Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 60: Quan Trường (12)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 60: Quan Trường (12)


“Vậy còn mực đóng dấu thì sao? Cũng không thể làm giả, đúng không?” Thanh Nguyên hỏi.
“Mực đóng dấu thì càng không thể. Mực của triều đình được điều chế bằng phương pháp bí truyền, tuyệt không thể làm giả.” Bình vương đáp.
Nghexong, Thanh Nguyên quay sang kính cẩn thưa Tông đế
“Vậy Hoàng thượng, thần có thể cho vời Lưu cộng công, Tổng quản nội vụ trong cung không?”
Thỉnh cầu bất ngờ khiến Tông đế ngạc nhiên, nhưng hăn không hề thắc mắc, không hề trách cứ, như thể, mọi chuyện cô làm hắn đều tuyệt đối tin tưởng
“Chuẩn.”
“Truyền Lưu công công.”
Chẳng mấy chốc, Lưu công công được dẫn lên. Là một lão thái giám bình thường, nhưng ánh mắt rất khôn lõi, già đời, một lão hồ ly chính hiệu.
“Lưu công công, mấy ngày trước ta có đến phủ của Phạm thượng thư. Nghe hạ nhân nói, trong phủ không còn mực đóng dấu nữa, có đúng không? Ông thân là tổng quản nội vụ, sao lại để xảy ra tình trạng này?”
Lưu công công ngẩn người ra, nhưng thân trong chốn cung đình bao nhiêu năm, đâu dễ bị những chuyện vặt vãnh này làm khó.
“Bẩm đại nhân, theo quy định của triều đình, mỗi tháng, các vị quan sẽ được phát một lọ mực in chuyên dùng cho việc đóng dấu. Loại mực quan ngũ phẩm sử dụng là loại mực thông thường, gồm muội than và nhựa thông, thì đã được cung cấp đầy đủ theo quy định, nhưng loại mực dành cho các vị quan tam phẩm trở lên, thì có chút đặc biệt. Ngoài các nguyên liệu trên ra, còn có thêm bột chu sa. Bột chu sa này là do Xuân quốc tiến cống. Tuy nhiên năm nay, Xuân quốc rơi vào chiến loạn liên miên, nên số lượng bột chu sa năm nay tiến cống cực kì ít, chỉ có khoảng mười cân. Vì thế, từ nhiều tháng trước, thánh thượng đã ra chỉ hạ lệnh giảm số lượng mực mà mỗi quan viên tam phẩm được cung cấp, từ một tháng một lọ thành hai tháng một lọ, phát vào mỗi đầu tháng. Chiếu lý ra, nửa lọ mực đã đủ dùng trong một tháng, nhưng không hiểu sao……”
“Nghĩa là ông cũng biết việc phủ thượng thư không còn mực đóng dấu.”
“Vâng. Phạm thượng thư có cho người thông bào cho nô tài.”
“Lúc nào?”
“Khoảng cuối tháng mười.”
Cọ quay sang nhìn Phạm Vinh, hỏi
“Pạm thượng thư, nếu hai tháng phát một lần, nghĩa là đầu tháng mười triều đình đã cung cấp mực, sao mới chỉ một tháng đã vơi sạch.”
Phạm Vinh thều thào trả lời
“Do một lúc bất cẩn, ta lỡ làm đổ cả lọ mực.”
Thanh Nguyên khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Bình vương
“Chắc Bình vương hiểu rồi chứ? Đoàn tiêu xuất phát giữa tháng mười hai, thánh thượng giao tấm bản đồ lộ trình cuối tháng mười một, nhưng từ cuối tháng mười, mực đóng dấu trong phủ Phạm thượng thư đã hết sạch.”
Bình vương nhíu mày
“Nhưng như vậy thì sao? Có hai tấm bản đồ tất thảy, một tấm trong tay Tiêu cục trưởng, một tấm tìm thấy trong tay lũ đạo tặc. Cả hai tấm đều có đóng dấu mộc Binh bộ. Nếu không còn mực, vậy thì dấu mộc trong tấm bản đồ của Tiêu cục trưởng thì sao? Chẳng lẽ do người khác đóng giúp à?”
“Thần có thể làm chứng, dấu mộc trong tấm bản đồ của lũ sơn tặc, tuyệt đối không phải do Phạm thượng thư đóng.” Trần Thảo nói vội.
