Bạn đang đọc Gian Phi: Chương 40
Khi toàn bộ kinh thành, thậm chí là cả nước đều vì hai trân hỏa hoạn lớn thiêu rụi Kỷ phủ và Tây Duệ cung mà nháo nhào hỗn loạn, thì tôi lại đang thản nhiên đắc ý thưởng thức trà ngon ngay tại khách điếm xa hoa nhất ở kinh thành ─ Đào Nhiên Cư.
“Nương nương.” Một người vừa cười rất tươi tắn vừa xốc tấm rèm lên đi vào. Nếu mà bị mấy người ở trong cung nhìn thấy chỉ sợ tưởng rằng giữa ban ngày gặp ma mất. Bởi vì không phải ai khác, đó chính là cô nàng Lan Nhi đã uống thuốc độc tự vẫn trước đây không lâu.
Tôi cười đặt chén trà xuống, “Có chuyện gì thế?”
“Mọi chuyện đều như nương nương dự tính. Sau trận hóa hoạn, Mai Nhi liền phản cung. Thái hậu ra mặt đích thân thẩm vấn, Mai Nhi lật ngược những lời khai trước đây, còn thú nhận chuyện ngày xưa Đức phi từng hạ độc người. Dưới cơn thịnh nộ, Hoàng thượng muốn lôi cô ấy ra chém đầu, nhưng Thái hậu ngăn cản, nói muốn cho cô ấy được chôn cất cùng với người, thế nên hiện tại Mai Nhi đang bị nhốt ở chỗ của Thái hậu. Bây giờ thì Đức phi nương nương gặp phải họa lớn rồi. Mai Nhi đem tất cả tội trạng đổ hết lên đầu bà ta. Hoàng thượng đã cho thu hồi tất cả các danh hiệu của Đức phi rồi biếm vào lãnh cung.” Lan Nhi cười sung sướng.
Tôi gật đầu, không tệ chút nào, Tư Đồ Lỗi quả nhiên là hiểu tôi. “Thế còn Duệ nhi thì sao? Chắc là nó đã hồi cung rồi chứ?”
“Vào lúc Tây Duệ cung bị hỏa hoạn thì Điện hạ cũng vừa về đến. Có điều, nghe nói mấy ngày nay người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ một mình ngồi thẫn thờ, ai khuyên cũng không nghe, hiện giờ đang ở trong Tê Hà cung của Thái Hậu.” Nhắc đến Duệ nhi, sắc mặt của Lan Nhi liền ánh lên nỗi sầu lo.
“Yên tâm, nó không sao đâu.” Mọi chuyện đều đã được sắp đặt hết cả rồi, nên bây giờ những điều mà thằng bé làm cũng chỉ để cho người nào đó xem mà thôi.
“Vâng, nương nương đã nói như thế thì nô tì cũng an tâm được rồi ạ.”
Tôi lại mỉm cười, mọi thứ đã được giải quyết gọn gàng, bây giờ chỉ còn chờ Mai Nhi đến đây cùng chúng tôi nữa là xong. Đương nhiên, chắc chắn tôi cũng phải gặp Duệ nhi, nhân tiện xem thử tên nhóc này khi nào thì “tự chui đầu vào lưới” đây.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Lan Nhi mở cửa ra, Trương Bảo đi vào hành lễ với tôi rồi nói: “Nương nương, có người xin cầu kiến.” Cậu ta là người duy nhất cũng tôi rời khỏi Tây Duệ cung vào đêm xảy ra hỏa hoạn, đương nhiên cũng đã sắp xếp thế thân trong trận lửa ấy rồi.
Hử? Lúc này lại có người biết tôi ở đây sao? “Là ai?”
“Bẩm nương nương, người đó khoảng bốn mươi tuổi, râu dài, tóc hoa râm, tự xưng mang họ Diệp. Ông ta nói là người quen cũ của nương nương, đi cùng còn có một cậu bé đội mũ che kín mặt.”
Diệp? Chẳng lẽ là ông ta? Trong lòng tôi khẽ rung, vội vàng nói: “Mau mời vào!” Ngẫm nghĩ lại một chút, cuối cùng tôi vẫn đeo thêm một cái khăn che mặt. Mặc dù đoán chắc chín phần người sắp vào chính là Diệp Thịnh Mân, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Người đến quả nhiên là ông thầy thông thái Diệp Thịnh Mân của Duệ nhi! Tôi vừa nhìn thấy ông ta liền đưa tay kéo khăn che mặt xuống, “Diệp… Duệ nhi?!” Khi ánh mắt chuyển tới người phía sau đang nhấc mũ ra cùng một lúc với tôi, tôi không khỏi kêu lên thất thanh.
