lớn hơn, nó lớn hơn cửa hàng châu báu nhiều.

– Vậy thì đến cửa hàng vải trước.

Thuận tiện Trương Huyễn cũng muốn đến chợ phía Tây dạo một vòng, hắn dẫn theo vài tên thân binh cùng xe ngựa hướng về chợ phía Tây cách đó không xa mà đi.

Chợ phía Tây vô cùng náo nhiệt, âm thanh rất to, tiếng rao mua bán nhộn nhịp, người ra người vào đông như nước chảy, nhiều người mua nhiều hàng hóa chở trên xe bò, hoặc lạc đà chậm rãi đi trên đường rộng, đúng là cảnh phồn hoa nhộn nhịp. Thật sự không thể tưởng được trong thời buổi loạn lạc này lại có một nơi như thế.

Trương Huyễn được A Viên dẫn đến cửa hàng gấm vóc góc phía Đông Bắc chợ phía Tây, nơi này tất cả có mười cửa hàng vải vóc lớn nhỏ, mỗi ngày buôn bán được rất nhiều, là nơi cung cấp vải lớn nhất vương triều Đại Tùy. Phía sau cửa hành là vận chuyển lương thực bằng đường sông, khá nhiều thuyền bè vận chuyển đến cửa hàng gạo.

Vải là hàng có giá trị rất lớn, đến mức độ nào đó nó có thể được sử dụng như tiền tệ, bởi vì thế nên kích thước mỗi cửa hàng đều khá lớn, trước là cửa hàng, phía sau là kho, diện tích đất từ bốn mẫu trở lên.

– Chính là nơi này.

A Viên chỉ cửa hàng gần nhất, thoạt nhìn biết được cửa hàng này đã lâu năm, đất khoảng năm sáu mẫu. Tuy nhiên cửa hàng đóng cửa, trên đó có ghi hai chữ thật to “BÁN NHÀ”, chữ viết đã mốc meo, trên cửa hiện lên đầy tro bụi, không biết bao lâu rồi chưa mở cửa.


– Vị quân gia này đến xem cửa tiệm ư?

Chưởng quầy cửa hàng bên cạnh là người đàn ông trung niên cười ha hả nói:

– Cửa hàng này tôi có chìa khóa nên quân gia có hứng thú tôi có thể mở cho ngài xem.

Tuy rằng vị trí này không được tốt lắm nhưng lại rộng lớn, hai bên đều trống trải, mặt sau đường sông lại càng thêm rộng hơn. Điều kiện cửa hàng này thật tốt, nhưng dường như đóng cửa khá lâu rồi, Trương Huyễn không hiểu hỏi:

– Cửa hàng này nhìn không tệ lắm, sao lại bán đi?

Chưởng quầy nhìn nhìn hai bên hạ giọng nói:

– Không dám dối gạt quân gia, đây là cửa hàng của Dương gia Việt Quốc Công, sau khi Hổ Si gia tạo phản cửa hàng này bị quan phủ dò xét, quân gia muốn mua chỉ mất một trăm năm mươi lượng vàng có thể mua được, đây là của Dương gia, nếu là của cửa hàng khác ít nhất phải năm trăm lượng mới mua được cửa hàng sáu mẫu thế này.

Trương Huyễn thật sự động tâm, một tòa nhà bình thường năm mẫu cũng đã một trăm lượng vàng rồi, đây là cửa hàng lớn, ở chợ phía Tây này tấc đất tất vàng, không ngờ chỉ có một trăm năm mươi lượng vàng, Trương Huyễn cảm thấy không thể tin được.

– Bên trong có hàng không?

– Hàng trữ đều được dọn đi rồi, chỉ có tòa nhà trống không thôi.

Chưởng quầy vừa cười vừa nói:

– Tuy nhiên ta cũng nên nói rõ, có ba loại cửa hàng người ta không mua, thứ nhất là giết người, thứ hai tạo phản, thứ ba chính là có người chết, mà chủ cửa hàng này thuộc loại thứ hai, cho nên rất nhiều người nghe nói cửa hàng của Dương gia cũng chỉ lắc đầu rồi đi, dù có bớt giá nữa cũng không ai dám hỏi thăm.

Kỳ thật Trương Huyễn cũng không để ý đến Dương gia này nọ, ở thời Đại Tùy này bất kể ai khả nghi tạo phản đều bị diệt cả gia tộc. Mấy ngày hôm trước dòng họ Lý cũng vì bị nghi tạo phản mà gần như bị diệt môn đó thôi?

Mặt khác nghe hai từ này cũng không may mắn, nghe có chút gượng ép, hơn nữa chỉ bán một trăm năm mươi lượng vàng, dù hắn mua mảnh đất trống cũng đáng.

Trương Huyễn cười hỏi:

– Ta muốn mua thì nên tìm ai?


– Nếu quân gia muốn mua thì trực tiếp đến huyện nha Lạc Dương, khế đất khế ước mua bán nhà đều ở huyện nha, trực tiếp trả tiền là có thể lấy được.

Trương Huyễn gật gật đầu quay đầu hướng mọi người nói:

– Chúng ta đến huyện nha một chuyến đi.

– Xem ra tướng quân động tâm rồi.

Vài tên thân binh mỉm cười nói.

– Sao có thể không động tâm được chứ, cửa hàng lớn như vậy mà chỉ có một trăm năm mươi lượng vàng, ngay cả thần tiên cũng động tâm ấy chứ.

