Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 65: Quan Trường (17)
Ngày hôm sau. Tiêu phủ.
Cửa Tiêu phủ vẫn to lớn như thế, hai con sư tử đà trước cổng vẫn hiên ngang như vậy. Chỉ có thân phận của Thanh Nguyên là khác thôi.
Cô gõ nhẹ vào cánh cửa, một người hầu trẻ tuổi ló mặt sau cửa.
“Tại hạ họ Trần, muốn bái phỏng Tiêu lão gia.”
Thái độ khiêm nhường của cô khiến gả gia đinh ngẩn người ra, rồi nhanh chóng mất hút sau cánh cửa.
Một lát sau, cô được ba cô hầu nữ cung kính dẫn vào biệt viện của Tiêu lão gia. Vừa đến gần, đã thấy Tiêu lão gia đứng ngay trước cửa viện. Lão cung kính mời cô vào phòng khách. Hạ nhân cung kính dâng trà, cô hầu nữ cung kính đứng cạnh hầu. Lúc con sống ở Tiêu gia, đây là cảnh tượng chưa bao giờ cô dám nghĩ tới.
Tiêu lão gia khách sáo mỉm cười nhìn vị thiếu niên trẻ trước mặt, nói
“Chẳng hay Trần đại nhân hạ cố tệ xá là vì nguyên cớ gì?”
Thanh Nguyên khẽ giật mình, nhíu mày hỏi
“Ta chưa hề xưng tên, sao ông lại biết ta là quan?”
Tiêu lão gia khẽ vuốt chùm râu dê, đáp
“Bức tượng “Long Bàn” ngày hôm qua đại nhân tặng tiểu nhân, vốn là ột bảo vật quý giá, thuộc về Tô gia, về sau bị triều đình tịch thu, xung vào quốc khố. Tiểu nhân mạo muội suy đoán, người hào phóng đến nổi đem tặng một bảo vật ba trăm lượng, hơn nữa còn là một bảo vật đã bị xung vào quốc khố, nhất định phải là một quý nhân quyền cao chức trọng trong triều. Trong triều đình hiện nay, người có quyền hô mưa gọi gió mang họ Trần, chỉ có một người.”
Thanh Nguyên từ từ bỏ tách trà xuống, âm thầm quan sát lão họ Tiêu. Lão đã trên năm mươi, thân hình béo ục, đuôi mắt xếch dài giảo hoạt không gì bằng. Đột nhiên cô bật cười. Lão họ Tiêu thông mình không đủ giảo hoạt có thừa này, nếu không có “người nọ” mách bảo,làm sao lại biết suy nghĩ thông mình như thế.
Cô đứng dậy, đến giữa gian phòng khách, nói lớn
“Ngưỡng một đại danh Tiêu tam tiểu thư đã lâu, chẳng hay có vinh dự được diện kiến?”
Tiêu lão gia trừng mắt nhìn cô, một lát sau, từ sau rèm trướng phía sau lão, Tiêu Lam bước ra.
Trong sắc áo lam, Tiêu tam tiểu thư đẹp dịu dàng như dòng nước.
“Tiểu nữ cả gan mạo phạm, xin đại nhân lượng thứ.”
Thanh Nguyên cười tươi ra vẻ đại lượng, nói
“Được gặp tiểu thư đã là vinh dự, sao có chuyện hỏi tội? Tiêu tiểu thư năm nay vừa qua tuổi trăng rằm ( 17 tuổi ), đã đến tuou63 cập kê? Chẳng hay đã có nơi chốn gửi gắm phận liễu chưa?”
Tiêu tiểu thư dịu dàng mà hữu lễ đáp
“Bẩm, “gốc tử” còn chưa vừa người ôm, sao dám cả gan tơ tưởng chuyện tình duyên?”
( Gốc cây Tử, chỉ cha mẹ
Kinh thi: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ” (Kìa cây dâu với cây tử là cây do cha mẹ trồng cho con nên nhớ đến nó mà sinh lòng cung kính). Người sau nhân đó mà gọi quê hương, nơi cha mẹ ở là tang tử
“Gốc tử đã vừa người ôm” ý nói cha mẹ đã già)
“Thật đáng tiếc, bản quan còn nghĩ, với tài sắc và đức hạnh của tiểu thư, mà không vào cung tuyển tú thì thật đáng tiếc.”
Sắc mặt Tiêu Lam khẽ biến động. nhưng giọng nói vẫn thản nhiên, đáp
“Đại nhân quá lời, với thân phận thường dân như tiểu nữ, làm sao dám trèo cao?”
“Vậy tại sao tiểu thư lại không ngại gian khổ, vượt trăm dặm đường núi, đến Phong thành dự Thi hội?
“Tiểu nữ không hiểu ý đại nhân?” giọng nói của Tiêu Lam bắt đầu ẩn chứa sự tức giận.
