Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 41
“Nam tử trong bức tranh tuổi vẫn còn trẻ nhưng vô cùng anh tuấn, vừa đầy nhiệt huyết lại vừa lạnh lẽo vô tình, cho dù đang mặc một bộ trang phục đơn giản thanh nhã nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất vương giả trời sinh…”
Mặt trời lặn rồi.
Chắp tay đứng bên cửa sổ nhìn ánh dương cuối cùng biến mất, thở dài một hơi, cuối cùng ta cũng cầm lấy hộp gỗ nhỏ vẫn để trên ngự án.
“Tiến Bảo.”
“Có nô tài.”
Ta xoay người, nhìn về phía người vẫn luôn bên cạnh ta từ nhỏ đến lớn. Ông ấy đã chờ ở đây rất lâu, từ sáng cho đến tận bây giờ.
“Đi đi, đưa cái này đến cho nàng.”
Ông ấy hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra cung kính nhận lấy. Trái tim của ta bỗng thắt lại một nhịp.
“Thuốc này tên là ‘Lưu tình’, sau khi uống sẽ ngủ say, bình thản, không phải chịu đau đớn.”
Nàng vẫn luôn quý trọng dung nhan của bản thân. Ngày đó khi nàng mang thai, tình nguyện không gặp mặt ta cũng chỉ vì không muốn để ta thấy sự chật vật của nàng. Sự tình đến mức này, có lẽ nàng vẫn sẽ không muốn để lại bất ký một ấn tượng xấu nào trong mắt mọi người.
“Nô tài xin cáo lui.”
Cao Tiến Bảo cúi người rời đi. Trong ngự thư phòng lớn thế này đột nhiên chỉ còn lại một mình ta, bất chợt, ta lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Cuối cùng…
Cuối cùng vẫn phải làm thể này, ‘Diệp, ông hài lòng rồi chứ?’
Trước mắt ta dường như lại xuất hiện dung nhan kiều diễm ấy đang mỉm cười. Đôi mắt như mặt nước mùa thu, tựa hồ có thể mang theo cả dòng sông đang nhìn chằm chằm vào ta, ‘là u oán sao?’ Không, nàng sẽ không thể biết thế nào là u oán. Bất kể là ở trong tình huống nào, nàng cũng đều khe khẽ mỉm cười, nhưng lại lạnh lùng phóng tầm mắt quan sát mọi thứ xung quanh, giống như… giống như một khán giả không liên quan đang quan sát một vở kịch vậy.
Vận Nhi…
Ta khẽ gọi, lại thở dài, lại nghĩ đến nàng, đến cô gái vẫn luôn luôn thích cười đó…
Ta không biết từ lúc nào bản thân bắt đầu phát hiện ra sự thay đổi của nàng.
Kỷ Vận vốn dĩ vẫn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng trong dung nhan tuyệt sắc đó luôn ẩn giấu một chút hờ hững, một chút lạnh lùng của bậc tiên tử cách xa hồng trần. Vậy mà chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, dung nhan vẫn thế mà thần sắc đã không còn như cũ!
Thần sắc của nàng bỗng được thổi thêm sự linh hoạt đầy sức sống. Một sóng mắt lưu chuyển liền khiến cho kẻ khác chìm sâu vào trong đó, nụ cười trong vắt không trân bảo nào dù đẹp nhất, quý nhất trên thế gian này có thể so sánh được. Thứ hào quang rực rỡ tỏa ra từ nàng khiến cho người ta không thể nhìn rõ nhưng đồng thời cũng bị hút sâu vào.
Hậu cung ba nghìn phấn son, chỉ với nụ cười sáng lạn của nàng dường như đều mất đi tất cả những màu sắc khác. Nàng chẳng cần làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi ở một góc nào đỏ, cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của bất cứ kẻ nào. Nàng rất thích cười, và dường như mỗi nụ cười của nàng luôn luôn khác biệt.
