Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 58: Quan Trường (10)
Đoàn người chăm chăm đi về hướng Đông Nam. Võ Thiện cưỡi ngựa đến gần xe Thnh Nguyên, gõ vào xe hai cái rồi nói
“Trước mắt có một ngôi miếu hoang, chúng ta vào đó nghỉ ngơi được không?”
Giọng nói uể oải của cô truyền qua lớp màn xe.
“Có thể nghỉ ngơi, nhưng khí trời đẹp như vậy, việc gì phải vào miếu chứ, cứ nghỉ ngơi tại chổ thôi.”
Võ Thiện ngước mắt nhìn cái nắng chan chan giữ Chính ngọ như đang thiêu đốt vạn vật, rồi lại quay sang đám tiêu sư ai nấy mồ hôi nhễ nhãi, nói
“Tôi thấy hôm nay trời nắng to, nghỉ ngơi ngoài trời dễ bị say nắng, tốt nhất là nên vào miếu, dù sao cũng có chỗ che mưa, che nắng. Hơn nữa, nương dưới Phật môn biết đâu sẽ được Phật hộ, tránh những rủi ro.”
Thanh Nguyên vén màn xe lên, giọng nói cau có mất kiên nhẫn, nói
“Ta không tin thần phật ma quỷ gì cả, ta mới là chủ, các người chỉ là người làm công thôi, ta nói ở đây thì ở đây, chớ lôi thôi.”
Một tiêu sư trung niên tức giận quát
“Ngươi chỉ là tên ranh con hỉ mũi chưa sạch, ỷ vào cái gì mà dám to tiếng với phó cục trưởng. Lúc chúng ta tung hoành giang hồ thì ngươi vẫn còn ngậm ty mẹ kìa.”
Thanh Nguyên hất mặt lên, giọn điệu kiêu ngạo đáp trả
“Chỉ bằng việc chi phí cả chuyến đi này là do ta trả. Ngay cả tiền công, tiền ăn uống, tiền quán rượu của các người đều do ta trả. Như vậy đã đủ chưa?”
“Ngươi….”
Võ Thiện tung một cú đấm vào mặt gã tiêu sư, quát
“Đủ rồi Lực Sỹ, còn gì là kỷ luật tiêu cục chứ.”
Lực Sỹ trố mắt nhìn hắn. tất cả những người trong tiêu cục đều sững sờ.
Võ Thiện quay sang nhìn họ, quát tiếp
“Còn các người nữa, chỉ có nửa canh giờ để nghỉ ngơi thôi, còn không mau chuẩn bị lương khô dỡ đồ đạc.”
Trong chuyến tiêu này, đa số là các tiêu sư trẻ, còn non kinh nghiệm, vừa nghe vậy, ai nấy vội vàng tháo yên, xuống ngựa. Động tác lúng túng, vụng về không chịu được.
Lực Sỹ nghiến răng nghiến lợi nghiến lợi nhìn cô, rồi bưng mặt bỏ đi. Là “nghiến răng” thực sự vì hình như hắn bị trẹo hàm rồi.
Võ Thiện hờ hững xoay người bỏ đi, để lại một câu
“Các người cũng nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Thanh Nguyên khép màn xe lại. Lương Quan khiếp sợ nói
“Cũng may cú đấm đó không phải dành cho cô. Ngay cả một tên tiêu sư to con như vậy mà còn bị trẹo hàm, nếu đánh trúng cô thì…….Nhưng mà, tuy tôi không phải tiêu sư nhưng vẫn biết, trong một chuyến tiêu, thì tình đoàn kết giữa các các tiêu sư là quan trọng nhất. Tại sao phải vì một tranh cãi nhỏ mà ra tay nặng nề, gây mất tình nghĩa như vậy”
Bùi Tuấn thay cô trả lời
“Hắn muốn đánh cho cô ấy xem mà. Không nặng chút thì sao cảnh cáo chúng ta được.”
Xong, lại quay sang hỏi tiếp
“Nhưng việc gì phải cố tình gây sự chuốc lấ phiền phức”
Thanh Nguyên lại mở màn xe, chăm chăm nhìn ra ngoài, nhập thần đến nỗi dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn. Lương Quan tò mò nhìn ra ngoài xe. Bên ngoài chỉ có vài người dân hiếu kỳ tụ tập lại hỏi han, những người buôn bán đang chèo kéo, mời gọi, một số tiều phu nông dân cũng đang ngồi đấy nghỉ trưa, bắt chuyện với các tiêu sư. Khung cảnh huyên náo rộn ràng.
Đám tiêu sư quá quen với cảnh này, hầu như chuyến tiêu nào cũng gặp phải, nên chỉ phớt lờ đám người, ai hỏi gì cũng không trả lời, bắt chuyện thì làm thinh. Nguyên tắc đầu tiên của tiêu sư là phải biết giữ bí mật về chuyến tiêu.
Thanh Nguyên nhếch một bên mép , ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm
“Cuồi cùng cũng đến rồi.”
Cô mở cửa xe ra, nhảy xuống, rồi đi đến chỗ đám tiêu sư đang ngồi nghỉ, nhìn quanh một lúc rồi hỏi
“Tiuể thư của các người đâu rồi?.”
Một tiêu sư ngập ngừng trả lời
“Cô ấy…….”
Chưa nói hết thì đã nghe tiếng thét chói tai
“Đây lả cái gì vậy? Ngươi dám cho ta ăn thứ này sao?” rồi một chiếc bánh bao thịt thơm phức bị ném ra ngoài.
Thanh Nguyên cau mặt lại, đi đến xe ngựa của cô ta rồi hùng hổ xông vào xe, kéo tay Tiêu Dung ,thô bạo lôi ra ngoài.
Võ Thiện định lao ra ngăn cản, Lương Quan, Bùi Tuấn nhanh chóng xông ra, mỗi người giữ một bên tay hắn lại.
Trong lúc cô gái còn đang lảo đảo, Thanh Nguyên giật mạng che mặt của cô ta, vung tay tát một cái thật mạnh. Năm dấu tay in hằn lên gương mặt trằng nõn, những giọt nước mắt rơi xuống như hạt ngọc, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Thanh Nguyên quát.
“Khóc lóc cái gì? Khóc đủ chưa? Cô đang trên đường gả về nhà chồng đi chứ không phải đến âm tào địa phủ. Chúng ta là đi bảo tiêu chứ không phải đi đưa tang . thà bảo hộ một con heo nái còn tốt hơn cô. Ít ra người ta cho gì thì nó ăn đấy. Các anh em tiêu sư đi đường cực khổ cả ngày, mà chỉ được ăn có một cái bánh bao cừng ngắc. Cô có thịt ăn mà lại còn ném đi như thế. Đúng là không biết tốt xấu.”
Lực Sỹ tức điên lên, ném chiếc bánh ban đang ăn xuống, rút đao ra, quát
“Tiểu thư ta là lá ngọc cành vàng, sao ngươi dám mạo phạm người như vậy.”
Trong giang hồ, một khi đã rút kiếm thì có nghĩa là đã không còn gì để thương lượng, chỉ có cách dùng máu để giải quyết. Còn trong giới bảo tiêu, rút kiếm trong chuyến tiêu, nghĩa là “Làm phản.”
Võ Thiện xanh mặt quát
“Lực Sỹ bỏ kiếm xuống. Ta là người cầm Tiêu kỳ, phải nghe lời ta, bỏ kiếm xuống”
Nhưng một tiêu sư đã rút kiếm thì Tiêu kỳ không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn nói
“Võ đại ca, hắn có thể đánh em, có thể sỉ nhục em, có thể bát các anh em đầu trần phơi nắng, có thể kiêu ngạo, có thể gây sự, em nhịn được hết. Nhưng tuyệt đối không được đụng đến một cọng lông của tiểu thư. Đánh tiểu thư, khác nào vả vào mặt Tiêu cục trưởng”
Các tiêu sư khác cũng nháo nhào cả lên. Đa số họ đều là người trẻ tuổi, dễ bị kích động.