“Tiêu tiểu thư, thật lòng mà nói, chằng ai trong chúng ta không hiểu mục đích thực sự của Thi hội. Đã là người đến tham gia thì đều có tham vọng riêng. Cả bản quan và cô cũng thế. Tham vọng của bản quan nay đã đạt được, còn cô thì sao?” Thanh Nguyên cao giọng hỏi.
Tiêu Lam trầm mặc suy nghĩ. Cô cứ tưởng rằng, cứ thể hiện thật xuất sắc ở Thi hội, thì sẻ…..
“Tiêu tiểu thư, nếu cô tưởng rằng, cứ lọt vào Thi hội thì sẽ được Tông đế để mắt đến, thì cô sai lầm rồi. Tông đế không cần một phi tử chỉ biết thơ thẩn ngắm trăng, vịnh thơ. Cái ngài cần, là sự ủng hộ thiết thực.”
“Ủng hộ thiết thực?” Tiêu Lam nở nụ cười mê hồn, nói “Chằng hay đại nhân có thể cho tiểu nữ thỉnh giáo, ủng hộ thiết thực mà ngài nói, là cái gì?”
“Ngân lượng. Bây giờ, thứ Tông đế thiếu nhất chính là ngân lượng, mà thứ Tiêu gia dư dả nhất, cũng là ngân lượng. Triều đình đang cần sáu nghìn năm trăm lượng để bổ sung vào quân hưởng, nếu như….”
Chưa dứt lời, đã nghe Tô lão gia thốt lên
“Sáu nghìn năm trăm lượng? Chẳng bằng lấy mạng của ta còn dễ hơn.”
Tiêu Lam chán ngán liếc lão. Thanh Nguyên khẽ lắc đầu, lẩm bẩm
“Đáng tiếc, đáng tiếc. Giờ ta đã hiểu vì sao Tiêu gia luôn xếp dưới cơ Tô gia rồi.”
Trước nay trong tứ đại thế gia kinh thành, Tô gia luôn xếp thứ nhât, cuối cùng mới đến Tiêu gia. Tô lão gia thường trước mặt mọi người châm biếm Tiêu gia là phường nhà giàu mới nổi, không có khí khái quý tộc. Đó cũng là ỗi phẫn hận nhiều năm nay của Tiêu lão gia.
Nay bị người khác chạm vào nổi đau, lão không khỏi tức giận khẽ quát
“Đại nhân nói vậy là có ý gì?”
“ý của ta là, trên người Tiêu lão gia lúc nào cũng sặc mùi ngân lượng,. tiếc lợi ích nhỏ mà bỏ qua mối lợi lớn, nên mới mãi xếp sau Tô gia. Tiêu lão gia thử nghĩ xem, trong khi Tiêu gia tốn bao công sức gây dựng thanh thế, Tiêu lão gia chạy vạy khắp nơi buôn bán, làm ăn, mà còn phải thấp thỏm không biết lời lỗ ra sao. Thì Tô gia chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng cũng đủ để đè dầu Tiêu gia, rốt cuộc là tại sao? Là bởi vì, Tô gia có ơn với tiên đế, nên chẳng những được tự do buôn bán muối tư, mà còn nhận được sự ân sủng vô hạn của Thái hậu. Tiêu gia buôn lụa, buôn son phấn, buôn đồ cổ, cũng không lời bằng một vụ buôn muối tư của Tô gia.
Năm xưa Tô lão thái gia phải liều cái mạng ra bảo vệ Sâm đế, mới nhận được vinh quang vô hạn như vậy. Nay, Tông đế đang gặp nạn, chỉ cần Tiêu gia chịu bỏ ra vài nghìn lượng, thì sau này tất sẽ trở thành hồng nhân bên thánh thượng. Đến lúc đấy, những gì mà Tô gia nhận được, sẽ hoàn toàn thuộc về Tiêu gia.”
Tiêu lão gia sáng mắt nhìn Thanh Nguyên, chỉ chực gật đầu.
Tiêu Lam khinh thường nhìn lão ta. Chỉ có những kẻ tham lam ngu ngốc mới bị những lời Hoa ngôn xảo ngữ cuả gả họ Trần lừa.
Đúng là sự sủng ái của thái hậu dành cho Tô gia khiến người khác phải thèm muốn. Nhưng thực tế, chỉ cần sáng mắt sẽ nhận ra. Tô gia chẳng qua là con chó do thái hậu nuôi. Tất cả những gì họ có là do thái hậu ban cho, nghĩa là, thái hậu mới thực sự là chủ nhân của Tô gia. Tất cả mọi quyền lực và tiền tài của Tô gia, đều không thực sự thuộc về họ. Nếu Tiêu gia đi theo con đường này, thì sau này sẽ không khác gì Tô gia, nghĩa lả trở thành tay sai – sai đâu dánh đó của Tông đế. Cái trò lừa gạt gọi là “ân nhân” của đế vương. thật sự tin được sao? Đế vương mà cũng biết đến ân nghĩa sao? Đối với họ, tất cả những gì dân chúng công hiến cho hoàng tộc, đều là thứ họ xứng đáng nhận được, căn bản không cần mang ân nghĩa gì cả. Đơn giản vì họ là thiên tử.
