Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 59: Quan Trường (11)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 59: Quan Trường (11)


Thanh Nguyên vừa rót thêm nước vào tách trà của mình vừa ôn tồn nói
“Nếu dễ dàng bị vài tên tiểu tặc cướp mất chuyến tiêu, đến nỗi mạng cũng không còn, thì Trân Bảo sao có thể ngồi lên vị trí tiêu cục đệ nhất thiên hạ. Vả lại, người đã bị bắt, mạng cũng không giữ được, cớ sao còn không chịu khai ra nơi giấu chuyến tiêu đó chứ. Bộ Hình đã dúng đến ” Chung quốc Thập đại hình pháp” (mười loại hình phạt tra tấn) tàn khốc nhất, vậy mà chúng vẫn nhất quyết không chịu hé răng nửa lời, luôn miệng nói không biết. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là chúng tực sự không biết, bởi chúng vốn đâu phải hung thủ.”
“Nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là ta còn sống.”
“Nghe nói, Chung Vệ quân là đội quân được Minh đế huấn luyện để bảo vệ hoàng tộc Chung quốc. Trên người họ luôn có thủ sẵn một thanh đoản đao, gọi là Chung đao, trên cán đao có khác chữ Chung, đây là vật đại diện cho thân phận Chung quốc quân của họ Tất cả các Chung quốc quân đều phải tuân theo một quy tắc bất di bất dịch Đo là nếu chẳng .may họ bị tập kích, thì trước khi chết, dù phải vắt cả chút hơi tàn, cũng phải tìm cách hủy chữ Chung trên đao thanh đao này, đao còn người còn, đao mất người tuẫn. Thế nhưng khi khám xét hiện trường vụ án, Bộ Hình không hề tìm ra thanh đao đó.”
“Nhưng ta đâu còn là người của Chung Vệ quân. Hơn nữa, nếu thanh đao đó đã bị hủy thì việc không tìm thấy cũng là hợp tình hợp lý. Cớ sao…..” Tiêu Bảo hỏi lại
“Không, họ không hủy bỏ thanh đao, mà chỉ hủy chữ Chung trên cán đao. Còn lưỡi đao thì vẫn nguyên vẹn.”
“Nếu vậy thì có thể nó sẽ lẫn với những thanh đao bình thường khác. Làm sao ngươi biết Chung đao không lẫn vào trong đống đổ nát đấy”
“Đúng vậy. Nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt. Rất dễ lầm lẫn. Nhưng thực chất, thanh Chung đao được rèn từ công thức cổ truyền đặc biệt của họ Trương, hoàn toàn không bị gỉ ( Sắt nguyên chất đấy.). Trên đời này chỉ có hai loại vũ khí được rèn theo công thức này, một là thanh Chung đao của Chung Vệ Quân, hai là mũi tên Truy Phong danh chấn thiên hạ. Chỉ có Chung quân cùng người của Trương gia mới phân biệt được sự khác biệt của Chung đao và những thanh đao khác. Để lại thanh Chung đao mất chữ Chung cũng là cách báo hung tin giữa các Chung quân, một khi thanh đao được tìm thấy, nghĩa là một Chung quân đã chết. Nếu ở hiện trường không có đao, vậy nghĩa là ông chưa chết. Và điều quan trọng nhất giúp tôi khẳng định ông còn sống, đó là, ông vẫn là một Chung quân, hơn nữa còn là một Chung quân rất trung thành”
Dừng một chút, cô nhìn thẳng vào mắt Tiêu Bảo, gằn từng tiếng
“Tiêu cục trưởng, ông dám thề trước Thủy thần, rằng đã thực sự rời khỏi Chung Vệ quân sao?”
Sắc mặt Tiêu Bảo trắng bệch ra, nhưng giọng nói vẫn không hề hoảng loạn, hắn nói
“Việc ta không còn là Chung quân là chuyện đã được ghi vào “Chung quốc Điều quân sách” (lịch sử điều động quân đội của Chung quốc). Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thanh Nguyên cười khẽ, nói
“Tiêu cục trưởng không cần đem những cái lớn lao đó ra hù dọa tôi, lá gan của tôi nhỏ lắm. Tôi chỉ biết, trong giang hồ, muốn rửa tay gác kiếm thì chỉ cần một thau nước vàng (bạn nào xem truyện võ hiệp thì hiểu, muốn rút khỏi giang hồ thì phải dùng một thau nước bằng vàng rửa tay.), nhưng hoàng cung là chốn nào chứ. Chung Vệ quân các người sống trong cung bao nhiêu năm, e rằng đã biết không ít những bí mật nhạy cảm trong cung cấm, nói muốn đi là đi sao. Đã là Chung quân thì suốt đời cũng là Chung quân. CHỉ có người chết mới được rời khỏi. Tuy nhiên, cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó là những người được hoàng đế phái đi để trà trộn vào dân gian. Chẳng hạn như Tiêu cục trưởng đây.”
Tiêu Bảo không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt hắn ẩn chứa sát khí, nhưng giọng nói thì vẫn ôn hòa
“Ngươi biết quá nhiều.” Tay hắn cọ nhẹ thanh kiếm bên hông. Thân kiếm sáng choang phản chiếu anh mặt trời làm lóa mắt người.Thanh Nguyên dửng dưng nhìn thanh kiếm được rút ra. Tiêu Bảo ngạc nhiên
“Ngươi không sợ?”
“Nếu như mũi kiếm này cắm vào ngực tôi, lúc đấy tôi mới sợ. Sợ danh tiếng của Chung Vệ quân bị vấy bẩn. Một Chung quân đích thực không bao giờ hành động hồ đồ như vậy.””
Tiêu Bảo tuốt kiếm vào vỏ, nói
“E rằng người của ngươi đã bao vây nơi này, ta vốn không có cơ hội trốn thoát. Ngươi, rốt cuộc là ai?”
———
Mười ngày sau. Hạo thành. Điện Liêm Chính. Còn một nén nhang nữa là đến giờ Ngọ.
Cái nắng gay gắt giữa trưa dường như không mấy ảnh hưởng đến sự trang nghiêm, tôn quý tại cung điện xa hoa bậc nhất này. Những tia nắng chiếu vào chiếc ghế rồng bằng vàng ấy, càng khiến nó tỏa sáng rực rỡ, làm lóa lòng người.
Tông đế ngồi trên ngai vàng người người thèm khát, nhìn xuống các thần tử trong triều.
Ngay giữa đại điện là Binh bộ thượng thư cao quý Phạm Vinh. Trên người ông ta toàn là vết thương, bộ dạng chật vật gầy yếu, còn đâu bóng dáng quyền quý ngày xưa. Nhưng ánh mắt sáng quắc, đầy uy thế mà không chút hung tợn ngày nào thì vẫn không thay đổi.
Trước mặt ông ta là cái lư hương mạ vàng bóng loáng. Trong lư hương chỉ có một nén nhang duy nhất. Nén nhang đã cháy hết một nửa. Mỗi khi một phần tro nhang rơi xuống, nén nhang ngắn thêm một chút, mạng của ông ta lại cận kề thần chết thêm một ít. Cuối cùng, nén nhang cháy hết.
