Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 200: Chào hỏi trước khi đi
Chức vị Mạc liêu Trưởng sử, chính là có quyền lực Trưởng sử nhưng không được triều đình chính thức bổ nhiệm, thuộc loại phụ tá mưu sĩ, do Trương Huyễn tự xuất bổng lộc tiền túi của mình ra trả.
Lần bắt giữ Lý Thiện Hành này Vi Vân Khởi biểu hiện hết sức quyết đoán và mưu lược, tạo nên ấn tượng sâu sắc với Trương Huyễn. Hắn biết chuyện năm đó của Vi Vân Khởi, gã đúng là một người thông minh gan dạ và là một nhân tài mưu lược nhưng không được trọng dụng nên chỉ làm được chức Huyện Úy nho nhỏ, thật sự đáng tiếc.
Hơn nữa Trương Huyễn cũng hiểu được Bùi Củ không thật tâm xem trọng Vi Vân Khởi, Thôi Quân Túc có thể làm Ngự Sử Trung Thừa, giám quân chủ quản sự vụ Đột Quyết, trong khi đó Vi Vân Khởi là người có kinh nghiệm hơn lại chỉ làm một Huyện Úy, điều này thật không công bằng.
Vi Vân Khởi cảm nhận được thành ý của Trương Huyễn, trong lòng gã hết sức cảm động. Tuy nhiên đây không phải chuyện nhỏ, gã cần phải suy xét một chút, gã trầm ngâm chốc lát nói:
– Lúc này tôi không thể trả lời tướng quân được, cho tôi hai ngày suy nghĩ.
Trương Huyễn đứng dậy cười nói:
– Ba ngày sau ta xuất phát, nếu Vi công có ý chấp nhận thì có thể đến quân doanh tìm ta bất cứ lúc nào.
– Được rồi, hạ quan suy nghĩ kỹ sẽ tìm Tướng quân.
Trương Huyễn cáo từ rời đi, Vi Vân Khởi đưa hắn ra khỏi huyện nha. Nhìn Trương Huyễn đi xa, trong lòng gã hết sức phức tạp. Gã biết rằng Trương Huyễn là người có thể làm nên đại sự, vì ích lợi của mình mà không tiếc đắc tội với những người quyền quý như Bùi Củ, Vũ Văn Thuật, Đậu Khánh.
Trong vụ án lời tiên tri có thể thấy được hắn là người mưu lược, nếu gã đi theo hắn có lẽ hai mươi năm sau con đường làm quan sẽ rộng mở, vậy thì gã cần chức Huyện Úy nho nhỏ này làm gì?
Tuy rằng Vi Vân Khởi nói với Trương Huyễn gã cần hai ngày suy nghĩ, nhưng khi Trương Huyễn vừa rời khỏi huyện nha Vi Vân Khởi cũng đã quyết định được lựa chọn cho cuộc đời mình.
…
Lúc chạng vạng tối, Trương Huyễn một thân một mình đi vào Sùng Nghiệp Phường, Sùng Nghiệp Phường cách đường lớn khá gần, bên trong này phần lớn là nơi ở cho quan lại nên đường phố khá sạch sẽ, cây cao râm mát, thanh tĩnh mà tao nhã.
Ở góc Tây Bắc Sùng Nghiệp Phường có một tòa nhà chiếm hai mươi mẫu đất, nơi này là tòa nhà ở Lạc Dương của Phạm Dương Lư thị. Không chỉ có gia tộc Lư thị mà gần như các đại thế gia trong kinh thành đều có tòa nhà rộng lớn, là điểm liên lạc của các đại thế gia ở kinh thành. Dưới chân thiên tử khoảng cách quyền lực gần nhất.
Mấy tháng trước cửa Lư phủ luôn đóng, chỉ có vài gia đinh lớn tuổi phụ trách quản lý nơi này, nhưng từ khi gia chủ Lư Trác đảm nhiệm chức Tế Tửu Quốc Tử Giám thì tòa nhà này trở thành nơi ở chính thức của Lư Trác.
Sáng ngày mai Trương Huyễn sẽ suất quân đi Tề quận rồi, trước khi đi hắn muốn đến chào từ biệt Lư gia. Đương nhiên hắn không có hứng thú với Lư Trác, hắn chỉ muốn biết tình hình Lư Thanh mà thôi.
