Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 182: Lòng người khó dò


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 182: Lòng người khó dò

Lạc Dương, trước một ngõ nhỏ nghèo nàn, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, xe mở cửa, một người đàn ông trung niên người gầy nhom, dưới cằm có một chùm râu dê, đó là tâm phúc của Vũ Văn Thuật – mưu sĩ Hứa Ấn.

Mặt Hứa Ấn không biểu hiện gì trực tiếp đi vào ngõ nhỏ, đi thẳng đến cuối cùng y gõ cửa, cửa mở ra, Hứa Ấn lách mình đi vào sân.

– Hắn ta thế nào rồi?

Hứa Ấn hỏi.

Trong viện, một nam tử dáng người khỏe mạnh khom người thi lễ:

– Bẩm tiên sinh, hắn ta có chút bất an, vài lần muốn rời đi nhưng bị ty chức ngăn lại.

– Ta phải nói chuyện với gã một chút.

Hứa Ấn cười lạnh một tiếng nhanh chóng bước đi vào hậu viện.

Tại hậu viện, trong một gian phòng một gã nam tử đang ngồi trên giường, tay nắm chặt có vẻ lo lắng.

Người nam tử này tuổi chừng ba mươi mấy, dáng người trung bình nhưng vô cùng cường tráng, mặt chữ điền, da ngăm đen, vẻ mặt uy nghiêm nhưng ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, người này chính là người thoát khỏi sự truy đuổi giết người diệt khẩu của Vũ Văn Trí Cập tối qua, Lý Thiện Hành.

Nhất định trong lòng Lý Thiện Hành vô cùng phẫn nộ, chính bản thân gã muốn thay chức vị của Vũ Văn Thuật, lại chính Vũ Văn Thuật hứa hẹn thăng chức cho gã làm Tướng quân nhưng lúc này lại cho người giết gã bịt miệng. Nếu không phải gã cố ý để cho hai thủ hạ giả mạo gã đi gặp mặt, chỉ sợ lúc này gã đã chết trong tay Vũ Văn Trí Cập rồi.

Chức quan và tiền đồ của gã lúc này đều không có, vậy mà lúc trước lợi dụng sự tin tưởng của các tướng lĩnh vào gã, bảo gã khi nào lập công trở về được thăng làm Tướng quân. Bây giờ nhìn bộ dáng lưu lạc, trốn chui trốn nhủi như con chuột, điều này khiến Lý Thiện Hành thù hận Vũ Văn Thuật thấu xương.

Lúc này đột nhiên tiếng cửa mở ra, Hứa Ấn từ ngoài đi vào, Lý Thiện Hành đứng lên nói:

– Tiên sinh, người nhà của tôi đâu?

Tối qua gã đi đón vợ cùng con thì mới phát hiện mọi người đã mất tích, bị người đi trước một bước bắt lấy, gã hoài người trong gia đình đã nằm trong tay Hứa Ấn.

Hứa Ấn cười híp mắt khoát tay nói:

– Yên tâm đi, ta đã đưa bọn họ đến nơi an toàn rồi, ta cam đoan Vũ Văn Thuật không tìm thấy bọn họ.

Lý Thiện Hành thở dài một tiếng, quả nhiên thê tử lại rơi vào tay Hứa Ấn, gã chầm chậm ngồi xuống nhìn Hứa Ấn thật sâu, không hiểu hỏi:


– Vì sao tiên sinh phải làm vậy?

– Ngươi muốn ám chỉ gì?

Hứa Ấn chăm chú nhìn gã:

– Là nói ta phản bội Vũ Văn Thuật sao?

Lý Thiện Hành gật đầu, gã quả thật khó hiểu, Hứa Ấn là mưu sĩ tâm phúc của Vũ Văn Thuật, không ngờ lại phản bội Vũ Văn Thuật mang gã giấu đi, vì sao y làm vậy?

Hứa Ấn thản nhiên mỉm cười:

– Ta cảm thấy ngươi không nên nghi hoặc, nếu ngươi là ta ngươi sẽ làm gì?

