Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 184: Âm mưu của Đậu Khánh
Đậu Khánh nhìn chăm chú nóc nhà một lát, quay đầu cười cười nói với Độc Cô Thuận:
– Độc Cô huynh, không biết huynh có biết ý nghĩa trong lời tiên tri này không?
Độc Cô Thuận thản nhiên nói:
– Ta biết chứ, đệ vẫn hy vọng ta ủng hộ Lý Uyên ư.
– Nhưng hắn ta là cháu ngoại của Độc Cô huynh.
Đậu Khánh tiến thêm một bước ám chỉ với Độc Cô Thuận.
Một lúc lâu Độc Cô Thuận không nói gì, lão biết rõ vì sao Nguyên gia lại muốn ám chỉ lời tiên tri nói là Lý Uyên, rõ ràng muốn báo thù cho Nguyên Hoằng Tự, cũng có thể nói diệt trừ đối thủ cạnh tranh.
Nguyên gia tự cao vì là hoàng tộc Bắc Ngụy, một lòng muốn thay Đại Dương Tùy xây dựng một tân Ngụy Vương mới trong quý tộc Quan Lũng, chiếm được không ít sự ủng hộ.
Đậu thị cầm đầu quý tộc Quan Lũng khác phái bao gồm Đậu thị, Trưởng Tôn thị, Hạ Lan thị….lại hướng về Lý Uyên muốn thành lập Tân Vương, đây là căn nguyên trong quý tộc Quan Lũng, cũng vì nguyên nhân đó Nguyên thị mới tuyên truyền lời tiên tri đưa Lý Uyên vào chỗ chết.
Hai phái quý tộc Quan Lũng đấu tranh chỉ có duy nhất họ Độc Cô lại lập lờ nước đôi, vả lại hơi thiên hướng về họ Nguyên cho nên Đậu Khánh mới lấy chuyện tuyên truyền lời tiên tri bức Độc Cô Thuận tỏ rõ thái độ ủng hộ Lý Uyên.
Độc Cô Thuận cười khổ một tiếng nói:
– Ta hiểu tâm ý của Đậu lão đệ, nhưng hiền đệ có nghĩ nếu tất cả mọi người ủng hộ Lý Uyên, Nguyên thị không đoạt được có thể khai đao với quý tộc Quan Lũng, bán đứng hết thảy chúng ta trả thù cá nhân, cho nên bề ngoài ta ủng hộ gã để ổn định Nguyên gia, không để gax hành động quá phận.
Đậu Khánh cũng hiểu được lời Độc Cô Thuận nói, đúng là nếu quá bức bách Nguyên gia gã có thể làm thế, lão trầm mặc một chút nói:
– Ta mặc kệ huynh trưởng lập lờ thế nào, nhưng ta hy vọng trong tâm huynh trưởng ủng hộ cháu của ngài.
– Đương nhiên ta phải ủng hộ cháu ngoại của mình, nâng đỡ Thúc Đức cũng phù hợp với lợi ích của mọi người, ta cũng có thể cam đoan Nguyên gia tuyệt không tung ra lời tiên tri này.
Ý của Độc Cô Thuận vẫn còn mơ hồ, chỉ có điều có chút nhượng bộ Đậu Khánh. Đậu Khánh cũng biết được nhượng bộ cũng khó nên lão chỉ gật đầu nói:
– Được rồi, đệ kính nhờ huynh trưởng đi đến Nguyên gia nói một chút về chuyện này.
Độc Cô Thuận cáo từ, Đậu Khánh đứng trước cửa sổ trầm tư thật lâu không nói gì.
…
Vài ngày trôi qua, mấy ngày nay thành Lạc Dương trôi qua yên ả, không có chuyện gì phát sinh. Mấy ngày trước nghe đồn Lai Hộ Nhi bị xử trảm nhưng hai ngày qua không nghe tin tức gì, vụ án Xương Hạp Môn vẫn đang tiếp tục điều tra, tạm thời không có tin tức gì truyền ra khiến nó không còn là chủ đề bàn luận nữa.
Tuy nhiên bề ngoài thì yên ổn nhưng bên trong là mạch nước ngầm mãnh liệt, các phe cánh âm thầm đánh nhau, giành giật từng giây từng phút có lợi cho mình.
Trương Huyễn ở huyện nha thuê một tòa nhà năm mẫu đất, hắn lệnh cho Trần Húc suất lĩnh trăm tên lính tinh nhuệ nghe theo lệnh của Huyện Úy Vi Vân Khởi.
