Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 81: Thân Hồng Nhan Nơi Sa Trường (Phần 1)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 81: Thân Hồng Nhan Nơi Sa Trường (Phần 1)


Lão nông dân lần đầu vào trấn, lại nghe tri phủ triệu kiến, bèn sợ đến xanh tái mặt mũi. Vừa thấy lão bước vào sảnh, tri phủ đã lớn tiếng quát phủ đầu “Tên dân đen to gan kia, có biết ngựa ngươi dẫn đến là Ngự Mã của triều đình không? Ngươi có bao nhiêu cái đầu để chém đây?”
Lão nông vội quỳ sụp xuống, ấp a ấp úng nửa ngày mới kể rõ được nguồn gốc của con người. Đêm hôm trước có tên trộm đột nhập vào nhà lão, chẳng may bị lão tóm được, dọa báo quan. Tên trộm sợ quá bèn dùng con ngựa để bồi thường. Lão hay tin quan phủ đang muốn thu mua ngựa bèn dắt ngựa vào trấn bán.
Thanh Nguyên lặng lẽ quan sát từng cử chỉ trên mặt lão. Đột nhiên, Chân Tam xoay người sang nói nhỏ với cô. “Phó tướng, tiểu nhân thấy lảo tuổi cao sức yếu, trộm một nắm thóc còn nghe được chứ làm sao trộm cả một đàn ngựa.”
Tri phủ ngẫm thấy cũng có lý, định hỏi lão kẻ trộm đấy mặt mũi trông thế nào, nhưng chưa kịp mở miệng thì Thanh Nguyên đã giành phần trước. “Tên trộm đấy trông như thế nào?”
“Bẩm đại quan, hắn rất cao to, mặt mũi hung ác.”
“Thế quanh nhà lão còn nhà nào khác không?”
“Mười dặm quanh đấy chỉ có mỗi nhà thảo dân.”
“Thế ngoài lão ra trong nhà còn ai không?”
Lão hơi khựng người ra, sau mới đáp. “Trong nhà chỉ có hai phu phụ thảo dân.”
Thanh Nguyên nghe xong bèn hừ một tiếng, rồi hạ lệnh bằng giọng lạnh băng
“Giam lão điêu dân này lại. Phái nha sai đến nhà lão, bắt hết tất cả những người trong nhà giải về đây cho ta.” nói xong, bèn đăm chiêu nghĩ ngợi một hồi, sau lại lệnh Văn Tái Sinh, Bùi Tuấn đi cùng.

Tri phủ tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Thanh Nguyên, hỏi “Trần tướng quân, lão nông này trông là người thành thật, cớ sao lại đày giam?”
Cô ung dung chỉ vào lão nông đang quỳ phía dưới. Tri phu vừa nhìn bộ dáng buông xuôi chịu tội để mặc nha sai áp giải, bèn hiểu ngay Thanh Nguyên không bắt sai người. Thanh Nguyên dốc ngụm trà rồi thờ ơ trả lời “Xung quanh không có nhà nào, trong nhà không có trai tráng, tên trộm lại quắc thước, lẽ nào lại không chống cự nổi một lão già, đến nổi phải gán ngựa bồi tội? Thiên hạ nào có tên trộm xuẩn ngốc đến vậy”
Tri phủ nghe xong, bèn xấu hổ cúi đầu, trong bụng vừa thán phục óc quan sát tỉ mỉ của cô, lại tự ti bản thân phá án nhiều năm mà chẳng suy luận tinh tế được như vậy.
Khoảng hai khắc sau, đám nha sai giải một toán chừng hơn hai mươi người về phủ. Những người này mắt lồi, tai bè, tướng thô, đích thị là người tộc Chân. Tri phủ thấy những tên này tướng mạo hung hiểm gian xảo, chắc mẩm hung thủ chỉ có thể là chúng, bèn đập bàn mắng “Lũ thổ phỉ kia, sao ngựa của triều đình cũng dám cướp, đúng là tội ác tày đình, các ngươi có nhận tội không?”