Khóe mắt Trần Thảo đỏ hoe, nhưng cũng là một người từng lăn lộn nhiều năm trên quan trường, hắn thừa hiểu giờ đây có nói gì đi nữa cũng vô dụng, chỉ rước thêm họa vào thân.
Trịnh Long nở nụ cười đăc ý, bước ra khỏi hàng ngũ, giọng điệu kính cẩn nói
“Thưa thánh thượng, kỳ hạn mười ngày đã đến, không thể trì hoãn thêm nữa. Xin thánh thượng lập tức ban chỉ hành hình Phạm Vinh.”
Phạm Vinh trừng mắt nhìn hắn, rít lên
“Tên khốn, rồi ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Lời vừa dứt, đã lãnh ngay một cú đá vào người. Trịnh Long cười khinh bỉ
“To gan, thân phận ngươi là gì mà dám nhục mạ mệnh quan triều đình. Ngươi tưởng ngươi còn là một thượng thư cao quý sao? Bây giờ ngươi là tử tù, ngay cả một tên nô lệ bán nước còn không bằng. Đá ngươi còn làm bẩn thêm giày ta.
Trần Thảo bức xúc nói
“Dầu gì cũng là quan đồng liêu bao nhiêu năm nay, sao đại nhân nỡ…..”
Trịnh Long cười đáp
“Đại nhân là bậc quan tam phẩm cao quý, hà cớ gì đánh đồng mình vơi hạng tử tù như thế.”
Tông đế phiền chán phất tay
“Các khanh đừng cãi nữa, trẫm thấy mệt mỏi, hay là để lần khác bàn tiếp.”
Dung quốc công lên tiếng ngăn cản.
“Thánh thượng, một vụ trọng án như vậy đáng lẽ phải hành quyết từ lâu rồi, thế mà thánh thượng năm lần bảy lượt trì hoãn. Thậm chí dù chứng cứ rõ ràng mà vẫn tin tưởng lời nói hươu nói vuợn của một vị quan ngũ phẩm vắt mũi chưa sạch, trì hoãn thêm mười ngày. Bây giờ thì kỳ hạn đã đến rồi. Tuy không thể phủ nhận công lao của Phạm thượng thư, nhưng có câu “Thiên tử phạm tội đồng tội thứ dân.” Nếu thánh thượng còn tiếp tục trì hoãn nữa, sẽ không tránh khỏi dị nghị bàn tán của quần thần, cùng sự bất mãn của dân chúng.”
“Xin thánh thượng mau ban chỉ hành hình.” một loạt giọng nói đồng thanh vang lên, Một bàn tay không vỗ ra tiếng, nhưng đồng loạt bao nhiêu lời thỉnh cầu như vậy, khí thế như vậy, rõ ràng là đang lấy thịt đè người.
Tông đế nhìn tấm thánh chỉ trên bàn rồng. Là thánh chỉ hành hình, bên cạnh là Chung tỷ cao quý, chỉ cần hắn đóng dấu vào, thì Phạm Vinh cầm chắc cái chết.
Hắn càm Chung tỷ lên, hắn thấy ánh mắt đắc ý của Dung quốc công. Khi Chung tỷ chỉ còn cách thánh chỉ một đốt tay, thì giọng nói lanh lảnh của viên thái giám vang lêb
“Trần đại nhân, Lâm thái úy cầu kiến.”
Tông đế nhếch mép cười, tuyên
“Truyền.”
Hắn khoan thai bỏ Chung tỷ xuống, thả lòng người dựa vào ngai vàng.
Từ cổng đại điện, Thanh Nguyên tự tin bước vào, Cả trăm ánh mắt trên đại điện đều tập trung vào hai người. Cô đứng trước mặt thiên tử, ngẩng cao đầu quỳ xuống, tầm lưng thẳng không hề có chút hèn mọn.

“Trần Thanh Nguyên bái kiến thánh thượng.”
Tông đế hòa ái mỉm cười, so với vẻ thâm trầm đáng sợ lúc đối mặt Dung quốc công thì quả là một trời một vực. Hắn nhìn gương mặt sưng húp, cái trán được băng bó, cùng nhiều vết thâm tím trên người Thanh Nguyên, nói
“Trần ái khanh vất vả rồi.”
“Không vất vả, không hề vất vả”
Tông đế thở dài
“Ái khanh về đúng lúc quá, trẫm đang định hạ chỉ ban chết cho Phạm thượng thư. Ái khanh còn nhớ ước hẹn mười ngày trước của chúng ta chứ?”
Thanh Nguyên trả lời
“Tất nhiên thần nhớ chứ. Thần không làm nhục thánh mệnh, đã tìm ra bằng chứng chứng munh Phạm thượng thư vô tội, đồng thời còn tìm ra số quân hưởng đã mất.”
Tông đế hứng chí vỗ mạnh xuống bàn, nói
“Quả không hổ danh là ái khanh của trẫm. Tốt. Trẫm muốn xem khanh làm sao để chuyển bại thành thắng.”
Dung quốc công ngẩng đầu dậy, chắp tay thưa
“Thánh thượng. Nén nhang đã đốt hết, thời hạn mười ngày đã qua, cho dù Trần đại nhân có tìm ra chứng cứ thì cũng vô dụng. Lúc đầu thánh thượng nói, nếu qua mười ngày mà không tìm ra chứng cứ thì sẽ tuyên Phạm Vinh tội chết. Mong thánh thượng thực hiện lời hứa.”
Trần Thảo cũng quỳ xuống, gấp gáp nói
“Nhưng chỉ mới vượt quá chưa đầy nửa nén nhang. Mong thánh thượng suy xét”
“Trễ là trễ, trễ một canh giờ cũng là trễ, trễ một nén nhang cũng là trễ. Quan vô hý ngôn. Trần thượng thư nói vậy, chẳng khác nào xem nhẹ kim khẩu của thánh thượng. Nếu thánh thượng đồng ý với ông, khác nào tự vả vào mặt mình, biến uy nghi của thiên tử thành trò cười trong thiên hạ.” Dung quốc công nói.
Tông đế khẽ gõ vào mặt bàn, nói
“Có phải quốc công cảm thấy trẫm nên tuân thủ theo những gì mình đã nói không?”
“Quân bất hý ngôn.” Dung quốc công lặp lại.
Vừa dứt lời, Tông đế liền cầm ly trà trên bàn, ném xuống đại điện,tức giận quát to
“Vậy tại sao trẫm đã ra điều lệ xử trảm vào mùa thu, các khanh còn kiến nghị xử trảm ngay chứ. Trần khanh gia trễ chưa đầy nửa nén nhang thì không được, còn các khanh đòi xử sớm đến mấy tháng trời thì hợp tình hợp lý. Thần là các khanh mà quỷ cũng là các khanh. Các khanh đang xem trẫm là trò đùa sao,, chỉ cần đồng loạt quỳ xuống dập đầu thì nói hươu nói vượn gì cũng được, muốn xỏ mũi trẫm đi đâu thì đi sao? Cá Các khanh có phải đang xem thường trẩm không, Lời nói nhất thời của trẫm thì ghi nhớ từng lời, còn những gì đã viết rõ ràng trong luật lệ Chung quốc, thì không ai tuân theo. Các khanh muốn bá tánh của trẫm tuân theo luật pháp, nhưng chính các khanh lại xem thường nó. Các khanh là quan phụ mẫu cái nổi gì?”