Nhưng dù hiểu rõ, nhưng Tiêu Lam vẫn không mảy may ngăn cản Tiêu lão gia sập bẫy. Bởi vì,….
“Hơn nữa, kì thi tuyển tú sắp đến rồi. Nếu biết được tấm lòng trung thành, hết mình quyên góp của Tiêu lão gia, biết đâu Tông đế sẽ có ấn tượng tốt về Tiêu tiểu thư.”
Tiêu lão gia im lặng không trả lời. Sắc mặt của lão ngưng trọng. Thanh Nguyên thầm than khổ rồi. Tiêu lão gia này tuy không sắc sảo như Tiêu Lam, nhưng dù sao đã lăn lộn trên thương trường bào nhiêu năm, cũng không phải là phường ngu ngốc, Lúc nãy, chẳng qua lão bị lòng tham che mắt, nếu để lão suy nghĩ lâu hơn nữa, e rằng trò lừa của cô sẽ thất bại. Nghĩ vậy, Thanh Nguyên bèn lo lắng thúc giục.
“Tiêu lão gia, ngân lượng dù nhiều đến đâu cũng có thể kiếm lại được, Nhưng cơ hội lớn thì chỉ đến một lần. Lão gia hãy cân nhắc cho kỹ càng.”
Tiêu Lam nghe vậy bèn bồi thêm
“Cha, nếu sau này nữ nhi thực sự may mắn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sẽ không bao giờ quên những gì cha đã hy sinh cho con ngày hôm nay.”
Lát sau, dường như đã nghĩ thông suốt, Tiêu lão gia ngẩng đầu lên, nói
“Thứ lỗi cho lão đây hèn nhát, nhưng lão nửa đời gầy dựng sự nghiệp bằng bàn tay trắng. Mỗi một văn tiền, mỗi một lượng bạc đều từ mồ hôi công sức mà ra. Sàu nghìn lượng bằng gần một phần tư gia sản của lão. Lão không thể đem gia sản nửa đời của mình ra mạo hiểm như thế. Tô gia hùng mạnh như vậy mà còn có ngày bị triều đình lật đổ, nếu sau này Tiêu gia đi theo bước đường này, e rằng cũng có ngày trở thành cái gai trong mắt Tông đế. Tiểu nữ của lão tài sắc vẹn toàn, nếu Tông đế thật sự để mắt đến nó, thì là phúc phận của nó. Còn không, thì chỉ trách người có lòng mà trời không se duyên.”
Thanh Nguyên khẽ thở dài. Cô nhìn lão hồ ly họ Tiêu, cười bí hiểm nói
“Tiêu lão gia, bức tượng gỗ này vốn là vật đã nằm trong quốc khố, bản quan chỉ là một thượng thư, cho dù có được thánh thượng sủng ái cỡ nào, cũng sẽ không dám lấy vật trong quốc khố ra làm quà tặng.”
Lão khó hiểu nhìn cô.
“Bức tượng đó, do đích thân thánh thượng ban thưởng cho ông, còn bản quan chẳng qua là phụng chỉ đến tặng.”
Cả lão và Tiêu Lam đều sửng sốt nhìn cô. Tiêu lão gia vội quỳ xuống dập đầu
“Tạ chủ long ơn, tạ chủ long ơn.”
Thanh Nguyên khẽ rùng mình, đây có tính là giả mạo thánh chỉ không? Nếu Tông đế biết cô dàm dựng chuyện như thé, liệu có bị chém đầu không?Nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh nói tiếp
“Vậy ông có biết, tại sao thánh thượng ban thưởng vật này cho ông không?”
Lão lại lắc đầu.
“Thiên hạ đồn rằng, bức tượng “Bàn Long” này có thể mang lại tài vận và phú quý cho chủ nhân. Trước đây Tô gia đệ nhất thế gia sỡ hữu nó, bây giờ Tô gia suy sụp, nó lại trở thành vật trong tùi của Tiêu lão gia. Nghĩa là, tất cả tài vận Tô gia từng có, nay trờ thành của ông.”
“Tài vận của Tô gia? Lẽ nào…” Tiêu lão gia thì thầm hỏi.
“Tô gia vừa bị tước danh hiệu Diêm tư, ông nghĩ xem, thánh thượng sẻ chọn ai thừa kế danh hiệu này? Trong tứ đại thế gia, ngoại trừ Tô gia, chỉ còn Trương gia, Lục gia và Tiêu gia. Trưởng tử của Trương gia là hung thủ gây ra Huyết án vườn đào (chả bik còn bn nào nhớ ko?), triều đình sao dám yên tâm giao Diêm tư cho họ. Lục gia tuy giàu mạnh, nhưng lòng đã hướng về Bình vương. Chỉ còn Tiêu gia thôi. Sáu nghìn lượng để đổi lấy Diêm tư, có đáng không?”
