Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 198: Sấm án kết thúc


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 198: Sấm án kết thúc

Trong Tử vi cung điện Văn Thành, Thiên tử Đại Tùy Dương Quảng cùng hơn mười trọng thần thảo luận chính vụ, Binh bộ Thị lang đang ca ngợi chiến công cùng phương án giải tán quân đội, vấn đề ban chiến công không lớn nhưng vấn đề chính là ngân khố quốc gia không nhiều, mọi người cùng nhận thức được phương án tưởng thưởng mà Dương Quảng phê chuẩn.

Dù sao đây cũng là lời ông ta hứa, trong quốc khố có đầy đủ vải vóc tiền lương, ông ta làm việc luôn dùng một khoảng kinh phí lớn cũng không keo kiệt trong chi lương. Huống chi Dương Quảng cũng biết việc đánh bại quân chủ lực Cao Câu Ly, bức bách Cao Câu Ly đầu hàng đúng là công lao lớn, ông ta phải ban thưởng.

Nhưng trong phương án giải tán Dương Quảng lại phát hiện có hai điều chú thích, doanh thứ nhất và thứ mười sáu không giải tán, điều này làm ông ta cảm thấy có chút khó hiểu.

– Cốt Thị lang, sao có hai doanh không giải tán?

Binh bộ Thị lang Cốt Nghi vội vàng đứng lên khom người giải thích:

– Bẩm bệ hạ, hai doanh quân này có sức chiến đấu rất mạnh, sau khi thảo luận Binh Bộ đều cho rằng giải tán bọn họ là tổn thất rất lớn.

Dương Quảng nhướn mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này của Cốt Nghi, ánh mắt hướng nhìn Ngu Thế Cơ.

Ngu Thế Cơ thầm mắng tên Cốt Nghi này vô dụng, liền đứng lên giải thích:

– Khởi bẩm bệ hạ, doanh thứ nhất là quân đội của Vũ Văn Thành Đô có ba nghìn người, là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tùy, giải tán thật sự rất đáng tiếc. Vi thần xem xét thấy khôi phục chuyển bọn họ về Kiêu Quả quân, nếu bệ hạ cho rằng không ổn vi thần có thể giải tán bọn họ.

Dương Quảng liếc nhìn qua Vũ Văn Thuật, không nói gì thêm, ông ta lại hỏi:

– Doanh quân đội thứ mười sáu thì sao?

– Bệ hạ, doanh quân đội thứ mười sáu do Trương Huyễn dẫn đầu, ước chừng một nghìn năm trăm người, vì bọn họ trên đường vào kinh gặp hơn một vạn loạn phỉ Trương Kim Xưng vây quanh. Tuy gặp nguy mà không loạn, lấy yếu đánh mạnh, loạn phỉ bị thương nặng mấy nghìn người cho nên Binh bộ mới nhất trí để bọn họ đến tiêu diệt loạn phỉ Sơn Đông sẽ tốt hơn, nên mới dùng phương án lưu lại này.

Hóa ra là quân đội Trương Huyễn, Dương Quảng trầm ngâm một lát liền gật đầu dùng bút phê chuẩn:

– Hai phương án này trẫm đều phê chuẩn.

Vũ Văn Thuật đứng ngồi không yên, gã biết rõ ý việc Ngu Thế Cơ chỉ Trương Kim Xưng, nhưng gã rất kinh ngạc khi Binh bộ lại giữ lại doanh quân đội mười sáu và Trương Huyễn. Đương nhiên Vũ Văn Thuật cũng biết được trong chuyện này không chỉ đơn giản như thế, với cách làm người của Ngu Thế Cơ không dễ gì để lại doanh mười sáu này, trong chuyện này ắt hẳn gã ta có được nhiều lợi lộc.