Giữa trưa, Trần Húc chạy đến huyện nha, gã ta đã thay đổi trang phục, rất giống một sai dịch Trường An đến Lạc Dương chấp hành việc chung, cho nên gã ra vào huyện nha cũng không ai hoài nghi thân phận của gã. Trần Húc nhanh chóng đi vào phòng Vi Vân Khởi, đứng ở cửa nói:
– Vi Huyện úy, Trần Húc xin cầu kiến.
– Mau vào đây.
Trong phòng, Vi Vân Khởi đang viết tư liệu, thấy Trần Húc đi vào liền để bút xuống cười nói:
– Trần Giáo Úy, có một đầu mối cần chúng ta đi xác nhận.
Mấy ngày nay Vi Vân Khởi và Trần Húc phối hợp vô cùng ăn ý, Trần Húc là người rất giỏi đã lưu lại cho Vi Vân Khởi một ấn tượng sâu sắc, từ ít thành nhiều, với nhân phẩm của Trần Húc, Vi Vân Khởi biết tính cách của Trương Huyễn đã hấp dẫn y, nếu một người tầm thường sao có thể có được thủ hạ có khả năng như thế.
– Xin Vi Huyện Úy chỉ thị.
Vi Vân Khởi nhặt lên một cây gỗ chỉ vào bản đồ Lạc Dương nói:
– Trần Giáo Úy mời xem chỗ này.
Trần Húc đi lên trước nhìn chăm chú vào vị trí cây gỗ chỉ.
– Nơi này là phường Lợi Nhân Lạc Dương, nằm ở phía Đông, nơi này dân cư mấy năm trước là nơi trốn của dân chạy nạn, đủ hạng người, vàng thau lẫn lộn, nhân khẩu đông đúc, một phường nho nhỏ mà gần hai vạn người. Thành Lạc Dương phát sinh án mạng đều liên quan đến phường này cho nên huyện nha đã đặt không ít cơ sở ngầm ở nơi này. Ta mới biết một tin, trong một hẻm nhỏ của phường Lợi Nhân có một người được bảo vệ trong một tiểu viện nhỏ, dường như trong tiểu viện này giấu một người nào đó.
– Vi Huyện Úy hoài nghi nơi này cất giấu chính là Lý Thiện Hành sao?
Vi Vân Khởi gật đầu nói:
– Quả thật ta có chút hoài nghi, nếu Lý Thiện Hành chết rồi tất nhiên ta sẽ được báo cáo phát hiện thi thể, nhưng hiện tại không có bất cứ báo cáo nào, điều này cho thấy khả năng còn sống của Lý Thiện Hành rất cao. Hơn nữa tất cả nơi hắn ta có khả năng trú ẩn chúng ta cũng đã tra rồi nhưng không có chút manh mối nào, theo trực giác nói cho ta biết hắn ta đang ẩn thân ở một nơi nào đó của Lạc Dương, tiểu viện nhỏ ở phường Lợi Nhân này thật khiến người ta nghi ngờ, dù có phải hay không chúng ta cũng phải kiểm tra một chút.
– Nhưng….Chúng ta mạo muội đi thăm dò có khi nào rút dây động rừng không?
Trần Húc chần chừ nói.
Vi Vân Khởi khẽ mỉm cười nói:
– Ta nói kiểm tra đây không phải là đi gõ cửa kiểm tra mà bí mật kiểm tra, ta có mấy cơ sở ngầm ở phường Lợi Nhân, ta sắp xếp ngươi dẫn hai mươi huynh đệ giả dạng thương buôn muối giám thị nhất cử nhất động ở tiểu viện này.
Trần Húc rất phục mưu lược cùng tính toán cẩn thận của Vi Vân Khởi, gã lập tức trả lời:
– Ty chức đi bố trí ngay.
Nửa canh giờ sau, Trần Húc tự mình dẫn theo hai mươi huynh đệ đóng giả làm thủ hạ của trùm bán muối lậu ở phường Lợi Nhân, nơi ở của gã là đối diện với ngõ nhỏ kia, giám sát nhất cử nhất động.
…
Quan Thiên Đài của Vương triều Đại Tùy ở Bắc Mang Sơn thuộc quản lý của Thái Sử giám, chưởng quản thiên văn lịch pháp Đại Tùy.