Các quan sợ xanh mặt, đồng loạt quỳ xuống, Dung quốc công vẫn không thay đổi thái đội, tấm lưng cao ngạo nghễ đứng thẳng, không xem long uy của Tông đế ra gì.
A Thuận nhanh tay rót lại một tách trà khác.
Kỳ vương khuyên ngăn
“Hoàng huynh bớt giận.”
Cuối cùng, sắc mặt Tông đế hoàn hoãn trở lại, giọng nói cũng bớt gay gắt hơn. Hắn trừng mắt nhìn đám thần tử, nói
“Trẫm là thiên tử, trẫm nói Trần Thanh Nguyên không sai hẹn là không sai hẹn, ai dám điều tiếng, ngăn cản, chém không tha.”
Không ai dám phản đối thêm lời nào. Dù tức giận đến mức nào, Dung quốc công vẩn là một cao thủ chính trị, hắn thừa hiểu, dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng Tông đế vẫn là thiên tử của đất nước này. Nếu ngay cả lời nói của thiên tử cũng không để vào mắt, vậy thì sau này, khi họ Dung làm chủ thiên hạ, còn ai nghe lệnh hắn nữa.
Hắn chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, cúi đầu lặng lẽ lui vào hàng ngũ.
Tông đế phất tay
“Trần khanh gia, khanh nói đi.”
Thanh Nguyên cung kính thưa
“Xin thánh thượng cho phép thần tuyên triệu một người ạ.”
“Chuẩn tấu.”
Cô hường mặt về phía công lớn, giọng nói trầm khàn khẽ vang lên giữa đại điện tĩnh mịch
“Cho truyền Tiêu Bảo.”
Vừa nghe đến hai chữ “Tiêu Bảo”, cả đại điện truyền lên nhiều âm thanh xì xao to nhỏ. Những tiếng nói đứt quãng vang lên, mọi người tròn xoe mắt nhìn nhau, “chẳng lẽ là trùng tên”
Thân ãnh gầy gò, quần áo rách nát, khuôn mặt thâm tím đầy vết sưng, hai chân dầy vết kiếm, đến nỗi phải nhờ người dìu vào đại điện, nhưng khí chất mạnh mẽ, tràn ngập sát khí của một Chung quân thì không thể nhầm lẫn vào đâu được..Đích thực là Tiêu cục trưởng nổi danh giang hộ.
Tông đế ngạc nhiên cực độ, hỏi
“Tiêu Bảo, ngươi là Tiêu Bảo, ngươi còn sống sao?”
Tiêu Bảo khóe mắt rưng lệ, dập đầu nói
“Tiêu nhân đúng là Tiêu Bảo, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về gặp thánh thượng.”
“Nhưng chẳng phải ngươi đã chết mất xác rồi sao? Làm sao ngươi lại trở về được.” Kỳ vương hỏi.
Tiêu Bảo muốn nói gì đó, nhưng mỗi khi cử động miệng, khóe môi lại nứt toác ra, bật cả máu.
“Trần khanh gia, khanh nói đi.” Tông đế ra lệnh.
“Vâng, thưa thánh thượng.”
Phạm Vình ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hắn ẩn chứa một loại cảm xúc không tên.
Thanh Nguyên ngẩng cao đầu, trầm giọng nói
“Thần tìm được Tiêu cục trưởng ở một ngọn núi gần trấn Ngũ Hổ, và bắt trọn lũ sơn tặc.”
Trần Thảo nghe vậy, bèn liếc Trịnh Long, mỉa mai

“Trần Ngũ Hổ? Lần trước, lũ cướp mà Trịn thượng thư bắt được là băng tặc tử trú tại trấn Thương. Vậy ý của Trần đại nhân là, đám sơn tặc mà Trịnh thương thư bắt được mười ngày trước, không phải là hung thủ thật sự. Cũng có nghĩa là, Trịnh thượng thư chưa kịp điều tra rõ ràng, đã vội đổ oan người khác.”
“Chứng cứ rành rành ra đấy mà còn là giả, thì theo Trần thượng thư, thế nào mới là thật? Trần thượng tư chớ ăn nói hàm hồ.” Trịnh Long phản bác.
“Chứng cứ rành rành thật, hay chỉ là sự ngụy tạo, thì chỉ có mình Trịnh thượng thư biết rõ.” Thanh Nguyên chen mồm.
“Trần đại nhân, dù sao ngươi chỉ là bậc quan ngũ phẩm, Trinh thương thư là quan tam phẩm. Xét trên chức vị, hơn ngươi hai bậc, xét trên tuổi tác, xứng làm trưởng bối của ngươi. Có thể đứng trước mắt chúng ta đường hoàng nói chuyện như vậy đã gọi là rất nể mặt ngươi rồi, chớ nên quá phận.” Là Dung quốc công.
“Dù là thánh tăng, nếu không giữ đạo thì vẫn sẽ bị trục xuất khỏi chùa. Huống chi là người phàm.” cô nói.
“Ngươi dám vu oan cho bản thượng thư” Trịnh Long gân cổ lên quát.
“Có vu oan hay không thì hắn là nên đợi Trần đại nhân trình tấu rõ ràng đã. Nếu Trịnh thượng thư thực sự vô tội, thì lúc đó, chính tay bản vương sẽ trừng trị Trần đại nhân. Trịnh thượng thư cứ gân cổ lên như thế, sẽ càng khiến người khác nghĩ ông có tật nên mới giật mình đấy.” Kỳ vương đột ngột xen vào cuộc tranh cãi.
Thái độ của hắn không lạnh không nhạt, nhưng rõ ràng đang có ý muốn bảo vệ cô.
Tông đế nhíu mày, phát tay
“Trần khanh gia, trẫm ân chuẩn khanh được nói thẳng, không phải kiêng dè gì cả.”
Thanh Nguyên quý xuống nhận mệnh, rồi lại thẳng lưng đứng dậy. Đứng trước đại điện xa hoa bậc nhất, giữa những đấng quân hùng thiên hạ, nhưng khí chất vẫn không thua kém kẻ nào, đích thực chỉ có cô.
Giọng nói sang sảng mạnh mẽ vang lên đều đều, mọi người tập trung lắng nghe.
“Giờ Ngọ ngày hai mươi, cả đoàn tiêu do Tiêu cục trưởng dẫn đầu tiến vào trấn Thương nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng không may, họ đã rơi vào ổ phục kích của lũ cướp. Những tên cướp này đã cải trang thành người của khách điếm, bỏ thuốc mê vào thức ăn của đoàn tiêu. Nhờ vậy mà bắt trọn cả đòan, cướp sạch chuyến tiêu. Tiêu cục trưởng bị chúng bắt về hang ổ ở ngọn núi gần trấn Ngũ Hổ. Bị đánh đập, bỏ đói, may mắn cuối cùng đã được thoát thân.”
