Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 183: Tìm kiếm viện trợ
Nhiệm vụ đêm nay của Trương Huyễn chính là tìm đến Yến Vương, tuy rằng Vi Vân Khởi nguyện ý toàn lực trợ giúp hắn tìm được Lý Thiện Hành, nhưng Lý Thiện Hành chỉ là một con cờ, có tác dụng hay không còn chưa biết.
Điều quan trọng là phải thay đổi được quyết định của Dương Quảng, nếu tìm được người bên cạnh Dương Quảng biện hộ một chút có lẽ có hiệu quả hơn, không nghi ngờ gì Yến Vương chính là con đường tốt nhất.
Chỉ có điều hiện tại khó có thể gặp được Dương Đàm, phần lớn thời gian Dương Đàm ở trong cung, lâu lâu mới về Vương phủ một chuyến. Trương Huyễn quyết định đến thử một lần, biết đâu hắn gặp đúng lúc ngẫu nhiên ấy.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, trong phòng hiện lên một màu trắng bạc, ánh sáng mờ ảo nhưng lại rõ ràng, mọi thứ trong phòng đều được chiếu rõ, thậm chí thấy trên giấy bút còn có một lớp bụi mỏng, trên đất còn có đôi ủng da.
Lúc này Trương Huyễn đã vào phòng ngủ, vì quá mỏi mệt khiến hắn nhanh chóng đi vào giấc mộng, hắn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, hắn ngủ rất say đến nỗi bên ngoài viện truyền đến tiếng đập cửa hắn cũng không nghe thấy.
Thị vệ gõ cửa nhưng cuối cùng cũng không đợi được trèo tường đi vào trong viện, chạy đến cửa sổ nhỏ giọng gọi:
– Trương tướng quân.
Trương Huyễn lập tức bừng tĩnh vội ngồi dậy, theo bản năng hắn cầm chiến đao:
– Là ai?
Hắn trầm giọng quát.
– Ta là Vương Cát, Trương tướng quân còn nhớ không?
Trương Huyễn nhớ ra Vương Cát là cận vệ của Yến Vương, y đến nói Yến Vương đã hồi phủ, Trương Huyễn mừng rỡ vội vàng hỏi:
– Yến Vương điện hạ đã trở về rồi sao?
– Đúng vậy, Điện hạ bảo ta đi báo cho ngài, ngài ấy đang ở thư phòng.
Trương Huyễn nhảy lên chạy ra ngoài viện cười hỏi:
– Lúc này là giờ gì?
– Canh một rồi ạ, mời Trương tướng quân đi theo ta.
Thị vệ Vương Cát cùng Trương Huyễn vội đi đến hậu trạch Vương phủ, từ cửa nhỏ đi vào thư phòng. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được bóng người đi tới đi lui, Vương Cát mở cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm điện hạ Trương tướng quân đã đến.
– Mau mời vào!
Trương Huyễn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Yến Vương Dương Đàm, tuy rằng ở Kế huyện vội vàng chỉ nhìn lướt qua nhưng đã lưu lại cho Trương Huyễn một ấn tượng sâu sắc. Lúc này hắn đang so sánh Dương Đàm lúc nửa năm trước rời Lạc Dương cao hơn một đoạn, người cũng trở nên to lớn hơn nhiều, đi đứng cũng có khí chất vương giả hơn.
Trương Huyễn tiến lên quì một gối nói:
– Ty chức Trương Huyễn xin tham kiến điện hạ.
– Trương tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp, mời đứng lên.
Dương Đàm mời Trương Huyễn đứng dậy, y đến vị trí của mình ngồi xuống lo lắng nói:
– Ta vẫn lo lắng sợ Tướng quân bị cuốn vào sự kiện Xương Hạp Môn, nghe Bùi Thượng thư nói ngươi không liên quan đến, trong lòng ta nhẹ nhõm hẳn.
– Đạ tạ điện hạ quan tâm.
Trương Huyễn nghe trong giọng nói Dương Đàm có điều gì đó không tốt, liền nhỏ giọng hỏi:
– Sự kiện Xương Hạp Môn có vấn đề gì nghiêm trọng sao?