Có người rút kiếm theo, có người do dự.
Một cậu tiêu sư trẻ khác đứng lên
“Đúng, hắn là cái thá gì mà dám…..”
Chưa nói xong, đả ngả khụy xuống.
Ngay dưới gối hắn có một con dao nhỏ cắm vào, trên thân dao có khác chữ “Lâm”.
Tiếp đó, người đàn ông trung niên bên người Lâm Hiệp cũng rút kiếm ra, chém một nhát vào tay Lực Sỹ. Hắn “ối” một tiếng rồi buông thanh đao ra. Động tác nhanh gọn đến nổi không ai kịp nhìn thấy đường kiếm.
Dám tiêu sư còn lại thấy có máu đổ thì càng hăng say, hơn mười người cùng rút đao ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, người đàn ông trung niên vung tay chém vào ngực cậu tiêu sư đứng gần đó nhất. Máu tuôn ra như suối.
Đám người im phăng phắc. Võ Thiện nôn nóng xông ra, hắn quát
“Đã có máu rơi rồi. Các người không buông thì đừng trách ta không khách khí.”
Lương Quan gòng mình giữa hắn lại, Bùi Tuấn nhỏ nhẹ khuyên.
“Võ tiêu sư đừng manh động, nghe tôi nói này. Nghe tôi nói. vết thương đó ngoài mặt rất nặng, nhưng chưa chạm đến phần hiểm, không tổn thương gân cốt, cùng lắm chỉ mất ít máu thôi. Người trẻ tuổi nông nổi, không biết đến hậu quả, không biết tiếc mạng, phải răn đe như vậy thì mới biết sợ. Nếu anh xông ra bây giờ, thì họ sẽ có chỗ dựa, thì sẽ càng lớn mật hơn. Vậy thì càng khó kiềm chế họ lại. Thà để một người đổ máu còn hơn máu chảy thành sông.”
Quả nhiên, ai nấy đều sợ mất mật, khí thế hừng hực ban đầu yếu ớt dần, bắt đầu có người buông kiếm xuống.
Người đàn ông trung niên rút khắn tay trắng ra, lau máu trên kiếm. Vết máu đỏ tương phản nổi bật trên màu khăn trắng, nổi bật đến rợn người. Giọng nói lạnh lùng như quỷ tu la vang lên
“Còn ai muốn làm loạn không? Còn ai muốn dùng kiếm nói chuyện không?”
Lại im phăng phắc.
Thanh Nguyên thong dong tiến về phía trước, nhìn một lượt quanh đám tiêu sư, nói
“Hình như các người đã quên mất rồi. Ngày hôm qua thì còn là tiểu thư canh vàng lá ngọc của các người, nhưng ngày hôm nay, cô ta chỉ còn là “món hàng” mà các người cần chuyển đến Phong thành, ta mới là chủ nhân của “mòn hàng” này. Muốn đối xử với nó ra sao là tùy ta. Còn cô.”
Cô chỉ vào mặt Tiêu Dung, nói tiếp
“Nếu cô ngoan ngoan biết điều, thì ta sẽ cho ăn ngon mặc tốt, còn nếu như hôm nay, thì ta sẽ cho đi bộ như những tiêu sư khác. Huỳnh gia là thích nhan sắc này nên mới bỏ tiền “mua” cô về, không biết sau một tháng phơi nắng nhịn đói, nhan sắc sẽ tàn tạ đến mức nào? Không biết lúc đó hắn sẽ cho cô làm vợ chính hay vợ lẽ, hay tì thiếp đây. Thôi thì ta nói thẳng luôn, hay nha hoàn thông phòng (Bạn nào đọc ngôn tình thì hiểu cái chức này rồi ha) ti tiện không chút danh phận đây?”
Tiêu DUng lắp bắp.
“Hắn…hắn dám sao? Có bao nhiêu người ngưỡng một ta, muốn cầu hôn ta. Hắn đối xử với ta như vậy. họ sẽ không tha cho hắn, Cha ta sẽ….”
Thanh Nguyên ngời xổm xuống, nâng cằm cô nàng lên, nói
“Cô quên mất rồi sao? Cha cô chết rồi. Những gả đàn ông dó yêu thương cô vì cha cô là Tiêu cục trưởng nổi danh giang hồ thôi, ông ta chết rồi, thì cô chả là cái thá gì cả. Hiểu chưa? Làm thông phòng cho Huỳnh gia là vị trí nhiều người muốn vướn đến mà không được đấy”
Những đợt gió mang theo cát quất vào mặt Tiêu Dung, hong khô làn nước mắt. Lặng như tờ. Thanh Nguyên phủi tay áo đứng dậy, đi về chiếc xe ngựa của mình, Võ Thiện nhìn cô chằm chằm, trên cánh tay hắn là những vết đỏ vết tím chằng chịt. Hẳn là Bùi Tuấn và Lương Quan phải mất nhiều công sức lắm mới giữ được hắn. Ánh mắt sắc như dao của hắn chiếu thẳng vào cô, giọng nói sặc mùi dọa dẫm
“Làm người thì phải biết điều, cũng là tự chừa cho bản thân một con đường.”
Thanh Nguyên phớt lờ hắn đi thẳng vào xe ngựa. Thấy vậy, Bùi Tuấn, Lương Quan cũng buông tay Võ Thiện, ôm quyền xin lỗi rồi đi theo cô.
Vừa yên vị, cả hai người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Còn cô thì tập trung nhín ra bên ngoài. Bùi Tuấn đến gần cửa số, vén màn xe lên.
Hắn nghe thấy tiếng khóc nặng nề của Tiêu tieử thư, nhìn thấy cú đấm như trời giáng của Võ Thiện dành cho Lực Sỹ, nét mặt ám ức của các tiêu sư.
Còn Thanh Nguyên chỉ thấy những người nông dân, thương buôn ban nãy còn bu đông như kiến, nay đã tản ra tự bao giờ.
Đoàn người lại tiếp tục đi.
Bên ngoài xe vang lên tiếng gõ cộc cộc, Thanh Nguyên vén màn xe lên, là Lâm Hiệp Hắn cưỡi sất vào thân xe, nghiêng người hỏi nhỏ
“Ngươi có tình khiêu khích gây sự như vậy, là để cho ai xem?”
Thanh Nguyên khẽ cưỡi, không trả lời, Lâm Hiệp cũng cười đáp lại rồi đóng màn xe.
———————
Đi suốt nhiều canh giờ liên, đối với các tiêu sư là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng với người thường thì quả là cực hình. Ngay cả trang nam tử như Lương Quan cũng thấy kiệt sức. Hắn mệt mỏi dựa vào thân xe. Bỗng nhận ra sau lưng không phải vành ghế cứng ngắc nữa, bèn thò tay ấy vật sau lưng mình ra, đó là một chiếc gối đệm vải. Loại gối này vài nhét đầy vải thô, vài hào một cái bán đầy phố chợ. Hắn mỉm cười nhìn cô, sau lưng cô cũng là một chiếc gối tương tự, chợt thấy lòng nhũn ra.
Dưới tiết trời oi nồng, chiếc gối nhét toàn vải vẻ tiền bốc mùi khó chịu. Thanh Nguyên bực bội lẩm bẩm
“Thế mà tay bán hàng dám bảo là vải tốt, lấy của ta những sáu hào, đúng là lũ cân điêu nói thách.”
Bùi Tuấn dở khóc dở cười, sáu hào còn không đủ mua một chiếc banh bao, rõ ràng ép giá người ta mà dám bảo người khác nói thách.