“Phóc.” tiếng cười phụt phát ra. Bình vương buông tách trà xuống. Giọng nói rất hiền hòa, hệt như cái danh xưng Hiền vương, nhưng ý tứ trong câu nói lại sắc như lưỡi dao
“Câu chuyện cười của Trần đại nhân kể quá đặc sắc, bản vương không nhĩn được nên đành thất lễ. Một đoàn tiêu lớn, đang bảo tiêu quân hưởng của triều đình mà lại sơ suất đến nổi để sơn tặc bỏ thuốc vào thức ăn sao? Đó là chưa kể triều đình còn “Thánh y” Văn thái y đi theo. Nếu ngay cả Văn thái y cũng không phát hiện ra độc chất, vậy thì ta thật sự rất muốn gặp mặt kẻ đã hạ độc, để thỉnh giáo xem y là thần thánh phương nào, mà loại độc dược đó, rốt cuộc là thần dược lợi hại thế nào?”
“Vậy thì sẽ khiến Bình vương thất vọng. Người hạ độc chỉ là một tên sơn tặc tầm thường, còn lại độc đó, chỉ là thuốc mê vài hào một cân bán đầy ngoài chợ” Cô trà lời.
“Thế nhưng nếu thần nói, chính Văn thái y đã cấu kết với lũ sơn tặc, dù biết trong thức ăn có thuốc mê nhưng vẫn không ngăn cản mà ngược lại còn khẳng định không có vấn đề gì, thì sao?”
“Cái gì?” Bình vương kinh ngạc nhìn cô. Không chỉ hắn mà tất cả những người có mặt trong đại điện đều quay sang nhìn cô.
“Văn thái y là vị thánh y đức cao trọng vọng, không màng danh lợi tiền bạc, sao có thể tiếp tay cho sơn tặc.” Dương Vinh nói.
“Đúng vậy. Có lẽ chính Tiêu trưởng cục và các tiêu sư cũng nghĩ vậy nên mới không chút nghi ngờ mà dễ dàng sa vào cái bẫy hết sức ngây ngô của lũ cướp.”
“Văn thái y đã chết trong chuyến tiêu, ngay cả hài cốt cũng mang đi hỏa táng rồi, chết không đối chứng, ngươi muốn nói gì mà không được.” Bình vương nói.
“Hài cốt?” Thanh Nguyên vừa hỏi vừa búng tay, lập tức có người mang lên một chiếc hũ lớn. Cô mở nắp hũ ra, thò tay vào, cầm một nắm tro, rải giữa đại điện. “Ý Bình vương là hũ tro này?”
Dương Vinh xông lên định nện một cú đấm vào mặt, nhưng cô đã khéo léo lách người sang một bên, đồng thời giữ chặt tay hắn lại.
Cô dịu giọng nói
“Dương thượng thư, ông bình tĩnh đi. Chỉ là nắm tro của xác gà mà thôi.”
Vừa dứt lời, cô liền buông tay thả hũ tro xuống. Hũ tro vỡ ra, tro cốt bị gió thổi bay khắp nơi, để lộ ra một cộng lông gà chưa cháy hết nằm dưới đấy hũ.
“Thế là thề nào? Ngươi lấy tro cốt gà để lừa chúng ta, có biết là tội gì?” Tông đế nói.
“Bẩm, thần có gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt thánh thượng. Hũ tro này, quả thực là được lấy từ Chung miếu ( Chú thích : Là nơi đựng lập mồ tưởng niệm các triều thần có công với Chung quốc.), trên hũ tro còn cả câu thơ “Thánh y một đời _ Thiên tài bạc mệnh” do đích thân hoảng thượng ngự bút, làm sao giả được?”
“Vậy, ý khanh là…..”
“Ý thần là Văn thái y hoàn toàn chưa chết, đây chỉ là kế ve sầu thoát xác của ông ấy mà thôi. Cái xác được đưa về triều đã bị rạch nát mặt, không thể nhân dạng, không thể xác định được thân phận thật sự. Đó có thể là Văn thái y, cũng có thể là kẻ chết thay xấu số”
Dung quốc công nói
Đại nhân nói thật nực cười, vậy cớ sao không hỏa tang cái xác ấy luôn, nhất cữ lưỡng tiện, vừa xóa hết các dấu vết, vừa tránh khỏi những phiền phức không đáng có. Tại sao phải tìm một con gà để giả làm tro cốt.?”
“Quốc công là người Chung, chẳng lẽ không biết, nước ta thờ Thủy thần, Thủ Hỏa vốn bất dung. Hỏa táng một người, nghĩa là dâng thân thể người đó cung hiến cho Hỏa thần. Thủy thần sẽ kiêng kị mà không tiếp tục phù hộ linh hồn nơi cực lạc. Giết một người sống để thế mạng ình đã là rất tàn nhẫn, sao có thể nhẫn tâm bắt người đó đến chết cũng không Thủy thần bào vệ.”
“Nghĩa là Văn thái y vì mềm lòng nhất thời mà không hỏa táng cái xác chết thay đó, nên mới tìm xác một con gà thiêu sống? Quá phi lý, đã có gan làm chuyện tày đình như vậy, chẳng lẽ còn sợ quả báo?” Dung quốc công hỏi..
“Phãi hay không thì phải đích thân hỏi Văn thái y rồi. Xin thánh thượng cho truyền Văn thái y.”
Văn thái y bước vào. Mỗi bước chân đi kèm với tiếng gông cùm ma sát vào nhau, nghe đến là chói tai. Bộ dạng thê thảm, quần áo rách nát, nhưng vẻ mặt thì bình tĩnh lạ thường. Sự bình tĩnh đó, giống như linh cảm về cái chết của một con voi rừng già. Văn thái y nhấc vạt áo lên khoảng một thốn (là đơn vị đo lường thời xưa, =33,3 cm), hạ gối bên trái xuống trước, rồi từ từ hạ luôn gối phải. Dù bị xiềng xích còng vào tay, nhưng ông vẫn cố chịu đau, kéo giãn khoảng cách giữa hai tay ra khoảng một phân (=3.33 cm ). Ông áp bàn tay xuống mặt sàn, dập đầu xuống, kình cẩn thưa “Ngô hoàng vạn tuế.”