Trương Huyễn cưỡi ngựa đi đến trước cửa Lư Phủ, thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa khá sang trọng đang đỗ, trên xe có treo đèn lồng khắc hai chữ “Thôi thị”.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa hướng bậc thang đi đến, người gác cổng vội đến hỏi:
– Xin hỏi công tử có chuyện gì sao?
– Tại hạ Trương Huyễn, ta và gia chủ các người là bạn cũ, xin vào thông báo dùm một chút.
Trương Huyễn lấy danh thiếp đưa cho người gác cổng.
Danh thiếp cùng loại với danh thiếp thời nay, phía trên đều có ghi danh tính, chức quan, khi đến thăm hỏi hay dùng đến. Dùng loại này thể hiện sự tôn trọng chủ nhân, về phương diện khác cũng phòng ngừa người gác cổng làm hỏng việc, bỏ rơi khách quý.
Người gác cổng nhận danh thiếp, do dự một chút nói:
– Lão gia có bảo tạm thời không tiếp khách.
– Vì Thôi Triệu ở đây phải không?
Trương Huyễn quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa.
– Chủ nhân Thôi thị vừa đến cho nên lão gia bảo tạm thời không tiếp khách, tuy nhiên nếu công tử là người quen cũ có lẽ có đặc biệt một chút, tôi đi bẩm báo, công tử đợi một chút.
Người gác cổng cầm danh thiếp của Trương Huyễn nhanh chóng đi vào trong phủ, Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại trên bậc cửa. Hắn không biết khi gặp Lư Trác có thể nói chuyện gì, có lẽ có thể nói về chuyện Lư Khánh Nguyên, cũng có thể xem là phép lịch sự khi viếng thăm.
Điều quan trọng là hắn muốn có lời từ biệt Lư Thanh.
Lúc này Trương Huyễn nghe có người gọi hắn, hắn quay đầu lại thấy khuôn mặt A Viên hiện ra sau tảng đá.
Trương Huyễn đi lên trước cười hỏi:
– Sao em ở nơi này?
A Viên cười hì hì nói:
– Em đã nói cho nàng ấy biết hôm nay Công tử đến thăm.
– Nàng ấy nói gì không?
– Nàng không nói gì, nhưng em thấy được nàng rất muốn gặp ngài, có muốn em sắp xếp cho hai người gặp mặt không?
– Em sắp xếp ư?
– Công tử đừng khinh thường người ta, người ta đã chuẩn bị hết nha hoàn Lư gia rồi, không tin công tử chờ xem.
Đúng lúc này trong phủ truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nhanh chóng Lư Trác đã đi ra chắp tay cười nói:
– Hiền chất, đã lâu không gặp.
Trương Huyễn cũng chắp tay cười nói:
– Thật xin lỗi, không biết gia chủ có khách quý, nếu không để lần sau cháu tới.
– Hiền chất cũng là khách quý, không cần khách khí, mau vào trong.
Lư Trác rất nhiệt tình với Trương Huyễn, vài ngày trước y có nhận tin phụ thân truyền đến mới biết Trương Huyễn thay Lư gia giải quyết được vấn đề đắc tội với Quách Huyến, điều này khiến Lư Trác cảm kích Trương Huyễn vô cùng.
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn thoáng qua A Viên đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu, hắn cười lắc đầu đi theo Lư Trác vào trong phủ.
– Không biết vấn đề học tràng Lư thị đã được giải quyết chưa?
Trương Huyễn nhỏ giọng hỏi.
– Giải quyết rồi, cuối cùng Quách Đô đốc đã đồng ý nên thư viện không cần dời đi.
Trong lòng Lư Trác cảm kích cười nói:
– Dù gì cũng nhờ đề nghị của Trương công tử, cha ta đến liên hệ với Thôi Lễ, Thôi Lễ thay Lư gia nói tình, cuối cùng Quách Đô đốc cũng thông tình đạt lý hiểu cho nổi khổ tâm riêng của Lư gia.
Lư Trác cũng không nói nỗi khổ tâm riêng của Lư gia là gì nhưng Trương Huyễn lại rất rõ, Quách Huyến cho rằng Lư gia được La Nghệ ủng hộ, cho nên đả kích Lư gia cũng chính là đả kích La Nghệ, nhưng trên thực tế Lư gia được sự ủng hộ của La Nghệ không lớn, thậm chí không đáng để ý.
Điều mấu chốt phải khiến Quách Huyến hiểu rõ điều này, nhờ lời nhắc nhở của Trương Huyễn đã khiến Lư gia tìm được hướng đi, cuối cùng cũng giải quyết xong mối nguy cơ Lư gia gặp phải.
