Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 62: Quan Trường (14)
Lúc này, tất cả bá qun đang quỳ rạp trên mặt đất, không một ai ngẩng đầu lên. Chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng, có quy luật và hương sen thơm thanh dịu báo hiệu người đàn bà quyền lực nhất Chung quốc đang bước qua chỗ họ. Thái hậu hẳn là một người đàn bà sống trong khuôn khổ nữ tắc, được dạy bảo cực kì nghiêm khắc. Thanh Nguyên nghĩ. Bởi lẽ hài thêu của người Chung quốc có thiết kế khá đặc biệt. Gót giày cao, được làm từ gỗ, mũi giày bịt kim loại. Hơn nữa, thân phận càng cao quý thì giày càng nặng. Nước Chung có tục bó chân. Chân càng nhỏ thì càng quý phái. Vì vậy, từ cac phu nhân quý tộc đến nông phụ tầm thường đều mang hài nhỏ hơn chân của mình.
Một đôi giày vừa nặng vừa nhỏ, chân lại bị bó chặt mà vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng như vậy, thật không đơn giản.
Tiếng bước chân không còn nữa, thay vào đó là giọng nói sắc bén, và cao vút
“Bình thân.”
Thanh Nguyên ngẩng đầu lên. Chẳng hiểu sao bỗng nhiên trong đầu cô hiện ra câu thơ
“Môi son rừng rực, mặt hoa rờn rờn
Mắt kia sao mọc cờn cờn
Cổ kia đã trắng lại tròn hân hân…”
Sắc đẹp hiền hòa, phúc hậu, khác hẳn với lời đổn. Duy chỉ có đôi mắt sắc sảo như ánh dao là thể hiện đúng bản chất và khí chất của một bậc nữ lưu khuynh quốc.
Thái hậu nghiêm mặt nhìn quần thân, trầm giọng thị uy
“Là ai trong số các khanh vừa bảo sẽ thu hồi nợ của nhà họ Tô. Bước ra đây cho ai gia.”
Các quan khó xử nhìn nhau. Lúc nãy giọng Tông đế oang oang như thê, lẽ nào thái hậu không nghe? Rõ ràng thái hậu đang muốn “Mượn gà chửi khỉ.”.
Tông đế không thay đổi sắc mặt, mỉm cười cung kính trả lời
“Mẫu hậu, nhà họ Tô thiếu nợ Quốc khố đã nhiều năm nay, lên đến gần vạn lượng. Nay là lúc triều đình đang gặp khó khăn, cần dùng ngân lượng, có được một vạn lượng sẽ giải quyết được vấn đề quân hưởng.”
Thái hậu cũng hòa nhã đáp
“Năm đó khi Tiên hoàng và ta vi hành xuất tuần, gặp phải thích khách, nếu không nhờ nhà họ Tô liều mạng che chở, e rằng chúng ta đã mất mạng từ lâu. Chưa kể, khi ai gia bị Ninh phi hãm hại, trục xuất khỏi cung, trong cảnh khốn cùng đó, Tô gia vẫn không khinh rẻ, mà vẫn hết lòng giúp đỡ, nhờ vậy ai gia mới có cơ hội chứng tỏ sự trong sạch của bản thân. Lúc tiên đế còn tại vị, trong lúc túng thiếu nhất cũng chưa từng đòi Tô gia trả một văn tiền nào. Ân cứu mạng trả cả đời không hết. Tiên đế băng hà chưa đầy mười năm, con đã quên mất cái ân nghĩa năm xưa. Sau này ai gia tròn răm tuổi, còn mặt mũi nào xuống hoàng tuyền gặp tiên đế.”