Vũ Văn Thuật cũng không đứng lên phản kháng, dù sao đối với tội phạm Trương Kim Xưng ông ta cũng muốn cầu cạnh Binh bộ, lúc này mà đứng lên phản đối thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ, im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này Bùi Uẩn lại đứng lên nói:

– Bệ hạ, vi thần có điều muốn tấu trình.


– Bùi ái khanh muốn nói gì?

Bùi Uẩn lấy ra một công văn cung kính trình lên:

– Khởi bẩm bệ hạ, vụ án Xương Hạp Môn điều tra đã chấm dứt, đây là báo cáo vi thần trình lên, mặt khác báo cáo vụ án Lai Hộ Nhi vi thần đã trình lên hôm qua.

Dương Quảng có chút chấn động, đây là vụ việc ông ta cực kỳ quan tâm, ngày hôm qua Bùi Uẩn đã báo cáo miệng cho ông ta bao gồm báo cáo của Thôi Quân Túc cũng đệ trình lên, chứng minh Lai Hộ Nhi không phải mưu phản, chỉ là sốt ruột báo thù thôi, điều này khiến ý định giết Lai Hộ Nhi phai nhạt đi nhiều.

Nhưng báo cáo của Thôi Quân Túc đưa lên không phải là nguyên nhân thực sự khiến ông ta không có ý định giết, nguyên nhân thực sự là không thể vừa giết Lai Hộ Nhi mà còn giết Lý Hồn như vậy ảnh hưởng quá lớn, sẽ làm cho quân đội cấp cao bất an. Là một vị vua Dương Quảng nhất định phải thực sự cân bằng, hoặc là tha cho Lý Hồn hoặc khoan dung với Lai Hộ Nhi.

Thái giám tiếp nhận báo cáo của Bùi Uẩn đưa lên Dương Quảng, Dương Quảng để báo cáo điều tra trên bàn, chậm rãi mở xem.

Bùi Uẩn đồng thời giải thích:

– Ty chức đã điều tra rõ ràng, chỉ vì cuốn vào sự mâu thuẫn của các tướng lĩnh. bị một tướng lĩnh tên Lý Thiện Hành mê hoặc, chỉ vì nghe lời đồn mới đến Xương Hạp Môn thỉnh nguyện, trong báo cáo có ghi rõ lời khai của bọn họ.

– Lý Thiện Hành này là người ra sao, bối cảnh thế nào?

Dương Quảng lại hỏi.

– Khởi bẩm bệ hạ, Lý Thiện Hành vốn là Vệ Hùng Võ Lang Tướng Kiêu Quả, hắn ta vốn là cháu của Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng quân Lý Hồn, trước mắt người này mới bị bắt, hiện đang giam giữ ở Ngự Sử Đài.

Dương Quảng bất mãn nhìn thoáng qua Vũ Văn Thuật, mặt Vũ Văn Thuật trở nên trắng bệch, không phải vì ánh mắt bất mãn của Dương Quảng mà vì gã ta không bắt được Lý Thiện Hành, lại để y rơi vào tay Ngự Sử Đài.

Như vậy không biết Lý Thiện Hành có thể bán đứng gã ta hay không nữa, Vũ Văn Thuật bất an ngồi nhìn Bùi Củ, chỉ thấy lão ta liếc nhìn gã một cái.

Mặc dù lúc này Vũ Văn Thuật thần hồn nát thần tính nhưng nhìn qua ánh mắt Bùi Củ cùng tiếng cười có chút châm biếm, trong lòng gã âm thầm thở dài. Lý Thiện Hành sao có thể bán đứng gã được, chỉ có nhược điểm của gã bị Bùi Củ nắm được mà thôi.

Ngay lúc trong lòng Vũ Văn Thuật bất an cực độ thì Dương Quảng lại đọc kỹ khẩu cung trong báo cáo, trong báo cáo không có điểm nào nói về Vũ Văn Thuật, chỉ toàn nói về Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng quân Lý Hồn.