Khi nàng mang theo nụ cười dựa vào lòng ta, khi nàng múa điệu múa như “muốn mượn gió mà đi” ở trong đại điện, ta – động – tâm – rồi.
Cái loại rung động không thể lý giải, không thể hiểu được này khiến ta kinh hoàng, khiến ta sợ hãi, nhưng cũng khiến ta nhớ đến ông ấy, và những gì mà ông ấy đã nói.
Quân vương vô đạo, đế chủ vô tình.
Từ lúc còn rất nhỏ, Phụ hoàng đã không ngừng nhắc nhở ta: thân là vua của một nước phải chú ý đến rất nhiều chuyện, mà trong đó, hai câu nói này phải khắc ghi cả đời không được quên.
Thế nào là “vô đạo”?
Phàm là những việc có lợi ình thì không từ mọi thủ đoạn để đạt được, phàm là mọi thứ hữu ích trên thế gian này đều phải sử dụng, phàm là những người bên cạnh đều phải biến thành quân cờ mà lợi dụng. Lấy nhân đánh cờ, lấy vương giả dịch thiên hạ!
Thế nào là “vô tình”?
Tình cảm phải có giới hạn, lòng bác ái mới luôn cần cho thiên hạ muôn dân, có thể xem trọng mỹ nhân nhưng giang sơn mới là trọng yếu, yêu mỹ nhân lại càng phải yêu giang sơn, đã yêu giang sơn thì phải vô tình!
Trọng Tôn Sí Hạo, Phụ hoàng của ta, đại đế vương thứ mười tám của Thiên Phách hoàng triều, một đế vương bất kể là uy danh hay tham vọng cũng không bằng ta. Có lẽ ở trong mắt, trong tâm triều thần cũng như dân chúng ngoài kia, ông ấy chỉ là một vị vua bình thường, không hề có chí tiến thủ. Nhưng chỉ có một số ít người thân cận mới biết được, thật ra Phụ hoàng là một vị quân vương rất đáng sợ, một người đàn ông vô cùng thông minh, lại tài hoa tuyệt thế.
Có một vị Phụ hoàng quá mức tài năng thật ra cũng không phải là một chuyện tốt. Nếu một người phải sống dưới cái bóng của người khác thì cảm xúc của bản thân đối với người kia sẽ trở nên rất phức tạp. Đó chính là thứ cảm giác mà ta đã trải qua. Từ nhỏ, trong ta luôn song song tồn tại hai loại tình cảm trái ngược nhau đối với phụ hoàng. Một mặt, ta sùng bái ông ấy, nhưng mặt khác ta lại vô cùng căm ghét ông ta.
Ánh mắt của ông ấy rất sáng, trí tuệ của ông ấy vô cùng cao thâm. Cho dù là bất cứ ai, bất cứ việc gì, một khi đến trước mặt ông ấy đều không thể thoát khỏi đôi mắt đó. Mỗi khi đối diện với ông ấy, ta luôn có cảm giác ngượng ngùng như bản thân đang bị lột trần ra vậy. Nhưng cũng chính điều đó đã kích thích ý chí chiến đấu vùi sâu trong cơ thể ta.
Cho nên, chúng ta là cha con, cũng là kẻ địch của nhau.
Câu nói ông ấy bắt ta khắc ghi cả đời không được quên “Quân vương vô đạo, đế chủ vô tình” đó. Ta đã từng chỉ đơn giản là ghi nhớ mà không thể nào thấu hiểu được nó. Nhưng khi ta dần lớn lên, khi ta nhìn các huynh đệ của mình công kích lẫn nhau không từ bất cứ thủ đoạn nào để leo lên cái ngôi vị Hoàng đế lạnh như băng đó, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra.
Ta không biết lý do tại sao Phụ hoàng lại phải che giấu tài năng của bản thân. Ta cũng không tài nào hiểu nổi tại sao một người thông minh như ông ấy trên khuôn mặt lại luôn có một nỗi u sầu không thể gạt đi được. Có điều gì mà ngay cả một người như ông ấy cũng không thể giải quyết được đây?
