Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 57: Quan Trường (9)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 57: Quan Trường (9)


Không khí lại bị đông cứng thêm lần nữa. Đến cả Thanh Nguyên cũng cảm thấy bất ngờ.
Trong triều hiện nay, chỉ có ba vị quan nhị phẩm, muốn leo lên cái ghế này tuyệt không phải đơn giản, vậy mà hắn sẵn sàng từ bỏ chỉ vì một người dưng.
Hứa Sơn lập tức quỳ xuông, giọng không giấu được sự khẩn trương, nói
“Lâm đại nhân chỉ là nhất thời hồ đồ, thần trí không minh mẫn, xin thánh thượng thứ tội.”
Lâm Hiệp không đổi sắc mặt, đầu ngẩng cao, nói
“Thần hoàn toàn tỉnh táo.”
Trong số ba vị quan nhị phẩm của triều đình, ngoại trừ Trịnh Hòa già cả không có thực quyền, cả Hứa Sơn và Lâm Hiệp đều là cái gai trong mắt Dung đảng. Dĩ nhiên DUng quốc công sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Không để Hứa Sơn can thiệp thêm lời nào, Dung quốc công nói ngay
“Thần chấp nhận hoãn thời hạn hành hình Phạm Vinh.”
Ánh mắt Tông đế lạnh thêm vài phần, khóe môi khoét sâu thêm, đầy vẻ châm biếm, quay qua Bình vương, hỏi
“Câu này, chẳng phải nên do Thiên tử, là trẫm nói sao, phải không nhị đệ?”
Bình vương vẫn mỉm cười hòa nhã, nhưng gân xanh trên tay đã nổi cả lên. Hiển nhiên hắn hiểu, Tông đế đang cảnh báo hắn. Hắn cũng được xem như Nhân trung chi long (ý là người tài giỏi), không cần Tông đế nhắc nhở, hắn cũng thấy được dã tâm của Dung đảng. sau khi có được giang sơn, quyền lực của Dung gia sẽ như mặt trời giữa trưa, hắn sẽ chẳng khác gì một Thiên tử rối gỗ, không có chút thực quyền. Nhưng đã có được thì tất có mất, muốn có quả ngọt thì phải trả giá.
Nghĩ vậy, hắn nhẹ giọng trách cứ
“Quốc công quá lỗ mãng, còn không mau xin thánh thượng thứ lỗi.”
Dung An không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại, còn rất thong dong đáp
“Thần quá nóng vội, thánh thượng thứ lỗi.”
Tông đế hoàn toàn phớt lờ. Hắn nói
“Trần khanh gia, huyết thệ (thề bằng máu) với Thủy thần là một trong những lời thề tối cao nhất, người đã lập ra lời thề mà không thực hiện được, sẽ bị Thủy thần trừng phạt, vạn kiếp bất phục.”
nói xong, hắn khẽ nhấc tay lên, A Thuận hiểu ý, cầm một chiếc khay có đặt sẵn một lá thư dâng lên cho Tông đế. Tông đế giơ lá thư lên, trên đó viết “Thư Từ Quan.”, dưới góc thư là tên người gửi “Lại Bộ thượng thư – Phan Chí.”
“Trẫm mới nhận được lá thư kẹp trong đống tấu chương. Phan thượng thư tuổi giá sức yếu, phục vụ triều đình hơn hai mươi năm nay, cũng đã đến lúc được nghỉ ngơi, vui thú điền viên với con cháu. Binh bộ không thể một ngày thiếu thượng thư, thì Lại bộ cũng thế. “

Dừng một chút, lại nói tiếp
“Trần khanh gia dám dùng cả Huyết thệ để thuyết phục trẫm minh oan ột người lạ, thật quả là nhân cách cao cả, rất đáng phục, rất xứng đáng là hiền thần của trẫm. Nay trước mặt triều thần, trẫm tuyên bố, nếu Trần Thanh Nguyên có thể tìm ra chuyến quân hưởng đó, minh oan cho Phạm thương thư, trẫm sẽ bổ nhiệm khanh thành Tân thượng thư của Lại Bộ. Ngược lại, nếu không làm được, thì có nghĩa là dám thề điêu trước Thủy thần, lừa gạt triều thần đồng liêu, cô phụ sự mong đợi của Thiên tử, tội đáng chết muôn phần, xử tội tử, hành hình chung với Phạm Vinh.”