…..

Trương Huyễn tìm được Huyện Úy Vi Vân Khởi, thật khéo léo cửa hiệu vải vóc đều do Vi Vân Khởi quản lý.

Nghe Trương Huyễn nói muốn mua cửa hàng của Dương gia, Vi Vân Khởi không khỏi cười nói:

– Tôi nhắc nhở Tướng quân, cửa hàng này lúc đầu chính là của Hạ Nhược Bật, sau khi Hạ Nhược Bật bị giết liền về tay Dương Huyền Cảm, kết quả Dương Huyền Cảm cũng bị khép tội tạo phản mà bị giết. Tòa nhà này một năm không biết bao nhiêu người đến hỏi nhưng không ai dám mua, Tướng quân suy nghĩ cho kỹ.

Trương Huyễn khẽ cười nói:

– Chẳng lẽ vận mệnh của Trương Huyễn lại phụ thuộc vào một cửa hàng hay sao?

– Nói rất hay.

Vi Vân Khởi khâm phục kiến thức của Trương Huyễn:

– Nếu Tướng quân nguyện ý mua thì giao một trăm năm mươi lượng vàng, tôi sẽ cho người lập tức làm thủ tục.

Trương Huyễn lệnh cho thân binh mang một trăm năm mươi lượng vàng đến, Vi Vân Khởi nhanh chóng làm xong thủ tục khế ước mua bán.

Kỳ thật Trương Huyễn mua cửa hàng này cũng không phải suy nghĩ đến việc kiếm nhiều tiền, chính là hắn được Trương Kim Xưng gợi ý. Hứa Ấn từng nói cho hắn biết Trương Kim Xưng mở một cửa hàng bán la ngựa ở chợ phía Tây, thu mua chiến mã cũng như thu thập tin tình báo từ kinh thành. Mặc dù cửa hàng này đã bị Vũ Văn Thuật phái người nhổ bỏ nhưng vẫn gây ấn tượng sâu sắc trong lòng Trương Huyễn.

Ngay cả tên trộm cướp cũng biết được tin tình báo rất quan trọng, hắn từng là học sinh giỏi của học viện quân sự nên càng hiểu được tầm quan trọng của tình báo. Trong kinh thành xây dựng một điểm tình báo nhất định hết sức cần thiết.

Mặt khác hắn cũng thấy được cửa hàng này chiếm sáu mẫu đất, hắn có thể cải biến nó thành kho hàng, mua vài vật tư tạm thời lưu lại trong kho hàng này.


Tuy nhiên Trương Huyễn suy đi xét lại, hắn để khế ước nhà đất này không mang tên mình mà để Trịnh Viên Nhi ký tên, Trịnh Viên Nhi chính là A Viên. Trương Huyễn để nàng đứng tên cửa hàng này.

– Công tử, tại sao phải để tôi đứng tên?

A Viên sợ hãi hỏi.

– Cửa hàng này ta tặng cho em.

Trương Huyễn nói đùa.

A Viên lập tức đỏ mặt, bất an nhăn nhó nói:

– Công tử sao có thể đùa như thế!

Trương Huyễn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói:

– Ta chỉ không muốn để người ta biết ta là ông chủ, đi thôi. Lên xe ngựa ngồi đi, ta sẽ giải thích với em sau.

Trong lòng A Viên lại vừa mừng vừa lo, xem ra công tử không xem nàng là người ngoài, chẳng lẽ công tử lại thay đổi chủ ý không để nàng hầu hạ Thanh cô nương mà để nàng ở Lạc Dương trông coi cửa hàng ư? Chẳng lẽ nàng sẽ làm Chưởng quỹ A Viên sao? Nàng đâu rành việc buôn bán.

A Viên nghĩ ngợi lung tung, vừa đi vừa lo lắng.

Trương Huyễn và Vi Vân Khởi có lời muốn nói nên liền đi vào phòng trong. Trong phòng Vi Vân Khởi rót cho Trương Huyễn một chén trà cười nói:

– Chúc mừng Tướng quân được thăng chức, tâm nguyện đã đạt thành.

– Việc này ta phải đa tạ Huyện Úy đã giúp đỡ, nếu không được Huyện Úy nhắc nhở, chỉ sợ ta liền may áo cho người ta rồi, chỉ có điều Huyện Úy có bị gì không?

Trương Huyễn rất lo Vi Vân Khởi vì giúp đỡ hắn mà trong thời khắc mấu chốt phản bội Bùi Củ, trợ giúp hắn, Bùi Củ sẽ bỏ qua cho gã ư?

Vi Vân Khởi hiểu được ý của Trương Huyễn, gã thản nhiên cười nói:

– Tôi cũng không sao, dù gì tôi cũng chỉ là Huyện Úy mà thôi, thì sợ gì? Dù có mất chức Huyện Úy này kỳ thật cũng không sao cả.

Trương Huyễn cúi người thi lễ thật sâu, vô cùng thành khẩn nói với Vi Vân Khởi:

– Vi công có nguyện ý vứt bỏ chức này theo quân tôi làm phụ tá trưởng sử không?

Vừa muốn cùng Bùi Củ giải hòa nhưng lại phải tiếp tục đào góc tường của Bùi Củ, đấy là phong cách của Trương Huyễn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.