Ta đã từng tận mắt chứng kiến Phụ hoàng chỉ nhẹ nhàng, tưởng như vô tình khơi mào một cuộc tranh chấp giữa những người phụ nữ trong hậu cung của ông ấy. Trên gương mặt của Phụ hoàng luôn luôn là vẻ anh tuấn và dịu dàng. Ông ấy chỉ mỉm cười mà đưa tất cả những phi tần có ý đồ thống trị hậu cung, can thiệp triều chính vào chỗ chết, lại còn khiến cho họ đến lúc chết cũng vẫn nghĩ rằng ông ấy không hề biết gì cả.
Thế nên ta không dám tưởng tượng, ta tình nguyện tin vào ý nghĩ rằng đây chẳng qua là trời sinh ông ấy có nét u buồn đa cảm, hoặc đó là một phần kính sợ đối với thiên ý khó lường mà thôi.
Cũng đã từng có những đêm mưa giống, khi đó ta còn rất nhỏ, ông ấy ôm ta vào lòng, lẩm bẩm giống như đang tự nói với bản thân:” Đế chủ vô tình. Chỉ cần làm được việc dành cả tình yêu cho thiên hạ chứ không cho riêng một người thì sẽ hoàn toàn trở nên vô tình. Hoàng Gia, nhớ kỹ, con có thể yêu giang sơn, có thể yêu dân chúng, có thể yêu tuyệt sắc hồng nhan trong hậu cung của con, nhưng tuyệt đối không được yêu duy nhất một người, bất kể đó là ai đi chăng nữa… “
Không biết tại sao lúc đó, trong giọng nói của ông ấy lại có cả sự sợ hãi. Chẳng lẽ yêu một người lại đáng sợ đến như thế?
Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu.
Nhìn nàng, trong ta bỗng xuất hiện một loại xúc động muốn đem cả thiên hạ đến để đổi lấy một nụ cười của nàng. Các cảm giác này quá mạnh mẽ, lại ẩn chứa cả sự hủy diệt, khiến cho cơ thể ta trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Không được.
Ta không được yêu nàng.
Ngày ấy, khi ta bỗng nhận ra nàng thay đổi, dù dung mạo vẫn là nàng nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với Kỷ Vận từ trước đến nay. Dù ta nghi ngờ không hiểu vì cớ gì nàng thay đổi, nhưng sự thay đổi của nàng khiến mọi chuyện trở nên thú vị. Một người sống quá nhàm chán như ta đã tìm được thú vui mới, tưởng như tìm được một món đồ chơi vô cùng thích thú vậy.
Nàng cười đáng yêu, cười khinh miệt, cười đắc ý, cười mờ ám, cười mê hoặc, cười gian xảo, cười lạnh lùng… Dường như nàng luôn cười. Ta chưa bao giờ gặp một ai yêu nụ cười hơn nàng. Nàng càng tươi cười ta càng bị mê hoặc, nhưng chính những nụ cười đó lại làm ta không hiểu được suy nghĩ của nàng.
Đáy mắt nàng luôn tồn tại một cái gì đó thật lạnh lẽo, giống như nàng đã nhìn thấu tất cả nhân tình thế thái, rồi quan sát chúng bằng thái độ lạnh lùng, có mỉa mai, có trào phúng. Điều này có lẽ chính nàng cũng không biết, đó là lúc nàng không cười, trong mắt nàng chỉ có sự lạnh lùng, tựa như… băng!
Một người con gái như thế này chắc chắc sẽ vô cùng thú vị, ta tin rằng ta và nàng giống nhau, đều là những người vô tình. Mỗi lần ta quan sát nàng, dù cho nàng nụ cười của nàng có tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ta cũng vẫn có thể cảm nhận được phía dưới nó là tâm cơ, là toan tính.
Không, không phải là quan sát, mà đó chính là cảm giác, một loại trực giác khi đối mặt với nguy hiểm, một loại nhận thức đối với đồng loại của mình.
