Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 36: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (14)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 36: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (14)


Thanh Nguyên trong bộ dáng đàn ông với bộ râu xồm xoàm quen thuộc, đứng trước cổng quan phủ của Phong thành, nắm chặt cây dùi, đánh thật mạnh.
“Tùng, tùng, tùng”
Đây là lần thứ hai nàng đến nơi này. Vẫn như cũ, đút lót một chút, nàng được đưa vào công đường. Chỉ khác lần này không phải lão quan mập kia nữa, mà là một người đàn ông trung niên, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, sõi đời.
Quan trầm giọng: “Ngươi là ai? Muốn kiện cáo gì?”
“Thanh Nguyên dõng dạc: “Tôi là Trần Thanh Nguyên, muốn kiện quan phủ đại nhân lạm hình, vu oan người vô tội, xét xử hồ đồ, không công bằng”
“Cái gì”quan huyện nheo mắt đầy vẻ tức giận.
“Ngươi dám nhục mạ quan phủ, có biết tội gì không? Đưa hắn ra ngoài đánh hai mươi trượng”
“Đại nhân, luật lệ Chung ghi rõ, mọi người dân đều có quyền cáo trạng, tố cáo bất kì ai, cho dù là quan phủ. Ngài không thèm nghe rõ cáo trạng của ta mà đã định tội, không phải là lạm dụng tư hình sao?”
“Ngươi…”
“Nói rất hay”
Quan huyện chưa nói hết câu, đã có một tiếng nói dễ nghe xen vào.
Cuối cùng thì quý nhân đã tới.
Quan huyện thấy rõ người đến là ai, bèn nhanh chóng đi xuống, khom lưng kính cẩn: “Xin chào Bình vương”, rồi nhìn người đứng phía sau Bình vương “Xin chào Kỳ vương”
Kỳ vương? Nàng kinh ngạc quay đầu. Kỳ lạ, nàng đâu có “mời” hắn đến.
Thanh Nguyên đã lén gửi thư mới Bình vương đến chủ trì công đạo, đồng thời nhờ Huỳnh Tân lan truyền khắp thành tin tức Trần Thanh Nguyên muốn kiện quan huyện để gây sự chú ý, buộc Bình vương xuất hiện.
Nhưng nàng đâu có gửi thư cho Kỳ vương, sợ sẽ kinh động đến đám người của Thụy vương đang mai phục quanh phủ của hắn.
Thanh Nguyên nhún vai đứng dậy hành lễ.
Bình vương cười rất hòa nhã: “Ta nghe Trần Thanh Nguyên muốn cáo trạng. Tò mò nên đến xem thử. Không cần để ý đến hai anh em ta đâu. Cứ xử án đi”
Kỳ vương liếc nhìn Thanh Nguyên rồi ngồi vào chiếc ghế dành cho khách quý.
Bình vương ngồi vào chiếc bên cạnh, phất tay: “Xử tiếp đi”
Quan huyện mặt nhăn như khỉ ăn ớt, hận không thể chém chết Thanh Nguyên. Bước chân nặng nề đi lên trên bàn xứ án.
Biết tin có hai vị vương gia đến, người dân kéo đến xem xử càng đông hơn, chật ních cả cổng. Trong đám người dó, có cả tên thị vệ có cặp mắt rất đẹp mà Thanh Nguyên từng gặp. Cũng chính là Tông đế nổi tiếng. Trong bộ dạng quê mùa, cùng khuôn mặt tầm thường, hắn như lẩn hoàn toàn vào đám đông.
Kỳ vương khó chịu nhìn ông anh, chỉ là một vụ án thôi mà, sao phải mạo hiểm thế chứ, nhỡ bị nhị ca nhận ra thì sao?
“Trần Thanh Nguyên, ngươi cũng là một người có tài có ăn học, sao lại ngậm máu phun người, vu oan cho bản quan, biết tội gì không?”
Thanh Nguyên kiêu ngạo nhìn tên quan chuyên quyền độc đoán hồ đồ trước mặt, khảng khái trả lời: “Đại nhân là quan phụ mẫu mà lại đi vu oan cho Lương Quan, dùng hình ép hắn nhận tội, không phải lại càng ngậm máu phun người ư?”