Bỏ lại triều thần đang bàng hoàng đứng như trời trồng, hắn phất tay tuyên bố
“Bãi triều”
Giọng nói lảnh lót chói tai của A Thuận vang lên theo. Âm thanh ké dài cao vút đến chói cả tai.
“Bãi triềuuu.”
Tông đế vừa rời triều, triều thần cũng nhanh chóng tản ra. Có người thương hại nhìn cô, có ngưới vui sướng khi người mắc nạn, cũng có người lạnh đạm phớt lờ.
Dung An đi lướt ngang qua, hắn dùng một gịng nói cực nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe, nói
“Muốn làm người tốt trong triều không phải dễ, ngáng đường người khác thì càng đáng chết, hy vọng rằng đại nhân không phải nhân được bài học này trên đường đến địa phủ.”
Trần Thảo thoáng nhìn cô, muốn tiến đến, hắn ngẩng lên nhìn cô rồi lại cúi gằm mặt, do dự trong thoáng chốc, cuối cùng quay mặt bỏ đi. Con người thì ai cũng ích kỉ, trong hoàn cảnh có thể giúp đỡ, thì ai chả muốn làm người tốt. Nhưng nếu đã động chạm đến quyền lợi bản thân thì đành bỏ đi.
Nghe kể, trước đây Trần Thảo và Phạm Vinh là bạn đồng môn, thân như anh em,
Đối với một kẻ luôn lo trước lo sau như hắn, có thể đứng ra chống đối Dung An, cầu tình thay bạn như vậy cũng đã xem như là một chút ấm áp giữa biển người bạc bẽo.
Tuy vậy, đôi lúc cũng có những trường hợp ngoại lệ.
Thanh Nguyên đứng dậy, bước đến bên Lâm Hiệp. Lúc này hắn đang thong dong phủi vạt áo dính bụi. Cô gác tay lên vai hắn, ngã ngớn nói
“Đúng là trong họa có phước nhỉ. Năm ấy, Phạm thượng thư chỉ vì muốn cứu người lính trẻ kia mà bị phán tội chung thân, thì nay, con trai của người phụ nữ nọ lại vì ông ấy mà chấp nhận đánh cược tiền đồ của mình. Ở hiền gặp lành, hình như tôi đã bắt đầu tin vào điều đó rồi.”
Lâm Hiệp quay sang nhìn cô, khẽ gạt bàn tay đang gác trên vai ra, không thừa nhận cũng không phản bác. Trong ánh mắt khơng có chút bối rồi khi bị người vạch trần, ngược lại còn bình thản cất giọng
“Chúng ta đang cùng ngồi trên một con thuyền. Thay vì nói những điều vô nghĩa như vậy, sao không tìm cách xem làm thế nào để thuyền không chìm.”
Vọng lại phía sau một câu nói và bóng dáng phiêu dật trong nắng chiều, cô bước thẳng ra cửa.
“Ngày mai, giờ Hợi trước cổng thành.”
Từ điện Liêm Chính bước ra, bóng lưng cô vẫn cứng cỏi và thẳng tắp. Như không gì có thể đánh sụp. Cách đó không xa là một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, trước xe ngựa là hai người đàn ông, có vẻ như họ đã đợi rất lâu.
Thanh Nguyên bám vào tay Bùi Tuấn tréo lên xe ngựa. Vừa ngồi vào xe, cả người cô như nhũn ra, khẽ day huyệt thái dương, mệt mỏi hỏi

“Đã nhận được thư của Huỳnh tam gia chưa?”
Bùi Tuấn gật đầu.
“Tốt. Tôi muốn đến Trân Bảo tiêu cục.”