“Đáng. Hoàn toàn xứng đáng.” Tiêu lão gia phấn khích nói.
Thực ra Tông đế chưa từng hé lộ việc sẽ chọn thế gia nào thứa kế danh hiệu Diêm tư của Tô gia, cũng không hề biết gì về bức tượng Bàn Long đó.. Chẳng qua Thanh Nguyên chỉ phỏng đoán tâm tư của hắn, rồi giả như đã biết trước để lừa Tiêu gia.
“Có thể cho tiểu nữ hỏi một câu, vì sao Trần đại nhân lại hết lòng giúp đỡ Tiêu gia như vậy?” Tiêu Lam nghi ngờ hỏi.
“Tiêu tiểu thư, trên đời này không ai cho không biếu không ai cái gì. Chằng qua đây là một vụ buôn bán mà hai bên củng có lợi, Tiêu gia có được cài Tiêu gia muốn, còn bản quan thì lập được công, vậy thôi.”
——————
Lại ngày hôm sau nữa. Tin tức Tiêu gia quyên góp sáu nghìn lượng lan truyền khắp kinh thành. Sau đó, Hứa Thu tiểu thư, em gái của Hứa tướng quân, dù là phận khuê nữ, nhưng vẫn can đảm đem một nghìn lượng của hồi môn quyên góp. (hi vọng các bn nhớ 1000 lượng này từ đâu ra)
Long nhan mừng rỡ, không tiếc lời khen ngợi Hứa tiểu thư trước bá quan triều đình, phong tặng danh “Nữ trung hào kiệt.” Đồng thời, còn đem danh hiệu Diêm tư ban tặng Tiêu gia.
Các khuê nữ khác trong kinh thấy vậy ai cũng hào hứng quyên ngân lượng, mong được thánh thượng chú ý. Người dân bừng bừng hào khí, ai có nhiều thì góp nhiếu, ít thì góp ít.
Hôm sau nữa, hoàng hậu thể hiện phong thai quốc mẫu, quyết định góp một nghìn lượng. Thánh thượng vô cùng cảm động hạ chỉ khen ngợi “Hoàng hậu quả có phong thái quốc mẫu, san sẻ nổi lo giang sơn với trẫm, khiến trẫm vô cùng cảm động…..”
Bảy ngày liên tục, thánh thượng chưa từng rời khỏi tẩm cung của hoàng hậu. Đến ngày thứ tám, Hiền phi tuy bụng vẫn đang mang long chủng, nhưng vẫn đích thân lên triều quyên góp một nghìn lượng. Thánh thượng cũng vô cùng cảm động,. cũng quyết định viết chiếu khen thưởng “Hiền phi quả không hổ danh Hiền phi, hiền lành thục đức, …..”
Rôi sau đó, chiếc xe ngựa đã ở lì bảy ngày bên tẩm cung hoàng hậu, cuối cùng đã di giá đến tẩm cung Hiền phi.
Sau một tháng náo loạn như thế, tống số ngân lương Tông đế thu được, là một vạn lượng hai trăm lượng. Cũng ngay trong đêm triều đình hoan hỉ chuyển ngân lượng đến Châu thành, có hai thái giám giả trang lẳng lặng đột nhập vào cung. Thông qua một con đường tắt bí mật do Tông đế chỉ điểm, hai người thuận lợi vượt qua hàng hàng lớp lớp quân phòng ngự hoàng cung, tiến vào hành cung (phòng cung) của đương kim thái hậu. Lúc này đã là giữa giờ Sửu ( 2 h sáng ), đã đến giờ đổi ca của lính gác, lợi dụng một tích tắc sơ hở trong lúc đổi ca, hai người nhanh chóng rời khỏi khu vực hành cung, đến Thượng Diệp Uyền (vườn Thượng Diệp )- khu vực hẻo lánh và ít người lai vãng nhất trong cung. Đương lúc tưởng như an toàn nhất, thì bỗng nhiên xuất hiện hai cung nữ. Sắc mặt Thanh Nguyên khẽ biến đổi khi nhìn thấy viên ngọc đỏ gắn trên cây trâm trên đầu vị cung nữ đi đầu. Cũng như triều đình dùng sắc áo quan phục đển nhận biết địa vị của thần tử, ở trong cung, người ta dùng màu sắc viên ngọc trên cây trâm cũa cung nữ. Ngọc đỏ tượng trưng cho thân phận trường cung nữ, chấp quản tất cả các cung nữ trong cung.
Với một người có địa vị trưởng cung nữ, hẳn sẽ thừa hiểu rằng, tất cả các thái giám cấp thấp đều bị cấm ra khỏi nội các vào ban đêm. Trùng hợp thay, cả Thanh Nguyên lẫn Bùi Tuấn đều đang mặc bộ y phục nội thị màu trắng, y phục của các thái giám cấp thấp.
Hiển nhiên Bùi Tuấn cũng nhận ra sự nguy hiểm đang cận kề, hắn cúi đầu, cố gắng không gây ra bất cứ sự chú ý nào, nói
“Nếu cần thiết, tôi có thể giết bọn họ.”