Quan huyện chột dạ nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, đập mạnh xuống bàn, quát: “Lương Quan cưỡng hiếp, giết người, chứng cứ rành rành, đúng người đúng tội. Bản quan không vu oan cho hắn. Còn về việc lạm hình là tuyệt đối không có, ngươi chỉ nghe một phía từ Lương Quan, vốn không có chứng cứ”
“Đại nhân, không có tội, sẽ không ai ngu ngốc nhận tội. Nếu Trần Thanh Nguyên ta chứng minh được Lương Quan là trong sạch, thì có phải ngài sẽ thừa nhận là hắn bị ép nhận tội không?”
Quan huyện cười gằn: “Được, nhưng ngươi đừng có mà cuồng vọng, Lương Quan là bị bắt quả tang tại trận, không thể chối cãi.”
Thanh Nguyên mỉm cười: “Đại nhân, có vẻ ngài đã có sự nhầm lẫn trong khái niệm bắt quả tang rồi nhỉ. Bắt quả tang nghĩa là bị bắt nay lúc phạm tội, còn Dương Quan, nếu ta nhớ không nhầm thì hắn hoàn toàn bất tỉnh nhân sự khi các ngài đến, không ai tận mắt nhìn thấy hắn cưỡng hiếp, giết người, cùng lắm thì hắn chỉ được xem là nghi phạm, chứ không phải thủ phạm.”
Bình vương gật gù: “Lời của hắn nói rất có lý.”
Quan huyện như nuốt phải con ruồi, im lặng không nói gì cả. Lát sau, Kỳ vương từ đầu đến cuối không nói câu nào, rốt cuộc cũng mở miệng: “Vậy thì sao? Cho dù vậy, Lương Quan cũng là nghi phạm duy nhất, vụ án chỉ có một nghi phạm thì nghi phạm đó chính là thủ phạm.”
Thanh Nguyên nhìn Kỳ vương, không e sợ, hỏi: “Vương gia nói đúng, nhưng nếu vụ án này có tới hai nghi phạm thì sao?”

Kỳ vương thả lòng người, cầm tách trà lên uống, rồi nói: “Vậy thì phải xem thử trong hai nghi phạm này ai là người đáng nghi hơn”
Thanh Nguyên khom lưng, giọng nói cầu khiến nhưng giọng điệu mạnh mẽ không cho phép từ chối: “Xin Bình vương hãy cho phép ta trình bày luận điểm của mình.”
Bình vương quay đầu nhìn quan huyện
Quan huyện hiểu ý, giọng nói có chút uy hiếp: “Cho phép ngươi làm, nhưng nếu không chứng minh Lương Quan là trong sạch, ta sẽ khép ngươi vào tội nhục mạ mệnh quan, tội này không nhẹ đâu.”
Rồi truyền: “Cho Lương Quan vào.”
Có hai nha sai xách một người đầu róc rối bời, thân thể đầy vết thương, dơ bẩn không chịu nổi đi vào. Lương Quan mở mắt nhìn khắp nơi, kinh ngạc nhìn Thanh Nguyên, hắn đâu có quen người này.
Thanh Nguyên cũng không nhìn hắn, nói với quan huyện, “Xin cho phép khiêng hai cái xác vào”
Quan huyện phất tay, hai cái xác được khiêng vào.
Xác chết bốc mùi rất ghê, Bình vương nhíu mày, Kỳ vương chán ghét lấy khăn tay bịt mũi lại, nhưng Thanh Nguyên không hề nề hà, chỉ lấy khăn che mặt lại, giật tấm vải trắng che xác chết lên. Lương Quan rất cảm động, cho dù không biết hắn là ai, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì có người quan tâm lo lắng ình, tin tưởng mình. Thanh Nguyên cầm bàn tay của xác chết lên, nói: “Xin mọi người hãy xem cho kỹ. Móng tay của nạn nhân nữ cái dài cái ngắn, ngón trỏ còn bị gãy nữa. Chứng tỏ trước khi chết, nạn nhân đã hết sức vùng vẫy, cào cấu vào tên thủ phạm. Xin quan huyện cho kiểm tra xem Lương Quan có những vết thương như vậy không? “
Quan huyện nói: “Trên người hắn nhiều vết thương như vậy? Có thể vết móng tay đã bị lẫn vào những vết thương khác hoặc đã lành rồi cũng nên”
“Quan huyện, ngài nhìn vào những ngón tay của nạn nhân đi, móng tay cô ta dài và chắc như vậy, nếu cào đến nỗi bị gãy bật ra, thì vết thương phải rất là sâu. Vụ án mới chỉ diễn ra tối ngày hôm qua, làm sao vết thương lành kịp. Càng không có chuyện bị vết thương khác chồng lên. Một vết thương sâu như vậy, chỉ có một ngày trôi qua, không dễ gì bị che mất.”