Ta mỉm cười, cảm giác thật là phấn khích. Người con gái này, ta mong chờ nàng bày mưu tính kế như đang mong chờ một trò chơi vô cùng phấn khích.
Có phải bởi vì quá mức nhập vai vào trò chơi mà ta bỗng thích trở thành một đạo cụ?
Ta nhíu mày, không hiểu tại sao lại có cảm giác tức giận, chỉ vì nàng không muốn gặp ta? Phải chăng trong mắt nàng thật ra không hề tồn tại hình bóng của ta?
Nhưng ta tin rằng nơi hậu cung này, chỉ có một thiên tử chí tôn như ta, liệu nàng có chịu được mà không nhìn ngó đến ta không? Chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, vừa mắt bắt đầu chưa lâu đã làm ta không vui rồi. Thế nên khi nàng cần xin ta, ta lạnh lùng đồng ý. Đối phó với một nữ nhân, cách trừng phạt tốt nhất là không phải là đánh đạp mắng chửi, mà là lạnh lùng bỏ rơi.
Thế nhưng, Kỷ Vận chính là Kỷ Vận. Một người con gái thú vị như thế, ngay cả khi nàng sinh hạ hài tử cũng khiến cho ta vô cùng phấn khích.
Chỉ cần liếc mắt một cái, ta đã có thể nhận ra nàng mong muốn ta lập con trai nàng làm Thái tử, sau này sẽ được nhường ngôi thành Hoàng đế. Không chỉ về dung mạo giống nhau, mà quan trọng nhất là đứa trẻ này có cùng huyết thống với ta, giữa chúng ta có một sự ràng buộc sâu sắc.
Đây là con trai của ta, trong huyết quản cùng chảy một dòng máu với ta, đứa trẻ sẽ kế thừa vương vị của ta, trở thành Đế vương thứ hai mươi của Thiên Phách hoàng triều.
Có điều hiện tại, ta chưa muốn phong thằng bé làm Thái tử. Mặc dù trong lòng ta đã thừa nhận nó, nhưng vì nàng, vì trò chơi kia, ta chưa hạ lệnh sắc phong.
Thế là ta lại tiếp tục ở bên cạnh nàng xem trò chơi diễn ra, cùng nàng đi Định Châu, cùng nàng đi gặp vị đại nho sĩ từng được Phụ hoàng tôn kính. Hành trình đi Định Châu, có lẽ là hành trình hạnh phúc nhất, vô lo vô nghĩ nhất trong cuộc đời của ta.
Nhưng mọi chuyện lại chệch ra khỏi quỹ đạo của nó.
Khi rởi khỏi thâm cung, nàng vô cùng phấn chấn. Ta nhìn nàng, một cô gái như vậy, dường như ở nơi nào cuộc sống cũng sẽ rất thú vị đầy màu sắc. Thật ra nàng không cần đến ta…
Ta đã từng nhàn nhã mà ép nàng giúp ta tuyển tú, vậy mà khi nàng đưa ta đến căn phòng kia, sắp xếp cho ta gặp nữ tử yêu mị quyến rũ kia, đột nhiên ta có chút tức giận. Cho dù nàng có thể không thèm để ý mà tuyển tú nữ cho ta, cho dù nàng nhìn ta và nữ tử khác lật mây đổ mưa mà không hề có chút mảy may ghen tỵ, nhưng thậm chí đến khi chỉ có hai người chúng ta, mà nàng vẫn không quên đẩy ta vào lòng nữ tử khác, nàng cứ thế mà không cần ta sao? Một chút mảy may cũng không cần sao? Ta khẽ nhếch môi chua chát. Thế nhưng lúc ấy nàng lại giống như thật, mà cũng giống như giả, ta hồ đồ sao, có phải nàng đang ghen? Bỗng dưng tâm trạng ta thay đổi, ta cười to sảng khoái.
Trong lòng ta đột ngột trào dâng xao xuyến, cảm giác này khiến ta cảm thấy thật nguy hiểm, nhưng cũng thật xa lạ.