Lý Thiện Hành hiểu được ý của Hứa Ấn, gã thở dài nói:

– Tiên sinh nói đúng, ta đối với ông ta hết lòng trung thành, cuối cùng ông ta lại muốn giết ta diệt khẩu. Tiên sinh biết bí mật của ông ta, tương lai ông ta có thể buông tha cho tiên sinh sao? Với con người tuyệt tình như Vũ Văn Thuật, làm việc thay ông ta sớm muộn gì cũng chết trong tay ông ta thôi.

Hứa Ấn cũng không hoàn toàn vì duyên cớ này, y giúp Lý Thiện Hành còn có một ý đồ khác, chỉ có điều y cười cười xem như đồng ý với ý kiến của Lý Thiện Hành.

– Tiên sinh muốn ta làm gì?

Hứa Ấn muốn che dấu Lý Thiện Hành đương nhiên còn muốn lợi dụng gã, chỉ có điều bây giờ chưa phải lúc, cần phải chờ chút thời gian nữa.

– Ngươi cứ an tâm ở đây thêm mấy ngày đi, để ta quan sát tình hình xem thay đổi thế nào. Nói tóm lại ngươi muốn có lại tiền đồ của mình chỉ có thể nghe theo lời của ta, còn người nhà của ngươi….

Hứa Ấn lạnh lùng chăm chú nhìn gã nói:

– Vũ Văn Thuật đang điên cuồng tìm ngươi và người nhà của ngươi, ta hy vọng ngươi suy xét đến sự an toàn của họ, không nên làm những chuyện điên rồ.

Lý Thiện Hành cắn chặt môi cúi đầu không nói lời nào, căn bản gã không tin tưởng Hứa Ấn, nhưng vợ con gã nằm trong tay y nên gã không thể không nghe theo sự an bài của Hứa Ấn.

Hứa Ấn cũng biết rõ điều này cho nên không sợ Lý Thiện Hành chạy trốn, cũng không lo lắng Lý Thiện Hành không nghe theo lời y, y liếc nhìn Lý Thiện Hành một cái rồi xoay người rời đi.

Lý Thiện Hành nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn nóc nhà, gã nên làm gì bây giờ?


Sau khi Trương Huyễn rời quán rượu Thiên Tự Các liền lập tức trở lại quân doanh. Tuy rằng tìm kiếm Lý Thiện Hành là việc vô cùng quan trọng nhưng lúc này sự việc cũng không quá gấp.

Khi Trương Huyễn đến đại doanh vừa đúng lúc gặp Chu Pháp Thượng tâm sự nặng nề trở về, Trương Huyễn vội tiến lên thi lễ, nhỏ giọng hỏi:

– Đại tướng quân, tình hình thế nào rồi?

Chu Pháp Thượng cười khổ lắc đầu, trong lòng Trương Huyễn cả kinh nói:

– Thế cục không ổn sao?

– Ai dà, trở về lều lớn rồi nói.

Chu Pháp Thượng về lều lớn, lão ngồi xuống uống vài ngụm nước, lúc này nói với Trương Huyễn:

– Việc dời đại doanh muộn vài ngày, Trương Cẩn hỏi ý Thánh Thượng rồi, người đã đồng ý cho chúng ta trong vòng ba ngày nữa chỉnh đốn quân đội, đây là tin tức tốt nhất, những tin tức còn lại đều không tốt. Ngu Thế Cơ kiên trì yêu cầu giải tán quân đội, nói chúng ta là đầu mối quân phản nghịch, vô cùng nguy hiểm, Thánh Thượng dường như nghe theo sự thuyết phục của lão.

– Bao gồm cả thủ hạ của tôi sao?

Trương Huyễn khẩn trương hỏi.

Chu Pháp Thượng ảm đạm gật đầu:

– Không chỉ có thủ hạ của ngươi mà tất cả quân đội tham chiến ở Cao Câu Ly đều phải giải tán, đương nhiên từ Giáo Úy đến Tướng lĩnh đều không cần giải tán mà có sắp xếp khác, có lẽ ngươi vẫn được ở trong quân, có lẽ cũng nhận được chút tiền thưởng.

– Còn Đại tướng quân và những tướng lĩnh khác thì sao?

Trương Huyễn hít sâu một hơi hỏi.

Chu Pháp Thượng lắc đầu nói:

– Thánh Thượng không chịu gặp ta, ta đoán từ thái độ của Thánh Thượng là không cho ta cầu xin cho họ, nên ta đoán có lẽ lành ít dữ nhiều.