Dương Đàm gật đầu nói:
– Nếu là mấy năm trước thì không có gì, nhưng hai năm qua Hoàng tổ phụ rất mẫn cảm với sự kiện này, thậm chí có chút trông gà hóa cuốc. Ta nghe Tổ mẫu nói Hoàng tổ phụ vì chuyện này mà ăn ngủ không ngon giấc.
– Nhưng chẳng lẽ Thánh Thượng không biết những quan quân này kỳ thật không có ác ý sao? Bọn họ chỉ hy vọng người có công được trọng thưởng thôi.
Dương Đàm lắc đầu:
– Trương Cẩn cũng nói với Hoàng tổ phụ như thế nhưng Hoàng tổ phụ chỉ nói bốn chữ “lòng người khó đoán”, lúc này người căn bản không tin bất cứ ai ngoại trừ Chương Cừu Thái Dực.
– Chương Cừu Thái Dực là ai?
Trương Huyễn hỏi.
Dương Đàm cười khổ một tiếng nói:
– Chương Cừu Thái Dực là một phương sĩ, quả thật y cũng có chút bản lĩnh, năm đó chính y đã khuyên Hoàng tổ phụ dời đô về Lạc Dương, năm trước Hoàng tổ phụ dẫn đại quân thảo phạt Cao Câu Ly, y đã khuyên Hoàng tổ phụ, nói Lê Dương có binh tai, Hoàng tổ phụ không tin, kết quả Dương Huyền Cảm ở Lê Dương tạo phản, hiện tại Hoàng tổ phụ chỉ tin một mình y.
– Y đã ở đây một tháng xem thiên tượng nói trong tử vi có điều khác thường, trong ba năm thiên hạ tất đại loạn, nhắc nhở Hoàng tổ phụ trong ba năm phải canh giữ hoàng cung nghiêm ngặt, đúng lúc lại có sự tình các tướng lĩnh tụ tập ở Xương Hạp Môn, đã trúng vào đại kỵ của Hoàng tổ phụ.
Trương Huyễn cũng thầm giật mình, ba năm sau là năm Đại Nghiệp thứ mười ba, không phải thiên hạ đại loạn sao? Còn nữa, Dương Quảng cũng chết trong cung loạn ấy, Chương Cừu Thái Dực có thể đọc được thiên cơ ư.
– Những tướng lĩnh kia không thể cứu vãn được ư?
Trương Huyễn lại hỏi.
Dương Đàm do dự một chút nhỏ giọng nói:
– Ta không biết nhưng ta có thể bảo vệ ngươi, thậm chí còn có thể thăng cho ngươi một chức.
Trương Huyễn trầm mặc chốc lát nói:
– Được điện hạ quan tâm ty chức vô cùng cảm kích, nhưng ty chức cũng phải nói với điện hạ, nếu sự kiện Xương Hạp Môn này xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã tắc Đại Tùy.
Dương Đàm cả kinh nói:
– Nghiêm trọng đến thế sao?
– Điện hạ.
Trương Huyễn thở dài nói:
– Tại sao phát sinh sự kiện Xương Hạp Môn, nguyên nhân cũng chính vì tướng sĩ bất mãn trong lòng, đánh bại đại quân Cao Câu Ly lại khiến cho vua Cao Câu Ly đầu hàng, việc này là chiến công lớn, mọi người ai ai cũng mong khi về được nhận thưởng, nhưng kết quả thì sao? Chủ soái bị bắt nhốt, các tướng sĩ có công không ai hỏi đến khiến những chiến sĩ tham gia cuộc chiến Cao Câu Ly cảm giác triều đình quá bất công, ty chức lo lắng nếu quả thật quân đội bị giải tán thì các tướng sĩ từ nhỏ đến lớn không tin tưởng vào triều đình nữa. Nếu trong tương lai người Đột Quyết lại xâm lấn ai còn nguyện ý đến bảo vệ giang sơn Đại Tùy chứ?
Dương Đàm trong lòng run sợ không thôi, dù sao y trong cung lớn cũng không nhận thức được tâm tình của các tướng sĩ, cả triều văn võ công kích Lai Hộ Nhi và quân đội của lão vì có công mà kiêu ngạo, bụng dạ khó lường.
