Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 35: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (13)
Sáng hôm sau, ở Phong thành phát hiện một xác chết nam, bị kiếm đâm mà chết. Xác chết được phát hiện ngay sau khu vườn của Hương lâu. Tất nhiên, một xác chết nho nhỏ không thể ảnh hưởng đến lạc thú của các đại gia, họ vẫn đến Hương lâu chơi bời như thường.
———-
Biệt viện của Thụy vương
Thụy vương đang ngồi uống trà, trong phòng có một con vẹt và hai người đàn ông áo đen đang quỳ, báo cáo: “Thưa, đã tìm được tên gián điệp rồi ạ”
Thụy vương thờ ơ: “Hắn có kịp tiếp xúc với ai trước khi chết không?”
“Có lẽ là không ạ”
“Có lẽ? Ta ghét nhất là từ đó. Có hoặc không?” giọng nói không ẩn chứa sự tức giận
“Thưa, không ạ”nhưng vẫn khiến tên áo đen lạc giọng đi vì sợ
“Sao ngươi biết?”
“Hôm qua quan phủ đã lục soát rất kỹ rồi, không ai che giấu hắn cả. Hôm nay hắn được tìm thấy ở gần Hương lâu, chứng tỏ hắn đã kịp trốn ở đâu đó trước khi quan phủ tới, tuy không bị bắt nhưng cũng vì mất máu mà chết. Nếu hắn có tiếp xúc với ai đó trong Hương lâu, thì ít nhất người này cũng phải báo quan hoặc chôn cất xác chết, hoặc giả ít nhất cũng phải đi tìm đại phu, chứ không thể để cái xác chết nằm yên ở đó cả. Hơn nữa, ta cũng đã cho người canh gác quanh biệt viện Kỳ vương, không ai khả nghi lảng vảng quanh đó cả, nghĩa là không có ai đến báo tin cho Kỳ vương.”
“Vậy sao?” đúng là rất hợp lý nhưng hắn vẫn cảm thấy có cái gì đó đáng ngờ. Tên gián điệp đó bị thương rất nặng, làm sao mà trốn được cả quan phủ và lũ thuộc hạ của hắn? Nhưng nếu quả thật có người giúp đỡ tên kia, tại sao lại ….
Con vẹt kêu lên “Chết chắc rồi, chết chắc rồi”
———-
Biệt viện của Kỳ vương
“Huynh, tên gián điệp mà đệ phái đến bên Thụy vương bị giết rồi” Kỳ vương vẻ mặt nghiêm trọng nói
“Uhm..” hoàng đế không để ý gì đến gã, trả lời cho có lệ rồi tiếp tục nghiên cứu bàn cờ đang đến hồi gay cấn.
“Huynh, huynh không nghĩ là có chuyện gì mờ ám sao?”
“Tất nhiên là có. Chỉ là Thụy vương không phải tên ngốc, không phải đệ cứ phái vài người đi là sẽ dò ra hắn muốn làm gì đâu.”
“Nhưng huynh không lo sao?”
“Có. Lo chứ, nhưng ta có một kiểu lo khác. Lo không có nghĩa là nhảy choi choi như đệ đâu. Ta biết chắc hắn tới đây để nhắm tới Thi hội, nhưng không biết hắn sẽ làm gì. Tốt nhất là đệ nên đề phòng cảnh giác, ta cũng hứng thú muốn xem hắn sẽ đi nước cờ gì đây”
———-
Cả một đêm qua, Thanh Nguyên cứ đau đầu suy nghĩ xem làm sao giải quyết cái xác đó. Cuối cùng, nàng quyết định cứ để cái xác được phát hiện một cách tự nhiên nhất. Cái đơn giản đôi khi lại không làm người khác nghi ngờ.
Nhưng bây giờ cái quan trọng nhất là âm mưu đầu độc của Thụy vương. Nàng không biết hắn định làm gì, đầu độc bắng cách nào, trong vòng bốn hay vòng năm đây.