Một người trông có vẻ là thủ lĩnh tỏ ra không sợ sệt, hắn dùng thứ giọng đặc sệt của người Chân đáp “Bẩm quan, chúng thản dân chỉ là dân buôn từ xa tới đây kiếm miếng cơm, đừng nói ngự mã, ngay cả một con gà còn không dám rớ tới. Tra án thì phải nói đến vật chứng, nếu đại nhân nhất quyết cho chúng thảo dân là phường đạo tặc, vậy xin đại nhân hãy trưng bàng chứng ra, có vậy mới tâm phục khẩu phục.”
Tri phủ chỉ vào mặt hắn, cười bảo “Mồm mép lanh lẹ thật, nói ngươi hay, lũ ương ngạnh như chúng bây thì bổn quan đã gặp nhiều rồi. chỉ cần vài gậy là khai hết thôi. Người đâu, dụng hình.”
Vừa dứt lời, nha sai đã đem các loại hình cụ ra thi pháp. Thanh Nguyên quan sát thấy thái độ tên thủ lĩnh dương dương tự đắc không hề nao núng, thì biết ngay có dụng hình cũng vô ích.
Quả nhiên, chúng chỉ một mực than khóc kêu oan, tuyệt không khai lấy một lời, càng không chịu nhận tội. Tri phủ Tế thành vốn là người lão luyện, dấn thân vào quan trường đã lâu, nay cũng không biết phải xử trí thế nào.
Thanh Nguyên hơi nghiêng người sang hỏi bâng quơ “Lúc xông vào bắt người, trong nhà có điều gì khác lạ không?”
“Trong nhà ngoài một bộ Binh pháp tôn tử thì không có gì đáng quý.”/ “Nhà chỉ có một bộ sách là quý.”
Bùi Tuấn, Văn Tái Sinh trả lời gân như cùng một lúc. Lương Quan thấy vậy bèn trêu “Các ngươi thường ngày không nói lời nào với nhau, nay sao ăn ý thế?”

Hai người kia lạnh nhạt không ai đáp trả câu đùa của hắn.
Thanh Nguyên nghĩ thầm trong bụng, Văn Tái Sinh tuy có cha là gian tế, nhưng dù sao cũng ít bươn chải. Còn Bùi Tuấn thì sống chung nhiều năm với sơn tặc, tất phải lão luyện khôn ranh hơn. Nhưng xem ra, họ Văn so với Bùi Tuấn cũng không thua kém mấy.
Nghĩ đoạn, cô bèn nói nhỏ vài câu vào tai Văn Tái Sinh. Họ Văn trong lòng ngạc nhiên tột độ, nhưng không dám chậm trễ nửa bước, bèn dợm chân rời khỏi công đường. Một lát sau, Thanh Nguyên cũng âm thầm đi về phía nhà lao.
— —— —— —— —— —— —— ——
Phía sau song sắt, lão nông lưng ngồi thui thủi một góc, trông thật thê lương. Thấy Thanh Nguyên đi tới, lão không dám ngẩng đầu. Thanh Nguyên ra lệnh “Mang xác chết vào đây.”
Ngay lập tức, hai nha sai khiêng vào một xác người chết cháy. Lão nông vội chạy đến song sắt, hoảng loạn nói “Đại nhân, xác ai vậy?”
“Con trai ngươi đây mà không nhận ra sao?”
Lão nông bàng hoàng như nghe sấm đánh bên tai. “Lũ giặc cỏ đấy vì muốn diệt khẩu, nên đã thiêu sống con trai lão rồi đem chôn. Bổn tướng thương tình nên cho người đào xác lên, để hai phụ tử lão gặp mặt lần cuối.”
Lão nông đấm vào ngực thùm thụp, gào khóc rống rít, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không phải ai cũng hiểu được. “Chúng đã hứa chỉ cần cha tuân lệnh làm theo thì sẽ không sát hại con mà, sao lại ra nông nỗi này?”