Miệng nhiều người nói dù vàng cũng bị sói mòn, vì ai cũng nói như thế khiến Dương Đàm cũng có chút bất mãn với Lai Hộ Nhi, cho đến khi Trương Huyễn nói tướng sĩ mọi tầng lớp đều thất vọng đau khổ y mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Dương Đàm đứng ngồi không yên, trong phòng đi qua đi lại, y đối với Trương Huyễn lại có một cảm giác tín nhiệm không hiểu được, dù Trương Huyễn có nói thế nào nhưng Dương Đàm cũng tin tưởng Trương Huyễn nói không sai. Nếu xử lý không tốt thật sự sẽ dẫn đến kết quả như vậy, y lo lắng nói:
– Lúc này ta rất lo lắng, tướng quân nói xem ta nên làm thế nào cho phải?
Trong lòng Trương Huyễn hiểu được nếu Dương Quảng không tin thì dù là cháu nội có nói gì cũng vô dụng, nhất định phải tìm phương pháp xử lý thích đáng. Hắn trầm tư một lát chậm rãi nói:
– Điện hạ và Chương Cừu Thái Dực có quen không?
Dương Đàm lập tức hiểu ra:
– Tướng quân nói ta đi tìm Chương Cừu Thái Dực nhờ y khuyên tổ phụ?
Trương Huyễn gật đầu nói:
– Đúng là ý này.
– Được rồi, ta đi thử một lần.
Trương Huyễn lại vội vàng nói:
– Điện hạ ngàn vạn lần nên nhớ kỹ không được nóng vội, nếu không sẽ thất bại, chúng ta phải đi từng bước một, trước tiên phải tìm cách để các tướng lĩnh được miễn tội chết, sau đó lại từ từ khuyên Thánh Thượng. Nếu sự việc thay đổi một cách đột ngột Thánh Thượng sẽ phát hiện, như vậy lợn lành chữa thành lợn què rồi.
Dương Đàm suy nghĩ một chút nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Ta biết rồi, ngày mai ta tìm cớ đến Quan thiên đài một chuyến.
…..
Trong hẻm chợ phía Tây Lạc Dương, một đám con nít vây quanh một ông lão bán đồ chơi, lão râu tóc bạc trắng, lông mi cũng trắng, mặt mũi hiền lành tay chân linh hoạt. Nhanh chóng mang khối mạch nha biến thành các hình binh khí, võ tướng hay các con thú con chim, đám trẻ con nhìn với ánh mắt thích thú.
– Tốt lắm, các cháu xếp hàng đi lão bá cho kẹo nha.
Đám trẻ con nhanh chóng xếp thành hàng một đội, lão già nắm tay đứa bé đầu trọc cười nói:
– Hãy hát bài ngày hôm qua cho ta nghe, hát tốt mới có kẹo, không tốt không có.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào võ tướng làm bằng đường, lấy lưỡi liếm liếm, âm thanh trong trẻo nói lớn:
– Đào lý tử, đắc thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu. Uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa.
– Tốt lắm, cái này cho con, nhớ kỹ, hãy dạy cho những cậu bé khác, dạy càng nhiều càng tốt, càng nhiều thì đồ chơi làm bằng đường sẽ càng nhiều.
Lão già mang đồ chơi làm bằng đường cho cậu bé nhỏ, cậu bé con cầm món đồ chơi bằng đường chạy nhanh đi.
– Kế tiếp.
– Đào lý tử, đắc thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa.
……
Không đến nửa canh giờ hai mươi mấy em bé cầm đồ chơi bằng đường chạy đi, lão già cười đắc ý chuẩn bị dọn gánh đi, đột nhiên phía trước xuất hiện ba cô gái áo đen.
– Hỏa phượng.
Lão già râu bạc trắng sợ tới mức xoay người chạy đi, ba cô gái áo đen nhanh chóng bao vây lão.
– Các vị…..Ta chỉ là một thường dân thôi, các vị….Tìm lộn người rồi.
Vừa dứt lời trường kiếm sáng chói chặn ngay cổ họng của lão, Trương Xuất Trần lạnh lùng nói:
– Không thể tưởng được đường đường là Lưu quản gia tự thân xuất mã, ta đã quan sát ngươi ba ngày rồi, ngươi giấu được ta sao?