Quan huyện đuối lý, đành kêu người kiểm tra thân thể Dương Quan. Hai tên nha sai dẫn Lương Quan ra phía sau kiểm tra.
Một lát sau, họ quay lại, bẩm báo là không có vết thương nào như vậy cả.
Kỳ vương hờ hững hỏi: “Cho dù là vậy cũng không đủ sức thuyết phục. Không thể chứng minh hắn vô tội.”
Thanh Nguyên mặc kệ giọng điệu cố tình khiêu khích của Kỳ vương
“Xin cho ta hỏi, quan huyện đã tìm ra hung khí giết người chưa?”
“Chưa.”
“Hình như nếu ta không nhớ nhầm thì đại nhân đã kết luận vụ án như thế này “Lương Quan đi làm về, đã say rượu, lại thấy chị dâu xinh đẹp, không kiềm được chế thú tình, cưỡng hiếp chị dâu, nhưng không may bị anh trai phát hiện được, nhất thời kích động, đâm chết anh trai, rồi tiếp tục bóp chết chị dâu để bịt miệng. Cuối cùng, do quá say nên ngủ quên” có phải vậy không ạ?”
“Đúng.”
“Vậy xin cho ta hỏi, nếu Lương Quan thực sự một phút nông nổi nên mới gây tội ác, sau đó thì ngủ quên, vậy làm sao có thời gian giấu đi hung khí? Tại sao hắn nhận tội rồi mà vẫn không khai ra chỗ giấu?”
Quan huyện mồ hôi ròng ròng, không phản bác gì được, bèn đưa mắt nhìn hai vị vương gia.
Ông ta ngoan cố
“Được, ta thừa nhận ta sai. Có thể sau khi giết người xong, hắn giấu hung khí rồi mới lăn ra ngủ.”
“Vậy ta hỏi ngài, có phải ngài đã cho người lục soát rất kỹ toàn bộ nhà hắn cùng khu vực xung quanh không?”
“Đúng. Cả ngọn núi sau nhà hắn, từng bụi cây ta cũng đã lục rồi. Cả một khu vực hai dặm quanh đó ta đều cho tìm kiếm. Không có.”
Thanh Nguyên bắt trúng điểm sơ hở, nói
“Đại nhân, có người làm chứng nói giờ Tý ( 23 – 1 giờ) hôm đó Lương Quan mới về đến, vụ án được phát hiện vào giữa giờ Sửu( 2 giờ sáng ). Từ nha huyện về nhà hắn nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giở (khoảng 1 tiếng), cứ cho là giữa giờ Tý (12 giờ đêm) hắn về đến nhà, vậy là hắn chỉ có một canh giờ. Giết người, cưỡng hiếp lại còn giấu hung khí trong lúc say, cho dù nhanh tay như thế nào, cũng không thể đem hung khí giấu quá xa, cùng lắm chỉ quanh quẩn gần đó, vậy mà ngài đã cho tìm khắp nơi vẫn không có là sao? Chỉ có một khả năng thôi, đó là vốn không tồn tại hung khí đó.”
Bình vương nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Nhỡ hắn không hề đem giấu. Ý ta là biết đâu hắn dùng chính những hung khí trong nhà giết người, rồi lau sạch vết máu, để lại chỗ cũ thì sao?”
Thanh Nguyên gật đầu: “Đúng là hoàn toàn có khả năng đó. Nhưng “
Cô nhìn quan huyện, hỏi: “Có phải đại nhân đã cho tịch thu toàn bộ đồ vật trong nhà hắn làm chứng cứ. Tuyệt đối không ai có thể đụng đến, đúng không?”
“Đúng. Không ai có thể động vào.”
“Có thể cho đem tất cả những thứ sắc nhọn trong nhà hắn ra ọi người xem không, thưa đại nhân”

Quan huyện nháy mắt với sư gia, sư gia đích thân đem một cái khay đựng khoảng năm con dao khác nhau và một cây kiếm lên.
Thanh Nguyên hỏi Lương Quan: “Đây là đồ vật của gia đình ngươi, không thiếu thứ gì chứ?”
Lương Quan lắc đầu “Không thiếu gì cả”.