Nghe lời oán than này, Thanh Nguyên như mở cờ trong bụng, đợi lão than khóc xong, bèn dịu giọng thuyết phục “Đám người là lũ bạo thú, không giữ chữ tín, sao lão lại dại dột tin lời chúng? Thôi, dù sao con lão đã chết, chi bằng lão hãy khai hết sự tình ra, để quan phủ trị tội chúng, âu cũng để rửa hận.”

Lão nông trong cơn bi thương tột độ, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã vừa khóc vừa khai “Bẩm quan lớn, chúng nửa đêm xâm nhập vào nhà lão, bắt con trai lão làm tin, ép phu phụ lão phải tìm nơi giấu đàn ngựa thay chúng, ngày ngày phải cho ăn ba bữa. Lão vì quá túng thiếu nên đành làm liều mang ngựa vào nhà quan bán.”
“Vậy lão giấu ở đâu?”
“Bẩm, ở ngọn núi sau nhà.”
Thanh Nguyên bèn mau chóng sai người đi tìm đàn ngựa về, rồi ung dung bước ra khỏi nhà lao. Lão nông kia vẫn ngồi khóc ròng, Văn Tái Sinh không nhịn được bèn hét lên “Khóc gì mà khóc, không thấy đó là xác phụ nữ à?”
Lão nông nghe vậy, bèn bừng tỉnh vươn tay giở vạt áo xác chết lên, rồi mừng rỡ như điên vừa khóc vừa cười.
Lúc hai người quay về công đường, tri phủ vẫn đang giằng co với toán người kia, mãi không tra khảo thêm được gì. Thập đại hình phạt của nha môn đã dùng đến sáu, máu me tanh nồng cả công đường nhưng chúng vẫn nhất mực chối tội.
Văn Tái Sinh lén đưa mắt nhìn Thanh Nguyên, lòng không khỏi ca thán, thiên hạ mênh mông người cơ trí rất nhiều, nhửng người cơ trí vừa biết thao túng lòng người thì thật hiếm có. Cả đống hình cụ của quan phủ còn không bằng một xác người, cả đám người ngồi đây không bì được mưu trí của một người.
Tri phủ quay sang trao đối ánh mắt với Thanh Nguyên, lắc đầu tỏ ý bất lực. Cô phớt lờ tri phủ, chỉ nhìn chằm vào chúng, không buồn nói thêm lời nào. Chính sự im lặng như vậy ngược lại càng khiến chúng sợ hãi hơn. Tựa như trong mắt cô, âm mưu của chúng chỉ là trò tiểu xảo vặt vãnh, cỏn chúng chỉ là những tên nhãi nhép không đáng kể. Tri phủ sốt ruột đến đứng ngồi không yên, Thanh Nguyên thì vẫn bình chân như vại, cả công đường lặng như tờ. Đột nhiên, có tiếng ngựa hý vang, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn về phía cửa, khi thấy Chân Tam dắt con ngựa Bột Hải nước lông bóng bẩy đi vào, đám người kia mặt mũi tái mét.
“Đây là danh mã do thánh thượng ngự ban, chạy dưới nước không khác gì trên cạn, ngoại trừ Hạo thành ra thì không nơi nào có, thế mà lại được tìm thấy ở ngọn núi phía sau nhà lão nông kia. Bằng chứng như vậy đã đủ khép tội chưa?”
Đến lúc này thì có giảo biện thế nào cũng không thoát khỏi cái chết, tên thủ lĩnh khôn ngoan đành cúi đầu nhận tội. Tri phủ hăm hở lệnh giải chúng vào đại lao, nhưng Thanh Nguyên vươn tay cản lại. “Nếu các ngươi chịu giao bí thuật luyện ngựa ra, bổn tướng sẽ cho bảo toàn mạng sống.”
Tri phủ cả kinh khuyên can “Tướng quân, làm như vậy nhỡ triều đình trách tội…”
“Thì bổn tướng sẽ chịu.”
Tri phủ nghe vậy tuy lo sợ nhưng cũng không dám nói gì. Những tên lâu la dưới trướng bắt đầu dao động, cái chết treo lơ lửng trước mặt ai mà chẳng thế. Một tên khúm núm khẽ cất lời “Thủ lĩnh, hay là….”

