Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 42
Lâu nay, thế lực trong triều chủ yếu chia làm ba phe lớn. Đầu tiên chính là Kỷ gia, Kỷ Thiên Tường thân là nguyên lão tam triều, môn sinh có hơn trăm người, mặc dù đã cáo lão từ quan, nhưng uy tín ở trong triều vẫn không hề thuyên giảm. Thứ hai là Tiêu gia, Tiêu Càn Lãng là nguyên lão nhị triều, uy danh mặc dù không sánh bằng Kỷ Thiên Tường, nhưng từ khi Tiêu Bang có công cứu giá, được phong lên làm Võ An hầu, thế lực đã có thể cùng Kỷ gia ganh đua cao thấp. Thế lực thứ ba chính là những người trung lập, ở giữa hai phe này, đây cũng là những vị quan duy nhất ta thật sự tin tưởng.
Tiêu – Kỷ hai nhà đã mấy đời nối tiếp nhau có thù oán, trong đó nguyên nhân từ người ngoài tác động vào không được rõ ràng, chỉ có ta là hiểu rõ. Nói trắng ra, thù hận của hai nhà phát sinh từ một người đàn bà. Khi xưa Kỷ Thiên Tường và phụ thân của Tiêu Càn Lãng chính là bạn tốt của nhau, thậm chí còn kết nghĩa huynh đệ, thế mà lại vì người đàn bà đó mà trở mặt với nhau. Mặc dù kết cục cuối cùng bà ta cũng không được gả cho ai trong hai người, nhưng thù hận đã phát sinh, không có cách nào có thể hóa giải được nữa.
Nhưng đây thật ra không phải là do người của hai nhà Tiêu – Kỷ sắp xếp, sự thật đứng đằng sau chính là… tất cả đều do một người tên là Trọng Tôn Sí Hạo bố trí!
Khi Diệp nói cho ta biết, ta đã không thể mang cái âm mưu xảo quyệt tầm cỡ như thế này gộp vào làm một với gương mặt luôn luôn cười rất dịu dàng của Phụ hoàng. Nhưng… cũng chính vì như thế, cuối cùng ta cũng có thể hiểu sâu sắc thế nào là “Quân vương vô đạo”.
Vì áp chế hai nhà Tiêu – Kỷ, vì mục đích làm cho thế lực trong triều cân bằng, vì sự yên ổn cường thịnh của Thiên Phách hoàng triều… ông ấy mượn dao mà giết người, thủ đoạn vô cùng nham hiểm khiến cho ta chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy run, sự nhơ bẩn lại càng khiến cho người ngoài không sao có thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ, ta sẽ diệt trừ cả hai gia tộc mà Phụ hoàng đã giữ lại. Cho dù hai gia tộc này áp chế lẫn nhau nhưng sức ảnh hưởng cũng đã dần lan rộng ra. Năm đó Phụ hoàng cũng đã âm thầm bố trí mọi việc, chỉ cần ta khởi động là quét sạch tất cả mà thôi…
Ta sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng, chặt đứt hết tay chân của nàng, khiến cho nàng không còn nơi để dựa vào. Không biết đến lúc ấy nàng có còn cười được nữa không? Không biết nụ cười như có như không đó còn có thể mê hoặc được nữa hay không?
“Thân vô thải phượng song phi dực, lòng có linh tê một điểm thông.”
Chỉ là không biết, chỉ có một điểm tương thông, liệu có đủ để nhìn thấu nhau hay không?
Cuối cùng Kỷ gia cũng sụp đổ. Không có chống đối, không có kháng cự, thế lực lớn nhất trong triều bị phá huỷ nhanh đến nỗi ta chẳng có cảm giác gì cả. Nhìn bóng hình đang quỳ giữ đại điện, trong lòng ta dấy lên một cảm giác mơ hồ.
Nàng phạm tội, nàng nhận tội, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, cũng khiến cho ta vô cùng bất ngờ. Từng chuyện, từng chuyện một, tất cả đều đủ điều kiện để quy nàng vào tội chết, nhưng tại sao nàng lại không phản bác, tại sao không giải thích?
