Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 80
Gần rạng sáng, Hứa Sơn mới thúc ngựa trở về. Sắc mặt hắn tối sầm, mặt mũi nhếch nhác vô cùng. Tất cả các tướng đều bị triệu tập vào lều. Vừa vào Liễu Dương đã hỏi ngay “Tướng quân, có đuổi theo kịp không?”
Hứa Sơn lắc đầu. Ngựa Ô Tôn dù là ngựa quý nhưng làm sao bì kịp lũ ngựa dang điên cuồng. “Chúng phi như có cánh, ngựa ta không cách nào bắt kịp.”
Hắn giơ tay quơ lấy bát bước uống ừng ực, xong lại hỏi “Tổn thất hết thảy thế nao?”
“Bẩm, nhờ khống chế kịp thôi, nên những chuồng khác không xảy ra hỗn loạn, xổng chuồng mất ba trăm con ngựa của đội Kỵ binh, chết mất hai mươi con.”
Hứa Sơn xoa nhẹ thành bát, gằn giọng lặp lại “Ba trăm con ngựa?”
Chỉ một câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cả trướng lều im phăng phắc. Lưu thống lĩnh vội quỳ sụp xuống, dập đầu tâu. “Mạt tướng có tội. Xin tướng quân nghiêm trị.”
“Rốt cuộc tại sao lũ ngựa đó lại phát điên như vậy? Có phải trúng độc không?”
“Bẩm, mạt tướng đã cho người kiểm tra tàu ngựa, phát hiện lẫn trong thức ăn cho ngựa có một loại cỏ gọi là Mã Thượng Phong, mọc ở thảo nguyên, ngựa ăn phải thì nó chỉ cần hơi bị một chút kích thích là sẽ phát điên lên.”
Hứa Sơn lạnh lùng hỏi tiếp
“Tại sao trong lương thảo triều đình ban cho lại có lẫn Mã Thượng Phong?”
“Bẩm, lương thảo của lũ ngựa ở chuồng Đông không phải do triều đình phát.”
Nghe xong, tất cả mọi ngừoi trong phòng đều biến sắc, duy chỉ có Hứa Sơn vẫn bình tĩnh, lại hỏi “Tại sao không dùng lương thảo triều đình? Do không đủ dùng hay có ngừoi ăn xén. Ngươi đường đường là thống lĩnh quân hậu cần, chẳng lẽ không biết dùng cỏ lạ nuôi ngự mã (ngựa triều đình) là tội chết hay sao?”
Sống lưng Lưu thống lĩnh lạnh toát, hắn cắn răng tâu “Bẩm, triều đình cấp phát lương thảo đầy đủ, nhưng trời nắng nóng khiền ngưa dở chứng không chịu ăn cỏ khô để lâu ngày, nên mạt tướng tự ý làm càn, sai người vào thành mua cỏ khô.”
Lưu thống lĩnh vừa dứt lời, Hứa Sơn đã thẳng tay ném bát nước vào đầu Lưu thống lĩnh, giận tím mặt mày quát lên “Vậy tại sao mua cỏ về lại không kiểm tra kĩ càng, bây giờ gây ra hậu quả tày đình này ngươi làm sao gánh vác?”
Máu trên trán họ Lưu chảy ròng ròng nhưng hắn tuyệt không dám động đậy, hơi thở khó nhọc nhưng câu nói thốt ra lại mạch lạc từng chữ. “Xin tướng quân ban cho tội chết.”
Hứa Sơn nghe xong cơn giận lên đến đỉnh điểm, bèn rút thanh loan đao bên người hướng về Lưu thống lĩnh mà vung xuống. “Đựoc, vậy ta thành toàn cho ngưoi.”
Thân pháp của hắn quá nhanh những người khác chưa kịp trở tay thì thanh đao đã kề cổ Lưu thống lĩnh. Họ Lưu sắc mặt tái mét, nhưng không buông ra lời xin tha mạng nào. Ngược lại, các tướng lĩnh khác lại vội vàng nhào tới quỳ xuống ôm chân Hứa Sơn, rối rít xin tha. Hứa Sơn không nhấc cây đao ra, cũng không chém xuống. Tâm trạng mọi người đang căng như dây đàn dồn mắt dõi theo từng cử động của thanh đao.
Chỉ riêng Thanh Nguyên vẫn bàng quan nhìn cảnh tượng ồn ào huyên náo trước mắt, không hề có ý định can thiệp. Bởi cô biết ngay từ đầu Hứa Sơn đã không có ý định xử tử Lưu thống lĩnh, ánh mắt hắn không hề có sát khí chỉ có cơn thịnh nộ.