“Mẫu hậu, có vay ắt có trả là thiên lý. Chưa kể, suốt hai mươi năm nay, Tô gia luôn được hưởng sự ưu ái của triều đình. Con cháu không làm quan vẫn được hưởng bổng lộc. Triều đình cấm dân chúng tự ý buôn bán muối, chỉ có nhà họ Tô là ngoại lệ. Diêm tư ( buôn muối tư nhân ) vốn một lãi mười. Tô gia bán muối đã hai mươi năm nay, tài sản lên đến hàng vạn, ruộng đất nghìn mẫu. Đã hưởng nhiều như thế, cũng đã đến lúc họ phải ra sức cống hiến cho triều đình.”
Thái hậu nhướn mày
“ý của hoàng nhi là, mạng của ai gia và tiên đế, chỉ đáng giá vài nghìn mẫu ruộng, bổng lộc ngũ phẩm, và cái danh hiệu Diêm tư sao?”
“Mẫu hậu, ân nghĩa chúng ta nợ họ Tô, nhi thần luôn khắc ghi trong lòng. Nợ cha con gánh, nhi thần sẽ tự thân báo đáp Tô gia thật tốt. Tiền Tô gia thiếu là ngân khố, là tiền của triều đình. Nhi thần nợ Tô gia, còn triều đình không nợ họ. Nhi thần nhất quyết không nhập nhằng chuyện tư và chuyện công.”
“Vậy ý con là Tiên đế là một vị hôn quân, không phân rõ công tư sao?”
“Nhi thần không dám.” Tông đế cúi người, giọng nói mất đi vẻ cứng cỏi. Thoàng chốc, cả triều đình bao trùm sự căng thẳng.
“Dù thế nào thì ai gia cũng không để con làm chuyện vong ơn bội nghĩa, ảnh hưởng thanh danh tiên đế như thế. Muốn giải quyết khó khăn, thiếu gì cách, tăng thuế, giảm bổng lộc, giảm quân hưởng. Sao nhất quyết phải đòi cho được một vạn lượng đó? Nếu việc triều đình chỉ vì một vạn lượng mà dẫm đạp lên ơn cứu mạng bị truyền ra ngoài, thì triều đình còn mặt mũi gì chứ?”
Tông đế đanh mặt lại, lạnh lùng hỏi thái hậu
“Vậy theo ý mẫu hậu, “thanh danh” quan trọng hơn tính mạng con dần Chung quốc sao?”
“Ai gia………..” Thái hậu chưa kịp nói hết lời, Tông đế đã xoay người nhìn xuống đại điện
“Trần Thanh Nguyên tiếp chỉ.”
“Có vi thần.”
“Tô gia thiếu nợ quốc khố đã lâu, không thể để chậm trễ thêm nữa. Trẫm quyết định thu hồi món nợ này, phong cho khanh là Quan giám hộ việc thu nợ. Có tiền lấy tiền, không có tiền thì tịch thu tài sản. Khanh là người toàn quyền quyết định. “
Thanh Nguyên chưa kịp dập đầu nhận mệnh. Thái hậu đã tức giận đập bàn, quát
“Hỗn xược. Trong lòng con có còn ai gia không? Dù sao ai gia cũng là “Nhiếp chính phi” do chính Tiên đế khâm thử. Trước khi có được sự đồng ý của ai gia, tuyệt đối không ai được đòi một văn tiền nào của nhà họ Tô.”
Nói đến đây, bà ta nhìn chằm chằm Thanh Nguyên, gằn từng chữ
“Trái lệnh, quyết chém không tha.”
Đột nhiên, Tông đế đứng dậy, xổ nhanh cuộn thánh chỉ để sẵn trên bàn, rồi nhanh như cắt chợp lấy Chung tỷ, đóng vào cuộn thánh chỉ. Tất cả các động tác chỉ diễn ra trong vài tích tắc.
A Thuận hiểu ý, vội chạy lên nhận cuộn thánh chỉ từ tay Tông đế, đi xuống đại diện dâng trước mặt Thanh Nguyện.
Cô đón lấy cuộn thánh chỉ, cúi gập người
“Thần tuân chỉ.”
Đến lúc này mọi người mới hiểu Tông đế đã làm gì.