Thanh Nguyên vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, đáp thật khẽ
“Không được manh động, ngộ nhỡ xác của họ bị lính gác phát hiện trước khi chúng ta kịp rời khỏi cung, thì triều đình sẽ phong tỏa mọi cánh cổng, lúc đó chúng ta sẽ như cá trên thớt.”
“Nhưng….”
“Cứ bình tĩnh vào. Nghe tôi nói này, chốc nữa khi họ đến gần, anh hãy ra sức chạy nhanh, đừng quay đầu lại, mọi chuyện còn lại cứ để tôi.”
Bùi Tuấn trấn tĩnh lại, hắn nghe tiếng bước chân càng tiến lại gần hơn.
Sau đó hắn tăng tốc và chạy lướt nhanh qua hai nàng cung nữ.
Thanh Nguyên xách tà áo, vụng về đuổi theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc, nói với theo
“Ai da, Tiểu Tuấn tử chạy từ từ thôi, đợi tôi với, đã bảo cậu đừng tham ăn quá mà. Này, có đi nhà xí thì chạy thẳng, chớ có dại mà rẽ trái, đó là Vong Nguyệt các của Bình vương đấy, để lính canh phát hiện cậu lãng vãng đến đấy là tiêu đời.”
“Đứng lại.” trưởng cung nữ quát.
Thanh Nguyên tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy cô ta, cô vội vàng quý xuống dập đầu liên tục
“Nô tài thất lễ, nô tài thất lễ.”
“Ngươi là nô tài cở cung nào, chỉ là một thái giám cấp thấp, sao dám lai vãng trong cung vào giờ này. Ngươi muốn bị đuồi ra khỏi cung sao?”
Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lồng, cô thấy rõ bộ y phục trường cung nữ mặc trên người, là y phục của Hóan cung cục ( cung điện giặt đồ ). Cô nhếch mép, rồi kính cẩn đáp lại
“Bẩm, nô tài là thái giám ở cung Ti chế, do Lý công công chấp quản. Thế chẳng hay trường cung nữ sao cũng xuất hiện ở Thượng Diệp Uyển vào giờ này ạ. Nô tài nhớ Hoán cung cục ở phia Tây cung, cách tẩm cung này cả chục thước mà. Hơn nữa, giờ này đâu phải giờ đi thâu y phục? Chẳng lẽ…..?”
“Hỗn xược, chẳng lẽ cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang làm điều mờ ám. Ta phải bắt ngươi giao cho lính gác.” trưởng cung nữ tức giận chỉ vào mặt cô mắng.
“Tốt, vấy sau đó lính gác sẽ giải nô tài về cung Ti Chế để Lý công công phân xử, tất nhiên tiện thể mời luôn cả trưởng cung nữa. Chắc Lý công công sẽ “hậu tạ” trưởng cung nữ.” Thanh Nguyên nói.
Trưởng cung nữ trừng mắt nhìn Thanh Nguyên, nàng cung nữ đi cạnh kéo nhẹ góc áo của cô ta, khẽ nói “Tỷ tỷ, tên cáo già họ Lý đó vốn luôn đối chọi với tỷ, nếu biết tỷ vi phạm cung quy, nửa đêm chạy đến cung thái hậu, chắc chắn sẽ chuyện bé xé ra to, sẽ rất phiền phức. Chẳng thà thả quách hắn đi cho yên chuyện.”
Thanh Nguyên biết đối phương đang muốn xuống nước, bèn chớp lấy cơ hội, dập đầu nói
“Trưởng cungg nữ, nô tài chỉ vì nhất thời ăn nhiều quá, nên mới cả gan ra ngoài tìm nhà xí. Xin trưởng cung nữ rộng lòng tha cho lần này.”
Trưởng cung nữ nghe vậy trong lòng như mở cờ, nhưng vẫn làm vẻ nghiêm mặt, nói
“Lần này ta tha cho, lần sau còn tái phạm nữa thì chớ trách.”
Thanh Nguyên rối rít dạ lên tục rồi như tử tù được đặc xá, vội vàng lỉnh đi mất.
Trưởng cung nữ nhìn theo chiếc bóng đang khuất dần, trong lòng không khỏi nghi ngờ, bèn quay sang hỏi cung nữ bên cạnh
“Theo muội, nếu không phải người trong cung, liệu có thể biết rẽ trái là Vọng Nguyệt lâu, Hoán cung cục ở phía Tây, chấp quản cũa cung ti chế là Lý công công không?”
“Tỷ tỷ, Vọng Nguyệt lâu nằm ở khu vực hẻo lánh nhất trong cung, lão họ Lý mới chỉ tiếp nhận cung Ti chế gần đây, nếu không phải người trong cung thì tuyệt đối không thể nắm rõ như thế.”
“Hy vọng là do ta đa nghi. Đi nhanh thôi, Thuận công công đang chờ.”