Hai người một trước một sau đến phòng khách, từ xa thấy trên công đường có hai người chính là Thôi Triệu và con trai ông ta, Thôi Văn Tượng.
Thôi Triệu cảm thấy Trương Huyễn rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng cũng không nhớ ra được, còn Thôi Văn Tượng thì nhớ rất rõ Trương Huyễn, khi thấy Trương Huyễn mặt gã chìm xuống, khinh khỉnh hừ một tiếng.
– Người này là ai? Dường như đã gặp ở đâu rồi?
Thôi Triệu nhỏ giọng hỏi.
– Người này chính là người được ngự phong ở Lư phủ Trác quận, Trương Huyễn, phụ thân quên rồi sao?
– Hóa ra là hắn.
Trong lòng Thôi Triệu cảm thấy không thoải mái, lão đang muốn cùng Lư Trác nói chuyện quan trọng, Lư Trác lại nói có khách quý đến xin lỗi rồi rời đi, không nghĩ lại mang tên tiểu tử mao đầu kia đến, đây cũng gọi là khách quý ư?
Thôi Triệu cười lạnh một tiếng, chắc tên Lư Trác không đồng ý yêu cầu của lão nên mới cố ý chuyển đề tài, rõ ràng dẫn tên Trương Huyễn này vào để bọn họ không thể nói tiếp được.
Hôm nay Thôi Triệu thăm hỏi là muốn cầu cạnh Lư Trác, hôm nay Lễ Bộ mới truyền ra một tin tức, vốn định hai mươi tháng này mở cuộc thi khoa cử nhưng lại bị Thánh thượng chuyển qua mùa xuân sang năm.
Đây đối với Thôi Triệu là chuyện tốt, con của lão là Thôi Văn Tượng định sang năm tham gia khoa cử, nhưng nếu năm nay khoa cử chậm lại thì Thôi Triệu định cho đứa con lão tham gia cuộc thi mùa xuân ngày mai.
Tuy nhiên, hàng năm khoa cử diễn ra rất tàn khốc, mấy vạn sĩ tử tham gia cuộc thi cuối cùng lại chỉ hơn mười người trúng tuyển, tương đương một trăm người chỉ trúng một người. Con của lão dù có trổ hết tài năng cũng khó có thể đỗ được.
Nhưng cũng không phải là không có biện pháp, cái gọi là khoa cử này từ trước đến giờ vốn không công bằng, nếu Thôi Văn Tượng muốn thông qua khoa cử năm nay có rất nhiều biện pháp, đến cầu cạnh Lư Trác là một trong những biện pháp đó. Là một Tế Tửu Quốc Tử Giám Lư Trác có quyền chọn ra người thi đỗ cuối cùng.
Tuy nhiên dường như Lư Trác cũng không quá nhiệt tình, chính sự còn chưa nói xong gã đã mang khách quý Trương Huyễn vào nhà. Nói đúng ra gã phải để Trương Huyễn chờ đến khi Lư Trác tiễn cha con Thôi thị về mới tiếp kiến Trương Huyễn, đây mới là đạo lễ đãi khách.
Nhưng lúc này Lư Trác lại dẫn khách quý Trương Huyễn vào, hiển nhiên muốn ám chỉ với Thôi Triệu, gã không muốn nghe chuyện khoa cử.
– Ha ha, ta xin giới thiệu với hai vị, vị này là bạn tốt của Khánh Nguyên, Trương Tướng quân, tuổi trẻ tài cao, hẳn mọi người đã gặp nhau rồi nhỉ.
Dù sao Thôi Văn Tượng cũng là một thanh niên trẻ tuổi, tu luyện chưa được sâu, y miễn cưỡng gật đầu, chỉnh sửa thưởng phục rồi nghiêng đầu đi không muốn chào hỏi Trương Huyễn.
Thôi Triệu là người khôn ngoan nên giả tạo cười cười chào hỏi:
– Hóa ra là Trương tướng quân, nghe nói Trương tướng quân ở Cao Câu Ly lập nhiều chiến công, thật đáng mừng.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười chắp tay nói:
– Gia chủ quá khen, không biết Thôi Thái thú tình hình gần đây thế nào?
Trương Huyễn hỏi Thôi Thái Thú chính chỉ Thái Thú Trác quận, tả võ Vệ tướng quân Thôi Hoằng Thăng, cũng là chú Thôi Triệu. Sau chiến dịch Cao Câu Ly kết thúc, Thôi Hoằng Thăng quay về Đại Tùy, bị Dương Quảng phê chuẩn không làm quan, tạm thời quay về quê Bác Lăng.