“Khoảng cuối tháng mười một, Phạm thượng thư có nhờ thần ượn lọ mực đóng dấu. Vì lúc đó đã là cuối tháng, nên lọ mực của thần chỉ còn đủ để đóng một lần. Nếu cô đóng thêm dấu mộc thứ hai, thì mực sẽ bị mờ và loang lỗ. Thế mà trong cả hai tấm bản đồ, mực đóng dấu vẫn rất đẹp và đều mực. Nghãi là, trong đó,chỉ có một tấm bản đồ là được đích thân Phạm thượng thư đóng vào. Còn tấm kia, là do người khác đóng.”
Dung quốc công lạnh lùng nhìn Trần Thảo.
“Chỉ là lời nói một phía của Trần thượng thư, cũng chỉ có hai người biết với nhau, không có bằng chứng, bảo người ta làm sao tin đây?.”
Trần Thảo lúng túng không biết trả lời, Thanh Nguyên vội xen vào giải vây
“Chắc Dung quốc công không biết rồi. Mực đóng dấu là tài vật của triều đình, theo quy định, nếu có ượn hay đi mượn, hay làm mất, làm vỡ, đều phải bẩm báo với phủ nội vụ, sau còn phải ghi lại trong sổ sách riêng trong phủ. Muốn kiểm tra xem lời Trần thượng thư nói thật hay giả, chỉ cần lấy sổ sách ra đối chứng là được. Vẫn là câu nói đó, con người là vật sống, biết nói dối, chỉ có bằng chứng là tuyệt đối có thể tin tưởng.”
“Được. Tạm thời không màng đến lọ mực, Trần đại nhân có thể giãi thích cho bổn vương biết, con dấu Binh bộ đó, ai có thể làm giả?Nếu một vật quan trọng như con dấu của triều đình mà cũng có thể làm giả, vậy thì còn gì là kỷ cương và phép tắc ?” giọng điệu của Bình vương đã bắt đầu hung hăng hơn, nhưng nụ cười vẫn hiền hòa như cũ.

“Không có ai làm giả cả.” Thanh Nguyên nói. “Bởi đơn giản ngay từ đầu chỉ có một tấm bản đồ thôi.”
Nụ cười của Bình vương dường như bị đông cứng trên mặt. Ai nấy xôn xao nhìn nhau.
“Các vị thử ngẫm lại xem. Ngay từ đầu, trước mắt chúng ta vốn chỉ xuất hiện có một tấm bản đồ, chính là tấm mà Trịnh thượng thư dâng lên thánh thượng. Vậy thần bạo gan thử đặt giả thuyết thế này, đó là tấm bản đồ mà Trịnh thượng thư tìm được, chính là tấm bản đồ của Tiêu cục trường.”
Nói xong, cô quay qua nhìn Tiêu Bảo
“Tiêu cục trưởng, tấm bản đồ mà triều đình trao ông, nay đâu mất rồi?”
Tiêu Bảo nhíu mày suy nghĩ cốc lát, rồi chần chừ trả lời
“Tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân luôn giắt tấm bản đồ trong người, nhưng không hiểu sao……”
Thanh Nguyên nở nụ cười đắc thắng, nói
“Thánh thượng, tấm bản đồ đó là một vật rất quan trọng, Tiêu cục trưởng luôn giấu chặt trong người. Chiếu lý thì không thể dễ dàng đánh mất như vậy được. Trừ khi có người nhân lúc ông ấy bất tỉnh rồi lục soát thân thể lấy đi mất, để vu oan cho người khác.”
“Ngươi ngậm máu phun người” Trịnh Long hét tướng lên.
“Ngậm máu phun người? Chính Trịnh thượng thư mới là kẻ ngậm máu phun người. Mọi người thử nghĩ xem, con dấu thì không thể làm giả, còn mực mà Trần thượng thư cho Phạm hượng thư mượn thì chỉ đủ dùng một lần. Vậy cách giải thích hợp lý nhất chính là, không hề có tấm bản đồ thứ hai. Có kẻ đã mai phục đoàn tiêu, trộm lấy tấm bản đồ của Tiêu cục trưởng, rồi đem về triều giá họa cho Phạm thượng thư. Trò lừa này sở dĩ có thể làm chúng ta tin sái cổ như vậy, là bởi nó có hai điểm thuận lợi. Thứ nhất, chúng ta luôn nghĩ Tiêu cục trưởng đã chết, người chết thì vật theo, nên chúng ta lầm tưởng tấm bản đồ cũng mất theo ông ấy. Thứ hai, chúng ta luôn tưởng rằng từ đây đến Châu thành có cả chục con đường, nếu lũ cướp có thể biết trước lộ trình mà mai phục chúng ta, thì chỉ có thể là do có người bí mật đưa bản đồ cho chúng. Vì vậy, khi Trịnh thượng thư trưng tấm bản đồ ra, ai cũng nghĩ nó là tấm bản đồ thứ hai đã được sao chép ra, mà không ngờ, nó chính là tấm bản đồ trong tay Tiêu cục trưởng và cũng là tấm bản đồ duy nhất trong vụ án. ” lý luận sắc bén cùng giọng nói mạnh mẽ của cô khiến Trịnh Long không thể tìm ra một lời nào để biện hộ.