Lý Thiện Hành chịu sự sai khiến của Lý Hồn nên cổ động các tướng lĩnh ở Xương Hạp Môn gây rối, một khi tình thế không khống chế được thì Lý Hồn nhân cơ hội phát động binh biến, bên dưới có sự ủng hộ của Lý Thiện Hành.

Dương Quảng lại lấy một tấu chương khác do Ngu Thế Cơ trình lên, Kinh Châu thông thủ Thổ Vạn Tự và Thục Châu thông thủ Đổng Thuần mang binh vào kinh thành.

Tấu chương này của Ngu Thế Cơ chẳng khác nào ném đá xuống giếng, Thổ Vạn Tự và Đổng Thuần đều là hai thân tín của Lý Hồn, năm đó chính được Thái Sư Lý Mục cất nhắc. Thổ Vạn Tự và Đổng Thuần mang binh vào kinh thành chính là có động cơ muốn phối hợp cùng Lý Hồn tạo phản.


Ánh mắt Dương Quảng chậm rãi híp lại, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, có lẽ có manh mối như lời tiên tri rồi.

Thiên tử Dương Quảng nhận định án lời tiên tri và việc Lý Uyên đóng giữ Thái Nguyên không có quan hệ, mà chỉ có quan hệ đến Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng quân Lý Hồn.

Lúc này Dương Quảng hạ chỉ Thục Châu thông thủ Đổng Thuần đóng giữ Tây Kinh, Kinh Châu thông thủ Thổ Vạn Tự chuyển qua là Tả Vệ Đại tướng quân, tức khắc vào kinh.

Mấy ngày sau Ngự Lâm Quân Đại Tướng quân Trương Cẩn trong đêm bắt giữ Đại tướng quân Lý Hồn cùng gia tộc, Dương Quảng hạ chỉ xử tử Lý Hồn, cháu trai Lý Mẫn cùng ba mươi hai người, đồng thời ra lệnh cưỡng chế cho Đổng Thuần và Thổ Vạn Tự uống thuốc độc tự sát trên đường thi hành nhiệm vụ.

Lời tiên tri xuất hiện hơn mười năm, trải qua những đấu tranh chính trị phức tạp cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tuy rằng Lai Hộ Nhi không bị giết chết nhưng lão bị cách chức làm dân thường, buồn bã hồi hương dưỡng lão.

Lý Uyên vẫn bị trách phạt nhưng vẫn tiếp tục đảm nhiệm đóng giữ Thái Nguyên, lão có thể thoát khỏi vụ án lời tiên tri, nhưng vì vụ án này đã khiến phủ Vũ Xuyên gặp nhiều vấn nạn, gia tộc Nguyên thị, gia tộc Vu thị, gia tộc Hầu Mạc Trần thị đồng thời tuyên bố rời khỏi phủ Vũ Xuyên, điều này có nghĩa từ nay về sau các quý tộc Quan Lũng sẽ có hướng đi tách biệt nhau.

Ngoài dự đoán của mọi người, khi bắt đầu vốn quyết định giải tán quân đội Lai Hộ Nhi nhưng đến khi giải tán thì Dương Quảng ra lệnh ngừng lại, dường như ông ta có ý tưởng mới cho đội quân này.

….

Tại lầu ba Thiên Tự Các tửu quán, Trương Huyễn bày hai bàn tiệc rượu, tất cả các tướng lĩnh từ Lữ Soái trở lên đều tham dự, vì doanh mười sáu tiếp tục được tồn tại mà bày tiệc ăn mừng.

Lần này chính sách ban thưởng Binh Bộ đưa ra, doanh mười sáu đều được ban trao, mỗi binh lính tham chiến đều được thường trăm mét lụa, tiền thưởng được năm mươi quan, miễn thuế năm năm, các tướng lĩnh được thưởng nhiều hơn, tướng sĩ chết trận được trợ cấp gấp đôi nên ai cũng vô cùng vui vẻ.