Quả nhiên Bùi Củ nói trúng, tâm tình Trương Huyễn vô cùng nặng nề, nếu Lai Hộ Nhi và các tướng lĩnh khác đều không được bảo vệ, hắn cũng không có cách nào.

Nhưng điểm mấu chốt là bảo vệ quân đội của mình, vậy mà tin tức Chu Pháp Thượng mang đến dường như ngay cả điều mấu chốt cũng không đạt được.

Chu Pháp Thượng thở dài nói:

– Hôm nay ta tìm một người quen ở Binh bộ mới biết được chúng ta ở Cao Câu Ly lập nhiều công lớn nên trong triều có nhiều người ganh ghét. Thế lực trong triều đang âm thầm phản đối chúng ta, yêu cầu chúng ta giải tán quân đội, điều này cũng không có gì lạ, chẳng qua gặp đúng lúc thôi, mà Ngu Thế Cơ là một trong số đó.

– Không có chút cơ hội nào sao?

Trương Huyễn trầm giọng hỏi.

– Rất khó, hiện tại trong triều đình gần như không có ai ủng hộ chúng ta, một số người cũng thông cảm với chúng ta nhưng vì chuyện tối qua mà không dám lên tiếng, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chu Pháp Thượng vỗ vỗ vai Trương Huyễn nói:

– Tốt nhất ngươi nên tìm biện pháp gặp Yến Vương.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, bọn họ quả thật chẳng có lựa chọn nào khác.

Vi Vân Khởi ở Lạc Dương tuổi chừng hơn bốn mươi, xuất thân là danh môn gia tộc Vi thị ở Quan Trung, trong năm Khai Hoàng từng một mình đến Đột Quyết mượn hai vạn quân bình định loạn quân Khiết Đan, rất được Tùy Văn Đế thừa nhận, nên phong Trung thị Ngự sử.

Nhưng tính tình y ngay thẳng, công chính nghiêm minh, đắc tội với không ít quan lại trong triều nên sau khi Dương Quảng đăng cơ, Vi Vân Khởi dần dần bị lạnh nhạt.

Tám năm trước chính vì quá thẳng tính nên y khuyên ngăn đã chọc giận đến Dương Quảng, bị giáng chức đi Trương Dịch quận đảm nhiệm chức Huyện Úy. Cũng may cấp trên cũ là Bùi Củ rất xem trọng y nên vẫn thay y nói vài lời, vì thế cách đây ba năm y mới được quay về Lạc Dương đảm nhiệm Lạc Dương Úy.

Chạng vạng tối Trương Huyễn tìm được nhà y ở phường Phúc Thiện, nhà cũng không lớn lắm. Một căn nhà chiếm ước chừng hai mẫu ruộng, nhà nhỏ hơi cũ, con của y đang học ở trường Thái Học, con gái đã xuất giá, chỉ còn mình y và thê tử ở nhà.

Dù sao Vi Vân Khởi cũng là Lạc Dương Úy, lại xuất thân từ danh môn thế gia, trong phủ y cũng có mấy lão bộc cùng hai nha hoàn.

Trương Huyễn được Vi Vân Khởi mời vào thư phòng, hai người chủ khách cùng ngồi xuống. Dưới ánh đèn Trương Huyễn nhìn rõ tướng mạo của Vi Vân Khởi, có lẽ vì nhận chức ở Hà Tây thời gian dài nên làn da y rất đen, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, hai bên thái dương tóc đã dần bạc nhưng ánh mắt vẫn kín đáo, lóe lên ánh sáng của một người cơ trí thông minh.

Trương Huyễn âm thầm gật đầu, khó trách Bùi Củ rất xem trọng Vi Vân Khởi, trên người y có một khí thế không tầm thường, đáng tiếc y lại bị chèn ép trong thời gian dài, không có cơ hội thi triển hoài bão.

Trong lòng Vi Vân Khởi cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Bùi Củ đưa ngọc bội cho người khác đến tìm y xin giúp đỡ, hơn nữa y cũng nghe cấp trên Lý Cương nói nhiều lần về Trương Huyễn. Hắn là người trượng nghĩa, dũng cảm có trách nhiệm, là một người trẻ tuổi có thể làm nên đại sự.