Mọi người nín lặng theo dõi từng động tác của ông, Chung quốc là một quốc gia rất tôn trộng lễ giáo và mang tư tưởng phân biệt giai cấp rất nặng. Những vị quan mang bậc hàm nhất phẩm, thì được phép nhấc vạt áo lên khoảng hai thốn, nhị phẩm thì một thốn rưỡi, tam phẩm thì vừa vặn một thốn, ngũ phẩm thì nửa thốn. Nhưng động tác quỳ diễn ra rất nhanh, trong triều lại có đến cả trăm quan viên lớn nhỏ, thánh thượng cũng chẳng rỗi hơi đi soi xét động tác của từng người một, nên thường chẳng ai tuân theo đúng khoảng cách này, chỉ nhắm chừng đại khái cho qua. Hai bàn tay áp lên mặt sàn được quy định phải cách nhau một phân, và hoàn toàn phải áp chặt lên sàn nhà. Nhưng đang là mùa đông, mặt sàn lạnh băng, áp sàn lên đó chẳng khách chi một cực hình. Nên các quan viên chỉ làm qua loa cho có lệ. Phải có sự thành kính và lỏng trung thành lớn lao thế nào, mới có thể kính cẩn tuân theo từng chuẩn mực nhỏ nhất như vậy.
Trong phút chốc, Thanh Nguyên chợt nghĩ, muốn mọi người tin rằng một người đàn ông đáng kính và trung thành như vậy mà lại phản bội triều đình, thực sự là chuyện không tưởng. Nhưng cô vẫn cầm một bản tấu sớ rất dài, đọc
“Giờ Ngọ ngày hai mươi, thần phát hiện trong nước uống có mùi rất lạ, cảm thấy nghi ngờ, nên đã tìm Văn thái y, đưa chén nước cho ông. Văn thái y đã dùng kim châm để thử độc, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì cả. Thấy vậy, cả đoàn mới yên tam ăn uống, không hề cố kỵ. Đầu giờ Mùi, lúc sắp chuẩn bị lên đường, thì đột nhiên ai nấy bủn rủn tay chân, say xẩm mặt mày. Sau đó, sơn tặc xuất hiện. Vì đã bị bỏ thuốc, nên dù lực lượng đông đảo, nhưng vẫn dễ dàng bị thất thủ.”
Đọc xong, cô đặt tấm tấu sớ vào chiếc khay vàng. A Thuận hiểu ý, vội đi xuống, hạ thấp đầu, hai tay bưng khay dâng cho Tông đế. Tông đế không hề liếc nửa con mắt về khay tấu sớ, A Thuận vẫn không hề thay đổi tư thế, kiên trì đưng yên đấy. Tông đế ngẩng mặt lên nhìn Văn thái y, chỉ nhìn, không hề nói lời nào. Trong cả đại điện to lớn, chỉ có giọng nói của Thanh Nguyên vẫn vang lên đều đều :
“Văn thái y, “Mê thảo” chỉ là một loại thuốc mê tầm thường, mùi nồng, hòa vào nước sẽ làm đục nước. Ngay cả một đại phu tầm thường, không, ngay cả một tiêu sư như Tiêu cục trưởng, còn cảm thấy có sự lạ, vậy mà ông lại không mảy may phát hiện sao? Rõ ràng là có ý thông đồng với tặc tử. Ông còn gì để nói không?”
Những lời buộc tội đanh thép không khiến ông hoảng loạn, ông chậm rãi dập đầu thêm lần nữa, nói
“Tội thần không có gì để nói.”
Dương Vinh bàng hoàng nhìn ông. Trong ánh mắt hắn nhìn Văn thái y, có sự thất vọng, có cả nỗi đau của niềm tin bị đánh vỡ.
“Tôi đã điều tra, ông sinh ra ở Hạo thành, chưa từng rời khỏi Hạo thành một bước, còn lũ sơn tặc đó, cũng đang bị triều đình truy nã gay gắt, chỉ cần ló mặt tại Hạo thành sẽ bị tử hình ngay, chúng chẳng dại gì tự đi vào đường chết, Chắc chắn, cả ông và lũ sơn tặc đều bị một thế lực thứ ba không chế. Biết điều thì mau khai ra kẻ chủ mưu. Ông đã cống hiến cho triều đình hơn hai mươi năm, nếu thành thật, sẽ nhận được sự khoan hồng. Còn nếu dám dối trá thêm nửa lời, thánh thượng sẽ tuyệt đối không tha.”
Văn thái y khẽ liếc mắt nhìn Trịnh Long. Bình vương đột nhiên ngẫm ra điều gì đó, hắn vội vã đứng bật dậy, vừa định quỳ xuống, thì đã nghe Văn thái y đáp

“Hộ Bộ thượng thư- Trịnh Long.”
Chỉ vọn vẻn sáu chữ, nhưng dường như đã rút cạn sức lực của ông.
trịnh Long trợn to mắt nhìn Văn thái y.
“Đúng là ngậm máu phun người. Ta sai khiến ông lúc nào.”
Hắn bước ra khỏi hàng, ôm quyền thưa
“Thánh thượng, ai cũng biết thần và Văn thái y không qua lại với nhau nhiều năm nay, nước sông không phạm nước giếng. Làm sao có chuyện sai khiến ông ta. Hơn nữa, chỉ là lời nói suông một phía, vạn lần không nên tin.”
Trần Thảo nói mỉa
“Trịnh thượng thư, đã biết chỉ là lời nói suông một phía, tội gì phải nhảy cẫng lên như thế?”
Tông đế nhíu mày, hắn giương mắt nhìn xuống đại điện. Ánh mắt đó ẩn chứa sự lười biếng. Đó là sự chán nản của một kỳ thủ nắm được hết các nước đi của đối thủ. Vì đã nắm rõ trong lòng bàn tay nên không còn chút cảm giác hứng thú.
“Văn Tùng, ngươi có bằng chứng gì chứng minh Trịnh thượng thư là kẻ chủ mưu.”
Văn thái y không trả lời, hắn cúi gằm mặt xuống.
“Chắc Trịnh thượng thư đắc ý lắm nhỉ.” Thanh Nguyên đột ngột xen vào. “Mọi chứng cứ đều bị xóa sạch, thư từ qua lại cũng bị đốt hết. Chắc ông đang nghĩ rằng không ai làm gì được ông phải không? Nhưng thông minh sẽ bị thông minh hại đấy.”
Không đợi Trịnh Long phản ứng lại, Thanh Nguyên khẽ cúi người, thưa
“Thánh thượng, thần muốn truyền thêm một người nữa.”
Tông đế khẽ gật đầu.
“Truyền Lưu công công vào điện.”
Vẻ mặt của Trịnh Long chỉ có thể gói gọn trong mấy câu “Mơ hồ, mờ mịt.” Đột nhiên, Bình vương có dự cảm không tốt lành.
Các quan lại trong triều ngơ ngác nhìn nhau. Một vị quan ngũ phẩm khẽ lay góc vạt áo Trịnh Long, hỏi nhỏ
“Trịnh thượng thư, không phải mấy ngày trước ngài đã tuyên cáo Lưu công công bị bắt cóc không rõ tung tích sao? Sao bây giờ lại xuất hiện tại đây?”
Trịnh Long chưa kịp trả lời, thì người đàn ông tóc bạc phơ, thân hình ốm yếu ẻo lả được dẫn vào điện. Cũng như hai người trước, trên người ông ta cũng có vô số vết thương khác nhau. Ông ta run rẩy quỳ xuống, giọng nói chói tai đúng chất thái giám vang lên
“Lưu Phước tham kiến thánh thượng.”