Thanh Nguyên bước đến gần cái xác nam, giở tấm vải trắng che xác ra, chỉ vào vết thương của cái xác
“Xin các vị hãy nhìn cho kỹ, miệng vết thương của nạn nhân rất lớn, những cây kiếm cây dao này vốn không thể gây ra một vết thương như vậy.” rồi nàng phất tay, một cô hầu chạy vào, đưa cô một cái rìu. Thanh Nguyên ướm lưỡi rìu vào vết thương giữa ngực, vừa khít.
“Các vị thấy rồi chứ, vết thương này gây ra bởi một cây rìu.”
Mọi người ồ lên ngạc nhiên, họ tự hỏi sao nàng biết được. Chỉ là một vết thương không có thêm manh mối gì cả, cho dù từ độ dài của miệng vết thường để tìm kiếm, nhưng trên đời này có biết bao nhiêu loại vũ khí, sao nàng có thể đoán ngay là cái rìu.
Kỳ vương đem thắc mắc của mọi người nói ra: “Sao ngươi có thể đoán đực là cây rìu. Đừng nói là ngươi đoán mò nhé.”
Thanh Nguyên lắc đầu: “Thưa, bởi nghi phạm thứ hai là một tên tiều phu, nên ta mới đoán thế” (Rìu là dụng cụ lao động của tiều phu) Xin cho ta truyền nghi phạm thứ hai vào, chúng ta sẽ rõ ràng cả thôi.”
Kỳ vương gật đầu.
Lập tức, một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, râu ria đầy mặt, miệng cứ la lối được giải lên: “Sao lại bắt ta, ta không làm gì sai. cậu à, cứu……”
“Câm miệng” chưa đợi hắn nói hết quan huyện vội chặn miệng hắn lại, hỏi Thanh Nguyên.
“Đây là người đã báo án cho ta, sao có thể là nghi phạm?”
Thanh Nguyên không trả lời, chỉ hỏi hắn
“Đại nhân, không lẽ người báo tin thì không thể là hung thủ sao? Hay bởi hắn là cháu của ngài nên mới không thể là hung thủ?”
“Ngươi đừng lấn lướt, nói vậy là sao?” quan huyện ức đỏ mặt
Thanh Nguyên làm bộ quỳ xuống, sợ sệt: “Ta lỡ lời, xin thứ lỗi. Nhưng quả thật hắn và đại nhân có quan hệ họ hàng mà. Hay đại nhân để ta hỏi hắn nhé, nếu không người ta hiểu lầm ngài cố tình bao che mất”
Quan huyện “hừ” một tiếng, không dám làm quá trước mặt hai vị vương gia, quay qua hỏi tên cháu tria
“Ngươi tên gì, nhà ở đâu, làm nghề gì?”
“Bẩm đại nhân, ta tên Mã Dương, làm nghề đốn củi, là hàng xóm của Dương Quan”
Thanh Nguyên nói chen vào: “Ta có được phép hỏi chuyện hắn không, đại nhân”
Quan Huyện nặng nề gật đầu
Thanh Nguyên hỏi: “Giữa giờ Tuất ( 20h) hôm xảy ra án mạng , ngươi đang ở đâu?”
Hắn chột dạ, đảo mắt qua lại, không dám nhìn vào mắt Thanh Nguyên, lắp bắp nói: “Ta đang ở nhà”
“Có chắc không”
“Chắc”
“Tốt. Cho gọi bà Trương vào”
Một bà lão già nua mắt kèm nhèm được đưa vào, chính là bà lão Thanh Nguyên đã gặp ở nhà Lương Quan. Lần đầu đến nơi nay, bà lão run run quỳ xuống. Thanh Nguyên thân thiết hỏi: “Bà Trương, bà nói ọi người biết ngày hai mươi tháng này, vào giữa giờ Tuất, bà đang làm gì”
Thái độ nhẹ nhàng của Thanh Nguyên làm bà bớt sợ hơn, đáp: “Ta đang ở nhà họ Lương, nói chuyện với chị Lương”
“Ngoài bà và chị Lương ra, còn ai ở đó không?”
“Còn có cậu Dương.”

“Có phải cậu Dương này không? Thanh Nguyên chỉ vào người đàn ông sắc mặt trắng bệch đang quỳ bên cạnh.
Bà lão gật đầu, “Phải đấy, phải đấy”
“Vậy bà có biết ông ta ra khỏi nhà chị Lương vào giờ nào không?”