Thanh Nguyên vén rèm xe nhìn trời, nhẩm tính toán một lúc rồi gọi Võ Thiện lại, thò đầu ra khỏi xe, hỏi
“Nếu tôi nhớ không lầm thì phía trước có một ngôi làng thì phải”
Hắn nghĩ cô sợ không thể vượt qua thị trấn đó trước trời tối, bèn nói.
“Có một thị trấn nhỏ, nếu chúng ta đi nhanh thì có thể đến thành Giao trước khi mặt trời lặn, không cần phải nghỉ chân tại thị trấn đó”.
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ chân tại đó.” cô uể oải đáp
“Nhưng đến Giao thành rồi cũng có thể nghỉ ngơi.”
“Tôi mới là chủ ở đây.”
“Nhưng ta mới là người cầm tiêu kì.” Võ Thiện cứng cỏi đáp
“Nhưng tương lai cũa tiểu thư các người lại phụ thuộc vào ta.”
Câu nói khiến Võ Thiên im bặt. Hắn căm tức nhìn cô nhưng lại không sao đáp trả được. Sau khi đến Phong thành, tiểu thư đã không còn là người của Tiêu gia, họ không cách nào bảo vệ cô, chỉ trông chờ vào Thanh Nguyên. Vì vậy, dù cô có quá quắt cỡ nào, hắn cũng nhịn.
Hắn xoay ngựa lại, hét to
“Tạm thời nghỉ chân tại trấn Ngũ Hổ.”
Đến cả Bùi Tuấn cũng chẳng hiểu cô định làm gì. Ai nấy ngán ngẩm nhìn nhau, nào có lịch trình thất thường như vậy, nghỉ nửa canh giờ, đi hai canh giờ, lại nghỉ nữa.
“Hắn ta tưởng là đang đi nghỉ mát sao? Sao có thể tùy tiện như vậy?” một tiêu sư bất bình
“Đúng vậy, nói đi là đi, nghỉ là nghỉ, thật quá quắt.”
Đúng đấy.”
Võ Thiện vừa định lên tiếng thì đã nghe tiếng cô phát ra từ trong xe
“Nếu không thích các người có thể đi về, nhưng ta tuyệt không trả một hào một cắc nao. Dù sao có hay không có các người cũng như nhau”
Câu nói càng khiến họ phẫn nộ hơn, một tiêu sư quát lớn
“Tưởng ta thèm những đồng bạc thối của ngươi sao? Chẳng qua ta chỉ muốn đi theo bảo vệ tiểu thư.”
Giọng nói khiêu khích từ trong xe đáp trả
“Vậy ngươi về đi, ta không giữ.”
“Tốt, để ngươi gặp sơn tặc thì biết mùi.” nói xong hắn quay ngựa bỏ đi. Võ Thiện thúc ngựa chạy lên muốn giữ người lại, nhưng lại nghe tiếng cảnh cáo cũa cô
“Ta không giữ những kẻ không có lòng, đường đường là người cầm tiêu kì mà phải đuổi theo một tiêu sư nhỏ. bỏ bê cả đoàn thì còn thể thống gì, còn gì là kỉ cương tiêu cục”
Vài người nghe vậy thì cũng tức giận bỏ đi, chẳng mấy chốc cả đoàn hơn mười người nay chỉ cò sáu người. Võ Thiện suy nghĩ một chút rồi quyết định để mặc họ, hắn biết Thanh Nguyên nói dúng, đuổi theo gọi họ về thì bọn chúng sẽ càng đắc ý cho là thiếu chúng thì không được.
Di thêm năm dặm nữa, trước mặt họ là tấm biền rất to, đề
“Trấn Ngũ Hổ.”
Trấn Ngũ Hổn là một trấn nhỏ, chỉ khoảng hơn mười hộ dân quây quần bên nhau, đều là dân tị nạn, nghèo khổ từ các thành trì lớn tụ tập lại. Là một “xóm ngụ cư” điển hình. (Xóm ngụ cư là một địa danh trong truyện ngắn “Vợ nhặt” cũa Kim Lân. Là một thôn xóm nghèo khổ.)
Vừa bước vào trấn đã thấy không khí đìu hiu, buồn chán. Dân chúng ai nấy mặt mũi cau có khắc khổ. Trên đường cái hầu hết là đàn ông, nhà cửa đóng kín mít. Phố phường không hề có chút náo nhiệt, không có tiếng hét chói tai của các bà bán hàng, không có tiếng cười nói huyên náo.
Một tiêu sư mặt mũi trẻ măng hỏi
“Sao lại yên tĩnh thế này? Phố xá gì mà không có lấy một người phụ nữ.”
“Đúng là ma mới mà. Cậu tưởng ở đâu phụ nữ cũng được thoải mái chường mặt ra phố như ở Hạo thành ta sao? Dân thành này đa số là người Chân Lư, bộ tộc này có một phong tục, phụ nữ chỉ được ra khỏi nhà vào ngày thành thân, ngày có tang sự hay những dịp lễ nghi đặc biệt. Nếu tự tiện ra khỏi nah2 thì sẽ bị xem là lẳng lơ đấy.” tiêu sư lớn tuổi nhất đoàn nói.
Nghe vậy, mọi người không thắc mắc nữa, ai nấy đều mệt mỏi nên chỉ lo nhanh chóng tìm khách điếm.
Lâm Hiệp sắc mặt nghiêm trọng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bùi Tuấn cũng dáo dác dòm ngó rồi bước nhanh đến bên Thanh Nguyên. Hắn nghiêng người, hạ thấp giọng nói đến mức chỉ hai người đủ nghe, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã giơ tay lên ngăn lại.
“Ở đây không tiện nói chuyện.”
Cô bước nhanh lên phía trước, bỏ lại Bùi Tuấn đang ngơ ngác ở phía sau.
Đi thêm một đoạn, đã thấy một khách điếm nhỏ. khách điếm vắng hoe không có lấy một bóng khách, nên dù nhỏ nhưng vẫn đủ chổ cho cả đoằn người.
Tiểu nhị nhanh nhẹn dắt ngựa vào chuồng. Lúc đầu con ngựa dở chứng, giãy liên tục không cho hắn đến gần. Hắn cũng không hoảng hốt, mà còn tiến gần hơn, dùng tay phải của liên tục sờ thân ngựa, rồi lại dùng khăn khẽ lau vùng quanh mắt ngựa. Con ngựa hừ hừ hai tiếng rồi cũng ngoan ngoãn phục tùng, dụi mặt vào tay hắn.
Lâm Hiệp nghi ngờ nhìn tay tiểu nhị, giọng không bộc lộ tí cảm xúc, nói
“Con ngựa này của ta vôn là ngựa nòi phương Bắc, hơi hiếu chiến. Ngoài ta ra thì cũng chỉ có một số ít quan chăn ngựa thuần phục được nó. Tiểu nhị chỉ vài cái vuốt mà nó đã ngoan ngoãn phục tùng, đây quả thực làm ta mở rộng tầm nhìn rồi.”
Tiểu nhị giật mình nhìn hắn, rồi gượng cười rồi vội dắt ngựa vào chuồng.
Võ Thiện chia phòng cho từng người, ai nấy nhận phòng xong liền nhanh chóng tản ra.
