Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 63: Quan Trường (15)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 63: Quan Trường (15)


“Nhưng dù hạ nhân có vô lễ thì cũng là hạ nhân của Tô phủ, phải do Tô phủ trừng trị. Có lẽ lần sau có dịp vào cung diện kiến thái hậu, thảo dân phải tìm Dương thượng thư hỏi thử xem, có phải dạo này Hình Bộ quá rãnh rỗi, đến nổi xen vào chuyện nhà dân thế này.”
Lão cười khinh thường bảo. Nói xong, lại làm như vẻ vừa chợt nhớ ra gì đó, tiếp
“Nếu thảo dân nhớ không nhầm, hình như Trần thượng thư không còn là Tả thị lang của Hình Bộ nữa, sao lại mang theo binh lính của Hình Bộ được? Từ lúc nào mà triều đình ta lại cho phép Thượng thư Lại Bộ điều động binh lính của Hình Bộ?”
Thanh Nguyên phất tay linh hoạt đáp trả
“Cấu ấy Tô lão gia nói sai rồi. Những binh lính ở đây chỉ đến đây thực thi mệnh lệnh, còn bổn quan, chẳng qua là thấy chướng mắt lũ hạ nhân “Sói dựa oai cọp” này, không muốn để Tô phủ vì chúng mà mất mặt, nên mới tự tiện ra tay giáo huấn.Cũng do bổn quan quá lỗ mãng, Tô lão gia là người đại nhân đại lượng, mong lượng thứ.”
Nghĩa là, nếu cố tình truy cứu, thì thật uổng cho cái danh đại nhân đại lượng.
Tô lão gia hừ một tiếng, hất hàm hỏi
“Vậy chẳng hay đại nhân giá lâm tệ xá là vì…….”
Cách xưng hô khiêm nhường nhưng giọng điệu thì ngạo mạn không thể tả.
Nhưng Thanh Nguyên không hề tỏ ra phật ý. Cô lấy quyển sổ sách nhỏ .từ trong tay áo, để lên mặt bàn, rồi nói
“Mời lão gia xem qua, đây là khoản ngân lượng mà Quốc khố triều đình cho Tô gia vay mượn. Bắt đầu từ năm Sâm đế thứ sáu, đến tận năm Tông đế thứ hai, Tô gia đã vay tổng cộng một vạn lượng. Người vay là Tô lão tiên sinh, cũng là phụ thân của Tô lão gia. Trong sổ sách ghi rất rõ, mời lão gia kiểm tra lại.”
Tô lão gia hờ hững liếc qua trang giấy, rồi gật đầu
“Đúng là cha thảo dân có vay mượn số ngân lượng đấy.”
“Tô lão gia, bổn quan phụng mệnh thánh thượng, đến để nhắc nhở ông, kỳ hạn trả tền đã qua rất lâu rồi, nay đã đến lúc triều đình cần đòi lại. Mong lão gia mau chóng chuẩn bị ngân lượng. Bỏn quan cần đem ngân lượng về phục mệnh.”
Nghe vậy, Tô lão gia sững người, hỏi lại
“Chẳng phải Tông đế hạ lệnh cho chúng ta ba ngày để chuẩn bị sao?”
“Ồ, vậy hóa ra Tô lão gia ngay từ đầu đã biết rồi sao?” Thanh Nguyên hỏi vặn lại. Tô lão gia á khẩu.
Một lúc sau, ông ta đặt tách trà xuống bàn, thở dài
“Lúc Sâm đế sinh thời, số nợ Tô gia ta vay đã lên đến chín nghìn lượng, nhưng Sâm đế chưa từng bắt ta trả một văn tiền nào. Bây giờ Sâm đế mất, Tông đế đã muốn…..”
“Tô lão gia, Tông đế là Tông đế, Sậm đế là Sâm đế. Bây giờ đã là giang sơn của Tông đế.” Thanh Nguyên ngắt lời ông ta.
Một câu “giang sơn của Tông đế” khiến Tô lão gia ngậm miệng ngay.
Lát sau, Tô lão gia cần trọng nói
“Việc này quá trọng đại, ta cần thời gian, dù sao Tông đế đã cho ta ba ngày.”
“E rằng Tô lão gia có điều không rõ, Thánh thượng hạ lệnh trong vòng ba ngày phải đòi được ngân lượng. Nghĩa là trong vòng ba ngày này, bổn quan có quyền đến lấy tiền bất kỳ lúc nào. Không nhất định phải chờ đến ngày thứ ba.”
Sắc mặt Tô lão gia xấu đến cực đỉnh, lạnh lùng nói
“Vậy là đại nhân muốn làm khó thảo dân.”
“Lão gia đùng đem tiếng ác đổ lên đầu bổn quan. Một vạn lượng không thể giao ra ngay, nhưng giàu nứt đổ vách như Tô gia, chẳng lẽ không có được vài nghìn lượng?” Thanh Nguyên trà lời.
Tô lão gia im lặng, nhất thời không biết ứng phó ra sao? Chẳng lẽ phải thú thật toàn bộ ngân lượng của Tô gia đều đã bị chuyển đi hết cả sao?
Cuối cùng, sau khi suy tính thiệt hơn, Tô lão gia dè dặt mở miệng
“Trần đại nhân, đời người lên voi xuống chó, Tô gia đã không còn là đệ nhất “Phú quý môn” như trước kia. Cho dù có gom góp cũng không được nhiều. Dù sao thì thời hạn của thánh thượng đưa ra là ba ngày. Việc gì đại nhân phải làm khó nhau như thế. Hãy cứ thong thả, ba ngày sau Tô gia ta sẽ….”