“Nương!” Không chờ tôi kịp phản ứng lại, Duệ nhi đã nhào vào trong lòng tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay nâng thằng bé lên, trên khuôn mặt như bạch ngọc, từng hàng nước mắt đang tuôn rơi. Trong lòng tôi không khỏi bồi hồi áy náy. Đứa trẻ này, tôi nợ nó nhiều lắm. Mới một tuổi đã ném nó một thân một mình đến Định Châu, mỗi năm chỉ gặp một lần. Trong từng bước kế hoạch của tôi đều cố gắng che dấu không cho nó biết hay là tham dự vào. Lần này tôi giả chết, mặc dù nó cũng biết được một ít, nhưng chắc chắn là vẫn không thể không lo lắng được? Ôi…
“Tiểu Ly Ly ngoan, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, không được khóc nữa nha!” Tôi lấy khăn lụa lau nước mắt trên mặt thằng bé. Nhẹ nhàng hôn lên má nó một cái, vị mặn nhè nhẹ thấm trên môi khiến tôi càng áy náy hơn.
“Nương ─ sao người có thể làm như vậy chứ? Người đã nói là sẽ không rời bỏ Duệ nhi mà!” Duệ nhi mếu máo. Giờ phút này nó tuyệt đối không giống vị Đại hoàng tử khôn khéo mưu trí một chút nào, nhưng chỉ có như thế này, người ta mới không quên mất thật ra nó cũng chỉ là một đứa trẻ mới có bảy tuổi.
“Khụ”, tôi khó xử hơi nghiêng mặt đi một chút. Thất hứa với một đứa trẻ là một chuyện vô cùng mất mặt đấy nhé! “Tiểu Ly Ly, chuyện đó, thật ra mẹ cũng không muốn đâu, nhưng cha con nhìn mẹ đã không còn thuận mắt nữa rồi, giữa “thiên nhân vĩnh cách” (- chia ly, vĩnh viện không gặp lại, gần như là giữa sự sống và cái chết) và “lao yến phân phi” (- tan đàn rã đám, tự do bay lượn như chim én), mẹ chỉ có thể lựa chọn cách sau mà thôi. Ít nhất thì mẹ con ta vẫn còn có ngày gặp lại đấy thôi!”
“Nương!” thằng bé bĩu môi, “Người đừng tưởng rằng cái gì con cũng không biết. Thật ra phụ hoàng chỉ muốn đưa người vào lãnh cung thôi, đến mức phải ban cái chết là do chính người đòi nha.”
Tôi chớp chớp mắt, “Chuyện đó mà còn phân biệt sao? Một cái là sống không bằng chết, một cái là chết luôn, chọn cái sau không phải sung sướng hơn sao!”
“Cơ bản là phụ hoàng không muốn người chết!” Duệ Nhi cau mày, “Đêm đó khi Tây Duệ cung cháy lớn như vậy, khi con chạy tới nơi đúng lúc nhìn thấy phụ hoàng hộc máu ngã xuống. Tất cả bọn họ đều nói là do phụ hoàng quá tức giận nên mới thổ huyết, chỉ có con hiểu, vì phụ hoàng quá đau lòng…”
Hộc máu? Đau lòng? Nhướng nhướng mày, nói thật là, nghe xong mấy chuyện này, trong lòng tôi lại không hề có chút rung động nào cả, cứ y như là đang nghe kể chuyện của người khác vậy.
“Nương ──”. Nhìn thấy tôi chẳng tỏ vẻ gì, Duệ nhi có chút hụt hẫng, “Người thật sự không định trở về sao?”
Lắc đầu, đùa hả? Bây giờ mà quay về, cho dù Trọng Tôn Hoàng Gia không mang tôi đi giết một lần nữa thì cũng đem nhốt tôi vào lãnh cung nửa phần đời còn lại. Cho dù có thể đợi đến khi Duệ nhi đăng cơ có lẽ tôi sẽ được thả ra, nhưng rốt cuộc là phải đợi bao nhiêu năm chứ? Tôi dí mũi thằng bé, cười ung dung: “Tiểu Ly Ly, chờ con lên làm Hoàng đế, chờ cha của con thăng thiên, mẹ sẽ suy nghĩ lại việc trở về chơi với con! Có điều trước hết con phải làm Thái tử. Sau đó mặc kệ cha con lập người nào làm Hoàng hậu, tuyệt đối con cũng không được để cho người đó nắm triều chính trong tay. Mấy chuyện này mẹ tin rằng Thái hậu sẽ giúp con.”
“Phụ hoàng đã nói muốn lập con làm Thái tử rồi, chỉ chờ người khỏe lại sẽ bái tế tổ tiên, chiêu cáo thiên hạ. Nhưng mà, tại sao nương lại chắc chắn rằng Thái hậu sẽ giúp con?” Thằng bé nhíu mày, hết sức tự giác bỏ qua mấy câu “đại nghịch bất đạo” của tôi, Diệp Thịnh Mân đứng bên cạnh mặt mày cũng mang vẻ khó hiểu.