Trương Xuất Trần kéo râu tóc bạc, lông mi trắng ra, không ngờ đó là một người đàn ông trung niên cao gầy, người đàn ông trung niên sợ tới mức quỳ xuống nói:
– Trương cô nương, các vị Hỏa phượng đại tỷ tha cho ta đi.
– Đương nhiên ta không giết ngươi, tuy nhiên ngươi phải đi theo chúng ta một chuyến.
Trương Xuất Trần xuất một chưởng vào gáy gã, người đàn ông trung niên lập tức hôn mê bất tỉnh, Trương Xuất Trần lạnh lùng nói:
– Mang đi.
Hai Hỏa Phượng áo đen bọc người đàn ông trung niên vào túi vải, ném vào chiếc xe ngựa nhanh chóng rời đi.
….
Phủ Vũ Xuyên, ở căn phòng bí mật lầu ba, Đậu Khánh và Độc Cô Thuận ngồi trên chiếc giường rộng lớn, khi đối diện với bọn họ Nhị quản gia của Nguyên Mân là Lưu Phúc như con gà đang đợi làm thịt, hai tay bị trói chặt, mặt mày ủ rũ quỳ trên mặt đất.
Bình thường gã ta không ra mặt liền cho người khác đi truyền bá lời tiên tri, nhưng hai ngày này lão gia thúc giục gấp, nhất thời không tìm được người nên tự mình xuất quân, lại không nghĩ trong vòng ba ngày đã bị Trương Xuất Trần bắt được, trong lòng gã hối hận vô cùng, vừa sợ hãi cúi đầu không nói lời nào.
Đậu Khánh và Độc Cô Thuận đều biết Lưu Phúc, ánh mắt Đậu Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Phúc, nói với Độc Cô Thuận:
– Ta có mấy lời muốn nói, sợ tổn thương hòa khí, nếu Nguyên gia hy vọng ta rời khỏi Vũ Xuyên phủ ta có thể từ chức, nhưng hy vọng bọn họ đừng làm những việc không nên làm.
Ánh mắt Độc Cô Thuận nhìn không được tự nhiên, Nguyên gia kiên quyết không chịu thừa nhận bọn họ tung lời tiên tri, lúc này nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực khiến lão rất khó có thể nói đỡ cho Nguyên gia được.
Lão phất tay, một đại hán lập tức kéo Lưu Phúc xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Đậu Khánh và Độc Cô Thuận. Đậu Khánh chậm rãi nhấp ngụm trà, mặt trầm như nước, không nói câu nào chỉ chờ Độc Cô Thuận nói trước.
Độc Cô Thuận cười gượng hai tiếng nói:
– Như vầy đi, bên Nguyên gia để ta đi nói, dù sao hiền đệ cũng là Hội chủ tới hai tháng nữa, đối với quý tộc Quan Lũng không cần nhắc lại việc từ chức, mọi người phải thông cảm lẫn nhau.
– Đệ cũng muốn thông cảm nhưng vấn đề bây giờ không còn là thông cảm nữa, nói thế nào đây! Lời tiên tri Đào lý chương này đã truyền vào trong cung, đương kim Hoàng Thượng cũng đã bắt đầu chú ý đến việc này rồi, chúng ta hẳn phải suy xét làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả.
Trong lòng Độc Cô Thuận căm tức vô cùng, lần này Nguyên gia quả thật rất quá đáng, việc này có thể hại chết Lý Uyên. Tuy nhiên Độc Cô Thuận cũng hiểu ý của Đậu Khánh, người này suy nghĩ sâu xa, đa mưu túc trí. Lý Uyên đã trở về năm ngày rồi, nếu Đậu Khánh không có sách lược đối ứng, có đánh chết lão, Độc Cô Thuận cũng sẽ không tin tưởng.
Đậu Khánh khẳng định đã có kế sách đối ứng, lúc này lão liều mạng bắt lấy người truyền lời tiên tri của Nguyên gia, mục đích cũng vì mong muốn mình cùng lão đàm phán điều kiện.
– Hiền đệ có kế sách gì không nói thẳng đi, ta sẽ chăm chú lắng nghe.