Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 64: Quan Trường (16)
Ngay tối hôm ấy, một đoàn người thương buôn bắt đầu rời Sa thành, tiến về Hạo thành. Chĩ với vài ba rương hàng, không ai ngờ trong đấy là một vạn lựng đang làm Tô gia điêu đứng. Cụng chẳng ai ngờ, phía sau đoàn thương buôn là cả chục Chung vệ quân đang ẩn thân theo dõi.
Lúc Kỳ vương kích động chạy vào cung báo tin mừng, Tông đế vẫn đang mải mê nghiên cứu bàn cờ.
Hắn cầm quân trắng đưa vào một điểm giữa bàn cờ, khẽ cười
“Chẹt khí. Lần này ta còn không bắt được ngươi sao?” ( Chẹt khí là thuật ngữ cờ vây, làm cho đối phương còn một khí. )
“Hoang huynh, vậy bước tiếp theo nên làm gì đây?” Kỳ vương hỏi.
Tông đế không trả lời hắn, mà quay sang nhìn Lâm Hiệp
“Những người đó đã biết nghe lời chưa.”
Lâm Hiệp khom người, kính cẩn đáp
“Bẩm, đúng như Thánh thượng dự đoán, sau khi chứng kiến Tô gia cũng bị bức đến phải trả nợ, các quan ai nấy vội đi thu xếp ngân lượng. Lưu đại nhân cầm cố căn ngoại viền phía đông kinh thành, Lại đại nhân đến tiền trang vay đến một nghìn lượng, Dương đại nhân cũng phải bán tháo đống đồ cổ.”
“Ra lệnh cho các chưởng quỹ của các tiền trang nâng ức tiền lãi, bọn họ đem bán bao nhiêu căn nhà, bao nhiêu đồ cổ đều phải ép giá thật thấp rồi mua lại hết cho trẫm, càng nhiều càng tốt.” Tông đế nói.
Xong, hắn suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói
“Viết lại tên tất cả những người đến cầm cố, trước giờ chầu triều ngày mai dâng lên cho trẫm.”
“Tuân lệnh, Hạ thần xin cáo lui.” Lâm Hiệp cúi xuống hành lễ rồi lui ra.
Kỳ vương nhịn không được hỏi
“Hoàng huynh, làm vậy có khác nào “đục nước béo cò”?”
Tông đế chăm chú ánh mắt quan sát bàn cờ, không hề ngẩng đầu lên, đáp
“Hoàng huynh của để vốn chưa bao giờ là quân tử.”
————
Ba ngày sau. Trong điện Liêm Chính.
Tông đế xem xét quyển sổ sách dày cộm, hài lòng nói
“Tốt lắm, chỉ trong vòng ba ngày mà các khanh đã trả đủ ngân lượng cho quốc khố. Thật đáng khen.”
Các quan ai nấy mặt xám ngoét, chỉ vì một câu “đáng khen” của hắn mà ai nấy phải lao đáo suốt mấy ngày, đúng là lời Thiên tử là “Lời nòi nghìn vàng.”
Tông đế tiếp tục nói
“Số quân hưởng Châu thành cần là ba vạn lượng, nhờ công lao của các khanh mà đã chuyển được hai vạn. Sau khi cắt xén ngân lượng chi tiêu trong cung, được thêm hai nghìn lượng. Quốc khố vẫn còn thiếu tám nghìn lượng. Trẫm muốn tổ chức một cuộc quyên góp, cả trong triều đình, hậu cung lẫn trong dân giang. Người có nhiều thì góp nhiều, ít thì góp ít, một xu hay một lượng cũng là tấm lòng. Các khanh thấy thế nào?”
Cả triều im lặng.
Tông đế vui vẻ nói
“Nếu các khanh không phản đối, chúng ta bắt đầu quyên ngân lượng nào. Trẫm tiên phong đi trước, năm trăm lượng.”
Cả triều vẫn im lặng.
Tông đế dùng vẻ mặt vô hại, tủm tỉm cười nhin Lục thị lang
“Lục khanh gia, trẫm nghe nói khanh mua được một miếng bạch ngọc Lung Linh hảo hạng phải không? Chà, trẫm cũng có một miếng, để trẫm nhớ xem. cũng đáng giá gần năm trăm lượng nhỉ?”
Lục thị lang tái mét mặt mày, hôm qua rõ ràng lão đã đem cầm rồi, sao thánh thượng lại biết được?
Tông đế nói tiếp
“Đến năm trăm lượng cơ đấy, có nhiều tiền như thế, chắc khanh quyên góp không ít đâu nhỉ?”