“Tới khoảng giờ Hợi (21 – 23h) tôi mới thấy cậu ta đi ra”
“Cám ơn bà”
Thanh Nguyên đến gần bên người đàn ông đang sợ đến run rấy, bắt cánh tay ông ta lên, trên tay đang quấn băng.
“Tại sao ông bị thương? Vết thương này do cái gì gây ra”
“Do..do ta không cẩn thận bị té.”
“Vậy à” Thanh Nguyên nhanh tay rút miếng vải băng trên tay ra, động tác quá nhanh khiến người đàng ông không kịp phản ứng.
Một vết thương dài vẫn còn vương máu hiện lên sau miếng băng ấy. Tất nhiên ai cũng hiểu đây là vết thương do cái gây ra.
Ông ta vẫn cãi cố: “Lúc tôi đùa giỡn với con gái không cẩn thận gây ra thôi.”
Thanh Nguyên cười cười nghĩ thầm “đúng là cãi chày cãi cối”
Nàng phất tay thêm lần nữa, một chiếc khay đựng một tấm vải được bưng lên, nàng cầm miếng vải giơ lên, lúc này mọi người mới nhận ra đây là một chiếc áo to lớn bằng vải thô, nhìn người đàn ông đang quỳ, hỏi: “Cái này là áo của ông phải không? Ông khỏi chối, chỉ cần đưa ông mặc thử là biết ngay. Nói dối nhiều quá sẽ khiến người ta nghĩ rằng ông có tật giật mình đấy”
Ông ta đành thừa nhận: “Đúng là của ta. Nhưng làm sao huynh lấy được?.”
Đây là vật Thanh Nguyên lấy ra từ trong nhà hắn hồi sáng.
“Ngươi không cần biết.”
Thanh Nguyên tiến lại gần cái xác nam, mở lòng bàn tay đang nắm rất chặt của cái xác, lấy ra một mảnh vải nhỏ. nàng giơ lên để mọi người cùng xem. Kỳ vương thắc mắc: “Đây là cái gì?”
“Đây là thứ nạn nhân đã lấy được từ trên người hung thủ trong lúc giằng co. Là chứng cứ quan trọng để biết ai là kẻ thủ ác”
Nàng đặt mảnh vải vào một góc nhỏ bị rách trên tay áo. Vừa như in.
Cậu Dương sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất.
Thanh Nguyên từng bước áp sát hắn, có cảm giác như tử thần đang tiến gần.
“Sao? Gào lên là ngươi vô tội nữa đi. Ngươi có gì muốn chối cãi nữa không? Bằng chứng đầy đủ, tốt nhất là ngươi nên nhận tội đi”
Hắn sợ hãi kêu “Cậu, cứu con”
Quan huyện xanh mặt, lén nhìn sắc mặt hai vị vương gia.
“Tôi không làm gì hết. Chiếc áo đó đã bị trộm rồi. Sao biết không phải tên hung thủ lấy của ta mặc rồi giá họa cho ta chứ?” nhận tội rồi cũng chết, không nhận cũng chỉ có một con đường chết.
Kỳ vương cũng hùa theo làm khó: “Hắn nói đúng. Cái áo này không biết ngươi lấy ở đâu, trong thời điểm nào, nhỡ cái này là của tên hung thủ ăn cắp của Mã Dương thì sao? Lương Quan nằm ngủ ngay bên cái xác. Cùng lắm ngươi chỉ có thể chứng minh ngoài Lương Quan thì có thêm một nghi phạm khác thôi.” hắn muốn xem thử tên này còn chiêu gì không?
Thanh Nguyên chẳng hiểu mình rốt cuộc đã động chạm gì tên này mà hắn cứ thích chống đối nàng thế nhỉ?
Nàng thở dài cười khổ: “Không, hung thủ chỉ có thể là Mã Dương thôi. Mã Dương đã đánh ngất Lương Quan rồi vu oan cho hắn. Ta sẽ chứng minh ngay bây giờ.”
Thanh Nguyên lấy hai cây gỗ lớn, nói với Lương Quan và Mã Dương
“Hai người hãy dùng hết sức bình sinh chặt vào hai khúc gỗ này đi. Nên nhớ phải dùng hết sức.”