Thái hậu nhếch mép liếc nhìn Tông đế
“Xem ra con đã đủ lông đủ cánh rồi, “tiền trảm hậu tấu” , không xem bà lão này ra gì nữa rồi?”
Tông đế không phản bác câu nào, hắn quỳ xuống, nói
“Ni thần có tội. Mẫu hậu thứ tội”
Thái hậu phất tay
“Con đã đóng mộc vào thánh chỉ, ai gia có muốn ngăn cản cũng chẳng được. Sau này có hối hận ũng đừng trách ai gia không ngăn cản.”
Nói xong,. thái hậu giơ tay phải lên, thái giám thân cận chạy đến đỡ tay bà.
Lúc đi ngang qua Thanh Nguyên, bước chân thái hậu khẽ dừng lại, rồi bước tiếp. Tiếng bước chân cộp cộp trên sàn không còn nhịp nhàng như lúc đầu nữa.
Điện Từ Tâm là cung đện lỗng lẫy nhất hậu cung. Ngọc Thượng Quan, lụa Xuân Quốc, gỗ Đàn Hương, gần như tất cả những vật phẩm xa xỉ nhất thế gian đều tập trung đầy đủ, xa hoa bậc nhất thiên hạ là đây.
“Xoảng” chiếc tách men sứ trắng sang trọng bị ném vỡ, mùi thơm ngào ngạt của trà Phổ Nhĩ lan tỏa khắp điện.
Cô cung nữ mặt mũi nono nớt sợ đến run rẩy tay chân, vừa quỳ vừa khóc..
An công công tru tréo rít lên
“Đồ tiện tỳ nhà ngươi, đã biết thái hậu ghét nhất là trà Phổ Nhĩ, mà còn dám dâng lên, đúng là chán sống mà, lôi ra ngoài chặt tay.”
Cung nữ đập đầu xin tha, trán chảy đầy máu, nhưng mọi người vẫn dửng dưng.
Bốn năm tên thái giám đi vào lôi cô gái ra ngoài. Cô gái dùng hết sức dằng ra, chạy vội đền trước mặt Bình vương, nắm lấy gấu quần hắn, lời nói hốt hoảng lộn xộn
“Bình vương, xin tha cho nô tỳ một mạng, đối với một cung nữ pha trà, đôi tay là mạng sống, nô tỳ không thể mất bàn tay được. Tha cho nô tỳ, nô tỳ sẽ kết cỏ ngậm vành suốt đời.”
Bình vương nhíu mày nói
“Nếu mất đội tay thì sống không bằng chết, vậy chi bằng chết đi cho rồi. Lôi ả ra ngoài chém đầu.”
Cô gái nẩn người nhìn Bình vương, trước khi lũ thái kịp giám xông lên, cô nghiến răng phẫn nộ hét lên
“Vương gia, luật lệ triều đình quy định chém đầu là hình phạt dành cho những kẻ mãi quốc cầu vinh, giết người, tham ô quốc khố, nô tỳ chằng qua chỉ pha nhầm một tách trà, sao lại phải gánh hình phạt đó? Ngài làm như vậy là lạm hình, coi thường kỷ cương.”
An công công muốn quát mắng gì đó, nhưng giọng nói êm dịu của Bình vương đã vang lên trước
“Cái gọi là luật lệ đó, chỉ dành để áp chế lũ dân hạ đẳng như các ngươi. Nếu ngươi có quyền lực, thì luật lệ chẳng qua chì là đồ chơi trong tay thôi.”
Cuối cùng cô bé đáng thương bị áp giải ra ngoài, tiếng than khóc của cô khiến Từ Tâm điện nhuốm màu thê lương,buồn bã. Nhưng dường như chằng ai chú ý.
An công công đích thân pha lại một tách trà hạt sen, kính cẩn dâng lên. Thái hậu vừa nhâm nhi trà vừa nhìn sang Bình vương vừa nói
“Một vạn lượng đó…..”