Lương Quan khuyên nhủ
“Vừa bãi triều xong, cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Tôi muốn đến Trân Bảo tiêu cục.” cô lặp lại.
Bùi Tuấn nói vọng ra với phu xe
“Đến Trân Bảo tiêu cục”
————
Trân Bảo tiêu cục là một trong những tiêu cục lớn nhất năm nước, Hầu hết tiêu sư đều là những cao thủ giang hồ đã gác kiếm rửa tay, kinh nghiệm đầy mình. Dù giá phải trả ỗi chuyến tiêu lên đến hàng ngàn lượng, nhưng tiêu cục vẫn ăn nên làm ra.
Tiêu cục tràn đầy chính khí, từng là nỗi sợ của lũ tặc tử, nay lại trở nên hoang tàn thê lương. Cửa chính đóng im lìm, ngay cả đôi mắt của hai con sư tử đá ngoài cổng cũng nhuốm màu buồn bã.
Lương Quan bước đến gõ cửa. Phải mất một lúc sau, mới có một gương mặt già nua lấp ló sau cửa.
“Chúng tôi có chuyện cần cầu kiến gia chủ.”
Ông lão nhìn ba người với vẻ dè dặt nghi hoặc. Nhưng rồi ông ta vẫn mở cửa mời họ vào. Bước đi của ong ta rất nhanh, không hề có vẻ già nua, mệt mỏi như vả ngoài. Trên đường đến nhà chính, chì lưa thưa vài người đàn ông, còn lại đều là nô tỳ và gia nhân.
Đến gần nhà chính, ông lão ra hiệu cho họ dừng lại rồi đi vào phòng. Một lúc sau, có tiếng từ phòng vọng ra
“Mời các vị vào.”
Cả ba bước vào phòng. Ngồi trên chiếc ghế chủ nhân là một người phụ nữ trung niên, gương mặt hòa ái nhưng chan chứa nét mỏi mệt.
Thanh Nguyên mìm cười, chắp tay cúi người, nói
“Chắc hẳn đây là Tiêu phu nhân. Quả là có khí khái của bậc nữ lưu.”
Tiêu phu nhân phất tay

“Lời dư thừa thì không cần nói nhiều. Ta là người giang hồ, không quen cách nói chuyện vòng vo kiểu cách, hoa hòe hoa sói của lũ thư sinh các người. Ngươi là đến đòi nợ gì? Tiền bạc hay ân oán?”
“Nếu phu nhân đã nói vậy thì Thanh Nguyên tôi nói thẳng. Chẳng là tôi muốn nhờ quý cục chuyển một chuyến hàng đến Phong thành.”
Tiêu phu nhân nhíu mày khó hiểu, nói
“Tiêu cục chúng tôi đã đến lúc mạc, các lão tiêu sư đều đã mất tích trong chuyến hàng trước, chỉ còn một vài tiêu sư trẻ không có kinh nghiệm. Chuyện này đã đồn khắp giang hồ, há còn ai dám đưa hàng cho chúng tôi áp tải. E rằng mục đích của ngươi không đơn giản như vậy? Bên ngoài có biết bao tiêu cục, sao lại chọn ngay cái tiêu cục hết thời như bọn ta, làm gì có miếng mỡ tơi ngay trước mắt mèo như vậy”
Thanh Nguyên đáp
“Phu nhân, trên đời này không ai cho không biếu không ai cái gì, đã làm việc thì phải có mục đích. Bà đang cần tiền để xoay sở chống đỡ cái tiêu cục này, tôi cũng có lợi ích riêng, hai bên hợp tác cùng có lợi, việc gì phải để tâm nhiều như vậy. Tiêu cục này đã đến lúc mạt rồi, còn thứ gì đáng giá trị để lợi dụng sao?”
Tiêu phu nhân không phản bác được lời nào, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, mới dè dặt hỏi
“Vậy người muốn chúng ta áp tải cái gì?”
“Con gái bà, Tiêu Dung, Tiêu tiểu thư.”