Nàng muốn báo cho Kỳ vương, nhưng cuối cùng lại thôi. Thứ nhất, nàng không biết Thụy vương có thay đổi kế hoạch không, nếu có, vậy thì báo cũng vô ích. Thứ hai, chắc chắn ở biệt viện của Kỳ vương đang bị người của Thụy vương giám sát chặt chẽ, tới đó có khác nào nộp mạng.
Mà cho dù có tìm ra cách báo tin thì cũng không kịp. Chỉ còn ba ngày nữa là tới vòng bốn. Nàng lại chưa nghĩ ra cách qua vòng này. Đầu óc như muốn nổ tung, các sợi dây thần kinh đều căng như dây đàn.
Rõ chán.
“Ê, các cô biết tin gì chưa, Lương hộ vệ bị bắt rồi”
Hai cô hầu nữ nhân lúc rảnh rỗi ngồi hóng chuyện. Thanh Nguyên không thèm để ý.
“Ừ, biết rồi. Cha anh ấy sáng nay vừa tự tử do đau lòng quá độ đó. Không ngờ ngoài mặt thì chính nghĩa, thế nhưng bên trong lại súc sinh đến vậy.” cô hầu nữ A thở dài.
“Không ngờ hôm qua anh ấy vừa mới đến đây làm việc, thế mà ngày mốt đã bị xử tử rồi”
Hôm qua? Đến đây làm việc? Lương họ vệ.
Thanh Nguyên mở cửa ra, hai cô hầu nữ ngồi trước cửa giật mình đứng dậy. Họ nghĩ Thanh Nguyên ngủ rồi nên mới thoải mái ngồi tám như vậy.
“Người mà các em nói đến có phải kẻ đã đến đây lục soát hôm qua không? Anh ta phạm phải tội gì vậy”
Một cô lanh miệng trả lời: “Dạ. Người mà bọn em nói đến chính là Lương Quan hộ vệ, hôm qua chỉ huy lính của quan phủ tới Hương lâu lục soát ạ. Anh ta có ý đồ cưỡng gian chị dâu, bị anh trai phát hiện, bèn giết hết cả hai. Quan phủ đã định tội, ngày mốt sẽ chặt đầu thị chúng”
“Lui đi”
Cái người mà mới hôn một chút đã đỏ mặt như tôm luộc, cưỡng hiếp?
Thanh Nguyên từng gặp phải nhiều dạng người, nàng tuyệt đối có thể khẳng định hắn không thể làm ra chuyện đó.
Nàng suy nghĩ một lát, thấy cũng rảnh rổi, dù sao cũng không nghĩ ra phải làm gì, cứu một người còn hơn xây bảy cảnh chùa, thôi thì đi xem thử vậy.
———-
Khi còn học đại học, một trong những quyển sách gối đầu của Thanh Nguyên là tiểu thuyết “Bố già” của Mario Puzo. Nhân vật chính là tay trùm xã hội đen Vito Corleone. Ông ta rất thích giúp đỡ những người xung quanh, từ những việc nhỏ đến việc lớn. Nhiều người cho rằng ông ta rỗi hơi, nhưng Thanh Nguyên lại nghĩ ông ta khôn ngoan nhất.
Sự giúp đỡ đó, với những người khác thì như đấng cứu thế, nhưng với ông ta thì chỉ như cái phất tay. Những người đó sẵn sàng bán mạng để trả ơn ông ta, tôn kính ông ta như bậc quân vương.
Những người khác thích sưu tập đá quý, đồ cổ còn bố già Vito thì thích sưu tập những món nợ ân tình.
Thanh Nguyên cũng đang đi tìm những món nợ kiểu này đây.
———-
Trong ngục tối dơ bẩn, hôi hám, có một thanh niên quần áo rách rưới, trên người đầy vết thương, vết thương chảy mủ do không được chăm sóc, băng bó, những con chuột, con gián bò đây phòng, hơi thở của người thanh niên yếu ớt đến mức gần như sắp lìa đời.
Nghe tiếng bước chân, hắn gắng gượng ngẩng đầu lên, tim đập mạnh như thể muốn nhảy ra.
Là cô gái đó, là tiên nữ của hắn, người đã cướp lấy nụ hôn đầu của hắn.