Những kẻ nàng đã từng dốc sức bảo vệ nay bán đứng nàng, những kẻ đã từng kề cận bên nàng nay ép nàng vào chỗ chết, nhưng tại sao nàng vẫn bình thản quỳ gối ở nơi đó mà không nói một lời?
“Ngươi đã biết tội chưa?” Giọng nói của ta lãnh đạm xa xôi, dường như trôi về một nơi khác.
“Thần thiếp chỉ muốn biết, Hoàng thượng có tin rằng thần thiếp làm hay không?” Nàng thu lại ý cười, ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng nàng cũng không thể cười nổi rồi.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, thật ra bất kể là nàng có làm hay không đều phải chịu tội. Cái ta muốn chính là tìm một lý do, một lý do đủ để quy nàng vào tội chết. Đây không phải là tất cả những điều mà ta đã sắp xếp sao? Nhưng vì cớ gì mà ta còn do dự, còn chờ mong? Ta do dự điều gì? Chờ mong điều gì?
“Trẫm chỉ tin vào chứng cớ.”
Một câu nói của ta đã khiến cho nàng cười, một nụ cười lạnh như băng. Trái tim ta theo nụ cười của nàng mà nhói đau, ta lại bắt đầu rơi vào thứ cảm xúc khó hiểu đó nữa rồi.
Ta phải làm sao đây? Ta thật sự muốn giết nàng sao?
Một người con gái thú vị như thế, một món đồ chơi thú vị như thế.
“Diệp, ông cũng muốn giết nàng sao?” Bất giác, ta lại hưởng về người đứng khuất trong bóng tối cầu xin sự giúp đỡ. Thể hiện sự yếu đuối vốn là chuyện ta rất xem thường, nhưng giờ phút này lại không thể kiềm chế nó lại.
“Đó không phải là quyết định của bản thân người sao?” Hờ hững, ngoại trừ sự hờ hững vẫn là hờ hững.
Đúng, là ta từng đã quyết định, nhưng vì cớ gì ta đột nhiên lại muốn thay đổi quyết định này?
Ta đang phủ nhận quyết định của chính mình sao!
“Tôi có thể xem như chưa từng nghe thấy gì.”
Ta khẽ run lên một chút, ý của ông ta là…
Ta nở nụ cười, nếu đã là quyết định của ta, vậy ta có quyền phủ nhận nó, không phải sao?
“Cái gì?”
Nàng thông minh như thế mà lại không biết tốt xấu sao?!
Nếu đã như vậy, ta sẽ thuận theo ý nàng ── không, tại sao đây rõ ràng là yêu cầu của nàng mà ta vẫn không thế xuống tay được? Vì cớ gì mà ý chỉ đến bên miệng rồi lại vẫn không thể thốt ra được?
Đứng ở nơi này, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tây Duệ cung, tâm trí ta vô cùng hỗn loạn.
“Hoàng thượng, thành toàn cho nàng đi.” Trong bóng đêm, không biết ông ấy đến từ lúc nào, trong giọng nói hờ hững lại xen lẫn cả sự mỏi mệt.
Trong nháy mắt, trái tim của ta lạnh như băng, không thể nào tưởng tượng ra nàng sẽ không còn thở nữa, không thể nào tin được nàng sẽ không cong lên khóe môi lộ ra nụ cười đầy thâm ý với ta nữa… Ta chậm rãi xoay người, nhìn ông ấy bằng ánh mắt không tin nổi, ông ấy… không hỏi quyết định của ta nữa, đã vội…
“Hoàng thượng, người động tâm rồi.”
Phải, đúng vậy, ta động tâm với nàng rồi.
Ta chật vật quay mặt đi. Ở trước mặt người này, ta luôn có cảm giác Phụ hoàng vẫn còn sống. Sao ông ta lại có thể giống Phụ hoàng đến như thế, Phụ hoàng để lại ông ấy, chính là vì hôm nay sao?
“Hoàng thượng…”
“Duệ nhi… rất giống Sí Hạo… Nó sẽ trở thành một đế vương còn mạnh mẽ hơn cả người.”
Ta trầm mặc, trong lòng có sự mừng rỡ, đây là hài tử của ta và nàng.
