Giam Cầm Em Cả Đời

Chương 24: Lo Sợ


Đọc truyện Giam Cầm Em Cả Đời – Chương 24: Lo Sợ


Phương quản gia đang ngủ thì thấy anh gọi cửa, bà vội chạy ra mở cửa:
-“Thiếu gia, vẫn còn sớm mà cậu có chuyện gì căn dặn vậy?”
-“Bà lên xem Uyển Nhi thế nào đi.”
Bạch Vĩ Thành lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi khiến cho quản gia chẳng hiểu chuyện gì cả.

Mới rạng sáng mà tiểu thư có chuyện gì vậy chứ? Nghĩ vậy bà liền lập tức đi lên phòng cô xem thử.
Vừa mở cửa phòng bước vào bà liền nhìn thấy Uyển Nhi đang nằm trên giường trong tư thế không nằm sấp không một mảnh vải che thân, đầu tóc cô thì rối bời, chăn ga cũng lộn xộn cả lên.
-“Tiểu thư! Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
Phương quản gia vừa nói vừa lật người cô lên.

Bà vô cùng sốc khi trên người cô chằng chịt những dấu hôn thậm chí cổ cô còn có vết bầm nữa cơ.
-“Tiểu thư! Cô sao thế này? Chẳng lẽ chuyện này là do thiếu gia gây ra sao?”
Vừa nói bà vừa vội lấy chăn đắp lên người cô.

Nhìn cô bây giờ chẳng có một chút sức sống nào cả.

Lại nghĩ tới việc chính thiếu gia gọi bà lên đây lo cho cô thì bà thầm hiểu ra được ai là người gây ra chuyện này rồi.


Nhưng tại sao thiếu gia đột nhiên lại làm tiểu thư ra đến nông nỗi này chứ.
-“Phương quản gia, tại sao anh lại làm vậy với tôi chứ? Tại sao? Tôi và anh là anh em ruột cơ mà?”
Mặt cô bơ phờ không chút sức sống, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng.
-“Tiểu thư, để tôi đưa cô đi tắm nhé?”
Bà quản gia không biết phải an ủi cô thế nào nhưng mà cũng không thể nói ra chuyện cô và anh không phải máu mủ nên bà đã tìm cách né tránh câu hỏi của cô.
-“Phương quản gia! Tại sao anh lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Tôi chỉ là muốn đi tìm hạnh phúc của mình thôi mà? Tôi làm vậy có gì là sai sao?”
Cô vừa nói vừa khóc nức nở.

Khắp người cô bây giờ đau nhức vô cùng nên cô chẳng muốn cử động chút nào cả.
-“Tiểu thư, cô đừng như vậy nữa.

Mọi chuyện đã qua rồi.

Bây giờ cô cứ như vậy thì tôi chẳng biết phải làm sao cả…”.
Không an ủi được cô khiến bà khổ tâm vô cùng.

Đứa nhỏ này bà đã chăm sóc từ thuở cô mới lọt lòng nên bây giờ nhìn cô như vậy bà cũng rất xót xa.

Nhưng bản tính của thiếu gia bà hiểu rõ, một khi anh đã muốn làm thì không ai cả thể ngăn cản.
-“Bà đi ra ngoài đi.

Tôi muốn yên tĩnh một mình!”
-“Tiểu thư, nhưng mà…”
-“Tôi nói bà đi ngoài đi! Để tôi yên!”
Uyển Nhi bây giờ đang rất phẫn uất, cô chẳng muốn ai thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của mình cả.
Phương quản gia thấy cô quá kích động đành rời đi.
Uyển Nhi lặng lẽ ngồi dậy nhưng khi bàn chân cô vừa chạm đất thì cơn đau xé da xé thịt ở dưới hạ thân đột ngột truyền tới khiến cô ngã nhào xuống sàn nhà.
Vừa đau vừa tủi nhục, Uyển Nhi đi hai hàng vào trong phòng tắm.

Cô đứng nhìn mình trong gương và cô thấy ghê tởm chính mình.


Ngay sau đó cô liền xả nước ra đầy bồn, cô kì cọ thật mạnh khắp cơ thể với ý nghĩ muốn xoá hết mọi dấu vết mà anh để lại trên cơ thể cô đi nhưng dù cô có làm thế nào thì vẫn không thể xoá được.
_______________________
Sáng hôm sau Phương quản gia nấu cháo và mang lên trên phòng cho cô.

Vừa mở cửa vào bà đã được một phen hú hồn khi không nhìn thấy cô đâu.

-“Tiểu thư! Cô đâu rồi?”
Phương quản gia vừa gọi tên cô vừa tìm cô hết ở phòng tắm, nhà vệ sinh và cả phòng thay đồ nhưng không thấy cô đâu cả.

Tiểu thư bây giờ tâm trạng đang không ổn định mà cô ấy còn đi đâu vậy chứ.

Phương quản gia ngây người nhìn quanh căn phòng một lượt vừa nghĩ xem nên tìm cô ở đâu, có nên báo cho thiếu gia biết không thì bà thấy ở nơi rèm cửa động đậy.

Bà nhẹ nhàng bước tới, kéo tấm rèm ra thì thấy cô đang cuộn người nằm ở một góc.

Phương quản gia nhìn cô, bà ngồi xuống, đau lòng hỏi cô:
-“Tiểu thư, sao cô không lên giường ngủ mà lại nằm ở đó.

Cô mau lại đây đi.”
-“Không! Uyển Nhi không ra đó đâu.

Uyển Nhi ở đây thì anh sẽ không tìm thấy Uyển Nhi và anh sẽ không làm hại Uyển Nhi được nữa.”

Khuôn mặt cô rõ ràng vẫn đang rất sợ hãi, vóc người nhỏ nhắn cứ run rẩy như chú mèo con bị mắc mưa vậy.

-“Tiểu thư ngoan, thiếu gia đã đi làm rồi, cậu ấy không có ở nhà đâu.

Tiểu thư mau ra đây Phương quản gia dẫn cô đi ăn sáng nào.”
-“Thật…Bà nói thật không?”
Uyển Nhi nhìn quản gia, lo lắng hỏi lại.

-“Thật mà.”_______Phương quản gia gật đầu đáp.
Lúc này cô mới yên tâm đứng lên.
Bạch Vĩ Thành ở bên ngoài đã nhìn thấy tất cả.

Anh không bao giờ hối hận vì đã làm chuyện đó với cô nhưng có lẽ cô cần thêm thời gian để bình tĩnh lại nên anh nhanh chóng rời khỏi nhà trước khi cô xuống.

Điều anh vui nhất chính là đã biến cô trở thành người phụ nữ của mình và bản thân anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.