Trịnh thái sư khẽ vuốt chùm râu dài
“Nghĩ kỹ lại thì, những gì Trần đại nhân nói rất có lý. Nếu Phạm thượng thư là hung thủ, ông ấy sẽ sẽ không ngu dại gì mà đóng dấu mộc lên tấm bản đồ đưa cho lũ cướp. Cái chúng cần chỉ là lộ trình thôi, cần cái mộc đó để làm gì? Nhỡ sau này lũ cướp đó đem tấm bản đồ đó ra uy hiếp ông ấy thì sao?”
“Đúng đấy. Sao phải làm chuyện dư thừa thế này.” một vị quan phụ họa.
“Đúng là ngay từ đấu chúng ta chỉ thấy có một tấm bản đồ.” một vị khác nói.
“Vậy bằng chứng thì sao?” Tiếng nói của Bình vương nhanh chóng cắt ngang mọi lời bàn tán. “Đúng vậy, có thể giả thuyết của Trần đại nhân là đúng. Nhưng cũng có thể, Tiêu cục trưởng đã làm mất tấm bản đồ của mình, còn tấm bản đồ Trịnh thượng thư dâng lên quả thật là của lũ cướp. Nếu không có bằng chứng cụ thể thì sẽ con cả chục giả thuyết tương tự. Nhưng giả thuyết thì mãi mãi là giả thuyết, không ai có quyền kết tội người khác chỉ bằng những giả thuyết trên giấy như thế.”
Không khí im lặng đến mỗi một cây kim rơi xuống sàn cũng sẽ nghe tiếng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thanh Nguyên. Còn cô thì chỉ nhìn chằm vào Bình vương.
“Nếu thần có thể chứng minh, tấm bản đồ mà Trịnh thượng thư dâng lên là thuộc về Tiêu cục trưởng thì sao?”
Trịnh Long tái mét mặt nhìn Bình vương.
“Nếu vậy thì bổn vương không còn gì để nói, vụ án này giao lại cho Trần đại nhân.”
“Một lời đã định.” Thanh Nguyên nói.
“Tứ mã nan truy.” Bình vương đáp.
Nói xong, Thanh Nguyên nhìn Tiêu Bảo, hỏi
“Tiêu cục trưởng, nếu bản quan nhớ không lầm, thì hình như trong giới áp tiêu các ông, trước khi bắt đầu một chuyến tiêu, các ông thường thực hiện một nghi lễ nhỏ, gọi là lễ “tẩy kỳ” (rửa cờ) bằng Huyết Mã. Nghĩa là dúng máu ngựa, trộn với máu của ông, rồi trộn với rượu Bách Hoa thành một bát lớn. Nửa bát đổ lên tấm cờ, nửa bát còn lại dùng để rửa tay, đúng không?”
Tiêu Bảo gật đầu.
“Tôi còn nghe nói, sau khi dùng Huyết Mã rửa tay, thì phải đợi sau một canh giờ mới được rửa tay lại bằng nước, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy, lúc Phạm thượng thư trao tấm bản đồ cho ông, tay ông có dính Huyết Mã không?”
“Có.”
Nghe đến đây, Trịnh Long thở phào nhẹ nhõm, nói

“Vậy chứng tỏ ta không phải hung thủ rồi, bởi trong tấm bản đồ không hề có dính tí máu nào.”
Nhưng ông ta con chưa kịp vui mừng thì đã nghe Thanh Nguyên nói
“Tất nhiên là không dình rồi. Tấm bản đồ quan trọng như vậy, Tiêu cục trường làm sao dám dùng bàn tay dình máu ngựa đụng vào chứ. Lúc đấy, trên tay ông ấy máu vốn đã khô rồi, nên sẽ không có dấu máu.”
