Đọc truyện Giam Cầm Em Cả Đời – Chương 25: Cuộc Điện Thoại Bí Ẩn
Mấy ngày sau đó, vì không muốn cô kích động và có thêm thời gian để phục hồi nên anh cố tình không chạm trán với cô khi ở nhà.
Bạch Vĩ Thành mỗi ngày đều rời khỏi nhà từ lúc cô còn đang ngủ và trở về nhà rất khuya.
Mặc dù vậy nhưng anh vẫn luôn nhìn trộm cô khi cô đã ngủ, thông qua quản gia để nắm được tình hình của cô.
Hôm nay Bạch Vĩ Thành trở về nhà cũng lại khuya rồi.
Bởi vì anh vừa đi gặp đối tác về nên có uống chút rượu.
Bạch Vĩ Thành đi lên lầu và đi ngang qua phòng cô.
Mấy ngày nay không được gặp cô, không được nói chuyện với cô, không được ôm cô vào lòng khiến anh rất nhớ cô.
Bạch Vĩ Thành, chẳng lẽ mày cứ định mặc kệ mối quan hệ này sao? Nếu cô ấy muốn né tránh thì mày càng phải tấn công chứ? Nếu cả hai cứ thờ ơ như vậy thì mọi chuyện sẽ có thể diễn ra theo ý mày hay sao? Bạch Vĩ Thành lén nhìn cô qua cánh cửa hé nhỏ mà dằn vặt trong suy nghĩ rồi sau đó đầy lưu luyến đóng cửa lại.
Anh nghĩ kĩ rồi, sau khi giải quyết ổn thoả dự án lần này thì anh sẽ dành nhiều thời gian cho cô hơn dù cô có muốn hay không anh vẫn không buông tay.
________________________
Một thời gian ngắn sau Uyển Nhi trở lại trường học nhưng cô dần ít nói và sống khép kín hơn trước.
Hôm nay tan học bỗng cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số điện thoại lạ.
Ban đầu cô chần chừ không định nghe nhưng suy nghĩ đây biết đâu lại là cuộc điện thoại của Trạch Cương nên cô lập tức nhấn nút nghe.
-“Cô có phải là Bạch Uyển Nhi không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nam.
Uyển Nhi có chút bất ngờ hỏi:
-“Phải.
Nhưng…anh là ai? Tại sao anh lại biết số điện thoại của tôi?”
-“Tôi có một bí mật rất hay ho mà có thể cô sẽ quan tâm.
Không biết cô có muốn biết hay không đây?”
Người đàn ông bên kia lại hỏi.
-“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao tôi lại phải tin lời anh nói chứ?”
Uyển Nhi cảm thấy có chút kì lạ và một chút sợ hãi nên cô định tắt điện thoại đi.
Thế nhưng người kia lập tức nói thêm:
-“Nếu cô muốn biết về thân phận thực sự của mình thì ngày mai hãy đến gặp tôi ở tiệm cà phê tháng Bảy.
Tôi sẽ chờ cô ở đó.”
*tút tút
Dứt lời người kia liền dập máy.
-“Anh ta nói gì? Thân phận thực sự của mình là ý gì? Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?”
Uyển Nhi tự lẩm bẩm suy nghĩ một mình.
Cả đêm hôm nay cô trằn trọc không ngủ được bởi cô đang suy nghĩ về lời đề nghị của người kia.
Chẳng lẽ thân phận của cô có gì bất ổn sao? Mục đích của người kia tìm đến cô là gì? Anh ta quen biết cô sao?
Cứ như thế, hàng ngàn suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu cô.
Trằn trọc cả đêm cuối cùng trời cũng sáng.
Uyển Nhi sau một đêm dài suy nghĩ thì cô đã có quyết định của riêng mình.
Cô sẽ đi gặp người đàn ông đó.
Dù sao cô cũng chẳng hề gây thù với ai bao giờ nên chắc cũng chẳng ai có ý định lừa gạt hay gây hấn gì với cô đâu.
Nhưng để giữ an toàn thì cô đã thủ sẵn một lọ xịt cay trong balo rồi.
Sau đó Uyển Nhi thức dậy, chuẩn bị mọi thứ đi học như bình thường để khỏi ai nghi ngờ nhưng sau đó cô lại tìm đến địa điểm hẹn để gặp người kia.
Bước vào trong quán, cô nhìn ngang dọc, nhìn khắp xung quanh nhưng trong lòng đang không biết phải nhận diện người đàn ông kia thế nào thì điện thoại của cô lại kêu lên.
Uyển Nhi lấy điện thoại ra thì quả nhiên lại là số điện thoại lạ hôm qua.
-“Alo, tôi tới rồi.
Anh đang ở đâu?”
-“Cô đi lên trên tầng hai đi.”
Người đàn ông cười lạnh đáp.
Sau đó Uyển Nhi lập tức đi lên tầng hai.
Cô vừa bước lên khỏi cầu thang thì từ xa đã có một người đàn ông mặc bộ đồ đen, đội mũ, đeo kính đen vẫy tay với cô.
Uyển Nhi lấy hết can đảm bước tới.
-“Xin chào.
Anh là người vừa gọi cho tôi?”
-“Phải.
Bạch tiểu thư, thật không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy.
Bảo sao Bạch Vĩ Thành giấu cô kĩ như thế.”
Người đàn ông kia vừa nhìn cô đã chép miệng nói.
-“Anh biết anh trai tôi?”
Uyển Nhi nghe người đàn ông kia nhắc tới anh thì càng thêm bất ngờ.
-“Biết rõ là đằng khác.”
-“Rốt cuộc anh định nói gì với tôi? Đừng vòng vo nữa, tôi không có thời gian đâu.”
Uyển Nhi cảm thấy người đàn ông này từ cách anh ta ngụy trang đến giọng nói đều có chút đáng sợ nên cô không muốn lôi thôi với anh ta nữa.
Tốt nhất là càng chuồn nhanh càng tốt.
-“Ấy mĩ nhân, lẽ ra em không nên nóng vội như thế chứ.
Mọi chuyện đâu sẽ vào đó.”
Người kia nhìn cô, nhếch mép cười.