“Người đâu.” không đợi Tô lão gia nói hết câu, Thanh Nguyên đã quay sang đám binh lính mà ra lệnh
“Thánh thượng có lệnh, “Có tiền lấy tiền, không có tiền thì tịch thu tài sản”, còn không mau lục soát.”
Tô lão gia tức giận chỉ vào đám binh lính, quát
“T6 phủ là nơi để các nguoi tác oai tác quái thế sao?”
Thanh Nguyên đập mạnh xuống bàn, quát lớn không kém
“Đừng nói là Tô phủ, cho dù là Điện Từ Tâm của thái hậu, chì cần có lệnh của thánh thượng thì đều có quyền soát, các ngươi là người của Thánh thượng, phải nghe lệnh của thánh thượng chứ không phải Tộ gia. Lập tức soát, ai chống lệnh phạt mười gậy, đuổi khỏi Hình bộ.”
Nghe vậy, đám binh lính bèn hăng hái xông lên, họ tản ra lục soát quanh gian nhà khách. Tô lão gia tức đến trắng bệch mặt mũi, lão quay sang đám gia nhân, mắng
“Lũ ngu ngốc các ngươi còn đứng như trời trồng ở đấy làm gì? Tô gia ta tốn bao nhiều ngân lượng nuôi các ngươi để làm gì? Còn không mau ngăn họ lại.”
Thanh Nguyên trừng mắt nhìn đám gia nhân, đe dọa
“Ngăn cản quan sai chấp hành mệnh lệnh là tội nặng, theo luật, phải bị đánh hai mươi gậy. Hai mươi gậy của Hình Bộ đủ để nằm liệt giường ba tháng. Tiền công Tô gia trả có đủ để các ngươi đi tìm đại phu không?”
Đám gia nhân ai nấy lấm lét nhìn nhau. Cuối cùng, vẫn không ai dám xông lên ngăn cản binh lính.
Tô lão gia chỉ vào mặt Thanh Nguyên, tức giận đến nỗi nói không ra lời
“Ngươi…ngươi…”
Lão ôm chặt ngực, thở dốc liên tục, rồi ngất.
“Trần đại nhân, lão gia nhà nô ngất rồi.” tay quản gia nhanh tay chạy đến đỡ Tô lão gia..
Binh lính đang lục soát vì vậy cũng dừng tay lại. Tất cả ánh mắt đều hướng về Thanh Nguyên chờ lệnh. Tô lão gia là hồng nhân bên thái hậu. Nếu lão ta thực sự có mệnh hệ gì, Trần thượng thư ắt không tránh khỏi trách phạt. Cách tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây để tránh “tai bay vạ gió.”. Nghĩ vậy, nên không ai dám manh động.

Thanh Nguyên nhìn đám bình lính, thở dài ngán ngẩm. Có một quan trên chỉ biết bo bo giữ mình như Dương Vĩnh, khó trách binh lính chỉ biết hèn nhát sợ chuyện
Cô quay qua nhìn Tô lão gia đang nắm bẹt dưới đất, nói
“Lão gia nhà các ngươi ngất xỉu, các ngươi còn không chịu mời đại phu. Kêu réo ta thì ích gì, ta đâu phải đại phu.”
Nói xong, cô chỉ vào đám binh lính, quát
“Các ngươi là đại phu sao? Có thể cứu người sao? Nếu không cứu được người thì còn đứng đấy nhìn cái gì. Còn không mau tiếp tục lục soát. Dương thượng thư có dạy các ngươi bỏ lơ nhiệm vụ giữa chừng như vậy sao?”
Đám binh lính sửng sốt nhìn nhau, rồi ai nấy tự giác tiếp tục làm việc.
Thanh Nguyên nhìn sắc mặt trắng bệch, cùng nắm tay đang ngày càng siết chặt của Tô lão, nhếch môi cười châm biếm.
Cô thong thả đến gần chủ tớ hai người, cúi người xuống, dùng giọng nói nhỏ chỉ để hai người nghe, nói
“Tô lão gia muốn tự đứng dậy, hay đợi đại phu đến mới chịu dậy đây.”
Tô lão gia trừng mắt phẫn hận nhìn cô, nghiến răng nói
“Cừu non không sợ lão hổ. Trần đại nhân, làm người thì phải biết tự chừa đường lui ình.”
Thanh Nguyên tỏ vẻ không nghe thấy, nói với tên quản gia
“Tô lão gia mới tỉnh dậy, trong người còn yếu. Còn không mau dìu vào phòng nghỉ ngơi.”
Nửa canh giờ sau, bính lính thu được hai rương nữ trang, đồ cổ, danh họa, bình sứ…
Bùi Tuấn cầm bàn tính cổ khẽ nhẩm tính một lúc, nói
“Tính cả tiền mặt, được khoảng sáu trăm lượng.”
Lương Quan kinh ngạc thốt lên
“Tô gia mà không có nổi một nghìn lượng sao?”
Thanh Nguyên không trả lời, cô nói với lão quản gia
“Bổn quan còn nhiều sự vụ cần giải quyết, không tiện quấy rầy lâu. Nhờ ngươi nhắn lại với Tô lão gia, còn chín nghìn bốn trăm lượng, ba ngày sau bổn quan sẽ đến lấy nốt. Cáo từ.”Ngày hôm sau, điện Liêm Chính.
Tông đế uy nghi bước vào đại điện. Ánh sáng buổi sớm phản chiếu trên từng đường chỉ của chiếc long bào khiến cả người hắn toát lên ánh hào quang của một bậc đế vương.
Hắn đi xuyên qua đám quan trong triều, từng bước đi lên long ỷ.