Lục thị lang vội quỳ xuống, nói
“Được giúp sức cho triều đình là vinh dự của thần, thần xin góp hai trăm lượng.”
Đến lúc này Lâm Hiệp mới vỡ lẽ vì sao Tông đế bắt hắn lập cái danh sách đó. Trong lòng hắn thàm thán phục, Tông đế đúng là Tông đế, đã ngồi lên được ngôi cữu ngũ chỉ tôn quả nhiên không phại hạng tầm thường.
Tông đế giả lả cười, tiếp tục nhìn sang Lê thượng thư
“Lê khanh gia, khanh nhớ không? Năm ngoái, có lần trẫm rất thích chiếc bình cổ đời Minh đế, phải mất tám trăm lượng mới mua được. Trẫm nghe nói khanh cũng có một cái như thế, thế khanh đã tốn bao nhiêu ngân lượng để mua vậy?”
Lê thượng thư hiểu ý, vội quỳ xuống
“Thần xin góp một trăm lượng.”
Tông đế lại hướng nhìn về phía Lưu đại nhân.
“Trẫm nghe nói khanh có một căn ngoại viện ở phía Đông kinh thành……
Lần này, Tông đế chưa nói hết, Lưu đại nhân đã kính cẩn nói
“Thần góp hai trăm lượng.”
“A, Vương đại nhân, trẫm nghe đồn……”
“Lâu khanh gia, trẫm nghe nói……..”
Cứ vậy, Tông đế tiếp tục hướng ma trảo kháp triều.
Đến gần trưa, Tông đế hài lòng khen ngợi
“Các khanh quả không hổ danh là rường cột nước nhà, ai nấy đều xả thân hết mình vì nước. Chỉ trong một buổi mà đã góp được một nghìn năm trăm lượng. Trẫm quyết định, lưu tên các ái khanh vào sách dạy học của Quốc tử giám, để các thư sinh, các học trò biết đến công lao to lớn của các khanh mà noi theo.”
Các quan đành thở dài nhìn nhau, thôi thì ít ra cũng được miếng thơm.
Trong đầu Thanh Nguyên chỉ hiện ra một câu, vừa đấm vừa xoa, cao tay.
Riêng Kỳ vương thì thở dài, chỉ mất một canh giờ học thuộc vài cái tên đến cầm đồ, mà kiếm được hơn nghìn lượng, hoàng huynh hắn đúng là có tố chất kiếm tiền,
Nói chung, buổi chầu triều ngày hôm đó là một trong những buổi hiếm hoi bãi triều trong hòa bính. Cuối cùng, chỉ có Tông đế là được lợi nhiều nhất.
—–
Sau khi tan triều, Thanh Nguyên về phủ. Cô ngồi trong sảnh đón khách uống trà. Lương Quan thấy lạ bèn hỏi
“Trời nóng nực như thề sao cô không thay triều phục ra át?”
“Lát nữa cũng phải mặc vào, thay làm gì?” Thanh Nguyên đáp.
Đúng lúc Lương Quan muốn hỏi lại thì đã nghe hạ nhân chạy vào báo có người trong cung đến truyền khẩu vụ của thánh thượng.
Thanh Nguyên thở dài “Khoai lang bỏng tay lại đến nữa đây.”
Xong. chỉ kịp dặn dò mấy câu rồi lên xe vào cung ngay.
Đến lúc này Lương Quan mới hiểu tại sao cô không cần triều phục.
—
Lúc Thanh Nguyên tiến vào điện Thanh Hiền, như mọi khi, Tông đế vẫn đang đánh cờ. Thanh Nguyên ngẩn người nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đang nghiêm túc quan sát bàn cờ của hắn. Có lẽ vì quá nóng, nên tim cô đập thình thịch.
Mải đến khi Tông đế ngẩng đầu lên nhìn cô, Thanh Nguyên mới hoàn hồn, vội chạy đến thỉnh an.
Tông đế lệnh cho cô đứng dậy, hắn nói
“Chuyện Tô gia lần trước khanh làm rất tốt, nhưng cũng đả phạm phải lỗi lầm chết người. Lấy công bù tội, trẫm sẽ không truy cứu nữa.”
“Thứ lỗi thần ngu muội, chẳng hay thần đã phạm phải sai lầm gì ạ?”
“Nếu không phải tình cờ phát hiện được vết bầm tím trên xác chết, để rồi lật tẩy âm mưu của Tô gia, chắc khanh đã mất mạng dưới kiếm của lão họ Tô. Tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiềm như thế, là tội của khanh. Tự tìm cách thoát được, là công của khanh.”