“Vậy làm sao chứng mình tấm bản đồ ấy là của Tiêu cục trưởng.” Kỳ vương hỏi,
“Máu không thể lưu lại, nhưng hương ( mùi) thì được. Rượu Bách Hoa vốn có mùi nồng và khó phai , máu có mùi tanh, một hỗn hợp tanh nồng như vậy, nếu dính trên tay người, dùng nước rửa qua thì không đểlại mùi. Nhưng nếu dính trên giấy không cách nào tẩy rửa, thì có lưu lại mùi không?”
Tông đế trầm ngâm nhìn Thanh Nguyên, trong ánh mắt không thể giấu nổi vẻ tán thưởng. Hắn phất tay ra hiệu, A Thuận hiểu ý, vội lủi đi mất.
“Trẫm cũng muốn xem xem, có lưu lại mùi hương gì không?”
Lát sau, A Thuận cầm một khay vàng đi lên, Tông đế cầm tấm bản đồ nhàu nhĩ đưa lên mũi. Cả triều dường như nín thở theo từng động tác của hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, rồi vứt tấm bản đồ sang một bên. Hắn nhìn Trịnh Long bằng ánh mắt lạnh lẽo
“Hương rượu Bách Hoa vừa nồng vừa thơm, người thường không ngửi thấy được nhưng trẫm tắm trong rượu Bách Hoa từ nhỏ, lẽ nào không ngửi ra sao? Trịnh Longnguoi7 còn gì để chối cãi.”
Tất cả ánh mắt trong triều tấp trung trên người hắn, có chế giễu, có xem thường, có chán ghét.
Hắn dập đầu liên tục xuống sàn
“Oan uổng, oan uổng……”
Dung quốc công thấy sự không ổn, nhưng vẫn cố biện cãi
“Thánh thượng, vậy còn tài sản hơn vạn lượng trong tiền trang của Phạm Vinh mà triều đình điều tra ra thì sao? Nếu không phải trộm từ quân hưởng, thì ở đâu ra ạ?”
Bình vương nheo mắt nhìn Phạm Vinh, hỏi
“Bổn vương cũng muốn biết, một vị quan tam phẩm bổng lộc mỗi năm nghìn lượng như thượng thư, kiếm đâu ra số tiền vạn lượng như vậy?”
“Là của vi thần.” Lâm Hiệp bước ra giữa đại điện, đứng kế Dung Công, khảng khái nhìn Bình vương.”Bổng lộc mỗi năm của thần lên đến vạn lượng, tiền mà thân chuyển cho Phạm thượng thư, là từ bổng lộc gom góp mà ra.”
“Không thân không thích mà đem tặng người khác số tài sàn lớn như vậy, quả thật khiến người khác hoài nghi.” Dung quốc công nói.
“Trước đây, có một binh sỹ vì cứu một người đàn bà mà phải vào chịu cảnh ngục tù. Người binh sỹ đó chính là thuộc hạ của Phạm thượng thư, Phạm thượng thư chỉ vì cứu binh sỹ đó mà bị cách chức. Còn thần, chính là con trai cùa người đàn bà đó.”
Trong triều lại nổi lên không ít những lời bàn tán. Lâm đại nhân vốn xuất thân quyền quí, sao lại trở thành con của một nông phụ nghèo trong lời đồn.
Trước những lời bàn tán không mấy hay ho của mọi người, Lâm Hiệp vẫn không hề biến sắc.
Dung quốc công muốn lên tiếng công kích, nhưng Tông đế đã ra tay chặn họng
“Biết ơn trả ơn là đúng. Lâm thái uy quả là người trọng ơn nghĩa. Việc này đến đây là dừng, trẫm không muốn nghe thêm một lời nghị luận nào nữa.”
Bằng một giọng nói không thể lạnh lùng hơn, Tông đế bắt đầu tuyên án.
“Trịnh Long thân là Hộ Bộ thượng thư, chức cao quyền trọng, thế nhưng lại có những hành vi bất chính, tà tâm vô độ, cả gan dám cấu kết với sơn tặc, cướp quân hưởng của triều đình, tội khó dung thứ, tru di tam tộc. Lũ sơn tặc núi Ngũ Hổ, lộng hành quấy nhiễu dân chng1 bao năm nay, bây giờ còn dám cả gan đánh cướp quân hưởng, tru di tam tộc. Ngày mai giờ Ngọ hành hình. Văn Chương thân là thái y trưởng, được tiên đế nể trọng nhiều lần đề bạt, nhưng lại dám tiếp tay gây tội với Trịnh Long. Đáng ra phải tru di tam tộc, nhưng xét thấy có công cứu giá tiên đế, hơn nữa đã thành thật nhận tội, chỉ xử tội tử, tịch thu gia sản, toàn gia bị biếm thành nô lệ, suốt đời không được đặt chân vào Hạo thành. Giờ Ngọ ngày mai, toàn bộ xử trảm, đích thân trẫm sẽ là người giám sát.”