Hai người mờ mịt không hiểu nhưng vẫn làm theo. Thanh Nguyên cầm hai khúc gỗ đã bị chém, nhìn vết chém nhẹ hều trên thanh gỗ của Mã Dương, bèn cười lạnh nhìn hắn
“Nói ngươi có tật giật mình còn không chịu nhận. Ngươi xem, ta nói chặt khúc gỗ bằng sức mạnh lớn nhất có thể, thì ngươi lại cố tình không dùng lực. Chẳng phải chột dạ sao? Ngươi là một tiều phu vai hổ lưng beo thế mà lực chém lại không bằng một người bị thương nặng như Lương Quan. Có điều…”
Nàng cầm khúc giơ lên ọi người cùng thấy rồi nói: “Việc ngươi chém mạnh hay nhẹ thôi nào cũng không cứu ngươi được đâu. Ta cố tình nói vậy để lừa ngươi chột dạ mà lộ ra đuôi chuột của mình thôi. Chính ngươi đang tự nhận mình là hung thủ đấy.”
Nàng đến gần cái xác nữ, chỉ vào vết bầm trên cổ cái xác, nói: “Các vị, hãy nhìn vào dấu tay trên cổ của nạn nhân. Vết bầm từ phía bên trái cổ nạn nhân đậm hơn nhiều so với bên phải. Nghĩa là lực từ tay trái mạnh hơn tay phải. Như vậy, có thể chứng minh, hung thủ là một người thuận tay trái. Mà lúc nãy, chúng ta đều tận mắt thấy Lương Quan dùng tay phải chém vào thanh gỗ, còn Mã Dương thì dùng tay trái. “
Bình vương cười nhìn nàng: “Vậy hóa ra ngươi bắt hai người họ chém vào khúc gỗ là để kiểm chứng xem họ thuận tay nào. Nhưng vì sợ Mã Dương cố tình dùng tay không thuận để che giấu tội ác, nên mới cố tình nói thêm câu “dùng hết sức” để hắn chỉ lo hạn chế sức lực chém xuống mà quên mất việc che giấu tay thuận của mình. Phải không?”
Kỳ vương lạnh lùng nhìn nàng, tuy không thích nhưng cũng phải thừa nhận tên này rất thông minh, quỷ quyệt, so với hoàng huynh của hắn thì người chín người mười.
Rồi Bình vương nhíu mày nghi ngờ hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi chưa từng quen biết hay gặp gỡ Lương Quan, vậy sao ngươi biết hắn thuận tay phải mà không phải tay trái. Hơn nữa, sao ngươi lại nhiệt tình giúp hắn như thế?”
Thanh Nguyên bình tĩnh nói: “Chẳng là ,lúc nãy khi Lương Quan đi vào, ta bắt gặp bàn tay bên phải anh ta có vết chai sạn do thường xuyên cầm kiếm, nên đoán anh ta thuận tay phải. Còn về việc giúp Lương Quan giải oan thì do có người nhờ thôi. Xin thứ lỗi, ta phải giữ bí mật danh tính người đó.”

Thanh Nguyên không hề nói dối. Đúng là nàng đã nhìn thấy vết chai của Lương Quan nhưng là từ hồi sáng lúc gặp trong đại lao, còn về việc có người nhờ vả thì…nàng tự nhờ mình không được sao? Đâu có tính là lừa dối hoàng thân.
Quan huyện biết là không còn đường lui nên vội phán: “Mã Dương giết người, hiếp dâm, lại còn thêm tội vu oan cho người khác, bản quan phán ngươi tội tử hình, chính Ngọ (đúng 12h trưa) ngày mai thi hành.”
Nghe xong, Mã Dương sợ đến ngất xỉu. Kỳ vương chán ghét lẩm bẩm “Đúng là thứ tham sống sợ chết, dám làm không dám nhận”
Nghe đến tội tử hình, những người dân bàn tán xôn xao, trước nay ở Chung quốc chưa bao giờ có ai bị tử hình, luật mới của Tông đế vừa đưa ra vấp phải không ít sự phản đối. Trước đây do vụ xử Lương Quan diễn ra trong bí mật, nên tuy có người phản đối việc thi hành án tử hình, nhưng cũng không lên tiếng được, bây giờ Mã Dương lại được xử một cách công khai, người dân có dịp phản kháng. Một giọng nói trong đám đông vang lên: “Tử hình thì quá tàn nhẫn. Người có học thì phải “Lấy đức phục nhân”, giết hắn thì phỏng có ích gì, người chết có sống lại đâu”
Lời vừa nói xong đã thấy cả một rừng người cùng hưởng ứng: “Phải đấy, giết thì quá độc”
“Không nên thi hành án tử”
“Quá tàn nhẫn..”