“Hữu sự khải tấu, vô sự bãi triều.” (Có chuyện bẩm báo, không thì bãi triều.)
Ngay khi một vị quan muốn đứng lên khải tấu, thì giọng nói sắc lẽm vang lên
“Thái hậu giá lâm.”
Các quan vội quỳ xuống.
Thái hậu trong bộ trang phục uy quyền bậc nhất, bước từng bước thật chậm, tiến về vị trí nhiếp chính phi.
Bình vương, Tông đế, Kỳ vương đồng loạt khom người hành lễ.
Thái hậu phất tay
“Các khanh miễn lễ. Tuấn Duy, Tuấn Đạt bình thân, Tuấn Cơ đứng yên đấy cho ta.”
Các quan ngạc nhiên nhìn nhau, Kỳ vương khó tin nhìn thái hậu, Bình vương thong thả đứng lên. Cuối cùng, cả đại điện to lớn, chỉ còn vị thiên tử cao quý là phải khom người hành lễ.
“Trần thượng thư đâu, bước ra đây cho ai gia.” giọng nói mang đầy uy quyền vang lên.
“Có thần.” Thanh Nguyên quỳ xuống.
Thái hậu trừng mắt nhìn cô, rít lên
“Ai gia nói cho ngươi hay, ngươi đã phạm phải một sai lầm trầm trọng, ai gia phải lấy cái mạng chó của ngươi mới hả giận.”
Cả triều như sững lại. Thái hậu vốn nổi tiếng khéo léo đối nhân xử thế, nay lại tuyên bố xử tử hồng nhân của thánh thượng ngay trước mặt triều đình, chẳng phải tát vào mặt Tông đế một bạt tay hay sao? Có người bàng hoàng, có người hiếu kỳ, có người tò mò.
Chỉ có duy đương sự là tỏ ra bàng quan. Thanh Nguyên ngẩng cao đầu nhìn thái hậu, sắc mặt không ẩn chứa sợ hãi, tư thái đĩnh đạc, hỏi
“Thái hậu, thần dù sao cũng là một thần tử trong triều, nếu có xử phạt hay ban thưởng cũng phải do thánh thượng ban chỉ. Cho dù thái hậu là nhiếp chính phi do tiên đế khâm định, cũng không thể tự ý quyết định thay thánh thượng. Người làm như vậy, rõ ràng là không tôn trọng thánh thượng. Huống hồ, thần tự thấy bản thân tâm sáng như sao, không phạm sai lầm, lý do gì lại khép tội thần là nịnh thần?”
Thái hậu vừa tức giận vừa bất ngờ nhìn cô, rồi quay sang nhìn Tông đế, nói
“Hoàng nhi, con lại để thần tử của mình hoa ngôn lộng mép trước măt mẫu hậu như vậy sao?”
Tông đế vẫn giữ tư thế khom người, hờ hững mắng khẽ,
“Trần thượng thư, khanh không được phép bất kính với mẫu hậu.” nhưng tuyệt không có chút uy hiếp.
Thanh Nguyên cúi đầu thấp hơn nữa, giả vờ sợ hãi thình tội
“Thần không dám. Thánh thượng tha tội.”
Thái hậu nhìn hai người kẻ tung người hứng, nhếch môi nói
“Mồm mép khá lắm. Nhưng ai gia nói cho ngươi hay, ai gia không lấy tư cách nhiếp chính phi xét xử ngươi, lỗi của người phạm phải cũng không phải quốc gia đại sự, nên thân phận của ngươi cũng không phải thần từ trong triều, mà chỉ là một thứ dân. Đương kim thái hậu như ai gia muốn xử phạt một thứ dân, còn cần thánh thượng ban chỉ sao? Để tránh thế nhân cho rằng ai gia là người không phân trái phải, ai gia sẽ cho ngươi biết ngươi đã phạm phải lỗi lầm tày trời gì. Người đâu, cho truyền toàn gia họ Tô vào điện.”

Dường như đã có sự chuẩn bị sẵn, chỉ một chốc sau, cả nhà Tô gia được triệu vào điện. Đi đầu là Tô lão gia, kế bên là một bà lão già chống gậy, gương mặt già nua vừa đi vừa khóc. Sau đó là một đám phụ nữ và trẻ nít. Cuối cùng là tám người đàn ông khiêng théo một cái xác đậy khăn trắng, lần lượt kéo vào điện. Tất cả bọn họ đều mặc đồ tang, tiếng khóc nức nở theo từng bước chân, khiến cả đại điện chìm trong sự bi thương, phiền muộn.
Vừa nhìn thấy thái hậu, bà lão quỳ sụp xuống, khóc rống lên
“Thái hậu ơi thái hậu. trượng phu của lão nhân chết oan uống lắm. Xin người hãy giúp góa phụ này đòi lại công lý.”
Thái hậu vừa ân cần vừa thân thiết nói
“Tô lão phu nhân hãy nén bi thương. Người khuất thì đã khuất, người sống như chúng ta thì vẫn phải sống tiếp. Tô gia đã mấy đời trung thành với triều đình, Tô lão thái gia đã từng cứu mạng tiên đế, ai gia nhất quyết không để người đã khuất phải chết oan mạng. “
Nói đến đây, bà ta dời mắt nhìn Thanh Nguyên, giọng nói trở nên lạnh lùng, cẩn chứa sự đe dọa
“Ai gia nhất định phải bắt tên hung thủ phải đền tội.”
Thanh Nguyên cúi mắt xuống, nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm từng ngóc nghách trong lòng cô. Ngay cả Tông đế còn phải khom người hành lễ trước người đàn bà này, cô có thể phản kháng sao?
