Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 33: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (11)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 33: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (11)


Hôm sau, Phong thành lan truyền tin tức về buổi diễn hoàn toàn miễn phí ở Hương lâu. Mà độc đáo hơn, Hương lâu đã tuyên bố, chỉ những người cảm nhận nhận được vẻ đẹp của mỹ nhân Hương lâu mới biết mà tìm đến.
Hương lâu cho treo một bài thơ ở trước mỗi cổng thành.
Giai nhân ca(Lý Diên Niên)
Đông phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Bản dịch (Người dịch :Haruken)
Phương Đông có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả
Màng chi thành nước đổ
Giai nhân gặp mấy lần?

(Chú thích; Nguyên tác bài thơ là phương Bắc, nhưng vì Phong thành là ở hướng Đông, tác giả đã sửa lại cho hợp lí.)
Mọi người tò mò vì lẽ gì mà một thanh lâu hạng bét lại dám tự nhận có những cô gái “Liếc nhìn thành quách xiêu. Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả”. Chẳng phải quá ngạo mạn sao?
Vì thế, trời vừa chập tối, số người đến tham gia đã đầy cả gian khách lớn.
Bước vào Hương lâu, ai cũng ngỡ ngàng.
Có cảm giác như không phải vào Thanh lâu mà đang vào biệt viện của các tài nữ.
Phòng khách lớn không treo đèn hoa rực rỡ, chói mắt, thay vào đó là những bức tranh, thư pháp treo đầy tường. Không có mùi son phấn nồng đậm, chỉ có mùi hoa, mùi mực thoang thoảng.
Các cô hầu nữ ăn mặc đàng hoàng, nói chuyện nho nhã, cứ như thật sự xuất thân từ các dòng dõi thư hương.
Không có cái kiểu các cô gái cợt nhả, nhảy vào lòng đàn ông như những thanh lâu bình thường, thậm chí cũng không có tú bà vồn vã chào khách.
Các hàng bàn ghế được xếp theo hàng, một sân khấu lớn dựng ngay phía trước. Sân khấu được che bằng một chiếc màn trắng.
Trên bàn mỗi người là một tách trà hoa hảo hạng, hương thơm thanh nhẹ.
Không ai đến Thanh lâu để ăn uống bao giờ, nên ở những nơi khác, các món ăn thức uống đều khá tầm thường nếu không muốn nói là khó ăn.
Một lát sau, một cô gái trẻ bước lên sân khấu: “Xin chào mừng các vị đến với Hương lâu của chúng tôi. Ta là quản lí ở đây, Tú Tú. Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức buổi diễn của chúng tôi. Lần lượt do Diễm Hương, Ngọc Châu, Linh Linh, Tam bảo hương của chúng tôi biểu diễn”
Nói xong, tấm màn trắng được kéo lên, một cô gái áo trắng ngồi trước cây đàn. Cô gái mang mạng che mặt màu trắng, không ai nhìn rõ dúng mạo của cô. Làn da rất trắng, ánh mắt buồn, trên gò trán trắng ngần có vẽ một bông sen bằng mực đỏ, rất bí ẩn, diễm lệ. Mặt không trang điểm, mái tóc chỉ quấn sơ bắng cây trâm.
Những ngón tay trắng gầy gầy lả lướt bên dây đàn, đôi mắt như đang thất thần, mang một nỗi buồn xa xăm. Diễm Hương nhớ lại lời dặn của Thanh Nguyên :” Cô đừng khóc. Hãy để nước mắt tràn ngập nhưng không sao rơi xuống được, như vậy càng bí ẩn, càng thu hút. So với khóc còn hiệu quả hơn nhiều.”
Quả nhiên rất hiệu quả. Lệ quanh tròng mắt nhưng vẫn nuốt xuống, vẻ kiên cường pha lẫn nỗi buồn, càng làm người ta thương tiếc.
Khúc đàn vốn không có gì đặc biệt, tất nhiên không thể sánh bằng các tài nữ, nhưng vẫn làm đàn ông điên đảo.
Khúc nhạc kết thúc, cô gái đứng dậy, bỏ đi ngay, hành động vốn vô lễ nhưng lại càng làm đàn ông cảm thấy nàng thanh cao như đóa sen trên trán vậy.