Lời Tông đế vừa dứt, Trịnh Long đã sợ đến mức run lẩy bẩy, Văn Chương nhắm chặt mắt, không ai nhìn ra biểu cảm của ông ấy.
Dung quốc công vội quỳ xuống, đầu cúi hật thấp, nói

“Thánh thượng, hôm nay tuyên tội, ngày mai đã xử trảm, chỉ vọn vẻn một ngày, có phải là quá gấp gáp rồi không?”
Tông đế giễu cợt nhìn Dung Công, sự lạnh lùng ban nãy tan chảy, chỉ còn sót lại chút khoái trá và mỉa mai
“Trẫm nhớ cách đây mười hôm, ngay giữa đại điện, chính Trịnh Long đã nói rằng, vụ án này là một trong án nghiêm trọng, gây tổn thất nặng nề đến quốc khố, nếu không nhanh chóng xử trảm hung thủ sẽ khiến lòng dân than oán, không còn niềm tin vào triều đình, để hung thủ sống thêm ngày nào, là nghịch thiên lý ngày đó. Hắn đã có lòng lo dân lo nước như thế, trẫm sẽ cho hắn toại nguyện. Hình như hôm ấy, quốc công cũng tán đồng việc hành hình sớm, sao nay lại “câu trước đá câu sau” như thế? Phải chăng vì lần trước hung thủ là Phạm thượng thư, còn nay bị đảo ngược thành Trịnh thượng thư?”
Dung quốc công không hề tỏ ra lúng túng, bình tĩnh đáp trả
“Thánh thượng, vụ án này quả thật còn nhiều uẩn khúc, chứng cứ mơ hồ, không rõ ràng, …..”
Ngọc tể tướng mang vẻ mặt khoái trá khi người khác gặp họa, nói.
“Trần đại nhân và Lâm đại nhân đã dùng tính mạng và chức quan cùa mình để đổi lấy mười ngày tạm hoãn hành hình. Nếu quốc công nhất mực cho rằng Trịnh Long vô tội, vậy hãy làm như họ đi. CHức quan nhất phẩm của quốc công, nếu muốn dioi963 lấy mười ngày hoãn hành hình cũng không phải là không thề.”
Tông đế gật đầu phụ họa
“Nếu khanh muốn, trẫm có thể phê chuẩn.”
Dung quốc công đuối lý, đành nghiến răng nghiến lợi, bàng quan đứng nhìn.
Ngược lại, Bình vương lại tỏ ra không mấy quan tâm. Hắn vừa mỉm cười nhìn Thanh Nguyên, hỏi
“Trần đại nhân quả là tuổi trẻ tài cao, chả trách lại được hoàng huynh nhất mực trọng dụng. Bổn vương tâm phục khẩu phục. Chỉ là ta còn một thắc mắc, mong đại nhân có thể gải đáp cho.”
“Vương gia cứ nói.”
“Bổn vương muốn biết tại sao lũ sơn tặc đó không trực tiếp giết chết Tiêu cục trưởng, để một nhân chứng quan trọng như vậy sống sót, không phải là tự gây phiền phức ình sao?”
Trịnh Hoà vuốt chòm râu dài, từ tốn nói
“Lão cũng cảm thấy kì lạ, cớ gì chúng lại tự để lại hậu họa ình. Hơn nữa, đoàn tiêu mất tích ở trấn Thương, cách trấn Ngũ Hổ cả ngàn dặm, vốn chằng ai nghĩ đến việc Tiêu cục trưởng lại bịị nhốt trong hang ổ sơn tặc trên nùi Ngũ Hổ, sao đại nhân lại biết mà đến giải cứu?”