Sở dĩ họ Lưu khảng khái nhận cái chết về mình là vì muốn nhanh chóng kết thúc vụ việc, tránh sau này triều đình tra xét làm liên lụy đến Hứa Sơn. Tấm lòng trung thành này, Thanh Nguyên thấy được, Hứa Sơn cũng hiểu được. Vậy nên Hứa Sơn nhất định sẽ dốc sức bao che Lưu thống lĩnh, điều cô băn khoăn lúc này là, hắn sẽ để ai ra làm kẻ chết thay cho họ Lưu.
Quả nhiên, Thanh Nguyên dự đoán không sai, sau một hồi giằng co, Hứa Sơn rốt cuộc đã chịu vứt thanh đao, hắn giơ chân đạp vào Liễu giáo úy đang ôm chặt nửa người dưới của mình, khiến gã ngả chổng vó. “Ai là người phụ trách vào thành mua cỏ.”
Lưu thống lĩnh ngơ ngác một lúc lâu, đến khi Hứa Sơn quắc mắt lên nhìn, mới hoàn hồn ngọng nghịu đáp “Là..là tên lính chăn ngựa Chân Tam.”
“Gọi hắn vào đây.”
Nghe đến đấy ngay cả kẻ dũng phu thiếu đầu óc như Liễu Dương cũng lờ mờ hiểu Hứa Sơn đang muốn tìm cừu thế mạng, trong lòng ai nấy đều khấp khởi mừng thay Lưu thống lĩnh.
Lát sau, Chân Tam bị áp giải vào lều. Vừa trông thấy hắn, Hứa Sơn đã mắng phủ đầu “Chân Tam, ngươi tự ý mua cỏ lạ cho ngựa ăn, dẫn đến việc chúng phát điên chạy khỏi trại, có biết tội không?”
Chân Tam tuy mặt mũi non choẹt, nhưng cũng là người sáng dạ, vừa nghe đã biết Hứa tướng quân muốn đổ hết tội lên đầu mình, vội dập đầu kêu oan “Tướng quân xin minh xét, việc này là do Lưu thống lĩnh sai bảo, tiểu nhân chỉ là một tên lính chăn ngựa nhỏ nhoi, sao dám phạm tội tày trời này.”
Mạng của một Chân Tam nho nhỏ vốn không đáng gì trong Hứa Sơn, nên hắn cũng không thèm vòng vo. “Nhưng Lưu thống lĩnh lại nói với bổn tướng việc này do ngươi tự tác tự tung, vậy ngươi chỉ có thể chịu tội chết.”
Chân Tam hoảng loạn vừa quỳ vừa lết qua ôm chân Lưu thống lĩnh khóc rống lên “Lưu thống lĩnh, rõ ràng là người căn dặn tiểu nhân mua mà, sao giờ lại trở thành tội của một mình tiểu nhân, tiểu nhân là độc đinh trong nhà, nửa đời sau của thân mẫu chỉ cậy vào đây, giờ chết mất thì ai lo cho bà.”
Lưu thống lĩnh quay mặt đi chỗ khác để che giấu chút áy náy. “Ta sẽ chăm sóc mẫu thân ngươi. Ngưoi.. cứ yên tâm.”
Chân Tam thấy không có hy vọng gì, bèn nhào qua hướng Liễu giáo úy dập đầu liên tục như tế sao.
“Liễu giáo úy, làm ơn cứu giúp tiểu nhân với. Tiểu nhân nguyện làm trâu bò suốt đời cho ngài.”
Liễu Dương tức giận đập bàn quát lớn “Người đâu, còn không mau giải tên nhãi này đi, sao lại để hắn làm loạn thế này.”
Ngay lập tức có hai binh sỹ đi vào kéo Chân Tam đi, nét mặt những người khác dửng dưng như không. Trong cơn tuyệt vong cùng cực, Chân Tam lấy hết sức bình sinh giằng ra khỏi hai tên lính lực lưỡng, loạng choạng chạy về phía vị phó tướng hữu danh vô thực, khóc toáng cầu xin. “Trần phó tướng. cứu tiểu nhân với.”
Thanh Nguyên nhìn gương mặt hoảng loạn của người thiếu niên đang cố vẫy vùng trước cái chết, lòng chùng xuống, giọng bất giác đanh lại. “Đứng ra sau lưng ta.”
Chân Tam như vừa túm được ngọn cỏ cứu mạng, bèn chạy thục mạng trốn sau lưng Thanh Nguyên, tất cả mọi ánh nhìn trong lều đều tập trung trên người cô. “Phó tướng, ngươi làm như vậy là có ý gì?”