Thanh Nguyên quay đầu sang nhìn đám động đang ồn ào, nàng giơ tay lên ra hiệu đám động yên lặng, rồi nói: “Đúng, lấy đức phục nhân là đúng, giết hắn thì nạn nhân cũng không sống lại. Nhưng các vị, hãy nhìn Lương Quan này, hắn có một gia đình hạnh phúc, có cha, có anh, có chị. Thế mà chỉ sau một đêm, nhà tan cửa nát, người thân mất hết, bản thân còn suýt nữa phải mang hàm oan xuống gặp Diêm vương. Nếu các người là hắn, các người có chịu đựng được không? Nhìn tên thủ ác nhởn nhơ sống nhăn, còn người nhà thì chết thảm. Lấy đức báo oán chỉ dành cho “con người” thôi. Chỉ có con người mới biết phục thiện. Nhưng cái loại cặn bạ tán tận lương tâm, cầm thú cũng không bằng như vậy, làm sao mà biết đến hai chữ “hối cải” chứ. Ai có thể đảm bảo khi hắn trở ra từ trong tù, có tiếp tục làm hại người khác không? Đã có ba mạng, à không, suýt nữa là bốn mạng người chết trong tay hắn đấy. Đó vốn không phải người thân của các người, tất nhiên mọi người có thể luôn miệng “lấy đức phục nhân” rồi Nếu người bị cưỡng hiếp là con gái, là em gái của các người, các người có thể tha cho hắn không? Nếu người bị giết là con trai, là anh trai của các người, ai có thể bình thản mà la lối đòi thả hắn. Là bác hả?”
Cô chỉ vào một ông lão, rồi lại chỉ sang cô ái bên cạnh “Hay là cô.”
“Các người có biết chị Lương làm sao mà chết không? Bị bóp cổ chết, còn anh Lương thì trơ mắt nhìn vợ mình bị cưỡng hiếp rồi còn bị hung thủ chém chết. Còn ông Lương, bảy mươi tuổi rồi còn phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Quá nhục nhã, đau đớn mà tự tử chết. Còn chính bản thân Lương quan cũng mang đầy vết thương, xém phải mang tiếng xấu đời đời. Tương lai mất hết. Còn tên Mã Dương này? Nói mọi người không tin, hắn đã dự định ngày mốt rời khỏi Phong thành. Hắn muốn tận mắt thấy Lương Quan bị xử tử, rồi mời yên tâm đến một nơi khác lập nghiệp, chuẩn bị cả lễ vật để cưới vợ. Hãy hỏi hàng xóm quanh gia đình Lương Quan, nhà họ Lương ai cũng lương thiện, tốt bụng, chị Lương dịu dàng nết na, anh Lương chăm chỉ cần cù, ông Lương thân thiện, dễ mến, cả nhà họ đều rất quý tên Mã Dương cô đơn, không thân không thích, có món ngon hay rượu tốt đều mang sang sẻ chia. Chính Lương Quan cũng rất thân thiết với hắn. Vậy mà hắn không chút cắn rứt lương tâm, làm ra chuyện súc sinh như vậy. Loại người như vậy, có xứng đáng với hai chữ nhân từ không? Có xứng với lòng thương hại của mọi người không?”
Đám đông im phăng phắc, không ai nói một tiếng nào. Giọng nói nghẹn ngào của Lương Quan vang lên: “Cha…cha.. tôi..mất rồi?”
Lương Quan vẫn chưa biết tin này. Thanh Nguyên gật đầu, hắn khóc rống lên, tiếng khóc đau đớn, thê lương không gì sánh bằng.
Kỳ vương lạnh lùng nhìn gã quan huyện, bình sinh hắn ghét nhất là lũ quan hồ đồ, làm khổ dân chúng.
“Quan huyện Phong thành Lưu Minh xử án hồ đồ, không phân biệt trắng đen, lạm hình ép nhận tội, vu oan người trong sạch, tội không thể dung tha, tước bỏ chức quan, tịch biên gia sản, giáng xuống làm dân thường, con cháu đời sau nếu không có công trạng lớn tuyệt đối không thể vào triều làm quan”
Quan huyện sợ mất mật nhưng chỉ đành cắn răng phun ra hai chữ “Tuân lệnh”
Bình vương khen Thanh Nguyên vài câu rồi đi mất, Kỳ vương không nói câu nào, cũng bỏ đi luôn. Nàng lấy tờ giấy viết vội vài chữ vào đấy.