Hai người cũng nhanh chóng rời khỏi Thượng Diệp Uyển. Nơi đây khôi phục sự tĩnh mịch như ban đầu.
————————
Lúc Thanh Nguyên hội ngộ Bùi Tuấn, thì hắn đang lăm le thanh đao trên tay. Hắn nói rằng
“Nếu cô ra chậm một khắc, tôi đã xông vào giết người diệt khẩu rồi.”
Thanh Nguyên bật cười, cô tựa người vào hòn núi giả, lẩm bẩm
“Cũng may hai ả đó là người của Hoán Y cục, cũng may Lý công công thù ghét Hoán Y cục cực điểm, cũn may Hoán Y cục cách chỗ này cả chục thước, nếu không, e rằng anh phải xông vào giết người diệt khẩu rồi.”
Bùi Tuấn quay đầu nhìn cô thắc mắc
“Đoạn đường từ cổng cung đến tận Thượng Diệp Uyển dài như vậy mà không hề gặp chút trắc trở, cớ sao từ Thượng Diệp Uyển đến đâ chỉ vài chục bước chân lại xuất hiện hai kì đà cản mũi. Chẳng lẽ do Tông đế sơ sót?”
“Chậc, người như Tông đế mà dễ dàng sơ sót như vậy thì đã không ngồi yên trên ngai suốt bao nhiêu năm nay rồi. Nếu người đã có bản lĩnh chọc thủng hàng lính ngự dày đặc để đưa ta vào đây, thì sao có thể để hai cô cung nữ nho nhỏ làm vỡ kế hoạch chứ. Tôi đoán, hai người đó là do người cố tình cái vào, để thử bản lĩnh và khả năng tùy cơ ứng biến của tôi.”
“Vậy làm sao cô thoát khỏi hai cun nữ đó vậy?”
“Học thuộc địa đồ và tìm hiểu tình hình tranh đấu trong cung.”
Bùi Tuấn khó hiểu nhìn cô chờ một lời giải thích. Nhưng Thanh Nguyên không nói thêm nữa, cô vỗ vài hắn, bảo “đi thôi.”
————————-
Điện Thánh Hiền.
A Thuận lén lút rời khỏi hành cung của Tông đế, hắn nhìn trước ngó sau kỹ càng, phát hiện không có ai, bèn đi thẳng đến một góc khuất bên hông tẩm cung.
Vừa gặp trưởng cung nữ, hắn liền vội vàng chạy đến, thân thiết nói
“Cũng may lần này có trưởng cung nữ ra tay cứu giúp, nếu không A Thuận tôi thực sự gặp họa rồi. Ngày sau có dịp tất sẽ báo đáp”
Trưởng cung nữ đưa gói đồ đã được bọc cẩn thận cho A Thuận, nói
“Thuận công công đừng khách sáo, chỉ là nhất cử chi lao (thấy tiện thì giúp), không đáng nói đến. Chỉ mong sau này Thuận công công giúp Hoán cung cục chúng tôi nói vài lời tốt đẹp trước mặt thánh thượng là được rồi.”
A Thuận mở gói đồ ra, tron đấy là chiếc áo trong màu vàng của Tông đế, hắn tỏ vẻ vừa lòng, nói
“Đó là lẽ tất nhiên. Chà, đúng là đích thân trường cung nữ ra tay có khác, bộ nội y sạch như mới, có bới ra cũng không tìm được vết mực vấy bẩn. Tôi thật sơ suất đáng chết, ngay cả bộ nội y thánh thượng thích nhất cũng sơ ý làm bẩn, thánh thượng mà biết được chắc chắn sẽ long nhan đại giận.”
Nói xong, hắn làm như không để ý, thờ ơ hỏi
“Trưởng cung nữ thật vất vả, giữa đêm hôm khuay khoắc phải lén ra khỏi cung đến đây. Chẳng hay trên đường đi có gặp phải kẻ lạ mặt nào không, có bị ai bắt gặp không?”
“Trên đường đi vô cùng thuận lợi, chỉ là vô tình gặp phải hai tên thái giám cấp thấp trốn ra ngoài tìm nhà xí. Chúng là người của cung Ti chế. Chẳng biết Lý công công chấp quản kẻ dưới thế nào mà để người của mình tự ý vi phạm cung quy như vậy.” trường cung nữ nhân cơ hội kể tội Lý công công.
A Thuận cũng tõ vẻ bất bình, nói
“Lý công công thật tắc trách. Có dịp, ta phải bẩm báo thánh thượng, để người trừng trị thích đáng.”
Trưởng cung nữ hài lòng tiếp lời
“Tôi chờ tin tốt của Thuận công công. Trời cũng sắp sáng rồi, để tránh người khác để ý, tôi xin cáo từ trước.”
“Trưởng cung nữ thong thả.” A Thuận vui vẻ tiển người.
Trưởng cung nữ vui vẻ rời đi.
Sau khi bòng người đi khuất, A Thuận cũng nhanh chóng trở về Tàng Kinh các.