Thanh Nguyên nở nụ cười cầu hòa, khẽ nói Tướng quân, mạt tướng cho rằng trước tiên nên nghĩ cách tìm số ngựa đã đi lạc về. Còn Chân Tam chi bằng cứ để hắn lại, nếu thực sự không thể dung thì sau này hẳn xử tội.”
Liễu Dương trừng mắt nhìn Chân Tam, trong lòng nóng ruột vô cùng nên chưa kịp suy nghĩ kĩ cảng đã sẵng giọng nói ” Phó tướng nói nghe thật hay, muốn tìm một bầy ngựa giữa vùng hoang sơ này khác nào mò kim đáy bể. Nếu phó tướng có lòng bồ tát muốn giúp hắn, thì người hãy chịu tội thay hắn đi, chúng tôi đỡ biết bao nhiêu.”
Thanh Nguyên nhếch miệng cười khẩy, lơ đãng quay qua hỏi Lương Tái Sinh (Hix, hi vọng mọi người còn nhớ anh này.) “Lương thị vệ, tội bất kính với chủ tướng phải phạt thế nào?”
Lương Tái Sinh khom người đáp “Phạt đánh hai mươi roi công khai trước toàn quân.”
“Người đâu” Thanh Nguyên ra lệnh “Giải Liễu giáo úy ra ngoài phạt đánh hai mươi roi, gọi các binh sĩ đến xem.”
Liễu Dương cứng đờ người, Lưu thống lĩnh kinh ngạc vô cùng, đến Hứa Sơn cũng phải cau mày. Thanh Nguyên thấy một lúc lâu vẫn không ai áp giải Liễu Dương, bèn chỉ thẳng vào mặt hai binh sỹ lúc nãy phụng lệnh vào bắt Chân Tam, quát lớn “Sao còn chưa đi, các ngươi dám trái lệnh bổn phó tướng sao?”
Trên người cô toát ra khí thế của một vị tướng tắm máu sa trường, khiến hai binh sỹ nọ không dám chùng bước, vội xông lên áp giải Liễu giáo úy. Liễu Dương quát lên “Phó tướng dựa vào cái gì mà phạt ta.”
Thanh Nguyên lạnh lùng đáp “Dựa vào thân phận Phó tướng do thánh thượng khâm điển. Ngươi dám dùng giọng điệu bất kính nói chuyện với ta thì ta dám phạt ngươi.”
Từng câu Thanh Nguyên nói ra đều lí lẽ đầy mình,. khiến Liễu Dương không thể cãi lại. Hứa Sơn cũng không có ý kiến gì, thế là mọi người đành trơ mắt nhin Liễu Dương bị phạt thị chúng.
Các tướng lĩnh trong lều dùng ánh mắt e dè nhìn cô. Chỉ bằng một lần xử phạt này, toàn quân trên dưới không còn ai dám xem thường Trần phó tướng nữa. Hứa Sơn giật nhẹ mi tâm, sau một đêm rong ruổi trên lưng ngựa khiến đầu hắn nhức ong ong, giọng nói cũng trở nên mệt mỏi “Liễu giáo úy không biết phân biệt trên dưới, bị phạt cũng đáng, mọi người nên lấy đó làm gương.”
nói xong, lại đảo mắt về phía Thanh Nguyên. “Bây giờ náo loạn xong rồi, phó tướng có thể nói cho bổn tướng nghe cao kiến của ngươi?”
Thanh Nguyên không trả lời mà đứng hẳn dậy, quay ra sau mặt đối mặt với Chân Tam, lạnh giọng hỏi : “Bây giờ ta hỏi ngươi việc này, muốn sống thì trả lời cho cẩn thận vào, từ lúc mua về cho đến lúc ngựa ăn, có ai đụng vào số cỏ đó không?”
Chân Tam cố trấn tĩnh trả lời rành mạch
“Bẩm, Lưu thống lĩnh sợ việc này nhiều người biết không hay, nên đã dặn tiểu nhân phải canh giữ cẩn thận, ngoài trừ tiểu nhân ra thì không ai động vào.”
Thanh Nguyên nghe xong liền nhíu mày, rồi vung tay tát mạnh vào mặt Chân Tam, quát lên “Lưu thống lĩnh đã nói không hề biết việc này, sao ngươi dám vu oan?”
Chân Tam bị tát đến xây xẩm mặt mày, nhưng với bản tính khôn ngoan của mình, hắn mau mắn quỳ xuống vừa vả vào mồm vừa nhận sai “Do tiểu nhân tự tung tự tác, không liên quan đến Lưu thống lĩnh.”
Thanh Nguyên để mặc hắn tự vấn tội, lại quay sang hỏi Hứa Sơn “Dám hỏi tướng quân, lũ ngựa đó là chạy theo một hướng hay chạy toán loạn?”
