Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 34: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (12)
Thanh Nguyên tự nhắc mình phải bình tĩnh.
Người này có lẽ là gián điệp Kỳ vương phái đi dò xét Thụy vương. Nhưng không may bị phát hiện. Vết thương còn khá mới, nghĩa là hắn vừa giao chiến với người của Thụy vương, rồi may mắn đào tẩu được.
Chắc chắn bây giờ đang có người mai phục quanh Hương lâu, nếu nàng chạy đi báo tin cho Kỳ vương thì mất mạng ngay. Nhưng nếu họ biết nàng đang giữ cái xác, thì cũng sẽ bị giết để bịt miệng thôi.
Việc quan trọng nhất là phải giấu cái xác.
Động não đi.
Để xem nào, việc những người kia truy bắt người này chắc chắn là việc bí mật. Bọn họ tạm thời sẽ không dám xông vào lục soát, vì dù sao nơi này cũng là chốn đông người hỗn tạp, không cẩn thận có thể làm kinh động Kỳ vương.
Theo nàng đoán, bọn họ sẽ cho người lén canh chừng nơi này, sau đó về tìm một cách danh chính ngôn thuận đi vào đây mà không sợ bị người khác để ý.
Vậy là tạm thời nàng vẫn an toàn, chỉ cần giấu nhẹm cái xác đi, không phát hiện cái xác, bọn họ sẽ bỏ đi nơi khác, lúc đó mới tính sau.
Thanh Nguyên nhanh tay lau sạch vết máu, vác cái xác to lớn quẳng vào thùng tắm, rắc thật nhiều cánh hoa lên, che mất máu loang ra trong thùng nước.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa
“Cô chủ, là ta Tú Tú đây, có nhiều quan sai tới đây đòi tra xét ạ. Họ nói sứ đoàn Lục quốc vừa báo là có một tên trộm ăn cắp nhiều đồ vật của họ ạ”
“Ta biết rồi. Họ thích lục soát thì để họ lục đi”
Đúng như nàng dự đoán, giả vờ báo tin tìm tên trộm, vậy thì cho dù Kỳ vương biết cũng không để ý. Mà cho dù có biết “tên trộm” ấy là người của mình, thì cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể làm gì được. Trên danh nghĩa, tên gián điệp là người của Thụy vương, có bắt được người thì cũng là do Thụy vương xử lý, không đến lượt Kỳ vương. Chẳng lẽ thừa nhận mình cài gián điệp bên cạnh Thụy vương sao?
Thanh Nguyên bình tĩnh lại, những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán như nước tắm.
“Cộc, cộc, cộc”
“Mời vào”
Một đội quân gồm hơn mười người, dẫn đầu là một người đàn ông tướng rất to lớn, gương mặt rất anh tuấn, hào khí ngời ngời. Thấy Thanh Nguyên lõa lồ trong thùng tắm, lúng túng đỏ mặt lên, miệng cứ liên tục “Xin lỗi, xin lỗi” rồi lui ra. Thanh Nguyên cười đến là quyến rũ
“Không cần đâu. Đại nhân cứ làm việc của mình, không cần để ý đến ta đâu”
“Nhưng…” hắn ngập ngừng mộ lúc, rồi như ma xui quỷ khiến
“Vậy, xin cô thứ lỗi. Các anh em vào lục soát mau.”
Mười người này vào phòng lục soát khắp nơi, dĩ nhiên là không tìm được người rồi. Thanh Nguyên nhắm mắt ngả người ra phía thành bồn tắm. Vẻ mặt an nhàn thoải mái, nhưng chỉ có nàng biết, nàng đã sợ tới cứng người.
Tên đội trưởng không thể khống chế ánh mắt của mình, liếc sang nhìn nàng. Nhìn đến ngây người. Làn da trắng ẩn hiện sau làn khói, vẻ mặt hồng hào, làn tóc đen thả sau lưng cực kì quyến rũ. Gần hai mươi tuổi đầu nhưng do từ nhỏ đã lo luyện võ, sống chung với anh trai và cha, chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ. Trong tâm trí hắn, phụ nữ là những sinh vật yếu đuối và thích khóc. Không ngờ thì ra họ lại đẹp đến vậy. Thảo nào các sư huynh thường lén trốn sư phụ vào Thanh lâu tìm họ để “ngắm” (Chú thích : Anh này ngây thơ, cứ nghĩ người ta bỏ tiền vào đấy là để ngắm gái.)
Một lát sau, một tên lính đi lên báo: “Không có ạ”
“Tìm kỹ chưa?” rõ ràng họ nói người chắc chắn ở trong thanh lâu này mà
“Chỉ còn một chỗ.” tên lính khó xử liếc về phía thùng tắm của Thanh Nguyên
“Là khu vực quanh thúng tắm ạ”
Hắn cũng rất khó xử, ngại ngùng nói: “Xin nàng hãy mặc quần áo vào để chúng tôi lục soát quanh thùng tắm được không?”
“Không cần đâu.” như vậy không phải hỏng bét sao “Ta thấy hơi mệt, các huynh cứ soát đi, để mặc ta”
“Vậy…xin thất lễ” ra lệnh cho những binh lính khác đi ra ngoài đợi, hắn nhẹ chân đi vào khu vực quanh thùng tắm.