Vừa bước vào phòng, Lương Quan nhanh chóng đóng kín các cửa lại, xác định chắc chắn không ai nghe lén, bèn nói một hơi
“Trước đây tôi từng làm trong quan phủ, tri huyện là một người mê ngựa nên cũng có chút hiểu biết. Giống ngựa “Truy Sát” đó đâu chỉ là “hơi hiếu chiến” mà cực kì hiếu chiến dữ dằn. Có người không biết tính nó, vừa sờ đến đuôi ngựa đã bị nó đá văng, há dễ có chuyện thuần phục nó. Tri huyện phải bỏ cả núi tiền mời quan chăn ngựa từ kinh thành về mới trị được nó. Một tên tiểu nhị nhỏ nhoi sao thuần phục được giống ngựa hung tợn đó. Huống chi, động tác của hắn còn rất thuần thục như đã từng tiếp xúc nhiều lần. Một con chiến mã này có giá gần năm trăm lượng, ở nơi khỉ ho cò gáy, “chó ăn đá gà ăn sỏi”
làm gì có cơ hội gặp được giống ngựa quý này. Chắc chắn có chuyện mờ ám, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
Lương Quan vừa nói xong thì Bùi Tuấn đã nhảy vào
“Chưa hết. …” không vồn vã như Lương Quân, nhưng giọng của hắn cũng không áp chế được sự lo lắng
“Người Chân Lư đúng là có tục lệ cấm phụ nữ ra khỏi nhà. Nhưng sau trận chiến nổi loạn đòi tự trị với triều đình nhiều năm trước, đàn ông trong bộ tộc bị tàn sát gần hết, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều do các quả phụ tự mình gánh vác, thì phong tục này đã bị bãi bỏ. Thậm chí tộc trưởng của họ cũng là một người phụ nữ. Cũng chí còn một bộ phận người già, tư tưởng bảo thủ là còn tuân theo phong tục này. Một thị trấn nghèo như Ngũ Hổ, kiếm sống còn không đủ thì hơi đâu tuân theo những phong tục lằng nhằng đó. Vậy mà trên đường cái không có lấy bòng phụ nữ. Hơn nữa tôi quan sát thấy, những người trong trấn đều thận thể tráng kiện, làn da ngăm nâu, tóc dày mày rậm. Mà đặc điểm của người Chân Lư là vóc dáng nhỏ bé, lông tóc thưa thớt. Rõ ràng, những người chúng ta thấy trên dường hồi sáng không phải dân chúng nơi này. E là chúng ta đã bị mai phục”
Lương Quan há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch. Nhưng Thanh Nguyên thì tỏ ra rất thoải mái, cô uể oải đưa vào ghế, cầm chén trà lên toan uống, nhưng lại bất chợt khựng lại. Cô buông tách trà xuống, ngời thẳng lưng, nói
“Nhờ vị khách này chuyển lời đến Lâm Hiệp đại nhân giúp tôi, trước khi qua khỏi ngày hôm nay xin tuyệt đối án bình bất động, đùng để lộ ra sơ hở gì. “Án binh bất động” ở đây nghĩa là thôi cái trò nghe lén này đi, nếu không sẽ bứt dây động rừng, làm hỏng mọi chuyện đấy. Những gì cần nghe đã nghe xong, mời ngài dời gót ngọc cho, Trần mỗ còn phải nghỉ ngơi.”
Lương Quan và Bùi Tuấn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Lương Quan là con nhà võ nên phản ứng lính hoạt hơn, nhanh như chớp, hắn phi thân lao ra ngoài cửa sổ, rồi leo lên nóc nhà. Lúc nãy hắn đã kiểm tra kĩ càng, ngoài cửa số và cửa chính không có nguòi, vậy thì chỉ còn trên nóc nhà thôi. Nhưng dù nhanh nhẹn đến mấy, hắn cũng chỉ bắt kịp cái bóng đang chạy như bay của kẻ nghe lén. Kẻ đó nhảy xuống đất rồi quẹo sang hành lang bên phải và mất hút ở góc hành lang. Mà hành lang bên đó, chỉ có một phòng duy nhất, phòng của Lâm Hiệp.
Lương Quan chùn bước, chần chừ một lúc rồi quay về phòng, Vừa và phòng đã nghe Thanh Nguyên hỏi
“Có đúng là Lâm Hiệp không?”
Lương Quan gật đầu xác nhận. Bùi Tuấn ngạc nhiên.
Chẳng phải cô đã biết chắc là Lâm Hiệp sao?”
Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất ngây thơ hỏi lại
“Ai bảo tôi biết? Đừng có mà thần thánh hóa tôi như thế, tên đó mặt méo miệng xếch thế nào tôi còn chả rõ thì sao biết hắn là người của ai?”
“Vậy sao cô lại…….”
Thanh Nguyên xua tay
“Đoán thôi. Chẳng qua là tôi tình cờ nhìn thấy bóng nguòi đó in mặt nước trà, ới hay có người đang nghe lén. Không biết là người của ai nên mới nói thách như vậy. Nếu không trúng thì thôi. Nhưng nếu quả thực là người của Lâm Hiệp, hắn sẽ tưởng đã để lộ thân phận, không cần thiết che giấu nữa, không cần liêu mạng chạy trốn, nhờ vậy mà lộ ra sơ hở, Lương Quan sẽ bắt kịp.”
Cô ngừng lại một chút, khẽ cười rồi nói tiếp
“Nói không chừng, bên đó sẽ tưởng rằng ta là một đại cao thủ, công phu thâm sâu. thâm tàng khó lường nữa kìa.”
Lương Quan thầm nghĩ “Dầu sôi lửa bỏng như vậy mà còn có tâm tạng đùa giỡn, không phải thâm sâu bất lộ thì là gì.” Nhìn qua sắc mặt Bùi Tuấn, hẳn là hắn cũng nghĩ giống vậy.
vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thanh Nguyên ngừng cười, nghiêm túc nhìn hai người. Cô nói
“Án binh bất động”
————————
“Cộc cộc.”, tiếng gõ cửa rất đỗi bình thường đặt trong tình cảnh này càng làm dậy nên sự căng thẳng của những người trong phòng, Võ Thiện lăm lăm tiến vào phòng. Tuy rất cố gắng tỏ ra trấn tĩnh nhưng bờ trán đầm đìa mồ hôi của hắn như đang dự báo trước một tin xấu. Và quả đúng như vậy.
“Chúng ta đã bị bao vây.” hắn nói.
Bùi Tuấn và Lương Quan sắc mặt nghiêm trọng nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Thanh Nguyên.
Thanh Nguyên đứng dậy, dáng đứng rất thẳng, không hề có chút hoảng loạn, thậm chí trên khóe môi còn thoáng ẩn nụ cười đắc thắng khó hiểu.
Cô đ ra khỏi phòng, lướt qua Võ Thiện, ung dung bước xuống đại sảnh.
Ở phía sau, Bùi Tuấn hỏi nhỏ
“Võ tiêu sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Võ Thiện lo lắng đáp
“Cả khách điếm này đều là đạo tặc, không, có lẽ là cả cái thị trấn này.”
Dười đại sảnh.
Cả đại sảnh im phăng phắc, trong cái im lặng này thoàng thoàng mùi máu tanh, như một ngòi nổ.
Mười tiêu sư trẻ đứng sát sạt bên nhau, kín đến nỗi không một khe hở, dường như chỉ có vậy mới khiến họ vững lòng hơn. Ai nấy mặt mày căng thẳng, tay lăm le thanh kiếm đã tuốt vỏ. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Phía trước, đối mặt với họ, có hơn ba mười người đàn ông to cao, bặm trợn. Những người này đều toát lên vẻ sỏi đời, bất cần, chỉ cần nhìn sơ cũng biết là những tay lão làng, SO với đám tiêu sư trẻ măng lần đầu đi áp tiêu này thì quả đúng là một trời mội vực. Cả đám người đều đứng, chỉ duy một người đàn ông ngồi uống rượu. Người đó có một vết sẹo rất dài từ sống mũi xuống tận gò má. Ánh mắt xếch lên như diều hầu chuẩn bị săn mồi càng tô thêm vẻ dữ tợn. Hẳn nhiên đây là tên thủ lĩnh. Phía sau ông ta là một người đàn ông nhỏ thó cầm cây cờ trắng, trên đó chỉ độc một chữ “Thắng.” Chính là Thắng giáo đưởng, một trong những băng đạo tặc táo tợn nhất Chung quốc.