Hắn thực sự không muốn để nàng nhìn thấy bản thân mình thành ra bộ dạng này, nhưng cũng muốn được nhìn thấy nàng.
Thanh Nguyên bước đến gần, đỡ hắn dậy, không chê hắn hôi hám dơ bẩn.
Nàng dùng vải sạch băng lại vết thương cho hắn, lấy một chiếc khăn thấm ướt lau mặt cho hắn, rồi từ trong lồng cơm, lấy ra một chén cháo trắng, bón hắn ăn từng muỗng một.
Lệ đọng quanh mắt, hắn thật sự muốn khóc, mẹ mất từ bé, trong nhà chỉ có cha và anh trai, hắn chưa bao giờ được đối xử một cách dịu dàng như vậy.
Thanh Nguyên đột nhiên trỗi dậy bản năng làm mẹ, lấy tay gạt giọt lệ của hắn, hắn càng cố nuốt nước mắt xuống, không khóc nữa, nàng biết hắn đang nghĩ kiểu như “Anh hùng vô lệ”, “Chảy máu không chảy nước mắt”.
Nàng dịu dàng vỗ mặt hắn: “Ai nói quân tử thì không thể khóc. Quân tử cũng là người, cũng biết đau lòng khi người thân mất mà. Khóc đi”
Nước mắt như vỡ đê mà tràn ra, tiếng nức nở thút thít vang lên giữa nhà lao u tối, đáng sợ, nghe càng thê lương hơn.
Đợi đến khi hắn bình tĩnh, Thanh Nguyên hỏi: “Ta tin huynh trong sạch. Huynh phải kể mọi chuyện cho ta biết thì ta mới giúp đỡ huynh được.”
Lương Quan bình tĩnh lại, lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Ta thật sự không có giết người. Ta không biết tại sao lại như vậy. Có ai đó đập vào đầu ta, khi tỉnh dậy thì đã thấy hai cái xác nằm cạnh mình. Ta thực sự không biết. Ta…”
Thanh Nguyên trầm ngâm nghĩ, nếu thực sự là vậy thì đúng là có kẻ giá họa rồi.
“Huynh bị đánh ngất vào lúc nào?”
“Giờ Tý (23 – 1 giờ)”
Giờ đó thường người ta đã an giấc.
“Sao huynh lại về trễ như vậy”
“Ta ngày nào cũng phải làm việc đến giờ đó” giọng nói thều thào.
Tập kích, giá họa vào giờ đó, chỉ có những người quen thân với hắn, nắm rõ giờ giấc trở về của hắn mới làm được.
“Có ai biết giờ về của huynh không?”
“Chỉ có các anh em trong nha phủ và những người hàng xóm thôi.”
Thanh Nguyên ngồi nghĩ ngợi rất lung, rồi lại hỏi: “Hai người kia làm sao mà chết”
Lương Quan đau đớn trả lời: “Chị dâu bị bóp cổ mà chết, còn anh trai thì bị đâm chết.”
“Ta hiểu rồi, huynh đã kí vào giấy nhận tội chưa?”
“Họ bắt lấy ngón tay ta, lăn vào giấy” Lương Quan nhịn không được đành cười khổ, từ nhỏ hắn đã muốn làm quan sai, bảo vệ người dân, ra sức học võ, vậy mà không ngờ, quan phủ lại là một nơi đen tối bất phân thị phi như thế, không có tội cũng bị ép thành có tội.
Thanh Nguyên thở dài, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta sẽ tìm cách cứu huynh. Nhưng sau khi cứu được huynh thì huynh sẽ trở thành người của ta, phải trung thành và nghe lệnh ta. Huynh đồng ý chứ?”
Hắn như bị ma xui quỷ khiến, gật đầu. “Tốt. Chúng ta thành giao” Một bản khế ước chung thân
———-
Nhà xác của Phong thành là một nơi người sống không dám vào, ma quỷ không thèm tới. Là nơi chứa xác của những nạn nhân trong các vụ án chưa thụ lí xong.
Vừa hôi thối vừa ghê rợn, không ai dám bước vào đây nửa bước.