“Tuyệt đối không thể trả” Bình vương nói “tất cả tiền mặt của Tô gia đều đã được bí mật chuyển đến “nơi đó” để luyện binh. Đừng nói một vạn lương, cho dù một nghìn lượng cũng không đủ trả. Tô gia bây giờ chẳng khác gì cái vỏ đẹp nhưng ruột rỗng.”
“Vậy thì đừng trả. Lần trước Lâm thành hạn hán, hắn cũng nhất quyết không chịu tăng thuế ruộng, nhưng cuối cùng vẫn phải tăng đấy thôi.” Thái hậu nói.
Nghe thế, Dung quốc công bèn thở dài, nói
“Hoàn cảnh lần này khác. Lần trước tuy có vẻ “ngàn cân treo sợi tóc” nhưng dù sao trong quốc khố vẫn còn đủ ngân lượng để xoay sở, nhưng lần này thật sự không đủ chống đỡ nữa. Muội không thấy thái độ của hắn sao, trước mặt văn võ toàn triều mà hắn dám bất chấp thể diện, tiề trảm hậu tấu như thế, chứng tỏ hắn đã quyết tâm đòi cho bằng được số ngân lượng đó. Hắn bây giờ như chó cùng giứt rậu vậy. E rằng không kiếm đủ một vạn lượng thì sẽ không yên với hắn. Nếu chúng ta nhất quyết không trả, thì việc một đại gia tộc Diêm tư như Tô gia chỉ còn cái vỏ rỗng bị bại lộ, sẽ khiến triều đình nảy sinh nghi ngờ, vậy việc chúng ta lén rút tiền của Tô gia để luyện binh sẽ…. ” Dung Công không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu điều hắn muốn nói.
“Cậu, vậy, nếu đột nhiên Tô gia gặp phải đại nạn, nhà cửa ly tán, gia sản mất sạch, cốt nhục phân ly. Trong hoàn cảnh như vậy, liệu hoàng huynh còn dám đòi nợ không? Liệu hắn có dám gánh cái danh bất nhan bất nghĩa, không màng tình người, chỉ vì một vạn lượng?” Bình vương nói.
“Đại hoạn?” Dung quốc công nghi ngờ nhìn Bình vương “Ý vương gia là…..”
“Một vụ hỏa hoạn chẳng hạn. Những vụ đại nạn kiểu này ở Hạo thanh ngày nào chẳng có.”
Thái hậu bật cười, vừa lắc đầu vừa nói
“Hoàng nhi, con rất thông minh và cũng đủ tàn nhẫn, nhưng suy nghĩ còn nông cạn lắm. Lão già họ Tô là một con cáo già, bao năm nay ngoài mặt thì giả vờ phục tùng chúng ta, nhưng thực tế, hắn đã lén giấu không ít của cải. Nếu hắn chết, chúng ta sẽ không bao giờ lần ra được số ngân lượng đó. Hơn nữa, danh hiệu Diêm tư chỉ được ban cho Tô gia, nếu Tô gia không còn, thì việc buôn muối cũng xem như mất luôn, chúng ta sẽ mất một khoản lợi nhuận khổng lồ, chắc chắn đáng giá hơn một vạn lượng.”
Bình vương khẽ day trán,
“Vậy chúng ta phải làm gì đây, mẫu hậu?”
“Có một cách, vừa khiến hoàng huynh của con mất sạch thể diện, vừa không cần nhả ra một văn tiền nào.”
“Đó là…………….”
“Lời đồn và miệng lưỡi thế gian.” thái hậu nói.
Thái hậu nhếch môi. Màu son môi đỏ chót trở nên nhức mắt giữa trưa hè nắng gắt.
——————–
Trong khi đó tại điện Thánh hiền.
Lâm Hiệp và Tông đế đang đánh cờ với nhau. Kỳ vương không chút hứng thú nhìn ván cờ đã dằng co suốt nửa canh giờ. Cuối cùng, Lâm Hiệp thở dài
“Thánh thượng, thần lại trở thành bại thủ rồi.”