Bà ta quay sang nhìn Tô lão gia, nói
“Hiền điệt, cháu hãy nói cho ai gia nghe, rốt cuộc, tại sao phụ thân cháu quy tiên.”
To lão gia lén liếc Thanh Nguyên, khóe miệng khẽ giương lên thành mợt nụ cười đắc ý, vừa khóc vừa nói
“Bẩm thái hậu, sau khi Trần thượng thư đến Tô phủ náo loạn ầm ỹ, còn cho binh sỹ lục soát khắp phủ, tịch thu gia sản, đã khiến Tô gia mất hết thể diện, bị người người cười nhạo. Phụ thân của điệt nhi vì uất ức dẫn đến huyết mạch không lưu thông, vì thế mà quy tiên.”
Tô lão phu nhân khóc rứt
“Không ngờ trượng phu của lão nhân cả đời anh minh, không làm điều ác, cuồi đời lại bị người ta chọc tức chết. Thật là bi thảm.”
Nghe đến đây, có không ít mênh quan trong triều cũng bắt đầu khóc rấm rứt. Vị thám hoa mới bổ nhiệm vào triều quỳ xuống, vừa khóc vùa nói
“Thánh thượng, Tô lão thái gia là một đại thiện nhân. Năm xưa lúc còn là một thư sinh chưa đỗ đạt công danh, có lúc nghèo khó không có lấy một văn tiền mua sách mua giấy, phải từ bỏ cả con đường làm quan, cũng may nhờ nhà họ Tô quý tài, không ngại hèn kém mà hết mực giúp đỡ, nên mới có thần ngày hôm nay. Chẳng những thế, Tô lão thái gia còn thu nhận nhiều cô nhi cơ nhỡ, giúp đỡ rất nhiều văn nhân thân sỹ, phân phát thuốc men, gạo thóc cho dân nghèo. Thế mà phải chịu cảnh uất nghẹn mà chết như vậy, thực khiến lòng người xót thương, khẩn xin thánh thượng chủ trì công đạo.”
“Khẩn xin thánh thượng chủ trì công đạo.”
Tên thám hoa nọ vừa dứt lời thì đã có gần mười mệnh quan đồng loạt cùng quỳ.
Thanh Nguyên thầm tính toán trong bụng, việc đến Tô phủ lục soát mới xảy ra ngày hôm qua, nếu không phải có người cố tình tung tin, làm sao chỉ trong một đêm mà cả thành đều biết. Hơn nữa, một ông lão già yếu, không đặt chân ra ngoài như Tô đại lão gia, nếu không có người cố tình chạy đến báo tin, thì làm sao nắm được tin tức để mà uất ức đến chết. Việc này ắt hẳn do thái hậu gài bẫy.
Thái hậu quay sang trách Tông đế
“Hoàng nhi, lúc còn tại vị, tiên đế đã từng để tên nịnh thần ngu dốt Trương Ngọc Tường sang Nam quốc đòi ngân lượng cống nạp. Cuồi cùng, chẳng những không đòi được ngân lượng mà còn bị Nam quốc lừa đổi cả vạn lượng ngân lượng tiến cống lấy cái thứ thuốc trường sinh bất lão nhảm nhí của mấy gã thuật sĩ triều đình. Phụ hoàng con chỉ vì tin nhầm nịnh thần mà dẫn đến tổn thất quốc khố. Con chẳng những không biết tránh mà còn phạm phải sai lầm tương tự như vậy. Tô lão thái gia là trưởng bối, thúc phụ của con. Nếu không cò ông ấy, thì tiên đế và ai gia đã mất mạng từ lâu rồi. Con chẳng những cho người đòi nợ, mà còn hại chết ông ấy. Mỗi năm, Tô gia đã làm biết bao việc thiện, mùng một, mười lăm tháng nào cũng phát tiền phát gạo. Chỉ vì một vạn lượng mà con cạn tình ráo máng với người ta, đã vậy còn gây nên án mạng, con bảo ai gia làm sao ăn nói với người của Tô gia. Ở dưới hoàng tuyền phụ hoàng con làm sao đối mặt với Tô lão thái gia?”
Cả triều im phăng phắc, bức tử ân nhân của tiên đế, tội này đã đủ tru di.
Không khí nặng nề đến nghẹt thở, mọi người đều lén hướng mắt đến vị thiên tử đang cúi đầu, Tông đế khẽ khàng trả lời
Mẫu hậu đừng tức giận. xin hãy giao mọi việc cho Binh bộ, hoàng nhi hứa sẽ làm rõ ràng mọi chuyện.”
“Bấy lâu nay, ai gia đã xem Tô gia như gia quyến của mình, nên đây là gia sự (việc nhà) của ai gia, không liên quan đến triều đình. Gia sự của ai gia là việc của hậu cung, không phải triều đình. Dù con là thánh thượng, nhưng chấp quản hậu cung là ai gia, con không có quyền xen vào. Hôm nay, ai gia nhất định không tha cho hắn. Luật lệ Chung quốc quy định, giết người thì phải đền mạng. Ai gia vị tình ngươi vô ý, nên chỉ ban thưởng rượu độc. Người đâu, mang rượu vào.”
Sắc mặt Thanh Nguyên trắng bệch, tay chân bắt đầu run rẩy, dường như tử thần đang lăm le lưỡi hái về phiá cô.
Ngay khi tên thái giám bưng mâm đựng rượu độc đến sát gần cô, Tông đế bèn vội vàng quát lớn
“Mẫu hậu, Trần thượng thư có kim bài miễn tử, có thể miễn chết. ( Đây là vật Tông đế ban cho Thanh Nguyên khi cô triệt phá băng sơn tặc ở Phong thành. ).”