Xem ra chắc là Trọng Tôn Hoàng Gia đang áy náy đây! Mà trong chuyện này kiểu gì Tư Đồ Lỗi cũng đã giúp đỡ tôi không ít. Tôi cười lắc đầu, “Mấy chuyện này con không cần bận tâm đâu.”
Duệ nhi nửa hiểu nửa không gật gật đầu, nhưng Diệp Thịnh Mân lại nói: “Tâm tư của nương nương quả nhiên là sâu không thấy đáy, chỉ không biết là những ngày tháng sau này nương nương đã có dự tính gì chưa?”
“Trời đất bao la, bốn biển là nhà, tiêu dao tung hoành, vô lo vô nghĩ.” Tôi cười, đó đúng là một cuộc sống đầy ắp thú vị!
Duệ nhi bất mãn kéo quần áo tôi, “Nương, người không thèm nhớ nhung gì đến con cả!” Tôi vỗ nhẹ má thằng bé, cười nhăn nhở nói: “Chẳng phải con đang nói về nhớ nhung đấy thôi? Thế thì đương nhiên là không nên ngày ngày gặp nhau, càng đỡ nhìn nhiều quá phát ghét, không phải sao?”
Trợn mắt lên, Duệ nhi nhỏ giọng làu bàu: “Nương đúng là người vô tâm vô phế, con bắt đầu thấy tội nghiệp phụ hoàng rồi.” Ngoáy ngoáy lỗ tai, tôi vờ như không nghe thấy, chỉ hỏi tiếp: “Tiêu gia có suy sụp không?”
Duệ nhi giãn đôi môi đang mím chặt ra, cười nói: “Sụp đổ rồi! Đức phi nương nương bị biếm vào Thu Đồng cung, Tiêu thừa tướng bị tra ra kết bè kéo cánh nên cả nhà bị giam vào ngục, Tiêu phủ bị tịch biên, chức Hầu tước của Tiêu Bang cũng bị thu hồi. Nghe nói Tiêu thừa tướng ở trong thiên lao không đầy hai ngày đã treo cổ tự vẫn. Còn những người khác trong Tiêu gia, chỉ e không tránh được bị lưu đày.” Nói đến đây, đột nhiên thằng bé nhìn về phía tôi ra ý không hiểu: “Có điều, nghe nói trước khi ông ta chết có để lại một dòng chữ, viết là ‘Đời này không hối tiếc’, nương có hiểu nghĩa là gì không?”
Vừa nghe xong tôi đã hiểu rõ, nhưng lại cười nhìn Diệp Thịnh Mân: “Diệp tiên sinh không giải thích cho Duệ nhi sao?”
Diệp Thịnh Mân cười đầy ẩn ý, vuốt râu nói: “Không biết quan điểm của nương nương có giống lão phu không?” Thì ra là lại muốn kiểm tra tôi đây mà… “Hai nhà Tiêu – Kỷ tranh đấu bao nhiêu năm nay, ngươi muốn ta chết, ta muốn ngươi vong. Bây giờ Tiêu Càn Lãng đã có thể nhìn Kỷ gia nhà tan cửa nát, cho nên là không còn hối tiếc gì nữa.” Chỉ có điều, nếu lão biết thật ra tất cả mọi người trong Kỷ gia đều đang sống mạnh khỏe, vui vẻ. Thêm cả việc, mọi chứng cứ lão kết bè kết cánh mà “phái trung gian” trình lên cho Hoàng đế, thật ra đều là người do Kỷ Thiên Tường sắp xếp, chỉ sợ sẽ đổi thành “chết không nhắm mắt” mất thôi.
Duệ nhi chợt hiểu ra: “À há ──” sau đó liền nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Cũng may là ông ta không biết ‘chân tướng’…”
Tôi nhìn đứa con của mình đang cười đến mức dường như sắp hóa thành hồ ly tinh, không khỏi cảm thán, “Tiểu Ly Ly, sau này đối xử tốt với Nhị hoàng đệ một chút, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng nó, biết không?” Duệ nhi hơi trầm tư sau đó gật gật đầu ý bảo đã hiểu. Tôi biết, thằng bé không phải không đủ thông minh đến mức không thể hiểu được ngụ ý của Tiêu Càn Lãng. Chỉ là nó thiếu kinh nghiệm sống mà thôi, cho nên đối với việc nắm bắt nhân tâm và thời thế còn thiếu một chút sắc bén. Tuy nhiên, tôi tin tưởng đã có Diệp Thịnh Mân ở bên cạnh thằng bé, những điều này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Được rồi, những điều cần nói cũng đã nói rõ ràng rồi, “Mẹ phải đi rồi.” Ngắm Duệ nhi một chút, rồi lại nhìn về phía Diệp Thịnh Mân. Tôi cúi đầu hành lễ với ông ta: “Phải giao Duệ nhi lại cho tiên sinh rồi, mong tiên sinh dụng tâm dạy bảo, để ngày sau thằng bé nên người.”