Thái sử Lệnh Dữu Chất hai năm trước khuyên Dương Quảng chinh phạt Cao Câu Ly đã bị nhốt trong ngục, chức Thái Sử Lệnh liền do phương sĩ Chương Cừu Thái Dực kiêm nhiệm, nhưng Chương Cừu Thái Dực phần lớn thời gian đều ở Thiên đài uống rượu và ngủ, không quan tâm đến sự vụ, hai năm qua văn án chưa xử lý chất cao như núi.
Quản lý Thái Sử Giám mà như vậy thật sự không xứng đáng là Thái Sử Lệnh, nhưng trong triều đình không có quan viên nào dám buộc tội Chương Cừu Thái Dực vì lão ta nói nhiều lần ứng nghiệm nên Chương Cừu Thái Dực ở Vương triều Đại Tùy chẳng khác nào thần tiên tồn tại, mấy ngày liền lão ta đề nghị gì Dương Quảng cũng nghe nấy.
Cho nên trong triều có lưu truyền một lời thô tục thế nào:
– Tể tướng phải đi mới vượt biển, Chương Cừu đánh rắm đã thông Nam Bắc.
Nói cách khác mệnh lệnh Tể tướng truyền đạt đến địa phương cần phải gian nan như vượt biển, nhưng Chương Cừu Thái Dực thì chỉ cần thả rắm cũng lập tức truyền khắp thiên hạ.
Chiều hôm đó Thiên tử Dương Quảng cùng ba nghìn thị vệ bảo hộ trùng trùng điệp điệp đi đến Quan Thiên Đài Bắc Mang Sơn, dù Chương Cừu Thái Dực uống rượu ngủ ngon thế nào, cả ngày ngủ ngon như chết nhưng khi Thiên tử đến Chương Cừu Thái Dực vẫn giữ vững lễ nghi của đại thần. Lão tóc tai bù xù, chân trần mang giày gỗ ra nghênh tiếp.
– Thần không biết bệ hạ giá lâm nên lão thần không nghênh tiếp từ xa, xin bệ hạ thứ tội!
Chương Cừu Thái Dực đến gần Dương Quảng thi lễ, mùi rượu nồng nặc có thể gần như tỏa khắp thành Tương Dương, nếu là người khác thì Dương Quảng đã giận tím mặt ra lệnh đẩy đi xử trảm, nhưng Dương Quảng mang vận mệnh tiền đồ của Đại Tùy ký thác vào vị phương sĩ Chương Cừu này nên ông ta làm sao dám giận, ông ta chỉ miễn cưỡng cười nói:
– Là trẫm đến đường đột, ái khanh có tội gì đâu, bình thân.
Chương Cừu Thái Dực đầy thâm ý liếc nhìn Dương Đàm một cái, mặt Dương Đàm nóng lên, trong lòng gã có chút sợ hãi, sợ Hoàng tổ phụ nhìn ra manh mối gì.
– Mời Bệ hạ theo lão thần đến Quan Thiên Đài.
Dương Quảng có tâm sự, trong lòng hướng Chương Cừu Thái Dực nhờ giải đáp, ông ta không để ý Chương Cừu Thái Dực có uống rượu hay đi chân trần mà dẫn theo cháu nội Dương Đàm đi theo Chương Cừu Thái Dực lên Quan Thiên Đài.
Bên trong Quan Thiên Đài, một cậu bé tiểu phương sĩ hướng Thiên tử Dương Quảng dâng trà thơm, Dương Quảng thật không có lòng nào mà uống trà, ông ta lo lắng hỏi:
– Gần đây trong nội thành có lưu truyền lời tiên tri Đào Lý Chương, tiên sinh có nghe nói không?
– Lão thần có nghe nói ạ.
– Tiên sinh có thấy lời tiên tri này và giấc mộng hồng thủy năm đó của Tiên đó có mối liên quan không?
Năm đó Tùy Văn Đế Dương Kiên đã từng nằm mộng thấy hoa lý bay tán loạn, lũ lụt vây thành, Dương Quảng nói với Chương Cừu Thái Dực về giấc mộng thật khiến Chương Cừu Thái Dực có chút suy nghĩ.
– Bệ hạ, lời tiên tri có thể đúng hoặc không đúng, chủ yếu có ứng theo hiện tượng thiên văn hay không, nói chung nếu đúng là tác động thiên nhân thì lời tiên tri mới là thiên cơ, còn không cũng chỉ là lời đồn vô căn cứ, nói bậy bạ mà thôi.