Kỳ vương nhìn ván cờ lần nữa, rồi hỏi lại
“Ván cờ chưa kết thúc mà.”
“Đã nắm chắc cái thua, sao còn phải day dưa tốn thì giờ.” Tông đế tự tin nói.
“Nếu thái hậu và Bình vương cũng hiểu đạo lý này, thì chúng ta cũng không cần tốn bao công sức như vậy.” Lâm Hiệp khẽ lẩm bảm. Hắn nói tiếp
“Thánh thượng, thần đã điều tra được, Bình vương đã lén chuyển ngân lượng ra khỏi Hạo thành, nhưng vẫn chưa điều tra được đích xác chuyển đến đâu. Thần vô dụng.”
Tông đế lắc đầu, khẽ cười
“Trẫm không trách khanh. Nếu dễ dàng bị chúng ta nắm tẩy như thế, thì người đàn bà đó đã không thể ngồi yên trong điện Từ Tâm suốt bao nhiêu năm nay rồi. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào gã họ Trần đó thôi.”
Kỳ vương ngạc nhiên hỏi
“Tại sao lại phải trông cậy gả đó?”
Lâm Hiệp trả lời
“Vương gia, nếu hắn đủ năng lực để bức họ Tô nhả tiền. Vậy thì trong tình cảnh Hạo thành không còn tiền, Bình vương sẽ phải chuyển số ngân lượng đã lén chuyển ra khỏi thành trở về. Đích đến của số ngân lượng đó là nơi luyện binh của Bình vương. Nếu chúng ta không thể biết được nó đã được chuyển đến đâu, vậy thì phải tạo cơ hội xem nó được chuyển về từ đâu. Nhờ vậy, ta sẽ biết được địa điểm luyện binh của Bình vương.”
Kỳ vương trầm ngâm
“Lúc đầu đệ tưởng huynh chỉ muốn kiếm đủ tiền quân hưởng. Sau đó ngẫm lại về mối quan hệ của Tô gia và Dung gia, tưởng rằng huynh muốn nhân cơ hội này đánh sập Tô gia, để tước cái danh hiệu Diêm tư ( giải thích chút nhé, thời đó, dân thường không được bán muối, chỉ có triều đình mới có quyền. Mà bán muối thì lời vô cùng, nên nếu được danh hiệu Diêm tư, nghĩa là sẽ được tự do bán muối.) khỏi tay họ, để Dung gia mất cơ hội làm lợi từ Tô gia. Tưởng rằng có thể nghĩ đến đây đã là tâm cơ sâu xa lắm rồi, ai dè…. Xem ra đệ chỉ là con thỏ non chung chuồng với sói.”
Tông đế bật cười xoa đầu Kỳ vương
“Đó cũng là một trong những mục đích, đây là cái gọi là “Một hòn đá bắn nhiều chim.” Có thể nghĩ đến đó cũng là thông mình lắm rồi.”
Kỳ vương vừa nghiêng đầu né “ma trảo” của Tông đế vừa nói
“Nhưng liệu gả đó có đủ thông mình huynh kỳ vọng không?”
“Vậy thì phải trông chờ vào vận may vậy. Dù sao trong đánh cờ, không phải chỉ cần có chiến thuật là đủ, đôi lúc còn phải nhờ vào may mắn nữa. Chẳng biết lần này ta có may mắn như vậy không?”
Ngược lại với Từ Tâm điện, điện Thánh Hiền nằm ở hướng đón gió nên thời tiết vô cùng mát mẻ dễ chịu. Liệu có phải là dấu hiệu báo điềm lảnh dành cho Tông đế.
———-
Phủ Tô gia.