Hứa Sơn cố nhớ lại tình hình đêm qua rồi trả lời chắc nịch “Chúng cùng chạy về hướng Bắc.”
Thanh Nguyên bước lên vài bước, nhắm mắt định thần suy nghĩ một lúc, khi mi mắt mở ra, trong mắt chỉ còn thần thái thong dong, đĩnh đạc. “Tướng quân, mạt tướng đã biết được hung thủ là ai và cũng có cách tìm lũ ngựa về.”
Câu nói vừa thốt ra, cả lều đều xôn xao. Chỉ có Lương Tái Sinh và Hứa Sơn từng kinh qua óc súy luận kinh người của cô, mới tỏ vẻ không lấy làm ngạc nhiên. “Hung thủ là người nào?”
“Bẩm, là một nhóm người từ phương khác đến, có thể là người Chân, chúng vẫn chưa đi xa, ắt hẳn vẫn còn ở vùng lân cận.”
Lưu thống lĩnh sốt ruột hỏi”Sao phó tướng lại biết?”
“Đầu tiên, để trộm được số ngựa lớn như vậy, chỉ có một người thì không thể thành. Lại nói, khi cỏ được đem về không hề có ai động tới, vậy chĩ có thể bị hạ độc trên đường mua. Theo lời Chân Tam, hắn vào trấn mua cỏ là việc ngẫu nhiên phát sinh. Vậy ắt hẵn, hung thủ cũng chỉ tình cờ nảy sinh lòng tham trộm ngựa chứ không hề có chủ đích. Tiếp theo, có câu “Cỏ không ăn cỏ gần hang” (ngụ ý là người ta không ai dám làm việc xấu gần nơi sinh sống, vì như vậy rất dễ bị lộ), nên chúng chắc chắn không phải dân trong thành,” Thành Nguyên dừng lại một lúc bưng bát nước lên uống, lúc ngẩng đầ lên thấy tất cả mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, bèn nuốt nước bọt lấy giọng nói tiếp
“Ăn nhầm Mã Thượng Phong khiến ngựa bị kích thích phát điên, vậy chúng phải chạy tứ tung, làm sao lại cùng chạy về một phía, chắc hẳn phải có người điều khiển chúng. Mạt tướng nghe nói người Chân có một bí thuật khống chế ngựa, khiến chúng trở nên ngoan ngoãn thuần tính. Nên bạo gan suy đoán có thể việc này do lũ này gây ra. Cuối cùng, chúng vừa trộm được số ngựa lớn như vậy, nếu lúc này lộ liễu mang đi thì rất dễ bị phát hiện, Chắc hẳn chúng đoán được quân ta không thể nán lại tại đây quá lâu, nên mới tạm trốn một góc, đợi đến khi ta đi rồi mới ung dung đem ngựa bán.”
Hứa Sơn gật đầu tán đồng, nghiêm nghị nói “Phó tướng suy luận rất hợp lý, nhưng điều quan trọng nhất là làm sao để tìm lại được lũ ngựa đây?”
Thanh Nguyên nở nụ cười bí hiểm. “Ta không cần tìm chúng, hãy để chúng đích thân đến tìm ta.”
Ngay ngày hôm sau, tri phủ của Tế thành cùng ba huyện nhỏ lân cận đều dán cáo quan thông cáo thu mua ngựa tốt để chuẩn bị cho lễ hội săn mùa thu của triều đình, Mỗi con ngựa trả mười lạng bạ, cao gấp đôi giá thường. Thế là người dân kéo ngựa đến bán nườm nượp, suýt nữa đạp hư cửa nha môn. Nhưng tri phủ nếu không phải chê ngựa quá mập thì lại than quá ốm, không mua được bao nhiêu con. Mãi đến khi một người nông dân mang một con ngựa chiến mạnh khỏe đến. Tri phủ thấy ngựa này có sắc lông mượt mà, lại khỏe mạnh to lớn, vừa nhìn đã biết ngựa quý, bèn giữ chân người nông dân lại rồi dắt vào sân sau phủ đưa cho Chân Tam.
Chân Tam đến gần vuốt khẽ bờm ngựa, thấy nó không phản ứng mạnh, thì đã chắc đến bảy phần. hắn cúi người xuống, thành thạo tháo móng ngựa ra. Quả nhiên, trong móng ngựa có khắc chữ Chung, đích thị là Ngự mã. Chân tam mừng rỡ như điên, vội dâng cặp móng ngựa cho Thanh Nguyên. Cô nhìn sơ qua, rồi trầm giọng hạ lệnh “Bắt người bán ngựa vào đây.”