“Giết nàng! Bằng không thì giết đứa trẻ này!”
Giọng nói của Diệp vẫn rất bình tĩnh, nhưng đột nhiên lại khiến ta cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
“Không…”
“Nàng là người như thế nào chẳng lẽ người còn không hiểu rõ sao?”
Cúi đầu xuống, ta biết, nàng luôn thông minh hoạt bát, bất cứ lúc nào cũng mưu toan tính kế, nhưng…
“Người con gái như nàng, nếu nàng yêu người, có thể xem như người có một trợ thủ đắc lực. Nhưng nàng lại không hề yêu người! Chẳng lẽ người còn không hiểu rõ sao?”
Cả người ta không thể khống chế mà chấn động. Đúng vậy, ta hiểu, cho dù nàng nói nàng thích ta, nhưng trong đôi mắt nàng vẫn là một mảnh tĩnh lặng, không hề có một chút gợn sóng, cho dù nàng nằm trong vòng tay ta uyển chuyển yêu kiểu, lòng của nàng vẫn cách ta rất xa rất xa…
Vận nhi… Vì sao? Vì sao nàng không yêu ta?
“Thật ra, tôi rất muốn quan sát nàng, nếu thay đổi thời điểm, thay đổi vị trí, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.”
Diệp cười bình thản, nhưng ta lại càng cảm thấy đắng lòng.
Đổi lại thời điểm, đổi lại vị trí gặp nhau, chúng ta có thể sẽ yêu nhau không… Vận nhi?
“Hoàng thượng, nếu người có thể khiến nàng yêu người…”
Ta biết, nếu nàng yêu ta, nàng sẽ không phải chết. Nhưng, nàng sẽ vì được sống mà yêu ta sao? Ta cũng không biết chắc được.
“Hoàng thượng, thật ra, người và nàng đều cùng là một loại người.”
Cùng là một loại người? Ta mơ hồ, ta và nàng có thể giống nhau ở điểm gì?
“Hai người giống nhau ở chỗ lãnh tình, giống nhau ở điểm không yêu bất cứ ai, giống nhau còn vì khi yêu thì sẽ không có đường quay đầu lại. Chỉ khác ở chỗ, người yêu nàng, còn nàng thì không yêu người.”
Đột nhiên ta có cảm giác muốn khóc, cảm xúc này đã biến mất lâu lắm rồi nay bỗng dưng lại trào dâng. Ta kinh ngạc, cuối cùng ta cũng hiểu bản thân mình đã thất bại thảm hại.
Ta đã thu hồi lại trái tim của mình. Ta không thể ngừng yêu nàng, nhưng ta lại có thể không cho nàng biết ta yêu nàng. Ta đem phần tình yêu đó chôn vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình, chờ nó mục nát, tiêu biến đi.
Nhưng hôm nay, khi cái tình yêu mà ta cứ tưởng rằng đã mục nát từ lâu, không còn tồn tại nữa đột nhiên dâng lên. Khi ta nghe Cao Tiến Bảo thuật lại yêu cầu của nàng, ta không thể ức chế bản thân mà run lên, chẳng lẽ đây là hậu quả khi yêu nàng?
“Diệp, ta…”
Ta không xuống tay được.
“Tôi đã thay người chuẩn bị rồi. Đây là vì nàng mà chuẩn bị. ‘Lưu tình’ là một loại thuốc sau khi uống vào thì tựa như đang ngủ, không đau đớn, hơn nữa vị ngọt như cam lộ. Cũng chỉ có nàng mới xứng dùng nó.” Một hộp gỗ nhỏ được đặt vào tay ta. Bên trong hộp, có một bình ngọc bích nằm trên lớp lụa vàng óng.
Tay của ta run lên, áp chế lại cảm xúc trong lòng, tiếp nhận. Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp, nhưng lại cảm nhận được đôi chút tiếc nuối. Ông ấy cũng vì nàng mà cảm thấy tiếc nuối sao?
“Như vậy cũng tốt.” Ta cười, không hiểu mình cười vì điều gì, là cười bản thân, hay là cười nàng, hay cuối cùng, là vì quyết định ngày hôm đó của ta.