Tông đế tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi lại
“Ngươi là Lưu Phước?”
Lưu Phước khẽ gật đầu.
Trịnh Long vui mừng nói
“Lưu Phước, hóa ra ngươi chưa chết sao? Thật tốt quá.”
Đáp lại thái độ nhiệt tình của họ Trịnh, Lưu Phước nghiến răng, hằn hộc rít
“Mạng của lão nô là mạng hèn, không dễ chết như vậy.”
Mọi người knh ngạc nhìn Lưu Phước. Bởi không ai tin rằng Lưu công công có thể giọng điệu căm phẫn này nói chuyện với chủ thượng của mình.
Cách đây mời năm, Trịnh Long chỉ là một vị quan tả thị lang ngũ phẩm, không được trọng dụng. Có lần, trong chuyến đi săn của hoàng gia, Minh đế đã bị thích khách phục kích. Gã thích khách băn hai mũi tên, một mũi trúng cánh tay hoàng đế. Trịnh Long liều mình ra đỡ mũi tên còn lại, đầu tên găm ngay ngực hắn, mạng sống chỉ còn như vành treo chuông.
Thiên tử bị thương, mà lúc đấy, địa điểm săn bắn của họ lại cách hoàng cung quá xa, thuốc trị thương man theo không đủ, lại sợ thích khách còn mai phục, nên cả đoàn săn bắn vội vã lên đường. Trên suốt đường đi, ai nấy đều quây quanh bên thiên tử, chỉ cón một gã thái giám trẻ họ Lưu, luôn bên cạnh săn sóc Trịnh Long.
Sau này, khi Minh đế tỉnh dậy, đã từng hỏi Trịnh Long muốn ban thường vật gì. Hắn bảo, hắn chỉ muôn có một tùy tùng, là một vị thái giám họ Lưu.
Kể từ đó, Lưu Phước trở thành tâm phúc trung thành nhất của Trịnh Long. Trong suốt mười năm trời chinh chiến trên quan trường, Lưu Phước luôn là cánh tay đắc lực nhất của Trịnh Long.. Lúc Lưu Phước mất tích, Trịnh Long đã treo thưởng một nghìn lượng để tìm kiếm. Một nghìn lượng có thể mua cả một trăm n6 tài, bò ra số tiền lớn như vậy để tìm kiếm một nô tài già là chuyện không tưởng. Nên mới thấy, vị trí của Lưu Phước không tầm thường chút nào.
Thanh Nguyên bước đến gần Lưu Phước, nói
“Lưu Phước, ta hỏi ngươi, ngày đó, Trịnh phủ tuyên bố ngươi đã bị bắt cóc, không rõ tung tích. Ngươi hãy nói cho thánh thượng biết, có thật là vậy không?”
Lưu Phước ngẩng đầu lên, trả lời
“Thưa thánh thượng, thực chất, lã nô không phải bị bắt cóc, mà là bị thủ tiêu để bịt đầu mối ạ.”
“là ai, ai muốn thủ tiêu ông.” Thanh Nguyên nói.
“Là Trịnh Long- Trịnh thượng thư.”
Trịnh Long tức giận thốt
“Lưu Phước, ngươi già lẩm cẩm rồi sao, ăn nói bậy bạ gì thế, ta thủ tiêu ngươi lúc nào.”
“Đúng đấy.” Thanh Nguyên nói “Ai chẳng biết Trịnh thượng thư rất trọng dụng ngươi, làm sao lại thủ tiêu ngươi chứ?”
Lưu Phước trừng mắt liếc Trịnh Long, nói
“Bởi vì lão nô đã năm được rất nhiều bí mật kinh thiên động địa của hắn.”
“Là bí mật gì mà Trịnh thượng thư phảo ra tay thủ tiêu ngươi vậy?”
“Đó là vệc hắn chính là kẻ chủ mưu vụ cướp quân hưởng lần này. Chính lão nô là người đưa thư truyền tin liên lạc giữa hắn và Văn thái y.”
Trịnh Long tức đỏ mặt, chửi ầm lên
“Đồ chó phản chủ nhà ngươi. Rốt cuộc, người khác đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi lại bán đứng cả ta hả?”
Tông đế đập bàn, quát
“Trịnh Long, ngươi xem điện Liêm Chính là nơi nào hả? Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”
“Thần không dám.” Trịnh Long vội vàng quỳ xuống.
Tông đế khộng đếm xỉa hắn, cũng không ch phép đứng dậy. Hắn ra lệnh cho Lưu Phước
“Nói rõ ràng mọi chuyện chop trẫm.”
Lưu Phước bị dọa trước khi thế của Tông đế, cũng không dám nói năng lỗ mãng nữa, giọng cũng nhỏ hớn, nói
“Thánh thượng. Trịnh thượng thư lòng lang dạ sói, vốn đã muốn chiếm quân lương triều đình làm của riêng. Hắn đã mua chuộc Văn thái làm người tiếp ứng với lũ sơn tặc. Chính lão nô là ngươi đưa tin, trao đổi giữa hai người họ. Sau khi xong việc, Trịnh thượng thư muốn thủ tiêu Văn thái y để bịt đầu mối. Nhưng trước đây, lão nô đã từng chịu ân huệ của Văn thái y, lão nô không muốn trơ mắt nhìn ân nhân chết thảm. Nên đã lén báo tin cho Văn thái y. Nhờ vậy mà ộng ấy mới tránh được một kiếp. Sau khi biết được việc này, Trịnh thượng thư rất tức giận, cho là lão nô đã phản bội hắn. Hơn nữa, lão n6 cũng đã biết quá nhiều việc làm mờ ám của hắn trong bao năm qua. Vì thế, hắn cho người giết lão nô, quăng xác ở ngoại thành. Cũng may, mạng nô tài lớn, chưa chết được, nên mới trở về đây vạch trần bộ mặt ỉa nhân giả nghĩa của hắn.”
Thanh Nguyên mỉm cười đắc thắng nhìn Trịnh Long
“Ông còn gì để nói không?”

Trịnh Long lắp bắp
“Thánh thượng, oan uổng….”
Bình vương chán ghét nhìn hắn. Sao hắn lại có một tên thuộc hạ vô dụng như vậy? Dung quốc công lúng túng nhìn Bình vương, tình huống ập đến quá bất ngờ, hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Bình vương hóa giải cục diện
“Hoàng huynh, vậy còn những chứng cứ mà Trịnh thượng thư có được thì sao? Nên nhớ, người sống biết nói dối, chỉ có vật chết mới đáng tin. Lưu Phước tuy là đấy tớ trung thành của Trịnh thượng thư, lời nói của hắn nghe cũng rất có lý. Nhưng dù sao cũng không có bắng chứng gì. Cả Văn thái y cũng thế, không ai trưng ra được một bằng chứng cụ thể nào cả. Chỉ là những lời nói đầu môi, ai cũng nói được. Đằng này, bằng chứng chỉ tội Phạm Vinh lại quá rõ ràng, không thể chối cãi. Trong một vụ án nếu có đến hai nghi phạm, thì nghi phạm có nghi điểm nhiều hơn, sẽ bị kết tội. Nếu có một người phải đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ án này, thì thần đệ nghĩ, phải là Phạ Vinh mới đúng chứ.”