Thanh Nguyên sực bình tĩnh, vội từ trong người lấy ra tấm kim bài miễn tử trước cả triều.
Khi nhìn rõ tấm kim bài trên tay cô, Thái hậu càng tức giận hơn
“Đúng là loạn rồi. Kim bài miễn tử cao quý như vậy, sao con có thể đem ban thưởng ột tên gian thần.”
“Nhưng người đừng đắc ý vội, ai gia quyết không để ngươi thoát thân. Tiểu An Tử, đem Chung Thượng bảo kiếm ra đây.”
An công công hai tay dâng thanh kiếm lên. Vỏ kiếm mạ vàng, chuôi kiếm đính viên ngọc màu trắng trong suốt, có khắc chữ Chung.
Thái hậu rút kiếm ra, thanh kiếm sắc đến rợn người. Bà ta ném thanh kiếm về phía Tô lão gia, nói
“Hiền điệt, đây là Chung Thượng bao kiếm, trên chém gian thần, dưới chém tiểu nhân. Trừ Thánh thượng ra, ai cũng có thể chém. Là thứ duy nhất khắc chế được kim bài miễn tử. Ai gia cho điệt nhi mượn, hãy thay cha ngươi báo thù đi, ai dám ngăn cản, cứ chém cho ai gia.”
Tô lão gia cầm thanh kiếm lăm le tiến gần. Hai thái giám giữ chặt tay Thanh Nguyên. Gương mặt nham hiểm của Tô lão gia cùng thanh kiếm sắc ngày càng đến gần, đầu óc cô trống rỗng.. Ngay khoảnh khắc thanh kiếm kia giơ lên, chuẩn bị chém vào cổ cô, thì một bóng người chạy nhanh như chớp đến chắn ngay trước mặt cô.
Tô Chương do dự thu kiếm lại, thái hậu trầm giọng nói
“Hoàng nhi, con làm vậy là có ý gì?”
Tông đế không trả lời. Hắn nhẹ nhàng cởi bộ Long Bào ra, khoác lên người cô. Ánh mắt an ủi dịu dàng của hắn, khiến cô chỉ muốn òa khóc. Bộ Long Bào đính vàng nặng nề như muốn chùng vai cô. Khoác bộ đồ này vào, như gánh cả giang sơn trên vai.
Tông đế ngẩng đầu nhìn thái hậu
“Mẫu hậu, thấy Long bào như thấy Thiên tử, chém vào Long bào, chẳng khác nào chém vào Thiên tử, là tội chết, cho dù là thái hậu, cũng là tội chết..”
Thái hậu chỉ thẳng vào mặt Tông đế, mắng
“Giữa đại điện bao che cho tội thần, còn ra thể thống gì?”
Tông đế đứng chắn trước Thanh Nguyên, sống lưng hắn thẳng tắp, và bằng phẳng.

“Thái hậu, nếu quả thực, Tô lão thái gia chết là do uất ức vì bị đòi nợ, thì chính trẫm mới là tội nhân. Trần thượng thư chỉ làm theo lệnh của trẫm mà thôi.”
Thái hậu sửng sốt nhìn Tông đế, bà ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên ra vẻ đắc chí, trong khi ngoài mặt lại ra vẻ thất vọng
“Hoàng nhi, con là thiên tử cùa quốc gia này, ai gia không có quyền phạt tội con. Ai gia không truy cứu nữa. Con hãy đến Điện thờ tổ tiên tự sám hối đi.”
Xong, bà ta quay qua nhìn Tô lão phu nhân
“Tô lão phu nhân, con dại cái mang, đây là lỗi của ai gia, nếu Tô gia muốn trách cứ gì, ai gia xin chịu tội hết.”
Tô lão phu nhân rưng rưng
“Góa phụ này làm gì dám trách cứ thái hậu, chỉ trách tướng công nhà lão xấu số thôi. Lão chỉ có mọt thỉnh cầu, mong triều đình gia hạn ngày trả nợ. Cô nhi quả phụ nhà lão thực sự không thể huy động đủ một vạn lượng trong hai ngày.”
Thái hậu đập bàn, cứng rắn đáp
“Điều này thì xin Tô lão phu nhân yên tâm. Triều đình sẽ không thu hồi số nợ đấy nữa. Xem như là thể hiện sự hối lỗi của tên nghịch tử này.”
Thái hậu vừa dứt lời, Kỳ vương lập tức phản đối
“Mẫu hậu, sao người có thể như thế? Tô gia ăn bao nhiêu bổng lộc của triều đình, bên ngoài ăn chặn biết bao tiền của dân chúng, thế mà không huy động được một vạn lượng? Rõ ràng là tìm cớ trốn nợ.”
Tô lão phu nhân nghe xong, bèn vật xuống đất vừa đấm ngực vừa khóc
“Lão không muốn sống nữa. Trượng phu của lão vừa chết, nhà lão mất hết thể diện, lại còn bị nghi ngờ trốn nợ. Tô gia rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì mà ra nông nổi như ngày hôm nay?”
Thái hậu tức giận, quát
“Kỳ vương, con thật là hỗn xược. Sao con có thể ăn nói hàm hồ như thế. Tô lão thái gia cứu mạng phụ hoàng con, hoàng huynh con lại gián tiếp hại chết người ta. Con hãy hỏi hoàng huynh con xem, nó còn mặt mũi đòi tiền Tô gia sao?”