Trong chiến dịch Cao Câu Ly này Trương Huyễn lập được công đầu, được thăng một cấp quan lên từ Võ dũng Lang tướng thăng làm Hùng Võ Lang Tướng, các tướng cấp dưới cũng được thăng làm Ninh Viễn tướng quân, thưởng hai ngàn thất, ba trăm lượng vàng. Trương Huyễn cũng không lấy, mang những gì nhận được toàn bộ cho người nhà tướng sĩ cấp dưới đã bỏ mình.

Trong phòng lúc này náo nhiệt khác thường, mọi người mời rượu cho nhau trò chuyện vui vẻ, chúc mừng được phong thưởng.

Tuy Uất Trì Cung không tham dự vào cuộc chiến chống Cao Câu Ly nhưng gã ta nghênh chiến Trương Kim Xưng, trận chiến này cũng lập được công. Trương Huyễn đã tấu lên Binh bộ nên Uất Trì Cung được phong làm Giáo Úy, điều này khiến gã vừa vui mừng lại vừa hổ thẹn.

Lúc này Uất Trì Cung bưng một chén rượu đến trước mặt Trương Huyễn thành khẩn nói:

– Tướng quân, chén rượu này tôi mời ngài, cảm ơn Tướng quân đã đề bạt.

Tất cả mọi người đều cười rộ lên:


– Lão Uất, dùng bát rượu này thành ý chưa đủ, ít nhất phải uống một vò mới đủ.

Trương Huyễn cũng mỉm cười:

– Ta thấy phải là một vò mới tương đối ổn.

– Được, ta sẽ uống một vò.

Uất Trì Cung liền ném bát rượu đi quát lớn:

– Mang vò rượu cho ta.

Nhanh sau đó liền có một người mang vò rượu lên cho gã, Uất Trì Cung mở nắp bưng lên uống ùng ục, một lát sau đã uống cạn vò rượu khiến mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Uất Trì Cung lau rượu dính quanh miệng nhanh chóng ném vò rỗng trên mặt đất, “choang” một tiếng bình vỡ nát, gã nói to:

– Thành ý của ta đã đủ chưa? Nếu chưa đủ ta sẽ uống thêm một vò nữa.

Mọi người vỗ tay hoan hô, gã không hổ là Cự Linh Thần, quả nhiên rộng lượng, Trương Huyễn vỗ bả vai gã cười nói:

– Được rồi, ta đã nhận đủ thành ý của Uất Trì, đêm nay chúng ta không say không về.

Đang lúc Uất Trì Cung cùng mọi người ngồi vào vị trí, lúc này Trương Huyễn bưng chén rượu lên hướng mọi người nói:

– Các vị, hãy nghe ta nói vài câu.

Trong phòng dần dần yên tĩnh, Trương Huyễn chậm rãi nói:

– Ta nhận được tin tức từ Binh bộ, chúng ta được tăng cường quân dự bị lên thành ba nghìn người, được sự quản hạt của đại soái Trương Tu Đà, ba ngày sau chúng ta khởi binh đi Tề quận.

– Tướng quân sao không để chúng ta đóng quân ở quận Thanh Hà?

Các tướng lĩnh hỏi, một trận chiến cùng Trương Kim Xưng khiến bọn họ nén giận, một lòng muốn trả mối ân oán này.

– Ta không thể biết chính xác nguyên nhân, đến lúc đó rồi thương lượng cùng Trương đại soái, ta cũng giống các vị, tuyệt không bỏ qua cho Trương Kim Xưng.

Trong phòng tiếng bàn bạc xôn xao, lúc này một tên lính từ ngoài cửa đi tới nói nhỏ vào tai Trương Huyễn hai câu, Trương Huyễn ngẩn ra bảo mọi người tiếp tục uống rượu, hắn bước nhanh đi ra ngoài.