Thanh Nguyên lẩn vào đám động, nắm tay một người có gương mặt tầm thường, nhìn sâu vào mắt người đó. Đúng là hắn rồi, ngay từ đầu nàng đã nhận ra hắn, tên thị vệ đi chung với Kỳ vương, bèn lén đưa một tờ giấy cho hắn rồi nhanh chóng lủi đi.
Tông đế nhìn mảnh giấy trong tay mình, cũng nhanh chóng đi về biệt viện của Kỳ vương.
———-
Thanh Nguyên đưa Lương Quan về Hương lâu, chăm sóc vết thương của hắn. Khi hắn tỉnh lại, đã thấy trước mặt mình là cô gái xinh đẹp như tiên hôm nọ đang ngồi đọc sách.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Có phải chính nàng đã giúp ta không, ta vốn không quen biết gã Trần Thanh Nguyên đó.”
Thanh Nguyên nhìn hắn: “Ta vốn không thích ép buộc người khác. Huynh có hai lựa chọn. Một là tiếp tục ở lại Phong thành, sống cuộc sống mà huynh muốn. Hai là đi theo ta, trở thành thị vệ của ta, suốt đời trung thành, nghe lời ta.”
Lương Quan không cần suy nghĩ đến nửa giây, ánh mắt thờ ơ, trả lời: “Mạng của ta là do nàng nhặt về. Ta cũng không còn người thân để vướng bận, nàng đi đâu ta theo đó”
“Đi theo ta không đơn giản đâu. Ta sẽ làm những chuyện hết sức điên rồ, nguy hiểm.”
“Ta chấp nhận” hắn chẳng còn gì nữa, chỉ còn nàng.
“Ta nghĩ chúng ta nên thành thật với nhau, sẽ tốt hơn.” nói rồi nàng vấn tóc cao lên, lấy bộ râu dán vào mặt “Ta tên Trần Thanh Nguyên”
———-
Biệt viện của Kỳ vương
Tông đế mở tờ giấy Thanh Nguyên nhét cho hắn, đọc: “Thụy vương muốn đầu độc Thi hội. Cẩn thận đề phòng”
Kỳ vương khó hiểu: “Liệu có thể tin được tên ấy không? Làm sao hắn có thể nhận ra huynh từ trong đám người? Tại sao hắn không đưa trực tiếp cho đê?j Sao hắn biết được tin này, liệu có phải kế của Thụy vương không, muốn lừa chúng ta không? Huynh, sao huynh không trả lời”
Tông đế cầm tách trà nóng lên, thổi một hơi, uống. Xong, mới thong thả trả lời: “Ta không biết làm sao hắn có thể nhận ra ta. Tuy không biết làm sao hắn có được tin này, nhưng ta tin hắn không nói dối. Nếu đây là kế của Thụy vương, hắn sẽ đưa tin cho đệ hoặc những tâm phúc thân cận của đệ. Chỉ có tên Thanh Nguyên này không biết tâm phúc của đệ, chỉ gặp qua ta – thị vệ của đệ – nên mới đưa ta. Hắn không thể đưa trực tiếp cho đệ, chắc là có nội tình gì đó, hoặc là hắn ghét đệ, không muốn tiếp xúc, hoặc là…… có người đang mai phục, theo dõi đệ, hắn không thể trực tiếp đưa cho đệ.”
“À, ra vậy, tên này khá thông minh đấy chứ” Kỳ vương tán thưởng.
“Không, hắn vừa làm ra một chuyện hết sức ngu ngốc.”
“Hả” Kỳ vương chưng hửng, sao huynh ấy cứ thích làm mình mất mặt vậy chứ?
“Hắn chỉ gặp chúng ta một lần, ta lại luôn đi sát đệ, có lẽ hắn cho rằng ta là thị vệ thân cận của đệ, mới yên tâm giao tin tức cho ta. Nhưng nếu ta thực sự là tâm phúc của đệ, có người mai phục đệ, thì chắc chắn cũng phải có người theo dõi cả thuộc hạ của đệ chứ. Đưa cho đệ không xong, thì đưa cho những người thân cận đệ càng không ổn. Cũng may ta không phải, nếu không, hắn đã gặp họa. Có thể nói, hắn khá may mắn.”
“Người theo dõi đệ …có phải là Thụy vương?”
Không có tiếng trả lời. Đêm nay trăng thanh gió mát, khiến tâm trạng con người cũng bớt căng thẳng hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.