Tông đế vẫn mải mê phê duyệt tấu chương, A Thuận tiến đến đứng cạnh hắn, xắn nhẹ tay áo, bắt đầu mài mực. Tông đế ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi
“Thế nào?”
“Bẩm, trưởng cung nữ nói rằn, chỉ gặp hai thái giám cấp thấp đang đi tìm nhà xí, không có chút nghi ngờ gì ạ.”
Tông đế bật cười, rồi thở dài, nói
“Ngay cả cái cớ đấy mà cũng dùng được. Chắc hẳn ngươi đã bị ép đến đường cùng. Muốn nhận “hoàng ân” của trẫm, đâu có dễ vậy.” ( Chú thích : người Chung quốc xem việc đại tiện là việc dơ bẩn, nên thường không ai tự thừa nhận là đang “cần giải quyết”, mà thường tìm cớ khác nói dối cho qua, Nói dối kiểu này trở thành lời nói dối được chấp nhận. Có lẽ vì vậy trưởng cung nữ mới cảm thấy nghi ngờ, vì Thanh Nguyên đã quá “thật thà” )
A Thuận không tiếp lời, chỉ lẳng lặng tiếp tục mài mực, Tông đế tiếp tục phê tấu chương, cảnh tượng rất hài hòa.
————–
Cuối cùng, Thanh Nguyên tìm đến được căn nhà giam cũ kỹ rệu rạo phía sau Thượng Diệp Uyển. Căn nhà lao tối tắm không có bóng người, mùi hôi bốc lên nồng nặc, mùi tử khí lạnh lẽo bao trùm.
Truoc đây nhà giam này từng là nơi ở của một vị quý nhân trong cung. Nhưng sau đó người này bị điên, Sâm đế chán ghét, người đời xa lánh. Cung điện lộng lẫy bỗng chốc trở thành nơi giam giữ. Cuối cùng, không biết tự lúc nào đã trở thành một trại giam.
Thái hậu không ngó ngàng đến trại giam này, cũng không cho người tu sửa, quét tước. Trong cung đồn rằng, chính thái hạu là người hạ độc hại vị quý nhân nọ, nên không dám đụng chạm đến “cung điện” của bà ta.
Có người còn đồn rằng, hằng đêm trong trại giam đó thường nghe tiếng khóc rợn người, thường có xác những con méo chét không rõ nguyên nhân, vài cung nữ lỡ lạc vào đấy, hôm sau đột nhiên chết bất đắc kì tử.
Chính vì quá nhiều lời đồn đáng sợ, cộng thêm việc thái hậu không đả động gì đến, nên nơi này nghiễm nhiên trở thành một vùng cấm địa, ngay cả ban ngày còn không có lấy bòng người, chứ đừng nói chi ban đêm.
Thanh Nguyên gãi cằm suy nghĩ, Tông đế cao cơ thật, chỉ tung ra vài lời đồn vu cơ, ngụy tạo vài cái xác mèo, mà vừa tìm được một nhà giam hoàn hảo, vừa bôi nhọ thanh danh thái hậu.
Khi đặt bước chân vào trong, mới cảm nhận được sự u ám đến rợn người. Một màn đêm tối đen như mực. Bùi Tuấn đốt nến lên, dưới ánh nên leo lắt, gương mặt gầy nhỏm, đầy vết thương của Văn Sinh hiện lên. Thanh Nguyên suýt nữa đã giật bắn người, Nếu từng gặp Văn Sinh trước đây,sẽ không ai nhận ra hắn trong bộ dáng này.
Thanh Nguyên thầm nghĩ, Tông đế quả không có chút nhân từ gì với kẻ thù, nhưng khi suy nghĩ vuột ra khỏi đầu, thì lại trở thành
“Thái hậu quả không chút nhân từ gì với kẻ thù.”
Văn Sinh khó nhọc ngẩng đầu nhìn cô, hỏi
“Ngươi là ai?”
“Tôi là người của triều đình Lục quốc đến cứu anh.”
Khuôn mặt Văn Sinh rạng rỡ lên trong phút chốc, như vẻ mặt người chết đuối vớ được tấm ván gỗ, nhưng chưa kip vui mừng cho trọn, thì đã nghe cô nói tiếp
“Chắc anh mong tôi sẽ nói vậy phải không? Nhưng tiếc quá, tôi là quan viên của triều đình Chung quốc.”
Văn Sinh gục đầu xuống, hóa ra đấy là tấm gỗ mục.
“Mạng của gián điệp rẻ lắm, gián điệp đã bị đích phát giác thân phận thì càng rẻ mạt hơn nữa. Sẽ không có triều đình nào chấp nhận gánh lấy phiền phức để cứu thứ vô dụng rẻ mạt. Họa chăng chỉ có những kẻ hám lợi như tôi thôi.”
Nói xong, cô lấy chiếc khăn tay, đến gần bên hắn, lau những vết máu còn chưa khô trên mặt hắn.