“Ba mươi sáu kế!”
Ta chưa bao giờ cỏ thể tưởng tượng ra người con gái giảo hoạt ngày ngày nằm trong lòng ta lại cất giấu những chiến lược quân sự thế này. Từ trước đến nay ta vẫn luôn cho rằng nàng rất thông minh, nhưng cũng chỉ là sự khôn ngoan của đàn bà. Bây giờ mới biết, thì ra nàng che giấu bản thân. Bỗng dưng, ta nhớ tới Phụ hoàng, ông ấy cũng là một người che giấu bản thân vô cùng giỏi.
Lần xuất cung này, mọi việc phát triển ngoài tầm nắm của ta. Nhíu mày bóp trán, ta lựa chọn việc phải xuống tay với nàng. Những lời nói của ta khiến cho sự nhẫn nhịn của nàng đến giới hạn bùng nổ. Lần đầu tiên ta thấy khuôn mặt tức giận của nàng, đây là việc hoàn toàn ngoài ý muốn của ta, làm cho trái tim của ta thắt lại một nhịp.
Tim ta?
Ta vội xoa ngực. Nơi này vốn dĩ vẫn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, nhưng có cái gì đó rất dịu dàng đang lặng lẽ dâng lên. Vô thức ta đi đến bên cửa sổ, ánh mắt không tự chủ dừng lại ở những nơi máu của nàng thấm ướt. Tiếng nhạc trào dâng như muốn giải tỏa hết những tức giận trong lòng người chơi đàn, sau cùng, lại chuyển thành giai điệu ai oán triền miên, đau buồn đến cực điểm. Giọng hát trong trẻo dịu dàng của của nàng tràn ngập quyến rũ, lay động con tim, dẫn dắt tâm trí của người nghe, đi theo nụ cười của nàng mà gục ngã…
Ta giãy dụa mãi mới có thể ép bản thân mình lùi bước. Trong ngực, nơi có trái tim ngự trị, không hiểu vì sao lại co rút đau đớn. Lần đầu tiên ta mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ hãi, lại không thể lý giải được vì sao.
“Diệp.” Ta đứng trong bóng đêm, cả người cơ hồ bị bóng đêm nuốt chửng, không muốn để cho người khác nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, “Phụ… Tiên đế là người như thế nào?”
“Hoàng thượng muốn biết điều gì?” Giọng nói hờ hững như xem thường mọi sự, nhưng ta hiểu, đó là vì nhìn thấu tất cả nên mới sinh ra lạnh nhạt với mọi thứ.
“Ông ấy, có thật là cả một đời đều vô tình?”
Người ở phía sau im lặng rất lâu, khi ta sắp hết kiên nhân mà nhíu mày lại, chợt nghe ông ấy nói: “Không.”
Ta ngẩn ra, đây là câu trả lời ngoài dự đoán của ta nhưng lại làm cho ta thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đó là một thứ cảm xúc mà ngay cả bản thân ta cũng không sao giải thích nổi.
“Người đã yêu món đồ chơi đó rồi sao?”
Tim ta vì câu nói đột ngột đó mà ngừng lại một nhịp, “Sao só thể, đương nhiên là không rồi!” Lần đầu tiên trong đời là không tin vào câu trả lời của mình. Ta chật vật nắm tay lại thành một nắm đấm, lẩm nhẩm nói: “Đế chủ vô tình!”
“Vậy… sao?” Tiếng nói trong bóng đêm rất khẽ, vậy mà lại giống như âm thanh vọng trong núi, luẩn quẩn bên tai ta mãi không chấm dứt.
“Nàng chỉ là đồ chơi của trẫm.”
“Vâng.”
Chưa bao giờ ta căm ghét sự hờ hững của ông ta như giờ phút này, ta sẵng giọng: “Kể cả nàng có là thiên tài, đối với trẫm cũng chỉ là một món đồ chơi, hoặc là một đối thủ! Trẫm muốn lập Duệ nhi làm Thái tử, thế nên nàng nhất định phải chết!” Ta quyết sẽ không dung thứ cho hậu cung làm loạn triều chính, lại càng không muốn giữ lại một nữ tử nguy hiểm như thế. Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng có cơ hội dựa vào con trai mà nhúng tay vào thiên hạ của Trọng Tôn gia!