Kỳ vương không chịu thua, đáp lại
“Người chết thì đã chết rồi, không thể cứu vãn. Nhưng dân đói và chiến sỹ ở Châu thành thì vẫn đang chờ triều đình cứu mạng. Người sống “nhung y cẩm thực”(giàu sang) trong cung, làm sao biết được cái đói cái khổ của họ. Tô gia mới mất có một mạng người, nhưng ở Châu thành thì đã có biết bao nhiêu người chết đói thái hậu có biết không?”
“Nếu vậy thì chỉ trách hoàng huynh của con quá bất lực.”
Kỳ vương đứng phắt dậy, nói sa sả
“Thái hậu, “cẩn ngôn tắc trách”, người đang phạm tội khi quân đấy..”
“Ai gia là nhiếp chính phi, nếu ai gia còn không có quyền khi quân, thì đến chừng nào hoàng huynh của con mới tỉnh ngộ đây?. Từ thời lập quốc đến nay, trải qua biết bao tiều đại, các thánh tổ gia chưa bao giờ phải đòi nợ quốc khố. Chỉ trừ khi xảy ra chiến sự, hoặc thiên tai cực kỳ nghiêm trọng, mới phải thu hồi số ngân lượng đó. Thế mà đương lúc thái bình thịnh thế, hoàng huynh của con lại đi ép buộc ân nhân trả nợ, dẫn đến án mạng. Vậy nếu ngộ nhỡ chiến sự xảy ra thật thì sao? Có phải đến trang sức của ai gia cũng dem bán không?”
Kỳ vương á khẩu, không thể phản bác được nữa. So với một lão hồ ly như thái hậu thì một người quá bộc trực như Kỳ vương không thể so sánh.
Thái hậu nhìn Tông đế, nói tiếp
“Ai gia muốn con thu hồi thánh chỉ đòi nợ đã ban ra, hoàng nhi thấy thế nào?”
Gió khẽ thổi vào đại điện, thổi phất ống tay áo của Tông đế, dưới ống tay áo đó, Thanh Nguyên thấy một bàn tay đang nắm chặt lại. Cô biết Tông đế sẽ phải thỏa hiệp. Có hiểu, thái hậu vốn không cần cái mạng quèn này của cô. Bà ta tạo ra màn kịch này chỉ để bức Tông đế phải hủy bộ việc thu hồi quốc khố.
Nếu Tông đế bàng quan để thái hậu xử tử cô, nghĩa là đổ hết tội danh bức tử Tô lão thái gia ình cô, thì hắn vẫn sẽ có thể tiếp tục thu hồi quốc khố.
Nhưng hắn đã vì cứu cô mà đứng ra nhận mọi trách nhiệm trước văn võ bá quan, nếu đã nhận lội mà vẫn tiép tục truy thu quốc khố, hắn sẽ phải gánh lấy cái danh bất nhân bất nghĩa. Trong cái thời đại coi trọng lễ nghĩa đạo đức, một vị hoàng đế bất nhân sẽ không bao giờ thống trị được dân chúng. Trong lịch sử Việt Nam, Hồ Quý Ly được công nhận là một vị hoàng đế anh minh, nhưng chỉ vì cướp ngôi nhà Trần mà không được lòng dân, cuối cùng dẫn đến mất nước vào tay Minh triều.
Tóm lại, hắn đã vì cô mà chấp nhận mất trắng tay.
Sắc mặt Kỳ vương ngưng trọng, hắn quỳ trước mặt Tông đế, nói
“Thánh thượng có lỗi với Tô gia, bổn vương sẽ dập đầu một nghìn lần trước linh vị Tô lão thái gia để nhận tội, thậm chí lấy mạng thần để đền tội cũng không sao, nhưng chiến sỹ Châu thành không có lỗi với họ. Khẩn xin thánh thượng đừng thu hồi thánh chỉ.”
Tông đế vẫn không lên tiếng.
Nếu hắn cương quyết không thu hồi thánh chỉ, thì đến thái hậu cũng không thể bảo vệ Tô gia được. Nhưng một vạn lượng có thể kiếm được, còn cái danh bất nhân hắn phải gánh thì suốt đời không gột rửa nổi.
Thanh Nguyên vừa khẩn trương nhìn Tông đế vừa ép mình phải nghĩ cách. Bất chợt, lại một cơn gió thổi vào đại điện. Lần này, gió thổi bay tấm vải trắng che xác của Tô lão thái gia. Dưới tấm vải là xác chết với gương mặt thâm tím.
Khoan đã, thâm tím?
Cô khẽ nhắm mắt lại, đầu óc hiện ra hàng nghìn suy nghĩ, những lời của Bùi Tuấn như văng vẳng bên tai
“Tô gia mỗi tháng đều lên chùa cúng kiếng.” “Tô lão gia là kẻ háo sắc, còn cha hắn là một lão phàm ăn.” “Tô gia rất thích ăn sáng ở Khách điếm Cửu Giang.”
Lúc này, giọng nói ngập ngừng buông xuôi của Tông đế vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô
“Trẫm quyết định….”
“Thánh thượng, khoan đã.” Thanh Nguyên gần như hét toáng lên. Không chỉ Tông đế, mà cả đại điện gần như quay sang nhìn cô.
Thanh Nguyên đĩnh đạc bước ra khỏi tấm lưng che chăn của Tông đế, đối mặt với thái hậu, cô nói
“Thái hậu, người nói đúng. Tô lão thái gia từng cứu sống Tiên đế, ông ấy không chỉ là ân nhân của Tiên đế, mà còn là ân nhân của triều đình nữa. Nếu quả thực, ông ấy vì cảm thấy mất thể diện mà uất ức chết, thì triều đình không nên tiếp tục đòi nợ Tô gia nữa. Nhưng nếu Tô lão thái gia không những không cảm thấy uất ức, mà còn cam tâm tình nguyện trả ngân lượng cho quốc khố, thì có phải Tô gia nên tuân theo di nguyện của ông ấy, mà hoàn tiền cho triều đình không?”