Ngay một góc trong quán là chủ tớ Lâm Hiệp. Hắn hơi mỉm cười khi nhìn Thanh Nguyên, tựa như muốn hỏi, “Đây là điều ngươi đang đợi sao?”
Võ Thiện đi lên phía trước, ôm quyền chào đám tặc tử, rồi cúi đầu xuống thật thấp, nói
“Đã ngưỡng mộ danh tiêng Hồ giáo chủ của “Thắng giáo đường” từ lâu, nay mới được hạnh ngộ. Đúng là vinh hạnh của vãn bối. Chẳng hay…..”
Hồ Thắng thản nhiên ngoáy lỗ tai, nói
“Đứng khua môi múa mép nhiều lời làm gì. Nếu biết danh Thắng giáo đường thì cũng biết hôm nay chúng ta đến để làm gì. Quy tắc cũ, Mạng và háng, chỉ được một thôi, Một canh giờ. Chọn đi. “
Võ Thiện trầm mặt lai, hơi mất kiên nhẫn nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ cung kính.
“Hồ giáo chù, giang hồ có quy tắc của giang hồ, nhìn không thấy, sờ không cảm giác nhưng vẫn tồn tại. Đường do các ông mở, cây do các ông trồng nên mỗi năm tiêu cục chúng tôi đều cống biết bao nhiêu là phí mở đường. Chúng ta đều là những bang phái lớn, không đặc tội nhau bao giờ, nước sống không phạm nuớc giếng. Vậy mà bây giờ các ông quay ra chặn cướp chúng tôi là sao? Đạo nghĩa, quy tắc vứt đi đâu hết rồi. Chẳng ngại nói thẳng, lần này chúng tôi không hộ tống quốc bảo gì hết, chỉ tiễn tiểu thư đến Phong thành chuẩn bị hôn lễ thôi, cùng lắm chỉ có vài rương nữ trang. Dẫm đạp lên đạo nghĩa chỉ vì vài trăm lượng là hành vi của lũ trộm vặt. Sao Hồ giáo chủ cái thế lại tự đánh đồng mình với chúng.”
Hồ Thắng không hề khó xử trước lời buộc tội của Võ Thiện, cười khẩy đáp
“Ta chỉ là kẻ vũ phu, mồm mép đương nhiên không lợi hại bằng người được mệnh danh là Gia Cát Lượng của Tiêu Bảo tiêu cục rồi. Nhưng các người nhớ cho kỹ, tháng Chạp hàng năm tiêu cục các người đều phải nạp cho ta phí mở đường. Bây giờ đã qua tháng ba rồi mà vẫn chưa giao ra, mấy nghìn anh em của ta lấy gì bỏ bụng đây. Làm sao trách ta không có đạo nghĩa được. Đúng không các anh em?”
“Đúng,. đúng” cả khách điếm vang vọng tiếng hô hưởng ứng của lũ sơn tặc.
Võ Thiện không nản lòng, vẫn cố thuyết phục.
“Nhưng tình hình tiêu cục chúng tôi bây giờ e rẳng tất cả bằng hữu giang hồ đều biết? Sao giáo chủ nỡ Bỏ đá vào giếng lúc này?”
Võ Thiện vừa dứt lời, Hồ Thăng bèn nói
“Ta biết ngươi đang cố kéo dài thời gian để tìm viện trợ.”
Võ Thiện mặt mày tái mét.
“Nhưng ta cho ngươi biết, kẻ báo tin đã bị bắt lại rồi, tốt nhất ngươi nên thành thật ngoan ngoãn chịu trói đí.”
Ngay lập tức, một cậu tiêu sư trẻ măng bị trói cả tay lẫn chân bị áp giải vào. Mặt mũi cậu ta sưng vù, hẳn là đã bị đánh không ít.
Võ Thiện đành thỏa hiệp
“Nếu Hồ giáo chủ đã có hứng thú với số nữ trang hồi môn đó, vậy hãy mang hết đi. Xem như phí mở đường trong năm nay của chúng tôi.”
“Ngươi tưởng rằng ta kéo bao nhiêu anh me bao vây chỗ này chỉ vì vài trăm lượng cỏn con thôi ư?”
“Ý của giáo chủ là…?” Võ Thiện khẩn trương hỏi,
Hồ Thắng khẽ nghiêng người hỏi một tay lâu la, chính là tay tiểu nhi hồi sáng đón tiếp họ.
Ngươi thấy Tiêu tiểu thư cùng con trai ta có xứng đôi không?”
Tay tiểu nhị gật đầu nịnh nọt
“Tiêu tiểu thư cùng đại thiếu gia nhà ta quả là Tiên đồng hiệp lữ.”
Hồ Thắng hài lòng cười lớn
“Tốt. Vậy thì ta đến cướp dâu cho con trai ta.”
Nghe đến đây, chợt vang lên tiếng khóc nức nở của Tiêu Dung.
Lực Sỹ phẫn nộ quát lớn
“Tiểu thư nhà ta mà phải lấy thằng con trai bị đần độn nhà ông à?”
Giang hồ ai cũng biết con trai cả của Hồ Thắng bị đần độn từ nhỏ, và cũng không ai không biết hắn ghét nhất là nghe người ta chê con mình đần độn.
“Các ngươi nghĩ là còn có quyền quyết định sao? Hoặc là tự nguyện giao ngươi, hoặc là…”
Hắn dùng chân đá mạnh vào lưng cậu tiêu sư đang bị trói gô, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn sắc lạnh, quát lớn
“Vừa phải mất mạng vừa giao người. Hử?”
Cậu tiêu sư trẻ đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Võ Thiện do dự. Sự do dự này đổi lại thêm một cú đá vào đầu.
“Chẳng lẽ muốn ta đại khai sát giới.”
“Tạ Đinh.” một tiêu sư nhào lên phía trước, những câu tiêu sư khác nhanh chóng giữ hắn lại. Hắn nhìn Võ Thiện nài nỉ
“Võ tiêu sư, Tạ Đinh không chịu nổi nữa đâu.”
Thoáng chốc tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Võ tiêu sư. Võ Thiện đau đớn nhìn cậu trai trẻ đang nằm vật dưới sàn.
Hồ Thắng nổi danh giang hồ với “Thiết ảnh cước.”, cú đá vừa mạnh vừa nhanh, đau đến tận tâm can, chỉ cần chịu đủ ba cú thì coi như cầm chắn cái chết.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, chợt vang lên giọng nói bỡn cợt
“Hồ giáo chủ cứ đá thêm cú đi.”
Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về một phía. Thanh Nguyên hếch mũi lên, kiêu ngạo thách thức
“Nếu đã muốn động thủ thì làm đi. Dù sao chúng tôi cũng sẽ không giao Tiêu tiểu thư ra.”
Võ Thiện chắp tay thưa với Hồ Thắng
“Tiểu tử miệng còn hôi sữa lần đầu ra giang hồ đụng phải khí thế như mãnh hổ của giáo chủ nên sợ qua ăn nói lung tung, Hồ giáo chủ không nên để bụng.”
“Võ tiêu sư, ngài đừng quên đây là “tài sản” của tôi, có giao ra không cũng không đến lượt các người quyết định.” Thanh Nguyên trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn mang theo sự bá đạo đáng sợ.
“Ngươi….” Võ Thiện chưa kịp nói hết câu thì Lực Sỹ đã nhào lên tung một cú đấm thật mạnh vào mặt Thanh Nguyên. Cú đấm nhanh và bất ngờ, Bùi Tuấn, Lương Quan chỉ còn biết trơ mắt nhìn cô nã nhào xuống đất.