Vi Vân Khởi âm thầm đánh giá Trương Huyễn, nhìn Trương Huyễn y đánh giá là người nghiêm chỉnh, tục ngữ nói nhìn tướng đoán người, tướng mạo nghiêm chỉnh, ánh mắt trong suốt, người này phẩm chất cũng không kém, huống chi y đã được nghe một vài sự tích về Trương Huyễn.


– Trương tướng quân cần ta giúp đỡ thế nào?

Vi Vân Khởi hỏi.

– Ta nhờ Vi sứ quân tìm giúp ta một người.

Trương Huyễn liền mang tình huống liên quan đến Lý Thiện Hành kể qua một lần, cuối cùng hắn lo lắng hỏi:

– Vấn đề hiện tại là ta không biết Lý Thiện Hành sống hay chết, nếu gã bị giết bịt miệng, vậy thì một chút hy vọng ta cũng không có, khẩn cầu Vi sử quân hết sức giúp bọn ta.

– Yên tâm đi, ta nhất định sẽ hết sức cố gắng.

Vi Vân Khởi cười cười nói:

– Mặc dù ở Lạc Dương tìm một người rất khó khăn nhưng ta có biện pháp, nếu chúng ta tra tìm manh mối bằng hữu thân thích của Lý Thiện Hành nhất định sẽ tìm được nơi trú ẩn của gã, sau đó âm thầm quan sát là biện pháp tốt nhất. Kỳ thật cũng có thể lợi dụng quan hệ Hạ Cửu Lưu ở Lạc Dương bảo bọn họ trợ giúp, đôi khi bọn họ tìm người rất nhanh, còn chuyện Trương tướng quân sợ Lý Thiện Hành bị giết, ta cảm thấy khả năng này không lớn.

– Vì sao lại nói thế?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

– Vừa rồi Trương tướng quân cũng nói sự kiện Xương Hạp Môn gã là người duy nhất không sa lưới, từ chuyện này có thể đoán được gãlà người rất khôn khéo, tuyệt không để mình đi vào nguy hiểm, người như thế sao có thể bị giết được, ta tin tưởng lúc này gã đang ẩn trốn ở nơi nào đó.

Trương Huyễn gật đầu, Vi Vân Khởi phân tích rất chính xác, nhất định khả năng Lý Thiện Hành bị giết quả thật rất nhỏ. Có lẽ do quá lo lắng nên hắn nghĩ có thể Lý Thiện Hành bị giết, hiện tại Vi Vân Khởi nhắc nhở, trong lòng hắn mới dấy lên tia hy vọng.

Vi Vân Khởi cười bổ sung:

– Nhất định Lý Thiện Hành được vị quan lớn nào đó hứa hẹn mới tự hủy tiền đồ, nếu gã không được bồi thường có cam tâm chịu rời khỏi Lạc Dương không, cho nên ta đoán vị quan lớn kia nhất định đã giấu kín gã hoặc gã tự trốn ở một địa phương nào đó. Trước tiên ta dùng manh mối tìm kiếm sau đó lợi dụng Hạ Cửu Lưu tìm kiếm, hai bên đồng hành tận lực xuất phát, ta tin tưởng trong vòng vài ngày sẽ tìm được manh mối.

Trương Huyễn mừng rỡ vội đứng lên thi lễ:

– Đa tạ Vi sử quân giúp sức, nếu Vi sử quân cần nhân lực ta có thể phái binh lính đến trợ giúp.

Vi Vân Khởi ngẫm nghĩ một chút, quả thật y cần một ít người, tuy rằng thủ hạ y có không ít nha dịch nhưng nhiều người nhiều miệng sợ bị lộ tung tích, dùng binh lính Trương Huyễn đương nhiên tốt hơn. Vi Vân Khởi vui vẻ nói:

– Nếu Trương tướng quân có binh trợ giúp ta nghĩ càng hữu hiệu hơn.

– Được, ta nhanh chóng thu xếp.

Hắn nhìn thoáng qua Vi Vân Khởi, có vẻ hiểu gì đó cười nói:

– Không làm tăng gánh nặng cho Vi sứ quân chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.