“Bẩm, trước đây thần có chút sơ giao với Văn Sinh đại phu, con trai của Văn thái y, nên khi hay tin Văn thái y qua đời, bèn đến phúng viếng. Trong lúc vô tình, phát hiện trong hũ tro không đựng tro cốt của Văn thái y, nên đã nảy sinh nghi ngờ. Người Chung quốc ta quan niệm, chỉ có những người cao quý, được đích thân thánh thượng chỉ định hỏa thiêu, thì khi chết, mới có thể mang theo vinh quang về với Thủy thần. Còn những người dân tầm thường, không có công lao hiển hách, khi chết, chỉ có cách về với lòng đất. Thủy và Thổ ( đất ) không xung khắc, Thổ thần sẽ đem thân xác trao lại cho Thủy thần. Còn nếu hỏa thiêu, thì sẽ mãi mãi không được Thủy thần bảo hộ, mãi không siêu sinh. Nếu trong hũ tro là cốt gà, có nghĩa là xác chết không hề bị hỏa thiêu. Nếu vậy, chỉ có một khả năng thôi, đó là cái xác cháy đen được đưa về Hạo thành không phải là Văn thái y, mà là một người bình thường nào đấy. Thần đã cho người lục soát khắp trong ngoài Họa thành. Quả nhiên, trời độ chính nghĩa, thần đã tìm được một ngôi mộ vô danh cách Hạo thành vài dặm. Qua kiểm chứng phát hiện, xác chết trong ngôi mộ đó quả thực là một xác chết cháy đen, chính là xác chết được đem về triều đình. Thần còn phát hiện, nạn nhân bị mất hai chiếc răng cửa. Dấu vết để lại trên nướu răng cho thấy, xác chết đã bị người khác cố tình bẻ gãy răng, chứ không phải tự nhiên rụng mất. Thần có một người bà con sống ở trấn Ngũ Hổ, từng nghe người đó nói rằng, trong trấn có một tập tục kì lạ. Để xử tội những kẻ xảo trá, miệng lưỡi điêu ngoa, các bô lão trong làng sẽ bắt người đó đến từ đường thờ tổ tiên trong trấn, rồi trước mặt người làng nhổ mất hai chiếc răng cửa của người đó. Thần bèn cho người đến trấn Ngũ Hổ điều tra, quả nhiên, xác chết đó đúng là một người dân trong làng, đã bị sơn tặc trên nùi bắt cóc. Thế là thần thân chính đến trấn Ngũ Hổ, bắt trọn lũ cướp.”
Trịnh Hỏa không khỏi gật đầu khen ngợi
“Sức quan sát và suy luận quả thật tài tình. Hâu sinh khả úy.”
“Còn sở dĩ lũ cướp không giết Tiêu cục trưởng, là bởi vì, chúng không tìm đươc chìa khóa mở những cái rương đựng ngân lượng. Thần đã kiểm tra những cái rương đấy, đều đúc bằng sắt, đao kiếm không thể đâm thủng, chỉ có cách dùng chìa khóa mở thôi. Chiếc chìa khóa duy nhất nằm trong người Tiêu cục trưởng, nếu giết ông ấy, sẽ mất cả chì lẫn chài. Nên dù biết là không thể để lại hậu họa, nhưng cũng không thể giết chết.”
“Vậy giờ, những cái rương ngân lượng đó, đang ở đâu?” Bình vương hỏi.
Thanh Nguyên quỳ xuống sàn, vừa dập đầu vừa nói
“Xin thánh thượng thứ tội. Lũ cướp đã giấu các rương ngân phiếu, chúng nhất quyết không chịu khai ra chỗ giấu, thần bất lực, dù đã lục soát cả quả núi cũng không thể tìm ra nơi giấu.”
Tông đế đập mạnh vào bàn, ai nấy giật thót tim. Giọng nói trầm trầm đầy uy quyền của hắn vang lên
“Dương Vinh, Trẫm không cần biết Hình bộ dùng cách gì, tra tấn cũng được, cạy miệng cũng được, rút gân cũng được, nhất định phải bắt chúng khai ra nơi giấu quân hưởng.”
Dương Vinh thức thời, vội quỳ xuống nhận mệnh.
Tông đế lại nói tiếp
“Trần Thanh Nguyên, Lâm Hiệp, Phạm Vinh lên nhận mệnh.”
Nghe tên, cã ba vội quỳ xuống.
“Phạm Vinh vốn là kẻ mang trọng tội, nhưng nay đã rửa sạch nổi oan, phục chức thượng thư tam phẩm, ngày mai bắt đầu hầu triều. Lâm thái úy có lòng chình nghĩa, không màng hy sinh danh lợi để bảo toàn công lý, trẫm rất hài lòng. Nay tăng bổng lộc nghìn lượng, thêm ruộng đất mười mẫu.”