“Vi thần có tội. Chắc thánh thượng gọi thần vào cung không chỉ để luận công tội của thần?” Thanh Nguyên nói.
“Trẫm đã kiếm được một nghìn năm trăm lượng. Bây giờ còn thiếu sáu nghìn năm trăm lượng, trẫm giao trọng trách này cho ngươi. Nói xem, ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?” Tông đế nói.
“Thần vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vậy khanh có làm được không?”
“Bẩm, Có.” Thanh Nguyên tự tin đáp.
“Nếu sớm muộn gì cũng phải ban thưởng thì chằng thà thưởng ngay từ đầu.”
Thanh Nguyên suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói
“Thần muốn có một người, con trai của Văn thái y, Văn Sinh đại phu.”
Tông đế khựng người lại, hắn bỏ tách trà đã dâng đến sát miệng xuống, nói
“Diệt cỏ không tận gốc thì sau này chỉ để lại hậu họa. Trẫm là kẻ thù bức chết phụ thân hắn, khanh nghĩ trẫm dám giữ lại tính mạng hắn, để rồi một ngày hắn sẽ quay lại báo thù sao?”
“Thần đoán có lẽ đến giờ Văn Sinh vẫn chưa biết ai là hung thù giết cha hắn. Hơn nữa, dù hắn có biết thì thánh thượng cũng sẽ không giết hắn.”
Tông đế hứng thú nhìn cô, hỏi
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn là một kẻ có thể lợi dụng. Thánh thượng sẽ không bao giờ giết một kẻ có giá trị.”
Tông đế thoải mái ngả người ra ghế, hỏi.
“Một kẻ thảm bại, nhà tan cửa nát như Văn Sinh thì có thể lợi dụng được gì?”
“Văn Sinh không chỉ là một danh y, mà còn là một tên quân tử sa cơ có thù tất báo. Chỉ cần rỉ tai hắn, bảo rằng chính phe thái hậu là những người đã đẩy hắn đến thảm cảnh diệt gia, thì thánh thượng đã có thêm một món vũ khí đoạt mạng lợi hại để chống lại thái hậu.”
Tông đế sảng khoái cười to, nói
“Có lúc ngươi giống như con sâu trong bụng trẫm vậy. E là Kỳ vương còn không hiểu trẫm bằng người.”
Thanh Nguyên cũng khẽ cười theo, cô nói tiếp
“Văn Sinh chỉ là một con chó mà thánh thượng đang huấn luyện. Thần nguyện ý bỏ sáu nghìn năm trăm lượng để mua con chó đó. Thánh thượng chớ lo, thần sẽ “dạy dỗ” hắn thật kỹ càng, để hắn không quay trở lại cắn người.”
“Sáu nghìn năm trăm lượng để mua một con chó, con chó này có giá thật đấy. Trẫm nhốt hắn trong trại giam, đằng sau tẩm cung của thái hậu. Giờ Tí đếm nay hãy đến rước con chó của khanh về.”
—————
Sau khi Thanh Nguyên rời đi, Kỳ vương và Lâm Hiệp mới hiện thân, hóa ra hai người đã đứng một góc khuất trong vườn.
Vừa đến gần Tông đế, Kỳ vương đã hỏi ngay
“Hoàng huynh, dù sao sáu nghìn năm trăm lượng đó đâu phải chúng ta không có, việc gì phải nhờ đến gã họ Trần. Nếu lỡ hắn có manh động gây ra chuyện tày trời như lần trước ở Tô gia thì sao? Vả lại, huynh phải khó khăn lám mới tìm cách nhốt được Văn Sinh trong trại lao sau cung điện của người đàn bà kia, mà mụ ta không phát giác. Nhờ vậy, mới đánh lừa được Văn Sinh rằng mụ ta mới là kẻ thù của hắn. Huynh để Trần Thánh Nguyên cứu hắn ra, nhỡ gả đó nói hết sự thật với Văn Sinh thì sao? Dù sao Văn Sinh cũng là một tay sát thủ ẩn thân, võ công đầy mình, nhỡ hắn gây ra chuyện bất lợi với huynh thì sao?”