Trên hành lang, một người đàn ông trung niên đầu đội mũ ô sa, người mặc lan bào đang khoanh tay đi qua đi lại, đó chính là người đóng ở Thái Nguyên, Lý Uyên. Lý Uyên may mắn tránh được vụ án lời tiên tri, chuẩn bị quay về Thái Nguyên, đêm nay lão cùng vài vị quan đồng môn đến nơi này ăn cơm, đúng lúc nghe nói Trương Huyễn ở lầu ba.

Lý Uyên nghe từ Đậu Khánh biết được trong vụ án lời tiên tri lần này Trương Huyễn đóng vai trò rất quan trọng. Tuy rằng Trương Huyễn cướp đi Lý Thiện Hành khiến bọn họ gặp phiền toái nhất định, nhưng sau đó Trương Huyễn lại bắt cóc Nguyên Tuấn đúng vào thời khắc mấu chốt nên cứu vãn được kế hoạch của Đậu Khánh, khiến Nguyên Mân không phá hỏng kế hoạch, điều này làm cho Lý Uyên rất cảm kích Trương Huyễn.


– Là Lý Công tìm ty chức sao?

Lý Uyên quay đầu lại đúng lúc Trương Huyễn đứng phía sau lão, hắn cười tủm tỉm khom mình thi lễ.

Lý Uyên vội vàng đáp:

– Tướng quân không cần đa lễ, ai chà, lần này thiệt thòi cho Trương tướng quân rồi.

– Không có gì, tiện thể mà thôi, ty chức cũng muốn chúc mừng Lý Công không bị dính vào vụ án lời tiên tri kia.

Trương Huyễn cười khẽ.

Lý Uyên cười xấu hổ hạ thấp giọng nói:

– Tướng quân làm sao biết được chuyện của Kiến Thành?

Lý Uyên từ Đậu Khánh biết được, Trương Huyễn biết con cả của lão là Lý Kiến Thành ở Ngõa Cương, điều này làm lão chấn động, đồng thời cũng lo lắng không yên, lão sợ hắn nói bí mật con trai lão ở Ngõa Cương truyền ra ngoài.

– Chuyện này ty chức nghe Đậu Hội chủ nói qua, chỉ có điều trong lúc vô ý biết được, xin Lý Công yên tâm, việc này ty chức tuyệt đối không để người thứ ba biết.

– Vậy đa tạ Trương tướng quân rồi, lần này Trương tướng quân là ân nhân của Lý Uyên, Lý Uyên khắc cốt ghi tâm, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.

Nói xong Lý Uyên hướng Trương Huyễn khom người thi lễ.

Bỗng nhiên Trương Huyễn lại có cảm giác kỳ quái, nếu Nguyên Mân đoạn tuyệt với Đậu Khánh thì ông ta rất dễ đốn ngã Lý Uyên.

Tuy rằng Nguyên Tuấn đã bị bắt làm con tin thì Nguyên Mân không dám lên tiếng, nhưng sau đó gã ta cũng rất dễ dàng ngầm lén lút nói với Dương Quảng chân tướng, nhưng dường như Nguyên Mân không làm như vậy, điều này khiến Trương Huyễn suy nghĩ mãi vẫn không tìm được lời giải đáp, chẳng lẽ Nguyên gia còn có nhược điểm gì sao?

– Nguyên Tuấn đã được thả về, Lý Công không lo lắng về Nguyên gia sao?

Trương Huyễn thăm dò hỏi.

Lý Uyên chần chừ một chút nói:

– Nghi vấn của Trương tướng quân đúng là có tồn tại, tuy nhiên chúng tôi cũng đoán được, việc gì cũng không phải muốn là có thể làm hết, Nguyên gia cũng cần phải suy xét đến hậu quả.

Trương Huyễn lập tức hiểu được, nhất định Nguyên gia còn có nhược điểm khác trong tay đối phương khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trương Huyễn cười chắp tay nói:

– Tại hạ chúc Lý Công thuận buồm xuôi gió, chúc Lý trưởng công tử bình an vô sự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.