“Hoàng thượng.”
Cao Tiến Bảo đã trở về.
Trái tim của ta lại run lên. Ta biết đây là cảm giác gì, nhưng tất cả đều là do một tay ta tạo ra.
“Hoàng thượng, Thục phi nương nương nhờ nô tài giao vật này lại cho Hoàng thượng”
Ông ấy mang đi một hộp gỗ nhỏ, lại mang về một hộp gấm dài. Mở hộp gấm ra, bên trong là một cuộn giấy. Đó là một bức tranh hay là một bức thư pháp?
Cuộn giấy được đặt trên ngự án chậm rãi mở ra. Đó là…
Nam nhân trong bức tranh có một đôi lông mày khí khái, có một đôi mắt đẹp đầy mị hoặc, có một cái mũi cao hơi vểnh, có một đôi môi mỏng mím lại…
Nam nhân trong bức tranh tuổi còn trẻ nhưng vô cùng anh tuấn, vừa tràn đầy nhiệt huyết, lại vừa lạnh lẽo vô tình, cho dù chỉ mặc quần áo giản dị thanh nhã, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất vương giả trời sinh…
Bút pháp nhẹ nhàng mềm mại, rõ ràng là rất thanh nhã uyển chuyển, nhưng người trong tranh lại vô cùng mạnh mẽ, khí thế lẫm liệt… Những trạng trái hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể hòa vào cùng một chỗ, đột ngột cho người xem cảm nhận được một dòng tình ý đang lưu chuyển…
Nhưng làm ta kinh ngạc không phải là những thứ đó, mà là người trong tranh. Người đó chính là ta! Là ta của mười năm trước, là ta khi chưa yêu bất kỳ ai, là ta khi chỉ mới gặp gỡ Kỷ Vận.
Nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ…
Ta kinh ngạc đưa tay chạm vào người trong tranh. Đó là ta đã mất đi từ lâu, đó là thời tuổi trẻ mà chính bản thân ta cũng đã lãng quên. Thế nhưng lại được nàng dùng một ngọn bút, một tờ giấy, lưu lại vĩnh viễn, có chăng sẽ vĩnh viễn cả trong tâm trí nàng?
Tay chậm rãi trượt xuống, ta đột nhiên liếc thấy một hàng chữ nhỏ ở bên trái. Định thần nhìn lại khiến tim đột nhiên nhói đau.
“Thiên trường địa cửu có khi tẫn, này hận triền miên vô tuyệt kỳ.”
(- Trời đất dài lâu rồi sẽ tận, hận này dằng dặc thuở nào quên)
Nét chữ nhẹ nhàng mỏng mảnh, vẫn là phong thái thanh tú của nàng, nhưng mỗi nét chữ giống như một nhát dao đâm vào tim ta.
Nàng làm sao có thể?
Dùng cõi lòng bình lặng thản nhiên như thế, lại viết xuống một câu u oán đau thương đến chừng này, làm sao nàng có thể?!
“Hoàng thượng.”
Ta gian nan đưa tầm mắt rời khỏi dòng chữ đó, ngẩng đầu lên. Đón ta là ánh mắt lo lắng của Cao Tiến Bảo. Ánh lên trong đôi đồng tử của ông ấy, ta thấy hình ảnh nhợt nhạt của mình đang được phản chiếu lại.
Ta há miệng nhưng cổ họng lại khô khốc, không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Ta lại cúi đầu, tầm mắt rơi trên dòng chữ. Một giọt nước không biết từ nơi nào rơi xuống bắn tung tóe lên dòng chữ kia, thấm ướt chữ “hận” đó.
Nàng hận ta sao? Vĩnh viễn hận ta sao? Quên đi những gì từng hứa hẹn một đời gắn bó, bỏ qua ngày nào tình thâm ý thiết, còn lại, cũng chỉ có hận thôi sao?
Không, không thể ── ta không cho phép nàng hận ta!
Ta kinh ngạc, vội vàng vươn tay muốn lau đi giọt nước, lại đột nhiên ngừng lại. Vốn là chữ “hận”, vốn là chữ “hận”… Nếu hóa giải chữ “hận” này đi, có phải ta và nàng có thể…
“Hoàng thượng!”