Tông đế buông quyển sách trên tay xuống, từ tốn trả lời
“Đệ nghĩ rằng hành động đòi nợ Tô gia của hắn là manh động sao? Không, hắn không hề manh động mà ngược lại, hắn hành động rất thông minh. Hắn hiểu, với những con nợ dai dẳng như lũ người Tô gia, thì càng nhân nhượng chúng càng không trả. Chỉ có cách áp bức Tô gia, làm lớn chuyện ra, khiến Tô gia không còn mặt mũi, thì họ mới trả nợ. Chỉ có điều hắn không tính toán được bàn tay của thái hậu phía sau. Đó là thứ nhất. Thứ hai, không ai chê ngân lượng nhiều cả, nếu đã có người giúp ta kiếm sáu nghìn năm trăm lượng, thì tội gì ta phải tự bỏ ra. Thứ ba, lý do duy nhất mà hắn muốn có được Văn Sinh, là vì hắn sợ thái hậu.”
“Nghĩa là sao?” Kỳ vương hỏi.
Tông đế để lộ nụ cười gian tà, nói
“Vài ngày trước, ta cố tình để lộ thông tin lão già họ Văn đó là tay gián điệp nằm vùng của Lục quốc cho hắn biết. Vì vậy, hắn dễ dàng suy đoán ra Văn Sinh cũng là một ta sát thủ gián điệp. Tất nhiên, họ Trần là kẻ rất thông mình, hắn sẽ đoán được ta đã tẩy não Văn Sinh, khiến Văn Sinh lầm tưởng thái hậu mới là kẻ thù của hắn. Những tên sát thủ thường có lòng báo thù và lòng báo ơn rất mạnh, chúng sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để tiêu diệt kẻ thù, cũng như báo đáp ân nhân. Trần Thanh Nguyên đã gây hấn với thái hậu nhiều lần, thái hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Các ngươi nghĩ xem, nếu hắn đến cứu Văn Sinh, trở thành “ân nhân” của Văn Sinh, hơn nữa, kẻ thù muốn lấy mạng Trần Thanh Nguyên, trùng hợp thay lại là thái hậu, vậy Văn Sinh có dốc hết sức ra bảo vệ hắn không? Có một hộ vệ như vậy bên mình, tối đến cũng ngủ ngon hơn. Nói cách khác, gã họ Trần này chỉ muôn tìm cách bảo toàn tính mạng. Hắn nói rất đúng, ta sẽ không bao giờ để kẻ có giá trị chết đi. Vì vậy, ta sẵn sàng bán “tấm bùa hộ mạng” Văn Sinh này cho hắn. Xem như tự giữ lại lợi ích cho bản thân.”
Lâm Hiệp sửng sốt hỏi
“Thánh thượng, nói vậy, ngay từ đầu người đã bày sẵn cái bẫy để hắn nhảy vào?”
Tông đế cười cười, bâng quơ nói
“Dù không bắt được Mạc Đĩnh Chí, nhưng ta đã nhặt được một báu vật. Quả không uổng công đích thân ta phải thân chính đến Phong thành.”
——–
Vừa trở về phủ, Thanh Nguyên đã bí mật gọi Lương Quan và Bùi Tuấn vào phòng.
Cô nửa ngồi nửa năm trên chiếc ghế quý phi, mệt mỏi nói
“Tháng trước trong một buổi đấu giá, Tiêu lão gia và Tô lão gia đã cùng tranh nhau mua một bức tượng cổ. Cuồi cùng, lão họ Tô giành mua được. Lần trước đến lục soát Tô phủ, tôi đã lén lệnh cho binh lính giấu bức tượng đó, không để nó sung vào quốc khố. Tôi giấu nó trong tiền trang phía Tây thành, anh hãy đến đấy lấy giúp tôi, rồi gói ghém cẩn thận đem đến Tiêu phủ tặng lão họ Tiêu. Sau khi tặng xong, anh đừng đi đâu hết mà hãy đứng đó đợi. Chắc chắc Tiêu lão sẽ cho gọi anh vào gặp mặt. Nhớ kỹ, cho dù lão nói gí củng đứng trả lời, chỉ cần nói với lão hai ngày nữa chủ nhân của anh sẽ đến bái phỏng là được.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Bùi Tuấn, tiếp tục giao phó
“Bùi Tuấn, anh hãy đến kỹ viện Hương Lâu, gặp Lư tú bà, lấy giúp tôi một nghìn lượng. Đừng lo, bà ta sẽ giao ra thôi. Chỉ cần nói do một người họ Trần đến từ Phong thành sai anh đến thì ba ta sẽ đưa ngay, không làm khó dễ đâu. Sau đó, anh phải tận tay đem số ngân lượng đó đến tận phủ đệ của Hứa Sơn – Hứa tướng quân. Anh phải gặp tận mặt hắn ta, đích thân giao cho hắn. Sau khi nhận được ngân lượng, hắn sẽ biết mình phải làm gì.”