Kỳ thật Trương Huyễn đang nhắc nhở Thôi Triệu, cứu được Thôi Hoằng Thăng cũng là một trong những chiến công của hắn.
Vẻ mặt Thôi Triệu lập tức có chút lúng túng, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói:
– Gia thúc có thể bình an từ Cao Câu Ly trở về cũng nhờ Trương tướng quân ra tay cứu trợ, xin Trương tướng quân nhận của ta một lễ này.
Nói xong, lão khom người thật sâu hướng Trương Huyễn thi lễ, Thôi Văn Tượng bên cạnh thấy phụ thân thi lễ, y cũng bất đắc dĩ theo phụ thân hướng Trương Huyễn thi lễ, nhưng trong lòng lại mắng Trương Huyễn.
– Thôi gia chủ không cần khách khí như vậy.
Trương Huyễn cười híp mắt nhìn cha con khom người thi lễ, lúc này mới quay đầu nhìn Lư Trác cười nói:
– Kỳ thật cháu đến đây cũng không có chuyện gì, chỉ là ngày mai sẽ đến Tề quận rồi nên trước khi đi đến viếng thăm Thế Bá một chút, nếu Thế Bá có khách cháu cáo từ trước.
– Không sao, Thôi gia chủ cũng không có việc gì, chúng ta chỉ là bạn bè đến gặp nói chuyện phiếm thôi, hiền chất cứ ngồi xuống, ta có một vài chuyện muốn hỏi hiền chất một chút.
Thôi Triệu không nhịn nổi nữa, rõ ràng Lư Trác đuổi ngầm lão, trong lòng lão tức giận vạn phần. Lão đưa mắt nhìn đứa con ra hiệu, vội đứng lên nói:
– Nếu hiền đệ và Trương tướng quân có chuyện quan trọng hơn, ta sẽ không quấy rầy nữa, hôm nào lại đến bái kiến, cáo từ trước.
– Ha ha, thực ngại quá, hôm nào đệ đến quý phủ thăm hỏi, hôm nay thất lễ với huynh trưởng rồi.
Lư Trác cũng không giữ người, nhìn Trương Huyễn cười cười nói:
– Hiền chất ngồi đi, ta đi tiễn khách.
– Thế Bá cứ tự nhiên.
Lư Trác lại cười cười tiễn cha con Thôi thị rời đi, xa xa Trương Huyễn thấy Thôi Văn Tượng hung tợn quay đầu nhìn hắn chằm chằm, hắn không khỏi mỉm cười.
Ở kinh thành trải qua phong ba đấu đá tranh giành quyền lực, đối với sự uy hiếp của tiểu nhân vật như Thôi Văn Tượng thật không để vào mắt, ngay cả phụ thân y là Thôi Triệu chưa chắc đã uy hiếp được hắn.
Đúng lúc này Trương Huyễn cảm giác phía sau có người, hắn quay đầu lại, không biết từ khi nào Lư Thanh đã xuất hiện ở cửa hông, đứng đó nhìn hắn chăm chú, ánh mắt nàng tràn đầy nhớ nhung.
Mới mấy tháng không gặp, Trương Huyễn cảm thấy dường như bọn họ đã xa cách nhiều năm rồi.
…
Dưới ánh đèn, Lư Thanh mở phong thư Trương Huyễn đưa cho nàng, nàng chậm rãi mở ra, trong thư chữ viết nhỏ sát nhau, như một lời bài hát nàng chưa bao giờ đọc qua.
“Trong mơ đứng trên tòa tháp cao, tỉnh rượu màn che buông xuống, năm trước hận mùa xuân không đến, hoa rơi một mình lẻ bóng, mưa lất phất yến cùng bay.”
Gặp lần đầu đã nhớ rõ Thanh nhi, hai tầng áo lưới mỏng manh, đàn tỳ bà vang lên nỗi tương tư, ánh trăng sáng tỏ, người cũng theo ánh mây trở lại”.
Lư Thanh yên lặng đọc qua một lần, từng câu từng chữ khắc sâu vào trong nội tâm nàng, nàng chậm rãi đứng lên đi đến trước cửa sổ đưa tầm mắt nhìn về phía đông xa xôi, lòng nàng dường như cũng đã rời khỏi Lạc Dương cùng Trương Huyễn đến Sơn Đông rồi.