“Cái gì?” Tiêu phu nhân trợn tròn mắt,
Thanh Nguyên tự tin đáp
“Phu nhân không nghe nhầm, là Tiêu Dung, Tiêu tiểu thư. Nhà họ Tiêu và gia tộc họ Huỳnh ở Phong thành vốn có hôn ước từ lâu, Huỳnh tam gia Huỳnh Tân ( có ai còn nhớ anh này là ai ko? )vừa xem bức họa của Tiêu tiểu thư đã mang lòng mến mộ, nhất kiến chung tình, muốn nhanh chóng thực hiện hôn ước, lấy giai nhân về cửa. Nhưng vì đường đến Phong thành xa xôi hiểm trở, nên đã gửi thư ngỏ lời, nhờ tôi tìm người bảo vệ tiểu thư đến Phong thành an toàn. Thiết nghĩ, tiêu cục an toàn nhát, tiêu sư tận tâm nhất, không nơi nào khác ngoài chính gia quyến của Tiêu gia, nên mới mạo muội nhờ vả. Đây là thư Huỳnh gia gửi cho tôi, phu nhân xem qua”
Ông lão đón lá thư từ tay cô đưa đến trước mắt Tiêu phu nhân. Đó là một lá thư cầu hôn kèm theo các món sính lễ, có dấu mộc của chủ nhân Huỳnh gia, Huỳnh Tân. Tiêu phu nhân nghiền ngẫm lá thư rất lâu, sau mới nói
“Nhưng lão gia vừa xảy ra chuyện không hay, lúc này mà tổ chức hôn lễ thì e là không hợp lễ nghi”
“Chính vì vậy nên mới phải nhanh chóng gả tiểu thư đi. Phu nhân nghĩ xem, tiêu cục ta có biết bao nhiêu là kẻ thù, Tiêu lão gia gặp chuyện quả là dịp tốt để họ báo thù. Một ngày còn lưu lại Hạo thành là nguy hiểm thêm một ngày. Huỳnh gia là một thế lực lớn, tiểu thư đã làm dâu nhà đó thì tuyệt không ai dám đụng đến một cọng lông chân nào. Tiêu tiểu thư năm nay đã đã mười chín, có câu trai lớn dựng vợ gái lớn lấy chồng, gả đi là chuyện sớm muộn thôi. Huỳnh tam gia cũng là một bậc quân tử biết thương hương tiếc ngọc, đã gả cho ngài ấy đâu có ủy khuất tiểu thư. Hơn nữa, sính lễ của Huỳnh gia nhiều đến mức nào, phu nhân cũng thấy rồi đấy, chẳng những đủ chi trả nợ nần mà còn có dủ sức vực dậy Trân Bảo tiêu cục. Phu nhân tự xưng là người giang hồ, người trong giang hồ thì cần gì câu nệ những tiểu tiết, lễ nghi tầm thường của thế gian. Đừng nói chưa tìm được thi thể, chưa chắc Tiêu lão gia đã tạ thế. Mà cho dù Tiêu lão gia có ở dưới suối vàng, thấy ái nữ của mình thành gia lập thất, sống sung sướng thoải mái thì cũng yên tâm nhắm mắt. Hôn sự này, quả là trăm lợi không một hại”
Tiêu phu nhân im lặng một lúc lâu, mỉm cười chua chát nói
“Bần cư tại thị vô nhân vấn, Phú tại sơn lâm hữu khách tầm (Nghèo khổ sống nơi đô thị không ai tìm. Giàu có dù sống nơi rừng núi cũng có người tìm tới). Xem như ta đã lãnh giáo được câu đó. Không ngờ Thái San San ta mà cũng có ngày túng quẫn đến nỗi phải bán cả con gái.”
“Lên voi xuống chó là chuyện bình thường ở đời. Vả lại, trong cái họa chưa chắc không có phúc. Mà còn có thể là phúc lớn”
Bà ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyên, không hơi sức đâu để ý ngụ ý trong lời nói của đối phương, hờ hững hỏi
“Lúc nào xuất phát được.”
Ngày mai giờ Hợi trước cổng thành.”