Họ la ó đòi nàng đàn thêm một khúc, đòi gặp nàng. Nhưng rồi tất cả chợt im bặt.
Một thân áo đỏ như ngọn từ trên trời phi xuống như tiên nữ giáng phàm. Nói là bay nhưng thực tế là có một sợi dây đỏ treo từ lầu hai thả nàng xuống. Khán giả không nhìn thấy cứ ngỡ là bay.
Cô gái áo đỏ hoàn toàn ngược lại với Diễm Hương. Nếu Diễm Hương là nước thì cô ta là lửa.
Cô gái có một đôi mắt không to, nhưng đuôi mắt xếch lên đầy vẻ cao ngạo. Tóc được cột rất gọn gàng, tỉ mỉ. Làn da trắng muốt, trên cần cổ là hình con chim bị thiêu trong lửa bằng mực đỏ.
Cô gái liếc những người ngồi dưới với vẻ lạnh lùng.
Ngọc Châu :” Tại sao phải làm ra vẻ lạnh lùng, xem thường họ ạ. Nhỡ họ thấy bị xúc phạm mà bỏ đi mất thì sao?”
Thanh Nguyên: ” Đàn ông rất mâu thuẫn, ai cũng có máu muốn thuần phục kẻ khác, cô càng xem thường họ, thì họ càng muốn chinh phục cô. Trái lại nếu cô tự động hiến dâng, dịu dàng nghe lời thì họ nhanh chóng chán ngấy, sẽ không biết trân trọng cô.”
Không ai thấy bị xúc phạm trước cái nhìn của Ngọc Châu, ngược lại càng hưng phấn hơn bao giờ hết.
Cô múa một điệu bình thường, nhưng nhờ những ống tay áo được thiết kế rất rộng nhìn như những cánh chim khao khát tự do, muốn bay lên, làm điệu múa trở nên đặc sắc.
Một cơn mưa cánh hoa từ trên trời rơi xuống, cô gái áo đỏ bay lên giữa những cánh hoa trắng, sự tương phản tạo ra một vẻ đẹp khó diễn tả.
Ngay lúc khán giả còn ngơ ngẩn.
Tấm màn trắng thả xuống.
Rồi lại nhấc lên. Đứng giữa sân khấu là một bóng lưng áo trắng, mặc nam phục, tay cầm thanh kiếm.
Người đó quay đầu lại.
Đó là một vẻ đẹp không giới tính, vượt qua ngưỡng vẻ đẹp nam nữ. Nếu không biết trước đó là một cô gái thì không thể phân biệt được.
Cô gái không đẹp lắm, chỉ được coi là thanh tú, đáng yêu, nhưng chiếc áo nam trang khiến cô có vẻ mạnh mẽ, hấp dẫn khó cưỡng. Một cô gái mặc trên người bộ quần áo thô cứng của đàn ông nhưng lại không hề có vẻ thô lỗ, nam tính.

Cô gái cầm thanh kiếm lên múa. Đường kiếm mạnh mẽ nhưng những cánh tay mềm mại như múa. Trước khi lên đài, Thanh Nguyên chỉ nói một câu:” Trong sự mạnh mẽ phải chứa chút yếu đuối. Trong vẻ yếu đuối phải có sự mạnh mẽ.” Rồi như vô tình như cố ý, đường kiếm huơ ngang làm đứt sợi dây buộc tóc, một suối tóc đen nhánh thả xuống trên nền áo trắng, làm kẻ khác không thể dời mắt.
Điệu múa kết thúc, tấm màn lại kéo xuống. Nhưng chỉ một chốc sau, nhanh đến nỗi khách hàng không kịp la ó, tấm màn lại kéo lên.
Ngồi giữa sân khấu là một cô gái áo đỏ, tóc dài như một tấm lụa, ôm lấy gương mặt thanh tú, khiến gương mặt có vẻ gì đó hấp dẫn khó cưỡng. Chiếc áo đỏ che kín người, phía trên lộ ra một phần khuôn ngực. Dưới xương quai xanh là hình một cây kiếm được xăm bằng mực đỏ.
Cô gái chỉ ngồi yên đó như một con búp bê.
Lát sau, đột nhiên có tuyết rơi xuống. Thực ra nhìn kỹ lại thì biết chỉ là những nắm giấy cuộn tròn lại, thả từ trên cao xuống. Nhưng hình như không ai còn tâm trí mà “nhìn kỹ” nữa.
Cô gái đứng dậy, cầm lấy chiếc dù đen, múa dù trong tuyết. Cô nàng chỉ huơ huơ cây dù. Nhưng chiếc áo đỏ, làn tuyết trắng, mái tóc đen, cây dù đen, tạo ra một mỹ cảnh đẹp tuyệt đến nỗi chả ai quan tâm nàng múa đẹp hay không?
Rồi tấm màn lại khép lại lần nữa, che mất bóng dáng áo đỏ vẫn đang múa say mê.
Sau đó, tấm màn lại được nhấc lên, Diễm Hương ngồi giữa sân khấu, ngay vị trí ban đầu, vẫn đeo mạng che mặt, như thể nàng chưa từng di chuyển khỏi chỗ đó.
Rồi từ trên không, một cô gái áo đỏ “bay” xuống bên trái sân khấu trong những cánh hoa đỏ.
Bên phải cũng là một cô gái áo đỏ từ trên không đáp xuống dưới làn tuyết trắng.
Tiếng đàn của Diễm Hương vang lên, hai cô gái cùng nhau múa một điệu, cánh hoa và tuyết trắng cùng rơi trên sân khấu, giữa tiếng đàn.
Rồi khi tiếng đàn kết thúc, cả ba cô gái cùng bay lên, hai cô gái áo đỏ vẫn duy trì tư thế múa trên không. Đột nhiên chiếc khăn che mặt của cô gái áo trắng bị tụt bay mất. Cô gái hốt hoảng chụp lại, nhưng chiếc khăn cứ bay mất. Chỉ những người đứng trên sân khấu mới thấy cánh tay lén gỡ cái khăn ra của chính cô gái.
Chưa kịp nhìn kĩ khuôn mặt của cô gái, tấm màn hạ xuống che hết cả sân khấu. Khán giả vẫn ngẩn ngơ mãi.
———-
Ngày hôm sau nữa, Hương lâu đột nhiên nổi tiếng trong một đêm. Danh tiếng của “Tam bảo hương” truyền đi khắp nơi. Một đồn mười, mười đồn trăm, ai cũng tò mò muốn đến Hương lâu xem mặt họ.
Khách hàng xếp hàng đầy ngoài cửa Hương lâu.
Nhưng không ai được vào cả. Hương lâu tuyên bố, muốn trở thành khách hàng của Hương lâu, phải có thẻ hội viên. Mà mỗi ngày, Hương lâu chỉ bán ra năm mươi thẻ thôi.
Các đại gia trong thành điên cuồng lùng sục thẻ hội viên. Có lúc giá cả lên tới cả trăm lượng một thẻ.
Bên ngoài ôn ào thế, nhưng bên trong Hương lâu lại yên tĩnh dị thường.