– Nhưng…..
Dương Quảng chần chừ một chút nói:
– Mấy ngày trước không phải tiên sinh nói tử vi bị mây che đậy, làm cho mờ sao, hiện tượng thiên văn này không phải ứng với lời tiên tri ư?
– Bệ hạ, lời tiên tri này nói là phải đề phòng người họ Lý, nó và giấc mộng tiên đế đúng là cùng một ý, nhưng giấc mộng năm đó của tiên đế đã hai mươi năm rồi không có điều gì phát sinh, lời tiên tri đó không đến lập tức thì sao có thể ứng nghiệm trên con cháu được.
– Nhưng hiện tượng thiên văn lại cho thấy việc phát sinh chỉ trong vòng hai ba năm nên không thể nói giữa hai việc đó có liên hệ được, lão thần thấy lời tiên tri cũng có thể đúng nhưng thật sự không nên xem trọng quá mức.
Tuy rằng câu trả lời của Chương Cừu Thái Dực khá hợp lý, Dương Quảng nghe cũng hiểu ra đúng là lời tiên tri và hiện tượng thiên văn không là một chuyện, nhưng Chương Cừu Thái Dực cũng không phủ nhận lời tiên tri, điều này khiến bóng ma trong lòng Dương Quảng không thể nào tháo bỏ được.
Lúc này Dương Đàm ở bên cạnh hỏi:
– Theo tiên sinh, như lời tử vi thì hiện tượng thiên văn hẳn là sự tình nửa tháng trước, hiện tại hiện tượng này có thay đổi gì mới không?
Chương Cừu Thái Dực khẽ cười nói:
– Hiện tượng thiên văn không giống mưa gió, trong nháy mắt còn có biến hóa, hiện tượng thiên văn bình thường đều kéo dài mấy năm thậm chí mấy chục năm, tuy nhiên vi thần đã xem thêm một bước.
Dương Quảng chấn động vội nói:
– Mời Chương Cừu tiên sinh nói.
– Lão thần ở nơi này luôn quan sát nguồn gốc những điều khác thường đến từ nơi nào, ngày hôm qua lão thần mới xác định là dị vân đến từ giữa sao Khuê và sao Đẩu, thì ra đến từ hướng Tây Bắc, trời đất đã chỉ nhất định sẽ có người ứng với điều này, xin bệ hạ đề phòng người Tây Bắc.
Mặt Dương Quảng trắng bệcht lập tức ông ta nghĩ đến quý tộc Quan Lũng, chẳng lẽ người tương lai phát động cung biến lại là quý tộc Quan Lũng ư?
– Còn một việc lão thần nói thẳng, sở dĩ dị vân xâm phạm vào trung tâm ngôi sao, mất chốt là do bản thân lực bảo vệ xung quanh ngôi sao suy yếu, bệ hạ cần phải đối xử tử tế với binh lính, tăng cường binh lực, binh lực ở nhân gian cường thịnh, lực bảo vệ xung quanh thiên tượng sẽ tăng mạnh, đây là cảm ứng nhân thiên.
Nói xong ánh mắt Chương Cừu Thái Dực nhìn thoáng qua Dương Đàm, Dương Đàm cúi đầu, khóe miệng hiện lên ý cười. Trong lòng y hiểu rõ chính Chương Cừu Thái Dực đang giúp y, lời lão nói dù có vô lý thế nào nhưng đều có hiệu quả.
Dương Quảng lại không chú ý đến ánh mắt Chương Cừu Thái Dực nhìn trưởng tôn, ông ta lặng lẽ gật đầu, mỗi câu nói của Chương Cừu Thái Dực ông ta đều ghi tạc trong lòng.
Đêm đến Dương Quảng ban bố ý chỉ ra lệnh phóng thích quan quân giữ chức vụ thấp và trung tầng trong sự kiện Xương Hạp Môn, từ Lang Tướng trở xuống đều không truy cứu, phóng thích tất cả, lại ra lệnh Binh bộ tạm thời dừng phương án giải tán hai vạn quân đội Tây nội doanh.
Tuy phóng thích những người trong vụ án Xương Hạp Môn nhưng còn vài chục danh tướng và Đại tướng quân Lai Hộ Nhi vẫn bị giam giữ trong ngục. Hơn nữa phương án giải tán vẫn có thể điều động lại, cũng không phải hủy bỏ luôn. Nói cách khác bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động phương án giải tán.