Lâm Hiệp hờ hững nhìn, tay cầm tách tràtrước mũi ,khẽ lắc đầu. Động tác tựa như đang thưởng thức một chén trà ngon. Chỉ có người thị nư thân cận anh ta mới hiểu rõ hàm ý của đọng tác này, bèn dùng khẩu hình miệng nói với tay kiếm khách đứng cạnh “A Vinh, Chủ nhân bảo không được manh động.”. A Vình tuốt cây kiếm vào vỏ, đứng thẳng người, tựa như người vừa kích động rút kiếm ra muốn ngăn cản cú đấm của Lực Sỹ không phải là hắn.
Thanh Nguyên chật vật đứng thẳng dậy, khẽ phủi vạt áo.. Khóe môi cô sưng tấy, một nửa khuôn mặt đã hiện lên vết bầm đen nhìn rất đang sợ. Lực Sỹ chỉ vào mặt cô, nói
“Tên khốn nhà ngươi, ỷ và vài ba đồng bạc thối là muốn đè đầu cưỡi cổ, xem mạng sống của chúng gta không bằng cỏ cây. Ta nói ngươi biết, mạng của người còn không bằng một móng tay ghét bẩn của chúng ta.”
Cô chậm rãi đến gần Lực Sỹ, hai người trừng mắt nhìn nhau, Thanh Nguyên chợt mỉm cười, một nụ cười rất vô hại, ngay cả đuôi mắt cũng thoáng ý cười. Nhưng đối lập với nụ cười hòa hảo đó, đột nhiên, tay cô vung thẳng, tát một cái thật mạnh vào mặt gả đàn ông trước mặt. Người Chung quốc quan niệm rằng, gương mặt là phần quý nhất trên cơ thể, ngoài phụ mẫu, quân vương ra thì không ai được động vào. Đánh vào mặt một người đàn ông, không khác nào đang đánh phụ mẫu, quân vương của họ. Tát vào mặt là một trong những khổ hình dùng để tra khảo những tên nô lệ mất nước. Bởi khi đã là nô lệ vong quốc thì phụ mẫu hay quê hương cũng không còn.
Lặng như tờ, Lực Sỹ gầm lên “Ngươi dám tát ta?”, bàn tay hắn nắm chặt lại thành cú đấm, Chặt đến nỗi gân xanh nổi cả lên. Ánh mắt hung tàn như muốn nuốt chửng người khác. Nhưng trước khi cú đấm hạ xuống, đã thấy một thanh dao nhỏ kề ngay cẩ hắn. Không ai biết cô rút dao vào lúc nào, cung4 không ai biết cô giấu thanh dao vào người từ lúc nào. Nhưng cán của lưỡi dao bén nhọn sẵn sàng cứa đứt cổ một sinh mạng thì đang nằm trong tay cô. Lúc này, nụ cười của cô vẫn rất tươi.
Lực Sỹ vùng vẫy muốn giật thanh đao ra. Thanh Nguyên nắm chặt cán dao, giọng lạnh băng
“Thanh dam này đang kề ngay động mạch chính, chỉ cần ấn nhẹ thêm một chút, sẽ cứa đứt cổ ông. Nếu chỉ chảy máu ở tay chân thì dễ dang cầm máu, lau sạch thì xem như không có việc gì. Nhưng máu ở động mạch cổ mà chảy ra thì cầm chắc cái chết. Tôi khuyên Lực tiêu sư đừng có mạnh động.”
Quả nhiên, con người thì sợ chết, Lực Sỹ đứng im thin thít, khẽ nuốt nước bọt. Hành dộng này làm cần cổ di chuyển lên xuống quanh thanh dao, nhìn thật rợn người.
Thanh Nguyên nhìn vào lão giáo chủ, khẽ nhếch môi
“Nếu giáo chủ muốn cướp người thì trước tiên hãy ước qua xác cúa tất cả những người có mặt ở đây. còn không………………” cô không nói tiếp nữa, không ái đoán ra nửa câu sau là gì.
Hồ Thắng cụp mắt xuống để che giấu vẻ lượng lữ. Hắn có thể cảm nhận nhịp tim thình thịch của cậu tiêu sư trẻ dưới bàn chân mình. Gả đầy tớ tầm thường ngẩng đầu lên nhìn Thanh Nguyên. Rồi cúi xuống nói nhỏ vài câu vào tai Hồ Thắng. Hồ Thắng quay qua nhìn hắn, rồi đứng bật dậy, chỉ vào Thanh Nguyên, cười khẩy
“Đã đến nước này ngươi còn dám làm giá sao? Ngươi nghĩ ngươi còn có quyền quyết định sao?”
Nói xong hắn nhìn sơ qua một lượt các tiêu sư trong phòng, nói
“Các người còn trẻ, còn cha mẹ già, còn con thơ, vợ trẻ. Sau này các người còn biết bao nhiêu chuyến tiêu nữa Việc gì chỉ vì một chuyến tiêu mà đánh liều sinh mạng của mình như thế. Ta đây cũng không phải kẻ không nói đạo nghĩa. Bây giờ, ta đếm đến tiếng thứ ba, nếu các người muốn giữ mạng sốn của mình thì hãy au rời khỏi đây, mười tám năm sau vẫn là một hảo hán. Còn nếu như chọn cách ở lại, thì đừng trách ta đây v6 tình; Ta bắt đầu đếm đây, MỘT”
Các tiêu sư trẻ nhìn nhau, rồi không hẹn mà gặp đều cùng quay qua nhìn Võ Thiện, chờ đợi một câu trả lời. Làm người cầu sống không cầu chết, chì cần nhìn lực lượng chênh lệch giữa hai bên cũng thấy rõ hậu quả nếu chọn cách ở lại. Võ Thiện lòng rối như tơ vò, chính hắn cũng không biết nên làm thế nào. Hắn quay mặt qua phía khác, không dám đối diện ánh mắt của các anh em. Nhưng quay qua bên kia thì đụng ngay ánh mắt tuyệt vọng của Tiêu tiểu thư. Hắn thoáng ngẩn người. Hạnh phúc của một cô gái so với sinh mạng của hơn mười người, cùng đặt trên một cán cân, bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ có lòng người rõ. Hắn hạ quyết tâm, lại quay lại nhìn đám tiêu sư, nhẹ gật đầu.
“HAI.” tiếng nói cố ý kéo dài càng khiến lòng người hoảng loạn, sinh mạng của nhiều người được mất chỉ trong ba giây.
“Anh.” đột nhiên, Thanh Nguyên chỉ vào một cậu tiêu sư trẻ đang định bỏ đi, nói “Tên là Vương Tam, nhà ờ thành Tây, là cô nhi, không có người thân, nhưng có một hồng nhan tri kỷ, đầu năm sau sẽ rước nàng ta về nhà.”
“Còn bác….” ngón tay di chuyển về lão tiêu sư đứng cạnh Vương Tam “Là Lý Tứ, góa vợ, cha mẹ đều mất, nhưng có hai đứa con cần được chăm sóc.”
“Và anh nữa……” cuối cùng là một gã đàn ông tầm trung niên, mặt mũi khắc khổ đứng gần cầu thang. “Anh thì may mắn hơn, có cả cha mẹ, hai bà vợ bốn đứa con, cả nhà tám miệng ăn đều trông chờ anh về mua gạo sắm quần áo. À, tên anh là Trương Hoàng”
Cả ba người được chỉ tên nêu danh đều sừng sỡ nhìn cô. Thanh Nguyên rũ thanh dao đang kề cô Lực Sỹ xuống, nói
“Còn Lực tiêu sư, là cô nhi, không có người thân, cả thời trai trẻ đi theo Tiêu cục trường áp tiêu, bỏ bê vợ con, cuối cùng vợ ông dắt theo con gái bỏ đi. Từ đó hoàn toàn biệt tăm. Chắc ông chưa biết đâu nhỉ, vợ ông trốn đến Lộc thành, kết hôn với một người bán thịt ở đó, sống rất hạnh phúc. Nhưng không may, cách đây mấy tháng, đã chết trong trận lũ ở Lộc thành, con gái ông còn sống, đang lưu lạc tại nhà một người họ hàng. Ông có muốn gặp lại nó không?”