Phủ Tô gia nằm ngay mặt tiền đường Hoàng Giáp, một trong những con phố sầm uất nhất Hạo thành. Dù là nhất đẳng gia tộc, nhưng phủ viện Tô gia lại khá khiêm tốn, chẳng khác trạch viện bình thường của những nhà giàu khác. Điều này chứng tỏ lão gia họ Tô là một người rất khôn khéo. Bởi trong thời thế như vậy mà phô trương giàu sang thì không khác gì tự tìm họa ình. Thanh Nguyên đã ngồi đợi hơn ba canh giờ. Tổng cộng đã uống hết sáu tách trà. Nhưng vẫn chẳng ai ra đón tiếp. Ban đầu còn có người cách nửa canh giờ thay trà một lần, nhưng giờ thì chẳng ai màng tới ba người nữa. Đến Lương Quan cũng phải tức giận mắng to
“Đúng là khinh người quá đáng. Đây là đạo đãi khách kiểu gì mà bắt khách ngồi đợi mấy canh giờ như thế.:”
Thanh Nguyên thì không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cô cầm tách trà lên, phát hiện không còn miếng nước nào, đành ười khổ đặt tách xuống. Cô nói
“Cũng không trách họ được, chúng ta đâu phải là khách, chúng ta đến là để đòi nợ, có ai lại niềm nở tiếp đón kẻ đến đòi nợ chứ.”
Xong, cô quay sang kề tai Bùi Tuấn, nói nhỏ
“Lập tức bí mật đến phủ Hinh Bộ, tìm thượng thư Dương Vĩnh, bảo hắn điều động năm mươi binh lính đến Tô phủ cho tôi.”
Bùi Tuấn chau mày. Thanh Nguyên nói tiếp
“Tôi biết anh nghĩ gì, đừng lo, Dương Vĩnh biết tôi là người của ai, hắn rất e ngại “người đó”, hắn sẽ không làm khó anh đâu.”
Bùi Tuấn không nói một lời lủi đi mất. Cũng chẳng ai buồn để ý.
Nửa canh giờ sau, ngoài cổng Tô phủ xảy ra náo loạn. Binh lính xông vào nhà, các gia đinh mang gậy gộc ra cản. Nhưng so với những binh lính đã được thao luyện thì tất nhiên họ không phải là hung thủ. Nên chỉ một chốc sau, binh lính đã không chế được toàn phủ. Bùi Tuấn dẫn theo binh lính đường đường chính chính đi vào đại sảnh.
Lúc này, Thanh Nguyên mới thong thả đứng dậy, cô nói với cậu gia đinh trẻ đứng gần đấy
“Có thể cho tôi xin một tách trà và mời chủ nhân các người bỏ chút thời gian ra gặp mặt không?”
Chưa đầy một khắc sau, chủ nhân Tô gia đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên, đúng chất gian thương, bụng phê, mắt hẹp như hồ ly. Tô Chương nhìn lũ gia nhân bị đánh đến mặt mũi sưng vù, lời nói không hề khách khí
“Trần đại nhân, dù sao đây cũng là Tô phủ, không phải hang ổ tội phạm, sao ngài có thể đem binh sỹ của Binh bộ xông vào nhà thảo dân lộng hành như thế, đã vậy còn đả thương gia nhân của lão nữa.”
“Lời này Tô lão gia nói sai rồi. Ta đến Tô phủ thi hành thánh lệnh, ngay từ đầu đã thông báo bảo những tên gia đinh mời Tô lão gia ra gặp mặt. Thế mà chẳng hiểu sao ngồi cả ngày mà không gặp được lão gia. Một người đức cao vọng trọng, hiểu lễ nghĩa như lão gia, làm sao có chuyện để khách chờ đợi như thế. Rõ ràng do lũ gia đinh này không chịu thông báo cho lão gia. Hành vi như vậy là xem thường bổn quan, cũng là gián tiếp xem thường thánh thượng và mệnh quan triều đình. Với những tên gia đinh vô lễ, không biết trời cao đất dày như thế này, bổn quan tự thấy có trách nhiệm phải dạy dỗ.”