“Vậy, theo qua điểm của Bình vương, nếu những bằng chứng mà Trịnh thương thư đưa ra là giả, thì Trịnh thượng thư sẽ trở thành nghi phạm duy nhất, đồng thời cũng là thủ phạm. Đúng không?” Thanh Nguyên hòi.
“Tất nhiên, nếu Trần đại nhân chứng minh được điều này, thì bổn vương không còn gì để nói. Nhưng nếu ngược lại, thì Phạm Vinh sẽ trở thành kẻ đầu tiên tưới máu lên thanh đao thành hình của Bộ Hình trong năm nay đấy.”
“Vậy theo Bình vương, “những chứng cứ xác thực” mà ngài nói, là gì?” Thanh Nguyên nói.
Bình vương mỉm cười, koan thai đáp
“Thứ nhất, vì chuyến tiêu lần này vô cùng quan trọng, nên tuyến đường áp tiêu cũng do đích thân thánh thượng lựa chọn, sau đó đích thân vẽ lại bản đồ chuyến tiêu đó rồi giao lại cho Phạm thượng thư. Sau khi Phạm thượng thư xem qua, đóng mộc Binh bộ vào, sau đó lại đích thân giao cho Tiêu cục trưởng. Nói cách khác, ngoài trừ thánh thượng, Phậm thượng thư, và Tiêu cục trường ra, hoàn toàn không có người thứ tư biết được về lộ trình chuyến tiêu. Thế mà cuối cùng vẫn bị rơi vào bẫy mai phục. Tiêu cục trưởng chỉ nắm được bản đồ lộ trình sát giờ xuất phát, nên không có thời gian chuẩn bị. Vậy thì, hung thủ chỉ có một thôi.”
“Không, vẫn còn một người đấy chứ..”
Bình vương ngẩn ra, phải mất một lúc mới ý thức được điều cô đang ám chỉ, hắn nói
“Ý của đại nhân là, hoàng huynh ta là kẻ tiếp tay với giặc, tự gài bẫy chính mình?”
Kỳ vương nghe thế, vội quát lên
“To gan, ngươi dám mạo phạm thánh giá sao?”
“Trẫm cũng muốn nghe xem, rốt cuộc, trẫm đã tiếp tay với giặc như thế nào?” Tông đế tỏ vẻ thích thú nhìn cô.
Thanh Nguyên quỳ xuống, nói
“Nếu vi thần vì quá nóng vội mà “Khẩu bất trạch ngôn” (chỉ tình thế cấp bách, khi nói chuyện không thể dùng từ ngữ chính xác để nói chuyện, hoặc chỉ việc nói chuyện tùy tiện mà không suy nghĩ), hoàng thượng có trách phạt không ạ?””
“Trẫ phê chuẩn, miễn là không xúc phạm đến Thủy thần và liệt tổ Chung quốc, trẫm sẽ không truy cứu.”
“Tạ ơn thánh thượng.” Thanh Nguyên chậm rãi đứng lên.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu như nước hồ thu của thiên tử, buông câu hỏi
“Thánh thượng, nếu thàn nói, có kẻ đã dựa vào việc phán đoán thánh ý, mà biết trước được lộ trình chuyến tiêu, từ đó mà cài bẫy mai phục chúng ta, thì ngài có tin không ạ?”
Tông đế sửng sốt nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ.
Dung quốc công nhếch mép cười, bắt bẻ cô
“Trần đại nhân mới chuyển lên Hạo thành không bao lâu, khó trách không nắm vững sơ đồ Hạo thành. Để bản quốc công nói cho đại nhân biết, từ Hạo thành đến Châu thành, có cả chục con đường khác nhau. Đi thẳng là một đường, đi trái một đường, đi phải một đường, đi thẳng rồi quẹo phải cũng hình thành một tuyến đường nốt.. Kẻ nào có thể thần thông quảng đại đến mức trong cả chục con đường đấy, chon trúng con đường theo thánh ý.”
Trịnh Long hừ một tiếng, nói
“Nghe qua đã thấy phi lý rồi.”
Thanh Nguyên không thèm để ý đến những lời cạnh khóe công khai đó. Cô lấy từ trong người ra một cuôn lụa, trước sự tò mò của những gã đàn ông xung quanh, cuộn lụa chậm rãi thả xuống. Trên đó là tấm bản đồ Hạo thành. .
“Các vị đồng liêu thử quan sát kỹ, có nhận ra điều đặc biệt gì không?”
Trịnh thái sư khẽ vuốt chùm râu dài, nói
“Có phãi là, trên tất cả những con đường đến Châu thành, đều không có làng mạc nào?”
“Trịnh thái sư quả là “Gừng càng già càng cay”, sức quan sát quả là hơn người.”
“Vậy thì sao?” Trịnh Long hỏi.
“Quả thật, từ Hạo thành đến Châu thành có rất nhiều đường. Có thể ngang qua rừng Phong Lâm, có thề ngồi thuyền qua sông Tứ Hải, cũng có thể vượt núi Hội Sơn. Tuy nhiên, vì khí hậu quá khắc nghiệt, không thể trồng trọt, nên không có người sinh sống, đường đi không được tu sửa, di chuyển rất khó khăni, lại có rất nhiều chỗ ẩn nấp, cực kì thích hợp để mai phục, chẳng những thế, lại còn có rất nhiều thú rừng nguy hiểm, nói chung là hiểm họa luôn rình rập. Nếu chẳng may bị phục kích thật, thì tại một nơi đồng không mông quạnh, không có bóng người như vậy, cũng chẳng ai mảy may hay biết. Thánh thượng anh minh, sao có thể chọn những con đường như vậy để làm lộ trình áp tiêu. “
“Trong tình cảnh như vậy, chỉ có ba con đường thuận lợi nhất. Một là đi thẳng về phía Tây, đến thẳng Châu thành. Trên đường đi tuy không có làng mạc nào, nhưng có điền trang trồng lúa của nhà họ Phan. Con đường thứ hai là đi về hướng Nam, vòng qua núi Lộc Sơn. Trên núi có một căn cứ luyện binh của quân đội, tất nhiên là cực kì an toàn. Con đường cuối cùng, chính là con đường mà thánh thượng đã chọn, đó là đi về phía Bắc, ngang qua Biên thành, rồi đến Châu thành. Trên đường đi, có trấn Thương, và rất nhiều làng nhỏ khác.”
“Vậy ý ngươi là lũ cướp đó “ôm cây đợi thỏ”, mai phục cầu may ở cả ba chỗ sao?” một vị quan áo xanh chất vấn. Thanh Nguyên nhận ra hắn, hắn là Hộ bộ Hữu thị lang Vu Toàn. “Như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao? Phục kích cả ba chỗ, sẽ đánh động sự chú ý của triều đình. Hơn nữa, Núi Lộc Sơn có quân ta, phía Tây thì có điền trang Phan gia, phía Bắc thì có quá nhiều trấn, làng, nếu người dân thấy có sự xuất hện của người lạ mặt, sẽ báo quan.”