“Không màng danh lợi đã là điều hiếm thấy, có thể đánh liều mạng sống cứu giúp người khác, tấm lòng đáng quý đó, quả là nghìn vàng khó cầu. Trần đại nhân tuy còn trẻ nhưng mưu trí và lòng dũng cảm đã không ai bì kịp. Nay trẫm thăng cho khanh từ Thị lang ngũ phẩm thành thượng thư tam phẩm, thay thượng thư Phan Chí cai quản Lại Bộ. Ngày mai bắt đầu hầu triều.”
“Thánh thượng, vạn lần không thể.” Dung quốc công vội quỳ xuống “Theo quy định của triều đình, thượng thư là một chức vụ quan trọng, muốn lập quan phẩm, phải có sự phê chuẩn của tất cả những vị quan từ nhị phẩm trở lên, người được phong ít nhất phải hầu triều trên năm năm.. Trần đại nhân tuy có tài, nhưng tuổi đời còn trẻ, hầu triều chưa đầy ba tháng, lại không hiểu gì về công việc trong phủ Lại Bộ. Với danh vị Quốc công nhất phẩm, thần không phê chuẩn.”
Trịnh thái sư thận trọng nhìn Thanh Nguyên, rồi lắc đầu
“Thần cũng cho rằng, Trần đại nhân còn non kinh nghiệm, không thể đảm đương chức vị này được.”
Một vị hoàng đế muốn sắc phong thần tử, lại phải thông qua sự phê chuẩn, vậy có khác nào quyền lực rỗng? Thực ra, chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Lúc Sâm đế còn tại vị, có một lần, thái tử Lục quốc đến làm khách. Vị thái tử này mang tặng Sâm đế một bàn cờ nạm thạch ngọc rất đẹp. Thái tử Lục quốc than rằng “Nếu bàn cờ này được điêu khắc từ Lung Linh thì còn gì bằng.”

Lúc ấy, Nam quốc vừa tiến cống một khối thạch Lung Linh quý hiếm. Sâm đế đầu óc đơn giản, cứ tưởng thái tử Lục quốc đang nói đến khối ngọc đó, bèn sảng khoái đáp ứng
“Ai cũng có lòng si cái đẹp, quân tử thì không nên giữ cái đẹp một mình, mà phải dâng cho thiên hạ cùng thưởng thức. Nếu thái tử thích, trẫm sẽ ban tặng Lung Linh cho.”
Thực ra, Lung Linh là một vùng đất nhỏ nằm sát biên giới Lục – Chung, đồng thời, cũng là tên một loại ngọc thạch trứ danh thiên hạ. Sâm đế cứ tưởng Lung Linh là ngọc, không ngờ trong lời nói của thái tử là có ẩn ý.
Ngay lúc đó, thái úy Lâm Khanh, phụ thân của Lâm Hiệp, đã vội liều mình lên can ngăn.
“Thánh thượng, trong thiên hạ này, xét về ngọc, thì ngọc Thượng Quan mới là nhất đẳng, Lung Linh không thề nào sánh bằng. Thái tử là khách quý thượng đẳng của chúng ta, tất nhiên chúng ta phải dùng nghi lễ bậc nhất để tiếp đãi, sao có thể ban tặng loại ngọc Nhị đẳng như “Lung Linh” được. Vừa hay, thần có một người họ hàng sống ở một ngôi làng gần vùng “Lung Linh”. Người này vừa gửi tặng thần một khối ngọc Thượng Quan. Thần muốn “Mượn hoa kính phật”, xin gửi tặng khối ngọc này cho thái tử.”
Lúc ấy Sâm đế mới biết đã trúng kế. Thái tử Lục quốc tức giận mà nói rằng
“Hoàng đế của quý quốc đã nói sẽ ban tặng Lung Linh cho ta, Đường đường là minh chủ một nước, há có thể nuốt lời dễ dàng sao? Ngay cả thánh thượng của ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi đã dám tự tiện quyết định sao? Dù sao ta cũng là thái tử một nước, chỉ có Sâm đế mới có quyền đàm dạo với ta, sao có thể để một tên tôi tớ như ngươi khua môi múa mép, đây là đạo đãi khách của Chung quốc sao?”
Lâm Khanh không hề sợ hãi đáp rằng
“Thánh thượng, thần có tội, xin hãy xử phạt. Nhưng chúng ta nhất quyết không thề dâng “Lung Linh” cho thái tử được, sẽ làm mất thể diện nước ta.”