Lực Sỹ như bị sét đáng, cả mối nhục bị tát cũng quên mất, thanh dam rời khỏi cổ mình lúc nào không hay.
Võ Thiện lạnh lùng nhìn Thanh Nguyên, nói
“Trần công tử, ngươi là có ý gì?”
Thanh Nguyên thong dong trả lời
“Trước khi tham gia chuyến tiêu này, tôi đã cho điều tra thân thế từng tiêu sư mộ ở đây. Người của tôi đã lặng lẽ tiếp cận từng người trong số họ. Trước khi rời Hạo thành, tôi đã dặn rằng, nếu sau này họ thấy các anh toàn mạng trở về, còn tôi thì mất tích, thì họ sẽ kết liễu mạng của nhửng người đó. Vị hôn thê, mẹ già, con cái của các người. Một mạng cũng không tha.”
“Cũng có nghĩa là, tôi sống, thì họ sống, tôi làm ngọc nát, thì họ cũng đừng mong làm ngói lành.” câu nói được thốt nhẹ như tơ hồng, nhưng lại là một đòn giáng nặng cân, khiến mọi người sừng sờ.
“Dĩ nhiên, các người có thể chọn cách không về Hạo thành, chỉ cần không thấy người về, thì thuộc hạ của tôi sẽ không làm tổn hại đến một sợi lông của người nhà các người. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc, các người suốt đời sẽ không thể gặp lại người thân, cốt nhục li tan mãi mãi.”
Người tên Lý Tứ hét lên
“Ngươi thật độc ác.”
Thanh Nguyên không phản bác, không phủ nhận, bình thản đón nhận lời chỉ trích.
Hồ Thắng khẽ thở dài.
“Xem ra ta đã già rồi. Cứ nghĩ chém chém giết giết mới là độc ác, những kẻ càng lão luyện thì càng đáng sợ. Thì ra những kẻ vẻ ngoài càng vô hại bao nhiêu thì càng ngoan tuyệt bấy nhiêu. Ta tuy mang danh đại ma đầu giết người không ghê tay, nhưng cũng không ác độc đến nỗi làm hại người vô tội như ngươi.”
Vị tiêu sư già kích động nhào về phía Thanh Nguyên, “nếu ngươi dám đụng đến một cọng lông chân cả người nhà ta, ta sẽ phanh thây ngươi.”
Những người xung quanh ôm chấm ông ta lại, khuyên ngăn
“Trương tiêu sư, chú bình tĩnh lại đi, hắn ta mà có mệnh hệ gì thì người nhà chúng ta cũng bồi táng đấy.”
Thanh Nguyên dùng giọng điệu khinh khỉnh, ánh mắt khinh thường hất mặt nhìn đám người
“Xem như cũng còn người tỉnh táo, biết thời thế.”
Nghe giọng điệu kiêu căng khó ưa của cô, sự phẫn nộ của mọi người càng dâng cao, nhưng cũng không ai dám manh động, những nắm tay càng nắm càng chặt nhưng không ai dám dùng vũ lực.
Ánh mắt hung dữ của Võ Thiện nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô bất giác rùng mình. Giọng nói càng lạnh lùng hơn cả ánh mắt
“Trần công tử, chỉ với vài lời nói ba hoa mà ngươi muốn anh em ta phải hy sinh bảo vệ ngươi sao? Nhũng thông tin của tất cả chúng ta đều được ghi rõ ràng trong sổ sách của Tiêu cục. Ngày hôm trước ngươi đến Tiêu cục, thì hai ngày sau chúng ta đã lên đường, thời gian đâu mà sắp xếp người theo dõi, điều tra tỉ mỉ như ngươi nói. Hơn nữa, nếu ngươi thực sự thần thông quảng đại như thế, thì việc gì phải nhờ một tiêu cục đang lay lắt như đèn trước gió đi theo bảo tiêu chứ.”
Thanh Nguyên im lặng không đáp trả. Thực chất, tát cả những gì Võ Thiện nói đều chính xác. Chỉ cần đút chút ít tiền cho tay quán sự là có ngay quyên sổ sách đó. Nhưng dù bị vạch trần, c6 cũng không hề nao núng, mà còn cứng cỏi đáp trả.
“Trong tình hình hỗn loạn như vậy, mà còn đủ sáng suốt phân tích tình hình, không hổ danh là cánh tay trái đắc lực của tiêu cục trấn danh giang hồ. Nhưng Võ tiêu sư, kim không đâm thịt thì không đau, không phải người trong cuộc thì tất nhiên có thể thong dong, bình tĩnh. Võ tiêu sư cũng là trẻ mồ côi, không vợ con, không người thân, có chết thì cũng không liên lụy ai, nói chuyện tất nhiên cũng lớn tiếng hơn người ta. Nhưng vấn đề ở đây không phải là việc tôi có nói dối không? Mà là các người có dám đem tính mạng cha mẹ vợ con ra đặt cược một ván với tôi không? Ở đây, ai đủ máu lạnh đem người thân mình ra đặt cược thì bước ra đây, cầm đao lên, một kiếm chém chết tôi..””
Thanh Nguyên vừa dứt lời, Võ Thiện đã tuốt đao ra, lao lên như một cơn gió, đứng ngay trước mặt cô, kề đao ngay cổ cô, quát lớn
“Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao? Ngươi thực sự không sợ chết sao?”
Thanh Nguyên dùng tay nắm bắt thanh đao lại, thanh đao cưa vào lòng bàn tay cô, máu tuôn ra nhuốm đỏ thanh đao, càng tăng thêm sát khí. C6 cầm thanh đao, di chuyển từ cô xuống ngay trước ngực trái, lớn tiếng đáp
“Tin, tôi tin chứ. Sợ, tôi sợ chứ. Tôi sợ trời chu, sợ đất diệt, sợ không được vinh hoa phú quý, sợ trời nắng, sợ trời mưa, sợ lòng người tham lam, thói đời đen bạc, sợ cả đời không lấy được vợ, sợ sinh không được con trai. Nhưng họ Trần này chưa bao giờ sợ chết. Cái mạng quèn của tôi đây là do lượm về, mạng quèn như chuột gián nên khó chết lắm, muốn kết liễu thì phải nhẫn tâm, để đao kề tim, như vậy thì chỉ cần một nhát là chết ngay. Dù sao cũng có biết bao nhiêu người bồi táng, kể ra chết cũng có ý nghĩa.Nào, lấy sức mà đâm.”
Hai người nghiến răng đối mặt nhìn nhau, không ai chịu nhịn ai một bước, trán Thanh Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi, chân như muốn nhũn ra, nhưng vẻ mặt lì lợm, bất cần thì chưa bao giờ biến sắc.
Đột nhiên, Lực Sỹ từ trong đám động xông ra, đứng chắn ngang Thanh Nguyên, gạt thanh đao ngay ngực cô ra, thanh đao rớt xuống tạo ra thứ thanh âm nghe đến là chói tai. Ngay lúc Võ Thiện còn ngẩn người, Lực Sỹ khum xuống quỳ trước mặt hắn, giọng nghẹn ngào.