Trong căn phòng lớn, Thanh Nguyên khôi phục thân phận nữ, lười biếng nằm xem sách trên ghế. Tú Tú đi vào, cười tươi báo: “Chúng ta đã bán hết năm mươi thẻ hội viên rồi ạ. Tối nay họ sẽ đến. Vậy ta có nên cho các cô gái biểu diễn không?”
Thanh Nguyên đáp: “Không cần. Cái gì hiếm mới quý, nhiều sẽ ngán. Nói với họ là các cô gái chỉ biểu diễn hai lần vào ngày một, ngày mười lăm hàng tháng thôi.”
Tú Tú lo lắng: “Vậy hôm nay ta phải làm gì để hấp dẫn họ đây, chúng ta bán thẻ hội viên với giá cao như vậy, nếu không có gì đặc biệt thì ….”
“Được rồi, ta sẽ thu xếp cho.”
———-
Thanh Nguyên cho cải tiến lại toàn bộ khu vườn hoang của Hương lâu. Phía trên treo thật nhiều đèn lồng, hết sức lộng lẫy, các gian hàng đồ ăn, rượu bày đầy hai bên, khách hàng muốn ăn thì sẽ tự lấy, một sân khấu lớn dựng ở giữa vườn mời cả nghệ nhân về biểu diễn xiếc, các cô gái lên đài hát, đàn.
Cô thiết kế theo ý tưởng phố đèn lồng.
Cách thức tiếp khác cũng rất đặc biệt.
Các tấm thẻ ghi tên các cô gái được giấu đầy ngoài sân, ai lấy được tấm có ghi tên cô gái nào thì sẽ được cô gái đó đón tiếp. Không phân biệt giàu nghèo. Khách hàng sẽ cùng các cô gái đi dạo trong vườn, ăn uống nói chuyện, ngắm cảnh xem biểu diễn. Không chỉ đơn giản là ăn bánh trả tiền.
Các cô gái được tôn trọng mà chính khách hàng cũng thấy mới lạ, vui vẻ.
Vì vậy, mặc dù một tháng mới biểu diễn hai lần nhưng vẫn hút khách như thường.
———-
Tầng ba của Hương lâu chỉ dành ột mình nàng ở, không ai được phép tiến vào. Không ai biết Thanh Nguyên là bà chủ nơi này, nàng cũng không về Tiêu phủ hay Huỳnh phủ nữa. Nàng đang suy nghĩ cách qua vòng bốn. Quả thật đau đầu. Nàng không biết múa không biết đàn, càng không biết võ…
Nếu không qua được vòng bốn thì còn lâu mới được tiến cung.
Chằng lẽ nói sở trường của nàng là kiếm tiền và PR sao?
Trong lúc nàng suy nghĩ đến thất thần, đột nhiên có một bóng đen bay thẳng vào phòng nàng. Trên ngực người áo đen có một vết thương do kiếm đâm, trên vai cũng vết kiếm chém. Người đó mang khăn bịt mặt màu đen, lảo đảo bước đến bên nàng. Thanh Nguyên không cảm thấy sợ, với vết thương kiểu này thì hắn khó mà ây bất lợi cho nàng.
Người đó nắm lấy cánh tay Thanh Nguyên, thì thào: “Giúp ta…giúp… nhắn với Kỳ vương ….Thụy vương ….đầu độc Thi hội…. giá họa….”
Rồi ngất đi, không còn hơi thở.
Thụy vương, đầu độc, Thi hội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.