“Hắn chỉ phục kích đúng một con đường thôi, cũng chính là con đường phía Bắc.” Thanh Nguyên nói.
“Nếu như vậy, thì càng khẳng định Phạm thương thư là hung thủ. Chỉ trừ phi được thánh thượng tiết lộ, còn không, ai có thể dò được thánh ý.” Trịnh Long nói.
Thanh Nguyên không trả lời, cô hỏi Tông đế
“Thánh thượng, thần mạn phép hỏi, việc ngài chọn con đường phía Bắc là do ngẫu nhiên hay có tính toán ạ?”
Tông đế khẽ xoa cằm, vẻ mặt hứng thú, nói
“Khanh đoán thử xem.”
“Theo thần đoán, thánh thượng sẽ không chọn đi qua núi Lộc Sơn. Mấy tháng nay, có quá nhiều thiên tai xảy ra liên tục, triều đình mải lo cứu trợ, quốc khố không đủ để phân phát quân hưởng cho quân đội. Vì Châu thành xảy ra lũ lụt nặng nề nhất, binh lính quân dân trong thành dễ tức nước vỡ bờ mà gây chuyện không hay, nên thánh thượng mới phải phân phát quân lương cho quân đội Châu thành trước. Những nơi khác vẫn đang trong tình trạng thiếu hụt quân hưởng, bao gồm các binh lính đang luyện bình ở Lộc Sơn. Nếu chọn con đường vòng qua núi Lộc Sơn, binh lính trên núi sẽ biết được triều đình phát quân lương cho Châu thành xa xôi, mà không phát cho họ, dù họ đang ở gần Hạo thành nhất. Như vậy, khiến họ có cảm giác không được triều đình trọng dụng, sẽ tạo ra những lời đồn không hay ho, làm suy nhụt chí khí quân đội, tạo nên sự bất mãn của quân lính. Vậy nên, lúc này, chỉ còn hai con đường để lựa chọn. Còn về con đường phía Nam. Chỉ là một tran trại trồng lúa nho nhỏ, thế mà lúc nào cũng được canh gác cần mật, nghe nói không ít cao thủ giang hồ từng ra vào nơi này, nông dân trong đấy, ai nấy đều cao to lực lưỡng, mặt mũi hung tợn. Nếu là trồng lúa, theo lẽ thường, thì nên chọn những nơi gần các thành, trấn để dễ dàng buôn bán, sao lại chọn nơi khỉ ho cò gáy như vậy. Chỉ trừ phi có điều mờ ám. E là thánh thượng cũng nghĩ vậy, nếu chọn con đường phía Nam, sẽ “Đánh rắn động cỏ”, kinh động Phan gia. Thánh thượng anh minh, tất nhiên sẽ không chọn phía Nam.”
Nét mặt Tông đế ngưng trọng, hắn nhìn Trịnh Long, mắng
“Tên nghịch tắc này, quả nhiên là ngươi cấu kết với sơn tặc.”
Trịnh Long vội quỳ xuống
“Thánh thượng, oan uổng…..”
“Còn dám kêu oan” Tông đế vừa nói vừa lục tìm gì đó trong đống tấu chương, cuối cùng, hắn lôi một quyển tấu chương ra, trên đó đề tên “Trịnh Long”, hắn quát
“Hôm đó, trẫm đang phân vân xem nên chọn con đường nào, thì nhận được quyển tấu chương này của ngươi. Ngươi viết rằng điền trang Phan gia có điều khuất tất, muốn triều đình nhanh chóng điều tra. Bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy những lời ngươi nói hốm ấy đều có hàm ý lung lạc trẫm. Cái gì mà xin thánh thượng khoan manh động, phải có chứng cứ rõ ràng mới lật tẩy chúng. Nghe ngươi nói vậy, trẫm mới quyết định không chọn con đường phía Nam. Hóa ra, ngay từ đầu ngươi đã muốn gài bẫy cả ta, ngươi thật to gan.”
Các quan viện quay qua nhìn nhau, sao tình hình lại chuyển biến nahnh đến thế.
Trịnh Long há hốc mồm, quả là còn oan hơn Đậu Nga. Những lời nói vô thưởng vô phạt đó, bây giờ lại trở thành chứng cớ buộc tội hắn.
Bình vương vẫn bình tĩnh mỉm cười, hắn quay lên nhìn Tông đế, nói
“Hoàng huynh, đó có thể chỉ là những lời nói trong lúc nhất thời của Trịnh thượng thư. Trong tình cảnh đó, lời nói của Trịnh thượng thư là những lời can ngăn của một bậc thần tử trung thành và rất hợp tình hợp lý, nếu chỉ vì vậy mà kết tội một bậc thần từ, e rằng sẽ gây ra những điều dị nghị không hay. Trung thần nhụt chí, cho dù có lời muốn nói, cũng phải suy tính thiệt hơn, bo bo giữ mình, sợ gây họa,. Thần đệ cảm thấy, giả thuyết Phạm thượng thư đã tuồn tấm bản đồ cho lũ sơn tặc nghe thuyết phục hơn. Vả lại, trong tấm bản đồ tìm được trong tay bọn lính, còn có cả dấu mộc của Binh bộ. Con dấu đó, chỉ có thượng thư được giữ. Cứ cho Trịnh thượng thư là hung thủ, ông ta có thể đoán được lộ trình của đoàn tiêu, có thể vẽ lại tấm bản đồ y chang, nhưng chẳng lẽ ông ta tài tình đến mức có thể đột nhập vào phủ thượng thư, trộm con mộc của Binh bộ, rồi đóng lên đó sao? “
“Sao vương gia không nghĩ đến giả thuyết khác, chẳng hạn như, có người làm giả con dấu của Binh bộ thì sao?”
Bình vương vẫn mỉm cười, có cảm giác trên mặt hắn lúc nào cũng là nụ cười hòa nhã như gió xuân. Nhưng chính vì quá hoàn mỹ nên luôn có cảm giác không thật.
“Tất cả những con dấu của triều đình, từ Ngọc tỷ đến con dấu Binh bộ, Hộ bộ, Hình bộ….đều do những sư phụ trạm khắc hàng đầu trong cung tỉ mỉ khắc ra. Từng nét, từng nét chữ trên mỗi con dấu đều rất tinh tế và độc đáo, có một không hai, không ai có thể bắt chước được. Tổ tiên Chung quốc chúng ta sợ có kẻ mua chuộc những sư phụ chạm khắc đó làm giả con dấu, gây ra hệ quả nghiêm trọng, nên sau khi làm xong những con dấu này, Minh đế đã cho người chặt tay tất cả bọn họ, đồng thời, chữ viết, thơ từ của những người này đều bị hủy bỏ để tránh hậu họa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.