“Tốt lắm.” Giọng nói dường như không nhận ra sự tức giận của ta mà thay đổi, vẫn hờ hững như trước, thậm chí có thêm phần mỉa mai. “Chỉ hy vọng người sẽ không hối hận.”
“Con cháu của Trọng Tôn gia không biết thế nào là ‘hối hận’!” Tim ta lạnh như băng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lẽo vô tình, đây chính là kết cuộc của trò chơi!
“Hoàng… thượng…” Trong đêm tối vang lên giọng nói mềm mại dịu dàng, hơi thở như lan, rối loạn gấp gáp làm dục vọng của ta như càng được đốt cháy thêm. Ta cười, thiên hạ này là của ta, hồng nhan trong thiên hạ này cũng là của ta, không có tình, không có yêu, chỉ đoan giản là chiếm đoạt.
“Hoàng thượng,” nữ nhân trong lòng ta cười cầu xin. Nàng cũng rất đẹp, nhưng không thể linh hoạt tràn đầy sức sống như ai đó.
“Ái phi có chuyện gì sao?” Ta cũng cười, không biết rằng ngoại trừ người con gái đó ra, còn có bao nhiêu người có thể nhìn thấu nụ cười thâm sâu của ta.
“Thần thiếp muốn xin phép cho Hạo nhi về thăm mấy ngày, không biết ý Hoàng thượng thế nào?” Nữ nhân ấy cắn môi, bề ngoài vẫn dối người mà trìu mến kiều diễm, nhưng ta lại có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt kia không giấu nổi sự so đo.
“Đưa Hạo nhi và những hoàng tôn khác đến Tê Hà cung là ý chỉ của Thái hậu, đây cũng là ân điển của người, ái phi còn không hiểu hay sao?” Mặc dù ta không rõ vì sao Thái hậu luôn luôn mặc kệ sự đời lại đột nhiên muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng thân là con, ta không muốn làm trái ý cha mẹ.
“Chuyện này… Vâng, thần thiếp hiểu rồi.” Nữ nhân ấy cúi đầu xuống, trong lòng ta thầm cười lạnh. Trong tất cả chúng phi tần, có lẽ nàng là người rộng lượng nhất, cũng là người đủ tư cách nhất để làm bậc mẫu nghi thiên hạ, tổng quản hậu cung. Nhưng một khi cùng với ai đó đối đầu, tất cả những thứ kia dường như đều biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tái nhợt. Có lẽ không thể lập người đó làm hậu thì ta sẽ sắc phong cho nàng, nhưng không phải là bây giờ.
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Thục phi tỷ tỷ tài hoa tuyệt thế, đáng tiếc là thần thiếp vô duyên, chưa bao giờ được chiêm ngưỡng, Hoàng thượng có thể thành toàn mong ước nhỏ nhoi nàu của thần thiếp được không?”
Ta nhíu mày, sao bỗng dưng nàng lại nhắc đến người đó? Chẳng lẽ… “Thi từ ca phú của Kỷ Vận quả thật vô cùng tài hoa. Có điều nàng ấy chưa bao giờ thừa nhận là do bản thân tự làm. Lần sau nếu có cơ hội, trẫm sẽ cho nàng cùng thưởng thức.”
“Tạ hoàng thượng.” Nữ nhân cười vui vẻ. Ta bỗng nhớ đến cảnh người đó một thân phục sức đỏ như lửa ca múa, khúc nhạc như đoàn kỵ binh thúc ngựa, lưỡi mác rợp trời bật lên dưới cây đàn tỳ bà, câu hát ai oán triền miên nhuốm máu đào…
Không, ta tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai chiếm hữu tâm trí, người đó, phải loại bỏ!