Chưa nói hết câu, đã bị giáng một cú vào mặt, ngất xỉu ngay tức khắc, thấy thế không ai dám hó hé nữa. Thủ lĩnh hai tay ôm thành quyền, nói “Cảm tạ tấm lòng độ lượng của tướng quân, thứ lỗi không thể tuân theo.”
Thanh Nguyên chống cằm nghịch cốc trà trên tay, vẻ mặt thờ ơ như không hất hàm ra lệnh “Lục soát xem trên người hắn có cái còi nào không?”
Tên thủ lĩnh hoảng hốt vội co người lại, hắn chống cự quyết liệt, phải đến năm người cùng xông lên mới chế trụ được gã. Nha sai lúc soát một lúc, phát hiện trong người hắn quả thực có một cây còi mạ vàng.Thanh Nguyên cầm lên đặt vào mồm thổi, kì lạ thay, cây còi không phát ra âm thanh nào, đường lúc mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên, thì ngựa Bột Hải đã bắt đầu lồng lộn lên, chực giằng khỏi dây cương, cả người luyện ngựa lão luyện như Chân Tam cũng không giữ lại được .Phải đến khi Thanh Nguyên ngừng thổi, nó mới chịu đứng yên. Cô ngắm nghía thật kỹ, phát hiện thấy dù vẫn còn thô sơ, nhưng cấu tạo của nó giống y như còi âm được dùng để điều khiển ngựa trong các rạp xiếc. Chiếc còi này phát ra tần số âm thanh rất thấp, chỉ có các loài động vật mới nghe được. Từ xa xưa các bộ lạc Ai Cập, Ấn Độ đã biết dùng loại dụng cụ này để điểu khiển chó, ngựa nên việc nó xuất hiện nơi này không khiến cô ngạc nhiên. Thanh Nguyên xoa xoa thân còi rồi cất vào người, hiển nhiên không có ý định trả lại.
Lúc này tên thủ lĩnh phẫn hận nhìn Thanh Nguyên, ánh mắt hắn hiện lên vẻ âm hiểm vô cùng “Đây là bí thuật gia truyền của tộc ta. Sao ngươi lại biết được?”
Thanh Nguyên đan chéo hai tay vào nhau, nhướng mày nói
“Bổn tướng cũng đang thắc mắc không biết các ngươi sẽ bán đàn ngựa cho ai? Hay là ngươi trả lời bổn tướng trước vậy?”
Người kia lạnh lùng nói “Việc có thể không thành, quy tắc không thể làm trái. Muốn chém muốn giết thì tùy”
Lương Quan cúi người nói khẽ vào tai Thanh Nguyên. “Những người làm nghề trộm ngựa, dù có chết cũng không được khai ra tên người mua. Đó là quy tắc bất di bất dịch.”
Thanh Nguyên hơi nghiêng đầu ra hiệu đã biết, nghĩ ngợi một lúc đoạn lại bảo “Nếu ngươi không khai, bổn tướng sẽ đem bí thuật luyện ngựa này công bố với thiên hạ. Nghe nói bí thuật này đã được lưu truyền hơn chục đời, chưa từng để lọt ra ngoài. Nay đến đời của ngươi lại bị cả thiên hạ phát hiện. Để xem ngươi còn mặt mũi nào đến gặp liệt tổ liệt tông.”
Trên đời này, có những người không sợ chết. Kẻ địch cho họ cứng cổ, ngang ngạnh, người khác lại nói họ trọng khí tiết. Nhưng thục ra họ cũng chẳng khác người thường là bao. Chẳng qua người thường sợ chết, còn họ lại có những nổi sợ càng đáng sợ hơn cái chết. Chỉ cần chọn đúng điểm yếu mà tấn công, thì thành trì nào cũng sụp, huống hồ cái gọi là “quy tắc”.
Quả nhiên, dọa giết, hắn không mảy may dao động, nhưng vừa nhắc đến thuật luyện ngựa, hắn đã xanh mặt hoảng hốt.
Thanh Nguyên không nhanh không chậm hỏi “Bổn tướng chỉ ban cơ hội một lần, khai hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.