“Nương nương nói quá lời rồi.” Diệp Thịnh Mân cuống quít đáp lại, “Điện hạ tài cao ngút trời, đây là may mắn của con dân thiên hạ. Lão phu nhất định hết lòng trợ giúp, quyết không phụ sự phó thác của nương nương.”
Tôi cười, vuốt tóc Duệ nhi: “Tiểu Ly Ly, sau này không có mẹ ở bên cạnh con, con cần phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng cần phải suy tính cẩn thận rồi mới làm. Con phải biết rằng trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn, không được tự cao, tự đại, tự kiêu, tự mãn!”
“Nương…” Khóe mắt Duệ nhi đỏ lên, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy tôi. Một lúc lâu sau, thằng bé mới sụt sịt mũi cố nén nước mắt lại, nói một cách kiên cường: “Nương yên tâm, Duệ nhi nhất định không phụ nguyện vọng của người. Đợi con trở thành ‘Thiên cổ nhất đế’ như nương nói, con chắc chắn sẽ đón người trở về để an hưởng cuộc sống!”
Chuyện này… Mặc dù tôi rất nghi ngờ bản thân có còn muốn trở lại cái lồng giam hoa lệ mang tên Hoàng cung kia nữa không, nhưng có điều nhìn thằng bé đầy quyết tâm ôm hy vọng như thế, tôi lại chỉ có thể gật đầu… “Ừ, mẹ chờ con.”
“Đúng rồi, nương, con có đưa Sở Thiên Ca đến đây, sau này để anh ta đi theo người đi! Có anh ta bảo vệ người, con cũng yên tâm hơn.”
Tôi hơi giật mình, tên thích khách đó hả? Nhưng, “Anh ta là hộ vệ của con mà!”
“Người là nương của con, đương nhiên người cũng rất quan trọng rồi! Hơn nữa giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, có một cao thủ hộ vệ thì bảo đảm hơn nhiều. Thật ra con muốn cho cả anh ta và Khang công công đi theo bảo vệ người, nhưng tiên sinh nói bên cạnh con không thể không có ai, cho nên…”
“Ấy, đủ rồi đủ rồi, một người là đủ rồi.” Đùa hoài, tôi đâu có cần mang theo một đám người để gây sự chú ý mà thanh thanh thế thế đi du sơn ngoạn thủy kia chứ! Để tránh cho Duệ nhi lại nảy ra ý muốn tăng thêm người bảo vệ tôi, tôi vội vàng đứng lên nói: “Cũng không còn sớm nữa, hai người nên về thôi, ta cũng phải đi rồi.”
“Nương…” Duệ nhi lưu luyến không rời kéo góc áo tôi. Tôi cúi người hôn thật sâu lên trán và hai má thằng bé, “Duệ nhi ngoan, mẹ sẽ từ bên ngoài quan sát con! Con nhất định phải biết tự chăm sóc và bảo vệ bản thân, nếu không mẹ sẽ rất đau lòng đấy.”
“Vâng!” Thằng bé gật đầu thật mạnh, cuối cùng cũng đi ra đến cửa phòng dưới sự thúc giục của tôi.
“Có bao nhiêu Thiên tử Đế vương say đắm phồn hoa,
Cuối cùng hưng vong thịnh suy lại không do chính bản thân chọn lựa.
Cứ nhìn Thủy Hoàng đại nghiệp mộng thiên thu,
Đảo mắt cung Tần đổi thành điện Hán.
Đừng nói rằng thế sự đổi thay thương hải tang điền,
Kết lại thì ranh giới sông Sở do ai họa?
Kìa gió lớn cuốn mây trôi cuồn cuộn,
Làm vững lòng người dũng sỹ bảo vệ bầu trời.
Thành cũng thế, bại cũng thế,
Thiên cổ anh hùng chỉ như cát trong sóng.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền,
Được lòng dân sẽ được cả thiên hạ…”
Dùng một khúc “Thiên cổ anh hùng lãng đào sa” để tiễn biệt Duệ nhi, tôi tin rằng thằng bé sẽ nghe thấy, cũng sẽ hiểu được. Từ giờ cho đến lần gặp sau, đây là điều cuối cùng tôi có thể tặng cho nó.
Hôm nay từ biệt không biết đến ngày nào có thể gặp lại.
Tôi ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, không cách nào có thể xác nhận được, cứ như thế này mà bỏ thằng bé ở lại, rốt cuộc là đúng hay sai?