Cao Tiến Bảo hoảng sợ nhìn ta, trong tay ông ấy cầm một cái khăn lụa trắng tinh. Ta ngẩn ra, cuối cùng mới cảm thấy trên mặt mình ẩm ướt. Cầm lấy khăn lụa đưa lên mặt, ta đột nhiên chấn động toàn thân.
“Nhanh, bái giá đến Tây Duệ cung!”
Có lẽ, có lẽ chúng ta còn có thể…
“Hoàng thượng?”
“Nhanh!”
Không đợi Cao Tiến Bảo tuyên giá, ta vội vàng xông ra khỏi Ngự thư phòng. Dọc trên đường đi những kẻ hành lễ với ta đều bị bỏ qua. Ở trong tâm trí ta lúc này, chỉ còn lưu lại gương mặt của một người duy nhất.
Đã quá muộn rồi.
Trận đại hỏa hoạn chiếu sáng toàn bộ hậu cung, làm nhiễm sắc đỏ cả một khoảng trời. Khi chứng kiến trận lửa đỏ rực đó, toàn thân ta ngây dại, trong đầu chỉ quoay cuồng dòng chữ ── ‘thiên trường địa cửu có khi tẫn, này hận triền miên vô tuyệt kỳ.‘
Nàng cứ như thế mà hận ta? Hận đến nỗi không tiếc gì mà phá huỷ tất cả?
Đứng ở nơi này, cứ đứng mãi ở nơi này, trong nháy mắt, trong ta trào dâng một loại xúc động muốn hủy diệt. Ta muốn nhảy vào đám lửa kia, hủy diệt tất cả, hủy diệt bản thân!
Bọn chúng nói nàng tự thiêu cháy cung điện, bọn chúng nói mỗi ngõ ngách trong cung đều do chính tay nàng đổ đầy rượu, bọn chúng nói không thể nào khuyên nàng rời khỏi đó, bọn chúng nói…
Ta đã không còn nghe được bọn nô tài đó nói gì nữa rồi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, khó chịu, phiền muộn. Từ đáy lòng có thứ gì đó đang cuồn cuộn đau đớn dâng trào. Ta mở miệng muốn nói gì đó, một chất lỏng nóng hổi, tanh ngọt mãnh liệt trào ra. Ta kinh ngạc nhìn thứ chất lỏng đỏ tươi đang chảy xuống, dính vào bộ quần áo ta đang mặc, đỏ đến chói mắt…
Đây là cái gì?
“Hoàng thượng!”
Trong lúc rối loạn, Cao Tiến Bảo lao lên trước. Rất nhiều người kêu gọi cái gì đó, nhưng ta không nghe được, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Ta nhớ lại cái lần ở điện Thái Hòa, bóng hình vẫn luôn quỳ gối đó. Đó là lần hiếm hoi mà nàng không hề tươi cười. Nàng khi đó, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ta chăm chú, hỏi ta có tin tưởng nàng hay không. Nàng khi đó, trong nụ cười thất vọng bi thương mang theo cả sự dứt khoát mà ta không thể hiểu được. Nàng khi đó, tái nhợt nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, ta nhìn ngọn lửa đỏ rực ngập trời giống như màu kia, hoàn toàn tuyệt vọng.
Một loạt cung nhân quỳ gối xếp lớp cạnh nhau. Đám người hầu đang khóc than thảm thiết này, bọn chúng đều là người của nàng. Ngày đó nàng từng vì bọn chúng mà dám đối đầu với ta, nhưng hôm nay, những người đó cho dù không phản bội nàng, nhưng cũng chỉ biết quỳ ở đây diễn trò. Đột nhiên ta cảm thấy rất phẫn nộ, ta muốn nói, muốn thị vệ mang hết những kẻ này xuống chém đầu, nhưng ta lại không thể nói gì cả.
Màu đen dần bao phủ lấy tâm trí của ta. Trong trận lửa ngập trời, ta nhìn thấy một bóng hình đang dần bay lên không trung, như ngày đại thọ ấy, như ẩn như hiện, không thế nắm lấy…