Gương mặt Văn Sinh không chỗ nào nguyên vẹn, khí chất nho nhã, phong độ ngày đó hoàn toàn biến mất, duy chỉ có ánh mắt sáng và sâu là không thay đổi
“Ngươi đến đây để làm gì?”
“Cứu anh. Tôi vừa trả một cái giá rất đắt để mua mạng của anh về. Tuy nhiên, có muốn ra khỏi đây hay không, thì phụ thuộc vào anh.”
“Nếu ra khỏi đây cùng ngươi, ta sẽ trở thành một kẻ phản quốc, một tên nô lệ của người Chung” Văn Sinh nói.
Thanh Nguyên ngời xổm xuống nền nhà, nâng bàn chân đang bị xích đến chảy máu lên đùi, khẽ lau máu rồi băng thuốc, nói
“Trở thành kẻ phản quốc hay suốt đời bị nhốt trong đây, là do anh tự quyết định. Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi là người duy nhất trên đời này cần đến anh và cũng là người duy nhất đến cứu anh. Thái hậu sẽ không giết anh, giết anh có khác nào giải thoát cho anh. Anh cũng không thể tự sát, không một sát thủ nào được phép tự kết liễu khi vẫn còn mang ân,nợ với đời. Vậy thì lựa chọn duy nhất của anh là tiếp tục ngồi rục xương trong này, bầu bạn với bóng đêm, mòn mỏi đợi một phép lạ không bao giờ xuất hiện.”
Văn Sinh không trả lời, ánh mắt hắn mù mịt và khuôn mặt thì thẫn thơ. Hắn muốn sống như vậy không? Hắn có đáng phải sống như vậy không? Hắn đã cống hiến nhiều như vạy, cha hắn đã cống hiến nhiều như vậy…..?
“Phụ thân anh vào riều từ năm Tông đế thứ ba phải không? Nếu ông ấy bắt đầu làm gián điệp từ lúc đó, thì tính đến nay đã hơn hai mươi năm rồi. Lúc xử lập huyết, tôi cũng có mặt ở đó. Ông ấy cứ luôn bồn chồn chờ mong gì đó, ánh mắt luôn hướng về phía Đông – tôi nghĩ chắc ông ấy cũng như anh bây giờ, rằng, biết đâu cố quốc đang trên đường đến cứu ông ấy, biết đâu quân cứu viện sẽ đến từ phía Đông. Nhưng cuối cùng, không ai đến cả. Có lẽ ngay cả lúc thanh đao kề sát cổ, ông ấy cũng đang nuôi hy vọng như vậy. Lúc bị bắt, nghe nói ông ấy không khai lời nào, cho dù bị hành hạ đánh đập đến đâu. Sự trung thành đó khiến cả tôi cũng thấy nể phục. Hai mươi năm rời xa quê hường cùng một tấm lòng tận tụy như vậy, cuối cùng phải chết nơi đất khách quê người, ngay cả đầu cũng mất đi, cơ hội đầu thai làm người cũng không có. Ngu trung và trung thành đều có một chữ “trung”. Lòng trung thành chỉ thực sự có ý nghĩa khi được công nhận và báo đáp thôi. Phụ thân anh đã chọn lấy chữ trung thứ hai, phải nhận lấy một kết cục bi thảm. Hy vọng rằng anh không mù quáng đến vậy. Tặng anh một câu “Nhân bất vị kỷ, trời chu đất diệt.” “
Văn Sinh nghĩ đến phụ thân mình, khi nghe đến câu “chết cũng không thể đầu thai làm người”, hắn không thể kìm nén, bật khóc nức nở. Thanh Nguyên im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, tiếng nức nở nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
“Trời sắp sáng rồi, tôi sắp phải rời khỏi đây. Anh có muốn đi cùng tôi không, Văn Sinh?” Thanh Nguyên đứng dậy, nói.
Văn Sinh bình tĩnh nhìn cô, sự tinh anh và nhanh nhạy ngày trước như quay rở về, hắn nói
“Ta là người Lục quốc, thả ta ra, ngươi không sợ ta sẽ gây bất lợi cho triều đình Chung quốc các ngươi sao?”
“Biết sao được, người chết vì lợi ích, chim chết vì thức ăn mà. Có thêm một hộ vệ, một sát thủ, một đại phu, vàm ột gián điệp bên cạnh mình, tôi chấp nhận mạo hiểm.” Thanh Nguyên nói.
“Ta chỉ có một điều kiện duy nhất, nếu một ngày nào đó, mụ độc phụ đương kim thái hâu đó rơi vào tay ta, ngươi tuyệt đối không được ngăn cản ta giết mụ ấy.”
Thanh Nguyên gật đầu, nói
“Nếu có ngày bà ấy rơi vào tay ta, ta sẽ đích thân đặt dao vào tay ngươi.”
“Đi thôi. Ta khôn muốn ở lại nơi này một khắc nào nữa, Văn Sinh ngày hôm qua đã chết, từ bây giờ, ta tên là Văn Tái Sinh.”