Thái tử Lục quốc biết một khi âm mưu đã bị lật tẩy, thì càng dồn ép Sâm đế càng mang tiếng tham lam, bất nghĩa. Hắn nói
“Tuy có câu Quân bất hý ngôn, tuy nhiên, nếu quả thực quý quốc không thể tặng Lung Linh, ta cũng không cưỡng cầu. Tuy nhiên, kẻ loạn thần không biết tôn ti trật tự như vậy, thì không thể dễ dàng tha thứ. Phải đem ra ngoài đánh hai mươi roi và cách chức, đuổi khỏi Hạo thành. Nếu Sâm đế có thể làm vậy, thì ta sẽ xem như chưa từng có chuyện ngọc Lung Linh..”
Cuối cùng, Tông đế đành cắn răng sai người áp giải Lâm Khang, trơ mắt nhìn trung thần bị đánh tơi tả. Nhưng nhờ vậy Chung quốc đã giữ lại được Lung Linh.
Từ đó, Sâm đế luôn tôn trọng ý kiến của quần thần, luôn sợ ban ra những quyết định sai lầm. Vô hình chung, quyền lực vốn đã ít ỏi của ông ta, dần bị phân ra nhiều hơn.
Đến thời của Tông đế, thực quyền chả còn bao nhiêu.
Tông đế im lặng. Trong lúc Thanh Nguyên nghĩ hắn đã buông xuôi, thì bất chợt hắn lại cười.
“Trẫm vốn không cần sự phê chuẩn của các khanh, cho dù cả thiên hạ này phản đối, trẫm cũng phải lập Trần Thanh Nguyên làm Lại Bộ thượng thư.”
Dung quốc công tức giận nói
“Thánh thượng tuy là thiên tử, nhưng cũng không thể làm trái tổ huấn…..”
“Trẫm hỏi khanh, lời hứa của trẫm có quan trọng không?” Tông đế ngắt lời.
“Ngài là thiên tử, lời hứa của ngài là mệnh lệnh, là ý trời.”
“Vậy lời hứa của khanh và tất cả các quần thần trong triều có quan trọng không?” Tông đế hỏi tiếp.
“Triều đình là cái nôi của quốc gia, lời hứa của bá quan, tất nhiên.là quan trọng.”
“Cách đây mười ngày, trẫm đã hứa sẽ ban chức vị thượng thư tam phẩm cho Trần khanh gia nếu hắn có thề giải oan cho Phạm Vinh, lúc ấy, cả khanh, cả Trịnh thái sư, tất cả đều có mặt, không một ai phản đối. Bây giờ, trẫm chỉ đang thực hiện lời hứa của mình và của các khanh, sao khanh lại đem tổ huấn ra làm khó dễ trẫm. Quân bất hý ngôn, chẳng lẽ khanh muốn trẫm tự nuốt lời hứa của mình. Năm xưa, chỉ vì lỡ miệng nói sai, để bảo toàn lời hứa, phụ hoàng của ta đã phải cắn răng nhìn Lâm Khang bị trục xuất khỏi kinh. Còn ta, khi không nuốt lời, khác nào tự vả vào mặt mình, vả vào mặt các khanh?”
“Nhưng tổ huấn………….”
“Tổ huấn là vật chết, con người là sống. Nếu có thể thay đổi ngày hành hình, thì cũng có thể thay đổi tổ huấn. Chẳng lẽ khanh cho rằng, thể diện của trẫm và tất cả các khanh gọp lại, không bằng một tấm tổ huấn sao?”
“Thần không dám.” Dung quốc công nghiến răng mà đáp.
Tông đế mỉm cười hài lòng, nhìn văn võ bá quan, nói
“Trong các khanh, ai dám xem lời hứa của trẫm là gió thoảng mây bay, ai còn dám phản đối, thì bước lên.”
Các quan nhìn nhau, nếu Tông đế không nhắc, chắc chẳng ai nhớ đến lời hứa này. Mọi lời can ngăn như bị chăn nơi cuống họng. Cuối cùng, Dung quốc công đành trơ mắt nhìn Tông đế đóng Chung tỷ vào tờ tấu sớ thăn chức, rồi hài lòng tuyên bố
“Bãi triều.”
Giọng nói khàn khàn như con thú bị thương của Trịnh Long vẫn vang lên não nề
“Trần Thanh Nguyên, ta và ngươi có thù oán gì sao ngươi lại hãm hại ta, ta bị oan, ta không đánh cướp quân hưởng, oan…”
Ngay bên cạnh, Phạm Vinh bất chợt nở một nụ cười nhếch mép khó hiểu.
Dưới góc chân long ỷ, tấm bản đồ nằm trơ trọi. Nhưng trên đó có tật sự có mùi rượu Quế Hoa không? Chỉ có Tông đế và ông trời biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.