Thế mà trên hai cái xác mới được đưa vào, có một cô gái xinh đẹp bịt mặt, đang đứng bên cạnh.
Thanh Nguyên nhìn cái xác nữ trắng bệch trước mắt, nhìn từ móng tay đến ngực, cổ, rồi nhìn sang cái xác nam nằm ngay bên cạnh.
Cẩn thận xem xét vết thương trước ngực, là một vết đâm cực lớn, dài gần ba tấc là ít. Bỗng nhiên nàng phát hiện tay của cái xác nam đang nắm giữ cái gì đó, nắm rất chặt. Thanh Nguyên phải cố hết sức mới mở ra được nắm tay kia. Đó là…
Có quá nhiều nghi điểm, dù không phải là thám tử chuyên nghiệp cũng nghĩ ra, thế mà lũ quan lại này cứ như bị mù.
———-
Thanh Nguyên tìm đến ngọn núi phía Tây của Phong thành. Vào một ngôi làng nhỏ, thấy có khoảng năm căn nhà nằm sát nhau, căn nhà thứ hai, có vẻ là căn khang trang nhất, là của Lương Quan.
Căn nhà hoang vắng, không một bòng người, chỉ thấy một bà lão ngồi đốt giấy tiền. Thanh Nguyên lân la dò hỏi: “Bà lão, người nhà bà mất sao?”
Bà lão đã già, mắt lại kèm nhèm, trả lời: “Không phải, người bạn hàng xóm già của ta mới thắt cổ tử tự sáng nay”
“Tại sao vậy?”
Bà lão thở dài: “Con trai út của ông ta cưỡng hiếp chị dâu rồi giết anh cả, nếu là ta thì ta cũng nhảy sông tự tử thôi. Đứa trẻ đó nhìn thì ngoan ngoãn, vậy mà…. Thật là biết người biết mặt không biết lòng. Ngày hôm đó ta và cậu Dương còn ngồi chơi với chị Lương, vậy mà ta vừa về thì đã…”
“Bà nói ngày hôm đó là ngày chị Lương bị hại à?”
Bà lão chân chất không thắc mắc sao Thanh Nguyên chỉ là một người qua đường mà biết nhiều chuyện như vậy, trả lời: “Thì chính ngày đó. Ta đến biếu tẩu ấy một ít rau quả, gặp cậu Dương đang ở đó, nên có ngồi nói chuyện một chút. Sau đó thì bỏ về.”
Thanh Nguyên kích động nắm hỏi tiếp: “Thế lúc bà bỏ đi, cậu Dương vẫn còn ngồi đó à?”
“Đúng vậy. Hình như tới cuối giờ Hợi mới thấy cậu ấy bỏ đi.”
“Sao bà lại biết rõ vậy ạ?”
“Tại hôm đó ta bị mất ngủ, ngồi trong nhà may áo, thấy được.”
“Cảm ơn bà, cho ta hỏi, cậu Dương là ai vậy? Làm nghề gì? Nhà cậu ta ở đâu?”
Bà lão giọng ngán ngẩm: “Cậu ta là họ hàng xa của Tri huyện, làm nghề đốn củi, là phường du thủ du thực. Sáng nay cậu ta đã đi vào rừng bổ củi rồi. Hình như nghe nói ngày mốt sẽ bỏ đi Châu thành. Đấy, nhà của cậu ta kìa”
Theo hướng tay của bà lão, Thanh Nguyên nhìn thấy căn đầu ngõ. Ngày mốt? Không phải ngày mà Lương Quan bị xử tử sao? Trùng hợp thế nhỉ?
Nàng cảm ơn bà lão rồi đi về phía căn nhà của cậu Dương. Thanh Nguyên trèo từ cửa sổ, lẻn vào nhà. Căn nhà hết sức bừa bãi, rách rưới, có một mùi ẩm mốc do lâu ngày không quét dọn.
Căn phòng không có đồ đạc gì nhiều, Thanh Nguyên nhẫn nại tìm kiếm, “vật đó” chắc chắn ở trong này.
Đây rồi.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân, Thanh Nguyên giật mình lẻn trốn ngay.
———-
Lương Quan được cứu rồi.