————————-
Giờ Hợi-trước cổng thành
Lâm Hiệp cưỡi trên một con ngựa lớn, tà áo đen phấp phới trên lưng ngựa tỏa ra vẻ phiêu lãng động lòng người. Bên cạnh hắn là hai gia nô, cả hai đều cưỡi trên hai con ngựa nhỏ, một cô hầu nhỏ tuổi, gương mặt non nớt và một người đàn ông trung niên to lớn.

Người đàn ông nghiêng người sang nói khẽ
“Thiếu gia. liệu tên đó có đáng tin không? Hắn có dám chắc sẽ minh oan được cho Phạm thượng thư không? Nô tài sợ hắn chỉ khoác lác cho sướng miệng thôi.”
Lâm Hiệp đáp
“Nếu chuyến đi này thật sự thất bại, thì cùng lắm ta chỉ mất chức quan thôi, đã làm hết sức mình rồi, cũng không hổ thẹn với mẹ. Nhưng hắn thì khác, hắn đặt cược tính mạng của mình vào ván bạc này. So với hắn thì tiền cược của ta còn ít chán, E rằng hắn còn sốt sắng, tích cực hơn ta nữa kìa.”
Cô hầu nhìn sang đoàn xe bên cạnh. gương mặt nhăn nhó. Thanh Nguyên nửa nằm nửa ngồi trên xe ngựa, một tay dùng quyển sách kinh tự quạt, một bên ngồi ăn nho, miệng không ngừng than nóng, lưỡi cũng thè cả ra, dáng điệu hết sức vô lại, sốt sắng, lo lằng ở chỗ nào.
Lương Quan thấp giọng thông báo
“Họ đến rồi.”
Thanh Nguyên đưa mắt dõi theo đoàn người. Có khoảng mười người trong đoàn, gương mặt ai nấy đều non choẹt, pha lẫn nhiều phần lo lắng và háo hức. Cả đoàn người chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa đỏ, tất nhiên đấy là “món hàng” họ cần vận chuyển.
Người cầm tiêu kỳ lần này chính là ông lão đã mở cửa cho cô, cũng chính là tâm phúc trung thành của Tiêu cục trưởng, tên là Võ Thiện.
Cả ba đoàn người ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng lo lắng, trong xe ngựa phảng phất tiếng khóc thút thít càng thêm thê lương hơn.
Thanh Nguyên hài lòng nhìn đoán người
“Nếu đã đủ người thì lên đường thôi.”
Ông lão quản gia hỏi
“Thế chẳng hay ngài muốn đi theo tuyến đường nào. Đi thẳng về hướng Tây vượt qua núi Cổ Tùng, hay băng qua rừng Nguyên Thủy, hay……”
Không đợi ông ta nói tiếp Thanh Nguyên đã vội cắt lời
“Đi về hướng Đông Nam, ngang qua Biên thành, rồi mới đến Phong thành.”
Vừa nghe đến Biên thành, sắc mặt các tiêu sư càng ảm đạm hơn, tiếng khóc trong xe rống lên thất thanh. Ông quản gia lựa lời nói
“Hướng đó rất nguy hiểm, e là……..”
Thanh Nguyên cười phớ lớ, nhưng lời nói không hề mang theo chút thiện ý, nói
“Hình như Tiêu cục trưởng đã có quy định là để khách nhân tự sắp xếp tuyến đường ình, mặc kệ là khó đi bao nhiêu, có bao nhiêu son tặc thổ phỉ đều không màng. Cũng nhờ vậy mà tiêu cục của các vị mới danh chấn giang hồ. Không lẽ tiêu cục trường không có ở đây thì có thể là loạn theo ý mình sao?”
Vừa dứt lời, đã thấy gương mặt họ Võ đanh lại ngay, nhếch mép cười
“Nếu khách nhân đã cố tình làm khó thì bổn cục cũng sẵn sàng tiếp. Khởi hành về hướng Đông Nam”
Thanh Nguyên không nói gì nữa, chui thẳng vào xe ngựa. Bắt đầu cuộc hành trình khó nhọc bằng những đợt gió mang theo cát bụi quất thẳng vào mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.