Tô lão gia xen vào
“Thái hậu, không thể có chuyện đó được, cha điệt nhi….”
CHưa nói hết Thanh Nguyên đã giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt ông ta
“Điêu dân to gan, ngươi chẳng qua chỉ là một thứ dân, chưa có lệnh của thánh thượng mà dám cả gan xen vào lời thái hậu sao? Trên điện Liêm Chính này, chỉ có bậc thần tử ngũ phẩm trờ lện mới có quyền lên tiếng, ngươi là cái thé gì?”
Tô lão gia ôm một bên mặt đã bắt đầu sưng lên, phẫn hận nhìn Thanh Nguyên, nói
“Ngươi đừng quên Tô gia ta cũng là mệnh quan triều đình.”
Thanh Nguyên cười cợt đáp trả,
“Tô lão gia ngươi cũng mau quên nhỉ, tước quan ngũ phẩm đấy không phải dành cho Tô gia, mà chỉ dành riêng cho Tô lão thai gia, Chỉ có tước quan nhị phẩm trở lên mới được “tục truyền” (cha truyền con nối). Tiên đế cũng không ban đặc ơn tục truyền này cho Tô gia. Nay Tô lão thái gia đã khuất, Tô gia ngươi chẳng qua cũng chỉ là thứ dân thôi. Riêng việc để một thứ dân bước vào diện đã là một sự xúc phạm rồi. Ngươi còn dám giễu võ dương oai sao?”
Cuôi cùng, Tô lão gia im bặt. Thái hậu lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mặt, toan lên tiếng trách móc nhưng Thanh Nguyên đã giành lời trước
“Thái hậu, tuy tiên đế có chỉ ban bổng lộc cho Tô gia, nhưng không ban đặc ơn tục truyền, vì vậy tuy Tô lão gia được hưởng bổng lộc triều đình nhưng không phải thần tử, không có quyền lên tiếng, vậy mà lại dám lớn tiếng hỗn xược trong điện, rõ là không tôn trọng thánh thượng, thái hậu và các bá quan. Thần khẩn xin thái hậu trừng phạt lão ta theo luật, để tránh có những kẻ ỷ vào sự sủng ái của Phụng nhan mà làm càn.”
Kỳ vương đứng bên này, chỉ hận không thể vỗ tay khen ngợi, hắn nói
“Đúng đấy thái hậu, trong triều có quá nhiều kẻ tiếm quyền lộng hành, cần phải trừng trị thích đáng.”

Cuối cùng, thái hậu đành qua loa mắng nhiếc mấy câu cho qua. Bà ta nhìn Thanh Nguyên, nói
“Ý của Trần thượng thư là gì?”
“Thần muốn thỉnh giáo, có phải nếu thần chứng mình được Tô lão thái gia chết không phải vì uất ức, thì thái hậu sẽ không can thiệp vào việc này?”
Thái hậu lạnh nhạt trả lời
“Được. Ai gia hứa với ngươi, nếu Tô lão thái gia chết không phải vì uất ức như khanh nói, ai gia sẽ để mọi việc tùy theo ý thánh thượng.”
“Tạ ơn thái hậu.”
Thanh Nguyên bước đến gần cái xác, giở tấm khăn che xác lên. Cô chỉ vào người đàn ông nhỏ con đứng gần xác chết, nói
“Bổn quan hỏi ngươi, Tô lão thái gia có mắc bệnh tim không?”
“Bẩm, không ạ.”
“Vậy Tô lão thái gia chết được bao lâu rồi.”
“Bẩm, mới sáng nay, được gần hai canh giờ.”
Thanh Nguyên quay sang nhìn Dương Vinh, tiếp tục hỏi
“Dương thượng thư, ngài chấp quản Hình Bộ bao lâu nay, có thể cho tôi hỏi một câu, phải mất bao lâu thì xác chết mới chuyển sang màu tím tái?”
“Từ ba đến bốn canh giờ, tùy thuộc vào thời tiếp nữa, thời tiết càng lạnh thì càng lâu.” Dương Vinh đáp.
Thanh Nguyên đứng giữa điện, hùng hồn biện giải
“Xin thánh thượng và các vị văn võ bá quan hãy nhìn vào xác chết của Tô lão thái gia này. Bây giờ đang vào mùa đông, thời tiết giá lạnh, nếu căn cứ theo lời của Dương thượng thư, thì xác chết của Tô lão thái gia phải cần ít nhất là bốn canh giờ mới chuyển sang thâm tím. Nhưng người mói chết được gần hai canh giờ, mà mặt mày đã tím tái cả lên. Một điều lạ nữa, chỉ có gương mặt xác chết bị thâm tím, còn cơ thể thì vẫn bình thường. Thần từng nghe một vị thái y nói, chỉ có những người bệnh tim, thì lúc uất ức quá mới tức ngực mà chết. Và khi chết, xác chết sẽ có hiện tượng tím tái mặt mũi. Nhưng rõ ràng, Tô lão thái gia không hề mắc bệnh tim.” .
Kỳ vương hấp tấp hỏi
“Vậy rốt cuộc tại sao ông ấy lại chết.”
Thanh Nguyên không trả lời. Cô ngồi xổm xuống bên xác chết, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nâng xác chết dậy, ôm xác chết từ đằng sau, hai tay vòng trước bụng, ra sức ép. mạnh vào bụng xác.