“Võ tiêu sư, Võ đại ca, tôi năm nay bốn mươi tuổi, thì hết ba mươi năm sống trong tiêu cục, hai mươi lăm năm làm nghề bảo tiêu. Con người tôi thô lỗ, cả cuộc đời tôi chỉ biết chém giết, ngay cả vợ con cũng bỏ đi, không có lấy một người thân. Khó khăn lắm mới biết được tin tức của con gái, tôi không muốn để nó gặp chuyện, tôi không muốn đến chết rồi cũng không người đưa tang. Tôi chỉ có một đưa con gái, tôi có chết cũng không sao, nhưng không thể lấy mạng nó ra đặt cược. Võ đại ca, nếu muốn giết tên khốn này thì hãy bước qua xác tôi trước đi.”
Võ Thiện đỏ hoe mắt nhìn đàn em trung thành của mình, một người kiêu ngạo như vậy mà cũng có ngày phải quỳ xuống van xin người khác.
Người tiêu sư già cũng không cầm được nước mắt, khóc rống lên, những giọt lệ lọt thỏm vào khe nếp nhăn trên mặt, ông quỳ xuống dập đầu
“Võ tiêu sư, lão chỉ có một đứa cháu trai để kế thừa hương khói thôi, dù có mất mạn già này cũng không thể để nó bị liên lụy. Muốn giết hắn, hãy giết tôi trước đi, có vậy, khi xuống hoàng tuyền cũng không phải hổ thẹn với tổ tông.”
Những tiếng khóc thút thít vang lên khiến không khí đã ảm đạm nay còn thê lương hơn.
Tài sản lớn nhất của con người là người thân. Có ai có thể trơ mắt nhìn người thân mình chết.
Võ Thiện đau đớn nhìn đám anh em, rồi cúi xuống nhặt thanh đao lên, quay sang nhìn Hồ Thắng, nói
“Hồ giáo chủ, ngài thấy đấy, tên súc sinh này không cho chúng tôi quyền lựa chọn. Vậy thì đành một mất một còn thôi.”
Hồ Thắng thoáng ngẩn người, khó xử nhìn Võ Thiện. Vẻ chần chừ hiện rõ trên gương mặt. Tiến không được lùi không xong.
Thanh Nguyên đứng dậy, thong thả đến gần Hồ Thắng. Vừa đi vừa nói
“Bây giờ ông có hai lựa chọn. Một là giết sạch chúng ta, không chừa một ai.. Hai là, thả chúng ta đi.”
Cô đến sát bên cạnh Hồ Thắng. Trước sự kinh nạc tột độ của mọi người, cô ghé sát bên tai gã tùy tùng của Hồ Thắng, chính là gả gia nhân “cầm cờ” đứng sau hắn. Cô dùng giọng nói nhỏ đến mửa chỉ để hai người nghe, cô nói
“Lựa chọn thứ ba là ông nên trở lại thân phận thực sự của mình rồi đấy, Tiêu cục trưởng.” .Vẻ mặt của người được gọi là Tiêu cục trưởng không có nhiều biến đổi. Anh mắt kinh ngạc chỉ lóe lên một chút rồi thôi. Thanh Nguyên gác một tay lên vai ông ta, một tay chỉ về đám người Lâm Hiệp.
“Thấy những người đó không? Đó là Lâm Thái úy danh chấn triều đình đấy, bên cạnh là cặp cha con sát thủ “Song Sát” lấy hai đích trăm nổi tiếng giang hồ, . Xung quanh cái trấn nhỏ bé này là cả đám quân triều đình sẵn sàng ùa vào làm thịt đám sơn tặc các người. Ông cũng không muốn liên lụy Hồ giáo chủ mà. Ông biết phải làm sao rồi chứ.”
Hồ Thắng nghe được nhửng lời này thì sợ đến xanh mặt, khẽ đưa mắt lén nhìn Tiêu cục trường. Tiêu Bảo gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh
“Bắt tất cả những người này tạm thời giam lại.”
Thanh Nguyên đứa mắt nhìn về góc quán nơi Lâm Hiệp đang ngồi, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên kháng cự.
Hắn nghiền ngẫm tình hình một lúc rồi quyết định đứng dậy, đi theo dám sơn tặc, chấp nhận chịu trói. Cặp Song Sát cũng đành đi theo chủ nhân.
Không ai để ý sự biến mất của Thanh Nguyên và tên tùy tùng nhỏ bé.
————–
Đây có thể xem là căn phòng thượng đẳng trong cái khách điếm tồi tàn này, chính là phòng của Thanh Nguyên, Chiếc bàn gỗ cũ kỹ tỏa ra mùi gỗ khó chịu, ánh nắng gay gắt chiếu vào phòng, xuyên qua tấm màn cửa sổ mong manh, phủ lên hau người đàn ông ngồi trong phòng. Ánh nắng phản chiếu tạo ra hai cái bóng đen rất to trên mặt đất.
Tiêu Bảo cầm tách lên, rồi bỗng híu mày đặt xuống. Thanh Nguyên mìm cười đến bên giường, lấy một chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một nắm trà. Cô thả những là trà đó vào tách nước, rồi kính cẩn để trước mặt Tiêu Bảo. Lúc này Tiêu Bảo đã tháo lớp mặt nạ cải trang ra, dưới lớp mặt nạ là một gương mặt cương nghị hào khí. Cô nói
“Ở nới thâm cùng ngõ hẽm này, người dân làm đầu tắt mặt tối cũng không đủ ăn, có nước suối đun sôi là cao sang lắm rồi, làm gí có nhả hứng uống thức nước trà thượng đẳng bằng cả năm tiền ăn. Nhưng trong cái họa có cái may, trà Sen này chỉ khi dùng nước suối tinh khiết đun sôi để pha mới phát huy hết hương sen thơm ngát trứ danh.”
Tiêu Bảo cầm tách trà lên lần nữa, hương sen bốc lên nghi ngút làm say lòng người.
Cô nói tiếp
“Cũng như Trân Bảo tiêu cục vậy, ai cũng nghĩ là họa sát thân, nhưng trong cái họa là một chữ Phúc rất to.”
Tiêu Bảo đặt tách trà xuống trấn định nhìn Thanh Nguyên, không hề nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Phải mất một lúc sau, ông ta mới cất tiếng, không hề đả động gì đến ẩn ý trong lời nói của cô, hắn nói
“Tất cả những thuộc hạ của ta, ngay cả con gái ta đều không nhận ra ta. Ta tự nhận kỹ thuật hóa trang của mình cũng không tồi, sao ngươi lại nhận ra ta.”
“Thuật cải trang cảu cục trưởng đâu phải chỉ là không tồi, phải nói là bậc thầy mới đúng. Tuy nhiên, lớp mặt nạ dù hoàn hảo nhưng có một khuyết điểm, đó là ngăn cản biểu cảm của con người. Từ đầu đến cuối trên gương mặt ngài không có lấy một chút cảm xúc, hưng phấn, giận dữ hay vui vẻ đều không có.”
“Chỉ có vậy mà ngươi đã đoán ra ta là ai?”
“Không. Lúc đó tôi chỉ biết ngài đang dịch dung. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy đôi tai ngài thì mới biết thân phận của Tiêu cục trường.”
Tiêu Bảo giơ tay lên sờ tai theo bản năng,
“Lỗ tai của Tiêu cục trưởng không có dái tai, hơn nữa vành tai còn đặc biệt to và dày. Lỗ tai của Tiêu tiểu thư cũng vậy, chỉ có hai phụ tử mới có hai cặp lỗ tai tương tự nhau như vậy.”
Tiêu Bảo cười khẽ
“Con gái bảo bối của ta chỗ nào cũng đẹp, chỉ có cặp lỗ tai khác người này là xấu xí. Trước đây ta luôn nghĩ chỉ là một khuyết điểm nhỏ không đáng kể, không ngờ cuối cùng cặp lộ tai này lại gây họa.”
Hắn noi tiếp
Cả thế gian này đều cho là ta đã chết, ngay cả hung thủ vụ cướp cũng đã bắt được, cớ sao ngươi lại biết ta còn sống.” .