Hắn quay mặt sang một bên, tránh nhìn phải thân thể nàng, lục soát qua loa, tất nhiên là không soát được gì.
Đúng lúc hắn định đi ra, thì tình cờ nhìn thấy cánh hoa trong thùng nước nửa trắng nửa đỏ do thấm máu.
Hắn tiến đến gần hơn để xem, Thanh Nguyên sợ đến nhũn người. Khi hắn tiến sát đến bên thùng tắm, Thanh Nguyên đứng bật dậy. Bầu ngực trắng như sữa hiện ra, trong lúc hắn há hốc mồm kinh ngạc, nàng ôm chặt cổ hắn, bộ ngực thiếu nữ mềm mại ép vào bộ áo giáp thô cứng. Nàng luồn lưỡi vào khoang miệng hắn, cắn nhẹ môi dưới, lấy lưỡi chà xát nhẹ vào răng hắn, hai chiếc lưỡi giao nhau nhẹ nhàng. ( Tội nghiệp cái tâm hồn “chong xán” của em)
Có một dư vị ngọt ngào, thơm tho đọng trên lưỡi hắn.
Thanh Nguyên rút lưỡi ra, rồi liếm nhẹ vào bờ môi dưới hắn, cười đến quyến rũ.
“Ngài nên đi về rồi.”
Mặt hắn đỏ như tôm luộc, quên mất mình định làm gì, lát sau lúng túng nói: “Ta…. sẽ chịu trách nhiệm” rồi quay lưng đi nhanh như thể bị …chó đuổi.
Thanh Nguyên cũng phải phì cười, rõ ràng nàng tấn công mà hắn lại đòi chịu trách nhiệm.
Đợi thêm một lúc nữa, xác định không còn ai nữa, Thanh Nguyên mới nhảy ra từ thùng tắm. Lôi cái xác ra, thở dài, đọc một đoạn kinh siêu thoát, rồi giấu xuống gầm giường. Mạng người ở thế giới này rẻ thế đấy. Hy sinh tính mạng mình chỉ để thỏa mãn dục vọng quyền lực của kẻ khác.
Thanh Nguyên gọi một cô hầu vào đem thùng đi đổ.
Nhìn thấy thùng tắm đầy máu, cô ta sợ hãi, dùng ánh mắt nói lên nỗi thắc mắc của mình.
Nàng giả vờ xấu hổ, trả lời
“Tỷ quên mất đã tới “ngày đó”, muội hãy lấy cho tỷ thùng nước khác, đừng nói cho ai biết, tỷ xấu hổ lắm” (ngày đó là gì thì mọi người tự hiểu, dừng bắt em giải thích)
Cô hầu cười cười ra vẻ thông cảm rồi đi lấy thùng nước khác.
Thanh Nguyên tắm rửa sạch sẽ, mông lung suy nghĩ biện pháp.
Nếu không tìm được cái xác, chắc chắn Thụy vương sẽ biết kế hoạch đầu độc của mình bị lộ, sẽ án binh bất động rồi tìm cách khác.
Như vậy thì càng phiền phức, nếu biết hắn đầu độc, còn có thể tìm cách đối phó nhưng nếu đổi qua cách khác thì hết đường mà phòng.
Thụy vương đã đích thân đến đây, thì sẽ không có chuyện trắng tay mà về. Chắc chắn phải có hành động.
Mà mục đích của hắn chỉ có một, đầu độc Thi hội giá họa cho Chung quốc, châm ngòi chiến tranh giữa các nước.
Chung quốc đang có nội loạn, như một miếng thịt ngon bày giữa lũ sói đói.
Thời đại này rất coi trọng sĩ diện, nếu không có một cái cớ thật thuyết phục, không ai dám giành miếng thịt đó, không ai muốn trở thành đối tượng bị thiên hạ phỉ nhổ.
Tuy nhiên, “thuyền mục còn ba tấc đinh”, chắc chắn Thụy vương cũng hiểu một mình nuốt trọn miếng thịt này thì nhất định bị nghẹn.
Hắn muốn làm ngư ông đắc lơi. Chờ các nước khác nhảy vào xâu xé Chung quốc, còn Lục quốc thì bàng quan đứng nhìn, đợi đến khi cục diện đã ngã ngũ, nghĩa là đã có một bên yếu đi, thì nhảy vào kiếm lợi.
Nhưng có một chuyện nàng không hiểu nỗi. Nàng không biết Thụy vương làm sao giải quyết Lâm Công Khanh. Nếu giết hắn, vậy khi các nước khác vịn vào cớ này để gây chiến, thì chính Lục quốc mới phải là người đi đầu, bởi Lâm Công Khanh là đệ nhất tài tử Lục quốc, gia thế vô cùng hiển hách, các nước khác phát động chiến tranh mà Lục quốc ngồi yên thì quá khó hiểu.
Còn nếu giết hết tất cả mà tha cho Lâm Công Khanh thì khác nào tự tuyên bố ta đây mới là kẻ chủ mưu.
Thôi không nghĩ nữa, cứ xứ lý cái xác đã rồi tính.
Phải làm sao cho lũ người đó tin tên gián điệp này chết trước khi kịp báo tin cho người khác, có vậy Thụy vương mới yên tâm giữ lại kế hoạch ban đầu.