Tô lão phu nhân kinh hoàng khóc rống lên, Thái hậu quát
“Người đâu, mau ngăn hắn lại.”
Hai tên thái giám lăm le đến gần Thanh Nguyên.
“Ai dám năn cản, chém không tha.” Tông đế lạnh lùng quát.
“Hoàng nhi, sao con có tể để hắn ta xúc phạm linh hồn người chết như thế.” Thái hậu nói.
Tông đế khộng trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào từng động tác của Thanh Nguyên.
Thái hậu tiếp tục nói với đám người Tô gia
“Các ngươi còn trơ mắt ra đấy nhìn cái gì,mau xông vào cản hắn lại.”
Tông đế trừng mắt nhìn những người đó, nói
“Các người muốn khi quân sao?”
Không ai dám xông lên nữa. Thái hậu tức đến xanh mặt. Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một vật màu trắng dính đầy nước bọt hôi thối vọt ra từ miệng xác chết.
Lúc này Thanh Nguyên bèn buông cái xác ra. Cô dùng khăn tay nhặt vật màu trắng vừa mới vọt ra, vừa giơ cao lên ọi người thấy vừa nói
“Đây là bánh bao “Hỉ Lạc” (vui vẻ), là món điểm tâm nổi tiếng nhất Cửu Giang khách điếm. Mọi người có thấy lạ không? Chiếc bánh nằm trong bụng nạn nhân đã gần hai canh giờ thế mà còn nguyên vẹn như vậy, đáng ra nó đã phải bị tiêu hóa hết rồi chứ? Chỉ có một cách giải thích thôi, đó là nó đã bị mắc nghẹn ngay cổ họng, không cách nào trôi xuống bụng được, nên đến giờ vẫn nguyên vẹn. Một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, sức khỏe vốn suy yếu, thế mà còn bị cái bánh bao to như tảng đá mắc ngay cổ họng, không cách nào nuốt xuống, hậu quả tất nhiên là cái chết. Cho nên, thần xin mạo muội suy đoán, Tô lão thái gia không phải vì nghẹn cực tức mà uất ức chết, mà là vì nghẹn bánh bao. Hơn nữa, thứ mà ông ấy ăn là bánh bao Hỷ Lạc, nghe cái tên là thấy vui vẻ rồi, chứng tỏ trước khi chết. Tô lão thái gia đã rất vui vẻ cam tâm tình nguyện trả nợ, chứ không có chuyện tức giận, uất ức gì cả.”
Tông đế khẽ nở nụ cười chiến thắng, Bình vương trầm ngâm, thái hậu đen mặt nhìn cục diện không thể cứu vãn trước mắt.
Tô lão gia ngoan cố cãi
“Ăn bánh bao Hỷ Lạc đâu có nghĩa là phụ thân ta tình nguyện trả nợ.”
“Nhưng ít ra ông ấy không phải uất ức mà chết. Bổn quan tự hỏi lúc Tô lão thái gia chết các ngươi đều có mặt, vậy mà không biết ông ấy mắc nghẹn bánh bao mà chết sao? Cớ sao lại vu oan bảo rằng tức chết? Các ngươi có dụng tậm gì đây? Chẳng lẽ các ngươi muốn vu thánh thượng tiếng oan vong ân bội nghĩa?”
Thanh Nguyên từng bước thúc ép Tô lão gia, ông ta sợ đến mất mật, vội quỳ xuống biện mình
“Thánh thượng, thảo dân tuyệt đối không bao giờ dám có ý nghĩ đó. Mong thánh thượng minh giám.”
Thái hậu vội đỡ lời theo
“Hoàng nhi, chỉ là sự hiểu lầm thôi, ai gia tin Tô gia không phải cố ý, có lẽ họ nhất thời xúc động nên mới….”
“Nên mới dám đem xác chết ô uế vào đại điện? Nên mới dám cả gan quấy nhiễu thái hậu.? Nên mới dám khóc lóc, náo loạn trong điện? Nên mới dám cầm kiếm chém mệnh quan triều đình? Nên mới dám chất vấn cả thiên tử ư?” Tông đế nói.
Hắn phất ông tay áo , từ từ đi lên ngai vang. Hắn nói tiếp
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trong vòng hai ngày, Tô gia chẳng những phải trả đủ một vạn lượng nợ quốc khố. Tước lại danh hiệu “Diêm tư” (buôn muôi lẻ), đồng thời còn phải nộp thêm một nghìn lượng tội bất kình. Với những tội Tô gia phạm phải hôm nay, có chết một nghìn lần cũng không đủ đền tội đâu. Tô lão gia, ngươi có phục không?”
Tô lão gia run run nhìn thái hậu. Thái hậu chưa kịp mở miệng phản đối, Tông đế đã ra lệnh
“Tiểu An tử, mẫu hậu đã mệt rồi, hãy đưa bà về tẩm điện.”
Bình vương nhìn thái hậu, khẽ lắc đầu. Thái hậu hiểu ý, biết rằng cục diện đến nước này có phản kháng đi nữa cũng vô dụng, đành quay về tẩm điện.
Tô lão gia thấy thái hậu đã rút lui, bén run run quỳ xuông dập đầu.
“Thảo dân tâm phục khẩu phục. Tạ ơn thánh thượng.”
Tông đế đứng dậy, mệt mỏi phun ra hai chữ
“Bãi triều.” rồi lủi đi mất.
Tiếng A Thuận ngân nga kéo dài
“Bãi triều.”
Ánh mắt Thanh Nguyên mãi dõi theo bóng áo vàng ấy, mải đến khi cái bóng khuất mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.